Tuyển tập 9 bài thơ xúc động nhất về mẹ của nhà thơ Trần Đăng Khoa
Nội dung bài viết
1. Tiếng võng kêu - Khúc ru êm đềm của tình mẫu tử
Kẽo cà kẽo kẹt
Kẽo cà kẽo kẹt
Tay em đong đưa
Ba gian nhà nhỏ
Vang khúc võng ru
Kẽo cà kẽo kẹt
Trưa hè mênh mang
Chim co chân ngủ
Lim dim cành tre
Kẽo cà kẽo kẹt
Cây na thiu thiu
Mắt na hé mở
Ngắm trời xanh trong
Kẽo cà kẽo kẹt
Võng em nhịp nhàng
Chim ngoài cửa sổ
Mổ nhịp võng đưa
Kẽo cà kẽo kẹt
Thuở mẹ ru em
Cùng khúc võng này
Cánh cò trắng muốt
Bay - bay miệt mài...
Kẽo cà kẽo kẹt
Bé Giang say ngủ
Tóc bay phất phơ
Thoáng nụ cười tươi...
Trong giấc mơ em
Gặp con cò trắng
Lặn lội sông quê
Gặp cánh bướm nhỏ
Mênh mông trời xa
Gặp bóng mẹ hiền
Lom khom đồng chiều
Gặp chú bộ đội
Canh trời bình yên
Em ơi ngủ nhé
Tay anh đưa đều
Ba gian nhà nhỏ
Đầy ắp yêu thương
Kẽo cà kẽo kẹt
Kẽo cà kẽo kẹt
Kẽo cà...
...kẽo kẹt.
1967
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Góc sân và khoảng trời, NXB Văn hóa dân tộc, 1999

2. Đánh thức trầu - Khúc giao cảm với thiên nhiên
Trẩu trẩu trầu trầu
Mày làm chúa tao
Tao làm chúa mày
Tao không hái ngày
Thì tao hái đêm
(Lời ru của bà tôi)
Trầu ơi ngủ say rồi ư?
Tao còn chưa đi ngủ
Sao trầu đã ngủ vội?
Bà tôi vừa ghé thăm
Muốn xin dăm lá trầu
Tao không phải người lạ
Đánh thức trầu để hái!
Trầu ơi, hãy tỉnh giấc
Mở đôi mắt xanh nào
Lá nào muốn cho tao
Hãy vươn mình nhẹ nhé
Tay tao hái rất khẽ
Không làm trầu đau đâu...
Trầu đã thức chưa nhỉ?
Tao xin vài lá nhỏ
Cho bà và cho mẹ
Đừng lụi tàn trầu ơi!
1966
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Góc sân và khoảng trời, NXB Văn hóa dân tộc, 1999

4. Thơ vui tặng mẹ vợ - Giai điệu hóm hỉnh của tình thân
Mẹ từng lặn lội tháng năm dài
Giữa cánh đồng hoang sơ bát ngát
Nhặt ánh trăng ngàn xưa lấp lánh
Thắp vào làn da trắng ngọc ngà
Mẹ vượt qua bao đèo núi xa
Rừng mơ suối mộng chập chùng đi
Chọn đóa hoa tươi nhất đất trời
Để thơm làn môi con gái nhỏ
Mẹ về miền thiếu nữ xa xôi
Nhặt từng nét đẹp, vẻ duyên thầm
Tìm nét dịu dàng muôn thuở ấy
Gọt giũa nên hình hài con đây
Mẹ trao thiên thần mình nâng niu
Cho chàng trai nghèo tay trắng về
Thế là con bỗng thành ông chủ
Giàu có nhất đời - tình mẹ trao...
1998
Trích từ tập thơ Trần Đăng Khoa - Thơ tình tuyển, NXB Hội nhà văn 2001.

5. Bức thư viết bên cửa sổ máy bay - Những dòng tâm tình gửi mẹ
Ngày 15-7-1979
Gửi mẹ yêu ở quê nhà
Mẹ ơi
Con đang bay giữa trời xanh thẳm
Như hoàng tử trong cổ tích mẹ kể
Trước mắt con là vòm trời êm dịu
Cũng màu xanh ấy trên mái nhà mình...
Con biết chiều nay bên rặng cúc tần
Mẹ vẫn đứng ngóng trông lên đó
Như mỗi khi chiều về nắng xế
Nhưng làm sao mẹ tưởng tượng nổi
Đứa con trai thô kệch của mẹ
Giờ đang bay giữa trời cao thăm thẳm
Thật đấy mẹ ơi, con đang viết thư
Bên cửa sổ máy bay mà lòng nhớ mẹ
Nhớ những ngày thơ ấu xa xưa
Con nằm trong chiếc nong tre
Giữa sân đất nóng
Mẹ chỉ lên trời cao bát ngát
Bảo đó là thiên đường
Nơi có lâu đài nguy nga tráng lệ
Có những nàng tiên tốt bụng, xinh tươi
Luôn giúp đỡ người khi gian khó
Những tiên nữ biết trồng dâu dệt vải
Biết cất lời ca...
Mẹ ơi, con tin lời mẹ nói
Nhưng lên đây con chỉ thấy
Những đám mây thấp lùn xùn
Nỗi cô đơn ngàn đời xộc vào lạnh buốt
Bầu trời trống rỗng mênh mông
Như cánh đồng quê sau mùa gặt
Ngổn ngang những đống rơm khói
Dù hùng vĩ hơn mọi cánh đồng
Nhưng mẹ ơi, vẫn không phải quê nhà
Vì thiếu bóng áo nâu cùng lưng mẹ còng
Mẹ ơi
Con nhìn ra vòm trời xanh
Bỗng thấy những vì sao lạc loài
Như hạt gạo giữa không trung
Đẹp và sáng nhưng làm sao sánh được
Với hạt gạo mẹ vo trên sân đất
Mới thấu hiểu lòng mẹ
Mới nuôi con khôn lớn
Để hôm nay bay giữa trời cao...
Từ cửa sổ máy bay
Nhìn xuống mặt đất xa xôi
Bỗng nhiên con ngỡ ngàng
Lại gặp bầu trời thăm thẳm phía dưới
Mây trắng lững lờ trôi
Như những nấm trời bồng bềnh
Nhưng con biết sau lớp mây ấy
Là thiên đường có thật
Nơi có ngôi nhà gianh vách đất
Là lâu đài của mẹ con mình
Trước cửa, dậu cúc tần xanh mướt
Sau nhà, ao nhỏ cá đùa
Trăng lên nghe tiếng cá quẫy
Ở đó có nàng tiên thật
Biết làm ruộng và hát ca
Biết đến bên con khi gian khó
Và sau mỗi chuyến đi xa
Con lại trở về nơi ấy
Sưởi ấm trong tình thương đôi mắt mẹ
Xua tan giá lạnh cuộc đời
Tràn đầy niềm tin yêu và sức sống
Con lại cười vang như sóng biếc...
1981
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Bên cửa sổ máy bay, NXB Tác phẩm mới, 1985


6. Mẹ - Khúc ca bất tử về tình mẫu tử
Mẹ ơi, biết đâu trong trận chiến này
Con sẽ nằm xuống
Nằm xuống giản đơn
Như bao đồng đội đã hy sinh
Để mái nhà tranh mẹ bình yên mãi
Dưới nắng vàng tươi...
Và có lẽ, sớm mai khi thức giấc
Mẹ sẽ nhận về tờ giấy trắng kia...
Như bao bà mẹ khác trong làng
Tờ giấy mỏng manh
Nhưng nặng tựa ngàn tấn bom
Đè nát tuổi già mẹ cô đơn
Dù vậy, xin mẹ đừng rơi lệ
Con chẳng chết đâu
Mẹ hãy đọc Kiều đi
Cho căn nhà trở lại thanh bình
Dưới bóng cây chiều hoàng hôn phảng phất
Mẹ hãy ngồi đó tựa cửa chờ con
Như thuở nào xưa
Mỗi chiều con tan học
Và mẹ lại lắng nghe
Tiếng bước chân lũ trẻ
Ôm sách, bá vai, cười rúc rích qua hiên
Đi ngang qua chiều
Tĩnh lặng
Rồi đêm về
Tràn nhà...
Tràn vườn...
Tràn cả bầu trời...
Đêm ấm áp mượt mà như lụa
Xin mẹ đừng đóng cửa
Để gió vào nhà
Gió hát khúc ca trời đất
Ru mẹ vào giấc say
Đến nỗi mẹ không hay
Thằng con trai mẹ đã về
Trong làn gió mát
Làn gió đi khắp địa cầu
Ru những bà mẹ mất con...
Biên giới 18-3-1981
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Bên cửa sổ máy bay, NXB Tác phẩm mới, 1985


7. Hạt gạo làng ta - Bản hùng ca về quê hương
Dâng tặng nhà thơ Xuân Diệu
Hạt gạo quê ta
Mang hương phù sa
Sông Kinh Thầy đỏ nặng
Ấp ủ mùi sen thơm
Trong hồ nước mênh mông
Có lời ru mẹ hát
Ngọt bùi cùng đắng cay...
Hạt gạo quê ta
Trải qua bão giông
Tháng bảy mưa ngâu
Giọt mồ hôi rơi
Những trưa tháng sáu
Nắng như thiêu đốt
Cá cờ chết ngạt
Cua bò lên bờ
Mẹ vẫn cấy cày...
Hạt gạo quê ta
Những năm khói lửa
Bom Mỹ dội nhà
Khi cây súng vác
Theo người ra trận
Vỏ đạn vàng rực
Như lúa chín đồng
Bát cơm mùa gặt
Thơm mùi chiến công...
Hạt gạo quê ta
Có công bạn bè
Sớm hôm chống hạn
Gàu sòng đổ nước
Trưa nắng bắt sâu
Lúa cao rát mặt
Chiều về gánh phân
Quang gánh nhọc nhằn...
Hạt gạo quê ta
Gửi ra tiền tuyến
Gửi khắp phương xa
Em vui ca hát
Hạt vàng quê nhà...
Tác giả: Trần Đăng Khoa.Tập thơ Góc sân và khoảng trời (1968)
Năm sáng tác: 1969

8. Mẹ ốm - Nỗi lo âu của tình mẫu tử
Ngày thường mẹ vẫn vui tươi
Hôm nay mẹ mệt, chẳng cười nói chi
Lá trầu khô giữa cơi kia
Truyện Kiều khép lại từ khi mẹ nằm
Cánh màn buông lỏng cả ngày
Ruộng đồng vắng bóng mẹ cày sớm trưa
Bao mùa nắng dãi mưa dầm
Ngấm vào thân mẹ đến giờ chưa tan
Người đau nóng sốt bàng hoàng
Mẹ ơi! Xóm giềng vội vàng đến thăm
Người mang trứng, kẻ biếu cam
Bác sĩ tận tình mang thuốc sang
Sớm nay mưa đổ ào ào
Nắng lên chín mọng ngọt ngào hương bay
Suốt đời sương gió dạn dày
Giờ đây mẹ phải tập gầy bước đi
Mẹ vui, con chẳng ngại gì
Ngâm thơ, kể chuyện rồi thì ca vang
Rồi con diễn kịch giữa nhà
Một mình đóng trọn ba vai chèo tuồng
Vì con mẹ chịu trăm đường
Quanh đôi mắt mẹ dặm trường nhăn in
Con mong mẹ khoẻ dần lên
Ngày ăn ngon miệng, đêm yên giấc lành
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước tháng ngày của con...
1970
Nguồn: Trần Đăng Khoa, Góc sân và khoảng trời, Nxb Văn hoá dân tộc, 1999

9. Khi mẹ đi vắng
Những ngày mẹ vắng nhà, em tự tay luộc khoai
Những ngày mẹ vắng nhà, em cùng chị giã gạo trắng ngần
Những ngày mẹ vắng nhà, em nấu cơm dẻo thơm
Những ngày mẹ vắng nhà, em chăm vườn nhổ cỏ
Những ngày mẹ vắng nhà, sân cổng sạch sẽ tinh tươm
Bình minh mẹ về, thấy khoai thơm lừng
Trưa nắng mẹ về, gạo trắng như bông
Chiều tà mẹ về, cơm dẻo ấm lòng
Hoàng hôn mẹ về, vườn tược gọn gàng
Đêm về mẹ thấy, ngõ nhà thênh thang
Mẹ bảo rằng: "Sao con ngoan thế!"
– Con thưa: "Chưa đâu mẹ ơi!
Áo mẹ mưa phai màu áo
Tóc mẹ nắng cháy sạm màu
Nhọc nhằn đêm ngày mẹ gánh
Con vẫn chưa ngoan được đâu!"

Khi mẹ đi vắng
Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chi tiết cách gắn thẻ trên Facebook

Top 10 Địa điểm lý tưởng tổ chức tiệc cưới ngoài trời tại Phan Thiết

Hướng dẫn chi tiết cách thêm bạn bè vào danh sách yêu thích trên Facebook

Top 5 Biệt thự, Villa & Resort đẳng cấp nhất Bình Dương

Top 13 quán lẩu ngon và được yêu thích nhất tại quận Thanh Xuân, Hà Nội
