Top 11 bài thơ xuất sắc của nhà thơ Trịnh Thanh Hằng
Nội dung bài viết
1. Bài thơ: Tranh thủ một chút
TRANH THỦ MỘT CHÚT
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Hôm nay cháu đi chơi xa
Ở nhà chỉ còn tôi và bà thôi.
Cháu đi vắng cả ngày rồi
Bà với tôi tranh thủ thời gian.
Tranh thủ chút ít cho xong,
Không là cháu nó về ngay đó.
Bà ra lấy chiếc rổ xề,
Nhổ rau, cuốc đất quanh hè nhà.
Tôi trói chặt con Micky,
Không thì nó chạy mất lúc nào không hay.
Bà buộc lại hàng rào chắc,
Phòng khi nó đổ xuống ao bên cạnh.
Gà đói gọi nhau ầm ĩ,
Tôi vào bếp lấy dao sửa chuồng.
Bể nước hỏng cần dọn dẹp,
Phải thay cát mới dùng được thôi.
Bà ơi tôi mệt quá rồi,
Ngả lưng chút đã không chơi đâu.
Bà ra cửa nhìn theo tôi,
Cháu nội đã chạy về nhà rồi.
Ông nội tranh thủ quá trời,
Lần sau thế nữa tôi chơi luôn ông nhé!

2. Bài thơ: Nghỉ hưu
NGHỈ HƯU
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Nghỉ hưu tưởng rằng tuổi già,
Thế mà lại chính xuân thì đang về.
Rời xa những ngày bận rộn bề bộn,
Về bên bạn bè sum vầy thảnh thơi.
Sáng tập Yoga nhẹ nhàng trong lành,
Chiều chợ búa, bếp núc vẫn đong đầy yêu thương.
Làn da vẫn còn giữ nét săn chắc,
Dù mái tóc điểm sương trắng khẽ buồn.
Tối về cùng bạn bè phố nhỏ,
Những bước cha cha dệt vần điệu mơ màng.
Đêm khuya mải mê làm thơ tình,
Gây nghi ngờ cho ông xã đắm say.
Ngày dài tháng rộng, mua sắm vui vẻ,
Màu sắc lung linh tràn ngập giỏ hàng.
Nghỉ hưu đâu phải là ưu phiền,
Hãy thử tận hưởng, xem đời thêm sắc màu.
Nghỉ hưu là xuân vàng rực rỡ,
Cuộc sống tươi vui, tiếng cười lan tỏa.

3. Bài thơ: Ấy à ấy ơi!
ẤY À ẤY ƠI
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Ấy ơi, tớ nhờ ấy nhé,
Mượn giùm tớ trang vở ngày hôm qua,
Ngày mai trả lại, chẳng qua
Bông hồng ép lại, tươi lành tinh khôi.
Ấy à, giờ đã đến chơi,
Ngồi riêng một góc, bạn tôi với ấy,
Thấy phượng rơi mà lòng đầy thương,
Nhặt lên nhẹ phủi, cài vương tóc thề.
Ấy ơi mỗi buổi chiều về,
Đuổi ong bắt bướm bên bờ đê làng,
Cánh diều vút bay bồng bềnh,
Mẹ sang gọi mau, vội về thôi nhé.
Ấy à nghiện tiếng cười tươi,
Của cô bạn mới đôi mươi rạng ngời,
Mắt long lanh như ngọc ngời,
Rưng rưng lệ tiễn người đời quân ngũ.
Ấy ơi mai bước phong trần,
Sống đời quân ngũ bao phần gian nan,
Ngủ rừng, lội suối vượt ngàn,
Tìm nhành phong lan nhỏ tặng người thương.
Ấy à khi nghỉ phép về,
Thăm nhau cho vơi nỗi nhớ mong,
Nụ hôn ấp ủ ngọt ngào,
Đầu đời trao ấy nối vào yêu thương.

4. Bài thơ: Em đi rồi
EM ĐI RỒI
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Em đi rồi, trời nhuộm màu xám,
Gió nhẹ nhàng vuốt tóc mềm mơn man,
Bỗng lặng yên những lời ca ngọt ngào,
Giữa muôn hoa lá thinh không vắng lặng.
Em đi rồi, nơi xa cách ngút ngàn,
Liễu rũ buồn chẳng còn trổ bông mới,
Ở đâu đó em có hay chăng,
Hoa bưởi trắng ngây ngất đợi em về.
Em đi rồi, phố khuya đìu hiu quá,
Nhạt nhòa hình bóng kẻ thương ai đợi,
Góc phố hẹn hò buổi sớm mai ấy,
Bỗng vắng lặng khi thiếu bóng người yêu.
Em đi rồi, nghe tiếng gió thầm thì,
Ca buồn thương trong mỏi mòn chờ đợi,
Hồn hoang hoải giữa đêm đông lạnh giá,
Khắc khoải mong chờ bóng người trở về.
Em đi rồi, lòng tôi như tê dại,
Chim chóc vắng tiếng ca hát sơn ca,
Vắng em rồi, nếp nhà trở đơn côi,
Phòng nhỏ ẩm mốc tựa tù ngục sâu.
Em yêu ơi, nghe lời lòng gọi thiết tha,
Từ đáy sâu, trái tim tôi đợi mong,
Hãy về đây, cùng xây mộng mới mẻ,
Hai ta bên nhau, xây lại tình yêu...

5. Bài thơ: Có những khi
CÓ NHỮNG KHI
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Có những khi ta cảm thấy mệt mỏi,
Cuộc đời này sao vẫn đầy rẫy khó khăn,
Vì một mai, những tháng năm đã qua,
Chỉ còn là ký ức mờ nhạt theo thời gian.
Có những khi đêm dài chẳng ngủ được,
Chợt thức dậy, suy tư cứ vây quanh,
Cuộc sống dường như chỉ trôi qua nhẹ nhàng,
Con tàu nhỏ lặng lẽ rời ga cuối cùng.
Có lúc nào lòng ta thấy tiếc nuối,
Những năm tháng êm đềm, đầy ắp ước mơ,
Giờ đây chỉ còn lại trong ký ức,
Trái tim cằn cỗi, không còn cảm xúc xao xuyến.
Có những khi giữa mùa hè oi ả,
Hồn lạc vào cõi mơ, dật dờ bay bổng,
Đột nhiên bừng tỉnh, thấy mình vỡ òa,
Những giấc mơ ấy cũng chỉ là bóng hình hư ảo.
Có những khi cơn mưa rào rơi xuống,
Bỗng nhớ lại những ngày xưa, yêu dấu,
Chẳng thể giữ lại, khi thời gian trôi nhanh,
Nhưng hình bóng ấy vẫn hiện về trong lòng.
Có những khi ngày u ám, mưa gió,
Thân thể mệt nhoài, chỉ còn chút sức lực,
Chợt có ai đó xuất hiện trong đời,
Và mang ánh sáng xua tan bóng tối buồn bã.
Có những khi lòng bồn chồn, lo lắng,
Giữa bao năm tháng phiêu bạt không ngừng,
Chợt nhận ra, phút giây ấy chơi vơi,
Nhưng không tìm thấy lại những yêu thương ngày cũ.
Có những khi lòng ta buồn không nói được,
Mắt nhòa lệ trong cơn mưa tháng bảy,
Thế giới xung quanh cũng chìm trong sầu,
Và cuộc đời cũng chỉ là những niệm khúc tiếc nuối.
Có những khi sao lòng ta thấy bỡ ngỡ,
Đã qua rồi những lo lắng sầu đau,
Hãy vui lên, đừng để lệ rơi mãi,
Chôn dấu hết những phiêu bồng của ngày xưa.

6. Bài thơ: Hoa mắc cỡ
HOA MẮC CỠ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Trên con đường quê yên bình,
Một loài hoa dại nhẹ nhàng nở,
Giữa mưa gió vẫn khép mình e ấp,
Hoa mắc cỡ, e thẹn tím ngát.
Loài hoa ấy chẳng phải hoa hồng,
Mọc hoang dại giữa đất bạt ngàn,
Đông Xuân Hạ Thu quanh năm dịu dàng,
Bông hoa ấy vẫn ngại ngùng trốn mình.
Hoa ấy hiện diện trong thi ca, nhạc họa,
Gọi tên là bông Trinh nữ thanh tao,
Dẫu tên gọi thế nào cũng ngời sáng,
Em vẫn là em, bình dị đời thường.
Trong cuộc sống bon chen ồn ào,
Em nép mình lặng lẽ, thầm thì,
Đôi khi ghen tị với bạn hoa mới nở,
Được nâng niu, trân trọng, chiều chuộng từng ngày.
Dẫu ở bên bờ ruộng heo hút,
Em vẫn được yêu thương bởi vẻ đẹp mỏng manh,
Như sương khói nhẹ nhàng phai mờ,
Mong manh nhưng không bao giờ phai nhạt.
Ai ngang qua đây, xin nhẹ bước chân,
Để em nép mình, không bị làm đau,
Đời dù lỡ dở không chọn được nơi sinh,
Em hãy cứ là chính mình – nữ hoàng đồng nội.

7. Bài thơ: Tháng tám về
THÁNG TÁM VỀ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Tháng tám trở về, em có còn nhớ không?
Heo may mang theo bao ngày yêu thương thầm kín,
Cánh bướm trắng nhẹ nhàng tựa vai, yên bình đậu lại,
Cô bé ngây thơ lén nhìn sang bên kia.
Tháng tám, tà áo trắng lướt nhẹ ngỡ ngàng,
Hương cốm mới vương vấn trong làn tóc mềm bay,
Lá vàng rơi phủ đầy con đường ta có,
Những hẹn hò say đắm, đôi mắt, nụ cười ai.
Tháng tám buông xuống tiếng thở dài khẽ khàng,
Hồng xác pháo vương trên bước chân cô gái nhỏ,
Em ơi, có nghe tiếng gió thầm thì gọi,
Tim rạo rực, mắt ướt đẫm lệ tràn mi.
Tháng tám về, em cứ ung dung bước đi,
Anh ở lại, gói gém thu vào dĩ vãng,
Để mai này khi bóng chiều bảng lảng phủ,
Ta nhớ nhau, mở ký ức xưa ngắm lại.
Tháng tám trở về, em có còn nhớ chăng?

8. Bài thơ: Dạ khúc mùa thu
DẠ KHÚC MÙA THU
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Những nồng nàn hoa sữa không còn vương vấn,
Cây sấu già lặng lẽ rụng lá chiều nay,
Nắng hè qua đi, phai nhạt trong ký ức,
Heo may thổi nhẹ vương vấn mái tóc ai.
Thu về mang theo hơi thở dịu dàng,
Gió khẽ vuốt ve, mơn man trên môi hồng,
Hương cốm ngào ngạt theo gánh hàng rong,
Gót sen nhỏ bước nhẹ cuối con phố vắng.
Mùa hè bão tố đã khép lại phía sau,
Thu dịu dàng đến, ngọt ngào như ánh mắt ai,
Những tiếng thở dài giờ đây đã vắng bóng,
Thu về, say đắm níu giữ mãi trong tim.
Xin trao nhau lời yêu thương chân thành,
Để thu vàng mãi tươi thắm sắc màu,
Cho hoa cúc rộ nở muôn đời không tàn,
Thu đến, gieo mầm xanh ươm bao hẹn ước.

9. Bài thơ: Niệm khúc cuối
NIỆM KHÚC CUỐI
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Niệm khúc này, ta viết chỉ cho riêng mình,
Mình cách xa, hai đầu nỗi nhớ dâng trào,
Mượn gió heo may gửi trọn bao trăn trở,
Mượn hương cốm Vòng gói ghém những say mê.
Trăng Ngâu rơi rớt cả tháng và ngày,
Nơi xa kia, có ai chờ ô thước cũ?
Có ai biết chăng giữa dòng đời lặng lẽ,
Chức Nữ vẫn đợi Ngưu Lang ngày ngày.
Một ngày kia, ta muốn gom ánh trăng vàng,
Giấu thật sâu tận đáy tâm hồn thầm kín,
Cùng giấu cả ngọn gió đang man mác buồn,
Lang thang rong ruổi cuộc đời gió vô định.
Nơi xa xôi ấy, ôm lấy bao nỗi chênh vênh,
Tàu muộn cuối cùng dừng bến sân ga vắng,
Bồn chồn kia, cũng chỉ là chặng rong chơi,
Chuyến cuối không bến đậu, mãi không nhà.
Niệm khúc này, ta viết chỉ cho mình,
Khép cánh cửa chờ đông lạnh giá ghé qua,
Nơi xa xôi ấy, quá khứ dần lụi tàn,
Thu nồng nàn vẫn vang khúc tình khắc khoải.

10. Bài thơ: Nốt trầm ngày độc lập
NỐT TRẦM NGÀY ĐỘC LẬP
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Ngày độc lập, cả non sông rộn vang chiến thắng,
Cờ hoa bay rợp khắp quảng trường rạng rỡ,
Tây Ninh quê mẹ, nơi anh hùng Nguyễn Văn Thương,
Vừa tiễn đưa người con dân tộc vĩ đại.
Nhớ thuở trước gian lao khốc liệt,
Anh giao liên kiên trung chuyền mật liệu,
Máy bay giặc xả đạn rát trời,
Quyết giữ trọn không rơi vào tay địch.
Sự sống mong manh trong phút chốc,
Vẫn bùng cháy thiêu đốt kẻ thù thâm độc,
Trực thăng bao vây đấu trí đến tận cùng,
Để bắt người giao liên can trường, kiên cường.
Trăm ngày địch dụ dỗ bằng vàng bạc,
Nhà lầu xe hơi, mỹ nhân lộng lẫy,
Cả bông mai trung tá dỗ ngọt lời,
Vẫn không khuất phục con người vùng Trà Cổ.
Khi cám dỗ không thành, chúng hành hạ,
Bẻ gãy từng ngón chân, tan nát xương thịt,
Bàn chân bầm dập trong đớn đau vô tận,
Chúng dùng thân thể làm thí nghiệm tàn nhẫn.
Trong đau đớn, anh giữ trọn tâm niệm,
Trung thành mãi với Tổ quốc và nhân dân,
Sáu lần cắt mất đôi chân quý giá,
Lòng anh vẫn sáng ngời khí tiết kiên trung.
Quân thù kinh ngạc, thốt lên thua rồi,
"Sinh vật thép" đây, ngả mũ cúi đầu,
Người lính trẻ bất khuất, quả cảm, kiên cường,
Chứng minh ý chí không bao giờ khuất phục.
Ngày độc lập, bầu trời xanh pha u ám,
Tiễn anh về đất mẹ nghìn thu yên nghỉ,
Nghiêng mình Tổ quốc hát khúc ru êm dịu,
Anh hóa bất tử giữa lòng quê hương.

11. Bài thơ: Vòng tay dang dở
VÒNG TAY DANG DỞ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Chào em, người tình bé nhỏ của anh,
Một nụ hôn vội vã trao giữa ngỡ ngàng,
Vòng tay vụng về của những ngày xưa cũ,
Anh ra đi, bước chân lặng lẽ vào chiến trường.
Ánh mắt em dần khuất sau lớp sương mờ,
Trường Sơn xanh ngát chào đón bước quân hành,
Núi rừng mênh mông trải dài vô tận,
Sương đêm buông nhẹ như tấm màn mỏng che trời đất.
Bàn chân anh nhuốm máu, từng vết thương khắc sâu,
Chàng học trò non dại chưa từng biết mùi đau đớn,
Thức trắng đêm dài, băng qua giấc mơ thanh bình,
Hành quân gấp đến vùng đất Quảng Trị rực lửa.
Dẫu huấn luyện vững vàng, chiến trận vẫn bất ngờ,
Súng đạn ào ào, máu anh thấm đẫm lòng đất,
Không một lần ngã gục trước bom đạn, giông bão,
Thành cổ bát ngát, anh vẫn kiên cường tiến lên.
Khoảnh khắc nhẹ tênh, máu hòa cùng máu đỏ thắm,
Xương chồng lên xương, từng bước chân ngã xuống,
Anh yên bình nằm bên cánh đồng quê thân thương,
Giữa chập chờn mộng thấy ánh mắt người thương nhớ,
Người con gái thôn quê tiễn anh ra trận,
Vòng tay mở rộng, đón anh về cõi đất mẹ.
Hương bưởi dịu dàng vương vấn mái tóc ai,
Ngủ yên trong giấc ngủ vĩnh hằng ngàn thu,
Quê hương vẫn ngóng chờ lời ru trầm bổng,
Nụ hôn xưa dang dở vẫn còn vấn vương.
Người con gái ấy chưa thôi bâng khuâng,
Chiến tranh chia cắt, hai ta ngàn dặm cách xa,
Giờ đây Tổ quốc hát vang khúc khải hoàn,
Em ở lại, vòng tay vẫn dang mở chờ mong.
Anh ra đi, bỏ lại bao điều dang dở,
Tuổi xuân cháy bỏng trong nỗi nhớ vương vấn,
Đất mẹ gần bên, chờ ngày gặp lại,
Vòng tay ấy, mãi là niềm khắc khoải chưa trọn.

Có thể bạn quan tâm

Top 7 Dịch vụ trang trí tiệc cưới đẹp và chất lượng nhất tại Phú Yên

Cách hẹn giờ tắt máy tính đơn giản và hiệu quả

Hướng dẫn chi tiết cách sử dụng tay cầm PS3 trên máy tính

Tối ưu hóa ổ cứng với công cụ Disk Defragment

Những khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, đẹp đến mê hoặc
