Top 10 bài văn miêu tả bác nông dân ấn tượng nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn tả bác nông dân số 4
Lớn lên giữa phố thị nhộn nhịp, em chưa từng tận mắt thấy công việc đồng áng diễn ra như thế nào. Nhưng trong kỳ nghỉ hè lớp bốn, em có dịp về quê và được chứng kiến hình ảnh bác nông dân đang hăng say cày ruộng – một trải nghiệm khiến em vô cùng xúc động.
Không còn là hình ảnh con trâu hay con bò kéo cày như thời trước, giờ đây bác điều khiển một chiếc máy cày. Dù máy móc hiện đại, nhưng công việc vẫn đòi hỏi sức lực con người. Bác nông dân mặc bộ đồ lao động sẫm màu, lấm bùn và ướt đẫm mồ hôi, đầu đội nón lá, cổ quàng chiếc khăn thấm đẫm mồ hôi, bên hông đeo chai nước nhỏ. Bác cần mẫn điều khiển máy sao cho những đường cày đều tăm tắp, từng gốc rạ được lật lên sạch sẽ. Mỗi khi máy gặp trục trặc, bác lại dùng hết sức để đẩy, chỉnh hướng và kiểm soát tốc độ. Đôi tay rã rời, đôi chân trĩu nặng, thế nhưng bác vẫn miệt mài không nghỉ, bất chấp cái nắng chói chang trên đầu.
Em thầm mong mùa màng bội thu sẽ đến, để những nỗ lực vất vả của bác hôm nay được đền đáp bằng những cánh đồng lúa vàng trĩu hạt.


2. Bài văn tả bác nông dân số 5
Giữa cánh đồng rực nắng, bác Hùng đang gặt những nhát cuối cùng trên thửa ruộng mùa hè. Dù nắng gắt đến mấy, bác vẫn kiên trì, không ngơi tay.
Bác cởi trần, mặc chiếc quần bò bạc màu, chân mang đôi ủng thấp, cổ quàng chiếc khăn nâu nhỏ để lau giọt mồ hôi chảy dài trên trán. Trên đầu là chiếc mũ cói rộng vành, bác không buộc dây mũ mà để thả lỏng, tiện mỗi khi dừng tay lại lấy quạt cho mát.
Một tay bác Hùng cầm lưỡi liềm sắc lẹm, tay kia giữ chắc thân lúa. Động tác thuần thục: cắt – giữ – bó – xếp gọn – đặt sang bên. Mồ hôi đẫm lưng, lưng bác cứ gập xuống rồi lại nhô lên theo nhịp điệu công việc. Đôi khi bác nghỉ một lát, uống hớp nước mát, lau mặt, xoa lưng rồi lại tiếp tục.
Suốt một ngày dài, bác miệt mài như chiếc đồng hồ không ngừng quay. Từ khi mặt trời chói lọi đến lúc ánh chiều đổ bóng lên sườn núi, ruộng đã sạch lúa, bó đã chất đầy xe. Bác ngồi lên đống lúa, thong thả đánh xe trở về, trên gương mặt rạng rỡ là niềm vui của một ngày lao động trọn vẹn.


3. Bài văn tả bác nông dân số 6
Quê em là một miền quê yên bình, nơi có những cánh đồng xanh mướt nối dài tít tắp. Hình ảnh khiến em xúc động nhất chính là bác nông dân đang miệt mài cày ruộng giữa trưa hè nắng gắt.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, những bóng áo nâu và vành nón trắng thấp thoáng chuyển động giữa ruộng đồng. Em rảo bước lại gần và ngắm nhìn các bác đang làm việc. Người thì cuốc đất, người bón phân, người bắt sâu, tất cả tạo nên một bức tranh lao động sống động. Em đặc biệt ấn tượng với bác nông dân đang điều khiển trâu cày đất. Dáng người khỏe mạnh, nước da rám nắng, đôi chân chắc nịch lội giữa bùn, bác khoác trên mình bộ đồ nâu đã sẫm màu vì bùn đất, chiếc quần xắn cao để lộ đôi chân rắn rỏi. Vầng trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt hiền từ, bàn tay chai sạn cầm chặt tay cày, từng bước đi đều đặn và dứt khoát.
Chú trâu to khỏe đi trước, nghe tiếng roi và hiệu lệnh của bác mà ngoan ngoãn cày đất. Khi rẽ trái, lúc ngoặt phải, đường cày thẳng tắp được xới tung đều đặn. Mỗi khi mệt, bác lại hát vài câu hoặc kể chuyện khiến cả cánh đồng rộn vang tiếng cười, làm dịu đi cái oi nồng của trưa hè. Em chợt nhớ đến câu ca dao xưa:
Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Em thầm biết ơn bác – người nông dân đã đổ bao mồ hôi trên cánh đồng để mang đến cho chúng ta những hạt gạo ngọt lành. Nhìn bác làm việc, em càng thêm quý trọng công lao của người làm nông và tự nhủ sẽ trân quý từng bữa cơm gia đình hơn nữa.


4. Bài văn tả bác nông dân số 7
Mỗi lần nhắc đến bác nông dân, em lại nhớ đến bác Sáu – người sống gần nhà Ngoại em ở quê. Bác là người lao động chân chất, cần cù và quen thuộc với công việc cày thuê, gắn bó cả đời với những luống cày. Em gặp bác trong một dịp tình cờ vào Tết Trung thu năm ấy, khi đang trên đường về thăm Ngoại.
Trên cánh đồng rộng thênh thang, khi chiếc xe bất ngờ bị hỏng giữa đường, em phải cuốc bộ một quãng khá dài. Và chính tại nơi ấy, em đã bắt gặp bác Sáu. Dáng người lực lưỡng, khoảng năm mươi tuổi, bác có làn da rám nắng, thân hình vạm vỡ. Gương mặt hằn nét dãi dầu, đôi bàn tay chai sạn cầm chắc lấy dây cày, cùng roi mây điều khiển cặp trâu to khỏe. Bộ quần áo lao động lấm bùn, ống quần xắn cao quá đầu gối. Mồ hôi chảy ròng ròng dưới ánh nắng gay gắt, nhưng bác vẫn miệt mài hô to những tiếng “Ví thá, ví thá…” nghe thật lạ tai và cuốn hút.
Từng nhát cày của bác đều đặn, mạnh mẽ, lưỡi cày lật tung từng lớp đất dày, tạo nên những đường thẳng tăm tắp đẹp như tranh vẽ. Khi thửa ruộng đã được một nửa, bác nghỉ dưới tán cây phi lao râm mát, gối đầu lên đá, mắt lim dim như đang thư thái ngắm bầu trời xanh. Hai chú trâu thong dong gặm cỏ, được bác tháo ách để nghỉ ngơi.
Hình ảnh giản dị ấy khiến em xúc động và kính trọng. Bao năm tháng một nắng hai sương, bác và biết bao người nông dân khác vẫn lặng thầm cống hiến, làm nên từng hạt gạo nuôi sống cuộc đời. Với em, hình ảnh bác Sáu giữa ruộng đồng chính là biểu tượng cho sự hy sinh lặng lẽ và vẻ đẹp lao động đầy ý nghĩa.


5. Bài văn tả bác nông dân số 8
Bác Tùng – người họ hàng thân thiết của gia đình em – là một người nông dân cần mẫn và thật thà. Em có dịp gặp bác trong một chuyến về thăm quê Ngoại vào một ngày nắng đẹp. Khi ấy, bác đang miệt mài cày ruộng ngoài đồng.
Con đường về quê men theo bờ mương nhỏ, dẫn qua cánh đồng bao la. Phía xa là dãy núi tím biếc mờ ảo trong nắng. Trên đường, em đang trò chuyện cùng bố thì bất ngờ bố reo lên: “Chào bác Hải, trưa nắng rồi mà vẫn chưa nghỉ tay à?” Em ngẩng đầu nhìn theo và thấy một người đàn ông đang điều khiển cặp trâu trên thửa ruộng. Đó chính là bác Tùng.
Bác chừng ngoài bốn mươi, vóc dáng cao to, rắn chắc. Khuôn mặt chữ điền phúc hậu với đôi mắt sáng và nước da sạm nắng. Bác khoác chiếc áo đen đã phai màu, đẫm mồ hôi, chiếc quần vải xanh được xắn cao để lộ đôi chân mạnh mẽ, nổi rõ từng bắp cơ cuồn cuộn. Tay bác chắc nịch điều khiển chiếc cày, một tay giữ chuôi, tay kia cầm roi mây khẽ vung khi trâu chậm bước. Lưỡi cày sắc bén lật đất thành những luống dài, thẳng đều như kẻ chỉ, để lại những vòng xoáy nước loang loáng ánh nắng.
Khi đã mệt, bác ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, từ tốn châm điếu thuốc rê, đôi mắt khép hờ thả hồn theo gió. Hai chú trâu thong thả gặm cỏ, vẫy đuôi dưới nắng trưa. Mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, nhưng bác lại đứng dậy tiếp tục công việc, điều khiển trâu bì bõm bước đi trên ruộng ướt. Nhìn những luống đất đều tăm tắp dưới ánh mặt trời, em thầm kính phục công sức và tấm lòng của người nông dân.
Bóng bác dần khuất xa khi em và bố tiếp tục lên đường về nhà. Trong lòng em chợt vang lên câu tục ngữ: “Ăn một bát cơm, nhớ người cày ruộng”. Từ đó, em càng thêm trân trọng những giọt mồ hôi của người nông dân – những người thầm lặng mang đến cho chúng ta bữa cơm dẻo thơm nghĩa tình.


6. Bài văn tả bác nông dân số 9
Trên cánh đồng lúa quê em, mùa gặt đã về, mang theo nhịp sống tất bật của những người nông dân đang miệt mài thu hoạch thành quả sau bao ngày vất vả sớm hôm.
Từ khi mặt trời còn chưa ló rạng, các bác nông dân đã có mặt trên đồng, ai về thửa ruộng nhà nấy, hòa vào sắc vàng rực rỡ của lúa chín. Mặc trời nắng gắt, các bác vẫn kiên trì trong lớp áo dày, nón lá trắng tinh và khăn quấn kín chỉ để hở đôi mắt sáng ngời, lanh lẹ. Công việc bắt đầu, tiếng liềm cắt lúa xoèn xoẹt vang lên đều đặn như nhịp điệu của một bản nhạc làng quê. Những bàn tay thuần thục thoăn thoắt nâng từng bó lúa, cắt nhanh, gom gọn thành từng đống đều đặn, ngay ngắn.
Nam giới tuốt lúa, nữ giới gặt – một sự phối hợp nhịp nhàng và đầy sức sống. Những hạt thóc vàng óng rơi xuống rào rào như niềm vui lan tỏa. Đến khi thấm mệt, các bác lại cùng nhau nghỉ ngơi dưới bóng mát, uống ngụm nước mát lạnh, ăn vội chiếc bánh mì giản dị mà đong đầy tình thân. Tiếng hát trong trẻo của các chị, các cô vang lên giữa đồng nắng khiến không khí trở nên tươi vui và nhẹ nhàng hơn.
Dù trưa nắng gay gắt, mồ hôi chảy thành dòng, áo lưng ướt sũng, nhưng không ai ngơi tay. Tấm nón lại trở thành chiếc quạt xua đi cái nóng oi ả. Rồi khi những bó lúa cuối cùng được thu hoạch, mọi người nhìn lại cánh đồng trống trải với nụ cười rạng rỡ. Một vụ mùa nữa lại bội thu, kết quả từ những đôi bàn tay chai sạn mà đầy nghị lực.
Vào mùa gặt, khung cảnh làng quê trở nên sống động hơn bao giờ hết. Những hạt lúa mẩy vàng được đưa về sân phơi, mang theo cả sự nhọc nhằn và niềm hân hoan trong ánh mắt của những người nông dân chân chất.


7. Bài văn tả bác nông dân số 10
Ánh nắng hè như rót mật phủ vàng lên từng mái ngói, nhành cây, đánh thức nhịp sống sôi động nơi làng quê. Cũng chính vào thời điểm này, bác Dũng – người hàng xóm hiền hậu của em – lại miệt mài bắt đầu mùa vụ mới sau khi thu hoạch xong lúa gạo.
Từ sáng sớm tinh mơ, bác đã cẩn thận chuẩn bị máy cày, kiểm tra từng chi tiết, tra dầu đầy đủ rồi mới đánh lái đưa máy ra đồng. Chiếc nón rộng vành và đôi găng tay sờn bạc như bạn đồng hành cùng bác mỗi ngày. Dáng bác rắn rỏi, ánh mắt cương nghị như đã sẵn sàng đương đầu với nắng gió ngoài đồng.
Bác Dũng đưa máy xuống ruộng, bắt đầu hành trình cày xới. Mảnh ruộng còn vương gốc rạ, lác đác rơm rạ như còn vấn vương dư âm mùa cũ. Nhưng với sự tỉ mỉ, khoa học, bác bắt đầu từ mép ruộng, cày từng hàng thẳng đều như kẻ chỉ. Ánh nắng chan hoà rọi xuống làm nước dưới ruộng lấp lánh ánh vàng, khung cảnh như một bức tranh đồng quê sống động.
Chiếc máy cày ầm ì lăn bánh, đất được xới tung lên, tơi xốp, ẩm mượt. Bác vừa làm vừa chia sẻ: "Cày xới như thế này giúp đất nghỉ ngơi, hút dưỡng chất và chuẩn bị tốt hơn cho vụ mùa tới." Mỗi hàng đất đi qua, bác đều chăm chút như chăm con nhỏ. Thỉnh thoảng, bác dừng tay, lấy khăn lau mồ hôi, uống ngụm nước, rồi lại miệt mài làm việc. Gương mặt sạm nắng, ánh mắt ngời niềm vui khi nhìn mảnh ruộng từ lộn xộn gốc rạ đã trở nên mịn màng, thẳng hàng thẳng lối.
Tiếng máy cày hòa vào tiếng chim líu lo tạo thành bản giao hưởng của đồng quê. Bác vẫn cặm cụi giữa trưa nắng, nhưng lòng tràn đầy hi vọng. Bác biết, chính những luống đất tơi này sẽ nảy mầm mùa vụ mới, mang lại màu xanh bát ngát cho làng quê yêu dấu.
Khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, bác tạm nghỉ, đưa máy cày trở về, ánh mắt vẫn không quên ngoái nhìn thành quả. Em ngắm bác với tất cả sự kính trọng và cảm phục – người nông dân chân chất, người đã gieo yêu thương từ từng luống cày, từng giọt mồ hôi đọng lại nơi hạt gạo quê nhà.


8. Bài văn tả bác nông dân số 1
Bác Tài – người nông dân chân chất quê em – là hình ảnh khiến em mãi khắc ghi mỗi lần nhớ về vùng quê thanh bình ấy.
Chuyến về quê ngoại năm ấy, xe giữa đường bất ngờ bị hỏng, em và mẹ đành đi bộ đoạn đường còn lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. Dừng chân nghỉ bên quán nước ven đường, em tình cờ bắt gặp bác Tài đang cày ruộng dưới nắng trưa.
Bác khoảng ngoài bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, rắn rỏi. Gương mặt chữ điền rám nắng toát lên vẻ cương nghị. Đôi tay khỏe khoắn điều khiển chiếc cày thật khéo. Một tay nắm chuôi cày, tay kia cầm roi mây nhịp nhàng thúc vào mông trâu khi chúng lười biếng. Bác mặc chiếc áo đen đã bạc màu, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, chiếc quần vải xanh được xắn cao để lộ đôi chân rắn chắc với cơ bắp cuồn cuộn.
Mỗi đường cày bác đi qua, đất lật đều, tơi xốp, để lại những luống đất thẳng tắp dưới ánh nắng vàng ruộm. Trong làn nước lấp lánh, lưỡi cày đi tới đâu để lại những vòng xoáy tròn xinh động. Tiếng bác quát: “Ngọ! Ngọ!” vang lên đều đặn, thân thuộc, hòa cùng tiếng trâu bì bõm kéo cày như một bản nhạc quê hương mộc mạc.
Khi đã thấm mệt, bác dừng tay, ngồi nghỉ dưới gốc cây to. Từ túi áo, bác rút ra một điếu thuốc rê, châm lửa hút, đôi mắt lim dim nhìn thửa ruộng đang dần được cày xong. Hai con trâu thong dong gặm cỏ nơi góc ruộng, bác lại tiếp tục công việc, không quản nắng gió. Mồ hôi rơi, ánh mắt bác vẫn sáng, vẫn chứa đựng niềm tin và tình yêu với mảnh đất thân thương.
Em và mẹ tiếp tục lên đường, xa dần bóng dáng người nông dân cần mẫn đang lặng lẽ gieo hạt cho mùa sau. Trong lòng em trào dâng một niềm cảm phục sâu sắc. Mỗi hạt cơm trắng trên mâm là bao giọt mồ hôi của những người như bác Tài. Em thầm biết ơn, trân quý công lao âm thầm nhưng vĩ đại ấy.


9. Bài văn tả bác nông dân số 2
Trưa tháng Sáu, mặt trời như thiêu đốt từng ngọn cỏ, từng nhành cây. Trên con đường từ trường trở về, em tình cờ chứng kiến một hình ảnh khiến lòng nghẹn lại – bác nông dân đang cày ruộng giữa trời nắng cháy da người.
Giữa đồng ruộng trống trải, trong tiếng ve râm ran, bác vẫn bền bỉ hoàn thành những luống cày cuối cùng. Bộ quần áo nâu bạc màu loang lổ vệt mồ hôi, chiếc nón mê rách tươm vẫn che nghiêng cho khuôn mặt rám nắng và ướt đẫm mồ hôi. Bác xắn cao ống quần, chân trần lội sâu trong bùn lầy ngập đến đầu gối, những bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn. Chiếc ủng vốn nặng nề chẳng thể theo kịp đôi chân của người đã quen lội đồng, bác chọn cách giản dị, chân đất nhưng kiên cường.
Bên cạnh bác là con trâu to khỏe nhưng đã thấm mệt, đôi mắt lờ đờ, nhịp chân chậm rãi. Bác khẽ vung chiếc que tre, thỉnh thoảng đập nhẹ vào lưng trâu như nhắc nhở. Cùng lúc, bác chỉnh lại lưỡi cày sao cho chuẩn xác – từng đường cày phải thật sâu, thật thẳng, không được lệch dù chỉ một gang tay. Mồ hôi ròng ròng chảy dài xuống cổ, xuống lưng, áo bác chẳng còn chỗ nào khô ráo. Cày xong một đường, bác lại cho trâu nghỉ, và chính mình cũng ngồi nghỉ tạm, gương mặt lộ rõ vẻ nhọc nhằn.
Nhìn bác, em chợt thấm thía công lao to lớn của người nông dân. Để có được từng hạt gạo trắng ngần trên mâm cơm, là biết bao mồ hôi rơi giữa nắng trưa. Em thầm nhủ phải biết trân trọng từng hạt gạo, từng giọt mồ hôi lam lũ – bởi đó là kết tinh của lao động, của tình yêu với đất trời và cuộc sống.


10. Bài văn tả bác nông dân số 3
Mỗi ngành nghề đều có những gian truân riêng, nhưng lao động chân tay, đặc biệt là người nông dân ngoài đồng ruộng, luôn mang trong mình sự vất vả không thể so sánh. Em đã từng chứng kiến cảnh một bác nông dân cày ruộng dưới ánh nắng gay gắt, từ đó mới thấu hiểu sâu sắc nỗi nhọc nhằn của người "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời".
Bác nông dân ấy vẫn dùng trâu để cày, bởi có lẽ điều kiện chưa cho phép bác thuê máy cày hiện đại. Con trâu to khỏe, mập mạp, đúng hình ảnh của một "trâu mộng" chăm chỉ. Trong khi đó, bác gầy gò, da sạm đen dưới nắng gió. Cuối tháng Sáu, trời hè chói chang, bác đội chiếc mũ cối cũ kỹ, mặc chiếc áo mỏng sờn vai, mồ hôi ướt đẫm như vừa mới tắm. Những bước chân bác nặng nề trườn qua lớp bùn nặng nề, đi theo nhịp chân trâu và lưỡi cày lặng lẽ tạo nên những đường cày thẳng tắp, sâu sắc dấu ấn của sự cần cù và kiên nhẫn.


Có thể bạn quan tâm

Hàm STDEV.P trong Excel giúp tính toán độ lệch chuẩn cho toàn bộ tổng thể dữ liệu, phản ánh mức độ phân tán so với giá trị trung bình.

4 kiểu tóc đen đẹp, tôn lên vẻ trẻ trung cho nàng

Top 5 cửa hàng bán áo và vớ lưới chất lượng nhất tại Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh

Top 7 Bài văn tả lọ hoa xuất sắc nhất - Nghệ thuật miêu tả đồ vật

Hướng dẫn cách thêm liên kết vào tệp Excel
