Top 9 bài sáng tác truyện ngắn đầy ý nghĩa và thiết thực dành cho tuổi trẻ hiện nay (lớp 10)
Nội dung bài viết
1. Mẫu truyện ngắn mang đậm giá trị thiết thực cho tuổi trẻ ngày nay - bài mẫu số 4
Ngày nọ, các sắc màu trên thế giới bắt đầu tranh luận xem ai là gam màu quan trọng, đẹp nhất và hữu dụng nhất. Xanh lá cây tự hào nói:
– Tôi là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Không có tôi, cỏ cây sẽ không thể tồn tại. Hãy nhìn cánh đồng xanh bát ngát kia mà xem.
Xanh dương chen vào:
– Không, tôi mới là quan trọng. Tôi tượng trưng cho bầu trời và đại dương – nguồn sống cơ bản của muôn loài, mang đến sự rộng lớn, bình yên.
Màu vàng cười vui:
– Tôi mang lại niềm vui và ấm áp. Mặt trời, mặt trăng và những vì sao đều toả ánh vàng rạng rỡ, khiến cả thế giới mỉm cười.
Màu cam lên tiếng:
– Tôi đại diện cho sức mạnh và sự khỏe mạnh, là màu của bình minh và hoàng hôn, cùng các loại quả bổ dưỡng như cà rốt, cam, xoài.
Màu đỏ mạnh mẽ:
– Tôi là màu của máu, của sự dũng cảm và đam mê. Tôi mang lửa, sự sống và là biểu tượng của tình yêu với hoa hồng đỏ và hoa anh túc.
Màu tím góp lời:
– Tôi tượng trưng cho quyền lực và lòng trung thành, là sắc màu được vua chúa lựa chọn để khẳng định quyền uy.
Màu chàm lặng lẽ nói:
– Tôi đại diện cho sự im lặng và sâu sắc, cân bằng vẻ ngoài bằng chiều sâu nội tâm, như bình minh và đáy biển sâu thẳm.
Bỗng nhiên, sấm sét vang lên, mưa lớn đổ xuống. Các sắc màu nép lại bên nhau tìm hơi ấm. Mưa nghiêm nghị nói:
– Các bạn hãy nhớ, mỗi màu đều có giá trị riêng, không thể thiếu. Khi kết hợp, các bạn tạo nên cầu vồng – biểu tượng của hy vọng và sự hòa hợp.
Kể từ đó, mỗi khi mưa xuống, bầu trời rực rỡ sắc cầu vồng như lời nhắc về sự tôn trọng và đoàn kết.

2. Mẫu bài sáng tác truyện ngắn mang ý nghĩa sâu sắc và thiết thực dành cho tuổi trẻ hiện nay - phiên bản 5
Khởi đầu của một tình bạn đẹp
Cha tôi từng dạy rằng, mỗi cuộc gặp gỡ, sự quen biết và thân thiết đều là món nợ từ kiếp trước. Đến tuổi 15, tôi mới thật sự thấm thía điều đó.
Sinh ra ở vùng quê yên bình, tuổi thơ tôi gắn liền với những buổi chiều hè rộn rã bên dòng sông, với mùi hương đồng nội sau mùa gặt, từng khoảnh khắc in sâu trong tâm hồn. Tôi từng nghĩ, cuộc đời mình sẽ luôn ở đó, giữa cánh đồng xanh mướt. Nhưng định mệnh đã đưa tôi đến ngã rẽ mới khi bước chân vào trường Nguyễn Tất Thành, rời xa miền núi để hòa nhập vào nhịp sống náo nhiệt của thủ đô Hà Nội. Sự thay đổi ấy khiến tôi lo âu và bâng khuâng.
“Không, đây là cơ hội mới, nơi tôi sẽ tìm thấy những điều tốt đẹp hơn!” – tôi tự nhủ và cha mẹ cũng động viên tôi nhanh chóng hòa nhập và học tập chăm chỉ.
Ngày đầu tiên đến lớp, lòng tôi vẫn ngổn ngang suy nghĩ. Dòng người xôn xao, ánh mắt lạ lẫm nhưng rồi một tiếng chào thân thiện từ một bạn nữ khiến tôi bớt đi sự cô đơn. Cô giáo chủ nhiệm nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi mới, đưa tôi đến gần bạn nam cao lớn và gần cô bạn Diệu Trinh – người bạn đầu tiên trong lớp.
Chúng tôi cùng nhau chia sẻ, từ âm nhạc đến những kỷ niệm quê nhà, tình bạn dần nảy nở. Khóa học quân sự kéo dài một tuần là cơ hội quý giá để chúng tôi thêm gắn bó, từ những giờ luyện tập căng thẳng đến những khoảnh khắc vui vẻ bên “phòng tắm dịch vụ”. Ba chúng tôi – tôi, Trinh và Lan Nhi – trở thành bộ ba không thể tách rời, đồng hành cùng nhau qua từng ngày tháng.
Ngày trở về, tôi vừa lưu luyến, vừa háo hức cho hành trình học tập phía trước. Tình bạn ấy như những cánh diều được gió nâng đỡ, nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Tôi nhận ra rằng, chính tình bạn giản dị nhưng thấu hiểu đã giúp tôi vượt qua những thử thách, làm bừng sáng quãng đời học trò.
Giờ đây, tôi không còn cô đơn, mà đã sở hữu kho báu vô giá – tình bạn đẹp tuổi học trò. Một mối duyên kỳ diệu mà tôi mong được giữ mãi và trao gửi trong những chặng đường tiếp theo của cuộc đời.

3. Truyện ngắn mẫu 6 về tác dụng thiết thực dành cho tuổi trẻ hiện nay
Bình minh bắt đầu một ngày mới, tôi cảm thấy uể oải khi nghĩ đến năm tiết giảng buổi sáng tại trường nghề. Những ngày gần đây, tôi không còn hứng thú với công việc giảng dạy – niềm đam mê đã từng ngự trị trong tôi bấy lâu.
Trong lúc ngồi ở văn phòng, tôi nhận được tin nhắn lạ: “Chào thầy giáo, tôi có việc muốn gặp thầy, nếu có thời gian xin hãy nhắn lại. Cảm ơn! Mary.” Tôi nhớ mãi không ra người này, chỉ đoán là khách hàng sửa xe vì ngoài dạy tôi còn nhận sửa chữa.
Gọi lại, tôi gặp Mary, một y tá bệnh viện. Chị kể đêm trước xe hỏng giữa đường một mình, bối rối và sợ hãi. May mắn hai chàng trai trẻ, học trò cũ của tôi, tình cờ qua và sửa xe giúp mà không nhận thù lao. Qua chị, họ gửi lời cảm ơn thầy đã dạy dỗ những học sinh tốt như vậy.
Nghe vậy, tôi xúc động nhận ra giá trị nghề giáo không chỉ ở kiến thức mà còn là những mối quan hệ bền vững, sự truyền cảm hứng cho thế hệ sau. Lần đầu tiên sau bao năm đứng lớp, tôi cảm thấy công việc mình làm có ý nghĩa sâu sắc đến vậy – phần thưởng quý giá nhất cuộc đời.

4. Truyện ngắn mẫu 7: Câu chuyện mang ý nghĩa thiết thực dành cho tuổi trẻ hôm nay
“Khao khát là bước khởi đầu của mọi thành công. Ước mơ là hành trình vượt ra ngoài mọi giới hạn.” (Napoleon Hill)
Trong khu vườn xanh mát, có một đóa Violet nhỏ bé, luôn tỏa ngát hương thơm dịu dàng. Nàng sống vui vẻ cùng những người bạn quanh mình.
Một ngày, khi nhìn thấy chị Hoa Hồng với vẻ kiêu sa rực rỡ, Violet bỗng thấy mình thật nhỏ bé và ao ước được trở thành như chị.
- Giá mà mình có thể trở thành Hoa Hồng, để không còn phải nằm sát mặt đất, chỉ một lần thôi, như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.
Bà tiên tình cờ biết chuyện, hỏi nàng Violet:
- Con đang mong muốn điều gì vậy?
Violet tha thiết nói:
- Con mong bà hãy biến con thành Hoa Hồng!
Bà tiên nhìn nàng trìu mến, cảnh báo:
- Con có biết điều đó sẽ mang lại gì không? Một ngày nào đó, con sẽ phải trả giá đấy.
Nhưng khát khao mãnh liệt khiến bà tiên động lòng và biến Violet thành một cây Hoa Hồng rực rỡ.
Giông bão đến, phá hủy nhiều cây cối trong vườn, chỉ những loài hoa nhỏ bé như Violet mới trụ vững. Hoa Hồng kiêu hãnh giờ đây lại gục ngã dưới bão tố.
Violet bên cạnh thở dài nhìn bạn mình, nhắc nhở về giá của sự đổi thay chóng vánh.
Hoa Hồng dần lìa đời, nhưng với nụ cười mãn nguyện, nàng nói rằng đã sống trọn vẹn với ước mơ và khát vọng của mình dù cái giá phải trả là rất đắt.

5. Truyện ngắn mẫu 8: Những bài học thiết thực dành cho tuổi trẻ hôm nay
Con người thường mắc sai lầm trong cuộc đời, nhưng biết nhận ra và sửa chữa sẽ là bài học quý giá giúp ta trưởng thành hơn.
Tôi là cậu bé nghịch ngợm, mê chơi game đến quên cả học hành. Cuối tuần, tôi thường cùng bạn bè đến quán game. Một tối đầu tuần, tôi mải mê trận đấu với Long - bạn thân cùng lớp, dù trận đấu không phân thắng bại, lòng tôi vẫn không phục.
Tôi nghĩ: “Phải luyện tập thêm để chiến thắng, để dằn mặt Long bớt kiêu ngạo.”
Tôi nói dối mẹ để sang nhà Long nhưng không ai ở nhà, rồi cả hai vội vàng đến quán game tiếp tục thi đấu quên giờ giấc.
Bác chủ quán nhắc nhở lúc đã 11 giờ rưỡi tối, Long đã bỏ về từ lâu còn tôi vẫn chơi say mê. Khi nghĩ đến bố mẹ, tôi vội trả tiền về nhà.
Đêm yên tĩnh, tôi đi bộ với tâm trạng lo lắng thì nghe tiếng bố gọi bên cạnh:
- Hoàng, lên xe mau!
Bố tìm tôi vì mẹ lo lắng khi không thấy con về. Tôi cảm thấy sợ hãi, nhận ra lỗi lầm và thành thật xin lỗi bố mẹ.
Bố dạy tôi: tuổi trẻ có hiếu thắng là bình thường, nhưng nói dối và chơi game quá nhiều không tốt cho sức khỏe và học tập. Bố mẹ mong con biết tự ý thức.
Lời bố mẹ nhẹ nhàng mà sâu sắc khiến tôi thức tỉnh, hiểu rằng trưởng thành không phải chịu trận đòn roi, mà là nhận ra và sửa sai để sống có trách nhiệm hơn.

6. Truyện ngắn mẫu 9: Tác phẩm có ý nghĩa thiết thực dành cho giới trẻ ngày nay

7. Mẫu truyện ngắn sáng tác với ý nghĩa thiết thực dành cho thế hệ trẻ ngày nay - bài mẫu số 1
Mười lăm tuổi – cái tuổi không còn là trẻ con nhưng cũng chưa phải người lớn trọn vẹn, là bước chuyển mình vào thế giới rộng lớn hơn, đầy cơ hội nhưng cũng chất chứa bao nỗi bâng khuâng và trăn trở.
Mùa hè năm ấy, một cô gái nhỏ rời xa vòng tay gia đình, lên tỉnh để theo đuổi ước mơ học tập. Qua bao nỗ lực bền bỉ, Hoàng Hôn đã xuất sắc đỗ vào ngôi trường trung học phổ thông chuyên duy nhất trong tỉnh, còn vinh dự trở thành một trong hai thủ khoa toàn khối. Niềm tự hào ấy làm cha mẹ cô không khỏi rưng rưng, dù họ chưa từng ép buộc con theo đuổi thành tích, bởi cô vốn không giống những bạn bè đồng trang lứa, luôn suy nghĩ sâu sắc về tương lai, từ việc chọn trường đại học đến ngành nghề, mà việc vào trường chuyên chỉ là một khởi đầu nhỏ bé. Tuy nhiên, một thử thách nhỏ đặt ra khi cô phải ở ký túc xá vì khoảng cách 40 km đến trường, cha mẹ cô đắn đo nhưng rồi cũng đồng ý vì thấy con gái kiên định.
Ngày nhập học, cha mẹ tiễn cô đến tận nơi rồi vội vã trở về vì công việc, cô tự nhủ mình đã lớn, mọi thứ tự mình sắp xếp được. Ký túc xá rộng lớn với 60 phòng, mỗi phòng bốn người. Cô được xếp vào phòng 4.04 cùng ba bạn khác. Ngay khi đến, cô làm quen với mọi người, trong đó có một cô gái xinh xắn nhưng hơi lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng chào rồi im lặng, có lẽ học sinh giỏi thường vậy.
Tháng đầu, cô hơi nhớ nhà, cha mẹ thỉnh thoảng đến thăm, mang đồ ăn, rồi lại quay về. Học tập tuy áp lực vì các bài kiểm tra thường xuyên, nhưng cô vẫn luôn nằm trong top đầu. Cuộc sống cấp ba dường như khiến mọi người bớt thân thiết, cô chỉ thân với Lan Anh – bạn cùng phòng, cũng học giỏi và hòa đồng. Hai cô bạn gắn bó, học chung nên ngày càng thân thiết. Thế rồi, một ngày có một bạn chuyển từ ban Xã Hội sang ban Tự Nhiên, lại chính là cô bạn lạnh lùng trong phòng – Đức Tuấn.
Mọi người trong lớp đều nghĩ Đức Tuấn sẽ khó theo kịp chương trình vì đã gần hết học kỳ, thế nhưng cô bạn ấy lại xuất sắc đứng thứ ba trong kỳ sát hạch cuối tháng, chỉ sau cô và vượt trên Lan Anh, khiến Lan Anh buồn bã và lầm lì suốt nhiều ngày. Cô bắt đầu ngưỡng mộ Đức Tuấn – người không học quá nhiều mà vẫn giỏi, trong khi Lan Anh thì càng ngày càng xa cách, tìm bạn mới để tâm sự. Cô cảm thấy buồn, nhưng vẫn tin Lan Anh là bạn thân của mình.
Đến tháng 11, trường tổ chức tuyển chọn đội thi học sinh giỏi, cô đăng ký thi Hóa học cùng Lan Anh và Đức Tuấn. Dù không kỳ vọng nhiều vì sức khỏe không tốt, cô vẫn tham gia. Lan Anh rất chăm chỉ ôn luyện, còn Đức Tuấn thì điềm tĩnh, chỉ thỉnh thoảng liếc cô. Kết quả thi khiến Lan Anh thất vọng và tránh mặt cô, trong khi Đức Tuấn bất ngờ đề nghị đi cùng cô về. Trên đường về, dưới bóng phượng rợp lá vàng rơi, hai cô nàng trò chuyện nhỏ nhẹ, dần gắn bó hơn.
Một tuần sau, cô bất ngờ khi thấy mình là một trong năm người trúng tuyển đội thi, Đức Tuấn cũng vậy. Lan Anh thì vắng mặt trong danh sách, khiến cô ngỡ ngàng và thương cảm cho bạn. Tối hôm đó, Đức Tuấn rủ cô đi ăn vặt, cả hai thân thiết hơn bao giờ hết, Đức Tuấn cũng cười nhiều hơn khiến cô nhận ra rằng vẻ lạnh lùng chỉ là bề ngoài.
Tuy nhiên, cô bị thương ở tay trong phòng ký túc xá, và chỉ có Đức Tuấn chăm sóc. Bí mật đằng sau đó khiến cô đau lòng khi biết Lan Anh đã rời đi vì gia đình ly tán, mẹ sang Nhật định cư. Mối quan hệ của cô và Lan Anh dần đổ vỡ, với những lời nhắn đầy giận hờn và ghen tỵ, khiến cô nhận ra rằng tình bạn không chỉ là những ngày vui mà còn là sự thấu hiểu và bao dung. Đức Tuấn an ủi cô, khuyên cô buông bỏ quá khứ để bước tiếp.
Qua những thử thách và sóng gió, cô và Đức Tuấn trở thành cặp “mặt trời” của khối, cùng nhau vượt qua những tháng năm cấp ba đẹp đẽ và thử thách, hướng về tương lai rạng ngời phía trước.

8. Mẫu bài sáng tác truyện ngắn mang ý nghĩa thiết thực dành cho tuổi trẻ ngày nay - bản mẫu 2
Khi tôi mới 13 tuổi, bố gọi tôi và hai em trai vào phòng đọc sách – nhưng thực ra đó là căn phòng chơi, nơi những người đàn ông thường tụ tập đua xe, câu cá giả và xem phim. Bất ngờ, bố yêu cầu mỗi đứa mang một cuốn vở cùng cây bút tới để ngồi học trên những chiếc ghế nhựa cứng, không phải ghế đệm êm ái như thường lệ. Bố giải thích đây là buổi học nghiêm túc, nơi bố sẽ truyền đạt những bài học quý giá về cuộc sống, nhằm chuẩn bị cho chúng tôi trở thành những người đàn ông có trách nhiệm với cộng đồng và xã hội.
Ba năm liền, dù khỏe hay ốm, sáng thứ bảy nào chúng tôi cũng học: từ vệ sinh cá nhân, tuổi dậy thì, nghi thức xã giao, sự tôn trọng người già, đối xử công bằng, cho đến quản lý tài chính và đạo đức nghề nghiệp. Những trang vở cứ thế dày lên theo thời gian. Khi tôi 16 tuổi, các bài học giảm bớt vì chúng tôi đã lớn và bận rộn hơn, nhưng mỗi khi gặp khó khăn, chúng tôi vẫn nhớ về những điều bố dạy.
Mới đây, bố bảo rằng sẽ tiếp tục dạy tôi đến khi tôi 18 tuổi, còn sau đó phần còn lại của bài học sẽ do chính tôi tự khám phá trong cuộc sống. Tôi biết ơn và chỉ mong mỗi lần trở về, lại được bố chỉ bảo, dìu dắt qua những bài học quý giá ấy.

9. Mẫu bài sáng tác truyện ngắn với giá trị thực tiễn sâu sắc dành cho giới trẻ ngày nay - bản mẫu 3
Cha tôi từng dạy rằng, mỗi con người trong cuộc đời, bằng cách này hay cách khác, đều sẽ gặp gỡ, làm quen và gắn bó với nhau, như một món nợ từ kiếp trước. Đến tuổi mười lăm, tôi mới thực sự thấu hiểu sâu sắc lời cha nói đó.
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền quê yên bình, nơi tuổi thơ gắn liền với những chiều hè oi ả bên bờ sông, trời xanh ngắt và hương đồng nội thoang thoảng ngọt ngào sau mùa gặt. Tôi từng nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi gắn bó với nơi ấy. Nhưng định mệnh đã đưa tôi đến một bước ngoặt mới: mười lăm tuổi, tôi trở thành học sinh trường Nguyễn Tất Thành, rời xa núi non yên ả để đến Hà Nội nhộn nhịp. Sự thay đổi lớn khiến tôi vừa háo hức vừa bối rối, lòng đầy lo âu.
“Không sao, đây là cơ hội để mình trưởng thành hơn,” tôi tự nhủ. Cha an ủi: “Con sẽ sớm có bạn mới, hãy cố gắng hòa nhập và học tập tốt nhé!” Mẹ cũng động viên: “Lên đó con còn gần bà ngoại.” Tuy nhiên, lòng tôi vẫn đong đầy những nỗi nhớ và tiếc nuối.
Ngày đầu tiên nhập trường, tôi bước vào lớp với một chút hồi hộp và lo lắng. Một bạn nữ tên Diệu Trinh, đến từ vùng biển Vũng Tàu xa xôi, đã đến làm quen với tôi, và chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân sau những kỷ niệm chung như bị phạt ở lại lớp vì đi học muộn. Tình bạn ấy dần khơi nguồn từ những câu chuyện âm nhạc, truyện tranh và kỷ niệm quê nhà.
Khóa học quân sự kéo dài một tuần là dịp để chúng tôi gắn kết hơn. Dù trời mưa to, chúng tôi vẫn vui vẻ bên nhau, cùng những khoảnh khắc sinh hoạt tập thể và những buổi tối trải chiếu trò chuyện. Từ đó, tôi thêm thân thiết với Lan Nhi – một cô bạn mới, tạo nên bộ ba gắn bó không thể tách rời.
Ngày chia tay khóa học, lòng tôi lưu luyến và biết ơn vì đã tìm thấy những người bạn đồng hành quý giá. Tình bạn ấy như cơn gió nhẹ nhàng nâng đỡ tôi, khiến tôi không còn cô đơn giữa môi trường mới. Đó là tài sản vô giá của tuổi trẻ, xây dựng từ sự thấu hiểu và sẻ chia sâu sắc.
Nhìn lại những ngày đầu bỡ ngỡ, tôi cảm thấy may mắn khi có những người bạn chân thành. Lời cha tôi vẫn vang vọng: mỗi cuộc gặp gỡ là duyên nợ từ kiếp trước. Có lẽ, chúng tôi chính là những người mang nợ nhau – một mối duyên kỳ diệu trong cuộc đời.

Có thể bạn quan tâm

Có thể không dùng sữa rửa mặt không?

Cách chữa bệnh hắc lào hiệu quả tại nhà với cồn nhanh chóng và đơn giản.

Khám phá cách chế biến cá chẽm hấp hành gừng chuẩn vị, dễ làm và thơm ngon, mang lại món ăn bổ dưỡng cho gia đình.

Taxi Vinh - Nghệ An: Tổng hợp số tổng đài các hãng taxi uy tín hàng đầu năm 2025

Hoa mõm sói: Khám phá ý nghĩa, hình ảnh và cách trồng, chăm sóc tại nhà
