Top 16 Bài văn mẫu tả ông nội/ông ngoại đáng kính nhất (Dành cho học sinh lớp 5)
Nội dung bài viết
1. Bài văn mẫu cảm động về người ông kính yêu - Mẫu số 4
"Ngước nhìn mái nhà tranh lạt buộc
Bao nhiêu sợi lạt là bấy nhiêu yêu thương ông bà"
Nếu ai hỏi ai là người thân thiết nhất với em, em sẽ không ngần ngại trả lời ngay đó là ông ngoại - người bạn lớn tuổi nhất của em.
Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy, ông vẫn giữ dáng người thanh thoát của người lính năm xưa, dù sức khỏe không còn dẻo dai như thuở nào. Ông thường khoác lên mình bộ đồ bà màu xanh nhạt, đôi chân đi đôi dép cao su mòn vẹt theo năm tháng. Khuôn mặt ông in hằn dấu vết thời gian với những nếp nhăn sâu hoắy, vết đồi mồi lấm tấm như bản đồ cuộc đời. Mái tóc bạc phơ như cước, đôi lông mày bạc trắng, trông ông giống như ông Bụt hiền từ trong truyện cổ tích. Đôi mắt ông vẫn sáng ngời tinh anh, có thể đọc sách chiến tranh mà chẳng cần kính.
Nụ cười móm mém của ông để lộ những nếp nhăn hạnh phúc quanh khóe mắt. Đôi bàn tay gầy guộc nổi rõ đường gân xanh, nhưng vẫn khéo léo tỉa từng nhánh cây, pha từng ấm trà ngon. Em thích nhất là khi được ông xoa đầu khen ngợi, bàn tay ấm áp ấy truyền cho em bao năng lượng tích cực.
Nhớ nhất là sinh nhật năm ấy, giữa rừng quà tặng hiện đại, ông tặng em chậu xương rồng ông tự tay chăm bón. Ông bảo: "Cháu hãy như cây xương rồng, bên ngoài gai góc nhưng bên trong tràn đầy nhựa sống". Món quà giản dị mà thấm đẫm triết lý sống của ông.
Em mong mình lớn lên sẽ được một phần như ông - người thầy vĩ đại nhất của đời em.

2. Bài văn mẫu tả ông ngoại kính yêu - Tác phẩm số 5
Mỗi độ hè về, niềm hạnh phúc lớn nhất của em là được trở về quê ngoại, nơi có người ông thân yêu đang chờ đợi. Một tháng hè bên ông với những câu chuyện khuya, những lời dạy bảo ân cần là món quà vô giá mà em trân quý nhất. Ông ngoại - người bạn lớn tuổi, cũng là người em yêu quý nhất trong gia đình.
Ở cái tuổi 83, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông ngày một hằn sâu, nhưng nụ cười hiền hậu thì vẫn nguyên vẹn như xưa. Đặc biệt, ông luôn mang theo bên mình chiếc cối giã trầu bằng gỗ - người bạn thân thiết của tuổi già. Mùi hương trộn lẫn giữa vị trầu cay nồng và hương gỗ ấm áp đã trở thành một phần ký ức tuổi thơ em, thứ mùi vị an lành đưa em vào giấc ngủ ngon lành.
Mái tóc ông bạc trắng như cước, dáng đi chậm rãi cùng chiếc gậy tre khiến em liên tưởng đến hình ảnh ông Bụt trong cổ tích. Đôi mắt tinh anh của ông vẫn có thể đọc báo mỗi sáng mà không cần kính. Ông thường dạy em: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, phải biết nâng niu giữ gìn". Nhờ những lời khuyên quý báu ấy mà đến giờ, khi nhiều bạn đã phải đeo kính cận, đôi mắt em vẫn sáng khỏe.
Trong ngôi nhà nhỏ của ông còn có hai thành viên đặc biệt: chú chim chích chòe tên Ki với giọng hót trong trẻo và chú chó Vện thông minh, luôn quấn quýt bên ông như một vệ sĩ trung thành. Khu vườn sau nhà ông xanh mướt với những cây na ngọt lịm và bụi chuối tây sum suê. Ông bảo: "Trồng cây không phải cho mình, mà để con cháu sau này có trái ngọt mà ăn".
Cả xóm ai cũng kính nể ông không chỉ vì tuổi tác mà còn bởi cách sống mẫu mực. Ông luôn là người đầu tiên nhắc nhở mọi người giữ gìn vệ sinh chung. Em yêu ông vô cùng và luôn mong hè đến thật nhanh để được về bên ông, kể cho ông nghe những thành tích học tập của mình. Em chỉ ước ông luôn khỏe mạnh để đồng hành cùng em trên con đường trưởng thành.

3. Bài văn mẫu tả hình ảnh người ông đáng kính - Tác phẩm số 6
Ông ngoại - người hùng thầm lặng của gia đình tôi. Dưới vẻ ngoài nghiêm khắc là trái tim ấm áp, luôn dành tình yêu thương vô điều kiện cho con cháu. Cựu chiến binh với 10 năm nơi chiến trường, những vết thương trên cơ thể ông là minh chứng cho lý tưởng cao đẹp vì độc lập dân tộc. Ông dạy tôi bài học về sự hy sinh thầm lặng qua cách ông một mình gánh vác gia đình, làm đủ nghề để nuôi năm người con khôn lớn.

4. Chân dung người ông đáng kính - Mẫu văn cảm động
Ở tuổi gần bát tuần, ông ngoại tôi vẫn giữ nét thanh tao của người trí thức. Mái tóc bạc phơ như cước, đôi mắt sáng ngời trí tuệ, ông như ông tiên bước ra từ cổ tích. Mỗi sớm mai, hình ảnh ông ngồi bên ban công đọc sách dưới ánh nắng trở thành bức tranh bình yên nhất. Ông là thư viện sống với kho tàng kiến thức uyên thâm, luôn dịu dàng truyền dạy cho tôi qua những câu chuyện đầy tính nhân văn. Tình yêu ông dành cho tôi ấm áp như nắng sớm, nghiêm khắc mà bao dung, đã giúp hình thành nhân cách tôi ngày hôm nay.

5. Hình tượng người ông đáng kính - Mẫu văn giàu cảm xúc
Ông ngoại - cây đại thụ che chở cả gia tộc. Ở tuổi thất thập, ông vẫn giữ nét thanh tao với bộ đồ bà ba giản dị. Mái tóc bạc phơ như sương mai phủ trên vầng trán đầy nếp nhăn - dấu ấn thời gian. Đôi mắt sáng ngời trí tuệ, nụ cười móm mém ấm áp lan tỏa niềm vui. Đôi bàn tay gân guốc, rám nắng kể câu chuyện về một đời lao động miệt mài. Khu vườn nhỏ của ông là thiên đường tuổi thơ với những trái ngọt đầu mùa, nơi ông dạy cháu bài học về sự chăm chỉ qua từng gốc cây, luống rau. Ông như cây đa làng, tỏa bóng mát yêu thương cho cả gia đình.

6. Chân dung người ông đáng kính - Mẫu văn chân thực
Ông nội - người bạn lớn tuổi nhất của tôi. Ở tuổi xưa nay hiếm, ông vẫn giữ nguyên vẹn tâm hồn trẻ thơ khi sẵn sàng tham gia mọi trò chơi cùng cháu. Mái tóc bạc phơ như cước, đôi lông mày rậm - dấu tích một thời trai trẻ hào hoa, nụ cười móm mém đầy nhân hậu. Mỗi chiều, hình ảnh ông chống gậy dạo quanh sân như bài học về sự kiên trì. Ông là nhà thơ vô danh của gia đình, những vần thơ ứng khẩu bất chợt như món quà tinh thần quý giá. Ông luôn là thành trì vững chắc bảo vệ tôi trước mọi cơn giận của bố mẹ, dạy tôi bài học về tình yêu thương vô điều kiện.

7. Hình tượng ông nội - Bậc thầy kể chuyện đời
Ông nội - người thầy đầu tiên của tôi bằng những câu chuyện cổ tích đời thường. Mái tóc bạc phơ như trăng khuyết, nụ cười hiền hậu tỏa sáng cả góc sân, ông như ông Bụt bước ra từ trang sách xưa. Mỗi đêm hè, giọng kể trầm ấm của ông đưa tôi về thế giới của những điều nhân hậu, nơi cái thiện luôn chiến thắng. Không chỉ là người giữ hồn văn hóa dân gian qua những tích truyện xưa, ông còn là nghệ sĩ cờ tài ba dưới bóng tre làng, nơi mỗi nước đi đều ẩn chứa triết lý nhân sinh. Dù thời gian và bệnh tật đang dần lấy đi sức khỏe của ông, nhưng những bài học cuộc sống ông trao truyền vẫn mãi là hành trang quý giá nhất tôi mang theo suốt đời.

8. Chân dung người ông đáng kính - Mẫu văn giàu cảm xúc
Ông nội - cây đại thụ tỏa bóng yêu thương trong ký ức tuổi thơ tôi. Dù thời gian đã nhuộm bạc mái tóc, khắc ghi những nếp nhăn trên gương mặt phúc hậu, nhưng ánh mắt ông vẫn ấm áp như buổi sớm mai. Đôi bàn tay gân guốc, rám nắng của người lính năm xưa giờ dịu dàng chăm sóc từng gốc cây, chú chim nhỏ. Mỗi tối, giọng kể trầm ấm của ông như cỗ máy thời gian đưa tôi về những năm tháng hào hùng của dân tộc, nuôi dưỡng trong tôi lòng biết ơn với quá khứ và tình yêu với hiện tại.

9. Người lính già - Hồi ức hào hùng và tình ông cháu
Ông nội - người lính già với trái tim nồng ấm tình đồng đội. 90 mùa xuân đi qua, những vết sẹo trên lưng vẫn còn đó như chứng tích một thời máu lửa. Đêm đêm, bàn tay run run của ông vẫn nâng niu tấm ảnh đồng đội như báu vật, từng khuôn mặt trong tiểu đoàn năm xưa vẫn sống động trong trí nhớ sắt son của ông. Giọng kể nghẹn ngào mỗi khi nhắc về đồng đội đã ngã xuống là bài học sống động nhất về lòng yêu nước và tinh thần đồng chí mà ông truyền lại cho thế hệ sau. Ông không chỉ là nhân chứng lịch sử, mà còn là cầu nối giữa quá khứ hào hùng và hiện tại bình yên.

10. Chân dung người ông đáng kính - Người thầy đầu đời
Ông nội - người thầy không bằng cấp nhưng giàu kinh nghiệm sống. Dáng người thấp bé nhưng ẩn chứa sức mạnh của người công nhân đường sắt năm xưa. Mái tóc muối tiêu gợn sóng tự nhiên, đôi mắt sáng ngời trí tuệ. Dù đã nghỉ hưu, ông vẫn giữ nếp sống kỷ luật: sáng sớm tập thể dục cùng cháu, chiều tối kiên nhẫn dạy từng con toán. Ông là nhà thơ nghiệp dư với những vần thơ đời thường sâu sắc, là tổ trưởng dân phố được mọi người kính trọng. Những đêm trăng, giọng kể trầm ấm của ông về thời trai trẻ vất vả là bài học quý giá về ý chí vượt khó. Ông không chỉ dạy chữ mà còn dạy cách sống, cách làm người tử tế.

11. Chân dung người ông đáng kính - Người thầy về hưu
Ông nội - người thầy không về hưu trong trái tim cháu. Ở tuổi lục tuần, ông vẫn giữ nét phong độ của nhà giáo năm xưa với vầng trán cao rộng đầy trí tuệ, đôi mắt sáng ngời tình yêu thương. Dáng người dong dỏng, mái tóc điểm bạc như sương mai, ông là hình ảnh đẹp nhất mỗi sớm đưa cháu tới trường. Không chỉ dạy chữ, ông còn dạy cách sống qua từng luống hoa được chăm chút tỉ mỉ, qua những nước cờ đầy chiêm nghiệm. Ông truyền cho cháu năng lượng sống qua nụ cười hiền hậu, qua cách ông yêu đời dù tuổi đã xế chiều.

12. Bài văn mẫu cảm động tả người ông kính yêu - mẫu 15
Gia đình em đông vui nhiều thế hệ, lòng em dành tình cảm trân quý cho tất cả nhưng người em gần gũi và kính yêu nhất chính là ông nội.
Ở cái tuổi gần tám mươi, ông vẫn giữ được sự minh mẫn và nhanh nhẹn đáng ngưỡ mộ. Dáng người thanh thoát, nước da hồng hào dù đã vào tuổi xế chiều. Mái tóc bạc phơ chỉ còn thưa thớt như sợi cước trắng tinh khôi. Vầng trán cao in hằn những nếp nhăn như trang sách cuộc đời. Đôi mắt tinh anh ẩn sau hàng lông mày bạc trắng, đôi gò má cao gợi lên vẻ cương nghị. Nụ cười ấm áp với hàm răng giả nhưng vẫn toát lên sự hiền từ. Em đặc biệt thích vuốt ve chòm râu bạc dài phơ phất mỗi khi được ngồi trong lòng ông. Trang phục giản dị thường ngày là bộ đồ ta màu sẫm cùng đôi dép nhựa đã mòn, chỉ khi đọc sách hay ra ngoài ông mới đeo kính và chống gậy.
Dù tuổi cao sức yếu, ông vẫn luôn chân tay làm việc không ngừng: quét dọn nhà vườn, chăm bón cây cối tỉ mỉ. Ông dành thời gian kèm cặp em học tập từng li từng tí, từ chữ nghĩa đến cách đọc diễn cảm. Không chỉ vậy, ông còn tích cực tham gia hoạt động cộng đồng như xây dựng tủ sách hay ủng hộ đồng bào lũ lụt. Những lúc thảnh thơi, ông thường đọc sách, nghe đài hay xem ti vi ngoài hiên. Em say mê nhất là được quây quần bên ông dưới ánh trăng nghe những câu chuyện cổ tích đầy màu nhiệm. Ông nghiêm khắc nhưng công bằng khi dạy bảo con cháu, luôn nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai để sửa chữa. Bà con lối xóm đều quý mến ông bởi sự đôn hậu, thường nhờ ông hòa giải những bất đồng.
Ông nội mãi là tấm gương sáng ngời để em noi theo. Em luôn cầu mong ông được mạnh khỏe để bên em thật lâu thật lâu.

13. Bài văn mẫu chân thực về người ông đáng kính - mẫu 16
Ông ngoại - người bạn lớn tuổi nhất và cũng thân thiết nhất trong cuộc đời em. Từ thuở ấu thơ cho đến bây giờ, bóng hình ông luôn hiện diện như một điểm tựa vững chắc.
Dù đã bước sang tuổi thất thập, dáng ông vẫn nhanh nhẹn khác thường. Thân hình gầy guộc nhưng dẻo dai, mỗi bước đi đều toát lên sự vững vàng. Ngày thường, ông khoác lên mình bộ bà ba màu xám giản dị, chỉ khi có việc quan trọng mới thay bằng bộ vest lịch lãm. Khuôn mặt xương xương với những nếp nhăn hằn sâu - dấu tích của cả đời vất vả.
Mái tóc bạc phơ như cước được chải gọn gàng, lộ rõ vầng trán cao đầy trí tuệ. Đôi mắt tinh anh vẫn theo dõi từng bản tin thời sự mỗi tối. Nụ cười móm mém nhưng ấm áp lạ thường, tiếng cười hào sảng lan tỏa niềm vui khắp nhà.
Đôi bàn tay gân guốc, rám nắng như cuốn nhật ký ghi lại cả đời lao động. Giờ đây, đôi tay ấy vẫn khéo léo chăm sóc khu vườn trĩu quả - thiên đường tuổi thơ của lũ cháu nhỏ. Mỗi mùa qua đi, vườn cây lại trổ những trái ngọt lành, ông luôn dành những quả ngon nhất cho đám cháu.
Ông không chỉ là người làm vườn tài ba, mà còn là người thầy dạy em bài học về lòng nhân ái. Cách ông đối xử với mọi người khiến em học được sự bao dung. Em mong ông mãi là cây đại thụ tỏa bóng mát yêu thương cho con cháu nương tựa.

14. Bài văn mẫu cảm động về người ông kính yêu - Mẫu 1
Trong căn nhà nhỏ ấm áp tình thương, ông chính là mặt trời sưởi ấm tuổi thơ em. Khi bố mẹ bận rộn với phòng mạch, ông là người dành trọn thời gian chăm sóc và dạy dỗ em.
Ở tuổi lục tuần, ông em toát lên vẻ đẹp lão thành đáng kính. Dáng người cân đối với mái tóc 'muối tiêu' pha lẫn sợi bạc. Đôi mắt hiền từ sau cặp kính gọng đen luôn ánh lên tình yêu thương vô bờ. Trang phục bà ba giản dị thường ngày và bộ vest chỉn chu khi ra ngoài tạo nên hình ảnh một quý ông đa phong cách.
Nhịp sống hưu trí của ông là sự hài hòa giữa những thú vui tao nhã: tập thể dục buổi sáng, đánh cờ tướng chiều muộn, chăm sóc vườn cây. Nhưng niềm vui lớn nhất của ông là được chơi cùng cháu. Ông có thể hàng giờ xây lâu đài cát hay đóng vai bác sĩ mà không hề mệt mỏi.
Không chỉ là người bạn chơi tuyệt vời, ông còn là người thầy đầu tiên dạy em từng nét chữ, con số. Những bài học làm người, những kỹ năng sống cơ bản được ông truyền đạt bằng cả tấm lòng. Mọi người thường nói em giống ông - có lẽ vì em là bản sao nhỏ bé của tình yêu thương vô điều kiện ông dành cho.
Mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy ông khỏe mạnh, mỗi tối được nghe lời chúc ngủ ngon, với em đó chính là hạnh phúc giản đơn mà vô giá.

15. Bài văn mẫu xúc động về người ông kính yêu - Mẫu 2
Trong ngôi nhà nhỏ của gia đình, ông chính là cột trụ vững chắc, là người bạn lớn đã đồng hành cùng em suốt những năm tháng ấu thơ khi bố mẹ thường xuyên vắng nhà.
Dù đã bước sang tuổi bát tuần, ông vẫn giữ được sự minh mẫn và nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên. Dáng người gầy guộc với khuôn mặt chữ điền đầy nếp nhăn - những trang nhật ký ghi lại cả đời vất vả. Mái tóc bạc phơ như cước luôn được chải gọn gàng, lộ rõ vầng trán cao đầy trí tuệ. Đôi mắt tinh anh như sao trời, đặc biệt sáng lên mỗi khi ông mỉm cười hiền hậu. Nụ cười móm mém vì thiếu vài chiếc răng nhưng ấm áp khó tả.
Trang phục thường ngày của ông giản dị với áo bà ba xám, chỉ trong những dịp quan trọng mới khoác lên mình bộ com-lê lịch lãm. Đôi bàn tay gân guốc dù đã yếu đi vẫn chăm chỉ chăm sóc cây cối, nuôi chim cảnh. Ông là kho tàng kiến thức với thói quen đọc sách mỗi ngày, luôn đeo kính lão ngồi bên ban công say sưa với những trang sách.
Ông không chỉ là người đưa đón em đi học mỗi ngày, mà còn là người thầy đầu tiên dạy em những bài học làm người. Những câu chuyện cổ tích, những kỷ niệm thời chiến được ông kể lại bằng giọng nói ấm áp khiến em say mê như lạc vào thế giới diệu kỳ. Giờ đây khi đã lớn khôn, em vẫn khắc khoải nhớ những ngày tháng được ông nâng niu, dạy dỗ.
Em mong ông luôn mạnh khỏe để tiếp tục là điểm tựa tinh thần cho cả gia đình. Em hứa sẽ học tập thật tốt để đền đáp công ơn dưỡng dục mà ông đã dành cho em suốt những năm qua.

16. Bài văn mẫu xúc động về người ông kính yêu - Mẫu 3
Trong vòng tay yêu thương của gia đình, ông chính là cây đại thụ tỏa bóng mát che chở cho tuổi thơ em. Tình yêu ông dành cho em ấm áp như nắng mai, dịu dàng như trăng khuyết.
Dù đã bước sang tuổi thất thập, ông vẫn giữ được sự minh mẫn và nhanh nhẹn nhờ thói quen dưỡng sinh mỗi sáng. Dáng người cao gầy với khuôn mặt chữ điền góc cạnh, làn da điểm những chấm đồi mồi như bản đồ cuộc đời. Nụ cười tươi tắn để lộ hàm răng ngả màu - dấu tích của thói quen uống trà mỗi sáng, nhưng vẫn toát lên sự hiền hậu khó tả.
Đôi mắt ông như hai vì sao đã mờ nhưng vẫn sáng hơn nhiều người trẻ. Ánh mắt ấy chất chứa cả bầu trời kinh nghiệm sống, mỗi khi nhìn cháu lại dịu dàng như suối mát. Khi đọc báo, ông đeo kính lão, những nếp nhăn trên trán xô lại khi gặp tin buồn. Mái tóc bạc trắng như cước càng tôn thêm vẻ phúc hậu, khiến ông giống như ông Bụt bước ra từ truyện cổ.
Đôi bàn tay gầy guộc, thô ráp vì năm tháng nhưng luôn ấm áp khi xoa đầu cháu. Giọng nói ồm ồm tưởng chừng khó gần nhưng khi kể chuyện lại trầm ấm lạ thường. Ông đặc biệt say mê kể những câu chuyện sử thi, những trận chiến ác liệt mà ông từng trải qua, giọng kể cuốn hút như dòng sông đưa em vào thế giới kỳ diệu.
Những vết hằn thời gian trên dáng hình ông là minh chứng cho một đời từng trải. Qua mỗi câu chuyện, mỗi lời khuyên, ông đã truyền cho em những bài học quý giá về cách sống, cách làm người. Em mong ông luôn khỏe mạnh để tiếp tục là ngọn hải đăng dẫn lối cho con cháu.
