Top 10 bài văn cảm nhận xuất sắc nhất về tác phẩm "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi
Nội dung bài viết
1. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 4
Trong đoạn trích "Đi lấy mật" từ tiểu thuyết "Đất rừng phương Nam", hình ảnh nhân vật Cò để lại ấn tượng sâu sắc với người đọc. Tác giả đã khắc họa Cò với thân hình khỏe khoắn, sự hiểu biết tinh tế và tình yêu thiên nhiên sâu nặng.
Qua ánh mắt của An, Cò hiện ra ngay từ những câu đầu với hình ảnh "đội cái thúng to tướng, trong thúng có vò nước, vài gói cơm nắm cùng chiếc áo ướt mồ hôi được cuộn gọn, trên thúng còn có chiếc nón lá rách." Dường như khối hành lý này chẳng làm khó được cậu bé. Khác với An, Cò sinh ra và lớn lên ở vùng rừng U Minh, nên quen thuộc với môi trường thiên nhiên từ nhỏ. Khi An đã thấm mệt sau nhiều giờ theo chân cha nuôi đi "ăn ong", thì "Thằng Cò vẫn tươi tỉnh, đôi chân như giò nai, đi mãi trong rừng mà không có dấu hiệu mệt mỏi." Đến lúc nghỉ ngơi, Cò vẫn tràn đầy sức sống, uống nước nhanh và tinh nghịch đố An tìm được con ong mật. Dường như địa hình rừng không hề làm khó cậu.
Cò cũng là người tinh nhanh, quan sát tỉ mỉ và đầy lanh lợi. Khi thấy An bối rối với câu hỏi, Cò tỏ ra thích thú, tự tin thể hiện hiểu biết của mình về rừng. Cậu "vênh mặt cười" rồi chỉ vào khoảng trống giữa hai cành tràm cao, nói: "Nhìn kỹ chỗ trống đó đi! Ờ, đúng rồi. Con ong sẽ bay đến ngay." Cò kiên nhẫn giải thích để An nhận ra tổ ong trên cành cây.
Bằng ngôi kể thứ nhất với cách xưng hô gần gũi và ngôn ngữ giản dị, tác giả đã thành công trong việc xây dựng hình tượng Cò sống động. Qua đó, nhà văn gửi gắm tình yêu sâu đậm với đất và người miền Nam.

2. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 5
Tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam” của nhà văn Đoàn Giỏi là một tác phẩm đồ sộ và đầy cảm xúc, khắc họa sống động cuộc sống người dân phương Nam trong kháng chiến chống Mỹ. Qua tài năng phân tích tâm lý nhân vật điêu luyện, tác giả xây dựng nên những hình tượng sinh động như An, Cò, tía má nuôi, trong đó Cò dù xuất hiện ít nhưng vẫn ghi dấu đậm nét trong lòng bạn đọc.
Đoạn trích “Đi lấy mật” tuy ngắn nhưng tái hiện rõ nét chuyến đi rừng lấy mật của gia đình tía má nuôi, với ba nhân vật chính: tía nuôi, Cò và An, mỗi người mang một cá tính riêng biệt. Cò chiếm trọn tình cảm nhờ nét hoạt bát, nhanh nhẹn và vẻ đáng yêu.
Lớn lên gắn bó với rừng U Minh, Cò quen thuộc với nghề rừng và những buổi đi lấy mật. Dù không được học hành như An, cậu vẫn thể hiện sự thông minh, ngoan ngoãn và sâu sắc. "Thằng Cò đội một cái thúng to trên đầu, bên trong là vò nước và nắm cơm. Vì nóng, nó cởi trần, đặt áo lên thúng và đi sau tía nuôi với đôi chân thoăn thoắt như giò nai, cả ngày trong rừng cũng chẳng biết mệt". Cuộc sống gần gũi thiên nhiên rèn luyện cho Cò sức bền bỉ, sự nhanh nhẹn, đủ sức vượt qua những đoạn đường khó khăn, khác hẳn với An vốn mau mệt.
Không chỉ gây ấn tượng bởi vẻ ngoài khỏe khoắn, Cò còn tỏ ra hồn nhiên, tinh nghịch khi đố An nhận biết con ong mật. Khi An chưa biết, Cò vênh mặt cười và nhiệt tình chỉ dẫn: "Mày nhìn kỹ khoảng cách giữa hai nhánh tràm kia, đúng rồi, con ong sẽ bay đến ngay thôi." Sự kiên nhẫn giảng giải ấy thể hiện tình cảm yêu quý và mong muốn An hiểu công việc gian khó nhưng thú vị của mình.
Cò còn hào hứng kể về "sân chim" mà cậu từng biết: “Thứ chim cỏ này mà đẹp gì!”, và khẳng định “Mày mà gặp ‘sân chim’ thì sẽ biết.” Những lời nói hồn nhiên vừa thể hiện sự am hiểu, vừa làm bật lên nét trẻ con tinh nghịch, tự hào của Cò.
Qua lời kể của An, nhân vật Cò hiện lên sinh động với những cử chỉ, lời nói và hành động đặc sắc. Ngôi kể thứ nhất giúp tác giả khắc họa chân thật, rõ nét hình ảnh cậu bé vùng rừng phương Nam.
Qua Cò, nhà văn ca ngợi vẻ đẹp khỏe mạnh, dẻo dai, tự tin và khát khao làm chủ thiên nhiên của tuổi trẻ phương Nam. Cậu bé tuy nhỏ tuổi nhưng am hiểu sâu sắc rừng U Minh, là lời nhắc nhở các bạn trẻ hãy khám phá, tìm tòi và trân trọng thế giới tự nhiên quanh mình. Khi sống hòa hợp cùng thiên nhiên, con người sẽ luôn nhận được sự đền đáp xứng đáng.
Bằng sự trải nghiệm và tình yêu sâu sắc với con người vùng đất phương Nam, Đoàn Giỏi đã tạo nên hình tượng Cò – đại diện cho sức trẻ, sự hồn nhiên và thông minh, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả.

3. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 6
Đoạn trích “Đi lấy mật” trong tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam” của Đoàn Giỏi kể về cuộc sống của cậu bé An, lấy bối cảnh miền Tây Nam Bộ vào những năm 50 của thế kỉ XX. Do chiến tranh, An bị thất lạc gia đình và trở thành trẻ lang thang, sau đó được bố mẹ Cò cưu mang, trở thành con nuôi trong gia đình. Sống cùng gia đình Cò, An nhận được tình yêu thương như con ruột, đồng thời học hỏi được nhiều điều mới mẻ, thú vị. Qua đoạn trích, người đọc có dịp khám phá vẻ đẹp rừng U Minh và cảm nhận sâu sắc về hai nhân vật An và Cò trong hành trình cùng cha nuôi đi lấy mật ong rừng đầy kỳ thú.
“Đi lấy mật” tái hiện chuyến đi rừng của An, Cò và cha nuôi vào rừng U Minh để lấy mật ong. Cảnh sắc thiên nhiên phương Nam hiện lên sinh động, vừa hùng vĩ, bí ẩn, vừa gần gũi thân quen qua những suy nghĩ và cảm nhận tinh tế của cậu bé An.
An là một cậu bé lanh lợi, yêu thiên nhiên, có những quan sát tỉ mỉ, mới mẻ. Bức tranh thiên nhiên buổi sáng qua ánh nhìn của An trở nên đặc biệt với không gian tĩnh lặng, ánh sáng trong veo, những tia sáng óng ánh lấp lánh trên đầu hoa tràm. Bầu không khí mát lạnh, trong lành của sông ngòi, mương rạch, hòa cùng hương đất ẩm và thảo mộc từ bình minh tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động. Trong không gian ấy, hình ảnh người cha hiện lên rõ nét qua những cử chỉ dẫn đường, vừa đi vừa tỉa nhánh gai mở lối cho các con, với chiếc túi đeo bên hông, cái gùi tre đan chắc chắn trên lưng và tay cầm chả gạc đầy kinh nghiệm. An là đứa trẻ lễ phép, ngoan ngoãn thể hiện rõ qua cách xưng hô với cha mẹ nuôi, luôn biết ơn và kính trọng. Cậu ham học hỏi, không ngừng đặt câu hỏi cho cha mẹ để khám phá những điều còn chưa biết.
Với Cò, An xem cậu như người bạn thân thiết, vừa là anh em trong nhà, cách xưng hô “mày-tao” vừa gần gũi vừa thân mật: "Chịu thua mày đó! Tao không thấy con ong mật đâu cả." Khi đứng trước người am hiểu rừng như Cò, An luôn tôn trọng, có phần e dè, âm thầm ghi nhớ những kinh nghiệm quý giá.
Dù An có vẻ trầm tính, hiền lành, trong cậu ẩn chứa những suy nghĩ phong phú. Bên cạnh cảm nhận về vẻ đẹp thiên nhiên, An còn dành sự so sánh đặc biệt về cách nuôi ong và lấy mật trên khắp thế giới, từ đó đúc kết sự độc đáo trong nghệ thuật “thuần hóa” ong rừng của người dân U Minh.

4. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 7
Đoạn trích “Đi lấy mật” trong tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam” của nhà văn Đoàn Giỏi đã khắc họa thành công hình ảnh cậu bé An với những phẩm chất đẹp đẽ, sâu sắc khiến người đọc không thể quên.
An hiện lên là một cậu bé yêu thiên nhiên, tinh tế trong từng quan sát và cảm nhận. Qua đôi mắt trong sáng, hồn nhiên của An, bức tranh rừng U Minh hiện ra sống động, rõ nét như những thước phim quay chậm. Cậu say mê quan sát từng chi tiết nhỏ, từ những đàn ong nối nhau như chuỗi hạt cườm, đến những âm thanh rì rầm của thiên nhiên, làm cho khung cảnh hoang sơ, hùng vĩ trở nên thơ mộng, trữ tình.
An không chỉ ham học hỏi mà còn biết kết nối kiến thức sách vở với thực tiễn. Cậu nhớ lời má nuôi dạy về cách gác kèo ong và tự so sánh, rút ra những kết luận về sự độc đáo trong việc “thuần hóa” ong rừng ở U Minh so với các vùng khác trên thế giới. Qua đó, ta thấy rõ quá trình quan sát tỉ mỉ, sự tò mò và khát khao hiểu biết của An.
Thái độ lễ phép, ngoan ngoãn của An với tía má nuôi cũng hiện rõ qua từng hành động và lời nói, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc. Từ cách đoán hướng gió đến xác định vị trí gác kèo, An dần trở thành người thấu hiểu và yêu thương thiên nhiên, cuộc sống vùng sông nước Nam Bộ.
Ngôn ngữ giản dị, chân thành cùng giọng kể ngôi thứ nhất góp phần khắc họa thành công hình ảnh An, đồng thời làm bật lên vẻ đẹp thiên nhiên, con người vùng Nam Bộ đầy thân thương và sống động.

5. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 8
Tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam” là tác phẩm tiêu biểu của Đoàn Giỏi, trong đó nhân vật Cò được xây dựng với hình ảnh sinh động, nổi bật trong đoạn trích “Đi lấy mật”.
Qua lời kể của An, Cò hiện ra là người dẻo dai, khỏe mạnh, thành thạo nghề rừng với đôi chân như “bộ giò nai” ngày đêm lội suối băng rừng. Dù mang theo chiếc thúng to, Cò vẫn nhẹ nhàng di chuyển, sức khỏe dẻo dai hơn hẳn An – điều này cho thấy khả năng thích nghi và sức bền của người con rừng.
Cò còn thể hiện tình yêu thiên nhiên sâu sắc và khả năng quan sát tinh tường khi trò chuyện cùng An. Cậu cười khoái chí khi thấy An bối rối rồi kiên nhẫn giải thích từng chi tiết, để rồi làm An ngỡ ngàng khi đoán đúng vị trí kèo gác ong. Cò không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là người am hiểu thổ nhưỡng, đa dạng sinh vật vùng U Minh.
Nhân vật Cò được hiện lên chân thực qua ngôn ngữ gần gũi, giản dị, đậm chất Nam Bộ, tạo nên hình ảnh người con miền rừng vừa chất phác vừa hồn hậu. Qua đó, nhà văn gửi gắm tình cảm sâu sắc với thiên nhiên và con người miền Nam, đồng thời ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng bạn đọc về nét đẹp bình dị, bền bỉ của Cò.

6. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 9
Tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam” của nhà văn Đoàn Giỏi kể về cuộc đời phiêu bạt của cậu bé An trong bối cảnh miền Tây Nam Bộ năm 1945, khi thực dân Pháp trở lại xâm chiếm.
Đoạn trích “Đi lấy mật” (chương 9) ghi lại chuyến đi lấy mật ong của An cùng tía nuôi và Cò trong rừng U Minh. Qua đó, người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp đặc trưng của đất rừng phương Nam mà còn khám phá tính cách, hình ảnh sinh động của An và Cò.
Câu chuyện kể về hành trình của ba cha con – tía nuôi, An và Cò – trong việc lấy mật ong, đồng thời hé lộ những bí quyết làm tổ ong mật. Tía má nuôi An vừa là người thân vừa là người truyền dạy kinh nghiệm quý báu. An, vốn là đứa trẻ lang thang vì chiến tranh, được gia đình Cò nhận nuôi, yêu thương như con ruột và học hỏi nhiều điều thú vị.
An hiện lên là cậu bé thông minh, nhạy bén với thiên nhiên. Qua đôi mắt của An, cảnh vật rừng U Minh rực rỡ sức sống, hòa quyện giữa cây cỏ, loài vật, ánh sáng và dòng sông mênh mông, khiến mọi thứ như được phủ một lớp kính trong suốt, tinh khiết.
Tía nuôi của An là người cha tận tâm, chu đáo, quan tâm từng chi tiết nhỏ như lắng nghe hơi thở mệt nhọc của con để kịp cho nghỉ, ăn, đồng thời phát quang bụi gai mở đường cho các con.
An cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, luôn lắng nghe và học hỏi từ tía má nuôi. Má nuôi chỉ dạy An cách nhận biết bầy ong và lấy mật qua quan sát nhánh cây, hướng gió, và tính toán đường bay của ong mật.
Ngược lại, Cò là người con bản địa của U Minh, nhanh nhẹn, lanh lợi và hoạt bát. Cò tự tin và có phần “lên mặt” với An nhờ sức khỏe dẻo dai và kinh nghiệm dày dặn trong rừng. Cậu đội chiếc thúng lớn đầy đồ, lội rừng cả ngày mà không biết mệt.
Khi nghỉ, Cò uống nước ừng ực rồi vui vẻ thúc vai An, trỏ lên trời và hỏi xem con ong mật ở đâu, giải thích tỉ mỉ cách nhận diện bầy ong và dự đoán đường bay của chúng. Qua đó, hình ảnh cậu bé U Minh hiện lên chân thực, gắn bó sâu sắc với mảnh đất rừng phương Nam.
Từ lời mẹ kể, An bộc lộ hiểu biết về nhiều cách nuôi ong trên thế giới: người La Mã nuôi ong trong tổ đồng hình chiếc vại, người Mễ Tây Cơ dùng tổ đất nung treo trên cây, người Ai Cập làm tổ bằng sành xếp chồng, người châu Phi đục ruột cây treo tổ ong, còn người Tây Âu lại bện rơm thành tổ với nhiều hình dạng khác nhau.
Riêng người U Minh, cách “thuần hóa” ong rừng độc đáo, đòi hỏi sự tỉ mỉ trong gác kèo, tính toán từng chi tiết, thể hiện kinh nghiệm và trí tuệ của những người “ăn ong” chuyên nghiệp sau nhiều lần thất bại.
Câu chuyện của mẹ đã cho thấy An là cậu bé ham học hỏi, chăm chỉ quan sát và yêu thiên nhiên sâu sắc.
Dù có những nét riêng biệt, An và Cò đều mang những phẩm chất thú vị, sống động. Cùng đồng hành, họ như hai hướng dẫn viên dẫn ta khám phá vẻ đẹp kỳ diệu của rừng U Minh – nơi lưu giữ nét đẹp văn hóa, thiên nhiên và con người phương Nam.

7. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 10
“Đi lấy mật” là đoạn trích trong tiểu thuyết Đất rừng phương Nam của nhà văn Đoàn Giỏi, nổi bật với hình ảnh cậu bé An để lại ấn tượng sâu sắc.
Truyện kể về chuyến đi lấy mật của An và Cò cùng tía nuôi. Trên hành trình, An say mê ngắm nhìn cảnh sắc núi rừng. Tía nuôi dẫn đường, An và Cò đi theo sau. Khi mệt, họ ngồi nghỉ, ăn trưa rồi tiếp tục. Cò tận tình chỉ dạy An cách nhận biết đàn ong mật. Đến một khoảng trảng rộng, cả nhóm ngắm nhìn muôn vàn loài chim, khiến An thích thú nhưng cũng ngại hỏi nhiều vì sợ bị coi là dốt khi nghe Cò nhắc đến “sân chim”.
Bắt gặp tổ ong, An nhớ lời má nuôi dạy cách “thuần hóa” ong rừng đặc biệt của người dân U Minh.
An không chỉ là nhân vật chính mà còn là người kể chuyện. Qua chuyến đi lấy mật cùng tía nuôi và Cò, An học được nhiều bài học quý giá.
Dù nghịch ngợm với những hành động như chen vào giữa, cõng gùi nhỏ, đảo mắt tìm ong mật, reo lên khi thấy chim đẹp hay ngước nhìn tổ ong như cái thúng, An vẫn luôn tò mò, ham học hỏi.
Hồn nhiên là thế, An vẫn luôn suy nghĩ, ghi nhớ lời má nuôi về cách lấy mật, những lời dặn dò của Cò về ong mật và “sân chim”. Khi không hiểu, cậu không ngần ngại hỏi những câu rất chân thành như: “Sao biết nó về cây này mà gác kèo?”, “Kèo là gì, hở má?”, “Có khó lắm không hở má?”, “Tại sao vậy má?”…
Bên cạnh tính hiếu động, An còn sở hữu đôi mắt tinh tế, sâu sắc quan sát cảnh rừng U Minh sinh động và hoang sơ. Cậu mô tả: “Buổi sáng, đất rừng yên tĩnh”, ánh sáng trong trẻo lấp lánh trên những đầu hoa tràm rung nhẹ, khiến mọi vật như được phủ lớp thủy tinh trong suốt.
Qua đó, An hiện lên với vẻ hồn nhiên, trong sáng, cùng lòng ham học hỏi và đam mê khám phá thiên nhiên.

8. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 1
Đoạn trích “Đi lấy mật” nằm trong tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam” của Đoàn Giỏi, kể về cuộc sống của cậu bé An trong bối cảnh miền Tây Nam Bộ thập niên 50 thế kỉ XX. Do chiến tranh, An mất gia đình và trở thành đứa trẻ lang thang.
An được bố mẹ Cò nhận nuôi, sống trong vòng tay yêu thương và học hỏi nhiều điều mới mẻ. Qua hành trình đi lấy mật ong rừng cùng cha nuôi và Cò, người đọc được khám phá rừng U Minh kỳ bí, cũng như hình dung sống động về hai nhân vật An và Cò.
Truyện khắc họa chuyến đi sâu vào rừng U Minh của ba người, qua đó phác họa cảnh sắc thiên nhiên rừng phương Nam vừa hùng vĩ, vừa gần gũi, chứa đựng những vẻ đẹp ẩn giấu qua đôi mắt tinh tế của An.
An là cậu bé lanh lợi, yêu thiên nhiên với những quan sát tinh tế và tươi mới. Buổi sáng rừng U Minh hiện lên qua ánh nhìn của An thật yên bình, ánh sáng trong vắt hòa cùng sắc óng ánh trên đầu hoa tràm, không khí mát lành hòa lẫn hơi sương và hương thảo mộc của bình minh.
Người tía dẫn đầu hành trình hiện ra với dáng điềm tĩnh, đeo túi nhỏ bên hông, cõng gùi tre đã trát chai, tay cầm chả gạc phạt nhánh gai mở đường cho các con. An thể hiện sự lễ phép và ngoan ngoãn qua cách xưng hô nhẹ nhàng với tía và má, đồng thời luôn thể hiện thái độ trân trọng và biết ơn đối với ba mẹ nuôi.
An không ngừng tò mò và ham học hỏi, liên tục đặt câu hỏi với tía, má để hiểu thêm về thế giới xung quanh.
Đối với Cò, An xem như người bạn thân thiết và anh em trong nhà, cách xưng hô mày-tao vừa thân quen vừa gần gũi: “Chịu thua mày đó! Tao không thấy con ong mật đâu cả.” Dù vậy, khi tiếp xúc với Cò – người thông thạo rừng – An luôn tôn trọng, không dám hỏi quá nhiều, ghi nhớ những điều quý giá được truyền đạt.
Tuy tính cách An có phần trầm tĩnh, nhưng suy nghĩ của cậu rất sâu sắc, không chỉ cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên mà còn biết so sánh, rút ra bài học về cách “thuần hóa” ong rừng độc đáo của người dân U Minh từ các kinh nghiệm trên thế giới.
Cò, tuy cùng tuổi, lại khác biệt rõ nét với An. Cậu lớn lên giữa núi rừng U Minh, hiểu biết sâu rộng về loài chim, ong và các đặc trưng rừng rậm. Khác với An phải nghỉ mệt, Cò luôn tràn đầy sức sống, đội chiếc thúng to trên đầu, lội rừng suốt ngày mà không biết mệt.
Cò vui vẻ, tinh nghịch, trong lúc nghỉ bưng vò nước uống ừng ực, rồi lại thúc lưng An, chỉ trời mà đố con ong mật, tự tin giảng giải cách nhận biết đàn ong và dự đoán thời điểm chúng xuất hiện. Khi thấy An chịu thua, Cò không giấu nổi niềm tự hào về hiểu biết của mình.
Cò chỉ An cách tìm ong mật: “Cứ nhìn kỹ khoảng cách giữa hai nhánh tràm cao kia, nhìn vào chỗ trống ấy, ong sẽ xuất hiện ngay bây giờ.”
Đoạn trích không chỉ mang lại ấn tượng sâu sắc về thiên nhiên và con người miền Nam mà còn để lại dấu ấn đậm nét qua hình ảnh hai cậu bé An và Cò – những hướng dẫn viên nhỏ dẫn dắt ta vào thế giới đất rừng phương Nam đầy sống động và kỳ thú.

9. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 2
Đất rừng phương Nam là tác phẩm tiểu thuyết của nhà văn Đoàn Giỏi, kể về cuộc sống và hành trình trưởng thành của cậu bé An. Câu chuyện được đặt trong bối cảnh các tỉnh Tây Nam Bộ năm 1945, thời điểm thực dân Pháp quay lại chiếm đóng miền Nam.
Trên con đường lưu lạc, An đã gặp gỡ và gắn bó với nhiều người, nổi bật nhất là tía, má nuôi cùng cậu bạn đồng hành Cò. Trong đoạn trích chương 9 mang tên “Đi lấy mật”, chuyến đi vào rừng săn mật của ba cha con đã dẫn dắt người đọc vào sâu trong thế giới kỳ thú của rừng U Minh.
Hành trình lấy mật ong rừng của An, Cò và cha nuôi được khắc họa với phong cảnh rừng núi miền Nam vừa huyền bí vừa hùng vĩ, đan xen nét thân quen gắn bó mật thiết với đời sống thường nhật của cư dân U Minh.
Câu chuyện kể bằng ngôi thứ nhất, qua giọng kể tự nhiên, chân thực của An – người trong cuộc, khiến cảnh sắc thiên nhiên rừng U Minh như hiện lên sống động, tràn đầy sức sống. Hình ảnh thiên nhiên được kết hợp tinh tế từ ánh sáng, đầu hoa tràm đến dòng sông ngòi, như bao phủ dưới một lớp thủy tinh trong suốt, khiến mọi thứ lung linh kỳ ảo.
Tác phẩm tái hiện bức tranh thiên nhiên trù phú, hoang sơ của miền Nam với cánh đồng rộng lớn, rừng sâu bạt ngàn, sóng nước rì rầm cùng muôn thú hoang dã, khắc họa tài quan sát tinh tế và cảm nhận sâu sắc của An về thiên nhiên.
Trong mắt An, người tía nuôi là hình ảnh người cha mẫu mực, luôn quan tâm và thấu hiểu con. Chỉ bằng những cử chỉ nhỏ như nghe tiếng thở cũng đoán được sự mệt mỏi của An, tía dẫn đường với chiếc túi nhỏ bên hông, chiếc gùi tre đã trát chai trên lưng, tay cầm chà gạc điềm đạm mở lối qua các nhánh gai rừng.
Lúc nào ông cũng vung tay thuần thục, dùng con dao sắc bén phạt nhánh gai chắn đường, âm thầm truyền dạy cho con những kinh nghiệm quý báu qua từng bước chân trong rừng sâu.
Bên cạnh tía nuôi, An còn quan sát và suy nghĩ về người bạn Cò – cậu bé bản địa lanh lợi, nhanh nhẹn và tinh quái. Hình ảnh Cò đội chiếc thúng to, bên trong chứa vò nước, cơm nắm và áo ướt mồ hôi cuộn tròn, trên thúng là chiếc nón lá rách, chân cậu bé thon dài như giò nai, vượt qua địa hình rừng rậm mà không biết mệt.
Cò không chỉ dẻo dai mà còn là người bạn đầy tự tin, thích thể hiện sự am hiểu rừng núi qua những câu đố, những lần vênh mặt khi An không trả lời được, và bình thản trước vẻ đẹp của đàn chim mà An reo lên ngỡ ngàng.
Dù vậy, Cò không phải kẻ kiêu căng, cậu là một nhân vật nhanh nhẹn, đáng yêu với cách giảng giải tỉ mỉ cho An cách tìm ong mật: “Cứ nhìn kỹ khoảng cách giữa hai nhánh tràm cao kia, nhìn chỗ trống ấy, ong sẽ đến ngay bây giờ”. Mặc dù An và Cò thường tranh cãi, nghịch ngợm, nhưng sự gắn bó và thân thiết giữa họ là điều không thể phủ nhận.
An với bản tính hiền lành, ham học hỏi thường suy ngẫm, quan sát để rút ra bài học kinh nghiệm sâu sắc, trong khi Cò là chàng trai lanh lợi, tháo vát và giàu sức sống. Hai nhân vật ấy đã cùng nhau tạo nên hành trình “Đi lấy mật” đầy sinh động, mang lại cho người đọc trải nghiệm thú vị và hiểu thêm về cuộc sống lao động giản dị nhưng tràn đầy tinh thần ở vùng đất phương Nam.

10. Bài văn cảm nhận bài "Đi lấy mật" của Đoàn Giỏi số 3
Đoạn trích "Đi lấy mật" trong tiểu thuyết Đất rừng phương Nam của nhà văn Đoàn Giỏi kể về hành trình ba cha con vào rừng lấy mật, qua đó làm nổi bật hình ảnh An – cậu bé với tâm hồn trong sáng và nhiều phẩm chất đáng quý.
Trước hết, An hiện lên như một cậu bé say mê thiên nhiên với những quan sát tinh tế và sâu sắc. Dưới ánh mắt của An, rừng U Minh không chỉ là một vùng đất hoang sơ, hùng vĩ mà còn chứa đựng vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình. Trên suốt hành trình, cậu bé chăm chú quan sát từng chi tiết xung quanh, như những khung hình quay chậm sống động ghi lại sự lung linh của bầu trời, ánh sáng trong vắt và sự rung rinh của hoa tràm như được phủ một lớp thủy tinh mỏng manh. An không chỉ dùng mắt mà còn tận hưởng thiên nhiên bằng mọi giác quan: từ khứu giác khi làn hơi đất nhẹ nhàng tỏa lên đến xúc giác cảm nhận hơi ấm mặt trời đang lan tỏa.
Tiếp đó, An thể hiện sự ham học hỏi và khao khát khám phá thế giới. Lần đầu theo tía nuôi vào rừng, cậu luôn ghi nhớ lời má nuôi kể về cách gác kèo ong, so sánh giữa những kiến thức sách vở và kinh nghiệm thực tiễn. Qua đó, An bộc lộ sự tò mò cùng khả năng tư duy khi nhận ra sự độc đáo trong cách nuôi ong rừng của người dân U Minh, khác biệt hẳn với các phương pháp nuôi ong khác trên thế giới: "Không có nơi nào, xứ nào có kiểu tổ ong hình nhánh kèo như vùng U Minh này cả."
Nhà văn Đoàn Giỏi đã tài tình khắc họa nhân vật An qua lời kể chân thực, hành động cụ thể, đồng thời truyền tải tình yêu thiên nhiên sâu sắc và khắc họa tâm hồn trong sáng, đáng quý của trẻ thơ.

Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chi tiết khắc phục lỗi 0X800F080C khi cài đặt NET Framework trên Windows 10

Hướng dẫn chi tiết cách bật chế độ tối - Dark mode trên Windows 11

Top 5 Địa chỉ khám thai và siêu âm uy tín tại Cần Thơ

Những mẫu hình xăm đôi tinh tế dành cho cổ tay

Hướng dẫn tùy chỉnh phím tắt trên Windows 10
