Top 10 bài văn xuất sắc đóng vai anh đội viên kể lại đêm thao thức của Bác trong tác phẩm 'Đêm nay Bác không ngủ' (Ngữ văn 6)
Nội dung bài viết
1. Bài văn mẫu số 4: Hóa thân thành anh đội viên thuật lại đêm Bác không ngủ
Mùa thu 1950, khi chiến dịch Biên giới đang chuẩn bị bùng nổ, Bác Hồ đã đến thăm đơn vị chúng tôi. Trong đêm mưa giá lạnh ấy, khi tất cả chiến sĩ đã chìm vào giấc ngủ sau ngày hành quân mệt nhọc, Bác vẫn thức trắng. Ngồi bên bếp lửa bập bùng, vầng trán Bác đầy những nếp nhăn suy tư.
Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách. Tôi trằn trọc nhìn Bác ân cần đi dém chăn cho từng chiến sĩ, bước chân nhẹ nhàng như người mẹ hiền chăm sóc đàn con. Ánh lửa hồng in bóng Bác lồng lộng trên vách nứa, tỏa hơi ấm xua tan cái lạnh đêm đông.
- Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ ạ? - Tôi khẽ hỏi.
Bác mỉm cười: - Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn đánh giặc.
Đến lần thứ ba tỉnh giấc, tôi giật mình thấy Bác vẫn thức. Đôi mắt Người đăm đăm nhìn ngọn lửa, nỗi lo cho đoàn dân công phải ngủ ngoài rừng ướt lạnh khiến Bác không thể yên lòng. Câu nói của Bác khiến tôi thấm thía tình yêu thương vô bờ Người dành cho bộ đội và nhân dân.
Đêm ấy, tôi thức cùng Bác. Ngọn lửa hồng như reo vui, sưởi ấm lòng người chiến sĩ trẻ bằng ngọn lửa tình yêu Tổ quốc nồng nàn.

2. Bài văn mẫu số 5: Hóa thân thành anh đội viên kể lại đêm Bác thao thức vì dân
Đêm khuya nơi rừng Việt Bắc, gió rít qua từng kẽ lá. Không gian chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi lất phất bên mái lều tranh. Tôi trằn trọc nghĩ về trận chiến sắp tới, bỗng nghe tiếng động khẽ. Nhìn ra, tôi bắt gặp hình ảnh Bác Hồ đang ngồi bên bếp lửa hồng, nét mặt đăm chiêu suy tư.
Ánh lửa bập bùng in bóng Bác lồng lộng trên vách nứa. Tôi xúc động khi thấy Bác nhẹ nhàng dém chăn cho từng chiến sĩ, bước chân cẩn trọng như sợ đánh thức giấc ngủ của đàn con. Bóng hình Người ấm áp lạ thường, như truyền hơi ấm xua tan cái lạnh đêm rừng.
- Bác ơi, khuya rồi sao Bác chưa nghỉ? - Tôi khẽ hỏi.
Bác mỉm cười hiền từ: - Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn hành quân.
Lần thứ ba tỉnh giấc, trời đã gần sáng mà Bác vẫn thức. Nỗi lo cho đoàn dân công phải chịu mưa rừng khiến Người không yên lòng. Câu nói của Bác khiến tôi thấm thía tình yêu bao la Người dành cho đồng bào. Đêm ấy, tôi thức cùng Bác, được sưởi ấm bởi ngọn lửa yêu thương từ trái tim vĩ đại.

3. Bài văn mẫu số 6: Kể lại đêm Bác không ngủ qua lời anh đội viên
Đêm mưa rừng Việt Bắc lạnh cắt da cắt thịt. Trong túp lều đơn sơ, các chiến sĩ đã chìm vào giấc ngủ sau ngày hành quân mệt mỏi. Chỉ còn Bác - người Cha già của quân đội - vẫn thức trắng bên bếp lửa hồng. Ánh lửa bập bùng in bóng Người lồng lộng trên vách nứa, xua tan cái lạnh đêm đông.
Tôi chợt tỉnh giấc, thấy Bác đang ân cần đắp lại chăn cho từng chiến sĩ. Bàn tay gầy guộc của Người nhẹ nhàng như người mẹ hiền chăm sóc đàn con. "Bác ơi, sao Bác chưa ngủ?" - tôi thỏ thẻ hỏi. Giọng Bác ấm áp vang lên: "Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn đánh giặc".
Đến lần thứ ba thức giấc, trời đã gần sáng mà Bác vẫn ngồi đó. Nỗi lo cho đoàn dân công phải chịu mưa rừng khiến Người không yên lòng. "Bác mà ngủ sao đành, khi dân công còn chịu rét" - câu nói của Bác khiến tôi thấm thía tình yêu thương vô bờ bến Người dành cho nhân dân. Đêm ấy, tôi thức cùng Bác, được sưởi ấm bởi ngọn lửa yêu nước nồng nàn trong trái tim vĩ đại.

4. Bài văn mẫu số 7: Đêm không ngủ của Bác qua lời kể anh đội viên
Giữa đêm mưa rừng Việt Bắc lạnh giá, tôi - người lính trẻ - thức giấc và chứng kiến hình ảnh Bác Hồ thao thức bên bếp lửa hồng. Ánh lửa bập bùng in bóng Người lồng lộng trên vách nứa, những nếp nhăn trên vầng trán rộng càng thêm sâu dưới ánh lửa đêm khuya.
Bác nhẹ nhàng đi dém chăn cho từng chiến sĩ, bàn tay gầy guộc của Người chăm chút như người mẹ hiền lo cho đàn con. "Bác ơi, khuya rồi sao Bác chưa nghỉ?" - tôi thỏ thẻ. Giọng Bác ấm áp vang lên: "Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn hành quân".
Đến lần thứ ba thức giấc, trời đã gần sáng mà Bác vẫn ngồi đó. Nỗi lo cho đoàn dân công phải chịu mưa rừng khiến trái tim Người không yên. "Bác mà ngủ sao đành, khi dân công còn chịu rét" - lời Bác khiến tôi thấm thía tình yêu thương vô bờ bến Người dành cho nhân dân. Đêm ấy, tôi thức cùng Bác, được sưởi ấm bởi ngọn lửa yêu nước nồng nàn trong trái tim vĩ đại.

5. Bài văn mẫu số 8: Đêm thao thức của Bác qua lời kể anh đội viên
Giữa núi rừng Việt Bắc lạnh giá, tôi - người lính trẻ - chứng kiến hình ảnh Bác Hồ thao thức bên bếp lửa đêm khuya. Ánh lửa bập bùng in bóng Người cao lồng lộng trên vách nứa, đôi mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng đầy suy tư.
Bác nhẹ nhàng dém chăn cho từng chiến sĩ, bàn tay gầy guộc chăm chút như người mẹ hiền. "Bác ơi, đêm khuya rồi, Bác nghỉ đi ạ" - tôi khẽ thưa. Giọng Bác ấm áp: "Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn hành quân".
Đến lần thứ ba thức giấc, trời đã gần sáng mà Bác vẫn ngồi đó. Nỗi lo cho đoàn dân công phải chịu mưa rừng khiến trái tim Người không yên. "Bác mà ngủ sao đành, khi đồng bào còn chịu rét" - lời Bác khiến tôi thấm thía tình yêu thương bao la. Đêm ấy, tôi thức cùng Bác, được sưởi ấm bởi ngọn lửa yêu nước trong trái tim vĩ đại.

6. Bài văn mẫu số 9: Đêm thao thức của Bác qua lời anh đội viên
Trong đêm mưa rừng Việt Bắc, hình ảnh Bác Hồ thức trắng bên bếp lửa hồng khắc sâu vào tâm trí tôi - người lính trẻ. Bóng Người cao lồng lộng in trên vách nứa, đôi tay gầy guộc ân cần đắp lại chăn cho từng chiến sĩ.
"Bác ơi, trời sắp sáng rồi!" - tôi thổn thức. Bác mỉm cười hiền từ: "Chú cứ ngủ đi". Nhưng đến lần thứ ba thức giấc, tôi hiểu ra nỗi lo của Người - nỗi lo cho đoàn dân công đang chịu rét ngoài rừng. Tình yêu thương bao la ấy khiến tôi quyết định thức cùng Bác, cùng sẻ chia nỗi niềm vì dân vì nước.

7. Bài văn mẫu số 10: Đêm không ngủ của Bác qua lời kể anh đội viên
Giữa đêm mưa rừng Việt Bắc lạnh giá, tôi - người lính trẻ - chứng kiến hình ảnh Bác Hồ thao thức bên bếp lửa. Ánh lửa bập bùng in bóng Người cao lồng lộng trên vách nứa, đôi mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng đầy suy tư về vận mệnh đất nước.
Bác nhẹ nhàng dém chăn cho từng chiến sĩ, bàn tay gầy guộc chăm chút như người cha hiền. "Bác ơi, đêm khuya rồi, Bác nghỉ đi ạ" - tôi khẽ thưa. Giọng Bác ấm áp: "Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn đánh giặc".
Đến lần thứ ba thức giấc, trời đã gần sáng mà Bác vẫn ngồi đó. Nỗi lo cho đoàn dân công phải chịu mưa rừng khiến trái tim Người không yên. "Bác mà ngủ sao đành, khi đồng bào còn chịu rét" - lời tâm sự của Bác khiến tôi thấm thía tình yêu thương bao la. Đêm ấy, tôi thức cùng Bác, được sưởi ấm bởi ngọn lửa cách mạng trong trái tim vĩ đại.

8. Bài văn mẫu số 1: Đêm thao thức của Bác qua lời kể anh đội viên
Giữa đêm rừng Việt Bắc lạnh giá, tôi - người lính trẻ - chứng kiến hình ảnh Bác Hồ thao thức bên bếp lửa hồng. Ánh lửa bập bùng in bóng Người cao lồng lộng trên vách nứa, đôi mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa đầy trăn trở.
Bác nhẹ nhàng dém chăn cho từng chiến sĩ, bàn tay gầy guộc chăm chút như người cha hiền. "Bác ơi, khuya rồi Bác nghỉ đi ạ" - tôi khẽ thưa. Giọng Bác ấm áp: "Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn đánh giặc".
Đến lần thứ ba thức giấc, trời đã gần sáng mà Bác vẫn ngồi đó. Nỗi lo cho đoàn dân công phải chịu mưa rừng khiến trái tim Người không yên. "Bác mà ngủ sao đành, khi đồng bào còn chịu rét" - lời tâm sự của Bác khiến tôi thấm thía tình yêu thương bao la. Đêm ấy, tôi thức cùng Bác, được sưởi ấm bởi ngọn lửa cách mạng trong trái tim vĩ đại.

9. Bài văn mẫu số 2: Đêm thao thức của Bác qua lời anh đội viên
Giữa đêm rừng Việt Bắc lạnh giá, tôi - người lính trẻ - chứng kiến hình ảnh Bác Hồ thao thức bên bếp lửa hồng. Ánh lửa bập bùng in bóng Người cao lồng lộng trên vách nứa, đôi mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa đầy trăn trở về chiến dịch sắp tới.
Bác nhẹ nhàng dém chăn cho từng chiến sĩ, bàn tay gầy guộc chăm chút như người cha hiền. "Bác ơi, khuya rồi Bác nghỉ đi ạ" - tôi khẽ thưa. Giọng Bác ấm áp: "Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn đánh giặc".
Đến lần thứ ba thức giấc, trời đã gần sáng mà Bác vẫn ngồi đó. Nỗi lo cho đoàn dân công phải chịu mưa rừng khiến trái tim Người không yên. "Bác mà ngủ sao đành, khi đồng bào còn chịu rét" - lời tâm sự của Bác khiến tôi thấm thía tình yêu thương bao la. Đêm ấy, tôi thức cùng Bác, được sưởi ấm bởi ngọn lửa cách mạng trong trái tim vĩ đại.

10. Bài văn mẫu số 3: Đêm không ngủ của Bác qua lời kể anh đội viên
Đêm rừng Việt Bắc lạnh giá, tôi - người lính trẻ - chứng kiến hình ảnh Bác Hồ thao thức bên bếp lửa hồng. Ánh lửa bập bùng in bóng Người cao lồng lộng trên vách nứa, đôi mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa đầy trăn trở.
Bác nhẹ nhàng dém chăn cho từng chiến sĩ, bàn tay gầy guộc chăm chút như người cha hiền. "Bác ơi, khuya rồi Bác nghỉ đi ạ" - tôi khẽ thưa. Giọng Bác ấm áp: "Chú cứ ngủ đi, ngày mai còn đánh giặc".
Đến lần thứ ba thức giấc, trời đã gần sáng mà Bác vẫn ngồi đó. Nỗi lo cho đoàn dân công phải chịu mưa rừng khiến trái tim Người không yên. "Bác mà ngủ sao đành, khi đồng bào còn chịu rét" - lời tâm sự của Bác khiến tôi thấm thía tình yêu thương bao la. Đêm ấy, tôi thức cùng Bác, được sưởi ấm bởi ngọn lửa cách mạng trong trái tim vĩ đại.
