Top 10 tản văn xúc động nhất về nỗi chờ mong trong tình yêu
Nội dung bài viết
1. Em đợi anh nói lời yêu từ trái tim
Những ngày xa cách, nỗi nhớ anh trong tôi cứ thế lớn dần, cho đến khi nhận ra trái tim này đã thuộc về anh. Như bao cô gái, tôi muốn dành cho anh đặc quyền được thốt lên ba từ thiêng liêng, nên lặng lẽ chờ đợi. Nhưng anh chẳng bao giờ nói...
Người ta bảo tôi kiêu kỳ. Tôi im lặng, bởi tình yêu đích thực phải xuất phát từ sự chân thành. Sao tôi phải ép lòng với những người chỉ là anh, là bạn? Thế rồi tuổi thanh xuân trôi qua, tôi vẫn như chiếc giày lẻ bước.
Rồi định mệnh đưa đẩy chúng tôi gặp nhau tại nơi làm việc. Vẻ ngoài bình thường của anh chẳng gây ấn tượng, nhưng lâu dần, tôi nhận ra trái tim ấm áp đằng sau đó. Dù anh hết mực quan tâm, tôi vẫn dửng dưng. Cho đến ngày tôi chuyển công tác, thấy anh đứng đợi nơi cổng mới, lòng chợt ấm lạ...
Nhưng rồi anh biến mất. Nỗi nhớ khiến tôi phải gọi điện. "Em nhớ anh à?" - "Còn lâu!" - Tôi vội đáp, dù trái tim đang thổn thức.
Ngày tôi mất việc, giọt nước mắt rơi trong tuyệt vọng. Anh bỏ hết mọi thứ chạy đến, nhưng khi thấy anh, tôi lại giả vờ mạnh mẽ. Chỉ khi anh đi rồi, tôi mới để lòng mình tan vỡ.
Valentine qua đi trong im lặng. Trái tim tôi chảy máu. Bạn bè khuyên quên đi, tôi gật đầu mà lòng không nỡ.
Rồi tin nhắn anh đến: "Anh đã rất yêu em... nhưng biết em không yêu anh thật lòng". Nước mắt tôi rơi. Sự thật là tôi yêu anh từ lâu, chỉ không đủ can đảm thổ lộ.
Giờ đây, chúng tôi chỉ cách nhau một con hồ nhỏ - gần mà xa vời vợi. Phố vẫn đông, lòng vẫn nhớ...
Sưu tầm


2. Liệu ta xứng đáng với người đang chờ ta?
Trong những khoảnh khắc yếu lòng, ta thường mơ về một người sẽ đến bù đắp tất cả những mất mát đã qua.
Cuộc sống vốn dĩ là chuỗi những khoảnh khắc nối tiếp: sáng trưa chiều tối, trước trong sau những cuộc gặp gỡ, quá khứ hiện tại tương lai. Như hơi thở, nếu đứt đoạn sẽ khó mà tiếp tục sống trọn vẹn.
Xin lỗi phải nói rằng: hoa không tỏa hương sao dẫn lối ong bướm? Nhưng để được nâng niu, hương thơm chưa đủ. Đó còn là dáng vẻ, sắc màu, vẻ thuần khiết và khí chất riêng giữa muôn hoa trong khu vườn đầy hoa thơm cỏ dại.
Tuổi trẻ nếu chỉ trôi qua bên ly trà sữa, màn hình điện thoại, những lời than vãn hay khinh bỉ cuộc đời... thì ta còn gì để xứng với người đang chờ đợi?
Đừng như mảnh đất hoang chờ đợi thụ động. Hãy như đất tốt âm thầm tích dinh dưỡng, chờ nhát cuốc đầu tiên để vụ mùa bội thu. Khi người ấy đến, ta có gì hơn một ly nước mời, mà là cả câu chuyện cuộc đời để cùng nhau viết tiếp?
Sưu tầm


3. Đã bao giờ bạn là nỗi nhớ mong của một trái tim?
Chờ đợi là khi trái tim bạn còn vương vấn quá khứ, có người vẫn lặng lẽ dõi theo, chăm sóc từng ngày bạn hồi phục. Họ kiên nhẫn chờ khoảnh khắc bạn sẵn sàng mở lòng.
Chờ đợi là khi bị từ chối, người ấy vẫn âm thầm hoàn thiện bản thân, không đòi hỏi, không tính toán, chỉ mong một ngày có thể chạm đến trái tim bạn.
Chờ đợi là khi bạn đi xa, họ gói ghém nỗi nhớ vào từng cuộc gọi, từng tin nhắn, chịu đựng khoảng cách chỉ để giữ lấy tình yêu.
Và chờ đợi đau đớn nhất là khi bạn ra đi, họ vẫn giữ nguyên trái tim trống vắng, vô thức mong ngày bạn quay về.
Cuộc đời quá ngắn để bắt ai chờ đợi. Nhưng nếu có người sẵn lòng chờ bạn dù bạn bảo đừng chờ - đó chính là tình yêu chân thành nhất. Người nói yêu có thể chưa thật lòng, nhưng người dám chờ chắc chắn đã yêu bạn sâu đậm.
Tình yêu cần sự tin tưởng. Nếu không thể trao nhau niềm tin, hãy dũng cảm buông tay. Đôi khi, yêu thương đích thực là biết buông đúng lúc.
Thiên Di


4. Khi trái tim bất chấp lý trí: Câu chuyện của những tình yêu không lối thoát
Có những mối tình như ngọn lửa đom đóm - ta biết trước sẽ tàn lụi, nhưng vẫn đưa tay hứng lấy ánh sáng mong manh ấy. Chúng ta cố chấp yêu, cố chấp đợi chờ, như kẻ đi tìm tàu ở sân bay, dù biết đó là ảo vọng.
Đôi khi, chúng ta ôm lấy tình yêu đơn phương như chiếc áo ấm mùa đông, dù biết nó không đủ sưởi ấm trái tim. Chỉ một ánh mắt thoáng qua, một nụ cười vô tình của người ấy cũng đủ khiến ta ngây ngất.
Có những mối tình bị ngăn cấm bởi tuổi tác, địa vị, gia đình... Ta như kẻ leo núi không dây bảo hiểm, biết trước nguy hiểm nhưng vẫn leo, vì trên đó có người ta yêu.
Tình yêu ấy như liều thuốc mê - ta nghiện những tin nhắn vu vơ, những quan tâm nửa vời. Dù lý trí bảo rằng đó là độc dược, trái tim vẫn đòi uống đến giọt cuối cùng.
Thế giới có thể cười nhạo sự điên rồ của ta. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu được hạnh phúc trong từng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Dù sau này có đau đớn, ta vẫn không hối tiếc, vì ta đã sống hết mình cho một tình yêu dù biết trước sẽ tan vỡ.
Yêu đôi khi là thế - như nắm cát trong tay, càng siết chặt càng vơi đi, nhưng ta vẫn không thể buông.
Hải Văn


5. Nỗi cô đơn của kẻ chung tình
Không phải em yêu sự cô độc, mà vì em đã gửi cả trái tim vào một người. Vì người ấy, em chọn bước một mình giữa dòng đời hối hả.
Giữa thành phố đèn hoa rực rỡ, có một cô gái thường dạo bước một mình. Ánh đêm in bóng em dài trên mặt đường - người bạn duy nhất trong những đêm cô đơn. Em đã quen với cảm giác ấy, quen với ánh mắt tò mò của người đời khi thấy em lẻ bóng giữa những đôi tình nhân nắm tay. Nhưng em không buồn, vì em biết mình đang chờ đợi một người xứng đáng.
Em ở một mình không phải vì không ai để yêu, mà vì em không thể cho đi trái tim khi nó đã thuộc về ai đó. Em từ chối bao lời tỏ tình, vạch rõ ranh giới ngay từ đầu, dù biết mình đang đánh mất những người thực sự tốt với em. Nhưng vì người ấy, em sẵn sàng chịu thiệt thòi.
Có người bảo em bướng bỉnh. Nhưng em tin rằng tình yêu đích thực phải trải qua thử thách của thời gian. Nếu một ngày em có được trái tim người ấy, em sẽ không bao giờ để vuột mất. Cho đến lúc đó, em vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, dù phải đi một mình suốt chặng đường dài.
Sưu tầm


6. Một cách yêu thương khác
Người bạn tôi từng nói: không người phụ nữ nào thực sự hạnh phúc khi thấy người mình yêu bên kẻ khác - tình yêu vốn dĩ luôn mang chút ích kỷ.
"Có những cuộc gặp gỡ phai nhòa theo năm tháng
Cũng có những người khắc sâu vào đời ta dẫu một đời chẳng thể gặp lại
Em là ký ức nào? Tôi là dấu yêu gì trong cuộc đời nhau?..."
Thuở bé thơ, tôi mê đắm những câu chuyện cổ tích, thường quấn chăn làm hoàng bào, mộng mị về chàng hoàng tử sẽ đến đem hạnh phúc đến cho đời mình. Niềm tin ngây thơ ấy khiến tôi luôn nở nụ cười tươi tắn.
Rồi tôi cũng gặp được người hao hao giống với hình mẫu trong mơ. Chẳng dám chắc đó là định mệnh đời mình, nhưng người ấy đã cho tôi biết thế nào là yêu thương, quan tâm. Thế mà tôi - kẻ non nớt - lại để người ra đi khi tình cảm vừa chớm nhạt phai. Tôi chẳng giữ lại gì, kể cả những món quà, bức ảnh - tất cả được cất kín sau cánh tủ khóa. Mỗi khi ai nhắc đến người, tôi vẫn mỉm cười đáp lại, tưởng rằng mình đã buông bỏ. Nhưng sâu thẳm, bóng hình ấy vẫn chiếm một góc riêng trong tim.
Tôi tiếp tục mở lòng với những người khác, nghĩ rằng đó là cách trân trọng những mối quan hệ. Nhưng rồi nhận ra mình vô tình làm tổn thương họ, bởi đơn giản: không yêu thì chẳng thể làm bạn.
Cho đến ngày tôi giật mình nhận ra: tiếng cười người vẫn văng vẳng bên tai mỗi khi học bài, lúc một mình trên con đường về nhà. Mỗi lần lướt qua trang cá nhân người, trái tim tôi lại ấm áp lạ thường. Nhớ, đau, nhưng đôi khi lại bật cười vì chính sự 'si tình' của mình.
Tôi từng ước người sẽ tìm được ai đó tốt hơn tôi, biết lắng nghe và thấu hiểu người hơn. Tôi tưởng mình có thể hạnh phúc khi thấy người hạnh phúc - dù là với ai khác. Nhưng người bạn tôi nói đúng: tình yêu luôn có chút ích kỷ. Có lẽ sự ích kỷ trong tôi còn quá nhỏ, hoặc tôi đã học cách kiềm chế nó, để không làm phiền đến người, cũng không khiến mình thêm đau.
Tôi chọn cách yêu thầm lặng này, giữ ký ức đẹp về người trong góc khuất trái tim. Chẳng biết sẽ nhớ người bao lâu - vài năm nữa có thể quên, hay đến ngày người trở về vẫn còn mong ngóng...
Tôi cho phép mình chút ích kỷ nhỏ nhoi - được giữ mãi hình bóng ấy bình yên trong tim...
Sưu tầm


7. Triết lý của sự chờ đợi
Trong nhịp sống hối hả ngày nay, người ta thường coi chờ đợi là sự lãng phí. Nhưng có bao giờ ta tự hỏi: phải chăng chính trong sự chờ đợi mới ẩn chứa những bài học sâu sắc nhất về cuộc đời?
Nhìn những mầm cây nhỏ bé kiên nhẫn chờ ngày vươn lên khỏi mặt đất, hay hình ảnh người mẹ chờ chín tháng mười ngày để được ôm con vào lòng - chờ đợi nào phải sự thụ động, mà là quá trình tích lũy ý nghĩa.
Những cô cậu học trò chờ đợi suốt 12 năm cho kỳ thi quan trọng không phải là thời gian chết, mà là quãng đường rèn luyện bản lĩnh. Những bậc cha mẹ kiên nhẫn chờ con khôn lớn đâu chỉ là sự hy sinh, mà còn là quá trình thấu hiểu yêu thương.
Trong tình yêu, chờ đợi là thử thách của lòng tin. Như người vợ trẻ chồng đi xa, vẫn một lòng chờ đợi, không phải vì không có lựa chọn khác, mà vì trái tim đã chọn như vậy.
Hermann Hesse từng viết: "Biết chờ đợi là một nghệ thuật sống". Chờ không có nghĩa là bất động, mà là chủ động chuẩn bị cho khoảnh khắc thích hợp. Như dòng sông biết chờ đợi để tích lũy đủ sức mạnh trước khi đổ ra biển lớn.
Cuộc sống hiện đại khiến ta quên mất rằng: có những giá trị chỉ được tôi luyện qua thời gian. Hạnh phúc thực sự, thành công bền vững, tình yêu chân chính - tất cả đều cần sự kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng chờ đợi thông minh không phải là ngồi yên. Đó là sự kết hợp hài hòa giữa kiên nhẫn và hành động, giữa hy vọng và nỗ lực. Bởi lẽ, nghệ thuật sống đích thực là biết khi nào nên chờ và khi nào cần bước tới.
Tuyết Trường


8. Bóng hình trong ký ức
Ngày khai giảng năm ấy nắng vàng như mật, tuổi mười bảy trong veo như sương sớm. Giờ đây trở lại, mây vẫn trôi về hướng cũ, chỉ có người xưa chẳng thấy đâu.
Hành lang quen thuộc giờ đầy những gương mặt lạ lẫm. Mỗi bước chân như khơi dậy bao kỷ niệm khó gọi thành tên. Phải chăng thanh xuân luôn là nơi những mối tình chưa kịp ngỏ lời đã vội tàn phai?
Tình yêu không giống chuyến xe buýt có thể bỏ lỡ rồi đợi chuyến sau. Có những người một khi lỡ làng, cả đời chẳng thể bắt kịp. Như chiếc lá rơi xuống dòng sông, trôi đi mãi chẳng bao giờ trở lại.
Tôi vẫn cố chấp đợi chờ, không phải vì hy vọng, mà vì biết rằng nếu ngừng đợi, trái tim sẽ trống trải hơn gấp bội. Khi thấy người ấy trao ánh mắt yêu thương cho ai khác, nỗi đau ấy chỉ biết giấu kín trong tim.
"Cậu ấy" - hai từ giản dị mà mỗi lần nhắc đến, tim tôi lại thổn thức. Một bí mật sẽ mãi được giữ kín, chôn sâu sau những vết thương tự mình gây ra. Những câu hỏi ngày ấy giờ đã lỗi thời, vì câu trả lời duy nhất là: cậu ấy chưa bao giờ thuộc về tôi.
Mùa thu này, có lẽ tôi đã ngừng đau vì người ấy. Nhưng sẽ không bao giờ quên được hình bóng mình từng yêu thương, và con người tôi đã từng vì yêu mà thay đổi.
Natie Trương


9. Những nỗi chờ đợi không lời kết...
Đời người ngắn ngủi biết bao cho những cuộc hẹn thất thường, những nỗi chờ mong vô vọng. Tất cả chỉ còn lại nỗi nhớ mòn mỏi chất chứa thành những câm lặng xót xa. Tháng ngày trôi qua trong im lặng, không trách móc, không than phiền, chỉ còn trái tim âm thầm thổn thức với tình yêu hao gầy theo năm tháng.
Tôi ngây thơ giữ lời hứa hão của người, để rồi nhận ra mình chỉ là kẻ độc hành trong màn đêm cô liêu. Những lời ngon ngọt năm nào giờ đã theo gió bay đi, để lại tôi với giấc mộng dài đơn côi. Dẫu biết lời hứa kia khó thành hiện thực, con tim vẫn không ngừng rung động. Người vui vẻ hứa hẹn rồi quên, còn tôi thì khắc ghi từng câu chữ ngọt ngào dù biết trước sẽ chẳng bao giờ thành sự thật.
Rốt cuộc, tôi bị bỏ lại quá dễ dàng. Người say trong hạnh phúc riêng, còn tôi lặng lẽ nhận ra mình chỉ là bóng hình phai mờ trong ký ức người. Cuộc đời không dành cho kẻ đứng chờ - tôi hiểu ra điều đó khi bước đi trên con đường không có bóng hình người.
Giờ đây, tôi chọn an nhiên mà sống, gói ghém những tổn thương vào góc khuất tâm hồn. Không oán hờn, không trách móc, bởi lẽ yêu thương nào rồi cũng thành cát bụi. Một lần quên lãng của người, đổi lại vạn lần tôi để những lời hứa theo gió bay xa...
Carmen


10. Chờ đợi - liệu có phải là hạnh phúc?
"Yêu xa chưa bao giờ dễ dàng, chỉ là em đã quá ngây thơ tin vào lời hứa của kẻ phù du."
Một ngày tháng tư, em gái tôi nhắn tin báo tin buồn: người yêu em đã ra đi. Sáu năm tình yêu, ba năm gần nhau, ba năm xa cách - tất cả tan vỡ trong chớp mắt.
Tôi từng ngưỡng mộ tình yêu của họ. Mỗi dịp Tết, anh chàng ấy luôn cố gắng về Việt Nam, dành trọn thời gian bên em gái tôi. Nhưng rồi cuộc sống xứ người với những vất vả đã khiến trái tim anh ta thay đổi. Lý do chia tay thật trớ trêu: anh ta chọn ở bên người đã giúp đỡ mình, thay vì người đã chờ đợi.
Em gái tôi - cô gái ngày nào vô tư hồn nhiên - giờ phải gồng mình chịu đựng nỗi đau không lời nào tả xiết. Những ngày sau đó, em vật vã với nỗi nhớ, những kỷ niệm ùa về như sóng dữ. Nhưng tôi biết, sau cơn mưa trời lại sáng. Em sẽ học được cách mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn.
Tình yêu này đã dạy em bài học về sự phản bội, về lòng biết ơn mù quáng, và cả sức mạnh tiềm ẩn trong em. Thanh xuân có thể chưa trọn vẹn, nhưng tương lai chắc chắn sẽ an yên. Hãy dọn lòng và bước tiếp em nhé.
Hà Nhiên


Có thể bạn quan tâm

Những bí quyết đơn giản và hiệu quả giúp tránh ù tai khi bay máy bay

Top những phần mềm xuất sắc để trích xuất ảnh từ video

Tết này bạn đã có kế hoạch du lịch chưa? Dưới đây là 15 địa điểm du lịch trong nước tuyệt vời cho mùa Tết 2025, nơi bạn có thể tận hưởng không khí xuân đầy sắc màu.

Cách xóa trang trong PDF - Hướng dẫn loại bỏ bất kỳ trang nào trong file PDF một cách dễ dàng

Top 4 cửa hàng thực phẩm sạch uy tín tại Bình Dương
