I. Hành trình tự nhận thức

Chàng Dế Mèn cường tráng với bản ngã phóng đại "sắp đứng đầu thiên hạ" phải trả giá đắt cho trò đùa ác ý. Cái chết của Dế Choắt - người bạn yếu ớt bị coi thường - trở thành hồi chuông cảnh tỉnh, đánh thức sự ăn năn trong tâm hồn kiêu hãnh.

Câu 1: Nghệ thuật kể chuyện

a. Điểm nhìn tự sự độc đáo qua lời tự thuật của nhân vật chính

b. Cấu trúc hai phần đầy dụng ý:

  • Bức chân dung tự họa đầy tự phụ
  • Cơn khủng hoảng và sự thức tỉnh nhân cách

Câu 2: Phân tích nhân vật

a. Nghệ thuật miêu tả đa giác quan:

Hình dáng:

  • Bộ giáp nâu bóng như lớp áo giáp
  • Vuốt nhọn tựa kiếm sắc
  • Hàm răng đen nhánh - vũ khí lợi hại

Hành vi:

  • Điệu bộ khoan thai đầy tự mãn
  • Thói quen vuốt râu kiêu hãnh
  • Thái độ trịch thượng với xóm giềng

b. Kho từ vựng đa sắc:

cường tráng, nhọn hoắt, trịnh trọng, oai vệ

c. Tính cách đa chiều: Tự tin thái quá thành kiêu ngạo, sức mạnh thể chất đi kèm sự non nớt tinh thần

Câu 3: Phân tích mối quan hệ

Thái độ trịch thượng thể hiện qua:

  • Cách đặt biệt danh giễu cợt "Choắt"
  • Ngôn ngữ kẻ cả "tao-chú mày"
  • Ánh mắt khinh thường người yếu thế
  • Thái độ dửng dưng trước lời cầu cứu

Câu 4: Hành trình tâm lý

  1. Khởi đầu bằng sự ngạo mạn thái quá
  2. Đỉnh điểm ở trò đùa ác ý
  3. Cú sốc từ hậu quả khôn lường
  4. Sự thức tỉnh qua nỗi đau mất mát

Triết lý nhân sinh: "Sống ở đời... có óc mà không biết nghĩ..."

Câu 5: Nghệ thuật nhân hóa

  • Tái hiện chân thực thế giới côn trùng
  • Thổi hồn nhân văn vào loài vật
  • Tạo nên bức tranh sinh động về xã hội thu nhỏ

Tác phẩm tương tự: "Cái Tết của mèo con" (Nguyễn Đình Thi), "Dũng sĩ bọ ngựa" (Tô Hoài)