Top 16 Bài văn mẫu tả người lạ gặp một lần nhưng khắc sâu ký ức (Dành cho học sinh lớp 5)
Nội dung bài viết
1. Bài văn cảm động về cậu bé bán vé số trong thoáng gặp gỡ
- Vé số đây! Mua vé số ơi!
Giữa buổi chiều tà, khi đang thư thả cùng nhóm bạn bên vỉa hè, bỗng vang lên tiếng rao trẻ thơ. Quay lại, tôi bắt gặp hình ảnh một cậu bé bán vé số - cuộc gặp gỡ chóng vánh nhưng để lại trong tôi bao nỗi niềm.
Cậu bé độ tám chín xuân xanh, dáng người thanh mảnh. Bộ trang phục giản dị với áo sơ mi nâu ngắn tay phong phanh, chiếc quần jeans bạc màu đã sờn gối. Dưới vành mũ vải mỏng, lộ ra gương mặt vuông chữ điền rám nắng.
Đôi mắt đen láy lấp lánh sự thông minh nhưng chất chứa nỗi buồn xa vắng. Cậu rảo bước khắp phố, nhiệt tình chào mời nhưng thường chỉ nhận lại cái lắc đầu hờ hững, thậm chí là những lời quát nạt. Mỗi lần như vậy, đôi mắt cậu rũ xuống, nét mặt thoáng chút thất vọng.
Bất ngờ thay, một vị khách phương phi gọi cậu vào. Ông tỉ mẩn lật từng tờ vé, nét mặt hồ hởi. Cậu bé đứng im, ánh mắt bỗng sáng bừng lên hi vọng. Có lẽ trong thâm tâm, cậu đang cầu mong vị khách may mắn để vé số bán được nhiều hơn.
Động lòng trước hình ảnh ấy, tôi dùng hết tiền bố cho mua một tờ. Cậu bé tươi cười xòe vé cho tôi chọn, hàm răng sữa trắng đều:
- Anh chọn số nào? Hay để em chọn giúp? Em chọn hay trúng lắm!
Chỉ thoáng chốc, cậu đã nhanh tay rút cho tôi tờ vé. Tôi đưa tiền và chúc cậu bán đắt hàng. Nụ cười cảm ơn của cậu khiến lòng tôi chùng xuống. Tuổi thơ lẽ ra phải được cắp sách đến trường, vậy mà cậu phải lam lũ kiếm sống.
Bước chân về nhà mà hình ảnh cậu bé cứ ám ảnh tôi mãi. Ước gì mọi trẻ thơ đều được sống trọn vẹn tuổi học trò hồn nhiên.

2. Bài văn miêu tả người thợ điện trong thoáng gặp gỡ đáng nhớ
Ánh hoàng hôn dịu dàng phủ lối em về. Bỗng em bắt gặp hình ảnh nhóm thợ điện đang bận rộn kiểm tra công tơ điện. Nổi bật nhất là chàng thợ điện trẻ đang khéo léo leo lên cột điện cao.
Khi nghe đồng nghiệp gọi, em biết chú tên Hiệp. Dáng người chú cao lớn, nổi bật trong bộ đồng phục màu cam. Khuôn mặt vuông chữ điền với làn da rám nắng toát lên vẻ phúc hậu. Đôi mắt sáng và nụ cười thân thiện khiến em cảm mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thấy em chăm chú quan sát, chú Hiệp cười hiền hỏi chuyện. Giọng nói ấm áp của chú giải thích về chiếc công tơ điện - thiết bị đo lường quan trọng trong đời sống. Dù mồ hôi lấm tấm trên trán, chú vẫn nhiệt tình chỉ bảo em với thái độ ân cần.
Bàn tay chú thoăn thoắt thao tác chuyên nghiệp, thể hiện tình yêu nghề sâu sắc. Em nhận ra sự quan trọng của những người thợ điện âm thầm đem lại ánh sáng cho cuộc sống. Khi hoàng hôn buông xuống, lời chú nhắc nhở em về nhà càng khiến em cảm động.
Bóng dáng chú Hiệp dần khuất sau góc phố, nhưng hình ảnh người thợ điện tận tụy ấy sẽ mãi in sâu trong tâm trí em.

3. Bài văn khắc họa hình ảnh cô lao công trong giây phút gặp gỡ
Chiều nay trên đường từ trường về, em chứng kiến một hình ảnh đẹp đẽ giữa màn mưa lất phất - cô lao công đang miệt mài với công việc dọn dẹp.
Con phố Hà Nội trở nên hối hả khi cơn mưa bất chợt ập đến. Trên chiếc xe máy cũ của bố, em bỗng nhìn thấy bóng dáng cô lao công trong bộ đồng phục xanh lá, dáng người thanh mảnh đang cần mẫn quét từng góc phố. Dù chỉ có tấm ni lông mỏng che mưa, đôi tay cô vẫn thoăn thoắt đưa từng đường chổi, biến con đường từ đầy rác bẩn trở nên sạch bóng.
Chiếc khẩu trang che khuất nửa gương mặt, nhưng qua ánh mắt chăm chỉ và những nếp nhăn hằn trên trán, em đoán cô đã ngoài ba mươi. Hình ảnh cô lặng lẽ làm việc giữa trời mưa khiến lòng em dâng lên niềm cảm phục khôn tả. Mỗi công việc dù nhỏ đều góp phần làm đẹp cho đời, và những người như cô chính là những nghệ sĩ thầm lặng của thành phố.

4. Bài văn khắc họa hình ảnh em bé đánh giày trong phút chạm mặt
Cuộc đời đôi khi gửi đến ta những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đong đầy ý nghĩa. Em bé đánh giày em gặp chiều nay chính là một món quà như thế.
Giữa tiết trời Hà Nội se lạnh, trong quán phở nhỏ ven đường, một cậu bé khoảng 5-6 tuổi xuất hiện với hộp đánh giày nặng trĩu trên tay. Thân hình gầy guộc trong chiếc áo cộc tay sờn cũ, làn da sạm nắng và đôi mắt ngập ngừng khi đến từng bàn mời chào. Dù bố em mời ăn, cậu bé kiên quyết từ chối, chỉ nhận tiền công sau khi hoàn thành việc đánh giày cho bố.
Khoảnh khắc cậu bé rưng rưng nhận số tiền 300 nghìn, đôi mắt sáng lên niềm vui và lòng tự trọng khiến em xúc động vô cùng. Cuộc gặp gỡ này không chỉ đánh thức lòng trắc ẩn mà còn dạy em bài học về sự lao động chân chính. Em mong một ngày nào đó, cậu bé sẽ được cắp sách đến trường như bao bạn cùng trang lứa.

5. Bài văn tả bác tài xế buýt trong chuyến gặp gỡ đáng nhớ
Lần đầu đặt chân đến Hà Nội, chuyến xe buýt từ Mỹ Đình tới công viên Thủ Lệ đã mang đến cho em một trải nghiệm khó quên với hình ảnh bác tài xế vui tính, ấm áp.
Bước lên xe với tâm trạng bỡ ngỡ, em ngay lập tức bị thu hút bởi dáng người đậm chất phương Bắc của bác tài. Khuôn mặt chữ điền phúc hậu, nụ cười thân thiện khi bác quay sang hỏi: "Cháu lần đầu đi buýt phải không? Ngồi ngay đây sẽ đỡ say xe nhé!". Lời nói ấm áp ấy xua tan mọi lo lắng trong em.
Suốt hành trình, giọng nói truyền cảm của bác dẫn dắt em qua từng con phố, điểm đến. Những câu chuyện dí dỏm, kiến thức sâu rộng về Hà Nội cổ kính khiến em say mê lắng nghe. Có lẽ với bác, mỗi chuyến xe không đơn thuần là công việc, mà còn là niềm đam mê được chia sẻ tình yêu thành phố với hành khách.
Khi chia tay, em vẫy tay chào bác với lòng biết ơn sâu sắc. Dù khó có thể gặp lại, nhưng hình ảnh người tài xế nhiệt huyết ấy cùng những bài học về lòng yêu nghề sẽ mãi in đậm trong tâm trí em.

6. Bài văn khắc họa hình ảnh cô điều dưỡng trong lần gặp gỡ đáng nhớ
Trong lần khám bệnh gần đây, em đã vô cùng ấn tượng với một cô điều dưỡng trẻ - hình ảnh đẹp đẽ về người con gái vừa có nhan sắc vừa có tấm lòng.
Cô khoảng hai mươi lăm tuổi, dáng người thanh mảnh trong chiếc áo blouse trắng tinh. Mái tóc gọn gàng búi cao dưới mũ y tế, để lộ khuôn mặt trái xoan thanh tú với đôi mắt to, lông mày lá liễu. Nụ cười dịu dàng với đôi môi hồng tựa trái tim khiến bệnh nhân nào cũng cảm thấy dễ chịu.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô thao tác thành thục từ việc đo huyết áp đến ghi chép hồ sơ. Cô ân cần dìu cụ già vào phòng khám, nhắc nhở bệnh nhân từng li từng tí với giọng nói nhẹ nhàng: "Bác cởi áo khoác ra để em đo huyết áp nhé". Dù phòng khám đông đúc, nụ cười tươi tắn vẫn không tắt trên môi cô.
Em nhận ra vẻ đẹp thực sự của cô không chỉ ở ngoại hình mà còn ở tấm lòng nhân hậu, ở sự tận tâm với nghề. Hình ảnh cô chính là hiện thân của câu "Lương y như từ mẫu". Cuộc gặp gỡ này đã thắp lên trong em ước mơ trở thành bác sĩ - để một ngày có thể chăm sóc bệnh nhân với tất cả tấm lòng như cô.

7. Bài văn khắc họa hình ảnh cậu bé đánh giày trong thoáng gặp gỡ
Cuộc sống mang đến những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đầy ám ảnh. Cậu bé đánh giày em gặp trong một sáng thứ bảy chính là hình ảnh như thế - một mảnh đời nhỏ bé nhưng để lại dấu ấn khó phai trong lòng em.
Giữa tiết trời se lạnh đầu đông, cậu bé xuất hiện với bộ dạng khiến người ta chạnh lòng. Thân hình nhỏ thó trong chiếc áo thun cũ sờn, đôi chân gầy guộc đi đôi dép tổ ong quá khổ. Làn da rám nắng, gương mặt lấm tấm bụi đường, nhưng nổi bật nhất là đôi mắt trong veo như hòn bi ve và nụ cười rạng rỡ đầy lạc quan.
Em ngắm nhìn cậu bé rảo bước từng bàn, chào mời đánh giày với thái độ vui tươi dù thường xuyên bị từ chối. Không một chút oán trách, cậu vẫn kiên nhẫn tiếp tục công việc với niềm hy vọng trong ánh mắt. Nhờ ba em gọi lại, cậu bé vui mừng khôn xiết khi có khách, đôi tay thoăn thoắt làm bóng lên đôi giày với sự thành thạo đáng ngạc nhiên ở một đứa trẻ.
Hình ảnh cậu bé hồn nhiên giữa phố xá đông đúc khiến em thổn thức. Tuổi thơ lẽ ra phải được cắp sách đến trường, được nô đùa vô tư, nhưng cậu đã phải sớm gánh vác mưu sinh. Về nhà, em vẫn không ngừng nghĩ về cậu và ước mong mọi trẻ em đều có được tuổi thơ trọn vẹn, hạnh phúc.

8. Bài văn tả chú công an trong lần gặp gỡ ấn tượng
Ngã năm gần nhà luôn tấp nập xe cộ, và ở đó em thường thấy bóng dáng oai nghiêm của chú công an giao thông. Một lần đứng chờ bạn, em mới có dịp quan sát kỹ chú - người đã để lại trong em ấn tượng khó phai về hình ảnh người giữ gìn trật tự đường phố.
Vóc dáng cao lớn, làn da rám nắng, gương mặt vuông vức với đôi mắt sáng ngời, chú hiện lên thật uy nghi trong bộ đồng phục cảnh sát giao thông màu vàng sậm. Chiếc mũ kết có huy hiệu, khẩu súng đeo bên hông và dáng đứng thẳng như cây si khiến chú trông thật đĩnh đạc giữa dòng xe cộ hỗn độn.
Với chiếc còi trong miệng và đôi tay linh hoạt như nhạc trưởng, chú điều khiển dòng xe lưu thông nhịp nhàng. Cử chỉ dứt khoát nhưng không kém phần nhân văn khi xử lý vi phạm. Em đặc biệt ấn tượng khi chú nhẹ nhàng nhưng kiên quyết xử phạt nhóm cô gái vi phạm luật, kèm theo lời nhắc nhở đầy trách nhiệm.
Hình ảnh chú công an làm việc nghiêm túc, công bằng nhưng không kém phần nhân ái đã khiến em vô cùng ngưỡng mộ. Em ước mơ sau này cũng sẽ trở thành cảnh sát giao thông để góp phần giữ gìn trật tự an toàn cho mọi người.

9. Bài văn tả bác sĩ trong lần gặp gỡ đáng nhớ
Từ một đứa trẻ sợ bệnh viện, em đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ sau khi gặp bác sĩ Hùng - người thầy thuốc đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc về y đức và tấm lòng nhân hậu.
Bác sĩ Hùng ngoài năm mươi tuổi, dáng người cao lớn với mái tóc điểm bạc và đôi mắt hiền từ sau cặp kính trắng. Bộ áo blouse trắng đã cũ nhưng luôn sạch sẽ, đôi bàn tay to mà ấm áp của bác mỗi lần khám bệnh đều khiến bệnh nhân cảm thấy an tâm lạ thường.
Giọng nói ấm áp như người cha, bác ân cần thăm hỏi từng bệnh nhân: "Cháu đỡ sốt nhiều rồi, vài ngày nữa là về nhà thôi", hay "Cháu uống nhiều nước cam vào cho mau khỏe". Cách bác khám bệnh tỉ mỉ, vẻ mặt đăm chiêu khi suy nghĩ rồi bừng sáng khi thấy bệnh nhân tiến triển tốt cho thấy một trái tim y đức thực sự.
Hình ảnh bác sĩ Hùng tận tụy chăm sóc bệnh nhân như người thân đã khiến em hiểu rõ ý nghĩa của câu "Lương y như từ mẫu". Em cảm thấy vô cùng biết ơn và kính trọng người bác sĩ đã không chỉ chữa bệnh mà còn truyền cho em niềm tin yêu vào nghề y cao quý.

10. Bài văn tả người thợ xây trong lần gặp gỡ đáng nhớ
Trên đường đến trường mỗi ngày, em thường đi ngang qua công trường xây dựng và làm quen với chú Hưng - người thợ xây với đôi mắt lấp lánh niềm vui lao động. Chú đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc về hình ảnh người lao động chân chính.
Dáng người vạm vỡ, đôi tay rám nắng của chú thoăn thoắt xây từng viên gạch. Những động tác điêu luyện: xúc vữa, trải lớp, đặt gạch, gõ nhẹ bằng cán bay... tất cả đều chuẩn xác như một nghệ sĩ. Đôi khi chú dừng lại kiểm tra bằng dây dọi, đảm bảo bức tường luôn thẳng tắp. Giữa tiếng ồn ào công trường, chú tập trung cao độ, chỉ thỉnh thoảng cất tiếng gọi "Gạch! Vữa!" rồi khéo léo đón nhận từng viên gạch được ném lên như một thủ môn điêu luyện.
Dưới cái nắng gay gắt, chú làm việc hăng say đến ướt đẫm mồ hôi, thỉnh thoảng lại huýt sáo những giai điệu vui tươi như xua tan mệt nhọc. Nhìn bắp tay cuồn cuộn và lưng ám khói nắng của chú, em cảm nhận được sự vất vả nhưng cũng đầy kiêu hãnh của người thợ xây - những nghệ sĩ thầm lặng kiến tạo nên những tổ ấm cho đời.
Em ước mơ một ngày nào đó, máy móc sẽ giúp những người thợ như chú Hưng đỡ vất vả hơn, nhưng em sẽ không bao giờ quên hình ảnh đẹp đẽ về sự cần cù, khéo léo và lạc quan của những người thợ xây như chú.

11. Bài văn khắc họa hình ảnh chú công nhân lắp đặt truyền hình
Mùa hè năm ấy, khi gia đình em chuyển đến ngôi nhà mới, em đã có dịp quan sát chú Tân - công nhân lắp đặt truyền hình cáp với những thao tác điêu luyện khiến em vô cùng ngưỡng mộ.
Trong bộ đồng phục xanh dương in logo công ty, chú hiện lên với dáng người cao ráo, vạm vỡ. Khuôn mặt chú ánh lên vẻ cương nghị của người lao động lành nghề, đôi mắt to hiền hậu và nước da rám nắng đặc trưng của những người thường xuyên làm việc ngoài trời. Chiếc mũ bảo hộ che đi mái tóc dày bồng bềnh, để lộ vài sợi tóc cháy nắng.
Với vài dụng cụ đơn giản: kìm, tuốc-nơ-vít và cuộn dây cáp, chú bắt đầu công việc một cách chuyên nghiệp. Đeo dây an toàn, chú nhanh nhẹn trèo lên cột điện như một người thợ cả thực thụ. Những thao tác luồn dây, cắt nối được chú thực hiện nhuần nhuyễn, chính xác đến từng milimet. Chỉ sau bốn mươi phút ngắn ngủi, hình ảnh truyền hình đã hiện lên rõ nét trên màn hình.
Em đặc biệt ấn tượng với thái độ làm việc nghiêm túc nhưng vô cùng thân thiện của chú. Sau khi hoàn thành, chú còn ân cần hướng dẫn gia đình em cách sử dụng và điều chỉnh. Hình ảnh người công nhân trẻ tuổi với đôi tay khéo léo và tinh thần trách nhiệm cao đã để lại trong em bài học quý giá về sự chuyên nghiệp và đam mê nghề nghiệp.

12. Bài văn khắc họa hình ảnh người lính cứu hỏa dũng cảm
Giữa ngọn lửa hung tàn và làn khói đen ngòm, hình ảnh chú lính cứu hỏa hiện lên như một vị anh hùng thực thụ. Đó là lần đầu tiên em chứng kiến cảnh cứu hỏa, và cũng là lần đầu tiên em được thấy tận mắt sự dũng cảm phi thường của những người lính mang trên mình sứ mệnh bảo vệ sự sống.
Trong bộ đồ bảo hộ màu cam rực như ngọn lửa, dáng người chú cao lớn nhanh nhẹn xông thẳng vào đám cháy. Chiếc mũ bảo hiểm che khuất gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc đầy quyết tâm. Đôi bàn tay đeo găng trắng xóa đã dính đầy muội than, chiếc bình cứu hỏa trên lưng như vũ khí chiến đấu với thần lửa.
Em đứng tim khi thấy chú liên tục lao vào nhà lửa, rồi bất ngờ ôm ra một chú chó nhỏ đang run rẩy. Vết bỏng dài trên chân không ngăn được bước chân chú. Ba tiếng đồng hồ vật lộn với lửa, khi đám cháy tắt, chú mới tháo mũ để lộ gương mặt đẫm mồ hôi với nụ cười mệt nhọc nhưng đầy mãn nguyện.
Hình ảnh ấy khiến em hiểu rằng, anh hùng không chỉ có trong truyện cổ tích mà còn hiện diện giữa đời thường, trong bộ đồng phục cứu hỏa đầy muội than nhưng rạng ngời phẩm chất cao quý.

13. Bài văn tả chú bộ đội trong lần gặp gỡ đáng nhớ
"Vai chú mang súng mũ cài ngôi sao đẹp xinh..." - lời ca quen thuộc ấy hiện lên trong em khi nhớ về chú bộ đội Tuấn, người em gặp trong chuyến về quê ngoại. Dù chỉ gặp một lần, hình ảnh chú đã khắc sâu trong tâm trí em.
Chú Tuấn hiện lên với dáng người cao lớn, vạm vỡ trong bộ quân phục xanh rêu oai nghiêm. Chiếc mũ cứng với ngôi sao vàng lấp lánh che đi mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Khuôn mặt góc cạnh với làn da rám nắng, đôi mắt sáng ngời đầy nghị lực và nụ cười ấm áp khiến ai gặp cũng mến ngay.
Hai ngày ngắn ngủi ở quê, chú không ngơi tay giúp đỡ bà con: từ sửa điện, làm vườn đến dạy em những bài học quý giá về kỷ luật quân đội. Đôi bàn tay chai sạn vẫn khéo léo tưới từng luống rau, giọng nói rành rẽ kể những câu chuyện hành quân đầy cảm hứng.
Khi chia tay, dáng chú đứng thẳng như cây tùng, bàn tay giơ lên chào kiểu quân đội thật đẹp. Hình ảnh ấy đã dạy em bài học về tinh thần kỷ luật, lòng nhân ái và sự cống hiến thầm lặng của người lính.

14. Bài văn tả nhân viên thu vé xe bus trong lần gặp gỡ đáng nhớ
Trên chuyến xe bus 34, em đã gặp một chị thu vé khiến hành trình trở nên ấm áp lạ thường. Chị khoảng 24-25 tuổi, dáng người nhỏ nhắn trong bộ đồng phục xanh nhạt, mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt thanh tú.
Điều khiến em ấn tượng nhất là cách chị đối xử với từng hành khách. Với người già, chị ân cần đỡ từng bước lên xe. Với trẻ nhỏ, chị nhẹ nhàng chỉ chỗ ngồi an toàn. Đôi tay thoăn thoắt bán vé nhưng không quên nở nụ cười thân thiện với mỗi người.
Chị như ngọn gió mát lành thổi vào không gian xe bus, biến chuyến đi bình thường thành trải nghiệm đáng nhớ. Em nhận ra rằng, hạnh phúc đôi khi đến từ những điều giản dị như thế - từ sự tận tâm của một nhân viên thu vé.

15. Bài văn khắc họa hình ảnh cô giáo tình thương
Giữa mùa hè oi ả, dưới tán phượng đỏ rực, em bắt gặp một lớp học đặc biệt - nơi cô giáo trẻ với tấm lòng nhân ái đang âm thầm gieo chữ. Hình ảnh ấy đã chạm đến trái tim em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô hiện lên trong bộ áo sơ mi trắng giản dị, mái tóc dài lấp lánh dưới nắng hè, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng không làm phai đi nụ cười tươi rói trên môi. Đôi mắt cô sáng ngời niềm tin khi nhìn những đứa trẻ nghèo đang chăm chú đánh vần từng con chữ.
Giữa cái nóng như đổ lửa, trong căn phòng chỉ có vài chiếc quạt trần cũ kỹ, cô vẫn kiên nhẫn cầm tay uốn nắn từng nét chữ cho học trò. Cô không ngại hy sinh kỳ nghỉ hè quý giá để mang ánh sáng tri thức đến những số phận kém may mắn. Mỗi cử chỉ, lời nói của cô đều toát lên tình yêu thương vô bờ dành cho nghề, cho trò.
Hình ảnh cô giáo trẻ tận tụy ấy đã thắp lên trong em ước mơ trở thành người lái đò, để một ngày nào đó có thể tiếp nối sứ mệnh cao cả - chắp cánh ước mơ cho những mầm non đất nước.

16. Bài văn tả người bạn mới quen đáng nhớ
Những ngày hè cô đơn ở quê ngoại bỗng trở nên rực rỡ khi em gặp Nam - người bạn hàng xóm đặc biệt. Ngay từ lần gặp đầu tiên, cậu ấy đã để lại trong em những ấn tượng khó quên.
Nam hiện lên với dáng người cao lớn hơn tuổi, làn da trắng hồng và mái tóc đen bồng bềnh. Nhưng ấn tượng nhất là nụ cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh duyên dáng. Em nhớ mãi khoảnh khắc cậu ấy vẫy tay chào em bằng sự thân thiện hiếm có.
Điều kỳ lạ là dù cả hai đều là những đứa trẻ sống khép kín, chúng em lại kết nối với nhau thật tự nhiên. Giọng nói trầm ấm của Nam khi kể về gia đình, về sở thích khiến em cảm thấy gần gũi lạ thường. Những trận cầu lông buổi chiều, những câu chuyện tâm sự dưới bóng cây đã biến mùa hè này trở thành kỷ niệm đẹp.
Nam như món quà bất ngờ mà cuộc sống ban tặng, dạy em rằng tình bạn đẹp nhất thường đến từ những điều giản dị nhất.

Có thể bạn quan tâm

Top 9 cửa hàng mắt kính uy tín nhất tại quận Phú Nhuận, TP. HCM

Khám phá công thức bánh tráng lụi Tây Nguyên với hương vị khó cưỡng

Bí quyết Chinh phục Trái tim Phụ nữ Kim Ngưu

Hướng dẫn chi tiết cách thiết lập bàn phím tiếng Nga trên hệ điều hành Windows 10

Hướng dẫn tạo nền cho tài liệu trong Word
