Top 6 Phân Tích Tâm Trạng Người Chinh Phụ Trong 'Tình Cảnh Lẻ Loi' - Những Góc Nhìn Sâu Sắc Nhất (Ngữ Văn 10)
Nội dung bài viết
1. Bài Phân Tích Đặc Sắc Số 4
Người phụ nữ thời phong kiến luôn là nạn nhân thầm lặng của những bất công xã hội. Không phải chịu cảnh cung nữ bị lãng quên hay kiếp vợ lẽ bị hắt hủi, người chinh phụ trong tác phẩm phải gánh nỗi đau xa cách khi chồng nơi chiến trận. Đoạn trích khắc họa rõ nét nỗi cô đơn tột cùng và niềm đau khắc khoải của nàng.
Trước hết là bức tranh tâm trạng cô liêu của người chinh phụ. Nỗi cô đơn như mạng nhện vô hình quấn lấy nàng, khiến ngày thẫn thờ như kẻ mộng du, đêm trắng như tờ:
“Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước,
Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen.
Ngoài rèm thước chẳng mách tin,
Trong rèm dường đã có đèn biết chăng?
Đèn có biết, dường bằng chẳng biết,
Lòng thiếp riêng bi thiết mà thôi.
Buồn rầu nói chẳng nên lời,
Hoa đèn kia với bóng người khá thương!”
Mỗi bước chân nàng như in hằn nỗi trống trải. Hiên nhà vắng lặng thiếu vắng bóng hình người chồng. Rèm thưa buông xuống trong vô vọng chờ tin chim thước - kẻ đưa tin hão huyền. Ngọn đèn leo lét trở thành người bạn câm lặng, dù thức cùng nàng nhưng chẳng thể sẻ chia nỗi niềm tâm sự.
Không chỉ cô đơn, nàng còn chìm trong biển sầu vô tận:
“Gà eo óc gáy sương năm trống,
Hoè phất phơ rủ bóng bốn bên.
Khắc giờ đằng đẵng như niên,
Mối sầu dằng dặc tựa miền bể xa.
Hương gượng đốt, hồn đà mê mải,
Gương gượng soi, lệ lại chứa chan.
Sắt cầm gượng gảy ngón đàn
Dây uyên kinh đứt, phím loan ngại chùng.
Lòng này gửi gió đông có tiện,
Nghìn vàng xin gửi đến non Yên.
Non Yên dù chẳng tới miền,
Nhớ chàng thăm thẳm đường lên bằng trời.
Trời thăm thẳm xa vời khôn thấu,
Nỗi nhớ chàng đau đáu nào xong.
Cảnh buồn người thiết tha lòng,
Cành cây sương đượm, tiếng trùng mưa phun.”
Tiếng gà gáy xé tan màn đêm càng nhấn mạnh nỗi cô độc. Cây hòe ủ rũ như chính tâm trạng nàng. Thời gian trôi chậm rãi mà mỗi khắc giờ như một năm dài đằng đẵng. Những vật dụng quen thuộc - gương, đàn - giờ đây chỉ gợi thêm nỗi đau. Dây đàn đứt gánh như linh cảm điềm gở. Nàng gửi gắm tâm tình qua ngọn gió đông, nhưng non Yên xa vời vợi, nỗi nhớ chất chồng tựa trời cao thăm thẳm.
Qua đó, ta thấy chiến tranh không chỉ cướp đi sinh mạng người lính, mà còn đày đọa những người vợ trẻ vào cảnh góa bụa trong tưởng tượng. Người chinh phụ sống trong nỗi lo âu triền miên, không biết người chồng nơi chiến địa sống chết ra sao.

2. Bài Phân Tích Đặc Sắc Số 5 - Tâm Trạng Người Chinh Phụ Qua Ngòi Bút Đặng Trần Côn
Đặng Trần Côn - bậc thầy ngôn từ đã khắc họa thành công hình ảnh người chinh phụ cô đơn trong kiệt tác 'Chinh phụ ngâm'. Tác phẩm như bức tranh thấm đẫm nỗi niềm của người vợ trẻ tiễn chồng ra trận mà không hẹn ngày về, để lại dư âm sâu lắng trong lòng độc giả qua những cung bậc cảm xúc chân thực nhất.
Tám câu thơ mở đầu là bức họa tâm trạng đầy ám ảnh:
'Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước
Ngồi rèm thừa rủ thác đòi phen'
Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở với bóng hình cô độc của người chinh phụ. Mỗi bước chân như gieo xuống nỗi sầu thương, mỗi cử chỉ chỉ là thói quen vô hồn. Nàng như bóng ma lặng lẽ trong căn nhà trống vắng, mòn mỏi chờ tin chim thước - kẻ đưa tin hão huyền.
Nghệ thuật đối lập 'rủ-thác', 'ngoài-trong' càng tô đậm sự lặp lại nhàm chán của những ngày tháng cô liêu. Những từ ngữ 'bi thiết', 'buồn rầu' như tiếng thở dài não nuột, khắc sâu nỗi niềm thương nhớ khôn nguôi.
Tám câu tiếp theo là bản hòa tấu của sự chờ đợi mỏi mòn:
'Gà eo óc gáy sương năm trống
Hoè phất phơ rủ bóng bốn bên'
Thời gian như đông cứng lại, mỗi khắc giờ dài tựa năm tháng. Cảnh vật cũng ủ ê theo nỗi sầu: tiếng gà heo hút, bóng hòe đơn độc. Điệp khúc 'gượng' - gượng đốt hương, gượng soi gương, gượng gảy đàn - như tiếng nấc nghẹn ngào của trái tim khao khát yêu thương.
Nghệ thuật tả cảnh ngụ tình đạt đến đỉnh cao khi mỗi hình ảnh đều thấm đẫm tâm trạng. Dây đàn đứt gánh như linh cảm điềm gở, gương lệ nhòa là minh chứng cho nỗi đau không lời.

3. Bài Phân Tích Chọn Lọc Số 6 - Những Tầng Lớp Cảm Xúc Trong 'Chinh Phụ Ngâm'
Trong xã hội phong kiến đầy rẫy bất công, người phụ nữ luôn gánh chịu những số phận nghiệt ngã nhất. Dù là cung tần mỹ nữ nơi lầu son gác tía hay người vợ trẻ chung thủy một lòng, họ đều phải đối mặt với nỗi cô đơn tột cùng. 'Chinh phụ ngâm' của Đặng Trần Côn đã khắc họa xuất sắc tâm trạng ấy qua hình tượng người chinh phụ - nạn nhân thầm lặng của những cuộc chiến phi nghĩa.
Mười sáu câu thơ đầu là bản hòa ca của nỗi cô liêu:
'Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước,
Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen.'
Từng bước chân nặng trĩu như gieo xuống nỗi sầu thương. Rèm thưa buông xuống trong vô vọng, chim thước - sứ giả hão huyền - chẳng mang tin lành. Ngọn đèn leo lét trở thành người bạn câm lặng, dù thức cùng nàng nhưng chẳng thể sẻ chia. Câu hỏi tu từ xoáy sâu vào nỗi cô độc: 'Đèn có biết dường bằng chẳng biết'.
Khổ thơ tiếp theo là bức tranh thời gian ngưng đọng:
'Gà eo óc gáy sương năm trống,
Hoè phất phơ rủ bóng bốn bên.'
Tiếng gà heo hút xé tan màn đêm, bóng hòe đơn độc như chính tâm trạng nàng. Điệp khúc 'gượng' - gượng đốt hương, gượng soi gương, gượng gảy đàn - là những nốt lặng đau đớn của trái tim khao khát yêu thương. Dây đàn đứt gánh như linh cảm điềm gở, gương lệ nhòa là minh chứng cho nỗi đau không lời.
Đoạn kết là khúc bi ca của nỗi nhớ:
'Lòng này gửi gió đông có tiện,
Nghìn vàng xin gửi đến non Yên.'
Tấm lòng son sắt gửi theo ngọn gió đông, dẫu biết Non Yên xa vời vợi. Nỗi nhớ thăm thẳm như trời cao, đau đáu khôn nguôi. Cảnh vật cũng nhuốm màu tâm trạng: cành cây ướt đẫm sương đêm, tiếng mưa phùn như giọt lệ tràn mi.
Qua đoạn trích, ta thấy được bức tranh hiện thực xã hội phong kiến với những cuộc chiến tranh phi nghĩa đã chia lìa bao đôi lứa. Người chinh phụ trở thành biểu tượng cho nỗi đau của người phụ nữ khi xa chồng - mười phần lo lắng, trăm phần nhớ thương.

4. Bài Phân Tích Đặc Sắc Số 1 - Tiếng Lòng Người Chinh Phụ
Đoạn trích 'Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ' từ kiệt tác 'Chinh phụ ngâm' của Đặng Trần Côn đã khắc họa chân thực nỗi cô đơn khắc khoải của người vợ trẻ khi tiễn chồng ra trận. Bức tranh tâm trạng được vẽ nên từ những cung bậc cảm xúc tinh tế nhất, khi nàng trở về căn phòng the lạnh lẽo, đối diện với nỗi cô đơn gấp bội.
Tám câu thơ đầu là bản hòa tấu của sự bồn chồn:
'Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước
Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen'
Mỗi bước chân như gieo xuống nỗi sầu thương. Rèm thưa buông xuống trong vô vọng, chim thước - sứ giả hão huyền - chẳng mang tin lành. Ngọn đèn leo lét trở thành người bạn câm lặng, dù thức cùng nàng nhưng chẳng thể sẻ chia. Hình ảnh 'Hoa đèn kia với bóng người khá thương' như dao cứa vào nỗi cô độc tột cùng.
Khổ thơ tiếp theo là bức tranh thời gian ngưng đọng:
'Gà eo óc gáy sương năm trống
Hòe phất phơ rủ bóng bốn bên'
Tiếng gà heo hút xé tan màn đêm, bóng hòe đơn độc như chính tâm trạng nàng. Điệp từ 'gượng' - gượng đốt hương, gượng soi gương, gượng gảy đàn - là những nốt lặng đau đớn. Dây đàn đứt gánh như linh cảm điềm gở, gương lệ nhòa là minh cảm cho nỗi đau không lời.
Khổ cuối cùng là khúc bi ca của nỗi nhớ:
'Lòng này gửi gió đông có tiện
Nghìn vàng xin gửi đến non Yên'
Tấm lòng son sắt gửi theo ngọn gió đông, dẫu biết Non Yên xa vời vợi. Cảnh vật cũng nhuốm màu tâm trạng: cành cây ướt đẫm sương đêm, tiếng mưa phùn như giọt lệ tràn mi. Đoạn trích không chỉ là tiếng lòng người chinh phụ mà còn là lời tố cáo chiến tranh phi nghĩa đã hủy hoại hạnh phúc lứa đôi.

5. Bài Phân Tích Chọn Lọc Số 2 - Tâm Tư Người Chinh Phụ
Đặng Trần Côn - danh sĩ tài hoa đất Thăng Long, với kiệt tác 'Chinh phụ ngâm' đã trở thành tiếng nói nhân văn vượt thời gian. Giữa bối cảnh xã hội phong kiến đầy biến động với những cuộc chiến tranh tương tàn, tác phẩm như lời ai oán cho thân phận người phụ nữ có chồng ra trận. Bản diễn Nôm của Đoàn Thị Điểm bằng thể song thất lục bát đã thổi hồn dân tộc vào tác phẩm, đặc biệt qua đoạn trích 'Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ' - bức tranh tâm trạng đầy ám ảnh về nỗi cô đơn khôn cùng.
Tám câu mở đầu là khúc dạo đầu của nỗi bồn chồn vô vọng:
'Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước
Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen'
Mỗi bước chân như gieo xuống nỗi sầu thương. Rèm thưa buông xuống trong vô vọng, chim thước - sứ giả hão huyền - vắng bóng. Ngọn đèn leo lét trở thành người bạn câm lặng, dù thức cùng nàng nhưng chẳng thể sẻ chia. Câu thơ 'Đèn có biết dường bằng chẳng biết' như tiếng thở dài não nuột trước sự cô độc tận cùng.
Bốn câu tiếp theo là bản hòa tấu của thời gian ngưng đọng:
'Gà eo óc gáy sương năm trống
Hòe phất phơ rủ bóng bốn bên'
Tiếng gà heo hút xé tan màn đêm, bóng hòe đơn độc như chính tâm trạng nàng. Nghệ thuật dùng từ láy 'eo óc', 'phất phơ', 'đằng đẵng', 'dằng dặc' tạo nên bức tranh đa chiều về nỗi sầu muộn - từ âm thanh, hình ảnh đến không-thời gian vô tận.
Đỉnh điểm của nỗi đau là cảnh 'gượng' làm mọi việc:
'Sắt cầm gượng gảy ngón đàn
Dây uyên kinh đứt phím loan ngại chùng'
Hình ảnh dây đàn đứt gánh như điềm báo gở, gợi lên nỗi ám ảnh về thân phận 'cô phụ'. Tám câu cuối là khúc bi ca của nỗi nhớ thương vô vọng, khi gió đông yếu ớt không đủ sức mang tấm lòng 'nghìn vàng' vượt non Yên xa thẳm. Tác phẩm không chỉ là tiếng kêu thương cho số phận mà còn là lời tố cáo đanh thép chiến tranh phi nghĩa, khẳng định giá trị nhân văn sâu sắc của văn học dân tộc.

6. Bài Phân Tích Đặc Sắc Số 3 - Tiếng Lòng Vượt Thời Gian
Trong dòng chảy văn học, 'Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ' qua ngòi bút Đoàn Thị Điểm đã trở thành bức tranh tâm trạng đầy ám ảnh. Tác phẩm không chỉ khắc họa nỗi cô đơn của người vợ trẻ khi chồng ra trận, mà còn là tiếng lòng thổn thức của cả một thế hệ phụ nữ trong xã hội phong kiến.
Bốn câu mở đầu là khúc dạo đầu của nỗi niềm:
'Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước
Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen'
Mỗi bước chân như gieo xuống nỗi sầu thương. Rèm thưa buông xuống trong vô vọng, chim thước - sứ giả hão huyền - vắng bóng. Ngọn đèn leo lét trở thành người bạn câm lặng, dù thức cùng nàng nhưng chẳng thể sẻ chia. Câu hỏi tu từ 'Trong rèm, dường đã có đèn biết chăng?' như xoáy sâu vào nỗi cô độc tận cùng.
Khổ thơ tiếp theo là bản hòa tấu của nỗi đau không lời:
'Đèn có biết dường bằng chẳng biết
Lòng thiếp riêng bi thiết mà thôi'
Hoa đèn trở thành người bạn duy nhất trong đêm dài tịch mịch, dù biết rằng đó chỉ là ảo ảnh an ủi. Cảnh vật qua lăng kính tâm trạng cũng nhuốm màu sầu thương:
'Gà eo óc gáy sương năm trống
Hòe phất phơ rủ bóng bốn bên'
Tiếng gà heo hút xé tan màn đêm, bóng hòe đơn độc như chính số phận nàng. Điệp khúc 'gượng' - gượng soi gương, gượng gảy đàn - là những nốt lặng đau đớn. Hình ảnh 'dây uyên kinh đứt' như điềm báo gở cho mối tình tan vỡ.
Khổ cuối cùng là khúc bi ca của nỗi nhớ:
'Lòng này gửi gió đông có tiện
Nghìn vàng xin gửi đến non Yên'
Tấm lòng son sắt gửi theo ngọn gió đông, dẫu biết Non Yên xa vời vợi. Nỗi nhớ thăm thẳm như trời cao, đau đáu khôn nguôi. Tác phẩm không chỉ là tiếng lòng người chinh phụ mà còn là bản cáo trạng đanh thép tố cáo chiến tranh phi nghĩa đã chia lìa hạnh phúc lứa đôi.

Có thể bạn quan tâm

Top 10 địa chỉ salon tóc đẳng cấp tại TP. Cà Mau - chuyên nghiệp từ tạo kiểu đến cắt tỉa chuẩn đẹp

Hướng Dẫn Tải Fortnite Trên Chromebook

Tự động hóa việc khởi chạy chương trình và phần mềm với Windows Task Scheduler

Hướng dẫn Tắt Chế Độ Lái Xe

6 Địa chỉ Phòng khám Đông y đáng tin cậy bậc nhất Đắk Lắk
