Top 8 bài văn xuất sắc mô phỏng vai trò cô bé bán diêm trong truyện 'Cô bé bán diêm', kể lại câu chuyện với một kết thúc đầy sáng tạo khác biệt (Ngữ văn 6 - SGK Cánh Diều)
Nội dung bài viết
1. Bài văn hóa thân thành cô bé bán diêm, kể lại câu chuyện với một cái kết thay đổi độc đáo - mẫu 4
Vào một đêm cuối đông, tôi lặng lẽ bước trên con phố ngập tràn ánh đèn của thành phố, tay cầm giỏ diêm vơi. Đêm ấy là đêm giao thừa, mọi ngôi nhà trên phố đều sáng bừng ánh sáng, và xe ngựa chở các gia đình quyền quý cứ nối đuôi nhau lộc cộc trên đường. Các cặp vợ chồng tay trong tay, dẫn con đi sắm Tết, tiếng cười đùa vang lên vui vẻ. Mọi người đều mong muốn hoàn thành công việc để được sum vầy cùng gia đình. Nhưng duy chỉ có tôi không thể về nhà, và thực tế tôi chẳng có nơi nào gọi là nhà như những người khác. Tôi nhớ về một thời gian hạnh phúc khi mẹ và bà còn sống, ba là người ba chu đáo lo cho gia đình. Nhưng khi hai người thân yêu nhất rời xa tôi, ba chìm trong cơn say, bỏ bê đứa con nhỏ cần sự chở che. Tôi có một chỗ ở, nhưng đó chỉ là một căn gác xép chật hẹp, mùa hè thì oi ả, mùa đông lạnh lẽo.
Tôi lê từng bước mệt mỏi, cầm giỏ diêm đi khắp các con phố. Dù những người sang trọng qua lại, trò chuyện vui vẻ, họ chẳng mảy may chú ý đến tôi. Tôi ngồi xuống trong góc khuất giữa hai căn nhà, co chân lại để tránh rét. Đôi giày đã rách nát bị một đứa trẻ nghịch ngợm lấy mất. Cơn gió lạnh và tuyết phủ trắng xóa làm tôi càng thêm cô đơn. Đột nhiên tôi nhìn thấy một cô bé tuổi như mình, vừa đi vừa ăn bánh mì ngon lành. Tôi sờ vào bụng mình, hôm nay tôi chưa ăn gì. Giá như tôi có một lò sưởi ấm áp và được ăn một bữa no. Quyết tâm chống chọi với cái lạnh, tôi đốt que diêm đầu tiên. Lúc này, trước mặt tôi hiện lên một lò sưởi, tôi vội vươn tay ra đón lấy hơi ấm, nhưng ánh lửa tắt ngúm ngay lập tức.
Tôi tiếp tục đốt que diêm thứ hai. Trước mắt tôi là một bàn ăn thịnh soạn, trên đó là một con ngỗng quay to, mùi thơm ngào ngạt. Con ngỗng tiến lại gần tôi, nhưng que diêm vụt tắt. Tôi tiếc nuối và đốt que diêm thứ ba. Lần này, tôi thấy một ngôi nhà ấm cúng, được trang trí bằng cây thông Noel, với bao quà bánh và đồ chơi lấp lánh. Tôi chưa kịp với tay ra thì cây thông biến mất. Mệt mỏi và thất vọng, tôi đốt que diêm cuối cùng, và thấy bà, người bà đã yêu thương tôi những ngày tháng ấm áp. Tôi gọi bà nhưng bà chỉ mỉm cười và dần biến mất. Cả thế giới quanh tôi như đổ sụp, tôi gọi với theo, 'Bà ơi! Cháu nhớ bà lắm!' Nhưng bà đã không còn nữa, chỉ còn tôi trong cái lạnh buốt giá này.
Tôi tiếp tục gọi bà, nhưng chỉ thấy một người phụ nữ lạ mỉm cười và nhìn tôi. Cô ấy giới thiệu mình là Marry, và kể rằng cô đã cứu tôi khi thấy tôi bất tỉnh ngoài đường. Cô đỡ tôi ngồi dậy và đưa cho tôi bát cháo, bảo tôi ăn để mau khỏe lại. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác được chăm sóc, được yêu thương sau bao ngày tháng cô đơn khiến tôi cảm động. Cô Marry an ủi tôi rằng cô sẽ giúp đỡ tôi, cô đã mất mẹ và sống một mình. Tôi sẽ sống cùng cô, và cô sẽ coi tôi như con cái của mình.
Những ngày tiếp theo, tôi sống vui vẻ trong ngôi nhà rộng lớn của cô Marry, cùng với những con cừu trong trang trại. Dù vậy, tôi vẫn không thể quên cảm giác thiếu vắng ba, người mà tôi luôn mong muốn có thể sống cùng mình, chăm sóc vườn cây và đàn cừu. Một ngày, khi tôi đang cắt cỏ cho cừu, một người đàn ông xuất hiện và gọi tôi: 'Con gái yêu của ba, ba đây.' Tôi nhận ra ba nhưng thấy ba khác lạ. Ba ôm tôi và xin lỗi vì những năm tháng đã đánh mất mình vì rượu. Ba hứa sẽ trở thành người ba tốt, chăm sóc tôi thay bà và mẹ.
Ba kể về những ngày khó khăn khi mất đi mẹ tôi, và về cô Marry, người đã giúp ba trả hết nợ nần và đưa ba trở lại với cuộc sống. Cô Marry là người tốt bụng, và chính cô đã giúp ba tìm lại được chính mình. Từ đó, cuộc sống của tôi thay đổi. Không còn cô bé bán diêm lẻ loi trong đêm lạnh, cũng không còn ba say xỉn. Chỉ còn một gia đình nhỏ, hạnh phúc bên nhau trong căn nhà ấm áp với tiếng cười và sự yêu thương.

2. Bài văn hóa thân cô bé bán diêm, kể lại câu chuyện với một kết thúc khác - mẫu 5
Khi que diêm cuối cùng tắt, tôi nhìn thấy hình bóng người bà thân yêu hiện ra trước mặt. Tôi vội vàng gọi:
- Bà ơi, cho cháu theo với!
Bà mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay tôi, đưa tôi bay lên giữa không gian mênh mông. Cảm giác như mình nhẹ bẫng, tim tôi ấm áp hơn bao giờ hết khi được bà nắm tay. Đôi mắt tôi khép lại, khi mở ra, tôi thấy mình ở một nơi tràn ngập ánh sáng, nơi đâu đâu cũng phát ra hào quang rực rỡ. Tôi ngạc nhiên hỏi bà:
- Đây là đâu ạ?
Bà nhìn tôi với nụ cười hiền từ:
- Đây là thiên đường, nơi bà và cháu sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.
- Thật sao ạ? - tôi reo lên đầy hạnh phúc.
Không trả lời, bà dẫn tôi vào một ngôi nhà khang trang. Vừa bước vào, tôi nhìn thấy một cây thông lớn, xung quanh là những quả chuông lấp lánh và đống quà chất đầy dưới gốc cây. Tôi vội chạy đến, cầm lấy một vài món quà rồi hỏi bà:
- Những món quà này là của ai vậy ạ?
- Của cháu, tất cả đều là của cháu. Bà đã muốn tặng cháu những món quà này từ lâu, nhưng dưới trần gian, bà không thể làm vậy...
Tôi ôm chầm lấy bà, nghẹn ngào xúc động. Bà dẫn tôi vào nhà bếp, nơi đã bày sẵn một bàn tiệc thịnh soạn. Tôi nhìn thấy một con gà tây thơm ngon, lòng tôi xốn xang vì đói. Tôi ăn một cách ngon lành, thưởng thức từng miếng trong sự ấm áp. Bà nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng: 'Cháu của bà thật dễ thương.'
Sau bữa ăn, bà đưa cho tôi một bộ quần áo lộng lẫy. Tôi khoác lên người, bỗng chốc từ một cô bé bẩn thỉu, tôi biến thành một nàng công chúa xinh đẹp, tóc dài óng ả. Bà kéo tôi ngồi xuống, xoa đầu tôi và khẽ hỏi:
- Cháu có muốn ở đây với bà không? Hay là muốn về với bố?
Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Tôi cúi gằm mặt, lòng nặng trĩu suy tư.
- Bố cháu tuy hay uống rượu, hay đánh đập cháu, nhưng ông ấy vẫn là bố của cháu. Bố không còn ai ngoài cháu. Nhưng bà có hạnh phúc ở đây không ạ?
Bà nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông:
- Có chứ, và giờ có cháu, bà càng hạnh phúc. Ở đây, cháu sẽ không bao giờ phải chịu đựng mùa đông lạnh lẽo, không bao giờ phải chịu đói, và sẽ luôn được yêu thương.
- Vậy cháu sẽ ở đây với bà. Nhưng cháu có thể gặp bố trong giấc mơ không ạ?
Bà gật đầu đồng ý, và đưa tôi vào giấc mơ của người bố đang chìm trong men say. Tôi nói với bố:
- Bố à, con không thể ở bên cạnh bố nữa, nhưng con sẽ luôn nhớ và cầu nguyện cho bố. Bố nhớ giữ gìn sức khỏe và đừng uống rượu nữa nhé! Con, bà và mẹ yêu bố!
Rồi tôi biến mất, và hai bà cháu sống hạnh phúc trong thiên đường. Cuộc sống ở đó tràn ngập tiếng cười, tôi được đi học, vui chơi và có bạn bè đồng trang lứa. Còn người bố, sau khi tỉnh dậy, cảm thấy giấc mơ kỳ lạ. Khi nhận được tin con gái qua đời trong đêm giao thừa lạnh giá, ông hiểu ra tất cả. Ông hối hận vì những gì đã làm và khóc cho linh hồn bé bỏng của con gái.
Sau đó, ông quay lại con đường lương thiện, làm ăn chăm chỉ, giúp đỡ những trẻ em nghèo như một cách chuộc lại lỗi lầm với con gái mình.

3. Bài văn hóa thân cô bé bán diêm, kể lại câu chuyện với một kết thúc khác - mẫu 6
Nhắc đến nhà văn Andersen, người ta không thể không nghĩ đến một cây bút tài hoa người Đan Mạch, người đã dành cả đời mình để viết những câu chuyện cổ tích tuyệt vời cho hàng triệu trẻ em trên thế giới. Tác phẩm của ông luôn đậm đà tính nhân văn và chạm đến trái tim của độc giả mọi lứa tuổi. Câu chuyện 'Cô bé bán diêm' là một trong những tác phẩm như thế.
Câu chuyện kết thúc bằng cái chết của cô bé bán diêm, sau những lần quẹt diêm trong đêm Giáng Sinh lạnh lẽo. Cái chết ấy tuy hợp lý với câu chuyện nhưng cũng khiến người đọc phải suy ngẫm. Nếu tôi là người viết tiếp, tôi sẽ không để cô bé ấy chết. Và tôi hy vọng có một cái kết khác, một cái kết đẹp hơn cho câu chuyện này.
Sau khi quẹt hết bao diêm, tôi ngẩng lên nhìn bầu trời đêm rộng lớn. Mùa đông thật lạnh, mọi người vội vã bước đi, không ai để ý đến tôi. Chợt, một người phụ nữ dừng lại trước mặt tôi, bà nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ và hỏi:
- Cháu bé, đêm Giáng sinh ai ai cũng vội vã về nhà, sao cháu lại ngồi đây một mình?
Sự xuất hiện của bà như một ngọn lửa ấm xua tan đi cái lạnh giá của đêm đông. Tôi nhìn bà, đôi mắt ngấn lệ và đáp:
- Cháu không có nhà để về...
Bà cảm thấy trái tim mình thắt lại. Bà nhìn tôi một lúc, rồi nói:
- Đi theo bà nào, con!
Bà nắm lấy tay tôi, và chúng tôi nhanh chóng bước đi dưới tuyết rơi dày. Cuối cùng, chúng tôi đến một ngôi nhà ấm áp, bà nói:
- Từ mai, đây sẽ là nhà của con. Con sẽ có cha mẹ, và họ sẽ yêu thương, che chở con như một gia đình thực sự.
Bà dẫn tôi vào trong, và tôi ngạc nhiên khi thấy một cây thông Giáng sinh rực rỡ, bàn ăn đầy ắp những món ăn ngon mà tôi hằng mơ ước. Những người xung quanh đều ân cần chào đón tôi với tình yêu thương.
Hóa ra, khi bà mất, tôi tưởng rằng hạnh phúc đã mãi xa rời mình, nhưng cuộc đời lại có những phép màu kỳ diệu, và tình yêu luôn tìm đến những trái tim cô đơn. Cuộc đời có thể sẽ không phải lúc nào cũng theo logic của nó, nhưng những phép màu như thế này lại mang đến sự đổi thay. Tôi chọn kết thúc này vì nó mang lại một kết thúc có hậu, khiến cô bé bán diêm được sống một cuộc đời mới, hạnh phúc hơn. Tôi tin rằng, kết thúc viên mãn luôn là điều mà tất cả chúng ta mong đợi.
Phép màu thực sự tồn tại trong đời sống. Nó không phải là sự viễn tưởng, mà là sự thay đổi thực tế. Câu nói nổi tiếng của nhà văn Pháp Victor Hugo trong tác phẩm của ông đã nhấn mạnh rằng: 'Chỉ có một điều quan trọng trên đời này, đó là tình yêu thương!' Khi gia đình cô bé bán diêm không thể trao cho cô hạnh phúc, thì ở đâu đó, tình yêu thương vẫn sẽ đến với cô.
Cuộc đời mỗi người như một con đường dài, có muôn vàn ngã rẽ. Nhưng cuối cùng, hạnh phúc vẫn là điều tất cả chúng ta đều hướng tới. Những nhà văn, thông qua nghệ thuật của mình, luôn tạo ra những kết thúc khác nhau để phù hợp với câu chuyện. Độc giả, hãy trở thành những người sáng tạo, tiếp tục viết tiếp câu chuyện và tưởng tượng ra những kết thúc mới, để văn học mãi đồng hành cùng chúng ta, và để những nhà văn tiếp tục hát vang câu chuyện trên mọi nẻo đường đời. Câu chuyện của Andersen đã khiến tôi yêu thêm những tác phẩm chứa đựng tình nhân văn sâu sắc như vậy.

4. Bài văn hóa thân cô bé bán diêm, kể lại câu chuyện với một kết thúc khác - mẫu 7
Vào đêm giao thừa ấy, gió lạnh và tuyết rơi dày đặc. Tớ đầu trần, chân đất, tay cầm những gói diêm lặng lẽ bước đi trên con phố vắng, mặc cho tuyết phủ đầy mái tóc. Tớ không dám về nhà vì sợ bố đánh, và thực ra, ở nhà cũng chẳng có gì hơn.
Những ngọn đèn từ các cửa sổ tỏa ra ánh sáng ấm áp, và mùi ngỗng quay thơm lừng bay khắp phố. Tớ co ro trong góc nhỏ giữa hai ngôi nhà, tay chân tê cóng vì lạnh. Lúc đó, tớ nghĩ biết đâu quẹt vài que diêm sẽ ấm lên được chút ít, chí ít có thể sưởi ấm những ngón tay lạnh cóng. Tớ quyết định thử. Que diêm đầu tiên bùng lên, tớ vội đưa tay đến gần ngọn lửa, tưởng chừng như mình đang ngồi bên chiếc lò sưởi ấm áp. Nhưng lửa vụt tắt, để lại trong tay tớ nửa que diêm cháy dở.
Tớ bật que diêm thứ hai, bức tường trước mặt bỗng trở nên trong suốt. Tớ thấy trong nhà có một bàn ăn lớn với con ngỗng quay vàng ươm. Nhưng điều kỳ lạ là con ngỗng bất ngờ từ trên đĩa nhảy xuống và tiến lại gần tớ với con dao cắm vào ngực. Que diêm tắt, và tớ lại chỉ thấy bức tường lạnh lẽo tối đen trước mặt.
Tớ thử tiếp que diêm thứ ba. Tớ thấy mình ngồi trước cây thông Noel lấp lánh, với những ngọn nến sáng rực, như những vì sao đang bay lên cao. Một vì sao rơi xuống, khiến tớ nghĩ ngay đến lời của bà: 'Chắc có ai đó vừa từ giã cõi đời.'
Tớ bật que diêm thứ tư. Một vầng sáng rực rỡ hiện lên, và... bà tớ xuất hiện, mỉm cười hiền từ. Tớ khóc nấc lên: 'Bà ơi! Bà mang cháu theo nhé! Cháu biết bà sẽ bỏ rơi cháu khi que diêm tắt, bà sẽ biến mất như chiếc lò sưởi, như con ngỗng quay, và cây thông rực rỡ.' Tớ khóc nức nở, đốt hết những que diêm còn lại trong bao để níu kéo bà lại. Bà ôm tớ thật chặt, và hai bà cháu bay lên, rời xa mặt đất, đến một nơi không còn đói rét, khổ đau nữa.
Sáng hôm sau, người ta phát hiện tớ ngồi tựa vào tường, mặt hồng hào, nụ cười nở trên môi. Mọi người chỉ nghĩ tớ đốt diêm để sưởi ấm, nhưng không ai hiểu được những điều kỳ diệu tớ đã thấy nhờ những que diêm ấy.

5. Bài văn hóa thân cô bé bán diêm, kể lại câu chuyện với một kết thúc khác - mẫu 8
Đêm giao thừa năm ấy, cái rét buốt thấu xương xé nát từng bước chân của tôi, len lỏi vào mọi ngóc ngách của thành phố. Cái lạnh khắc nghiệt ấy không chỉ làm da tôi tái tê mà còn thấu tận trái tim, đặc biệt là khi tôi cảm nhận được sự cô đơn tột cùng trong đêm khuya. Gió gào thét, cuốn một chiếc lá còn sót lại khỏi cành cây khô, bay đi một cách lặng lẽ, như một đời người, rồi cũng phải rời bỏ nơi chốn quen thuộc, hoàn thành sứ mệnh ngắn ngủi của mình. Nhưng cuộc đời tôi đâu chỉ đơn giản như thế, với một cô bé bán diêm nghèo khó.
Bà và mẹ tôi đã ra đi từ lâu, để lại tôi cùng người cha nát rượu. Mỗi lần ông say, lại mắng nhiếc, đánh đập tôi. Nhà nghèo, tôi phải đi bán diêm dọc các con phố để kiếm sống, có khi còn phải xin người ta chút tiền lẻ. Những hôm không bán được gì, tôi không dám về nhà, vì sợ bố lại đánh tôi...
Tuyết cứ rơi đều, lạnh lẽo, và dường như không màng đến nỗi lạnh tôi đang phải chịu đựng. Bộ quần áo rách rưới chẳng giúp tôi ấm lên chút nào. Đôi chân trần lê lết trên vỉa hè, và đôi dép cũ đã bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm lấy mất. Trời lạnh như cắt da cắt thịt, và đôi bàn chân tôi sưng vù, tê cứng. Tôi lê bước đi dưới mái hiên, ngước lên nhìn những người vội vã qua lại, tôi chỉ mong sao có một ai đó nhìn thấy tôi, ban cho tôi một ánh mắt thương cảm, một đồng tiền lẻ, nhưng chẳng ai dừng lại.
Đêm càng khuya, trời càng lạnh. Tuyết vẫn rơi dày, và tôi đã mệt lả, đôi chân không còn cảm giác nữa. Tôi chỉ muốn về nhà, cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn để quên đi cái đói, cái lạnh. Nhưng nghĩ đến nhà, tôi lại ngần ngại. Cha con tôi sống trên tầng gác xép, gió vẫn cứ lùa qua những kẽ hở, lạnh cóng khắp nơi.
Cửa sổ mọi nhà sáng rực ánh đèn, mùi ngỗng quay thơm phức lan tỏa khắp phố. Những ngôi nhà tràn ngập không khí ấm cúng, đầy ắp tiếng cười vui vẻ. Tôi nhớ về những ngày xưa, khi còn có mẹ, có bà, có sự yêu thương che chở. Những ngày tháng đó sao mà ngắn ngủi và mong manh quá! Tôi tự hỏi tại sao tôi phải chịu cảnh này, trong khi người ta vẫn có thể sống hạnh phúc, đầy đủ. Đưa tay lên ôm mặt, tôi thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh ấm áp, còn mọi người vẫn mải mê vui vẻ, mừng Chúa ra đời...
Tôi ngồi nép vào một góc tối, đôi chân co lại trong nỗi lạnh giá. Nhìn vào giỏ diêm vẫn đầy ắp, tôi chợt nghĩ, giá mà được quẹt một que diêm, chỉ cần chút ánh sáng cũng đủ làm ấm đôi bàn tay này. Quyết định rồi, tôi rút một que diêm, quẹt vào tường. Ngọn lửa lập tức sáng lên, ánh sáng màu xanh lam nhè nhẹ rồi chuyển sang màu hồng rực rỡ. Tôi nhìn vào ngọn lửa, tưởng chừng như mình đang ngồi bên một chiếc lò sưởi ấm áp. Đôi bàn tay tôi hơ trên đó, cảm nhận từng hơi ấm lan tỏa. Nhưng rồi lửa tắt, mọi thứ lại trở về bóng tối lạnh lẽo.
Tôi quẹt que diêm thứ hai. Một cảnh tượng kỳ diệu hiện ra. Bức tường trước mắt tôi bỗng chốc biến thành một bức rèm mỏng, tôi nhìn xuyên qua đó vào một ngôi nhà ấm cúng, bàn ăn đã được dọn sẵn với con ngỗng quay vàng ươm. Nhưng kỳ lạ thay, con ngỗng bỗng nhảy ra khỏi đĩa, mang dao ăn và đi về phía tôi. Ngọn lửa lại vụt tắt, và trước mắt tôi chỉ còn là bức tường lạnh lẽo, những người qua lại vội vã, như thể họ không hề nhìn thấy tôi, không hề hay biết về sự cô đơn của tôi.
Tôi quẹt que diêm thứ ba. Bất chợt, một cây thông Noel cao lớn hiện ra trước mắt tôi. Cây thông lấp lánh với hàng ngàn ngọn nến sáng rực, tôi với tay ra để chạm vào cây... Nhưng ngay lập tức, ngọn lửa tắt, những ngôi sao sáng bay lên bầu trời. Tôi nhớ lời bà tôi từng nói, rằng mỗi khi một vì sao rơi xuống, đó là linh hồn ai đó đang bay lên trời. Tôi nhìn lên bầu trời, mong mỏi tìm thấy sao của bà, của mẹ tôi, và tự hỏi họ có cầu phúc cho tôi, cho cuộc đời này không?
Tôi lại quẹt thêm một que diêm. Ánh sáng xanh bao phủ tôi, và hình ảnh bà hiện lên, mỉm cười hiền hậu với tôi. Tôi giang tay về phía bà, nhưng hình ảnh ấy lại mỏng manh, dễ vỡ như bong bóng xà phòng. Bà dần mờ đi giữa bóng tối. Tôi kêu lên, một tiếng gọi đầy tuyệt vọng, van xin bà: 'Bà ơi, đừng rời xa cháu! Cho cháu đi cùng bà, về nơi hạnh phúc!' Tôi quẹt hết những que diêm, với niềm hy vọng nhỏ nhoi. Và rồi, bà ôm lấy tôi, chúng tôi bay lên cao, bay về với trời, bay về nơi không còn đau khổ, đói rét, nơi chỉ còn hạnh phúc và tình yêu.
Ngày hôm sau, tuyết đã tan, cái lạnh không còn như trước. Mọi người xung quanh tôi bàn tán xôn xao, họ nghĩ tôi chết vì lạnh. Nhưng họ không biết rằng tôi ra đi vì sự cô đơn, vì sự vô tình của những người xung quanh. Tôi không trách cứ, vì khi ra đi, tôi đã bỏ lại hết những nỗi đau ở trần gian. Tôi ra đi về một nơi tốt đẹp hơn, nơi tôi có lò sưởi, ngỗng quay, cây thông, và bà. Đó là điều khiến tôi cảm thấy mãn nguyện.
Cuộc đời tôi đầy rẫy bất hạnh. Tôi ra đi trong sự thờ ơ của mọi người. Nhưng tôi hy vọng rằng không còn đứa trẻ nào phải chịu đựng sự cô đơn như tôi. Hãy yêu thương trẻ em, cho chúng một mái ấm gia đình, để chúng có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Hãy biến những giấc mơ của trẻ thơ thành hiện thực.

Nhớ lại đêm giao thừa ấy, khi tất cả những ngôi nhà trên con phố đều sáng rực ánh đèn, và không khí Giáng Sinh vui vẻ tràn ngập khắp nơi. Những cỗ xe ngựa lộc cộc lăn bánh, chở những gia đình hạnh phúc, tay trong tay cùng những đứa trẻ vui cười. Nhưng tôi, cô bé bán diêm, lại phải ngồi lẻ loi nơi góc phố, không dám về nhà vì sợ bị cha đánh. Tôi nhớ đến những ngày xưa, khi còn mẹ, còn bà, khi mà cái Tết là dịp đoàn viên ấm áp, tôi chỉ muốn được trở lại khoảnh khắc đó, nơi tôi có thể cảm nhận được sự bình yên và yêu thương.
Gia đình tôi từng rất hạnh phúc với bốn thành viên: mẹ, bà, ba và tôi. Nhưng khi bà và mẹ qua đời, ba tôi dường như không còn là chính mình. Mất đi hai người thân yêu nhất, ba chìm trong men rượu, rồi ngày tháng trôi qua, căn nhà chúng tôi không còn ấm cúng như trước. Giờ đây, tôi sống trong một góc gác xép chật hẹp, mùa hè thì nóng nực, mùa đông lại giá lạnh. Tôi phải đi bán diêm để kiếm sống, và khi may mắn, có người cho một chút đồ ăn để đỡ đói.
Đêm nay, khi mọi người đều ra ngoài tận hưởng không khí lễ hội, tôi lại phải ngồi đây, nơi góc tối giữa hai ngôi nhà, đôi tay tê buốt vì lạnh. Chỉ mong có một chút hơi ấm, tôi quyết định quẹt một que diêm. Ngọn lửa bùng lên, và trong ánh sáng yếu ớt, tôi thấy một lò sưởi bằng sắt, với ngọn lửa đỏ ấm áp, tôi đưa tay về phía đó thì ngọn lửa tắt ngúm. Tôi lại quẹt thêm que diêm thứ hai, lần này một bữa ăn thịnh soạn hiện ra trước mắt, con ngỗng quay thơm ngon, nhưng que diêm lại vụt tắt trước khi tôi kịp chạm vào. Cảm giác tiếc nuối dâng lên trong tôi.
Với chút hy vọng, tôi quẹt thêm que diêm thứ ba, và trước mặt tôi hiện lên một cây thông Noel trang trí lộng lẫy, ngập tràn quà bánh và đồ chơi. Nhưng như một phép màu, cây thông bỗng tan biến khi tôi với tay tới. Tôi không nản lòng, quẹt tiếp que diêm thứ tư, và rồi bà tôi xuất hiện, người bà mà tôi yêu thương vô bờ, mỉm cười hiền từ với tôi. Tôi gọi bà, nhưng bà dường như ở quá xa, chỉ quay lại mỉm cười rồi biến mất. Tất cả những que diêm còn lại trong bao đều được tôi quẹt, trong hy vọng bà sẽ ở lại với tôi. Tôi gọi lớn: 'Bà ơi, cháu nhớ bà lắm!'. Nhưng không có câu trả lời. Tôi chạy theo bà, nhưng khi đến một căn phòng ấm áp, chỉ thấy một người phụ nữ lạ mỉm cười.
Người phụ nữ ấy là cô Jennie. Cô đã cứu tôi khi tôi ngất đi vì đói và lạnh. Cô bảo tôi ăn bát cháo nóng hổi và kể cho cô nghe về gia đình tôi. Sau khi nghe xong, cô mỉm cười và nói: 'Nếu cháu muốn, cô sẽ giúp cháu tìm công việc tại trang trại của cô, cô sẽ lo cho chỗ ở và bữa ăn.' Tôi ngạc nhiên, nhưng cô khẳng định điều đó. Và tôi đã ở lại nhà cô Jennie, nhưng trong lòng luôn nhớ về cha, không biết ông có tìm tôi không. Một hôm, vào một buổi chiều tà, khi tôi đang làm việc thì một người gọi tên tôi: 'Con gái yêu của ba, là ba đây.' Chính là ba tôi, nhưng ông khác quá, tôi vừa mừng vừa lo. Ba tôi ôm tôi thật chặt, xin lỗi tôi vì đã bỏ bê tôi. Thì ra, sau khi tôi mất tích, ba đã tỉnh ngộ và tìm đến cô Jennie. Ông nói rằng cô là người tốt bụng đã giúp tôi, và kể từ đó ba quyết tâm làm lại cuộc đời. Cuộc sống của chúng tôi từ đó dần trở lại bình yên hơn.

Đêm giao thừa năm ấy, không khí lạnh lẽo bao phủ khắp con phố. Những cơn gió cắt da cắt thịt thổi qua từng kẽ hở, làm không gian càng thêm trống vắng. Đèn sáng rực trong mỗi ngôi nhà, những người đi qua tay trong tay, đùa giỡn vui vẻ, họ đang tận hưởng hạnh phúc của gia đình, của sự đoàn tụ. Nhưng tôi, cô bé bán diêm, lại ngồi một mình bên lề phố, đôi chân trần sưng vù vì giá rét. Tôi không dám về nhà, vì nếu vậy tôi sẽ lại phải chịu sự tức giận của cha, người đã chìm đắm trong men rượu. Tôi chỉ mong được quay lại những ngày tháng trước kia, khi còn mẹ, còn bà, khi cái Tết là dịp để sum vầy bên gia đình trong sự yêu thương đầm ấm.
Gia đình tôi từng rất hạnh phúc với bốn người: mẹ, bà, ba và tôi. Nhưng khi bà và mẹ ra đi, ba tôi không còn là chính mình nữa. Mất đi người thân yêu, ông chìm trong nỗi buồn và rượu, khiến mọi thứ trong gia đình cũng dần tồi tệ đi. Giờ đây, tôi sống trong một căn gác xép nhỏ, mùa hè thì ngột ngạt, mùa đông lạnh giá. Để sống qua ngày, tôi phải đi bán diêm, đôi khi phải xin người ta bố thí khi không bán được gì.
Đêm nay, khi mọi người đều ra ngoài vui vẻ, tôi lại phải ngồi đây, co ro trong góc phố. Tôi đánh liều quẹt một que diêm, và trong ánh sáng mờ nhạt của nó, tôi thấy một lò sưởi đang cháy rực. Tôi đưa tay về phía đó, nhưng chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa đã tắt ngúm. Tôi quẹt thêm que diêm thứ hai, lần này là một bàn ăn đầy ắp món ngon, nhưng ngỗng quay bỗng nhảy ra khỏi đĩa và tiến về phía tôi, rồi cũng vụt tắt. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn không nản lòng, vẫn tiếp tục quẹt những que diêm còn lại trong hy vọng tìm thấy một chút ấm áp.
Que diêm thứ ba bùng lên, và tôi thấy mình đứng trước một cây thông Noel rực rỡ, ánh đèn lung linh trên từng cành lá xanh mướt. Nhưng như một giấc mơ, cây thông biến mất khi tôi với tay tới. Tôi không từ bỏ, quẹt tiếp que diêm thứ tư, và rồi bà tôi, người mà tôi yêu thương vô bờ, xuất hiện. Bà cười hiền từ, nhưng bà ở quá xa, tôi gọi bà, nhưng bà chỉ quay lại mỉm cười rồi tan biến. Tôi quẹt hết những que diêm còn lại trong bao, gọi lớn: 'Bà ơi, cháu nhớ bà lắm!' Nhưng bà không quay lại. Tôi chạy theo bà, nhưng chỉ thấy một căn phòng ấm áp, nơi tôi gặp một người phụ nữ lạ.
Người phụ nữ ấy là cô Jennie, người đã cứu tôi khi tôi ngất đi vì đói và lạnh. Cô ân cần đưa tôi một bát cháo nóng, và trong lúc ăn, tôi kể cho cô nghe về gia đình mình. Cô lắng nghe, rồi bảo tôi nếu muốn có công việc, cô sẽ giúp tôi. Cô hứa sẽ lo chỗ ở và bữa ăn cho tôi. Tôi ngạc nhiên, nhưng cô khẳng định, và tôi cảm thấy được an ủi. Tôi đã ở lại với gia đình cô Jennie một thời gian, nhưng trong lòng tôi vẫn nhớ về cha. Liệu ông có tìm tôi không? Một hôm, khi tôi đang làm việc, tôi nghe thấy tiếng gọi: 'Con gái yêu của ba, là ba đây.' Đúng là ba tôi. Ông đến tìm tôi, và khi tôi chạy đến ôm ba, ông nói lời xin lỗi. Ba kể rằng, trong suốt thời gian tôi mất tích, ba đã nhận ra lỗi lầm của mình, và quyết tâm thay đổi. Từ đó, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu ổn định hơn.
Đêm giao thừa năm nay, cái rét cắt da cắt thịt như xuyên thấu qua từng ngóc ngách của thành phố. Với những tâm hồn lẻ loi, cái lạnh không chỉ là cái giá lạnh của mùa đông mà còn là nỗi tàn nhẫn chạm sâu vào trái tim, giống như những vết roi quất vào lòng. Gió lạnh thổi qua, chiếc lá duy nhất còn sót lại trên cành cũng rung rinh, nghiêng mình chống chọi với những cơn gió mạnh. Đêm giao thừa đối với tôi không chỉ là một thời khắc chuyển giao mà còn là sự cô đơn không thể nào xóa nhòa.
Tôi là một cô bé bán diêm, lang thang trên phố với hy vọng có thể kiếm được một ít tiền. Trước đây, gia đình tôi sống hạnh phúc với bốn người: bà, mẹ, ba và tôi. Nhưng giờ đây, mẹ và bà tôi đã ra đi mãi mãi, còn ba tôi thì đắm chìm trong rượu. Những lúc ba say, ông lại mắng tôi và chẳng mảy may quan tâm đến cảm xúc của tôi. Vậy là tôi phải một mình kiếm sống trên con phố này, đôi khi còn phải xin bố thí từ những người qua lại. Đêm nay, tôi chẳng bán được gì, chẳng ai cho tôi một đồng tiền nào. Không có tiền, tôi không dám về nhà vì ba sẽ lại đánh tôi, như mọi lần.
Trời càng về đêm, cái lạnh càng thêm tê tái. Quần áo tôi đã rách tả tơi, đôi bàn chân lạnh cóng không còn cảm giác. Tôi co ro trong góc tối, đôi tay run rẩy. Tôi tự hỏi, liệu một que diêm có thể mang lại một chút ấm áp? Một chút thôi, có lẽ đủ để xua tan cái lạnh cắt da này. Tôi rút que diêm và quẹt nó. Ngọn lửa rực sáng, đầu tiên là màu xanh lam rồi từ từ chuyển sang trắng, rồi cuối cùng là đỏ rực. Trong ánh sáng ấy, tôi thấy mình ngồi trước một chiếc lò sưởi bằng sắt, lửa cháy sáng bừng và tỏa ra hơi ấm ngọt ngào. Tôi cảm thấy ấm áp biết bao, nhưng khi tôi đưa đôi chân lạnh giá ra gần, ngọn lửa vụt tắt. Và tôi nhớ ra, tôi phải bán diêm để về nhà. Đêm nay, ba tôi sẽ lại mắng tôi.
Chưa chịu bỏ cuộc, tôi lấy que diêm thứ hai, quẹt lên và ngọn lửa lại sáng bừng. Và rồi, thật kỳ diệu, bức tường trước mắt tôi bỗng biến mất, thay vào đó là một bàn ăn thịnh soạn với khăn trải bàn trắng tinh, những món ăn quý giá, và cả một con ngỗng quay vàng ươm. Ngỗng quay bỗng nhảy ra khỏi đĩa và tiến về phía tôi. Nhưng rồi, ngay sau đó, que diêm tắt, và tôi lại thấy mình trong góc phố lạnh giá, nơi không có gì ngoài tuyết và những người qua lại, vội vã trong sự ấm áp của họ, chẳng ai thèm để ý đến tôi.
Vẫn không từ bỏ, tôi quẹt que diêm thứ ba. Lần này, tôi thấy mình đứng trước một cây thông Noel lộng lẫy, trang trí bằng ngàn ngọn nến sáng rực. Tôi giơ tay về phía cây thông, nhưng đột ngột, que diêm vụt tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi trở thành những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời. Tôi nhớ lời bà tôi từng nói: 'Khi một vì sao đổi ngôi, một linh hồn sẽ bay lên trời với Thượng Đế.' Và tôi, đứng giữa đêm đông lạnh giá, lại một lần nữa cảm thấy sự vắng bóng của bà trong tim.
Tôi quẹt tiếp que diêm thứ tư. Và bà tôi xuất hiện trong ánh sáng xanh mờ ảo, mỉm cười hiền hậu như xưa. Tôi không thể kìm lòng, chạy tới bà và khẩn cầu: 'Bà ơi! Cho cháu theo bà, bà đưa cháu về với Thượng Đế đi!' Nhưng rồi, que diêm tắt, và bà lại biến mất. Tôi không muốn bà đi, tôi muốn níu kéo bà, nên tôi quẹt hết những que diêm còn lại. Cứ như thế, bà lại xuất hiện, và lần này, bà nắm tay tôi, dẫn tôi đi xa, xa mãi, đến một nơi không còn sự lạnh giá và cô đơn.
Sáng hôm sau, tôi bừng tỉnh. Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, và mùi ngỗng quay thơm lừng từ bàn ăn làm tôi giật mình. Tôi đang ở đâu? Phải chăng tôi đã đến thiên đường, nơi bà đang chờ tôi? Tôi nghe thấy tiếng bước chân, và một bà lão xuất hiện trước mắt tôi. Bà có vóc dáng cao lớn, tóc bạc phơ, và nụ cười hiền từ, giống như bà của tôi ngày xưa. Bà nhẹ nhàng chào tôi: 'Chúc mừng năm mới. Cháu đã dậy rồi à? Cháu ngủ ngon không?' Tôi ngạc nhiên hỏi: 'Bà là ai? Sao cháu lại ở đây?' Bà đáp: 'Tối qua, bà thấy cháu nằm giữa phố, bà đã bế cháu về nhà. Cháu đã lạnh và đói lắm, phải không? Hãy ra ăn sáng với bà và chúc mừng năm mới!' Và tôi, sau bao nhiêu năm bơ vơ, đã tìm được một mái ấm mới.
Tôi kể cho bà nghe câu chuyện về cuộc đời mình. Bà kéo tôi vào lòng và nhẹ nhàng chia sẻ về cuộc sống buồn tủi của bà sau khi mất đi cô cháu gái duy nhất. Tôi ôm bà và cảm nhận được sự ấm áp, sự hiền hậu mà bà đem lại. Nước mắt tôi lăn dài trên má, vì tôi biết bà chính là thiên sứ mà bà tôi đã cử đến chăm sóc tôi. Bà nhận tôi làm cháu và hứa sẽ luôn ở bên tôi, yêu thương tôi như bà nội tôi đã từng. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc mà tôi đã tìm kiếm lâu nay.
Giờ đây, nếu ai hỏi tôi món quà tuyệt vời nhất trong năm mới là gì, tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng món quà quý giá nhất chính là sự tìm thấy ánh sáng trong cuộc sống, thay vì những que diêm. Nhưng tôi cũng không quên cảm ơn những que diêm bé nhỏ, những ánh sáng rực rỡ đã mang đến cho tôi những giấc mơ đẹp và một phần hạnh phúc trong cuộc đời mình.

8. Bài văn đóng vai cô bé bán diêm kể lại câu chuyện theo một kết thúc khác - mẫu 3
Đêm giao thừa năm nay, tuyết rơi dày đặc, giá lạnh bao phủ khắp phố phường. Tôi bước đi trong màn đêm tối, với một cái đầu trần và đôi chân đất lạnh buốt, tay cầm những gói diêm chưa bán được. Cái lạnh như muốn xé nát da thịt, nhưng tôi không dám trở về nhà. Hôm nay không bán được que diêm nào, không có tiền để bố mua rượu, tôi biết ông sẽ giận dữ và đánh tôi. Từ khi mẹ và bà mất, nơi gọi là “nhà” chẳng còn tồn tại với tôi nữa.
Các ngôi nhà trên phố đã sáng đèn, mùi ngỗng quay thơm lừng len lỏi qua không gian. Tôi cuộn mình lại giữa hai ngôi nhà, cố gắng giữ ấm, nhưng cái lạnh vẫn xuyên thấu, dày vò tôi. Trong lúc đó, tôi tự hỏi liệu một que diêm có thể giúp mình thoát khỏi cái lạnh này không? Tôi quyết định thử, quẹt một que diêm để sưởi ấm đôi tay và đôi chân đang run rẩy vì lạnh. Ngọn lửa nhỏ bập bùng cháy lên, và trong khoảnh khắc đó, tôi tưởng tượng mình đang ngồi trước một chiếc lò sưởi ấm áp. Nhưng thật đáng tiếc, khi que diêm vụt tắt, tôi lại trở về với thực tại lạnh lẽo.
Không nản lòng, tôi tiếp tục quẹt que diêm thứ hai. Trước mắt tôi không còn là bức tường lạnh lẽo, mà là một bàn ăn trang trí lộng lẫy, trên đó là một con ngỗng quay thơm ngon. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là con ngỗng này lại biết đi, nó nhảy khỏi đĩa, tiến về phía tôi, với dao cắm trên lưng. Nhưng ngay khi que diêm vụt tắt, tôi lại trở về với bức tường lạnh giá và tuyết phủ trắng xóa.
Tôi tiếp tục quẹt que diêm thứ ba, và ngay lập tức, trước mắt tôi là một cây thông Noel lộng lẫy, được trang trí bằng hàng nghìn ngọn nến sáng rực. Nhưng khi tôi đưa tay về phía cây thông, que diêm lại vụt tắt, và tôi nhìn thấy một vì sao rơi xuống. Tôi nghĩ có ai đó vừa rời bỏ cõi đời này, và trong khoảnh khắc đó, tôi lại nhớ về bà tôi, người duy nhất đã yêu thương và quan tâm tôi trong suốt cuộc đời này.
Với que diêm thứ tư, tôi cảm nhận được ánh sáng bao trùm xung quanh. Trước mắt tôi, bà tôi hiện ra, mỉm cười hiền lành, âu yếm tôi như những ngày xưa cũ. Lòng tôi trào dâng niềm hạnh phúc, và tôi kêu lên: “Bà ơi! Bà mang cháu đi cùng nhé!” Tôi khóc nức nở, quẹt từng que diêm trong hy vọng giữ bà lại. Nhưng bà dịu dàng ôm tôi vào lòng, và rồi chúng tôi bay lên, xa dần mặt đất, nơi không còn đói khát, không còn đau khổ.
Sáng hôm sau, người qua lại thấy tôi ngồi dựa vào tường, đôi má hồng và nụ cười vẫn vương trên môi. Họ nghĩ tôi đốt que diêm chỉ để sưởi ấm, nhưng không ai biết rằng những điều kỳ diệu đã xảy ra trong đêm giao thừa ấy, khi tôi quẹt những que diêm.

Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chi tiết cách thay đổi màu nền của ô (Cell) trong Excel một cách dễ dàng và hiệu quả.

5 địa chỉ trị thâm quầng mắt uy tín và hiệu quả bậc nhất tại Hà Nội

Hướng dẫn chi tiết cách tạo Hyperlink để kết nối trong Excel

Top 10 Bài múa khai giảng mầm non đặc sắc và đong đầy cảm xúc

Hướng dẫn chi tiết cách tính tuổi từ ngày sinh trong Excel
