Top 12 bài văn kể lại những kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò qua ngôi kể thứ nhất (Ngữ văn 10) xuất sắc nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò dưới góc nhìn ngôi kể thứ nhất - mẫu số 4
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng mong tìm được một chốn tựa bình yên – đó là gia đình, là cha mẹ. Nhưng với tuổi học trò – thời kỳ “nhất quỷ nhì ma” với biết bao kỷ niệm khó phai: sân trường, ghế đá, bục giảng... và hơn hết là thầy cô, bè bạn. Nơi ấy chính là bến bờ bình yên, nơi những con thuyền cập bến rồi ra đi. Thầy cô – những người lái đò bền bỉ suốt năm tháng, chở đầy yêu thương và tri thức cho cuộc đời.
Tôi từng đi qua nhiều con thuyền để đến bến đỗ cuối cùng, và cũng đã từng ngồi trên con thuyền tri thức của thầy Tuấn – thầy giáo dạy văn của tôi. Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu thầy bước vào lớp. Cả lớp im phăng phắc, bỗng Hoàng reo lên:
– Mọi người ơi, lớp mình có thành viên mới đấy!
Cả lớp ồ lên như chợ vỡ. Tôi mạnh dạn kéo “bạn mới” ngồi bên cạnh. Cả lớp vây quanh hỏi han không ngớt. Bạn mới bắt đầu giới thiệu về bản thân. Khi nói đến tuổi và nghề nghiệp, cả lớp tôi sửng sốt, mặt đứa nào đứa nấy ngơ ngác. Thầy rời chỗ bước lên bục giảng:
– Thầy là thầy Tuấn, từ nay sẽ là giáo viên dạy văn của lớp mình.
Thầy cười nhẹ, tôi ngỡ ngàng trước vẻ ngoài trẻ trung của thầy. Thầy là giáo viên mới sao? Trường tôi không có thầy nào trẻ như thế. Tiết học đầu, thầy chưa dạy bài mà chỉ nói về quy định học tập. Tôi nhớ nhóm “Ngũ quỷ” của tôi hồi ấy rất nghịch ngợm, vì thấy thầy trẻ nên chúng tôi nghĩ cách trêu chọc thầy. Tiết sau, tôi và nhóm bạn rải vỏ chuối đầy bục giảng. Thầy bước vào, mắt mở to, trán nhăn lại, nhìn chúng tôi. Chúng tôi tưởng thầy sẽ mắng, nhưng thầy không nói gì, lặng lẽ dọn dẹp rồi bắt đầu giảng bài say sưa.
Càng thế, bọn tôi càng thích bày trò phá thầy: đổ nước lên ghế, nháy máy trong giờ, ném máy bay giấy… Nhưng thầy luôn xử lý bằng cách điềm tĩnh nhất. Tôi nhận ra, thầy không trẻ con, mà chính chúng tôi mới là trẻ con. Thầy chững chạc, hiểu sâu sắc chân lý. Những giáo viên khác đều không chịu nổi trò nghịch của chúng tôi nên xin chuyển lớp. Riêng thầy, thầy đã “hạ gục” bọn tôi.
Bọn tôi đành thôi những trò nghịch ngợm. Tôi chú tâm nghe thầy giảng, ngạc nhiên vì giọng thầy trầm ấm, khuôn mặt nghiêm nghị hơn. Tôi cảm thấy thương thầy và hối lỗi về những trò đùa trước đó. Cuối giờ, thầy gọi tôi lên, nhìn trìu mến nói:
– Em à, cuộc đời là bản nhạc có lúc thăng lúc trầm. Không có những khoảng lặng sâu lắng, ta sẽ không hiểu hết ý nghĩa của cuộc sống.
Tôi nhớ mãi câu nói đó và khuôn mặt ngượng ngùng của mình. Tôi đã quyết rời nhóm “Ngũ quỷ” và lớp trở nên yên tĩnh hơn. Thầy đã tạo nên một lịch sử mới cho trường tôi, không bằng sự nghiêm khắc, mà bằng sự nhẹ nhàng khiến lớp thay đổi. Còn những thầy cô khắt khe trước đó đành xin chuyển lớp.
– Cả lớp ơi, thầy Tuấn sắp phải đi rồi.
Tiếng trống vang lên làm tôi bàng hoàng. Chỉ mới ba tháng, thầy đã ở bên chúng tôi mà thôi. Thầy bước vào với vẻ mặt buồn:
– Thầy xin lỗi vì không thể ở bên các em lâu hơn. Thầy cảm ơn vì đã nhận được những món quà tuyệt vời từ các em.
– Em xin lỗi thầy! – Tôi đứng lên khóc nức nở như đứa trẻ lạc mẹ.
– Thầy sẽ trở lại và mong chờ thấy em trưởng thành hơn.
Thầy mỉm cười bước đi, để lại những gương mặt buồn và ánh mắt đỏ hoe. Lớp tôi lặng thinh suốt tiết học ấy.
Đúng vậy, cuộc đời là bản nhạc với những khoảng lặng để ta cảm nhận trọn vẹn ý nghĩa. Tôi sẽ chờ ngày thầy quay lại, để thấy một tôi trưởng thành hơn.

2. Bài văn kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò dưới ngôi kể thứ nhất - mẫu
Nếu ai đó hỏi: “Người thầy, người cô mà em trân trọng nhất trong suốt những năm học tiểu học là ai?” thì em sẽ không ngần ngại trả lời: “Đó chính là thầy Nha”. Người thầy tận tâm dìu dắt em năm lớp một, người cha thứ hai trong trái tim em.
Dù giờ đây thầy trò đã xa cách, nhưng những kỷ niệm sâu đậm năm em học lớp 1C với thầy thì không thể phai mờ. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái, nên thầy thường cầm tay em, dìu từng nét chữ. Dù thầy tận tình chỉ dạy, các ngón tay em vẫn cứng đầu không nghe lời, khiến những chữ cái như a, ă, â luôn cong queo, méo mó như bị ai đánh đập. Thế mà bàn tay trái không ai dạy vẫn viết đẹp hơn hẳn, khiến thầy thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, trong tiết luyện viết căng thẳng, khi thấy thầy ra ngoài nghe điện thoại, em liền đổi sang viết bằng tay trái. Cuối giờ, thầy chấm bài và xoa đầu em khen:
– Hôm nay Thăng tiến bộ vượt bậc! Viết đẹp lắm!
Thầy còn gọi cả lớp pháo tay chúc mừng. Nhìn ánh mắt thầy rạng rỡ, lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Đêm đó em trằn trọc không ngủ, sáng hôm sau quyết định nói thật với thầy. Nhưng đứng giữa lớp, em không đủ dũng khí, chỉ đến khi tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy chuẩn bị ra về, em mới nói:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
Thầy nhìn em hỏi:
– Thăng, em có chuyện gì?
Em ấp úng:
– Thưa thầy… hôm qua bài tập viết không phải do bàn tay phải em làm mà là bàn tay trái ạ.
Thầy buồn bã, hơi giận nhưng rồi lại hiền từ lau nước mắt cho em:
– Nín đi con trai, khóc không đẹp đâu. Ai cũng từng mắc lỗi, quan trọng là biết nhận lỗi như em. Lần này thầy bỏ qua, nhưng lần sau phải nghiêm túc hơn nhé! Về đi.
Em vui mừng cảm ơn thầy, ôm cặp bước về nhà, hứa sẽ chăm học hơn để không phụ lòng thầy.
Dù đã rời xa mái trường tiểu học thân yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ phai mờ, nhưng hình ảnh người thầy kính yêu sẽ luôn theo em suốt cuộc đời.

3. Bài văn kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 6
Gần sáu năm qua bên trang sách, tôi đã để lại trong tim bao hình ảnh đẹp về các thầy cô. Nhưng người để lại dấu ấn sâu sắc nhất, cũng là người tôi trân quý nhất chính là thầy giáo dạy tôi lớp 5.
Ít người chọn nghề giáo, thế mà thầy tôi lại say mê với nghề trồng người. Thầy từng tâm sự rằng ước mơ làm thầy giáo đã nhen nhóm từ khi còn học cấp 2. Mỗi lần được nghe thầy đứng trên bục giảng, tôi đều thấy thầy chững chạc, tự tin và được học trò yêu mến. Về nhà, thầy còn bắt tụi nhỏ xếp hàng để thầy giả làm thầy giáo, dù bọn trẻ không hiểu hết lời thầy, nhưng đều chăm chú lắng nghe với ánh mắt say mê như đắm chìm trong từng lời giảng. Đó chính là động lực đầu tiên giúp ước mơ thầy thành hiện thực.
Con đường đến với nghề giáo của thầy đầy gian khó. Là con trai cả trong gia đình truyền thống làm bác sĩ, bố mẹ thầy từng định hướng thầy thi vào đại học Y. Thầy học giỏi, thông minh, nên cả nhà đặt nhiều kỳ vọng. Nhưng năm lớp 12, thầy quyết định thi vào Cao đẳng Sư phạm, Khoa Tiểu học, điều khiến gia đình đặc biệt là cha thầy phản đối kịch liệt. Dù gặp nhiều thử thách và áp lực, thầy vẫn vững vàng, kiên trì thuyết phục mọi người và giữ vững quyết tâm.
Ngày thi là ngày thầy buồn nhất: không lời chúc, không ai động viên, thầy đơn độc bước vào phòng thi. Nhìn bạn bè có người thân bên cạnh, thầy cảm thấy tủi thân nhưng càng quyết tâm mạnh mẽ hơn. Khi đỗ thủ khoa, niềm vui của thầy chưa trọn vẹn khi gia đình thông báo ngừng trợ cấp ba năm. Thầy vừa học vừa làm thêm, vượt qua muôn vàn khó khăn để theo đuổi ước mơ, chứng minh quyết định của mình là đúng đắn.
Nhìn thầy giáo trẻ lạc quan, hài hước đứng trên bục giảng, ít ai ngờ con đường thầy đi dài và đầy cô đơn đến vậy. Giờ đây, thầy không chỉ là người dạy giỏi mà còn được chúng tôi yêu quý bởi tấm lòng tốt bụng. Dù còn trẻ, thầy chững chạc, nghiêm khắc trong giờ học nhưng ngoài giờ lại gần gũi, thân thiện và hài hước.
Thầy thường đá bóng với các bạn nam, lúc ấy như một đứa trẻ thật sự. Với ngoại hình cao lớn, đẹp trai và giọng hát hay, khi biểu diễn trên sân khấu, thầy như một ca sĩ tài năng phiêu du cùng cảm xúc. Nụ cười rạng rỡ của thầy có sức lan tỏa, khiến người buồn cũng vui lây. Có lần thầy ốm, cả lớp lo lắng, cuối giờ đến thăm, thầy xúc động bắt tay từng người rồi mời ở lại ăn cơm gia đình. Bữa cơm ấm áp ấy đã làm dịu đi mọi lo âu và giúp gia đình hiểu hơn quyết định của thầy.
Thầy là người con Hà thành hiếm hoi vừa là thầy giáo vừa là người bạn lớn trong lòng học trò.
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây,
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa.”
Đó là câu thơ nói lên vẻ đẹp cao quý của nghề giáo. Tôi rất yêu quý các thầy cô, nhưng ấn tượng nhất là cô Kim Anh – cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. Cô có mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to tròn đầy nghị lực nhưng cũng dịu dàng. Khi chúng tôi thành công, cô nhìn với ánh mắt trìu mến; khi mắc lỗi, ánh mắt ấy lại đượm buồn. Cô dùng giọng nói truyền cảm, lúc thì dịu dàng, lúc lại dí dỏm, giúp chúng tôi say mê học tập. Cô hiền lành, nghiêm túc và luôn chuẩn bị kỹ lưỡng bài giảng, thậm chí thức đến tận khuya để học và soạn giáo án. Lời cô nói “Học như con đò ngược dòng” đã khắc sâu trong lòng chúng tôi.
Kỷ niệm đáng nhớ là lần cô đi thăm quan cùng lớp dù có bài thi triết học quan trọng, cô lo lắng vì không muốn bỏ lớp một mình. Một lần khác, khi tôi nghỉ học hai tuần, cô ân cần giảng lại bài, giúp tôi lấy lại kiến thức và cảm thấy nhẹ nhõm, biết ơn cô và bạn bè.
Nghề giáo thật cao quý, là người lái đò đưa tri thức qua sông. Đó cũng là ước mơ của tôi sau này. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi xin gửi lời chúc sức khỏe và tình yêu thương đến cô: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô rất nhiều!”

4. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 7
Có lẽ trong suốt quãng thời gian học tập, chưa có thầy cô nào để lại trong tôi dấu ấn sâu sắc và tình cảm chân thành như cô giáo chủ nhiệm lớp tôi. Lần đầu cô bước vào lớp không phải vào ngày khai giảng mà khi cô thay thế giáo viên cũ chuyển trường. Lớp tôi – một lớp chọn với 26 học sinh, dù có nhiều trình độ khác nhau, nhưng thường bị nhận xét là mất trật tự và thiếu ý thức. Ngay từ đầu, cô không hờn giận mà nhẹ nhàng nhắc nhở: “Các con hãy trật tự để chúng ta cùng học tập.”
Dần dần, chúng tôi bị cuốn hút bởi lời cô giảng văn dịu dàng, chan chứa tình người. Cô dạy Văn, không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy chúng tôi cách làm người. Dù trải qua hơn 18 năm đứng lớp, giọng đọc của cô vẫn giữ nguyên sự ấm áp, đầy cảm xúc. Tôi nhớ rõ lần cô đọc văn bản “Làng”, cả lớp im phăng phắc như ngưng thở. Cô từng kể, cô chọn nghề sư phạm vì hồi nhỏ, khi nghe thầy cô đọc “Lão Hạc”, thầy đã khóc rất nhiều – điều ấy khiến cô ấn tượng sâu sắc. Là một học sinh yêu Văn, tôi vinh dự được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi, và cô tình nguyện kèm thêm tại nhà, dù nhà cô ở khu tập thể cũ xa trường gần 10km. Dù không gian nhỏ hẹp, không thoải mái, tình cảm cô dành cho chúng tôi bao la như mái nhà thân thương. Tôi còn nhớ lần đầu đến, đói quá nên xin cô một bát cơm giản dị mà ngon đến lạ kỳ – tình thương cô dành cho chúng tôi thật vô bờ bến.
Thế nhưng, có lúc tôi bị thông báo không được đi thi học sinh giỏi Văn nữa. Tôi giận cô, vì tưởng cô không thương mình. Tôi bỏ tiết học cuối để đi luyện thi tiếng Anh, trong lòng buồn bã và nhiều giọt nước mắt. Cô không nói gì nhưng ánh mắt cô buồn bã và mệt mỏi khiến tôi day dứt. Sau đó, cô giải thích rằng chưa ai đủ năng lực thi nên mong chúng tôi đừng buồn. Tôi hối hận vì đã hiểu lầm cô. Cô không trách mắng mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tình thương và sự thông cảm. Tôi xin lỗi cô và quyết tâm thay đổi.
Khi cô chính thức làm chủ nhiệm, những tuần đầu đầy thử thách khiến cô luôn lo lắng. Nhưng như một người mẹ tận tâm, cô chăm sóc từng chi tiết nhỏ nhất cho chúng tôi, chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng sắp tới. Dù tuổi chúng tôi vẫn còn hồn nhiên, vô tư, chúng em nguyện sẽ cố gắng hết mình để xứng đáng với tình cảm và sự tin tưởng của cô. Cô hãy luôn tin tưởng chúng em, cô nhé!

5. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 8
Khi nhận bảng phân công đầu năm, tôi thấy cô Trần Thị Ngọc Lam – cô giáo chủ nhiệm của mình, một cái tên dịu dàng mà tôi không thể quên. Ngay buổi học đầu tiên, muốn tránh xa ồn ào của lớp, tôi chọn ngồi bàn cuối góc. Nhưng cô nhẹ nhàng đổi chỗ cho tôi lên bàn đầu, gần bàn cô – khiến tôi thoáng khó chịu.
Cô Lam là giáo viên xuất sắc, nhiều lần được tỉnh, thành phố khen thưởng. Tôi không ghét cô, mà chỉ ghét môn Văn – môn học đã gây cho tôi nhiều nỗi buồn năm lớp 7. Từ những bài văn được khen nức nở, tôi chuyển trường và gặp cô giáo nghiêm khắc, chưa từng cho điểm 9. Bài đầu tiên tôi nhận điểm 6 với lời phê: “Miêu tả lủng củng, thiếu cảm xúc.” Nỗi buồn và sợ hãi với môn Văn dần biến thành chán ghét. Lên lớp 8, tôi bắt đầu phớt lờ môn học này. Nhưng mọi thứ thay đổi khi tôi học cùng cô Lam.
Từ buổi học Văn đầu tiên, cô quan tâm đặc biệt đến tôi, giao nhiều bài, gọi tôi trả lời, khiến tôi ban đầu chống đối vì nghĩ cô ghét mình. Dần dần, tôi cảm thấy thiếu vắng khi không có cô. Một hôm, cô tặng tôi một quyển sách và khuyên đọc để mở rộng kiến thức. Tôi ngượng ngùng nhận sách, và lần đầu tiên say mê đọc một cuốn sách. Tình yêu Văn bắt đầu được thắp sáng lại trong tôi.
Tôi học chăm chỉ hơn và được chọn vào đội tuyển Văn. Cô càng tận tình kèm cặp. Khi tôi đoạt giải Nhì cấp tỉnh, nhìn thấy cô mỉm cười và gật đầu nhẹ, nước mắt tôi rưng rưng. Cuối năm, khi cô vắng mặt, tôi nhận được món quà cô gửi kèm lời nhắn: “Cô tin em sẽ làm được.” Tôi xúc động khi biết cô đang chiến đấu với căn bệnh u bướu thanh quản nặng. Tôi chỉ mong cô hồi phục để còn thấy tôi trưởng thành.
Dù cô đã chuyển trường, mỗi lần về thăm lại trường cũ, thăm lớp học ẩn mình dưới tán cây bàng rợp bóng, tôi lại nhớ đến cô – người thầy dịu dàng, mang nụ cười ấm áp như ánh nắng đầu ngày.

6. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 9
Phượng đỏ rực một góc sân trường, sắc màu ấy không chỉ gợi nhớ mùa hạ rực rỡ mà còn vang lên lời tạm biệt đầy xúc động với cô thầy, với những kỉ niệm gắn bó suốt năm học. Tôi chợt nhìn lại chặng đường đã qua, lòng bồi hồi nhớ về cô giáo Vân cùng cả lớp thân yêu.
Ngày đầu nhập học tại trường mới, lớp tôi có vài học sinh cá biệt vốn nổi tiếng quậy phá từ cấp 2, khiến tôi không khỏi thở dài lặng lẽ trong lòng. Cô Vân – cô giáo chủ nhiệm, cũng là giáo viên dạy Văn – bước vào lớp, được chào đón bằng tràng pháo tay nồng nhiệt. Cô bắt đầu bài học bằng những câu ca dao trữ tình, bàn tay nhỏ nhẹ lướt trên bảng những nét chữ mềm mại, hòa quyện cùng giọng giảng ấm áp, ngọt ngào dễ chạm đến lòng người.
Thế nhưng dưới lớp vẫn có vài bạn như Linh và Thùy thường xuyên làm việc riêng, xì xào, nghịch điện thoại. Cô nhiều lần nhìn xuống, nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng các bạn ấy vẫn thản nhiên chống đối với lời cô hỏi về hành động trong giờ học. Cả lớp sửng sốt trước thái độ ấy, còn cô thì im lặng bước ra khỏi lớp.
Sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn, một tiết học không thể bị gián đoạn mãi bởi vài cá nhân. Cô mời Linh và Thùy ra ngoài, hai bạn rời lớp thản nhiên mà không hề hối lỗi. Một chiều nọ, vì xích mích, Linh bị đánh chảy máu đầu ngay trong sân trường. Cô Vân vội vàng chạy đến chăm sóc, dù bị văng tay và la mắng, cô vẫn kiên trì ôm lấy Linh, tình thương yêu đã làm mềm lòng một cô học trò cứng đầu. Tôi chứng kiến lòng kiên nhẫn và tình cảm bao la của cô, không khỏi xúc động sâu sắc.
Mấy ngày sau, cô vắng mặt vì phải đi phẫu thuật sỏi mật. Tin ấy làm lớp nhốn nháo, chỉ có Linh vẫn ngồi im lặng. Sau này tôi mới biết, đằng sau vẻ vô tâm đó là sự day dứt, thương nhớ cô. Đêm hôm đó, Linh thức trắng đêm gấp ngàn con hạc giấy cầu mong cô mau bình phục. Sáng hôm sau, dù mệt mỏi và bị ngã xe, Linh vẫn cố gắng đến nhà cô đặt trước cổng lọ hạc và lời chúc sức khỏe chân thành.
Tình thầy trò dù trải qua thử thách vẫn bền chặt, cô như người mẹ thứ hai, luôn bao dung, tha thứ và che chở cho từng đứa học trò.

7. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 10
Cuộc sống ai cũng từng phạm sai lầm, nhưng có những lỗi khiến ta không thể nào quên. Mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, lòng tôi lại dâng lên sự day dứt vì đã từng bất kính với cô.
Tôi là đứa trẻ bất hạnh nhất, lớn lên trong sự khinh miệt và xa lánh của mọi người. Mẹ đơn thân nuôi tôi trong căn nhà nhỏ tồi tàn, nơi duy nhất tôi được yêu thương là từ mẹ. Tôi sống khép kín, lạnh nhạt với bạn bè và mọi người xung quanh.
Hồi lớp bảy, trong tiết văn nghị luận chủ đề “Lá lành đùm lá rách”, cô giáo đã khắc họa lòng nhân ái qua những ví dụ chân thực, gần gũi. Cô cho lớp làm bài viết và hứa sẽ chữa bài tiết sau. Khi cô gọi tôi lên, tôi bất ngờ để trắng trang giấy và thậm chí phản đối rằng lòng nhân ái chỉ là điều giả dối. Câu nói làm cả lớp im lặng, cô giáo buồn bã rời khỏi lớp khiến tôi vừa hối hận vừa bối rối.
Lớp trưởng nhẹ nhàng nhắc tôi đi xin lỗi cô, nhưng tôi vẫn cứng đầu. Tôi tưởng mình không sai và không hối lỗi. Cuối giờ, cô gọi tôi vào phòng giáo viên với ánh mắt ngấn lệ nhưng không trách mắng mà dịu dàng giải thích để tôi hiểu lòng nhân ái vẫn tồn tại quanh ta. Tôi xúc động, lí nhí xin lỗi, và cô ân cần dặn dò đừng mất niềm tin vào con người. Dù vậy, tôi vẫn day dứt về lỗi lầm của mình.
Tôi mãi biết ơn cô đã dạy cho tôi bài học quý giá về lòng bao dung và giúp tôi hồi sinh niềm tin vào tình người.

8. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 11
Những năm còn học cấp 2, trường tôi thường đón đoàn giáo viên thực tập chỉ dạy lớp 9. Tôi luôn mong mỏi được lên lớp 9 để gặp gỡ các thầy cô thực tập ấy. Cuối cùng, điều đó cũng đến. Lớp tôi có bốn thầy cô thực tập các môn Văn, Toán, Hóa, Sinh. Mỗi người đều để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng thầy dạy Văn khiến tôi nhớ nhất.
Thầy còn trẻ, dáng người cao gầy với mái tóc bổ luống rất lãng tử. Ban đầu, tôi tưởng thầy là cô với mái tóc dài và giọng dịu dàng, nhưng thực tế là một thầy giáo, điều đó làm tôi ấn tượng. Bài giảng đầu tiên của thầy truyền cảm hứng rất lớn, làm tôi thay đổi suy nghĩ về môn Văn vốn không ưa thích trước đây. Tôi nhận ra rằng con trai học Văn cũng thật thú vị, bởi nhiều nhà văn, nhà thơ Việt Nam cũng là nam giới.
Kỉ niệm sâu sắc nhất là lần tôi bị các anh lớn ở trường cấp 3 bắt nạt trên đường về nhà. Họ là học sinh cá biệt chuyên trấn lột học sinh yếu thế hơn. Tôi tưởng mình sẽ mất số tiền tiết kiệm mua truyện tranh yêu thích thì bất ngờ thầy thực tập xuất hiện. Dù nhỏ con, thầy không ngần ngại đương đầu với họ và chỉ sau vài đòn cơ bản, ba người đó ngã lăn ra đường. Tôi chỉ biết đứng nhìn trong ngỡ ngàng. Thầy cười nói: “Em về đi, giờ không ai dám bắt nạt em nữa đâu.” Tôi cảm ơn thầy rất nhiều.
Thầy tiết lộ mình học võ từ nhỏ và khuyên tôi con trai nên học võ để tăng sức khỏe, không phải để đánh nhau mà để bảo vệ bản thân và mọi người xung quanh. Từ đó, tôi bắt đầu học võ và được thầy dạy nhiều điều quý giá trong suốt tháng thực tập. Dù giờ không còn học thầy, trong lòng tôi, thầy vẫn luôn là người thầy kính trọng và yêu quý.

9. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 12
Năm nay em đã là học sinh lớp 10, nhưng ký ức thuở nhỏ vẫn luôn in đậm trong lòng, nhất là những ngày tháng miệt mài luyện chữ khi còn học lớp 3. Em đạt danh hiệu học sinh giỏi Văn phần lớn nhờ vào chính những ngày tháng rèn luyện kiên trì ấy.
Trong các môn học, chính tả là môn em sợ nhất bởi chữ viết rất xấu. Mỗi lần chép bài cô đọc, em cảm thấy khó khăn và chán nản vô cùng. Điểm số thấp cùng lời phê nghiêm khắc khiến em nhiều đêm bật khóc. Mẹ em luôn dõi theo việc học, không trách mắng mà dịu dàng khuyên: “Con đã lớn rồi, hãy cố gắng luyện chữ cho đẹp, ông bà ta có câu ‘nét chữ nết người’ đấy con ạ!”
Em suy nghĩ và nhận ra lời mẹ rất đúng, thế là em quyết tâm luyện chữ mỗi ngày cho đến khi nét chữ trở nên sáng sủa, thẳng hàng.
Em lên kế hoạch mỗi ngày dành ra một tiếng để chép lại bài tập đọc trong sách, rồi đến những bài thơ ngắn. Mẹ chỉ cách cầm bút sao cho thoải mái, không mỏi tay; em tập theo và dần quen. Em viết nhiều lần trên giấy nháp, khi cảm thấy hài lòng mới chép vào vở rồi nhờ mẹ chấm điểm. Những bài đầu, mẹ cho điểm 5, 6 vì lỗi chính tả và nét chữ chưa đều, nhưng em không nản chí mà ngày càng cố gắng hơn.
Đến bài thứ chín, thứ mười, nét chữ em đã tiến bộ rõ rệt, đều đặn ngay ngắn. Mẹ không ngừng động viên khiến em thêm quyết tâm. Lần đầu nhận điểm mười chính tả, em vui sướng khôn xiết. Cô giáo khen ngợi em trước lớp và bảo các bạn lấy em làm gương sáng.
Em luôn ghi nhớ lời mẹ và cảm ơn mẹ rất nhiều. Khi cầm quyển vở điểm mười đỏ rực khoe với mẹ, mẹ xoa đầu em bảo: “Con đã chiến thắng chính mình, trở thành người học sinh có ý chí và nghị lực. Mẹ tự hào về con. Ba con chắc cũng vui lắm!”
Từ đó, biệt danh “Tuấn gà bới” mà các bạn tinh nghịch gọi em không còn nữa. Dù vậy, em vẫn kiên trì luyện chữ ngày càng đẹp hơn. Sau Tết, em sẽ tham gia hội thi Vở sạch chữ đẹp của trường. Quả thật có công mài sắt có ngày nên kim, phải không các bạn?

10. Bài văn kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất - mẫu 1
Suốt quãng đời học sinh, ai cũng mang trong mình những ký ức khó phai, đặc biệt là về người thầy, người cô thân thương. Em cũng vậy, ký ức về thầy dạy Văn của em dưới mái trường Trung học xưa mãi không phai nhạt.
Em tin rằng, trong tương lai mỗi người sẽ có con đường riêng: có người vươn lên đỉnh cao vinh quang, có người bình dị với phấn trắng bảng đen, hoặc chọn lối sống giản đơn. Nhưng ký ức về thầy cô sẽ luôn đồng hành cùng ta, dù thời gian có trôi qua bao lâu.
Thầy Hào, thầy dạy Văn, là người truyền lửa cho chúng em yêu thích môn học tưởng chừng khó nhằn này. Thầy dạy cách làm bài văn bằng cảm xúc chân thật và luôn nhấn mạnh: “Dạy Văn chính là dạy cách làm người.” Lời thầy thấm sâu trong tâm hồn em, giúp em thêm yêu cuộc sống, trân trọng người thân và quyết tâm theo đuổi ước mơ.
Kỷ niệm em nhớ nhất là khi không ôn bài cho bài kiểm tra và bị điểm kém. Thầy thấy sự uể oải của em nên vẫn ân cần hướng dẫn mà không nhắc tên em. Em cảm thấy xấu hổ và đã xin lỗi thầy, hứa sẽ cố gắng hơn.
Từ đó, em chăm chỉ học hơn và tiến bộ rõ rệt. Dù lên cấp 3, những bài dạy và sự quan tâm của thầy vẫn là động lực lớn giúp em học tốt hơn.

11. Bài văn kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò dưới ngôi kể thứ nhất - mẫu số 2
Kí ức về một người thầy dạy Thể dục trong những năm tháng cấp III vẫn hiện hữu trong tôi một cách sống động. Dù Thể dục không phải là môn chính, nhưng nó lại là môn tôi đã tiếp xúc từ những bước đầu chập chững trên hành trình học tập.
Những ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi thấy lòng xót xa khi nhìn thầy lặng lẽ đứng ngắm những bó hoa được học sinh tặng cho các bộ môn chính, trong khi thầy – người thầy tận tâm – dường như bị quên lãng. Tôi từng nghĩ thầy buồn vì học trò vô tâm, nhưng có lẽ không hoàn toàn như vậy.
Thầy tốt nghiệp ngành Thể dục và đã gắn bó với trường hơn mười năm. Trước đây, thầy là tuyển thủ bóng chuyền, môn thể thao chủ đạo của trường. Dù lương thấp hơn giáo viên bộ môn chính, thầy vẫn thức dậy sớm cùng vợ chở rau củ ra chợ, rồi đến trường dạy và huấn luyện đội tuyển bóng chuyền. Mỗi ngày, thầy tất bật giữa việc dạy học và phụ giúp vợ buôn bán, vừa lo toan cuộc sống, vừa nuôi dạy con cái. Tôi nhiều lần thầm nghĩ sao thầy vất vả đến thế, nhất là khi con gái thầy – bạn tôi – mắc căn bệnh hiểm nghèo.
Bạn tôi khỏe mạnh suốt năm cuối cấp II, hiền lành chăm chỉ. Thế rồi một trận sốt khiến bạn phải nằm viện dài ngày. Tôi chứng kiến thầy vừa dạy thể dục, vừa giúp vợ, vừa tất bật chăm sóc con nơi bệnh viện. Suốt ba năm cấp III, thầy gồng mình gánh vác mọi khó khăn, kiên trì chữa bệnh cho con và kiếm thêm thu nhập. Tôi từng nghi ngờ sức chịu đựng của con người, nhưng thầy đã chứng minh rằng dù có mỏi mệt, thầy không bao giờ buông tay với những người thân yêu.
Cuộc sống khắc nghiệt hơn chúng ta tưởng. Khi cô bạn tôi mất, thầy càng trở nên trầm lặng nhưng vẫn nhiệt huyết với nghề và học trò. Một chiều đi họp Đoàn, tôi nghe thầy nói đầy xúc động về những học trò nghiện ma túy dù vẫn chăm chỉ môn thể dục. Thầy nói: “Thầy dạy nhiều thế hệ học trò trưởng thành, cảm ơn các em vì những món quà nhỏ và sự trân trọng dành cho môn học không trọng tâm. Nhưng thầy thấy có lỗi khi không kéo được các em tránh xa chất độc ấy. Sự sống có hạn, thầy mong các em hiểu và biết dùng nó sao cho có ích.”
Đêm ấy, nhìn lên trời sao, tôi thầm nghĩ: “Ở lâu mới hiểu lòng người.” Ba năm cấp III, đội tuyển bóng chuyền chỉ có một mình thầy huấn luyện, và tình thầy trò trở nên bền chặt từ sự quan tâm sâu sắc. Tôi thì thầm với bạn: “Như lời Kiều nói, thầy Vy không chỉ là người cha tuyệt vời mà còn là người thầy trọn vẹn.”
Thời gian trôi qua, những ngày cấp III vẫn như mới đây. Thầy vẫn ngày ngày đến lớp, giúp vợ bán rau củ. Đội tuyển bóng chuyền thi đấu thành công, dù không nhất nhưng luôn trong tốp đầu. Nhiều học trò từng sa ngã đã từ bỏ ma túy nhờ lời thầy. Cuộc sống tiếp tục trôi, tháng 11 lại về – tháng tri ân những người thầy, người cô. Và vì thế, những kỉ niệm về thầy dạy Văn, cô dạy Toán đẹp đẽ bao nhiêu thì kỉ niệm về thầy dạy Thể dục của tôi cũng sâu sắc và ngọt ngào bấy nhiêu, phải không?

12. Bài văn kể lại những kỷ niệm sâu sắc về tình thầy trò dưới ngôi kể thứ nhất - mẫu 3
Kỷ niệm như những phím đàn, mỗi lần chạm vào đều vang lên những âm điệu khác biệt — có lúc nhẹ nhàng, có lúc nặng trĩu, có điều đáng nhớ và cũng có những điều muốn quên đi. Với em, khoảnh khắc đáng trân quý nhất thời học sinh chính là những ký ức về thầy.
Cô nhỏ nhướn mày, liếc nhìn đồng hồ rồi hướng ánh mắt ra hành lang vắng lặng, nơi từng tiếng giày vang vọng, khiến bọn em đoán già đoán non: thầy hay cô? Hôm nay lớp 8/1 thay giáo viên dạy Toán vì cô cũ nghỉ sinh. Thầy giám thị thông báo người thay thế, lòng bọn em nôn nao chờ đợi. Mười lăm phút trôi qua trong sự thấp thỏm, xen lẫn tiếng ngân nga nghịch ngợm: “Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô… đang trôi… vào tô…”
– Nghiêm!
Tiếng trưởng lớp vang lên, đầy uy lực, nhờ vóc dáng cao lớn. Thầy giám thị xuất hiện, theo sau là bóng dáng người thầy mới — nhưng sao thầy trông còn trẻ, chẳng khác gì học trò!
Thầy giám thị cười tươi:
– Xin giới thiệu thầy T, người sẽ dạy Toán lớp 8/1 thay cô N…
Tiếng vỗ tay vang dội như mưa tháng sáu. Thầy T mỉm cười, gật đầu chào bọn em, hai má đỏ ửng như pháo, kính cận suýt rơi. Dường như thầy cảm nhận được tình cảm nồng hậu của bọn em, những cô cậu học trò xinh đẹp, tinh nghịch.
Trước khi rời đi, thầy giám thị còn nhắc nhở:
– Các em học thật tốt nhé, và đừng làm thầy khó xử!
Ôi, lời dặn này không thừa đâu, vì con gái 8/1 dù học giỏi, chăm ngoan, vẫn nổi tiếng nghịch ngợm không ai bì kịp. Thầy T có vẻ hơi lo lắng khi bước vào lớp, có lẽ thầy đã biết rõ “lý lịch” của bọn em.
Sau màn giới thiệu giản dị nhưng duyên dáng của thầy — sinh viên năm cuối ĐH Khoa học Tự nhiên với giọng nói nhẹ nhàng nữ tính — thầy quyết định kiểm tra bài cũ. Bốn mươi mấy miệng than trời không thay đổi được ý định của thầy. Thầy dò tên học trò trong sổ điểm, tay run run, chắc do sự chăm chú của cả lớp. Khi gọi tên Trần Thị L.N., cả lớp yên lặng nhìn theo cô nàng có dáng vóc thể thao mạnh mẽ, cao ráo hơn thầy một chút. Thầy T bối rối, hỏi vài câu rồi mời N. ngồi xuống. Bài học mới bắt đầu nhanh chóng.
Những ngày đầu gian nan dần qua, thay vào đó là những kỷ niệm đẹp, khi thầy trò cùng nhau khám phá từng bài toán, gắn bó trong từng giờ học. Em nhớ có lần thầy hứa dựng mô hình hình học không gian để dễ hiểu hơn, nhưng nhiều lần quên, lúc thì bận học, lúc thì quên ở Ninh Hòa. Cuối cùng thầy đem mô hình đến lớp, nhưng xe đông, mô hình bị hỏng. Bọn em không tin, đòi thầy dựng lại ngay lập tức. Thầy bối rối nhờ vài bạn ngồi đầu lớp giúp dựng mô hình. Không gian lớp nhộn nhịp, rộn ràng, ai cũng vui vẻ như cùng thực hiện một kỳ tích của trí tuệ.
Không phải lúc nào cũng yên bình, thầy từng nổi giận như Trương Phi vì trò nghịch ngợm quá đà, khiến nhiều bạn bật khóc. Nhưng rồi thầy dịu dàng hỏi một câu như hòa bình trở lại:
– Sao bỗng dưng các em ngoan thế này?
Thầy T của em là vậy — người dễ giận mà cũng dễ quên, hòa nhập cùng bọn em bằng sự chân thành. Dù thầy chưa thật sự giỏi giang, bài giảng còn vụng về, bọn em vẫn chấp nhận, bởi thầy là một phần ký ức ngọt ngào của tuổi học trò — một chiếc lá rơi xuống mặt hồ thanh xuân, tạo nên những con sóng nhỏ nhẹ, rồi theo gió bay đi.
Thầy nhiệt tình, hết lòng vì bọn em, những gương mặt tinh nghịch mà thầy xem như những cá thể đặc biệt cần được khám phá và yêu thương, không phân biệt danh vị hay điều kiện bên ngoài.
Nếu ai đó bảo chọn ra nhân vật kỳ lạ nhất trường, em tin lớp sẽ đồng thanh bỏ phiếu cho thầy T — người thầy Toán của em.
Ngày xưa hay nay, bọn học trò cũng vậy — đều thích gom góp những kỷ niệm, dù mảnh ghép không hoàn hảo, để giữ mãi trong tim suốt những tháng năm tuổi trẻ rực rỡ.
