Top 7 Tản văn về thanh xuân sâu lắng và đầy cảm xúc
Nội dung bài viết
1. Gửi thanh xuân rực rỡ của chúng ta
Có người từng nói: "Thanh xuân là cơn mưa rào đầu mùa, dù bị cảm lạnh, ta vẫn mong được ướt thêm một lần nữa". Thật vậy, tuổi trẻ là quãng thời gian rực rỡ và sôi nổi nhất của đời người. Đó là khi ta cháy bỏng với khát vọng, sống hết mình với đam mê, sáng tạo và không ngừng khám phá thế giới. Thanh xuân lưu giữ biết bao kỷ niệm – ngọt ngào có, đau đớn cũng nhiều – tất cả trở thành hành trang quý giá trên hành trình trưởng thành. Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng ai có thể níu giữ, và rồi ai cũng phải lớn lên, đối mặt với muôn vàn thử thách của cuộc sống. Tình yêu thương dù tha thiết đến đâu cũng không thể ngăn bước ta khỏi quy luật ấy. Thanh xuân – là khởi đầu, là bước chân đầu tiên trên con đường mang tên cuộc đời.
Mỗi người là một câu chuyện riêng biệt của tuổi trẻ. Có người mỉm cười mãn nguyện, có người tiếc nuối khôn nguôi vì đã lãng phí thời gian đẹp nhất. Nhưng đừng vì thế mà buồn lòng – vì bản chất của thanh xuân là vậy. Những sai lầm, những lần bỏ lỡ, cả sự sợ hãi và hoài nghi – tất cả đều là một phần giúp ta trưởng thành, mạnh mẽ hơn. Dẫu có vấp ngã, điều quan trọng là dám đứng lên và bước tiếp. Tuổi trẻ không cho ta cơ hội để sai mãi, nhưng chính những lần sai ấy giúp ta hiểu mình hơn, biết trân quý hơn từng khoảnh khắc.
Thanh xuân – như cơn gió tháng chín, đến rồi đi không lời từ biệt. Chúng ta không thể sống hai lần một đời người, nên hãy sống trọn vẹn khi còn có thể. “Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ sao ta không sống thật sâu?” (Phạm Lữ Ân). Vậy hãy để thanh xuân của ta trọn vẹn, sống động và rực rỡ như chính cái tên mà nó mang.

2. Ai rồi cũng từng vấp ngã trong thanh xuân
Thanh xuân – hai tiếng tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại chất chứa bao khát vọng và kỷ niệm. Ấy thế mà, khi nhắc đến nó, ta không thể không nhớ đến những lần vấp ngã đau đớn, những khoảnh khắc tưởng chừng không thể vượt qua. Vì ai trong chúng ta rồi cũng từng chênh vênh giữa những năm tháng rực rỡ ấy.
Những ngày tháng 17, trái tim ta lần đầu rung động vì ánh mắt đầu tiên, vì nụ cười vụng dại mà cứ ngỡ là cả thế giới. Tình đầu đến bất ngờ, đẹp trong trẻo và thuần khiết như ánh nắng mai, để rồi cũng chính tình đầu ấy gieo vào tim ta những dư vị ngọt ngào xen lẫn khắc khoải khôn nguôi. Lần đầu yêu, ta yêu hết mình, cho đi tất cả, đặt cả tâm hồn vào một người, rồi cũng chính lần đầu ấy, ta hiểu thế nào là tổn thương, là mất mát.
Nếu được lựa chọn lại, ta vẫn nguyện đắm mình trong cơn mưa ngày gặp gỡ, vẫn muốn sống lại cảm giác con tim đập rộn ràng vì ai đó. Nhưng thanh xuân chẳng thể lặp lại, người ấy cũng chỉ còn là một phần trong ký ức. Để rồi khi thời gian trôi qua, ta nhận ra rằng: điều đẹp đẽ nhất không phải là giữ được ai đó mãi mãi, mà là từng yêu một cách chân thành đến thế.
Thanh xuân rồi sẽ khép lại, để nhường chỗ cho trưởng thành. Những vết thương sẽ hóa sẹo, những ký ức sẽ được cất giữ nơi góc sâu nhất của con tim. Nhưng chính nhờ những vấp ngã đó, ta học được cách mạnh mẽ, cách yêu thương có chừng mực, và trên hết là biết trân trọng chính mình. Một trái tim từng đau vẫn có thể yêu, và tình yêu đến sau đôi khi lại là điều xứng đáng nhất.
Cuối cùng, cảm ơn thanh xuân – dẫu nhiều khúc quanh, dẫu từng làm ta đau – nhưng cũng đã cho ta sống thật, yêu thật và lớn lên từ những vết nứt của tuổi trẻ.

3. Những dòng viết gửi tuổi thanh xuân
"Thanh xuân là quãng thời gian nhiều bấp bênh bởi ta chẳng có câu trả lời rõ ràng cho những gì bản thân muốn. Ai thực sự yêu ta? Ta thực sự yêu ai? Ta lang thang đi tìm, để rồi khi câu trả lời hiện ra trước mắt, ta đã trưởng thành, đã bước qua những chia ly. (Reply 1997)"
Những thước phim Ghibli như lối dẫn dịu dàng đưa tôi đến gần hơn với bản thân, dạy tôi mở lòng bằng lý trí và cảm nhận bằng trái tim. Blog này chỉ là nơi lưu giữ lại hành trình của tôi — để hiểu chính mình và sống một cuộc đời không hối tiếc.
"Hồi trẻ, ta thường xem nhẹ phần mở đầu, đến khi kết thúc lại thấy tim đau đớn. Khi đã trưởng thành, ta tránh được tổn thương ngây dại, nhưng đồng thời cũng đánh mất sự can đảm thuở ban đầu." (Năm Tháng Vội Vã)
10 tuổi, tôi lần đầu cảm mến một người. Cảm xúc non trẻ ấy ngọt ngào như kẹo, ngô nghê như chính tuổi thơ của mình. Dù tình đầu không là cổ tích, nó để lại một giai điệu buồn dịu nhẹ dạy tôi rằng: càng mong cầu không tổn thương, thì lại càng đau đớn hơn. Nhưng tôi vẫn trân quý năm tháng ấy — một mảng ký ức không thể quên.
"Đương nhiên, khi còn trẻ, chúng ta không tin có ngày định mệnh khiến mình không thể chạm tới điều mong muốn." (Anh Có Thích Nước Mỹ Không)
12 tuổi, tôi thay đổi. Từ đứa trẻ nhút nhát thành kẻ gây tổn thương người khác để bảo vệ bản thân. Tôi chạy theo sự công nhận giả tạo, xem thường người khác, đùa giỡn tình cảm — chỉ để rồi gánh chịu hậu quả. Tuổi 18, tôi hiểu thế nào là nhân quả.
16 tuổi, tôi gặp người có cùng chữ cái đầu. Người ấy chính là tia nắng làm tan lớp băng xấu xí trong tôi. Vậy mà tôi, vì áp lực, lại làm tổn thương người ấy. Chúng tôi xa cách, rồi ghét nhau — cả hai năm trời. Tôi nhận quả báo: bị khinh thường, bị chế giễu, bị đem ra làm trò cười. Và tôi học được: không có tư cách để buồn nếu chính mình là người gây ra mọi tổn thương.
Tôi vùi mình vào học, không để né tránh, mà để chứng minh rằng bản thân vẫn có giá trị. Tôi muốn được tự do quyết định cuộc đời, tìm kiếm người cùng chí hướng — một bạn đồng hành cả đời. "Tuổi thanh xuân rồi sẽ qua đi, nhưng sức mạnh thì không. Mỗi sự cố gắng đều là để vượt qua chính mình. Vì đối thủ lớn nhất là chính ta." (Luhan)
Sau kỳ thi Đại học, tôi tập tĩnh tâm qua từng trang sách — chủ yếu là tản văn về cuộc đời và tình yêu. Chúng dẫn tôi đến chốn bình yên, nơi tôi thôi oán trách quá khứ, và học cách nhìn mọi chuyện bằng trái tim thấu cảm.
Tôi gặp lại người ấy. Nói chuyện một cách nghiêm túc, xin lỗi, giãi bày. Cả hai như trút được gánh nặng. Người ấy giờ đã có tình yêu mới, và tôi thật lòng chúc phúc. Tôi vẫn nhớ hôm mưa tầm tã, người ấy mang hoa đến nhà, còn tôi — vì sợ cha mẹ — đã lỡ làm tổn thương người quan trọng. Tôi xin lỗi. Vì đã thiếu dũng khí.
"Tuổi xuân là thời gian để nhớ nhung, hoài niệm. Khi ôm chặt lấy, nó chẳng đáng giá. Nhưng khi buông ra và nhìn lại, nó mới có ý nghĩa. Những ai từng yêu và làm tổn thương ta, đều là một phần không thể thiếu trong thanh xuân." (Anh Có Thích Nước Mỹ Không)
Gặp gỡ là điều đặc biệt — chỉ khi có duyên mới gặp được. Tôi học được sự trân trọng. Có những chuyện còn kịp, nhưng cũng có những chuyện đã quá muộn. Nguyên tắc sống của tôi luôn là: bước đi thì không quay lại. Nhưng hiện tại, tôi đã quay đầu, gom lại tất cả trong hai chữ "tiếc nuối". Và tôi không muốn bị nhấn chìm bởi nó.
Nên sống hết mình cho tuổi trẻ, hay lại quay về guồng quay công việc? Đó là câu hỏi tôi để ngỏ giữa những ngày nắng đẹp, với hy vọng rằng vẫn còn kịp để bắt đầu một lần nữa.
"Thanh xuân là quãng thời gian đầy sóng gió bởi vì lúc ấy chúng ta không biết câu trả lời là gì... Và rồi khi câu trả lời hiện ra, ta đã trưởng thành, đã trải qua những ly biệt ít nhiều." (Reply 1997)
Sài Gòn, ngày 19 tháng 4 năm 2016 — Author: Tea1997 Trân

4. Gửi Cậu – Người thanh niên tuổi 18 đầy nhiệt huyết
Có những tia nắng nhẹ nhàng đọng trên ngọn xoài trước cổng nhà – nơi quen thuộc gắn liền tuổi thơ – ánh nắng cuối Xuân dìu dịu như đang đánh thức những chú chim non, khiến chúng rộn ràng cất tiếng líu lo, rời tổ bay đi trong trẻo.
Bé T giờ đã vào lớp Một. Tuổi thơ ấy hồn nhiên biết bao, mỗi sáng tung tăng cùng cặp sách, ríu rít trên xe mẹ chở đến trường. Trưa về, em kể mẹ nghe mọi chuyện ở lớp bằng ánh mắt long lanh, từng lời ngây thơ còn đọng lại nơi khóe miệng.
Ngày xưa, Cậu cũng vậy. Cậu của lớp Một vô tư, không lo nghĩ. Thế rồi thời gian trôi qua tựa giấc mơ, giờ đây Cậu đã là chàng trai của tuổi mười tám – tuổi bắt đầu khắc họa giấc mơ, nuôi lớn hoài bão. Bên cạnh sách vở, Cậu còn mang theo cả những suy tư về hướng đi, về lựa chọn cho tương lai mình.
Cậu biết không, nghề nào cũng quý, nếu như đó là con đường mà Cậu dốc lòng đi đến tận cùng. Quan trọng là Cậu có dám sống hết mình vì lựa chọn đó hay không.
Không con đường nào toàn hoa thơm trải lối. Khó khăn, thử thách, giông gió – tất cả đều là những bài kiểm tra mà cuộc đời dành cho Cậu. Nếu sợ hãi, chúng sẽ càng lấn lướt. Nhưng nếu vững vàng, Cậu sẽ vượt qua tất cả. Vì giống như thanh thép, càng trải lửa càng trở nên kiên cường.
Hãy tin rằng, mỗi cố gắng của Cậu hôm nay là nền móng cho tương lai vững chãi. Hãy dũng cảm, kiên trì, và không ngừng tiến bước. Vì Cậu là chàng trai tuổi 18 – đầy khát vọng và bản lĩnh.
Tiến lên nhé, Cậu của ngày mai!

5. Thanh xuân – Giấc mộng dịu dàng của tuổi trẻ
Chúng ta ở tuổi 17 chẳng thể giống với chính mình ở tuổi 27, nhưng những hồi ức của một thời thanh xuân thì vẫn luôn vẹn nguyên như thế. Khi tháng 6 vừa ghé đến, ai đó hỏi tôi rằng: "Khoảnh khắc nào là đẹp nhất đời người?" – Câu trả lời vẫn luôn là: thanh xuân.
Những ngày tháng tươi trẻ ấy đã dạy chúng ta rằng, có những điều nếu đã qua đi thì sẽ chẳng thể quay lại, như một chuyến tàu không có vé khứ hồi.
Tuổi trẻ là ký ức đẹp đến ngỡ ngàng – nơi không gì có thể mua lại, kể cả bằng cả kho báu đời người.
Thanh xuân ta từng có những người bạn tuyệt vời, từng biết rung động vì một ánh mắt, từng thương ai đó bằng cả trái tim non trẻ. Tất cả khiến trái tim ta xao xuyến mỗi lần nhớ về.
Ai cũng từng giữ trong lòng hình bóng một người – cậu bạn năm 18 tuổi hay cô gái năm ấy ta theo đuổi. Để rồi khi trưởng thành, gặp lại chỉ mỉm cười và cảm thấy biết ơn vì đã từng có một thời như thế.
Không ai vẽ được trọn vẹn một bức tranh thanh xuân. Nhưng ai cũng từng sống rực rỡ với những khát khao, những giấc mộng tuổi trẻ. Thanh xuân – một giấc mơ vừa dịu ngọt, vừa đầy tiếc nuối.
Tiếc vì có những điều chưa kịp thực hiện, những ước hẹn dở dang bị thời gian cuốn mất. Nhưng cũng hạnh phúc vì đã sống là chính mình, không ngại vấp ngã.
Thanh xuân là những phút giây ta ích kỷ, cứ ngỡ thời gian còn dài, có thể tha thứ sau những tổn thương. Là lần đầu biết yêu, lần đầu tan vỡ và trưởng thành từ những mảnh vụn tình cảm đầu đời.
Có khi tôi muốn viết lại những mảnh ký ức vụn vỡ, nhưng lại chẳng đủ can đảm. Vì có những cái tên không thể thốt nên lời, chỉ cần nhớ đến đã nghẹn ngào nước mắt. Có lẽ, có những chuyện nên giữ lại sâu thẳm trong tim – nơi thời gian chẳng thể chạm tới.
Thanh xuân là cuộc đua mà khi bước vào ta chẳng nhận ra, chỉ đến lúc nó rời đi ta mới nguyện đánh đổi mọi thứ để sống lại một lần nữa.
Thời tuổi trẻ đã trôi qua như một giấc mộng, để lại nụ cười và cả giọt nước mắt. Tháng 6 về, nhắc ta rằng, không phải điều gì mong muốn cũng trở thành hiện thực.
Nhưng điều quan trọng nhất, là sống trọn vẹn với hiện tại – để mỗi ngày đều là thanh xuân rực rỡ của chính mình.

6. Gửi lời thương đến tuổi thanh xuân
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ta cứ ngỡ mình vẫn là đứa trẻ nép bên vòng tay cha mẹ, là cô học trò áo trắng mộng mơ mỗi sáng đến trường. Tuổi trẻ hồn nhiên, vô tư, cháy hết mình với đam mê và những ước mơ đẹp đẽ. Những năm tháng ấy, ta từng sống với trái tim đầy nhiệt huyết và hy vọng về một tương lai rạng rỡ.
Thế nhưng rồi một ngày, ta chợt nhận ra thanh xuân đã khép lại. Mọi cảm xúc, mọi kỷ niệm giờ chỉ còn là câu chuyện được kể lại bằng tất cả sự tha thiết của trái tim. Ai rồi cũng có một thời tuổi trẻ – một thời để nhớ, để tiếc và để yêu quý mãi mãi.
Thanh xuân là đoạn đường đầy những ngã rẽ không tên. Khi ấy, ta thường không biết mình thật sự muốn gì, cần gì. Ta đi tìm câu trả lời giữa những thử thách, những mông lung. Và rồi, khi ta nhận ra đáp án cũng là lúc trưởng thành, là lúc ta học được cách chia ly và chấp nhận mất mát.
Tuổi trẻ là những lần tạm biệt không hứa ngày gặp lại, là những khoảng trời mơ mộng dần hóa hiện thực. Chúng ta lớn lên bằng những nỗi đau, bằng những lựa chọn chẳng hề dễ dàng nhưng cần thiết cho sự trưởng thành.
Tuổi trẻ ấy – rực rỡ, sống động, là món quà đẹp nhất cuộc đời ban tặng. Dù thời gian trôi qua, dù cuộc sống đổi thay, mỗi khi nhớ lại, ta vẫn có thể mỉm cười. Những điều chưa trọn vẹn, những tiếc nuối và cả những hạnh phúc đã từng – tất cả đều góp phần tạo nên thanh xuân không thể nào quên.
Ngôi sao không biến mất khi bình minh đến – nó vẫn ở đó, tỏa sáng theo cách riêng. Tuổi trẻ của mỗi người cũng vậy. Dù năm tháng trôi qua, những ký ức vẫn ở lại, mãi mãi lấp lánh trong tim.
“Muốn quay về, hãy quay về – ký ức xanh mãi một thời tuổi trẻ. We are forever young...”

7. Thanh xuân – Không chỉ là năm tháng, mà là cảm xúc
Đã bao giờ bạn tự hỏi: thanh xuân là gì? Mỗi trái tim là một cảm nhận, mỗi người là một định nghĩa riêng biệt. Với ai đó, thanh xuân là khi đứng bên người mình thương, lặng lẽ lắng nghe mà chẳng đủ can đảm bước tới, hôn lên đôi môi ấy. Là những lần bị từ chối nhưng vẫn kiên cường theo đuổi; là những vở kịch đời không có tổng duyệt, ta cứ diễn, cứ yêu, cứ tổn thương rồi lại hồi sinh.
Thanh xuân là tay nắm tay trên chuyến tàu một chiều không vé khứ hồi. Là những ngày sống trọn vẹn, tự do và khờ dại. Giống như cuộn giấy tưởng dài, nhưng rồi hết lúc nào chẳng hay. Là khoảnh khắc gặp đúng người sai thời điểm, là những tiếc nuối chẳng thể gọi tên. Là mụn còn chưa lành, lời còn dang dở, mà giờ học đã kết thúc, gương mặt kia mờ nhòa sau bụi thời gian.
Thanh xuân có khi ích kỷ, làm tổn thương người thương mình nhất chỉ để rồi cả đời hối hận. Là những đêm ngập trong cafe hòa tan, sách vở như núi, bút mực cạn khô. Là những đêm cười đến rơi nước mắt, khóc đến cạn khô lòng.
Là lần đầu tiên đi xa, lần đầu biết yêu, lần đầu dám mơ – những lần đầu ấy, nếu có thể quay lại, ta sẽ ôm thật chặt, sẽ yêu thật sâu, sẽ không để bạn bè thở dài tiếc nuối.
Thanh xuân là câu chuyện chưa viết nổi, chỉ có mở đầu và kết thúc, còn phần giữa giấu kín trong tim. Những hồi ức ấy, nếu thốt thành lời, sợ làm phai đi vị ngọt đắng. Ta từng đọc cuốn sách đã ố vàng, vừa đọc vừa khóc, nhận ra rằng thanh xuân là một bản trường ca vội vã, đầy cảm xúc chưa kịp cất thành lời.
Đó là lúc ta tin vào mọi điều, tin rằng mình có thể nắm giữ vận mệnh, cho đến khi nhận ra: chính thời gian mới là thứ nắm giữ ta. Nhưng bạn à, thanh xuân không phải thời gian, mà là cảm xúc. Không chỉ là vẻ ngoài rực rỡ, mà là ý chí, là khát vọng, là dòng suối chảy mãi trong ta.
Thanh xuân là điều ta từng vô tình mà không trân trọng, để rồi sẵn lòng đánh đổi tất cả khi nó đã đi qua. Là bầu trời tuổi mười tám: có tiếng cười, có giọt lệ, có ánh nắng và gió. Là một tia nắng buồn thương, như nước – dù giữ hay buông, đều trôi tuột khỏi kẽ tay.
Đứng giữa ngã tư mang tên Thanh Xuân, nhìn lại con đường đã qua, nơi ấy có lỗi lầm, có khát khao, có vấp ngã – nhưng chính là điều làm nên bạn của hôm nay. Vì tuổi trẻ chỉ đến một lần, hãy khóc, hãy cười, hãy dũng cảm yêu và sống hết mình.
Chúc tất cả chúng ta, sống xứng đáng với những năm tháng mang tên Thanh Xuân!

Có thể bạn quan tâm

Cách thể hiện lời cảm ơn bằng tiếng Pháp

Hướng dẫn cách kết hợp nhiều thư từ bảng Excel vào một trang giấy trong Word 2016

Top 8 Giấy thấm dầu dành cho da mụn hiệu quả nhất hiện nay

Hướng dẫn chuyển đổi nhiều tài liệu Word sang Google Docs nhanh chóng

Top 7 quán sữa chua trân châu ngon nhất tại TP. Hạ Long
