Top 5 Bài văn nghị luận đặc sắc của học sinh giỏi Quốc gia
Nội dung bài viết
1. Bài văn nghị luận ấn tượng của học sinh giỏi Quốc gia số 4
Những vần thơ của Anđécxen như những lời ru dịu dàng, ngân vang từ thung lũng Ôđenzơ, nơi vương vấn những ngọn núi mờ sương và những vòm hoa thạch thảo tím biếc, đã chạm đến tâm hồn của nhà văn Pauxtôpxki, khơi dậy một xúc cảm mạnh mẽ: 'Anđécxen đã lượm lặt hạt thơ từ những cánh đồng của người dân, nâng niu chúng trong trái tim mình, rồi gieo vào những túp lều, nơi những vần thơ ấy nở hoa, mang đến niềm an ủi cho những số phận nghèo khó'. Thơ, một món quà diệu kỳ mà thế gian vẫn chưa thể định nghĩa trọn vẹn. Thơ là gì? Từ đâu mà thơ xuất hiện? Thơ mang trong mình sức mạnh gì khiến trái tim con người từ muôn nơi luôn dao động, thổn thức? Theo lời của nhà phê bình văn học V. Bêlinxki, 'thơ là cuộc đời', và chính cuộc đời là nguồn cảm hứng vô tận của thơ ca. Thơ ca không thể thiếu cuộc sống, như ngọn cây không thể vươn cao nếu thiếu đất mẹ. Nhà thơ phải tìm kiếm chất liệu từ đời sống để sáng tạo những vần thơ sống động, mang lại cảm xúc cho người đọc. Thơ không chỉ là sự tuôn trào cảm xúc mà còn là một cầu nối giữa con người với con người, giữa những trái tim đồng cảm. Thơ ca, từ những chiều sâu của cuộc đời, chính là những vần điệu nâng cánh tâm hồn, khơi gợi niềm hy vọng và khát vọng sống tốt đẹp hơn, mãnh liệt hơn. 'Thơ là cuộc đời', nhưng để trở thành thi ca, thơ cần một sự nâng đỡ từ nghệ thuật, từ khả năng sáng tạo và cái nhìn sâu sắc của nhà thơ. Chỉ khi kết hợp hoàn hảo giữa cuộc sống và nghệ thuật, thơ mới có thể chạm đến những tầng sâu thẳm nhất của tâm hồn con người, để lại dấu ấn bất diệt trong trái tim người thưởng thức.

2. Bài văn nghị luận ấn tượng của học sinh giỏi Quốc gia số 5
"Ai bảo gắn bó với nghiệp bút mực
Suốt đời mang theo số phận long đong."
Nguyễn Bính đã từng thở dài với những vần thơ ấy, như một lời than vãn của những tâm hồn phải gánh chịu nỗi buồn từ sự bạc bẽo của văn chương. Câu hỏi đặt ra là tại sao lại như vậy? Phải chăng, nghệ thuật yêu cầu quá khắt khe đối với người sáng tác? Như Lêônit Lêônôp từng yêu cầu: "Mỗi tác phẩm là một phát minh về hình thức và một khám phá về nội dung".
Cũng như quan điểm của Xuân Diệu, Nguyễn Tuân và các nhà văn Nga, họ nhấn mạnh rằng nghệ sĩ phải không ngừng rèn giũa cá tính sáng tạo. Mỗi tác phẩm chính là sự hiện diện của nhà văn đối với cuộc sống. Vì vậy, cái mới, cái độc đáo trong phong cách của người sáng tác phải thể hiện trong việc khám phá những điều mới mẻ về nghệ thuật và nội dung. Nghệ thuật là hình ảnh chủ quan của thế giới khách quan. Hiện thực cuộc sống là một kho tài liệu vô tận để người nghệ sĩ khai thác, khám phá, nhưng mỗi cây bút lại chiếu sáng nó dưới ánh sáng riêng của mình. Nghệ sĩ là người biết tìm kiếm và chắt lọc những ấn tượng riêng biệt, làm cho chúng trở nên độc đáo và có hình thức riêng biệt. Chính vì thế, sự lặp lại tẻ nhạt là cái chết của nghệ thuật.
Cuộc sống là một dòng chảy đa dạng, chứa đựng vô vàn cảnh ngộ và số phận. Người nghệ sĩ, hơn bất kỳ ai, có khả năng tìm ra những hiện tượng đặc biệt, có thể phản ánh sâu sắc bản chất của thực tại. Độc giả tìm đến tác phẩm chính là để làm phong phú thêm tâm hồn và tri thức của mình. Do đó, người sáng tác cần mang đến cho họ một cái nhìn mới mẻ, mang đậm dấu ấn chủ quan của mình.
Cuộc sống rộng lớn và phong phú, nhưng hiểu biết của nhà văn lại có giới hạn. Do vậy, ngoài việc tìm đến những vùng đất mới của hiện thực, người nghệ sĩ cũng phải biết phát huy ấn tượng riêng của mình để khám phá những điều mới mẻ trong những đề tài quen thuộc. Chính sự sáng tạo này giúp nhà văn tránh khỏi sự lặp lại vô nghĩa những gì người khác đã nói. Mỗi nghệ sĩ phải tạo ra cho mình một con đường riêng để đến với cuộc sống và trái tim người đọc. Lep Tônxtôi từng nói với các nhà văn trẻ rằng: "Nào, các anh có mang đến cho chúng tôi điều gì mới mẻ, khác biệt so với những người đã đi trước không?". Nguyễn Tuân cũng khẳng định rằng: "Thơ là một điều gì đó mở ra, mà trước câu thơ ấy, trước nhà thơ ấy, mọi thứ vẫn như bị đóng kín".
Mỗi tác phẩm là một thông điệp thẩm mỹ mà người nghệ sĩ gửi đến bạn đọc. Do đó, mỗi tác phẩm trước hết phải là một "khám phá về nội dung". Nhà văn không chỉ là một người thợ khéo tay, làm theo khuôn mẫu có sẵn, mà phải biết "đào sâu, tìm tòi, khơi dậy những nguồn chưa ai phát hiện và sáng tạo những điều chưa từng có" (Nam Cao). Nhà văn cần hiểu thấu cuộc sống, khám phá tâm hồn con người và cất lên tiếng nói riêng của mình với thế giới. Trong nghệ thuật, nội dung và hình thức gắn bó mật thiết với nhau. Nội dung là nội dung của hình thức, và hình thức chính là hình thức của nội dung. Một nội dung mới sẽ tìm ra cho mình một hình thức mới, và sự thay đổi trong cách thức biểu đạt có thể kéo theo sự thay đổi trong nội dung. Khi một tác phẩm mang đến một cái nhìn mới về những vấn đề muôn thuở, nó vẫn mang lại cho người đọc sự mới mẻ đáng trân trọng.
Cái độc đáo trong sáng tạo về nội dung và hình thức tạo nên phong cách riêng của mỗi nghệ sĩ, không phải chỉ là cách nói mà là cách nhìn, một cách nhìn mà chỉ nghệ sĩ mới có thể mang lại. Cái mới không chỉ thuộc về nội dung hay hình thức một cách cực đoan, mà phải xuất phát từ sự đổi mới trong nội dung. Khi một tác phẩm mang trong mình những dấu ấn riêng biệt, mới lạ, nó sẽ gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc. Người nghệ sĩ đi sâu vào cái cá nhân, cái chủ quan của mình, nhưng vẫn phải kết nối với cuộc sống để không rơi vào chủ nghĩa cá nhân mù quáng.
Mỗi thời đại, mỗi tác giả đều góp phần làm phong phú dòng chảy văn học với những cảm nhận mới, những nỗi trăn trở khác nhau và những cách nói độc đáo. Điều này tạo nên sự liên tục và phát triển của nền văn học. Mỗi giai đoạn, mỗi nghệ sĩ có một bản sắc riêng, một diện mạo riêng. Chính những phát minh về hình thức đã giúp văn học nhân loại tiến hóa từ kiểu sáng tác này sang kiểu sáng tác khác.
Trong văn học dân tộc, mỗi thời đại để lại một khí chất riêng, một cảm hứng chủ đạo khác nhau. Văn học thời Lí, Trần, Lê được chi phối bởi tình yêu nước, tự hào dân tộc. Sang giai đoạn cuối thế kỷ XVIII, đầu thế kỷ XIX, các nghệ sĩ lại bị ám ảnh bởi số phận con người, họ không ngợi ca những thời đại thái bình mà tìm về bi kịch của cuộc đời. Mỗi tác phẩm lớn của giai đoạn này là tiếng lòng yêu thương mỗi cá nhân. Cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX, văn học lại hướng đến khát vọng độc lập dân tộc. Các thi sĩ phong trào Thơ Mới lên tiếng, khát khao giải phóng cái "tôi" cá nhân. Mỗi thời đại có một nét riêng, và cái riêng đó lan tỏa trong các tác phẩm, tạo nên những giọng điệu riêng biệt. Điều này càng làm rõ thêm thử thách lớn nhất đối với tài năng nghệ sĩ: làm sao để trong một đề tài quen thuộc, anh có thể sáng tạo ra điều gì mới mẻ?
Thơ ca về người kỹ nữ, dù do Bạch Cư Dị, Nguyễn Du, Xuân Diệu hay Tố Hữu sáng tác, mỗi tác phẩm đều có một góc nhìn riêng biệt. Bạch Cư Dị thấu hiểu và xót thương cho thân phận người phụ nữ tài sắc, Nguyễn Du nhìn thấy trong số phận của nàng ca nữ Long Thành cả lẽ hưng vong của một thời đại. Xuân Diệu mang đến một cái nhìn mới về người kỹ nữ qua một hình ảnh cô đơn, lạnh lẽo, trong khi Tố Hữu khẳng định niềm tin vào tương lai tươi sáng.
Thiên nhiên, một đề tài bất tận trong văn học, được nhìn nhận qua nhiều lăng kính khác nhau. Mỗi nhà thơ mang đến cho thiên nhiên một vẻ đẹp riêng, từ Nguyễn Trãi đến Xuân Diệu, mỗi tác giả đều tạo ra những hình ảnh khác biệt về cảnh sắc thiên nhiên qua những cảm nhận sâu sắc của mình.

3. Bài văn nghị luận ấn tượng của HSG quốc gia số 1
Picasso từng là một họa sĩ vô danh, chỉ với 15 đồng bạc trong túi, ông đã thuê sinh viên đi khắp các cửa hàng tranh để hỏi: "Có bán tranh của Picasso không?". Chưa đầy một tháng sau, tên tuổi ông vang dội khắp Paris. Câu chuyện của Picasso hiện nay được xem như một bài học nổi bật về quảng bá và xây dựng thương hiệu cá nhân. Tuy nhiên, liệu có sự mâu thuẫn nào giữa câu chuyện này và quan điểm "Hữu xạ tự nhiên hương" của người xưa?
Giống như chất xạ tự nhiên lan tỏa mùi hương đặc trưng, mỗi người nếu mang trong mình giá trị riêng, tài năng, sẽ tự nhiên được công nhận mà không cần phải tìm cách gượng ép. Nikola Tesla, dù không tự nhận là "cha đẻ của công nghệ hiện đại", nhưng thế giới vẫn mệnh danh ông như vậy vì những phát minh đột phá. William Shakespeare, nếu không sáng tạo nên những vở kịch bất hủ, có lẽ chỉ mãi là một diễn viên vô danh. Dù ở lĩnh vực nào, khi mỗi người hoàn thành trách nhiệm của mình, giá trị tự thân sẽ tỏa sáng mà không cần sự công nhận từ bên ngoài.
Tập trung vào sự phát triển bản thân, cái "tôi" sẽ dần thay đổi và trưởng thành, có thể đạt đến đỉnh cao mà không cần phải quảng bá. Còn khi sự chú tâm của chúng ta bị phân tán vào việc "làm sao để nổi bật hơn?", "làm sao để được nhiều người biết đến?", thì có thể cuối cùng chúng ta sẽ đánh đổi sự nổi tiếng nhất thời để nhận lại những tai tiếng dài lâu. Trước khi trách móc cuộc đời không công nhận mình, hãy tự hỏi: Bạn đã làm gì để xứng đáng với sự ghi nhận ấy?
Trong thời đại hiện nay, nơi thông tin bùng nổ và cạnh tranh khốc liệt, liệu câu nói "hữu xạ tự nhiên hương" còn chính xác? Mọi thứ đều cần quảng bá mạnh mẽ qua truyền thông để gia tăng giá trị. Những thương hiệu toàn cầu, dù nổi tiếng, vẫn không ngừng quảng cáo khắp mọi nơi, từ truyền hình đến mạng xã hội. Thời đại đã thay đổi, và chúng ta không thể chỉ ngồi chờ đợi cơ hội đến.
Sự thay đổi của thời đại không phải là lý do để biện minh cho việc xây dựng hình ảnh cá nhân một cách giả tạo. Sống chủ động là cần thiết, nhưng không phải là lý do để vội vàng đốt cháy giai đoạn. Hãy nhớ rằng, thành công không đến từ sự giả tạo, mà từ những giá trị thực sự mà ta sở hữu và thể hiện trong cuộc sống.
Vậy, đừng lấy câu chuyện của Picasso làm lý do biện minh cho việc không tự quảng bá mình. Picasso đã vẽ những bức tranh đầy sáng tạo, đã dấn thân vào nghệ thuật và xây dựng một giá trị riêng. Mọi sự ghi nhận và nể phục đến từ chính giá trị mà chúng ta có, chứ không phải từ sự phô trương hoặc tạo dựng vỏ bọc hời hợt.
Xây dựng hình ảnh bản thân trong xã hội ngày nay là cần thiết, nhưng cốt lõi của việc đó là giá trị nội tại, không phải vỏ bọc bên ngoài. "Hữu xạ tự nhiên hương" vẫn đúng, vì thông điệp quan trọng của câu nói này là khuyến khích mỗi người phát triển và hoàn thiện bản thân, tìm kiếm và nâng tầm giá trị của chính mình. Hương thơm tự nhiên chính là kết quả của một quá trình dài tìm kiếm sự hoàn thiện bản thân, và lựa chọn sống chân thật. Chúng ta có thể chọn phát triển thương hiệu cá nhân một cách chủ động, nhưng điều quan trọng vẫn là giá trị cốt lõi, bởi chỉ có giá trị thật mới giúp chúng ta tỏa sáng.
Như Einstein đã nói về vua hề Charlot: "Ngài chỉ diễn câm mà cả thế giới đều hiểu. Ngài chắc chắn sẽ trở thành nhân vật vĩ đại". Chắc chắn, nếu ta thực sự là ánh sáng, thì ta sẽ tự động tỏa sáng.

4. Bài văn nghị luận sâu sắc của học sinh giỏi quốc gia số 2
"Văn chương vinh danh Hàn Dũ, thơ ca lại tôn thờ Đỗ Phủ, chẳng khác gì khi leo núi phải đến Thái Sơn, bơi thuyền phải ra Đông Hải. Nếu mãi chỉ ngắm nhìn Thái Sơn, Đông Hải mà không biết đến những vẻ đẹp huyền bí của Thiên Thai, Vũ Di hay Tiêu Tương, Kinh Hồ, thì người ấy cũng chỉ như anh đốn củi trên Thái Sơn, bác lái đò ngoài Đông Hải vậy."
Trong tác phẩm "Tùy Viên Thi Thoại", Viên Mai đã khẳng định rằng dấu ấn của mỗi người nghệ sĩ nằm ở sự sáng tạo mới mẻ, sự nhìn nhận toàn diện, quan sát và cảm nhận tất cả những gì rộng lớn của thế gian. Phải chăng, mỗi nhà văn đều cần xây dựng "thế giới riêng" của mình, một thế giới không chỉ dành cho chính bản thân mà còn dành cho mọi người?
Từ ba màu sắc cơ bản là xanh, đỏ, vàng, người nghệ sĩ tạo nên muôn hình vạn trạng của cuộc sống; từ bảy nốt nhạc tạo ra những giai điệu vừa trầm bổng, vừa dạt dào, vừa sâu lắng; và chỉ từ chừng ấy chữ cái, những tác phẩm văn học phong phú ra đời. Với nguồn nguyên liệu giản đơn ấy, người nghệ sĩ đã khéo léo tạo nên "thế giới riêng" của mình - một thế giới thấm đẫm tình cảm, cảm xúc, những mảnh đời với muôn vàn tình huống, thế giới mà người sáng tác đã tạo ra từ những quan niệm và cách nhìn riêng biệt.
Sáng tạo "thế giới riêng" chính là tiếng nói từ sâu thẳm tâm hồn. Vậy liệu chỉ có nhà văn, nhà thơ mới tạo ra được thế giới ấy? Từ cửa sổ phòng bệnh, trong nỗi cô đơn, tuyệt vọng của bệnh tật và khát khao vươn tới cái đẹp, Van Gogh đã khắc họa thế giới riêng đầy cảm xúc qua bức tranh "Đêm đầy sao". Trong đêm trăng ngập tràn mối tình đơn phương, Beethoven đã sáng tạo nên thế giới riêng qua bản nhạc "Sonat ánh trăng", có lúc mãnh liệt như những đợt sóng cuộn, lúc lại mênh mang như dòng sông Danube, và khi lại dịu êm như vầng trăng huyền bí. Không chỉ văn học, mà ở các lĩnh vực hội họa, điêu khắc, âm nhạc, người nghệ sĩ đều tạo ra thế giới riêng của mình. Nhưng liệu thế giới riêng trong văn học có gì khác biệt? Phải chăng điều đó nằm ở tính đại chúng? Bởi không phải ai cũng có thể sáng tạo nên một bức tranh hay viết một bản nhạc gửi gắm tâm tư, nhưng ai cũng có thể viết văn, làm thơ, bày tỏ tình cảm qua ngôn từ. Và vì thế, mỗi người đều có thể tạo ra một thế giới riêng qua ngôn từ!
Viết văn, với chừng ấy chữ, từng ấy ký tự, mỗi nhà văn lại tạo ra một thế giới riêng biệt của mình. Nguyễn Tuân từng nói: "Nghề văn là nghề của chữ", là nghệ thuật "dùng chữ để sinh ra sự sống". Mỗi tác phẩm, dù chỉ với những ký tự đơn giản, mỗi nghệ sĩ lại thể hiện quan điểm, giọng văn, hoàn cảnh và tính cách khác nhau. Người ta nhớ về Nguyễn Tuân như một bậc thầy trong việc sáng tạo ngôn từ, thế giới của ông là thế giới của những nghệ sĩ tài hoa, sự vật được mô tả từ góc nhìn thẩm mỹ, văn hóa. Theo nhà nghiên cứu Nguyễn Đăng Mạnh, chính nhu cầu tránh sự lặp lại trong văn học đã khiến Nguyễn Tuân tìm ra những từ ngữ mới mẻ, độc đáo trong vốn từ của mình. Nói về phi công Mỹ, ông không ngần ngại sử dụng những từ ngữ mạnh mẽ như "cướp trời, giặc trời, vân phỉ", hay khi nói về lính Mỹ bị giải đi, ông lại dùng những từ như "Một dây tù Mỹ, một dây tội tù, một chuỗi quỷ sống, một xâu vô lại".
Thế giới riêng của nhà văn không có nghĩa là họ tách biệt khỏi dòng chảy chung của nhân loại. Mỗi nghệ sĩ trong suốt hành trình sáng tạo không ngừng cống hiến những tác phẩm ghi lại dấu ấn của cuộc đời, tinh hoa từ tiền nhân để lại cho hậu thế. Sự hiểu lầm rằng nghệ sĩ tự do tạo ra thế giới của riêng mình mà không có ràng buộc là không chính xác. Nếu không có sự gắn kết với thực tế, không có quy phạm, không có nghệ thuật. Như Hàn Can, đại sư vẽ ngựa thành công bởi ông học hỏi từ những con ngựa thực tế. Thạch Đào thời Thanh cũng từng nói: "Chỉ khi thu thập hết những đỉnh núi lạ mới có thể viết nên tác phẩm". Không có người nghệ sĩ nào tách biệt hoàn toàn với thế giới chung, cũng không có tác phẩm thành công nào không dựa trên nền tảng của sự kế thừa và phát triển những tinh hoa trước đó.
Thế giới riêng của nghệ sĩ cần phải xuất phát từ thực tế cuộc sống. Nghệ thuật là sự sáng tạo, nhưng sự sáng tạo đó không thể tách rời khỏi hiện thực. Nhà văn, nhà thơ có thể tạo dựng một thế giới riêng, nhưng thế giới ấy phải mang dấu ấn của cuộc sống. Hơn nữa, vượt qua sự thỏa mãn cá nhân, mỗi nhà văn đều mang trong mình sứ mệnh ghi lại những biến cố, những "bể dâu" của lịch sử. Thế giới nghệ thuật riêng của Đỗ Phủ chính là sản phẩm của cuộc đời ông, những dòng thơ giản dị nhưng thấm đẫm lòng yêu nước, yêu dân, và tinh thần đấu tranh chống cường quyền. Thế giới trong thơ ông bắt nguồn từ những trải nghiệm thực tế, từ những đau khổ và nỗi khổ của con người trong xã hội loạn lạc.
Từ thế giới riêng của mỗi nghệ sĩ, độc giả có thể nhìn thấy chính mình. Như Tố Hữu từng nói: "Bài thơ hay khiến người ta quên đi câu thơ, chỉ còn cảm nhận được tình người, quên rằng đó là tiếng nói của ai, và cảm nhận như là của chính mình".
Trong thế giới công nghệ hiện đại, cụm từ "thế giới riêng" không còn xa lạ với chúng ta. Nhiều người tạo dựng không gian riêng trên các nền tảng mạng xã hội, nhưng lại quên đi giá trị đích thực của sự kết nối. Họ phán xét, mỉa mai, làm tổn thương nhau, và dần dần chúng ta mất đi mối liên kết tâm hồn với nhau. Câu nói "Thế giới của mình nhưng không phải cho riêng mình" không chỉ đúng với các nhà văn mà còn có giá trị trong thời đại ngày nay, khi mà mỗi người cần tự tạo dựng cho mình một thế giới nhưng không vì sự ích kỷ, mà vì sự chia sẻ và kết nối cùng cộng đồng.
"Viết ra không phải là điều khó; cái khó là phải có những câu chuyện đáng kể để kể, những tư tưởng đáng ghi lại để ghi" (Jérôme và Jean Tharaud).

5. Bài văn nghị luận đặc sắc của HSG quốc gia lần thứ 3
Albert Einstein từng chia sẻ: “Cái tôi và sự hiểu biết tỉ lệ nghịch với nhau. Hiểu càng nhiều, cái tôi càng bé. Hiểu càng ít, cái tôi càng to”. Điều này như một chân lý, sông sâu lặng yên, núi cao lại cúi đầu. Lời nói ấy làm tôi nhớ đến câu thành ngữ “Hữu xạ tự nhiên hương”. Tuy nhiên, trong kỷ nguyên công nghiệp 4.0, câu nói ấy liệu còn đúng với cách xây dựng hình ảnh bản thân trong xã hội hiện nay?
“Hữu xạ tự nhiên hương” là một thành ngữ Hán Việt, trong đó “Hữu” nghĩa là hiện hữu, tồn tại và “xạ” chỉ mùi hương đặc trưng từ tuyến hươu xạ. “Tự nhiên hương” là hương thơm tự nhiên, không cần tác động. Ghép lại, câu thành ngữ này mang ý nghĩa: nếu bản thân có giá trị, có “chất riêng” thì sẽ tự nhiên thu hút sự chú ý mà không cần phải phô trương. Sự khiêm tốn là cốt lõi, nếu ta sống lương thiện, có đức và tài, người khác sẽ tự nhận ra và quý trọng mà không cần phải khoe khoang. Nếu ta tận tâm hoàn thành trách nhiệm, giá trị của ta sẽ tự tỏa sáng mà không cần tuyên bố.
Cuốn “Tam tự kinh” có câu: “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, mỗi người đều có bản tính tốt đẹp, nhưng liệu chúng ta có giữ và phát huy được phẩm chất ấy qua quá trình trưởng thành? Câu thành ngữ “Hữu xạ tự nhiên hương” cũng khuyên chúng ta nên tu dưỡng và phát triển bản thân, không phụ lòng những gì ta có.
Con người sinh ra như trang giấy trắng, nhưng qua quá trình trưởng thành, mỗi người tự tạo dựng giá trị cho riêng mình. Bất kể lĩnh vực nào, khi ta làm tốt công việc và trách nhiệm, những giá trị ấy sẽ tự tỏa sáng mà không cần sự chú ý. Khi ta hoàn thiện bản thân, ta sẽ ngày càng trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Những giá trị nội tại tự khắc làm người khác nhận ra, đó chính là bản chất của “Hữu xạ tự nhiên hương”.
Thế giới biết đến William Shakespeare như một ví dụ điển hình của “Hữu xạ tự nhiên hương”. Nếu không có những tác phẩm đặc sắc, ông có thể chỉ là một diễn viên vô danh. Einstein, dù nổi tiếng với những phát minh vĩ đại, cũng khiêm tốn cho rằng mình chỉ là người bình thường. Những người nổi tiếng thực sự không cần phải khẳng định tài năng của mình, họ tự tạo ra giá trị có ích cho nhân loại, và chính sự tỏa sáng ấy thu hút sự chú ý của thế giới.
Ngày nay, việc xây dựng hình ảnh cá nhân là điều cần thiết. Điều này không chỉ giúp ta tiến bộ mà còn đem lại lợi ích cho chính mình. Xây dựng hình ảnh từ sớm giúp tiết kiệm thời gian và tránh được sai sót. Chúng ta có thể thấy Trần Khánh Vy, người được biết đến như hot girl 7 thứ tiếng. Ban đầu, cô cũng gặp phải tranh cãi, nhưng qua thời gian, cô đã trưởng thành, xây dựng thương hiệu cá nhân vững mạnh, là nguồn cảm hứng cho nhiều người trẻ.
Lev Tolstoy từng nói “Người ta như một phân số mà tử số là giá trị thật, mẫu số là giá trị mà người ta tưởng tượng”. Trong kỷ nguyên công nghệ số hiện nay, liệu “Hữu xạ tự nhiên hương” còn tồn tại? Thực tế cho thấy có những người không có “hữu xạ” nhưng vẫn nổi tiếng nhờ truyền thông. Điều này khiến ta băn khoăn về sự giả dối trong xã hội. Tuy nhiên, nếu ta thật sự “hữu xạ” theo nghĩa đúng đắn, giá trị sẽ tự nhiên tỏa sáng mà không cần bất kỳ sự can thiệp nào.
Hãy xây dựng hình ảnh bản thân từ giá trị thực sự, không phải qua những chiêu trò rỗng tuếch. Nếu ta thực sự là ánh sáng, ta sẽ tỏa sáng theo cách riêng, không cần phải đuổi theo sự nổi tiếng phù phiếm. “Hữu xạ tự nhiên hương” là thông điệp trường tồn theo thời gian. Khi ta tin vào bản thân, ta chắc chắn sẽ tỏa sáng. Hãy hoàn thiện bản thân từng ngày, như trong câu thành ngữ, “Hữu xạ tự nhiên hương” sẽ đến với những ai thực sự xứng đáng.
Trong bức thư thứ 805 của quyển sách “999 lá thư gửi cho chính mình” có viết: “Đừng đuổi theo một con ngựa. Hãy dành thời gian trồng cỏ, đợi xuân sang, hoa nở, tự khắc sẽ có đàn tuấn mã tìm đến”. Hãy phát triển bản thân qua từng ngày, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình và “Hữu xạ tự nhiên hương” sẽ tự đến.

Có thể bạn quan tâm

6 Địa chỉ vàng mua tủ nhựa đáng tin cậy nhất tại thủ đô Hà Nội

Khám phá bộ sưu tập Background tuyệt đẹp dành cho Photoshop

Thay đổi phần mở rộng của tất cả các tệp trong một thư mục chỉ bằng một dòng lệnh CMD đơn giản.

Cách thưởng thức hạt hướng dương một cách tinh tế

Hướng dẫn chi tiết cách gỡ bỏ phần mềm đã cài đặt trên Windows 10
