Top 15 Bài văn tả bà sâu lắng và cảm động nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn tả bà - mẫu 4
Trong gia đình, người em yêu thương và gắn bó nhất chính là bà. Bà luôn kề cận, chăm sóc em từng ngày từ khi em còn bé xíu. Những lời ru dịu dàng của bà đã đưa em vào giấc ngủ say.
Năm nay bà đã cao tuổi, mái tóc bạc trắng như cước – dấu ấn của năm tháng lam lũ. Khuôn mặt bà đầy đặn, mang vẻ đẹp phúc hậu với những nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán cao. Mỗi nếp nhăn là một câu chuyện, một chặng đời vất vả. Đôi mắt bà tuy đã mờ nhưng vẫn ánh lên nét hiền hậu, ấm áp khó quên. Dù lưng bà hơi còng nhưng bước đi vẫn nhanh nhẹn và dứt khoát. Đôi tay bà gầy guộc, chai sần, thế nhưng lại khéo léo vô cùng. Bà thích nấu ăn, làm bánh, sắp xếp mọi thứ gọn gàng như một nghệ nhân thầm lặng.
Tuổi thơ em được ôm ấp trong vòng tay bao dung của bà. Bằng những câu hò, lời ru, và chuyện cổ tích ly kỳ, bà đưa em qua bao đêm êm đềm. Bà không chỉ yêu thương em mà còn luôn giúp đỡ những người nghèo khó xung quanh. Bà mong em học giỏi, trở thành người có ích. Những lời dạy bảo của bà về đạo đức, lễ nghĩa và lòng nhân ái luôn in sâu trong tâm trí em. Bà thường mượn những câu chuyện đời thường để truyền đạt bài học nhân văn sâu sắc.
Chính lòng bao dung và sự kiên trì của bà đã tiếp thêm cho em sức mạnh và niềm tin trong cuộc sống. Cả gia đình luôn yêu kính và nghe theo lời bà. Em thường cùng bà làm việc nhà, quét sân, nhặt rau hay xách nước. Trong lòng em luôn mong ước: giá như thời gian có thể ngừng trôi để bà mãi mãi không già đi.


2. Bài văn tả bà - mẫu 5
Trong cuộc đời mỗi người, hình ảnh người bà luôn là miền ký ức ngọt ngào và thân thuộc. Tôi cũng vậy, tuổi thơ tôi thấm đẫm tình yêu thương ấm áp của bà. Vì hoàn cảnh gia đình, tôi không còn được sống bên bà, nhưng bóng dáng bà luôn in đậm trong trái tim tôi.
Bà tôi đã bước sang tuổi ngoài bảy mươi. Mái tóc trắng như bông khiến bà giống như bà tiên hiền hậu trong những câu chuyện cổ tích thuở nhỏ. Lưng bà còng theo năm tháng, làn da in hằn dấu thời gian với những vết đồi mồi. Cả đời bà tần tảo nuôi mẹ và các dì tôi khôn lớn. Đôi mắt bà không còn tinh tường nhưng ánh nhìn vẫn đầy nhân hậu. Đôi tay chai sạn vì năm tháng lao động luôn dịu dàng vuốt tóc tôi khi còn thơ bé. Mỗi tối, tôi say ngủ trong lời kể chuyện cổ tích của bà.
Bà dậy sớm gọi tôi đi học, giọng bà dịu dàng: “Cháu yêu ơi, dậy thôi, đến giờ đến trường rồi!”. Bà nắm tay đưa tôi đến cổng trường, rồi mới yên tâm quay bước. Chiều về, lại là dáng bà lặng lẽ chờ tôi. Những phút giây bên bà là những khoảnh khắc ngập tràn yêu thương. Có lần tôi bị ngã, nằm ăn vạ thật lâu, bà mang con lật đật ra và dạy tôi về sự kiên cường. “Cháu ngoan, giống con lật đật của bà nhé.” – câu nói ấy theo tôi suốt hành trình lớn lên.
Những đêm tôi học bài đến khuya, mệt quá gục xuống bàn, sáng tỉnh dậy đã thấy mình nằm gọn trong chăn ấm. Sách vở được bà sắp xếp ngay ngắn, đèn bàn đã tắt. Dẫu mẹ tôi khuyên bà nên nghỉ ngơi, bà vẫn âm thầm lo toan mọi việc. Tôi mong mình chóng lớn để san sẻ với bà, nhưng cũng mong thời gian trôi chậm lại để bà mãi bên tôi. Bà vui tính, hay kể chuyện cười, luôn giúp đỡ người xung quanh nên ai cũng quý mến.
Dù yêu thương cháu, bà không nuông chiều. Khi tôi mắc lỗi, bà không nói một lời trong suốt tuần, rồi gọi tôi vào phòng, nhẹ nhàng phân tích điều đúng sai. Tôi biết mình đã làm bà buồn và hối lỗi vô cùng. Từ đó, tôi tự nhủ sẽ luôn xứng đáng với tình yêu bà dành cho. Mỗi sáng, bà chăm sóc cây cảnh, những chồi non đâm lộc xanh như đáp lại tấm lòng bà. Tôi thường nghe bà kể chuyện trước giờ đi ngủ, hóa thân vào nhân vật như cô Tấm hay nàng tiên trong những câu chuyện thần kỳ.
Bà là người khơi mở trí tuệ tôi qua những quyển sách nhỏ. Những ngày Hà Nội vào đông, nơi xa tôi luôn lo bà có lạnh không, có ngủ ngon không. Bà ơi, cháu yêu bà biết bao. Bà là người bà tuyệt vời nhất trên đời.


3. Bài văn tả bà - mẫu 6
Tuổi thơ em lớn lên cùng những câu chuyện cổ tích của bà ngoại, những lời kể thân thương ấy không chỉ nuôi dưỡng tâm hồn em mà còn chất chứa tình yêu vô bờ bến của bà. Bà ngoại là người em luôn yêu kính – hình bóng bà gắn liền với sự ấm áp và niềm vui mỗi lần em được về thăm.
Bà ngoại năm nay đã bảy mươi sáu tuổi. Mái tóc hoa râm điểm bạc, khuôn mặt mang theo dấu vết thời gian nhưng ánh mắt bà vẫn ánh lên sự dịu dàng, hiền từ. Đôi mắt ấy luôn nhìn em với tất cả yêu thương và chở che. Dù đã nhiều tuổi, bà vẫn nhanh nhẹn, tháo vát, khéo léo trong mọi việc nhà. Mỗi lần về thăm, em đều háo hức chờ được thưởng thức món thịt kho tàu đậm đà hay sườn xào chua ngọt thơm lừng mà bà nấu. Không chỉ nấu ăn ngon, bà còn dạy em cách làm những món đơn giản, khiến em luôn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Thuở nhỏ, vì công việc của bố mẹ bận rộn, em được gửi cho bà chăm sóc. Bà đã nuôi nấng, dạy dỗ em từ những điều nhỏ nhất, dành cho em sự quan tâm đầy yêu thương. Những câu chuyện cổ tích bà kể – từ chàng Thạch Sanh dũng cảm, cô Tấm hiền lành đến nàng Bạch Tuyết trong rừng sâu – vẫn còn vang vọng trong trí nhớ em như một phần không thể thiếu của ký ức tuổi thơ.
Bà ngoại từng là người phụ nữ tảo tần, vừa làm ruộng, vừa nuôi nấng năm người con. Đôi tay khéo léo của bà có thể bện chổi, đan rổ, làm quạt nan – những món đồ mộc mạc mà đẹp đẽ vô cùng. Đến nay, dù tuổi cao, bà vẫn cần mẫn chăm sóc vườn rau, cây trái, coi đó là niềm vui của cuộc sống. Bà luôn bảo rằng: “Ngồi không, bà thấy buồn chân tay lắm”.
Dù không thể thường xuyên ở bên bà, nhưng trong trái tim em, hình ảnh và tình cảm bà dành cho em luôn sống mãi. Em thầm mong bà luôn mạnh khỏe, sống lâu bên con cháu để chúng em được yêu thương, chăm sóc và báo đáp công ơn dưỡng dục sâu nặng ấy.


4. Bài văn tả bà - mẫu 7
Trong mỗi gia đình, bà luôn là người giữ gìn những giá trị truyền thống và yêu thương các thế hệ con cháu bằng tình cảm chân thành nhất. Em cũng vậy, trong ngôi nhà nhỏ của em, bà nội là người cao tuổi nhất và cũng là người em vô cùng yêu kính.
Bà nội năm nay gần tám mươi, lưng bà đã còng nên mỗi bước đi đều cần đến cây gậy nhỏ. Làn da bà điểm đồi mồi, mái tóc điểm bạc theo năm tháng, nhưng đôi mắt bà vẫn tinh tường, sáng rõ. Em rất thích những buổi trưa ngồi nhổ tóc sâu cho bà, lắng nghe bà kể chuyện và cùng cười vui trong những phút giây ấm áp. Bà nội vẫn giữ thói quen đọc báo mỗi ngày, chiếc kính lão là người bạn thân thiết không thể thiếu. Sau khi đọc xong, bà lại cẩn thận lau kính, đặt vào tủ gọn gàng như một thói quen đẹp đẽ của người già giàu nề nếp.
Mẹ kể, khi em và em trai còn nhỏ, bà đã thay mẹ chăm sóc chúng em bằng tất cả tình yêu thương. Những đêm vắng mẹ, bà ru em bằng những làn điệu dân ca ngọt ngào, bằng những câu chuyện cổ tích nhiệm màu. Giọng bà lúc đó như có phép màu, đưa em vào giấc ngủ nhẹ nhàng và bình yên. Bây giờ, tuy bà đã yếu đi, nhưng tình cảm bà dành cho chúng em vẫn nồng đượm. Những lúc trở trời, em lại nhẹ nhàng xoa bóp tay chân cho bà, và nụ cười hiền hậu của bà khi ấy chính là phần thưởng quý giá nhất.
Bà luôn dạy em phải sống lương thiện, thật thà, biết xin lỗi khi làm sai, và luôn lễ phép với người lớn. Mỗi buổi tan trường, em chỉ mong được nhanh chóng về nhà để ríu rít kể cho bà nghe những câu chuyện trong lớp, những điều vui buồn ở trường. Với em, bà không chỉ là người bà mà còn là người bạn tâm giao, là người thầy dạy em đạo lý làm người.
Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống lâu để em mãi có thể bên bà, được chăm sóc và đón nhận tình yêu thương bao la từ bà – người phụ nữ tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.


5. Bài văn tả bà - mẫu 8
Trong mái ấm thân thương của tôi, người khiến tôi kính trọng và yêu mến nhất chính là bà nội - người phụ nữ đã dành cả đời để yêu thương và chở che cho con cháu.
Đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng bà vẫn giữ được vẻ khỏe khoắn đáng ngưỡng mộ. Làn da ngăm đen, những nếp nhăn chằng chịt là dấu tích của tháng năm vất vả. Mái tóc bà dài, đen óng và luôn được búi gọn sau gáy, toát lên vẻ đoan trang, nền nã. Đôi mắt to, hơi mờ theo thời gian nhưng ánh nhìn vẫn đầy trìu mến. Nụ cười hiền hậu, phúc hậu với hàm răng nhuộm đen khiến ai nhìn cũng cảm thấy ấm lòng. Bàn tay gầy gò, đầy vết chai sạn là minh chứng cho bao tháng năm lao động miệt mài. Dù giản dị trong bộ quần áo nâu cũ kỹ, bà vẫn toát lên sự thanh cao và đức độ. Mỗi khi mẹ tôi biếu tiền mua sắm, bà đều từ chối với câu nói thân thương: "Mẹ già rồi, dành tiền cho bọn trẻ nhé con".
Bà yêu thiên nhiên, yêu cây cối như chính những đứa con tinh thần của mình. Mỗi buổi sáng, bà lại cặm cụi tưới nước, bắt sâu cho vườn cây nhỏ. Có lần em họ tôi đùa: "Bà ơi, bà thương cây hơn tụi con à?". Bà cười hiền, ánh mắt đầy xúc động: "Sao thế được, cây chỉ là thú vui của bà thôi. Đây là những cây ông để lại, bà chăm cây như thể đang ở bên ông".
Tình yêu bà dành cho con cháu chưa từng vơi cạn. Thuở bé, bà là người đưa tôi vào giấc ngủ bằng những câu hát ru ngọt ngào. Những lúc ốm đau, bà thức trắng đêm chăm nom, đút từng thìa cháo, lau từng giọt mồ hôi trên trán tôi. Tôi đã lớn lên trong vòng tay ấm áp ấy, mang theo biết bao kỷ niệm không thể nào quên.
Mỗi lần bà từ quê lên chơi, bao quà quê được bà mang theo, không chỉ cho con cháu mà còn cho hàng xóm láng giềng. Ai ai cũng quý trọng và kính mến bà vì sự nhân hậu, bao dung. Tôi còn nhớ mãi một lần, thấy một em bé ăn xin, bà vội vàng đến giúp, rồi nhẹ nhàng nói với tôi: "Cháu thấy không, em bé kia bằng tuổi cháu mà phải bươn chải. Từ nay, nếu gặp ai khó khăn, hãy mở lòng giúp họ, bởi cuộc sống đâu phải ai cũng may mắn".
Tôi yêu bà tha thiết, yêu từ giọng ru ầu ơi, yêu từ cái nhìn hiền từ và cả những lời dạy đầy lòng nhân ái. Tôi chỉ mong mãi được sống bên bà, được nghe bà kể chuyện, được úp mặt vào lòng bà và chìm trong giấc ngủ yên bình như ngày còn thơ bé.


6. Bài văn tả bà - mẫu 9
Tiếng chuông đồng hồ ngân vang chín hồi như xé tan màn đêm tĩnh lặng. Gió khẽ lướt qua khu vườn, tạo nên bản nhạc xào xạc quen thuộc. Em rời bàn học, bước ra sân vươn vai thư giãn để tiếp thêm tinh thần cho hai bài Toán còn dang dở. Từ chiếc giường nhỏ trong nhà, tiếng trở mình khe khẽ vang lên - bà vẫn thức đợi em...
Bà nội năm nay đã ngoài bảy mươi, dáng người mảnh khảnh, tấm lưng còng gập theo thời gian. Mái tóc bạc trắng như sương sớm, làn da rám nắng với những nếp nhăn sâu hằn dấu thời gian. Tuy mắt đã hơi mờ, nhưng thính giác của bà vẫn tinh tường lạ kỳ. Bước chân hay tiếng nói, dù nhỏ, bà cũng dễ dàng nhận ra từng thành viên trong nhà. Sinh ra và lớn lên giữa ruộng đồng, bà quen với nhịp sống cần cù lam lũ. Bây giờ, dù tuổi cao, bà vẫn quán xuyến mọi việc trong nhà, từ đi chợ, nấu ăn đến chăm gà, nuôi lợn. Khi công việc yên ổn, bà lại ra vườn cuốc đất, nhổ cỏ, bón phân cho những luống rau, những gốc na, gốc bưởi mát xanh.
Bà kể chuyện rất hay. Trí nhớ của bà làm em không khỏi thán phục. Dù chỉ học ở trường làng, bà lại thuộc lòng Truyện Kiều, Nhị độ mai, Phạm Công Cúc Hoa... và cả bao câu ca dao xưa cũ. Trưa hè, bà mắc võng dưới mái hiên, vừa đung đưa vừa nhai trầu và ngâm nga câu hát cổ. Nghe nói, thời con gái, bà từng là một “liền chị” quan họ duyên dáng nổi tiếng cả vùng.
Không chỉ con cháu, cả họ hàng và bà con làng xóm đều yêu quý bà. Sự nhân hậu, đôn hậu của bà khiến ai cũng nể phục. Ai gặp khó, chỉ cần tìm đến là bà sẵn sàng dang tay giúp đỡ, chẳng nề hà sớm hôm. Bà thường dạy con cháu: “Thương người như thể thương thân”, sống phải có nghĩa, có tình.
Tối ấy, học xong em thu dọn sách vở, tắt đèn rồi rón rén chui vào màn. Bà khẽ nhích người, nhường em một chỗ nằm ấm áp. Em vòng tay ôm lấy bà, thủ thỉ: “Bà ơi! Cháu đấm lưng cho bà nhé!”. Bà mắng yêu: “Cái con bé này! Bắt bà chờ mãi! Thôi, ngủ đi con, mai còn đi học!”.
Bà là cả một bầu trời yêu thương. Em mong bà luôn mạnh khỏe, sống thật lâu bên con cháu, để mỗi đêm lại được nằm cạnh bà, cảm nhận hơi ấm dịu dàng ấy.


7. Bài văn tả bà - mẫu 10
Tuổi thơ em được chở che dưới những lời ru ngọt ngào, êm ái từ bà ngoại – người phụ nữ mà em vẫn gọi là bà tiên trong đời mình.
Ai gặp bà cũng khen bà đẹp lão. Dù đã gần 80, bà vẫn nhanh nhẹn, hoạt bát. Mái tóc pha sương của bà là dấu ấn của những tháng năm vất vả. Gương mặt bà chằng chịt những nếp nhăn tự nhiên và vài vết sẹo nhỏ do trận thủy đậu năm xưa để lại, khiến làn da trở nên sần sùi, nhưng vẫn toát lên nét hiền từ. Vầng trán cao, đôi mày điểm bạc, ánh mắt tuy không còn sắc sảo nhưng lúc nào cũng ánh lên vẻ hiền hậu, dịu dàng. Hàm răng đen nhánh vì bà ăn trầu, nhưng lạ thay vẫn còn nguyên vẹn. Dáng bà hơi còng, đôi tay gầy guộc, chai sạn nhưng ẩn chứa một vẻ đẹp lặng lẽ, đầy hy sinh. Bà từng bảo: “Bà mà ngồi yên không làm gì thì thấy khó chịu lắm”.
Ngày trước, bà thường nhờ em nhổ tóc bạc. Mỗi sợi bạc là một trăm đồng – phần thưởng khiến em hào hứng lắm. Em từng mong đầu bà có thật nhiều tóc bạc để em có tiền mua kẹo. Giờ đây, khi tóc bà trắng thêm, em chỉ ước thời gian ngừng trôi để bà mãi mãi trẻ trung, sống lâu bên cháu con. Những trưa hè oi ả, em nằm bên bà trên chiếc sạp tre đầu hiên. Bà vuốt tóc, ngân nga ru em bằng những khúc hát dịu dàng, đưa em vào giấc ngủ ngọt lành. Những ngày ấy là cả bầu trời ký ức đẹp đẽ.
Bà là người duy nhất đứng ra bênh vực em mỗi khi em bị bố mắng. Dù em có lỗi, bà vẫn chỉ nhẹ nhàng dạy bảo. Những lời răn dạy từ tấm lòng bao dung ấy em luôn khắc ghi. Bà luôn được mọi người yêu mến vì tính cách nhân hậu, hết lòng giúp đỡ người khác. Nhờ bà, em học được cách sống tử tế và đầy yêu thương. Em thích theo chân bà, từ lúc quét sân, nhặt rau, đến khi múc nước. Mỗi khoảnh khắc bên bà đều là điều quý giá nhất đời em.
Em yêu bà bằng tất cả con tim: từ ánh mắt, nụ cười đến từng lời nói hiền hòa. Em chỉ mong thời gian ngừng lại để bà mãi trẻ khỏe bên em.


8. Bài văn tả bà - mẫu 11
Bà là ngọn lửa âm ỉ nhưng bền bỉ trong mái ấm gia đình, mang đến cho tôi cảm giác an yên, mộc mạc mà thiêng liêng. Mỗi lần nhớ về bà, tim tôi lại rộn ràng xúc cảm lạ thường. Dù thời gian đã khắc lên bà những dấu vết tuổi già, bà vẫn mãi là bức chân dung dịu dàng, là chốn bình yên tôi luôn tìm về.
Dáng vẻ của bà không cầu kỳ, trang điểm, nhưng chính sự giản dị ấy lại khiến bà trở nên gần gũi và yêu thương hơn bao giờ hết. Những trưa hè nắng gắt, tôi lẽo đẽo bên bà trong căn nhà nhỏ, lắng nghe tiếng kim chỉ đều đều khi bà khâu vá. Ánh mắt bà hiền hậu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về, kể cho tôi nghe những chuyện cổ tích thấm đẫm nhân văn và tình người. Từ những câu chuyện ấy, bà gieo vào lòng tôi những hạt giống về lòng tốt, sự dũng cảm và niềm tin vào điều thiện.
Với tôi, bà không chỉ là người bà thân thương mà còn như một người mẹ thứ hai. Bà luôn dậy sớm, tỉ mẩn chuẩn bị từng bữa ăn giản dị mà đượm tình: đĩa cá kho thơm nức, bát canh rau xanh mát. Ngồi bên mâm cơm, nghe bà hỏi han từng câu, cảm giác ấm áp ấy là điều tôi luôn trân quý.
Dù tuổi cao sức yếu, bà chưa bao giờ than phiền. Bà vẫn kiên cường tảo tần, giữ vững mái ấm gia đình bằng tấm lòng bao dung và hy sinh lặng thầm. Mỗi lời bà nói là một viên ngọc quý, chắt lọc từ trải nghiệm sống sâu sắc, dạy tôi sống biết điều, biết yêu thương, biết ơn từng khoảnh khắc đời thường.
Những khi tôi lạc bước, chán nản, chính bà là người tiếp thêm cho tôi nghị lực bằng ánh mắt, lời khuyên, bằng tình thương vô điều kiện. Bà như ngọn đèn lặng lẽ soi đường tôi đi, và là điểm tựa không thể thay thế trong tim tôi.
9. Bài văn tả bà - mẫu 12
Thuở nhỏ, từng bước trưởng thành của tôi đều in dấu bàn tay chăm sóc của bà. Từ bữa ăn ngon lành đến giấc ngủ êm đềm, từ buổi chợ chiều đông đúc đến sáng tinh mơ bà dắt tôi học chữ đầu đời. Bà là người gieo vào tôi những bài học đầu tiên về yêu thương và lòng nhân ái – những giá trị sẽ theo tôi suốt hành trình lớn lên.
Bà không cần thể hiện tình yêu bằng những điều lớn lao. Mỗi cái xoa đầu, ánh mắt lo lắng hay nụ cười hiền từ đều chất chứa cả đại dương yêu thương. Những lần tôi đau ốm, bà luôn thức trắng đêm bên tôi. Dù đôi vai đã yếu, mắt đã mờ, bà vẫn không một lời than vãn, chỉ âm thầm lo lắng, chăm sóc bằng tất cả trái tim.
Bà mang trong mình trái tim bao la, biết chở che, biết hy sinh không cần hồi đáp. Dẫu cuộc đời có khắc nghiệt, bà vẫn luôn tin vào điều tốt đẹp, vẫn dạy tôi rằng yêu thương chính là cách vượt qua mọi sóng gió. Với tôi, bà không chỉ là một người thân mà là người truyền cảm hứng sâu sắc nhất.
Mỗi khi vấp ngã, bà là người lặng lẽ ở bên, lắng nghe và động viên tôi bằng giọng nói dịu dàng. Những lời khuyên của bà là ánh sáng thắp lên niềm tin, là ngọn gió đẩy thuyền tôi tiếp tục ra khơi. Tôi luôn biết rằng, dù ở đâu, bà vẫn âm thầm dõi theo, yêu thương và cầu nguyện cho tôi.
Tình yêu của bà là món quà vô giá mà tôi may mắn có được trong đời. Tôi không thể đền đáp hết những hy sinh thầm lặng ấy, nhưng tôi sẽ sống tốt, sống tử tế, để mỗi ngày được bà nhìn thấy tôi và mỉm cười tự hào. Bà là người thầy đầu tiên và mãi mãi là tấm gương tôi luôn hướng theo.
10. Bài văn tả bà - mẫu 13
Từ thuở bé thơ, bà đã là người âm thầm dõi theo từng bước đi của tôi, là người bạn lớn, là người thầy thầm lặng dạy tôi những bài học đầu đời. Những ký ức về bà như những mảnh ghép lung linh, vẹn nguyên trong trái tim tôi, chứa đựng bao yêu thương và sự hy sinh thầm lặng.
Tôi vẫn nhớ như in những sáng sớm tinh khôi, bà nắm tay tôi ra vườn, dịu dàng chỉ tôi cách vun trồng, chăm bón từng gốc cây. Bà dạy rằng muốn một cái cây lớn lên xanh tốt cần thời gian và sự chăm chút – như tình yêu thương vậy. Từ đó, tôi hiểu rằng cuộc sống cần lòng kiên nhẫn, sự bao dung và yêu thương để vượt qua giông bão.
Những câu chuyện tuổi trẻ của bà – về thời gian khó, về những ngày gồng mình với cơ cực – không chỉ là kỷ niệm, mà là những bài học sống động về nghị lực, niềm tin và hy vọng. Qua từng lời kể, bà gieo vào tôi tinh thần lạc quan và ý chí vững vàng để đối diện với cuộc đời.
Bà còn dạy tôi biết yêu thương và biết ơn. Những buổi chiều cùng bà dạo quanh làng, bà kể về những con người bình dị nhưng đáng quý, nhắc tôi rằng mỗi người đều xứng đáng được trân trọng. Những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy, lại là nền tảng hình thành trong tôi lòng nhân ái và sự đồng cảm sâu sắc.
Không chỉ là một người bà, bà là nguồn ánh sáng dẫn đường, là ngọn lửa âm ỉ nhưng bền bỉ sưởi ấm trái tim tôi. Dù bà đã rời xa thế gian, nhưng những bài học, ký ức và tình thương của bà sẽ mãi là hành trang quý báu giúp tôi vững bước giữa cuộc đời nhiều đổi thay.
11. Bài văn tả bà - mẫu 14
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, tôi vẫn không thể nào kể hết được những điều bà đã làm cho tôi. Bà là nguồn cảm hứng lớn lao, là hình mẫu tôi luôn hướng đến, người phụ nữ mà trong từng ánh nhìn, từng cử chỉ đều toát lên sự kiên cường và tình yêu bao la.
Bà không cần lời hoa mỹ, không phô trương, nhưng từ những việc giản dị nhất, bà đã dạy tôi bài học về nghị lực và sự hy sinh. Bà là người phụ nữ vững chãi trước bão giông cuộc đời, âm thầm vượt qua gian khó và luôn truyền đi nguồn năng lượng tích cực cho người thân, đặc biệt là tôi.
Những ngày bà đau yếu, tôi càng cảm nhận rõ hơn sự phi thường nơi bà. Dù mệt mỏi, bà vẫn lo toan từng bữa ăn, vẫn mỉm cười để người khác không phải lo lắng. Bà nhắc tôi rằng khó khăn là một phần tất yếu của cuộc sống, nhưng lòng kiên trì và tình yêu sẽ giúp ta vượt qua tất cả.
Với tôi, bà không chỉ là người thân yêu mà còn là người dẫn dắt tâm hồn. Những lời dặn dò, câu nói giản dị của bà là ngọn gió mát lành nâng đỡ tôi qua bao thăng trầm. Nhờ bà, tôi biết sống trọn vẹn, biết yêu thương và nhìn cuộc đời bằng ánh mắt bao dung, tin tưởng.
Bà là ngọn lửa không bao giờ tắt trong trái tim tôi. Dù bà không còn bên cạnh, nhưng mỗi bước đi của tôi hôm nay đều in đậm hình bóng và lời dạy của bà. Tôi sẽ sống một cuộc đời tử tế, để bà luôn tự hào nơi phương xa.
12. Bài văn tả bà - mẫu 15
Bà dạy tôi biết kiên nhẫn, biết hy sinh và yêu thương vô điều kiện. Tôi vẫn nhớ những ngày ốm đau, khi bà bên cạnh chăm sóc, lời động viên của bà như tiếp thêm sức mạnh giúp tôi vượt qua từng cơn sốt, mang lại cảm giác an lòng giữa cơn bệnh tật. Bà luôn nhắc tôi rằng, dù khó khăn thế nào, hãy giữ vững niềm tin, rồi tất cả sẽ qua đi.
Không chỉ truyền dạy những bài học về cuộc sống, bà còn dạy tôi trân trọng lòng biết ơn và sống chan hòa với mọi người. Bà luôn sống chân thành, sẵn lòng giúp đỡ người khác mà không đòi hỏi báo đáp. Chính từ đó, tôi học được cách sống có trách nhiệm, luôn đặt mình vào vị trí của người khác – những giá trị vững bền hình thành nên nhân cách tôi hôm nay.
Bà là người thầy vĩ đại nhất trong đời tôi, và những bài học từ bà sẽ luôn theo tôi bước qua mọi ngã rẽ cuộc sống.
13. Bài văn tả bà - mẫu 1
Em lớn lên trong vòng tay ấm áp của một gia đình chan chứa yêu thương và hòa thuận, nơi người được kính trọng nhất chính là bà. Với em, bà như cơn mưa dịu dàng mùa hạ, tưới mát tâm hồn và làm dịu nhẹ mọi nỗi niềm tuổi thơ.
Bà đã ngoài bảy mươi tuổi – cái tuổi mà người xưa thường gọi là “xưa nay hiếm”. Dù tuổi đã cao, bà vẫn nhanh nhẹn, bền bỉ. Khuôn mặt bà in hằn dấu tích của thời gian và biết bao nỗi lo toan, trăn trở. Bà như cây mai gầy guộc nhưng kiên cường, mái tóc bạc phơ điểm thêm nét dịu dàng của người phụ nữ trải đời. Đôi mắt tuy đã nheo nhưng vẫn ánh lên sự nhân hậu và hiểu biết sâu sắc. Đôi tay bà gầy guộc, các gân mạch nổi lên rõ, nhưng vẫn linh hoạt chăm lo cho mọi việc trong nhà. Mẹ em từng nói rằng bà đã trải qua bao vất vả – khi còn trẻ, lo toan việc nhà để chồng yên tâm ra trận, giờ lại tận tụy chăm sóc gia đình và từng bước dìu dắt con cháu trưởng thành. Bà gánh vác cả gia đình trên đôi vai gầy, là trung tâm gắn kết, hòa giải mọi chuyện. Bà thường nói: “Chuyện trong nhà, lớn thì xem như nhỏ, nhỏ thì coi như không có, thế là mọi chuyện đâu vào đấy!”.
Em vừa yêu quý bà, vừa thương bà da diết. Nhiều lúc em chỉ muốn nép vào lòng bà và thầm thì: “Bà ơi, cháu yêu bà nhiều lắm!”. Mặc dù tuổi cao, bà vẫn chăm chỉ tập thể dục mỗi sáng, luôn trách bọn trẻ lười biếng và ham ngủ. Bà tích cực tham gia các hoạt động xã hội như Hội phụ nữ, Hội hòa giải, Hội từ thiện, được mọi người yêu mến, kính trọng. Bà không hoa mỹ lời nói nhưng luôn thuyết phục bằng sự chân thành và lý lẽ. Khi nhà bác hàng xóm gặp hỏa hoạn, bà là người kêu gọi mọi người chung tay giúp đỡ vượt qua khó khăn. Em rất tự hào về bà – người sống giản dị, khiêm nhường và luôn hết lòng vì mọi người.
Những bữa cơm gia đình dưới bàn tay bà thật ấm áp. Dù nhà có máy giặt, bà vẫn khuyên giặt tay trước để quần áo sạch hơn. Kỷ niệm sâu sắc nhất trong em là những ngày em bị sốt dịch, phải nhập viện cả tuần. Bà luôn bên cạnh, từng ánh mắt lo âu, cử chỉ nhẹ nhàng và lời động viên ấm áp dường như mạnh mẽ hơn cả thuốc men. Khi em khỏe lại, em nhận thấy mái tóc bà bạc thêm, đôi má hõm sâu hơn – lòng em nghẹn ngào không nói nên lời.
Em có nhiều “mẹ”: mẹ ở nhà, mẹ ở trường và bà luôn đồng hành bên em. Em tự nhủ sẽ cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để không phụ lòng những người mẹ ấy. Em yêu quý và biết ơn bà vô cùng. Bà là người em kính trọng nhất, mong bà mãi khỏe mạnh, sống lâu bên con cháu. Bà – dù bình thường nhưng thật vĩ đại!


14. Bài văn tả bà - mẫu 2
Đối với em, tình cảm giữa bà và cháu là điều thiêng liêng, không thể thiếu trong cuộc sống. Tiếng gọi “bà” giản dị mà ấm áp đã đồng hành cùng em từ những bước chập chững đầu đời.
Hình ảnh bà ngoại in đậm trong tâm trí em như một người phụ nữ hiền hậu, nhân ái. Bà đã ngoài sáu mươi tuổi, dáng người nhỏ bé, gầy gò, mái tóc điểm bạc từng sợi. Lưng bà hơi còng, nhưng từng bước đi vẫn còn khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Đôi mắt tuy không còn tinh anh nhưng ánh nhìn dịu dàng, chan chứa yêu thương khiến lòng người ấm áp. Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà như những dấu tích của bao gian truân, mất mát trải qua, mỗi lần bà cười lại hiện rõ nét chân thật và mặn mà.
Thuở ấu thơ, em luôn được sống trong vòng tay chăm sóc ân cần của bà. Bà luôn dành cho em tình yêu thương chân thành, những bài hát ru dịu dàng đưa em vào giấc ngủ ngọt ngào. Giọng nói trầm ấm của bà kể chuyện, dẫn dắt em lạc vào thế giới cổ tích thần tiên với những nàng tiên, cô Tấm hiền hậu. Dù tuổi cao, bà vẫn cần mẫn giúp đỡ việc nhà, dù bố mẹ em luôn bảo không để bà làm việc nặng.
Thế nhưng, bà vẫn thích tự mình quét sân, lau nhà, nhặt rau nấu cơm, bà nói: "Bà làm được thì cứ để bà làm cho vui lòng." Em cảm thấy hạnh phúc vô bờ khi có bà bên cạnh. Em sẽ ghi nhớ từng lời dạy của bà, cố gắng học tập và sống ngoan ngoãn để xứng đáng là cháu ngoan của bà.


15. Bài văn tả bà - mẫu 3
Gia đình em gồm ông bà nội, ba má, cô út và hai chị em em – một mái ấm tràn ngập yêu thương. Là em út trong nhà, em luôn nhận được sự quan tâm chăm sóc tận tình từ mọi người, đặc biệt là bà nội – người luôn gánh vác trọng trách vun vén gia đình và gần gũi, yêu thương em nhiều nhất. Em vô cùng trân trọng và yêu quý bà nội của mình.
Bà nội em năm nay đã 59 tuổi và đã nghỉ hưu được bốn năm. Trước khi nghỉ, bà là giáo viên tiểu học trong vùng. Thời trẻ, bà nội không chỉ trẻ trung mà còn rất xinh đẹp. Nhiều người thường nhầm lẫn tuổi bà vì sự tươi trẻ, và khi đứng cạnh mẹ em, họ trông như hai chị em thân thiết chứ không phải mẹ chồng – nàng dâu. Khuôn mặt bà có nét thanh tú với dáng trái xoan, sống mũi thẳng, đôi mắt to sáng và hàng lông mày cong tự nhiên, không cần tỉa mà vẫn rất duyên dáng. Bà nội thích mặc những trang phục đơn giản, ưu tiên các gam màu trầm như tím than, xanh dương đậm hay tím đậm, những màu sắc giúp bà càng thêm phần duyên dáng và trẻ trung nhờ làn da trắng sáng.
Dù đã nghỉ hưu, bà nội em vẫn luôn bận rộn, chăm sóc nhà cửa, nấu nướng, giặt giũ,... và coi đó là niềm vui. Vào những ngày mẹ đi làm ca, bà là người đảm nhận hết mọi việc trong gia đình, để khi em tan học luôn có bữa cơm ngon lành, đậm đà tình cảm. Bà còn tự sáng tạo các món ăn mới, ghi chép cẩn thận để chuẩn bị những bữa chủ nhật ấm áp cho cả nhà. Nhìn bà vất vả, em luôn cố gắng giúp bà những việc nhỏ như quét nhà, rửa chén. Bà nội em không chỉ là người phụ nữ chăm chỉ mà còn rất tình cảm và nhân hậu, được hàng xóm kính trọng và xem là tấm gương sáng để noi theo. Bà là nơi để em gửi gắm niềm vui và những tâm sự sâu kín mà không thể chia sẻ cùng ai khác, trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc cho em mỗi ngày.
Bà nội chính là hiện thân vẻ đẹp truyền thống – đẹp từ ngoại hình, tâm hồn đến từng hành động yêu thương. Em yêu quý, kính trọng và biết ơn bà rất nhiều. Em nguyện chăm chỉ học hành, sống hiếu thảo để bà luôn vui khỏe, sống lâu bên con cháu.


Có thể bạn quan tâm

Ba công thức tuyệt vời để chế biến sốt vang thịt lợn, mang đến hương vị đậm đà khó quên.

Top 10 Bài văn nhập vai chị Dậu tái hiện cảnh 'Tức nước vỡ bờ' ấn tượng nhất

Công thức tính đường cao trong tam giác vuông cân & Ví dụ minh họa chi tiết

50 thiết kế phòng ngủ ấn tượng dành cho các chàng trai trưởng thành

Top 6 Nhà cung cấp tên miền hàng đầu hiện nay
