Top 10 Bài văn tả thầy giáo mà em kính mến sâu sắc nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn tả thầy giáo số 4
Trong hành trình cuộc đời mỗi người, sự thành công luôn có dấu ấn của những người thầy tận tụy. Ông cha ta từng dạy: "Không thầy đố mày làm nên". Trong trái tim em cũng có một người thầy đặc biệt – thầy giáo dạy Toán.
Thầy năm nay gần bốn mươi tuổi, vóc dáng cao khoảng 1m75, dáng vẻ phong độ và mạnh mẽ. Em chỉ cao đến vai thầy. Gương mặt thầy không theo chuẩn chữ điền, làn da không rám nắng nhưng trắng sáng, nổi bật bên bộ quần áo giản dị mà thầy thường mặc: sơ mi trắng, quần âu và đôi dép xăng đan. Vào mùa đông, thầy khoác thêm chiếc áo gió đơn giản. Mái tóc thầy đen nhánh, chưa điểm bạc và luôn được cắt gọn gàng theo một kiểu duy nhất. Thầy có nụ cười hiền lành, dịu nhẹ, mỗi lần mỉm cười là ánh mắt và gương mặt thầy rạng rỡ hẳn lên.
Thầy yêu nghề và hết lòng vì học sinh. Luôn tìm kiếm những bài toán hay và mới mẻ để truyền cảm hứng học tập, thầy đã làm em yêu thích môn Toán hơn bao giờ hết. Từng ngày đến lớp, thầy luôn mang theo ngọn lửa đam mê, chiếc thước dài quen thuộc, viên phấn trắng và một tâm hồn đầy nhiệt huyết. Chữ thầy viết rõ ràng, nét vẽ hình sắc sảo khiến cả lớp say mê theo dõi.
Em luôn trân trọng và yêu quý thầy bởi tình yêu nghề sâu sắc, sự tận tụy và trái tim chân thành của người gieo chữ. Những điều thầy truyền đạt không chỉ là kiến thức, mà còn là hành trang quý báu cho chúng em trên đường đời.

2. Bài văn tả thầy giáo số 5
Dù đã gần năm năm trôi qua, hình ảnh thầy giáo lớp Một vẫn vẹn nguyên trong ký ức em, như thể chỉ mới gặp thầy ngày hôm qua.
Vầng trán thầy cao rộng, in hằn dấu vết của thời gian qua những nếp nhăn sâu. Mái tóc bạc trắng như cước, gương mặt gầy gò, tất cả như kể lại hành trình dài đầy tận tụy của người đã gắn bó với bảng đen, phấn trắng suốt bao năm. Thầy cầm tay nắn từng nét chữ, dìu dắt biết bao thế hệ học trò, chẳng rõ giờ này có bao nhiêu người còn nhớ đến thầy. Đôi mắt thầy yếu đi nhiều, nên lúc nào thầy cũng cần chiếc kính trắng khi đọc sách hay chấm bài.
Dù đã ngoài năm mươi, mỗi sáng thầy vẫn đến lớp từ rất sớm, lặng lẽ viết từng dòng chữ mẫu vào vở tập viết, tỉ mỉ dán lại từng cuốn sách đã sờn gáy cho học trò. Trong chiếc cặp da cũ bạc màu luôn có sẵn một con dao lam – vật nhỏ bé mà lại thân thuộc đến lạ. Bút chì cùn là thầy chuốt lại ngay, chẳng hề ngơi tay. Giữa lớp học ồn ào, thầy luôn điềm tĩnh, chưa từng cáu giận với lũ học trò nhỏ.
Nhớ có lần em vào lớp với chiếc cổ áo lộn xộn, thầy đã nhẹ nhàng chỉnh lại giúp em, chẳng lời trách mắng, chỉ là một cử chỉ đầy yêu thương. Em mãi không quên khoảnh khắc ấy. Thầy luôn dùng nụ cười bao dung để hướng dẫn, khuyên nhủ chúng em phải chăm học, để lớn lên trở thành người có ích cho đất nước.
Trong lòng hơn ba mươi học trò nhỏ, thầy như người cha hiền kính mến, một người thầy – người cha, lặng thầm mà vĩ đại.

3. Bài văn tả thầy giáo số 6
Là học sinh lớp Ba, em đã không còn ngỡ ngàng như những ngày đầu tiên đi học, nhưng vẫn chưa đủ trưởng thành như các anh chị lớn. Với em, thầy Dũng – thầy giáo chủ nhiệm hiện tại – không chỉ là người truyền dạy kiến thức, mà còn là người cha thứ hai nơi mái trường thân thương này.
Thầy Dũng vừa là chủ nhiệm, vừa là giáo viên dạy môn Toán. Thầy ngoài ba mươi tuổi nhưng lúc nào cũng trẻ trung, vui tươi. Mỗi khi thầy cười, cả lớp như bừng sáng theo. Thế nhưng khi cần nghiêm khắc, thầy lại vô cùng nghiêm túc. Mỗi khi có bạn mắc lỗi, thầy xử lý công minh, ánh mắt sắc sảo dưới hàng lông mày rậm khiến ai nấy đều dè chừng.
Song, thầy cũng rất hài hước và gần gũi. Giọng nói mạnh mẽ của thầy vang vọng khắp lớp, mang lại bầu không khí hứng khởi. Em thích nhất là khi thầy giảng bài – dáng người cao ráo, mặc sơ mi trắng cùng quần âu gọn gàng khiến thầy trông thật lịch lãm. Đôi tay chắc khỏe cầm phấn vẽ lên bảng những dòng chữ rõ ràng, dễ hiểu. Nếu có phần nào chưa hiểu, thầy sẵn sàng giảng lại cho đến khi chúng em hiểu rõ.
Em yêu quý thầy Dũng vô cùng và luôn tự nhủ sẽ nỗ lực học tập thật tốt để đền đáp công lao của thầy và mang lại cho thầy niềm vui.

4. Bài văn tả thầy giáo số 7
Mỗi ngày đến lớp là mỗi ngày ta được tiếp xúc với tri thức và sự chỉ dẫn tận tình từ các thầy cô – những người lái đò thầm lặng. Trong suốt quãng đời học sinh, người để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là thầy Lâm – thầy giáo chủ nhiệm mà tôi luôn trân quý.
Thầy Lâm đã ngoài bốn mươi, mang trong mình phong thái chững chạc và điềm đạm. Thầy cao, hơi gầy, làn da màu bánh mật khỏe khoắn. Khuôn mặt chữ điền cùng mái tóc đen óng điểm vài sợi bạc tạo nên nét từng trải của một người đã dốc lòng vì sự nghiệp giáo dục. Đôi mắt thầy sáng, ánh lên vẻ hiền hậu và ấm áp. Mỗi khi thầy mỉm cười, chiếc răng khểnh cùng má lúm đồng tiền khiến nụ cười ấy càng duyên dáng hơn.
Trang phục thầy luôn chỉn chu, từ áo sơ mi nhạt màu đến quần âu đen, khi dự lễ lại khoác lên bộ vest sang trọng, lịch thiệp. Giọng thầy ấm và vang, mỗi bài giảng là một hành trình dẫn dắt học trò khám phá kiến thức, nhẹ nhàng nhưng đầy hiệu quả.
Thầy Lâm nghiêm túc trong công việc, luôn tận tâm và sẵn sàng giảng lại những chỗ khó để chúng tôi hiểu bài. Sau giờ học, thầy lại như một người bạn, trò chuyện, động viên, và luôn quan tâm đến cảm xúc của từng học sinh. Trong những tiết học của thầy, không khí luôn sôi nổi bởi thầy hay kể những mẩu chuyện vui đan xen vào bài giảng.
Với chúng tôi, thầy không chỉ là người thầy mà còn như người cha, người bạn lớn. Chính sự tận tụy, nhân hậu và tâm huyết ấy đã khiến thầy luôn được học sinh yêu quý. Em sẽ luôn ghi nhớ công ơn và cố gắng học tập thật tốt để xứng đáng với sự kỳ vọng mà thầy dành cho chúng em.

5. Bài văn tả thầy giáo số 8
Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, đặc biệt là những năm tháng thơ ấu còn ngồi trên ghế nhà trường, bên cạnh tình thương của cha mẹ, ông bà, thì tình cảm và sự dạy dỗ tận tụy của các thầy cô luôn để lại dấu ấn sâu đậm. Em cũng có một người thầy như thế – thầy Kiên, giáo viên chủ nhiệm của em hồi lớp Một. Đó là người thầy đã chắp cánh cho em những bài học đầu đời bằng tất cả sự ân cần và tình yêu thương.
Ngày ấy, bước chân vào lớp Một, em còn rụt rè, e ngại khi làm quen với môi trường mới. Thật may mắn khi thầy Kiên là người đồng hành cùng em trong những ngày đầu tiên ấy. Thầy đã ngoài ba mươi tuổi, dáng người cao cao, khỏe khoắn, nước da ngăm đậm chất miền nhiệt đới, gợi lên vẻ rắn rỏi và tràn đầy sức sống.
Khuôn mặt thầy vuông vức, đậm nét nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại đầy nhân hậu. Mỗi lần thầy cười, nụ cười ấy ấm áp như ông Bụt bước ra từ câu chuyện cổ tích, khiến bao lo âu trong lòng học trò tan biến. Mái tóc thầy cắt gọn gàng, điểm vài sợi bạc, là minh chứng cho những tháng ngày gắn bó với bục giảng. Đôi bàn tay thầy lớn, thô ráp vì cầm phấn quá nhiều nhưng lại truyền tải những bài học đầy yêu thương và kiên nhẫn.
Thầy Kiên không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người cha thứ hai, luôn sát sao chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ của chúng em. Có lần, một bạn trong lớp bị sốt mà người nhà chưa kịp đến đón, thầy đã không rời nửa bước, chăm lo cho bạn như chính con mình: đút cơm, quạt mát, mua thuốc, dỗ dành bạn ngủ. Khoảnh khắc ấy in sâu trong tâm trí em như một biểu tượng của tình thầy – trò đầy cảm động.
Dù hiền hậu là thế, thầy cũng rất nghiêm khắc. Với những bạn chưa ngoan, thầy luôn nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng cương quyết, dạy dỗ bằng cả trái tim. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn dạy làm người, truyền cho chúng em đạo lý sống và cách ứng xử đúng mực.
Em luôn trân quý và kính trọng thầy Kiên – người đã gieo vào tâm hồn em những hạt giống đầu tiên của tri thức và nhân cách. Dẫu mai này có đi đâu xa, em vẫn sẽ mãi khắc ghi hình ảnh người thầy thân thương ấy trong trái tim mình.

6. Bài văn tả thầy giáo số 9
Gần sáu năm miệt mài cắp sách đến trường, tôi đã gặp gỡ và học tập với nhiều thầy cô đáng kính, mỗi người đều để lại trong tôi những dấu ấn không thể phai mờ. Nhưng trong trái tim tôi, sâu đậm nhất vẫn là hình ảnh người thầy lớp 5 – một người mà tôi luôn dành trọn sự kính trọng và yêu mến.
Thầy là người hiếm hoi chọn con đường làm thầy giáo – một nghề cao quý nhưng ít người dám dấn thân. Thầy kể rằng từ những năm cấp 2, thầy đã ấp ủ ước mơ đứng trên bục giảng. Hình ảnh người thầy tự tin giảng bài trong lớp học như đã in sâu vào tâm trí thầy, và từ đó, thầy đã bắt đầu “dạy học” cho lũ trẻ con xóm mình. Điều kỳ lạ là đám trẻ nhỏ say sưa ngồi nghe, dù không hiểu bao nhiêu nhưng vẫn chăm chú, ngơ ngẩn như bị cuốn vào một thế giới khác. Chính sự say mê ấy đã nhen nhóm ngọn lửa ước mơ trong lòng thầy.
Con đường đến với nghề giáo không hề bằng phẳng. Thầy là con trai cả trong một gia đình có truyền thống làm bác sĩ, và được kỳ vọng nối nghiệp cha mẹ. Nhưng thầy đã chọn lối đi riêng – theo học Trường Cao đẳng Sư phạm. Quyết định đó khiến gia đình thất vọng, đặc biệt là người cha, và thầy phải một mình đối mặt với bao áp lực, sự phản đối. Dẫu vậy, thầy vẫn kiên định, lặng lẽ chứng minh bằng sự bền bỉ, nỗ lực của mình.
Ngày đi thi, thầy lặng lẽ một mình, không có ai đưa tiễn hay động viên. Khi bạn bè có người thân bên cạnh, thầy chỉ có chính mình làm điểm tựa. Rồi khi đỗ thủ khoa, niềm vui cũng lặng lẽ trôi qua trong lặng im, bởi gia đình quyết định không hỗ trợ tài chính. Thầy vừa đi học, vừa làm thêm, bươn chải để theo đuổi đam mê. Đó là quãng thời gian gian nan nhưng cũng là minh chứng cho một tinh thần sắt đá và một trái tim yêu nghề mãnh liệt.
Giờ đây, thầy đã trở thành một người giáo viên thành công – không chỉ dạy giỏi mà còn được học trò quý mến vì tính cách gần gũi, nhân hậu. Trong lớp, thầy nghiêm túc, mẫu mực; ngoài giờ, thầy hòa đồng, hài hước như một người bạn lớn. Thầy đá bóng với học sinh, biểu diễn văn nghệ, giọng hát truyền cảm và nụ cười rạng rỡ của thầy luôn khiến cả lớp ngập tràn niềm vui.
Có lần thầy vắng lớp vì ốm, cả lớp hoang mang, vội vã đến thăm. Bữa cơm đơn sơ tại nhà thầy hôm ấy thật ấm cúng, giúp chúng tôi hiểu hơn về người thầy đáng kính. Chính giây phút ấy đã gắn kết chúng tôi với thầy nhiều hơn, và có lẽ cũng khiến gia đình thầy thêm thấu hiểu và tự hào về lựa chọn của con mình.
Giữa lòng Hà Nội náo nhiệt, thật khó để tìm được một người thầy như thế – vừa là người truyền dạy tri thức, vừa là một người bạn tâm giao, đồng hành cùng học sinh bằng tất cả sự tận tụy và yêu thương.

7. Bài văn tả thầy giáo số 10
Suốt bốn năm tiểu học, em đều quen với hình ảnh các cô giáo chủ nhiệm dịu dàng. Bước sang lớp 5, chúng em bất ngờ khi được một thầy giáo dẫn dắt lớp. Ngày thầy Nguyễn Tất Thắng ra mắt, cả lớp ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn thầy. Nhưng chính thầy – với sự tận tâm, kiên trì và lòng yêu thương học trò – đã để lại trong em một dấu ấn sâu đậm.
Thầy khoảng ngoài ba mươi, vóc dáng cao lớn, khỏe khoắn. Khuôn mặt thầy góc cạnh, làn da ngăm rắn rỏi, trán cao rộng ánh lên vẻ thông minh. Mắt thầy sáng, đen lay láy và ánh nhìn luôn tràn đầy năng lượng. Mái tóc thầy hơi xoăn nhẹ, lúc nào cũng bồng bềnh gọn gàng. Dù ăn mặc giản dị, với áo sơ mi trắng sơ vin trong chiếc quần âu xanh, thầy vẫn toát lên vẻ chững chạc, đáng kính.
Thầy dạy toán rất sinh động. Những đường thầy vẽ lên bảng luôn sắc sảo, chuẩn xác khiến chúng em mê mẩn. Thầy bước đi nhẹ nhàng, mái tóc khẽ đung đưa theo từng nhịp bước. Trước mỗi kỳ thi, thầy luôn tận tình nhắc nhở và hỗ trợ học trò. Những bạn có hoàn cảnh khó khăn đều được thầy quan tâm đặc biệt, thậm chí thầy còn đề xuất cả lớp cùng góp sức giúp đỡ.
Trong dịp 20/11, thầy không chỉ hướng dẫn báo tường mà còn dàn dựng các tiết mục văn nghệ đầy màu sắc. Thầy múa cực dẻo, uyển chuyển như một nghệ sĩ thực thụ – điều khiến chúng em khâm phục và đầy tự hào. Chỉ mới một năm, thầy đã trở thành người thầy, người cha thân thiết của cả lớp. Khi thầy vắng họp vài hôm, lớp em nhớ thầy vô cùng. Em thầm hứa sẽ học thật tốt để không phụ lòng thầy. Dẫu mai này có học thêm nhiều thầy cô khác, thầy Thắng vẫn sẽ mãi là người thầy đầu tiên mà em kính yêu và nhớ mãi.

8. Bài văn tả thầy giáo số 1
"Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm hôm..." – câu hát ấy luôn vang vọng trong tâm trí tôi mỗi khi nhớ đến thầy Huy, người chủ nhiệm lớp 5 và là người thầy đã để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong cuộc đời tôi. Dù thời gian có trôi đi, tôi vẫn mãi khắc ghi bài học làm người mà thầy đã từng truyền dạy.
Thầy Huy mới về trường tôi chưa lâu, khi nhận lớp thay cho cô giáo nghỉ sinh. Ngay buổi đầu, lớp chúng tôi còn lạ lẫm, có phần e dè trước một thầy giáo trẻ, nhưng sự điềm đạm và lối giảng dạy sâu sắc của thầy đã nhanh chóng chinh phục tất cả. Dáng thầy cao gầy, mái tóc gọn gàng, ánh mắt sắc sảo sau cặp kính sáng tạo cảm giác thông minh và nghiêm túc. Gương mặt thầy ít khi cười nhưng lại chất chứa sự ấm áp vô hình, khiến chúng tôi cảm thấy an tâm.
Tiết học của thầy như một hành trình kỳ diệu. Giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm của thầy dẫn dắt chúng tôi khám phá thế giới kiến thức một cách say mê. Thầy cầm viên phấn như người lái đò cần mẫn, chở tri thức đến bến bờ khôn lớn. Những bài học của thầy vẫn luôn sống động trong tâm trí tôi, không chỉ bởi nội dung mà bởi cả cảm xúc thầy truyền tải.
Dù chỉ là người thay thế, thầy đã nhanh chóng trở thành chỗ dựa tinh thần của cả lớp. Thầy dõi theo từng học sinh, giúp đỡ bạn khó khăn, động viên người học yếu. Thầy chính là người truyền cảm hứng, đặc biệt là tình yêu với môn văn trong tôi. Thầy dạy tôi tin vào ước mơ và hành trình hiện thực hóa nó. Phía sau gương mặt nghiêm nghị là trái tim ấm áp luôn hướng về học trò. Với tôi, thầy Huy mãi là hình ảnh người thầy lý tưởng nhất.
Ngày trở lại thăm thầy, tôi thấy thầy đã già đi, nhưng ánh mắt, dáng đi và nụ cười vẫn vẹn nguyên như xưa. Vẫn là thầy Huy ngày nào, vẫn tiếp tục dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống. Dù năm tháng có đổi thay, thầy vẫn là người tôi luôn tôn kính và biết ơn vô hạn.

9. Bài văn tả thầy giáo số 2
“Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi...” – mỗi khi giai điệu thân quen của bài hát “Bụi phấn” vang lên, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về thầy Nam – người thầy chủ nhiệm đáng kính năm lớp Năm, người mà tôi luôn mang trong lòng sự biết ơn sâu sắc.
Thầy Nam năm nay đã bước sang tuổi ngũ tuần. Thân hình thầy cao, có phần đẫy đà, mái tóc đã điểm bạc bởi bao mùa phấn trắng và những nỗi lo toan dành cho học trò. Khuôn mặt thầy vuông vức, ánh lên nét cương nghị và từng trải. Đôi mắt thầy thẳm sâu, ánh nhìn nghiêm túc nhưng dịu dàng khi hướng về học trò. Vầng trán cao, sống mũi rộng càng làm nổi bật dáng vẻ trí tuệ và bao dung. Mỗi nụ cười của thầy, dù hiếm hoi, đều để lại những vết nhăn nơi khóe mắt – như minh chứng cho những năm tháng tận tụy vì nghề. Dù ăn mặc giản dị, thầy vẫn toát lên vẻ lịch lãm rất riêng.
Thầy luôn đối xử hiền hòa, gần gũi với chúng tôi. Những bạn ốm đau hay học yếu đều được thầy quan tâm, hỏi han, thậm chí giảng bài lại một cách kiên nhẫn. Em nhớ có lần bạn Lan trong lớp vì hoàn cảnh khó khăn suýt phải nghỉ học, chính thầy là người đã đứng ra động viên mẹ bạn và âm thầm giúp đỡ học phí. Cử chỉ ấy khiến em cảm phục thầy vô cùng.
Thầy như người cha thứ hai trong cuộc sống học đường. Mỗi sáng lạnh, thầy nhắc chúng em mặc áo ấm, không quên nhắn nhủ phải ăn sáng đầy đủ. Nhưng thầy cũng rất nghiêm khắc khi chúng em vi phạm: quên làm bài, thiếu lễ phép hay mắc lỗi. Chính sự nghiêm khắc ấy là bài học rèn luyện nhân cách. Thầy không chỉ truyền đạt kiến thức, mà còn dạy chúng em cách sống có đạo lý, có trách nhiệm.
Thầy được phụ huynh và đồng nghiệp yêu quý bởi sự tận tâm, nhiệt huyết và luôn sẵn sàng cống hiến cho mọi hoạt động của trường lớp. Dù năm tháng có trôi qua, hình ảnh thầy Nam – người thầy giản dị, chân thành và hết lòng vì học trò – sẽ mãi sống trong trái tim tôi như một biểu tượng cao đẹp của người đưa đò thầm lặng.

10. Bài văn tả thầy giáo số 3
Trong suốt quãng đời học sinh, hẳn ai trong chúng ta cũng từng gặp những người thầy, người cô như cha mẹ thứ hai – những người đã nuôi dưỡng tâm hồn và mở lối cho trí tuệ ta tỏa sáng. Tôi cũng vậy, đã từng được học với nhiều thầy cô đáng kính, nhưng người để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong trái tim tôi chính là thầy Tuấn – thầy giáo chủ nhiệm lớp Bốn năm ấy.
Ngày đầu năm học lớp Bảy, chúng tôi bàng hoàng khi hay tin cô giáo chủ nhiệm phải nghỉ sinh con. Trong nỗi buồn ấy, một thầy giáo mới đến thay thế, đảm nhận môn Văn – điều khiến cả lớp bỡ ngỡ và phần nào không hào hứng. Ấy vậy mà, khi thầy Tuấn bước vào lớp, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về thầy – một người đàn ông có vẻ ngoài rất thu hút: mái tóc đen dày, đôi mắt to sâu và làn da rám nắng đặc trưng của miền biển. Dù vóc dáng không cao, nhưng sự chững chạc và duyên dáng của thầy khiến thầy luôn nổi bật.
Thầy là giáo viên mới ra trường, từng được giữ lại giảng dạy tại thành phố, nhưng đã chọn quay về quê nhà dạy chữ cho lũ trẻ chúng tôi – điều khiến cả lớp càng thêm cảm phục. Thầy dạy Văn với tất cả đam mê và nhiệt huyết, truyền tải từng con chữ một cách đầy cảm xúc. Ngay cả tôi – kẻ từng xem Văn như một cực hình – cũng bị cuốn hút bởi từng lời giảng của thầy. Giờ giải lao, chúng tôi được tự do thảo luận, bày tỏ ý kiến về lớp học, về thầy và cả những giá trị cuộc sống. Những buổi chiều, thầy còn đến tận nhà học sinh có hoàn cảnh khó khăn để giảng bài và động viên – điều mà không mấy thầy cô làm được.
Thế nhưng, kỷ niệm khắc sâu nhất với tôi lại đến từ một sai lầm. Trong kỳ thi giữa kỳ môn Văn, tôi học tủ và bị điểm kém. Vì sợ bố mẹ trách phạt, tôi đã giả mạo chữ ký của bố để nộp bài. Tôi tưởng đã qua mặt được thầy, nhưng thầy âm thầm phát hiện. Sau buổi học, thầy gọi tôi lại, nhẹ nhàng bảo rằng thầy biết sự thật. Tôi òa khóc, thú nhận tất cả. Thầy không mắng, chỉ yêu cầu tôi phải nỗ lực và đạt điểm tốt ở kỳ thi cuối kỳ. Đó là cú hích khiến tôi thay đổi. Thầy đến tận nhà, giúp tôi ôn tập mỗi ngày. Kết quả, tôi đạt điểm cao ngoài mong đợi – một minh chứng sống động cho sự tận tụy và lòng vị tha của thầy.
Với tôi, thầy không chỉ là người dạy học, mà còn là người bạn, người cha, người đã mở ra cánh cửa tri thức và đạo đức, giúp tôi bước những bước đầu tiên vào đời. Suốt cuộc đời này, tôi sẽ mãi khắc ghi hình ảnh người thầy ấy – một người đã thay đổi tôi bằng tình thương và niềm tin lặng lẽ.

Có thể bạn quan tâm

Top 10 bộ phim được tìm kiếm nhiều nhất trên Google năm 2022

Bài tập thực hành về bảng tính tiền thuê máy vi tính trong Excel

Pate Nekko có thực sự tốt cho mèo không? Đây là câu hỏi mà những người yêu mèo thường hay băn khoăn khi lựa chọn sản phẩm này.

Hướng dẫn cách tạo biểu đồ tròn trong Excel

Cách xóa tất cả hình ảnh trong tài liệu Word một cách nhanh chóng
