Top 12 bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" (lớp 8) xuất sắc nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn tự sự "Người ấy mãi sống trong lòng tôi" số 4
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều có một người mà mình yêu quý và trân trọng suốt cuộc đời. Đối với tôi, bà ngoại chính là người mà tôi yêu thương nhất và cũng là người tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
Từ khi còn nhỏ, tôi và anh em đã sống cùng bà ngoại khi bố mẹ đi làm xa. Dù tuổi đã cao, bà luôn chăm sóc chúng tôi với sự ân cần, chu đáo. Bà có thân hình gầy gò, lưng còng vì những năm tháng vất vả, đôi tay thô ráp, da nhăn nheo vì những ngày dài làm việc nặng nhọc. Những ngón chân của bà cũng bị quặp lại vì những năm tháng phải đi chặt củi, vác gạo nuôi sống gia đình. Dù vậy, bà luôn giữ nụ cười tươi và làm mọi việc thật chu đáo như không có gì cản bước bà.
Bà tôi là người hiền hậu, nhân ái và luôn được mọi người trong làng yêu quý. Ai cũng biết bà là người có công lớn với cách mạng, là người xây dựng làng quê và giữ gìn tình làng nghĩa xóm. Bà không chỉ là một người mẹ, người bà yêu thương con cháu mà cả một đời hi sinh để chăm sóc và dạy bảo chúng tôi. Mỗi chúng tôi đều trưởng thành dưới bàn tay chăm sóc tận tâm của bà, từ những bài học về cách sống, cách cư xử và những giá trị làm người mà bà dạy bảo.
Bà cũng rất chăm chỉ và cần cù. Mỗi ngày bà thức dậy từ sớm, chuẩn bị cơm, chăm sóc đàn gà, cuốc đất và dọn dẹp nhà cửa. Dù bận rộn, bà không bao giờ nghĩ đến bản thân mà chỉ lo lắng cho con cháu. Những lúc cây trái trong vườn chín, bà vui mừng khoe cả xóm, niềm vui ấy chính là sự đền đáp xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của bà.
Bà tôi không có cuộc sống như bao người khác. Mồ côi cha từ nhỏ, bà sống cùng bà cố ngoại, phải trải qua bao khó khăn mới có thể nuôi sống gia đình. Dù sức khỏe yếu đi nhiều, bà vẫn kiên trì chăm sóc con cháu, không một lời than vãn.
Cuộc đời bà khép lại sau hai năm chống chọi với bệnh tật. Sự ra đi của bà để lại niềm tiếc thương vô hạn không chỉ trong gia đình mà còn trong lòng những người xung quanh, những ai đã từng biết bà. Tuy bà đã ra đi, nhưng những hình ảnh và kỷ niệm về bà sẽ mãi khắc sâu trong tôi, bà sẽ luôn sống trong lòng chúng tôi với hình ảnh đẹp đẽ nhất.

2. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 5
Tuổi thơ của mỗi người đều gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào và êm đềm. Đối với tôi, những ký ức về tuổi thơ luôn khiến tôi cảm thấy bồi hồi và xúc động. Và có lẽ, điều đó chỉ được khơi dậy khi tôi nhớ về người bà thân yêu của mình.
Nội tôi sinh ra và lớn lên trong những năm tháng chiến tranh, nơi đất nước còn đầy gian nan. Vì vậy, nội không được đi học và suốt đời bà chỉ biết chữ bằng lòng yêu thương. Bà luôn muốn được học, được biết chữ nhưng nghịch lý là những điều bà khát khao lại chẳng thể nào có được. Bà đã từng nói với tôi: "Giá như tôi có thêm sức khoẻ để thấy được cháu đi học..." Những ước mơ giản dị nhưng lại là sự hi sinh lớn lao trong cuộc đời bà.
Bà qua đời khi tôi mới lên năm tuổi. Mất bà là một nỗi đau lớn mà không lời nào có thể diễn tả hết được. Tuy vậy, những kỷ niệm về bà luôn ở lại trong tôi, như những ngọn sóng vỗ về trái tim tôi mãi. Nội là người đàn bà nhân hậu, hiền từ, luôn kể những câu chuyện cổ tích khiến tôi say mê. Những câu chuyện ấy đã sưởi ấm tuổi thơ tôi, nuôi dưỡng tâm hồn tôi như một bà tiên bảo vệ tôi suốt đời.
Bà là người tài giỏi, thông thạo mọi công việc từ trong nhà đến ngoài xóm. Dù đôi bàn tay bà chai sạn vì lao động vất vả, nhưng mỗi công việc bà làm đều mang đến một kết quả tuyệt vời. Tôi nhớ những lần bà dẫn tôi ra chợ đêm, nơi đầy màu sắc và nhộn nhịp, nơi có những trò chơi thú vị như đu quay. Buổi tối, tôi nằm trong vòng tay bà, nghe bà ru và kể chuyện cổ tích, giọng bà êm ái như dòng suối mát, đưa tôi vào giấc ngủ yên bình.
Dù chục năm đã trôi qua, nhưng những kỷ niệm về bà vẫn mãi vẹn nguyên trong lòng tôi. Mặc dù bà không còn bên cạnh, nhưng hình ảnh của bà sẽ mãi sống trong trái tim tôi, như một phần không thể thiếu trong cuộc đời này. "Bà ơi, cháu sẽ luôn nhớ lời bà dạy và cố gắng học hành chăm chỉ, bà nhé!"

3. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 6
Dù thời gian có trôi đi, có bao mùa lá rơi
Thầy vẫn luôn là tia nắng dẫn đường, soi sáng cuộc đời em
Ca từ ấy như lời nhắn nhủ sâu sắc, khắc sâu vào lòng mỗi người về sự biết ơn đối với những thầy cô, những người đã chắp cánh cho ta bay xa. Có bao giờ bạn tự hỏi rằng liệu một người có thể thay đổi cuộc đời mình? Liệu chúng ta có nhớ về những kỷ niệm đáng quý thời cắp sách đến trường, nơi tình thầy trò, bạn bè luôn đầy ắp yêu thương và niềm tin? “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ người đào giếng.” – đó là bài học đầu tiên về lòng biết ơn, về công lao thầy cô.
Riêng tôi, tôi sẽ mãi nhớ về người cô đã chắp cánh cho tôi bay cao. Cô Thảo, cô giáo chủ nhiệm của tôi, là người không chỉ dạy chữ mà còn dạy tôi cách làm người. Mặc dù tôi là một cô học trò quậy phá, cô vẫn luôn yêu thương, tin tưởng và giao cho tôi trách nhiệm lớp trưởng. Lúc đầu tôi cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí là buồn bã vì bản thân không xứng đáng, nhưng chính cô đã bảo vệ tôi. Cô đã dạy cho tôi bài học lớn về lòng kiên nhẫn và sự tin tưởng. Cảm ơn cô, người đã thay đổi tôi.
Nhờ cô, tôi quyết tâm học hành chăm chỉ, luôn cố gắng trở thành con ngoan, trò giỏi. Giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi nhận ra rằng chính thầy cô là những người lái đò đưa ta tới bến bờ tương lai. Với tình yêu thương vô bờ bến, các thầy cô đã giúp chúng ta trưởng thành từng ngày. Và bài học về sự tôn sư trọng đạo, về lòng biết ơn sẽ mãi mãi theo tôi suốt cuộc đời.
Ngày hôm nay, tôi vẫn nhớ mãi những lời cô dạy, những bài học quý giá mà cô đã trao tặng. Tôi sẽ luôn ghi nhớ những công lao, sự hy sinh của thầy cô, để tiếp tục truyền đạt cho những thế hệ mai sau. Thầy cô ơi, mong rằng các thầy cô luôn mạnh khỏe, đầy nghị lực và tình yêu thương, để giúp đỡ những đứa con còn non nớt như chúng em tìm được con đường sáng tươi trong cuộc đời này.

4. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 7
Tuổi thơ của mỗi người là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời, và tôi cũng không ngoại lệ. Tuổi thơ tôi cũng đầy ắp niềm vui với những trò chơi, bạn bè, và những kỷ niệm khó quên. Tuy nhiên, có một ký ức đặc biệt mà tôi không thể nào quên, dù nó là một kỷ niệm buồn.
Khi còn nhỏ, tôi có một cô bạn thân. Chúng tôi rất thân thiết, nhưng cũng như bao đứa trẻ khác, có những lúc giận hờn vu vơ rồi lại làm lành. Một lần, bạn ấy vô tình làm hư con búp bê mà tôi yêu thích nhất, dù đã xin lỗi, nhưng vì quá yêu con búp bê ấy, tôi đã giận bạn. Chúng tôi không nói chuyện với nhau suốt một thời gian dài, và tôi vẫn nghĩ mình đúng. Một ngày, mẹ tôi hỏi tại sao chúng tôi không chơi cùng nhau nữa. Tôi kể hết cho mẹ nghe, và mẹ đã nhẹ nhàng khuyên tôi rằng, dù bạn đã xin lỗi, nhưng điều quan trọng là mình nhận ra lỗi và tha thứ. Sáng hôm sau, tôi xin lỗi bạn, và khi nghe lời xin lỗi từ tôi, bạn mỉm cười và nói rằng bạn mới là người làm sai. Từ đó, chúng tôi lại chơi vui vẻ như trước.
Nhưng rồi, một tai nạn đau lòng xảy ra. Khi chúng tôi chơi ở công viên, bạn ấy vô tình ném bóng mạnh quá, và khi đi nhặt bóng, một chiếc ô tô đã lao đến tông thẳng vào bạn. Bạn ấy mỉm cười, nói lời xin lỗi và rồi nhắm mắt lại. Tôi gọi mãi mà bạn không tỉnh dậy, và sau đó, tôi được mẹ đưa về. Mẹ bảo tôi rằng bạn đã đi đến một nơi rất xa, và tôi hiểu rằng nơi ấy chính là thiên đường. Tôi không thể hiểu tại sao lại có những người vô tâm như vậy, khiến bạn tôi ra đi mãi mãi. Nhưng tôi nhận ra rằng cuộc sống phải sống thật có ý nghĩa, luôn nhớ rằng trách nhiệm với hành động của mình là vô cùng quan trọng.

5. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 8
Trong cuộc sống yên bình của mình, tôi luôn tự hào kể về một câu chuyện "Cổ tích đương thời". Câu chuyện ấy kể về một người vĩ đại, là người luôn ấm áp như bà tiên, soi sáng như vầng trăng và dạy tôi tri thức như người thầy. Đó chính là mẹ tôi, người mãi mãi sống trong trái tim tôi.
Mẹ tôi đã ngoài bốn mươi, tóc mẹ giờ đã pha chút bạc. Mẹ luôn nói "Mẹ già rồi", nhưng trong mắt tôi, mẹ vẫn mãi là người trẻ trung, mạnh mẽ. Dù vai mẹ đã gầy đi theo thời gian, nhưng chính đôi vai ấy đã gánh vác bao nỗi lo cho gia đình. Trong ánh mắt hiền từ của mẹ, tôi luôn thấy tình yêu thương vô bờ bến, và trên đôi môi ấy luôn nở nụ cười dịu dàng, khích lệ tôi học tập. Mỗi sáng mẹ tiễn tôi đến trường, mỗi chiều mẹ luôn dành cho tôi một cái hôn ấm áp. Đó là niềm hạnh phúc của tôi.
Đôi tay mẹ gầy guộc, sờn xơ đã khắc sâu những vết chai – những vết chai tượng trưng cho tình yêu thương mẹ dành cho tôi. Tình thương ấy ấm áp như dòng sông cuốn trôi mọi lo toan, như suối nguồn mát lành trong những ngày hè oi ả. Mẹ là người đã trao cho tôi dòng sữa ngọt ngào ngay từ những ngày đầu đời, và tình cảm ấy vẫn lưu mãi trong tôi, gắn kết chúng tôi bằng một sợi dây vô hình bền chặt.
Tôi nhớ về tuổi thơ, những ngày mẹ ôm tôi khi tôi ngã, những lời khích lệ khi tôi chập chững bước đi. Mẹ đã hát ru tôi trong những buổi chiều hè, khiến làn sóng yêu thương như vỗ về tôi mỗi khi tôi buồn. Mẹ luôn sát cánh bên tôi, từ những bước đi đầu tiên cho đến những thành tích học tập, mẹ luôn là người bạn đồng hành vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi.
Với mẹ, tình yêu không chỉ thể hiện qua những món ăn ngon, mà còn qua từng lời dạy bảo, từng hành động quan tâm chăm sóc. Mẹ không chỉ là một người vợ đảm đang, mà còn là một giáo viên mẫu mực trong suốt hai mươi năm qua. Những lời dạy của mẹ về lòng yêu thương và trách nhiệm sống là những bài học quý giá tôi luôn mang theo suốt đời.
Mẹ giống như cây xương rồng – mạnh mẽ và kiên cường dù bao giông tố, và mẹ là người đã dạy tôi sống mạnh mẽ, vượt qua mọi thử thách. Mẹ chính là người tiên tri của tôi, người đã truyền cho tôi niềm tin vào cuộc sống. Tôi sẽ luôn cố gắng để không phụ lòng mẹ. Những điều mẹ đã làm cho tôi có thể không đếm hết, nhưng những gì tôi làm cho mẹ thì vẫn còn ít ỏi. Cảm ơn mẹ đã cho tôi một cuộc sống đầy ắp yêu thương.
“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi,
Và mẹ em chỉ có một trên đời.”

6. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 9
“Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ
Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn cha.”
Trong mỗi chúng ta, đều có một người thân yêu, là người chiếm trọn vị trí trong trái tim và không thể thay thế – chính là mẹ. Mẹ là người cho ta ánh sáng đầu đời, người đã trải qua bao đớn đau để mang chúng ta vào thế giới này, bao bọc ta trong tình yêu vô bờ. Vì tình mẫu tử thiêng liêng và không thể tách rời, mẹ chính là người vĩ đại nhất trong mắt tôi.
Trong kí ức của một đứa trẻ, dù đã lớn, hình ảnh mẹ mãi không thể phai mờ. Mẹ tôi, dù đã ngoài bốn mươi, vẫn luôn cặm cụi lo toan cho gia đình, gánh vác mọi trọng trách mà không một lần oán thán. Dáng mẹ mỏng manh nhưng kiên cường, chịu đựng bao gian truân của đời. Mái tóc mẹ điểm hoa râm, mỗi nếp nhăn nơi khóe mắt là minh chứng cho những hi sinh không lời. Mẹ hiền hậu, luôn nở nụ cười yêu thương, xua tan mọi u ám trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người nông dân chân chất, suốt ngày gắn mình với đất trời. Đôi tay thô ráp của mẹ, ngày qua ngày chăm sóc lúa nông, rau màu, tất cả đều đơm hoa kết trái nhờ sự tỉ mỉ, khéo léo của mẹ. Hình ảnh mẹ gánh đòn gánh, vất vả trên đường chợ, cũng chính là hình ảnh mẹ luôn gánh vác mọi nỗi lo cho chị em tôi. Mùi đất bùn theo chân mẹ về từ cánh đồng xa, những lời dặn dò của mẹ trước khi ra khỏi cửa – tất cả đã thấm sâu vào trái tim tôi.
Mẹ dành trọn yêu thương, lo lắng chăm sóc cho gia đình. Dù công việc có bận rộn đến đâu, mẹ vẫn không quên những bữa cơm ấm áp, những bộ quần áo mới cho chúng tôi. Khi chúng tôi ốm, mẹ luôn túc trực bên giường bệnh, không ngủ để lo lắng cho chúng tôi. Mẹ luôn mong muốn tôi học thật giỏi, sống cuộc sống dễ dàng hơn, không phải chịu vất vả như mẹ đã từng. Mẹ sẵn sàng tha thứ cho những lỗi lầm của tôi, như lần tôi nói dối mẹ đi chơi đến khuya, khiến mẹ lo lắng tìm kiếm khắp nơi. Khi về nhà, mẹ vừa đánh tôi vừa khóc, khiến tôi xót xa vô cùng vì đã làm mẹ buồn.
Mẹ tôi luôn là người hiền lành, tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Mọi người đều yêu quý và kính trọng mẹ. Mẹ là người con dâu hiền, một người mẹ mẫu mực, dù vất vả không ngừng nghỉ, mẹ luôn giữ được nụ cười lạc quan. Mẹ dạy chúng tôi kiên trì và vững tin vào tương lai, dù có khó khăn thế nào, ánh sáng cuối con đường sẽ luôn tỏa sáng.
Nhớ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương bao la như biển cả. Câu thơ ấy luôn vang vọng trong tôi: “Dù con lớn vẫn là con của mẹ, Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”

7. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 10
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn thương con”
“Mẹ” là tiếng gọi thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi người. Mẹ là món quà quý giá mà cuộc sống ban tặng cho chúng ta. Mẹ không chỉ là người sinh ra, mà còn là người sống mãi trong trái tim tôi, là người vĩ đại nhất mà tôi biết.
Mẹ tôi đã bước sang tuổi bốn mươi. Dù dấu vết của thời gian đã in hằn lên mái tóc và làn da của mẹ, nhưng mẹ vẫn luôn là người phụ nữ hiền hậu, mạnh mẽ. Mẹ là công nhân may, dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy nghị lực. Mái tóc đen của mẹ luôn được buộc gọn gàng, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt lúc nào cũng đong đầy yêu thương. Đôi tay mẹ, dù nhỏ bé, nhưng là minh chứng cho những tháng ngày tần tảo lo cho gia đình. Những bàn tay ấy đã nuôi dưỡng, chăm sóc chúng tôi, giúp chúng tôi trưởng thành từng ngày.
Cuộc sống của gia đình tôi không may mắn khi bố mất khi em gái tôi mới một tuổi, tôi thì vừa tròn sáu. Kể từ đó, gánh nặng gia đình đè lên vai mẹ. Mẹ chịu đựng mọi khó khăn, hi sinh bản thân để làm chỗ dựa cho chúng tôi. Mẹ luôn là người hiền lành, nhân hậu, sẵn sàng giúp đỡ mọi người, và cả xóm đều yêu quý mẹ vì tấm lòng chân thành của mẹ.
Ngày nào mẹ cũng thức dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn cho chúng tôi, dù tôi đã có thể tự lo được cho bản thân và em gái. Mẹ vẫn lo lắng mọi thứ, từ bữa ăn đến những bộ quần áo mới, luôn mong muốn chúng tôi không thiếu thốn gì, dù mẹ phải hy sinh rất nhiều. Mẹ không bao giờ nổi giận, mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo, kiên nhẫn giảng giải mỗi khi chúng tôi mắc lỗi.
Nhưng có một lần, em gái tôi đã thốt ra những lời khiến mẹ đau lòng. Khi không thể giải được bài toán, con bé đã trách móc mẹ. Mẹ chỉ im lặng, rồi tối đó tôi đã nghe thấy tiếng mẹ khóc trong phòng. Mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện về bố và xin lỗi vì mẹ không thể cho chúng tôi một cuộc sống đầy đủ hơn. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu được tất cả những hi sinh của mẹ, tôi càng thương mẹ hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau, em gái tôi đã nhận ra lỗi của mình và hiểu được vất vả của mẹ. Kể từ đó, con bé ngoan ngoãn hơn. Nhưng kỷ niệm đó vẫn in sâu trong lòng tôi, mỗi lần nhớ lại, tôi lại cảm thấy xót xa. Mẹ không chỉ là người sinh ra tôi mà còn là người gánh vác trách nhiệm của người cha, là ngọn đèn soi sáng cho gia đình. Mẹ chính là biểu tượng bất tử, là người sống mãi trong lòng tôi.

8. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 11
“Vũ trụ có nhiều kì quan, nhưng kì quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ” (Bernard Shaw).
Quả thực, không gì quý giá hơn tình yêu của người mẹ. Mỗi chúng ta đều được lớn lên trong vòng tay ấm áp của mẹ, được nghe tiếng ru ngọt ngào mỗi đêm và cảm nhận sự chăm sóc vô bờ bến của mẹ trong từng bữa ăn, giấc ngủ. Đó là những hạnh phúc vô giá mà chẳng thể nào đong đếm được.
Mẹ đối với em là tất cả. Mẹ là nguồn sống, là suối nguồn nuôi dưỡng em trưởng thành, là người em yêu thương nhất trong cuộc đời này. Mẹ rất chăm chỉ và hết lòng vì gia đình, không ngại khó khăn vất vả, thức khuya dậy sớm để lo toan từng bữa ăn, giấc ngủ cho tất cả mọi người. Em vẫn nhớ như in những ngày đầu tập đi, mỗi khi em ngã, mẹ luôn ôm em vào lòng, vỗ về và động viên: “Con giỏi lắm, cố lên thiên thần bé nhỏ của mẹ”. Mẹ là người đầu tiên dạy em biết đi, biết chạy, và cũng chính mẹ là người dạy em biết yêu thương và trân trọng cuộc sống này.
Khi em đến tuổi học mẫu giáo, những ngày đầu xa mẹ em khóc rất nhiều. Mẹ đứng sau cánh cửa nhìn em, lòng mẹ cũng đầy thương xót, nhưng mẹ vẫn kiên quyết muốn em học để khôn lớn. Rồi qua từng năm tháng, mẹ vẫn là người đưa em đến trường, dạy em học những bài học đầu tiên. Những vần thơ mẹ dạy em ngày ấy như “O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu”, em mãi nhớ mãi và khắc sâu trong tâm trí.
Mẹ luôn dạy em sống tự giác, ngăn nắp và yêu thương mọi người xung quanh. Mẹ cũng dạy em rất nhiều điều trong cuộc sống như rửa bát, quét nhà, nấu cơm… và em biết ơn mẹ vô cùng vì tất cả những điều đó. Mẹ không chỉ là một người phụ nữ tài giỏi trong công việc mà còn là một người mẹ tuyệt vời, luôn hy sinh cho gia đình. Những món ăn mẹ nấu không chỉ ngon mà còn chứa đựng tình yêu và sự quan tâm sâu sắc mà mẹ dành cho em.
Mẹ là tất cả đối với em, đặc biệt là trong những ngày ốm đau. Một lần em về nhà trong cơn mưa, người ướt sũng và bị sốt cao, mẹ không ngừng lo lắng, chăm sóc em. Mẹ nhẹ nhàng vuốt ve em, đưa thuốc cho em uống và dặn dò: “Ngày mai con sẽ khỏe lại thôi”. Cảm giác được mẹ chăm sóc lúc đó thật ấm áp, em cảm thấy yêu thương mẹ vô cùng.
Bố em thường nói mẹ không phải là người đẹp nhất, nhưng tình yêu của mẹ, sự dịu dàng và tấm lòng bao la của mẹ khiến em cảm nhận rằng mẹ là người đẹp nhất thế gian. Em rất yêu mẹ, và em hứa sẽ cố gắng học thật tốt, để mẹ tự hào về em. “Mẹ kính yêu, con cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã sinh ra con và nuôi dưỡng con thành người. Mẹ là người sống mãi trong lòng con.”

9. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 12
Chắc hẳn mỗi chúng ta đều có những khoảnh khắc không thể quên về tuổi thơ, nơi mà mọi ký ức đều gắn liền với những yêu thương vô bờ bến từ gia đình. Với tôi, hình ảnh bà nội luôn hiện hữu trong từng giấc mơ, như một thước phim chậm rãi khắc ghi trong tim. Nụ cười hiền hậu và ánh mắt sâu thẳm của nội là những điều không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.
Từ khi nào tôi không nhớ rõ, chỉ biết rằng bà nội đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Tôi lớn lên trong mùi dầu gió, trong những câu chuyện cổ tích đầy màu sắc từ bà, trong thành phố hoa phượng đỏ, nơi mà mọi người gắn bó với nhau bằng tình cảm chân thành. Bà không có gương mặt phúc hậu như nhiều bà khác, mà là một khuôn mặt của sự lam lũ, trải qua bao năm tháng nuôi nấng ba tôi và các anh chị. Những nếp nhăn trên trán bà, trên đôi tay, đôi chân, và những vết chân chim nơi đuôi mắt bà như minh chứng cho một đời người vất vả, đầy hy sinh. Tuy vậy, mỗi lần tôi hỏi “Nội ơi, sao da nội nhăn nheo vậy?”, bà lại mỉm cười và trả lời: “Khi già, da sẽ nhăn thôi con à”. Tôi yêu những nếp nhăn ấy, vì đó là dấu ấn của tình yêu và sự kiên cường. Mỗi lần vuốt nhẹ lên trán bà, tôi cảm nhận được sự ấm áp vô cùng. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất chính là đôi mắt bà. Mặc dù không còn tinh anh như xưa, nhưng đôi mắt ấy luôn nhìn tôi đầy yêu thương và sự bao dung. Mỗi lần tôi làm sai, ánh mắt ấy như thấu hiểu và bao dung, khiến tôi cảm thấy hối lỗi và vội vã xin lỗi.
Những đêm tôi không ngủ được vì sợ ma, hay những lo lắng của trẻ con, bà luôn ở bên dỗ dành tôi. Bà kể cho tôi những câu chuyện của chính cuộc đời mình, từ những kỷ niệm tuổi thơ giản dị ở quê, đến những câu chuyện về mối tình thời chiến với ông nội. Tôi luôn hình dung ra hình ảnh bà mặc chiếc áo kaki cũ màu nâu, đội nón lá, tay cầm chồng bánh tráng, đi khắp các nẻo đường bán khắp ngày dài. Cứ như vậy, bà tiếp tục chăm lo cho chúng tôi, dù khó khăn, vất vả đến thế nào.
Lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà, tôi không thể nào hiểu hết được sự hy sinh của bà. Thế nhưng, mỗi đêm trong những giấc mơ của tôi, ngoài bánh kẹo và đồ chơi, hình ảnh bà nội luôn xuất hiện, là một phần không thể thiếu. Tôi tưởng tượng bà lúc còn trẻ, đôi mắt sáng đầy ước mơ, với nụ cười hồn nhiên và rạng ngời.
Thời gian không ngừng trôi, và bà cũng ngày một yếu dần. Dù vậy, bà vẫn nhớ những kỷ niệm trong căn nhà nhỏ cũ kỹ, nơi ba tôi và các anh chị đã lớn lên. Mỗi cuối tuần, ba mẹ tôi lại đưa chúng tôi sang thăm bà. Dù bà yếu đi, bà vẫn vui vẻ mở cửa đón chúng tôi, làm chè, nấu cơm cho cả gia đình. Sau này, bà chuyển về sống cùng gia đình tôi, nhưng có vẻ bà rất buồn, vì nhớ ngôi nhà xưa.
Thời gian trôi đi, sức khỏe của bà không cải thiện mà ngày càng yếu đi. Tôi vẫn nhớ những lần bà ngồi thẫn thờ, ánh mắt bà đôi khi chứa đầy suy tư, khiến tôi không khỏi lo lắng. Rồi một ngày, tôi nghe tin bà đã qua đời. Tôi không hiểu hết được sự mất mát, nhưng ngay lúc ấy, tôi nhận ra rằng bà sẽ không còn nữa, không còn kể cho tôi nghe những câu chuyện mà tôi đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần. Lúc đó, tôi ngồi xuống khóc nức nở, bầu không khí trong nhà trở nên tĩnh lặng và u ám. Từ đó, tôi học được bài học quý giá, rằng phải trân trọng những người bên cạnh, không để phải hối tiếc vì những gì chưa kịp làm.
Sáu năm trôi qua, tôi giờ đây đã lên lớp tám, trưởng thành hơn, nhưng trong tâm trí tôi, hình ảnh bà nội vẫn luôn sống mãi. Dù bà không còn bên tôi nữa, tôi luôn tin rằng bà đang dõi theo tôi từ nơi xa. Và tôi hứa sẽ sống thật tốt, để bà tự hào về tôi, không để mình phải thốt lên hai tiếng “giá như”.

10. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 1
Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của gia đình em, em yêu tất cả mọi thành viên trong gia đình, nhưng người em yêu quý nhất chính là mẹ. Mẹ là người luôn ở bên cạnh, là người sống mãi trong trái tim em, tình yêu của mẹ là ngọn lửa sưởi ấm những ngày đông giá lạnh và là vầng dương chiếu sáng những ngày tươi đẹp của em.
Mẹ đã chăm sóc em từ khi em chào đời, là người dõi theo từng bước đi của em, từng thành công, thất bại, vui buồn trong suốt cuộc đời em. Mỗi lần em bị điểm kém, mẹ không la rầy mà chỉ nhẹ nhàng an ủi, khuyên bảo. Còn khi em đạt thành tích tốt, mẹ vỗ về, khen ngợi: "Con gái của mẹ thật giỏi, mẹ rất tự hào về con". Đôi mắt mẹ sáng lên niềm vui, niềm hạnh phúc ấy em sẽ chẳng bao giờ quên.
Mẹ là hình mẫu của người phụ nữ đảm đang, yêu thương gia đình vô điều kiện. Dù là ngày hè oi ả hay những đêm đông lạnh lẽo, mẹ luôn sẵn sàng thức khuya, dậy sớm để chăm lo cho con cái. Em nhớ mãi những ngày thơ ấu bên mẹ, những buổi mẹ ôm em vào lòng khi em ngã, khích lệ em như một chú chim non: "Con giỏi lắm, hãy đứng lên và tiếp tục bay." Mẹ luôn là người dạy em những bài học đầu tiên, không chỉ về chữ nghĩa mà còn về lòng kiên nhẫn và tình yêu thương. Câu thơ mẹ dạy em: "O tròn như quả trứng gà, Ô thì đội nón, Ơ thì mang râu" giúp em nhớ bài một cách dễ dàng, những ký ức đó sẽ mãi vẹn nguyên trong trái tim em.
Không chỉ chăm sóc em, mẹ còn dạy em sống tự giác, biết quan tâm và yêu thương người khác. Mẹ luôn khuyên em phải giữ gìn ý tứ, biết lắng nghe và giúp đỡ mọi người xung quanh. Em nhớ lời mẹ dạy, và đó cũng là điều em luôn thực hiện trong cuộc sống.
Mẹ còn là người làm bếp tài ba, những món ăn mẹ nấu không chỉ đơn giản là thực phẩm mà là tình cảm mẹ dành cho cả gia đình. Em đã từng hỏi bố về việc mẹ giỏi như vậy, bố kể rằng mẹ từng là một học sinh giỏi, nhưng vì gia đình, mẹ đã từ bỏ ước mơ của mình để chăm lo cho chồng con. Nghe những lời đó, em càng thấy thương mẹ hơn, và càng trân trọng những gì mẹ đã hy sinh.
Có những ngày em đau ốm, mẹ là người không rời khỏi bên giường, chăm sóc em từng li từng tí. Khi em bị sốt, mẹ không bao giờ để em cô đơn, luôn ngồi bên cạnh, đắp khăn mát lên trán em, rồi nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngày mai con sẽ khỏe lại thôi." Em cảm nhận được sự yêu thương vô bờ của mẹ, và biết ơn mẹ rất nhiều.
Em yêu mẹ rất nhiều và sẽ cố gắng học thật tốt, làm mẹ vui. Mẹ kính yêu, con cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con và nuôi nấng con trưởng thành. Con sẽ luôn nhớ mãi hình ảnh và nụ cười dịu dàng của mẹ. Mẹ là người sẽ sống mãi trong trái tim con.

11. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 2
Trong trái tim mỗi con người, luôn có một chốn bình yên nhất để tìm về. Chốn ấy sâu kín, nhưng lại là nơi duy nhất khiến tâm hồn chúng ta xao động mỗi khi nghĩ về. Đó chính là nơi tôi dành cho người bố thân yêu của mình, nơi mà mọi cảm xúc, mọi sự bình yên đều hướng về.
Bố tôi, người đàn ông đã vượt qua tuổi thanh xuân đầy sôi nổi, nay mang trong mình vẻ ngoài dạn dày, từng trải của một người trưởng thành. Đôi mắt của bố là thứ khiến tôi cảm thấy sự sâu lắng, thâm trầm mà mỗi lần nhìn vào, tôi lại cảm nhận được một nỗi buồn thầm lặng. Đôi mắt ấy chứa đựng cả một thế giới mà tôi không thể nào thấu hiểu hết được. Bố cao lớn nhưng khắc khổ, làn da rám nắng và cơ thể in hằn dấu vết của những ngày tháng vất vả mưu sinh vì gia đình.
Tôi yêu bố vì chính sự ít nói của ông. Trong cuộc sống hàng ngày, bố rất ít khi trò chuyện, có khi tôi cố gắng bắt chuyện mà chỉ nhận được những câu trả lời ngắn gọn, cần thiết. Tuy nhiên, chính sự im lặng ấy lại là bài học lớn mà bố dạy tôi. Im lặng trước những điều vô lý, im lặng trong sự tức giận hay đau buồn, đôi khi đó lại là cách giải quyết tốt nhất. Bố không cần nói nhiều mà luôn hành động, dạy con qua từng bước đi của chính mình. Mỗi lần suy nghĩ về điều này, tôi lại yêu bố thêm nhiều hơn.
Tôi yêu tất cả những người trong gia đình, nhưng bố luôn là người đặc biệt nhất với tôi. Khi còn nhỏ, tôi sống chủ yếu với bố, chính bố là người chăm sóc tôi từng li từng tí. Bố đút cơm cho tôi, ru tôi ngủ, lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ của tôi. Chính những ký ức ấy đã tạo nên một sự gắn kết vô hình giữa tôi và bố. Khi tôi lớn lên, công việc cuốn bố đi, khiến bố không thể ở bên tôi như trước, nhưng tình cảm ấy vẫn đong đầy và bền chặt. Có những lúc chúng tôi không nói với nhau một lời nào, khoảng cách như thế càng ngày càng lớn dần.
Nhưng rồi, có một lần tôi gặp tai nạn và chân phải bó bột, không thể tự đi lại được. Chính lúc ấy, bố là người đã xuất hiện. Ngày nào cũng vậy, bố cõng tôi lên ba tầng lầu rồi lại cõng tôi về. Mỗi lần như vậy, bố không than thở dù trời nóng bức, mồ hôi nhễ nhại. Những lúc nằm trên lưng bố, tôi mới cảm nhận được tình yêu của một người cha mãnh liệt như thế nào. Đó không phải là lời nói, mà là hành động, là những cử chỉ giản dị nhưng vô cùng thiêng liêng. Tình yêu thương ấy lại càng gắn kết chúng tôi lại gần nhau hơn bao giờ hết.
Mỗi lần nghĩ đến bố, tôi lại thấy mình phải trưởng thành hơn, bởi đối với bố, ước mơ lớn nhất chính là nhìn thấy con cái mình trưởng thành và hạnh phúc. Bố luôn dạy tôi những bài học về cách sống, đối nhân xử thế. Mỗi lần tôi sai, bố nghiêm khắc sửa sai, đôi khi cũng có sự mắng mỏ, nhưng sau đó, tôi lại hiểu ra rằng những điều bố dạy luôn là những điều đúng đắn. Bố luôn là người dẫn đường cho tôi trong cuộc sống.
Tôi yêu bố, với tất cả tấm lòng kính trọng và biết ơn. Mỗi quyết định của tôi, tôi luôn nghĩ đến bố, sẽ tự hỏi: 'Bố sẽ nghĩ gì về việc này?' Có bố ở bên, tôi tin mình sẽ luôn đúng đắn và không mắc phải sai lầm nào. Bố là người sống mãi trong trái tim tôi, là chốn bình yên và ấm áp mà tôi luôn tìm về.

12. Bài văn tự sự "Người ấy sống mãi trong lòng tôi" số 3
Trong trái tim mỗi người, luôn có một nơi yên bình, là nơi trở về khi tâm hồn mỏi mệt. Nơi ấy có thể kín đáo, nhưng lại vô cùng sâu đậm. Đối với tôi, nơi ấy là hình ảnh của người ông yêu quý - người đã đi xa nhưng luôn sống trong trái tim tôi.
Ông ngoại giờ đã rời bỏ chúng tôi, nhưng ký ức về ông không bao giờ phai nhạt. Người đàn ông cao lớn, tóc đã bạc nhưng đôi mắt vẫn sáng, sâu thẳm như chứa đựng cả một thế giới. Những vết nhăn trên gương mặt ông, những dấu hiệu của bao năm tháng vất vả lo toan, vẫn luôn in đậm trong lòng tôi. Đôi môi ông, dù đã mòn theo thời gian, vẫn dành cho chúng tôi những nụ hôn ấm áp, và đôi tay chai sần ấy từng vỗ về tôi trong những đêm ốm đau. Mặc dù ông không cao lớn như những người đàn ông khác, nhưng sự hi sinh và tình yêu vô bờ của ông dành cho gia đình là điều không thể phủ nhận.
Ông là người hiền lành, giản dị nhưng vô cùng yêu thương. Bà ngoại luôn nói ông là người chồng tốt, nhưng cũng hơi độc đoán. Và tôi tin rằng chính sự nghiêm khắc ấy đã nuôi dưỡng 10 đứa con ngoan ngoãn, thành đạt. Tuy vậy, đối với chúng tôi - lũ cháu, ông luôn là người dạy bảo đầy yêu thương, lúc nào cũng ôm ấp trong vòng tay ấm áp và những câu chuyện dạy đời nhẹ nhàng, sâu sắc.
Với tôi, những kỷ niệm với ông sẽ mãi mãi là những khoảnh khắc không thể nào quên. Những lần ông bế tôi trên tay, hát ru tôi ngủ, những ngày tháng ông làm những chiếc xe đạp nhỏ cho tôi chơi. Tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh ông ngồi bên giường, nhìn tôi ngủ và tự tay chuẩn bị mọi thứ cho tôi. Một buổi sáng, ông đạp chiếc xe cũ lên nhà đón tôi. Tôi còn ngủ say, nhưng ông không đánh thức tôi mà ngồi ngắm tôi một lúc rồi hát ru. Đó là một kỷ niệm mà tôi luôn giữ mãi trong lòng.
Ngày ông mất, tôi như sụp đổ, không tin được rằng người luôn yêu thương tôi nhất lại ra đi. Tôi không thể tin rằng không còn ai để kể chuyện, không còn ai vỗ về tôi nữa. Ngày đó, tôi đã khóc hết nước mắt, cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Nhưng dù thế nào, tôi cũng phải sống tiếp, như lời ông dặn: 'Dù không còn bên cháu nữa, cháu phải luôn tự đứng dậy khi vấp ngã, phải sống thật tốt, luôn mỉm cười và yêu thương cuộc sống'.
Đã 10 năm trôi qua, nhưng hình ảnh ông luôn sống trong tôi. Mỗi lần nhớ về ông, tôi lại cảm thấy như mình vẫn còn được ông vỗ về, dạy bảo. 'Ngoại ơi, con sẽ luôn nhớ lời dạy của ngoại và làm theo, yêu ngoại thật nhiều'. Nếu có thể, tôi ước có thể nói câu đó với ông một lần nữa, để bày tỏ hết những tình cảm mà tôi dành cho người ông yêu thương nhất của đời mình.

Có thể bạn quan tâm

Sử dụng bao cao su có ảnh hưởng đến ham muốn trong quan hệ tình dục không?

Top 6 màu son môi mang đậm hơi thở mùa hè mà các nàng không thể bỏ qua

Hướng dẫn chi tiết cách kiểm tra bản quyền Windows 11

Hướng dẫn gỡ bỏ driver cũ trên Windows 10

Những món quà 8/3 dành tặng mẹ - ý nghĩa sâu sắc và tràn đầy yêu thương
