Top 10 Bài văn xúc động nhất về kỷ niệm khó quên với thầy cô giáo cũ
Nội dung bài viết
1. Câu chuyện cảm động về kỷ niệm sâu sắc với người thầy/cô giáo cũ (Mẫu số 4)
Cuộc đời mỗi người là một chuỗi những ký ức đan xen, có niềm vui ta muốn giữ mãi, cũng có nỗi buồn ta mong chóng quên. Riêng với tôi, thời áo trắng cấp hai luôn là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, nơi lưu giữ hình ảnh những người thầy, người cô đáng kính. Và năm lớp chín này, cô giáo dạy văn đã để lại trong tôi những dấu ấn khó phai chỉ sau vài tháng ngắn ngủi.
Dù mới chính thức đứng lớp được hai tháng, nhưng với tôi, cô đã đồng hành hơn nửa năm trời. Ba tháng hè được cô dìu dắt là quãng thời gian tuyệt vời nhất. Cô giảng bài bằng cả tâm huyết, giọng nói ấm áp như dòng suối mát cuốn hút chúng tôi vào thế giới văn chương. Từng tác phẩm qua cách phân tích tinh tế của cô bỗng trở nên sống động lạ thường. Nhờ cô, chúng tôi mới thấu hiểu hết nỗi đau của nàng Kiều, vẻ đẹp của Vũ Nương. Những tiết văn tưởng chừng buồn ngủ bỗng trở thành giờ học mong đợi nhất.
Khi năm học bắt đầu, niềm vui nhân đôi khi cô trở thành giáo viên chủ nhiệm. Cô nghiêm khắc hơn nhưng luôn công bằng. Mỗi lần lớp tụt hạng, cô không trách mắng mà động viên chúng tôi cố gắng. Khác với nhiều lớp, giờ chủ nhiệm của chúng tôi là những câu chuyện đầy triết lý sống, bài học quý giá mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi.
Tôi từng thất bại trong kỳ thi học sinh giỏi, nhưng thay vì trách móc, cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Thất bại hôm nay là bước đệm cho thành công ngày mai". Lời động viên ấy khiến tôi càng quyết tâm phấn đấu. Rồi có lần cả lớp tổ chức sinh nhật cho một bạn có hoàn cảnh khó khăn, khi nghe có bạn phàn nàn, cô đã rơi nước mắt. Giọt nước mắt ấy dạy chúng tôi bài học về sự sẻ chia mà suốt đời không quên.
Sáu tháng chưa đủ để gọi là dài, nhưng đủ để cô trở thành người mẹ thứ hai trong trái tim tôi. Cô không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn dạy cách sống, cách yêu thương. Những dòng này tôi viết bằng cả tấm lòng, không mong giải thưởng, chỉ muốn gửi lòng biết ơn sâu sắc đến người cô kính yêu. Tôi hứa sẽ cố gắng để không phụ lòng tin yêu của cô, để một ngày có thể hái được những "bông lúa vàng" trong cuộc đời.


2. Ký ức ấm áp về người thầy/cô giáo cũ (Mẫu số 5)
Suốt những năm tháng cắp sách, tôi lưu giữ biết bao kỷ niệm dưới mái trường thân thương. Nhưng có một ký ức đặc biệt về cô giáo lớp 1 - người đã cầm tay tôi nắn nót từng nét chữ đầu đời - sẽ mãi khắc sâu trong tim.
Năm ấy tôi vừa tròn 6 tuổi, háo hức bước vào lớp một. Tôi học đọc rất nhanh nhưng viết chữ lại là cả một thử thách. Vốn thuận tay trái, dù mẹ đã rèn tôi cầm bút tay phải, tôi vẫn lén đổi tay mỗi khi không ai để ý. Cô Ngọc - giáo viên chủ nhiệm - xinh đẹp như chính cái tên, luôn dịu dàng quan tâm đến từng học trò. Cô phát hiện ra tôi thuận tay trái nên thường xuyên đến bên hướng dẫn.
Khi chúng tôi chuyển sang học chữ nhỏ, nét chữ tôi ngày càng xiêu vẹo. Một buổi chính tả, thấy cô không để ý, tôi lại đổi sang tay trái. Cuối giờ, cô nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cô rất vui vì sự tiến bộ của em, nhưng hình như em đang quên điều gì đó?". Cả lớp đồng thanh nhắc lại quy tắc cầm bút khi nghe cô hỏi. Khi vài bạn cười chê, nước mắt tôi ứa ra, tay vò nát trang giấy. Nhưng rồi cô nói: "Chữ em hôm nay rất đều và đẹp, thậm chí còn hơn nhiều bạn khác". Lời động viên ấy như gột rửa mọi tủi hờn trong tôi.
Từ đó, tôi kiên trì rèn viết tay phải. Lên lớp hai, tôi đã viết được những dòng chữ ngay ngắn, đẹp đẽ. Dù giờ không còn được học cô, nhưng những bài học đầu đời ấy mãi là hành trang quý giá tôi mang theo suốt đời.


3. Câu chuyện cảm động về thầy/cô giáo cũ (Mẫu số 6)
Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, có những kỷ niệm trở thành dấu ấn không phai mờ. Với tôi, đó là câu chuyện về cô Lan - người giáo viên lớp ba đã thay đổi cuộc đời tôi.
Xuất thân từ gia đình nghèo khó, tôi luôn ý thức mình là anh cả trong nhà. Khi bố lâm bệnh nặng, gia đình chìm trong nợ nần, tôi đành gác lại ước mơ đến trường. Nhưng cô Lan - giáo viên chủ nhiệm - đã không để tôi gục ngã. Hai lần cô đến tận nhà, kiên trì thuyết phục, hứa sẽ xin miễn học phí cho tôi. Ánh mắt cô ánh lên niềm tin: 'Em có tố chất, đừng để khó khăn cướp đi tương lai của mình'.
Ngày trở lại trường sau hơn một tuần vắng mặt là ngày đẹp nhất tuổi thơ tôi. Cô không chỉ dạy tôi kiến thức mà còn bù đắp những bài học đã bỏ lỡ. Từng buổi chiều, bóng cô nghiêng nghiêng bên trang vở, giọng nói ấm áp giảng giải từng con chữ. Năm ấy, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi và tấm gương 'nghèo vượt khó'.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lại, tôi hiểu rằng cô không chỉ cho tôi con chữ mà còn trao cả niềm tin vào cuộc sống. Cô là ngọn đuốc thắp lên ước mơ trở thành giáo viên trong tôi - để một ngày tôi có thể tiếp nối sự nghiệp trồng người cao quý như cô đã làm.


4. Câu chuyện cảm động về thầy/cô giáo (Mẫu số 7)
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy thuở xưa"
Những vần thơ ấy càng thấm thía hơn khi tôi nhớ về cô Kim Anh - người giáo viên đã để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng tôi.
Cô mang vẻ đẹp dịu dàng với mái tóc dài óng mượt luôn thoảng hương thơm. Đôi mắt đen láy vừa cương nghị vừa ấm áp, ánh lên niềm vui khi chúng tôi tiến bộ, thoáng buồn khi chúng tôi sai phạm. Giọng cô truyền cảm lạ thường, khi trầm ấm, khi vui tươi, cuốn hút chúng tôi vào thế giới bài học mà quên cả thời gian.
Cô dạy bằng cả trái tim, luôn sáng tạo những phương pháp mới lạ. Những đoạn clip sinh động, những câu chuyện dí dỏm khiến bài giảng trở nên sống động. Đặc biệt, dù đã là giáo viên, cô vẫn miệt mài học tập. "Học như con thuyền ngược dòng" - câu nói ấy của cô mãi in sâu trong tâm trí tôi.
Tôi không thể quên hình ảnh cô lo lắng trong chuyến tham quan, khi cô bỏ lỡ kỳ thi quan trọng để đồng hành cùng lớp. Hay khi tôi nghỉ học dài ngày, cô ân cần giảng lại bài, nhờ bạn cho mượn vở chép bù. Những cử chỉ ấy khiến tôi thêm trân quý nghề giáo - nghề lái đò thầm lặng đưa bao thế hệ cập bến tương lai.
Nhân ngày 20/11, tôi muốn gửi đến cô lời tri ân sâu sắc nhất: "Cô kính yêu! Em mong cô luôn khỏe mạnh để tiếp tục truyền lửa cho bao thế hệ học trò. Em sẽ mãi khắc ghi hình ảnh người giáo viên tuyệt vời như cô!"


5. Câu chuyện xúc động về thầy giáo cũ (Mẫu số 7)
Ở cái tuổi 14 đang chớm hiểu đời, tôi nhận ra mình đã lớn khôn hơn nhờ những bài học từ người thầy năm xưa. Thầy dạy tôi biết cúi xuống nhặt mảnh chai ven đường, biết rung động trước những mảnh đời bất hạnh, và quan trọng nhất - biết sống với tấm lòng bao dung như câu hát thầy yêu thích: "Sống trong đời sống cần có một tấm lòng... để gió cuốn đi".
Những buổi sáng tình cờ gặp thầy trên đường, ký ức ùa về như thước phim quay chậm. Thầy - người lái đò tận tụy dù nhà cách trường 20 cây số, luôn mang đến cho lũ học trò chúng tôi những điều mới mẻ. Thầy dạy không chỉ bằng công thức toán học hay cấu trúc bài văn, mà còn bằng cả kho tàng truyện cười khiến giờ học nào cũng rộn rã tiếng cười.
Tôi nhớ như in ngày thầy chuyển trường giữa học kỳ II năm lớp 4. Cả lớp khóc như mưa, thầy cũng nghẹn ngào: "Các con hãy nắm lấy cơ hội như hái bông hoa đẹp nhất trên con đường đời". Lời dặn ấy theo tôi suốt bốn năm qua, giúp tôi đạt giải ba trong cuộc thi viết về thầy - người cha thứ hai không con nhưng dành trọn tình thương cho học trò.
Giờ đây, mỗi lần gặp thầy trên đường, ánh mắt thầy vẫn ấm áp nhận ra đứa học trò cũ. Tôi tự hào vì vẫn giữ được đạo lý "tôn sư trọng đạo" thầy dạy. Nhân ngày Nhà giáo, tôi muốn gửi đến thầy lời tri ân sâu sắc: "Thầy kính yêu, con sẽ cố gắng thực hiện ước mơ để không phụ lòng thầy dạy dỗ. Mong thầy luôn khỏe mạnh để tiếp tục thắp lửa cho bao thế hệ học trò khác."


6. Câu chuyện cảm động về thầy cô giáo cũ (Mẫu số 9)
Trong ký ức tuổi học trò của tôi, cô Tâm - giáo viên chủ nhiệm lớp 4 - là người để lại nhiều ấn tượng sâu sắc nhất. Cô nghiêm khắc trên lớp với giọng nói ngọt ngào nhưng đầy uy lực, khiến chúng tôi vừa kính trọng vừa e sợ. Đặc biệt, cô dạy Toán bằng chất giọng truyền cảm như một cô giáo Văn, khiến những con số khô khan trở nên sinh động lạ thường.
Một kỷ niệm đáng nhớ xảy ra khi bố mẹ tôi đi công tác và gửi tôi ở nhà cô ba ngày. Ban đầu tôi đầy lo lắng, nhưng chính khoảng thời gian này đã cho tôi thấy một cô Tâm hoàn toàn khác - ấm áp, gần gũi như người mẹ thứ hai. Cô chuẩn bị bữa sáng, trò chuyện thân tình và không hề tạo áp lực học tập như tôi tưởng. Qua những câu chuyện với con gái cô, tôi hiểu ra triết lý giáo dục của cô: nghiêm khắc trên lớp để rèn nếp học, nhưng luôn tôn trọng sự tự giác của học trò.
Ba ngày ngắn ngủi ấy đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về cô. Từ một cô giáo đáng sợ, cô trở thành người truyền cảm hứng mà tôi vẫn thường xuyên đến thăm hỏi. Bài học lớn nhất cô dạy tôi không nằm trong sách vở, mà là cách cân bằng giữa kỷ luật và yêu thương trong giáo dục.


7. Câu chuyện cảm động về người thầy cũ (Mẫu số 10)
Trong ký ức tuổi thơ của tôi, hình ảnh thầy Cảnh - người thầy đầu tiên ở bậc tiểu học - luôn hiện lên thật đẹp đẽ. Ngày đầu tiên đến lớp, thầy xuất hiện với dáng người nhanh nhẹn, mái tóc điểm bạc và đôi tay nhăn nheo dấu tích thời gian. Giọng nói ấm áp của thầy xua tan mọi lo lắng trong tôi về một người thầy nghiêm khắc.
Tôi nhớ mãi hình ảnh thầy cầm phấn viết những dòng chữ đầu đời cho chúng tôi, đôi tay run run vì di chứng chiến tranh nhưng nét chữ vẫn vuông vức, ngay ngắn. Thầy luôn ân cần chỉ bảo từng học trò, kiên nhẫn giảng giải cho đến khi chúng tôi thực sự hiểu bài.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất là khi tôi bật khóc nhớ ông nội đã mất, thầy đã đến bên an ủi như người cha thứ hai. Rồi có lần tôi bị điểm kém, thầy nghiêm khắc phê bình nhưng ngay sau đó lại ân cần giảng lại bài và xin lỗi vì đã quá nặng lời. Những cử chỉ ấy dạy tôi bài học về sự bao dung và trách nhiệm.
Thầy không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống, cách làm người. Những buổi ra chơi cùng chơi nhảy dây, ô ăn quan với học trò khiến thầy trẻ hẳn lại. Giờ đây, mỗi khi đọc câu "Ngọc không mài không sáng, người không học không tài", tôi lại nhớ về người thầy đã truyền cảm hứng cho tôi những ngày đầu cắp sách đến trường.


8. Câu chuyện xúc động về thầy cô giáo (Mẫu số 1)
Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, những kỷ niệm về thầy cô giáo cũ luôn là những ký ức thiêng liêng nhất. Với tôi, hình ảnh thầy Hoàn - người thầy đầu tiên trong đời - mãi là kỷ niệm không thể phai mờ.
Ngày đầu tiên đến lớp một, tôi bỡ ngỡ trước thế giới mới với bao điều lạ lẫm. Thầy Hoàn bước vào lớp với dáng người nhanh nhẹn, mái tóc điểm bạc và nụ cười ấm áp như người cha. Giọng nói trầm ấm của thầy xua tan mọi lo lắng trong tôi về một ngôi trường xa lạ.
Tôi nhớ như in khoảnh khắc thầy cầm tay tôi nắn nót từng nét chữ đầu đời. Những con chữ run rẩy ban đầu dần trở nên vuông vức dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của thầy. Đôi bàn tay nhăn nheo vì năm tháng dạy học của thầy đã trở thành điểm tựa vững chắc cho những bước đi đầu tiên trên con đường tri thức của tôi.
Thầy không chỉ dạy chữ, mà còn dạy cách sống, cách làm người. Mỗi lời nhắc nhở, mỗi cử chỉ quan tâm của thầy đều thấm đẫm tình yêu thương như người cha dành cho đứa con bé bỏng. Khuôn mặt phúc hậu của thầy trở thành hình ảnh ấm áp trong giấc ngủ tuổi thơ tôi.
Giờ đây, mỗi khi đọc câu "Ngọc không mài không sáng, người không học không tài", lòng tôi lại dâng trào niềm biết ơn vô hạn với người thầy đã khai mở trí tuệ và nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Công ơn thầy như ngọn đèn soi đường, mãi mãi khắc sâu trong tim tôi như một báu vật thiêng liêng nhất của tuổi học trò.


9. Câu chuyện cảm động về thầy cô giáo (Mẫu số 2)
Trong những năm tháng cắp sách, cô Thanh - người giáo viên lớp hai của tôi - mãi là hình ảnh đẹp nhất về một nhà giáo tận tâm. Cô đến với lớp học bằng dáng vẻ dịu dàng của một người mẹ hiền, nhưng ẩn chứa sự kiên định trong giảng dạy.
Những tiết học của cô luôn sinh động bởi cách truyền đạt gần gũi. Cô không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống qua những câu chuyện nhỏ đầy ý nghĩa. Tôi nhớ nhất lần bị sốt, cô đã tận tình đưa về nhà và những ngày sau đó vẫn ân cần thăm hỏi, giảng bài bù. Cô còn giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn, thậm chí đóng học phí cho bạn mồ côi trong lớp.
Ngày 20/11, khi chúng tôi tặng quà, cô chỉ mỉm cười: "Thành tích học tập của các em chính là món quà ý nghĩa nhất với cô". Cô Thanh không chỉ dạy kiến thức mà còn truyền cho chúng tôi tình yêu nghệ thuật qua những bài hát, điệu múa.
Giờ đây, dù đã xa mái trường tiểu học, tôi vẫn nhớ như in nụ cười hiền hậu và những bài học làm người cô dạy. Cô chính là ngọn đuốc thắp lên trong tôi tình yêu cuộc sống và lòng nhân ái. Tôi nguyện phấn đấu trở thành người có ích để không phụ lòng cô dạy dỗ.


10. Câu chuyện cảm động về thầy cô giáo (Mẫu số 3)
Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, có những người thầy, người cô để lại dấu ấn khó phai. Với tôi, đó là hình ảnh cô giáo chủ nhiệm - người phụ nữ ngoài bốn mươi với vẻ ngoài giản dị nhưng toát lên sự ấm áp lạ thường.
Cô có dáng người thanh mảnh, làn da nâu khỏe khoắn và mái tóc đen mượt ôm lấy khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt sáng như sao sau làn mi cong, khóe mắt đã hằn những nếp nhăn nhỏ - dấu tích của bao năm miệt mài với phấn trắng bảng đen. Nụ cười cô luôn thường trực trên môi, để lộ hàm răng trắng đều và đôi má lúm đồng tiền duyên dáng.
Trong trang phục áo sơ mi giản dị, cô vẫn toát lên vẻ đẹp rạng ngời. Giọng nói trầm ấm của cô như dòng suối mát cuốn hút chúng tôi vào thế giới tri thức. Cô ít khi trách mắng mà thường nhẹ nhàng khuyên bảo, mỗi lần phải nghiêm khắc, đôi mắt cô lại ánh lên nỗi buồn khiến chúng tôi day dứt khôn nguôi.
Cô như người lái đò thầm lặng, đưa bao thế hệ học trò cập bến tương lai. Nhìn những đứa học trò ngày một trưởng thành có lẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô. Tôi nguyện sẽ học tập thật tốt để trở thành người có ích, làm rạng danh người thầy đáng kính của mình.


Có thể bạn quan tâm

Cây vấn vương là gì? Cùng khám phá những công dụng chữa bệnh kỳ diệu của loại cây này.

Khám phá 4 sai lầm thường gặp khi dùng viên giặt quần áo và cách khắc phục hiệu quả

Hướng dẫn cách xuống dòng trong Excel hiệu quả năm 2025

Cách điều chỉnh khoảng cách giữa các đoạn văn trong Word

Cách để số 0 hiển thị ở đầu dãy số trong Excel
