Tuyển tập 9 bài văn xuất sắc nhất đóng vai Vũ Nương kể lại 'Chuyện người con gái Nam Xương' của đại văn hào Nguyễn Dữ
Nội dung bài viết
Bài mẫu số 4: Áng văn cảm động nhất
Xin tự giới thiệu, tôi là Vũ Thị Thiết, người con gái quê ở Nam Xương. Được mọi người yêu mến bởi nết na dịu hiền, tôi luôn mong có được hạnh phúc gia đình viên mãn. Cuộc gặp gỡ với Trương Sinh đã đem đến cho tôi niềm vui lớn, dù chàng vốn tính đa nghi. Tôi luôn giữ gìn từng lời ăn tiếng nói, sống đúng khuôn phép để giữ hòa khí trong nhà.
Thế nhưng chiến tranh ập đến, cướp đi người chồng yêu dấu của tôi. Buổi tiễn biệt ấy, lòng tôi quặn thắt khi nghĩ đến chàng phải đối mặt với muôn vàn hiểm nguy nơi chiến địa. Tôi chẳng mong công danh phú quý, chỉ ước sao chàng bình an trở về. Nước mắt lặng lẽ rơi khi bóng chàng khuất dần nơi chân trời xa thẳm.
Những tháng ngày chờ đợi dài đằng đẵng, tôi một mình gánh vác gia đình, vừa chăm sóc mẹ chồng ốm yếu vừa nuôi dạy đứa con thơ. Khi mẹ chồng qua đời, tôi đã lo chu toàn hậu sự với tất cả lòng thành kính. Rồi ngày đoàn tụ cũng đến, nhưng niềm vui chẳng trọn vẹn. Chàng nghi ngờ tôi thất tiết chỉ vì lời nói ngây thơ của đứa trẻ. Dẫu tôi hết lời thanh minh, dẫu xóm giềng ra sức biện bạch, chàng vẫn nhất quyết không tin. Trái tim tôi tan nát khi bị đuổi đi trong nỗi oan khiên không thể giãi bày.
Tuyệt vọng, tôi đành chọn cái chết nơi dòng Hoàng Giang để minh chứng cho tấm lòng trong sạch. May mắn được các nàng tiên cứu vớt, tôi sống nơi thủy cung nhưng lòng vẫn canh cánh nỗi nhớ chồng con. Khi gặp lại người làng là Phan Lang, biết được Trương Sinh đã hiểu ra nỗi oan của mình, tôi vừa mừng vừa tủi. Dù có dịp trở về trong chốc lát, nhưng duyên phận đã dứt, tôi đành mãi mãi thuộc về chốn thủy cung, để lại nơi trần thế một mối tình dang dở và nỗi oan tày trời chưa được hóa giải trọn vẹn.

Bài mẫu số 5: Tiếng lòng người phụ nữ bạc mệnh
Tôi là Vũ Thị Thiết, người con gái Nam Xương với số phận đầy trắc trở. Xuất thân từ gia đình nghèo khó nhưng được giáo dục chu đáo, tôi luôn giữ nết na thùy mị khiến bao chàng trai trong làng ngưỡng mộ. Cuộc hôn nhân với Trương Sinh - chàng trai nhà giàu - đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi, mở đầu cho chuỗi ngày đầy nước mắt.
Dù biết chồng có tính đa nghi, tôi vẫn một lòng giữ gìn đạo vợ chồng, sống đúng khuôn phép. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi mang thai đứa con đầu lòng chưa được bao lâu thì chiến tranh ập đến, cướp đi người chồng của tôi. Buổi tiễn biệt ấy, tôi chỉ biết rót chén rượu đầy, gửi gắm nỗi niềm mong chàng bình yên trở về.
Những năm tháng chồng đi xa, tôi một mình gánh vác gia đình, chăm sóc mẹ chồng ốm yếu vì nhớ thương con. Khi bà qua đời, tôi lo ma chay chu toàn như với mẹ ruột. Để vơi đi nỗi nhớ cha cho đứa con thơ, mỗi đêm tôi chỉ bóng trên tường mà bảo đó là cha Đản. Ngây thơ tin lời mẹ, đứa trẻ vui đùa cùng chiếc bóng như một người cha thực sự.
Ngày đoàn tụ tưởng chừng hạnh phúc lại hóa thành bi kịch. Chỉ vì lời nói ngây thơ của con trẻ, chàng nghi ngờ tôi thất tiết. Dù hết lời thanh minh, dù xóm làng bênh vực, chàng vẫn không tin. Nỗi oan không thể giãi bày đã đẩy tôi đến quyết định gieo mình xuống dòng Trường Giang, lấy cái chết để minh chứng cho tấm lòng trong sạch.
May mắn được các nàng tiên cứu vớt, tôi sống nơi thủy cung nhưng lòng vẫn đau đáu nỗi nhớ chồng con. Khi gặp lại người làng là Phan Lang, biết được chồng đã hiểu ra nỗi oan của mình, tôi vừa mừng vừa tủi. Dù có dịp trở về trong chốc lát, nhưng duyên phận đã dứt, tôi đành mãi mãi thuộc về chốn thủy cung, để lại nơi trần thế một mối tình dang dở.
Qua câu chuyện đời tôi, mong rằng người đời sẽ hiểu rằng hạnh phúc gia đình không chỉ xây dựng trên tình yêu, mà còn cần sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau.

Bài mẫu số 6: Nỗi oan khuất nghìn đời
Tôi là Vũ Nương, người con gái nghèo được cha mẹ dạy dỗ chu đáo về lễ nghĩa, đức hạnh. Mối nhân duyên với Trương Sinh - chàng trai nhà giàu đem trăm lạng vàng cưới hỏi - đã mở ra trang mới trong cuộc đời tôi, nhưng cũng là khởi đầu cho bi kịch không ngờ.
Biết chồng có tính đa nghi, tôi luôn giữ gìn khuôn phép, không để vợ chồng phải bất hòa. Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu thì chiến tranh ập đến, chồng tôi phải ra trận. Ngày tiễn biệt, tôi chỉ biết rót chén rượu đầy, cầu mong chàng bình an trở về, chẳng màng công danh phú quý.
Những năm tháng chồng đi xa, tôi một mình gánh vác gia đình, vừa chăm sóc mẹ chồng ốm yếu vì nhớ thương con, vừa nuôi dạy đứa con thơ. Khi mẹ chồng qua đời, tôi lo ma chay chu toàn. Để vơi đi nỗi nhớ cha cho con, mỗi đêm tôi chỉ bóng trên tường mà bảo đó là cha Đản.
Ngày đoàn tụ tưởng chừng hạnh phúc lại hóa thành bi kịch. Chỉ vì lời nói ngây thơ của con trẻ, chàng nghi ngờ tôi thất tiết. Dù hết lời thanh minh, dù xóm làng bênh vực, chàng vẫn không tin. Nỗi oan không thể giãi bày đã đẩy tôi đến quyết định gieo mình xuống dòng Trường Giang, lấy cái chết để minh chứng cho tấm lòng trong sạch.
May mắn được Linh Phi cứu vớt, tôi sống nơi thủy cung nhưng lòng vẫn đau đáu nỗi nhớ chồng con. Khi gặp Phan Lang - người cùng làng, biết được chồng đã hiểu ra nỗi oan của mình, tôi vừa mừng vừa tủi. Dù có dịp trở về trong chốc lát, nhưng duyên phận đã dứt, tôi đành mãi mãi thuộc về chốn thủy cung.
Qua câu chuyện đời tôi, mong rằng người đời sẽ hiểu rằng hạnh phúc gia đình cần được xây dựng trên nền tảng tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau. Đừng để sự nghi ngờ phá hủy những điều quý giá nhất.

Bài mẫu số 7: Tiếng kêu thương từ đáy nước
Tôi là Vũ Nương, người con gái Nam Xương được mọi người yêu mến bởi nết na thùy mị. Cuộc hôn nhân với Trương Sinh - người chồng tuy yêu thương nhưng đa nghi - đã đưa đẩy tôi vào bi kịch không ngờ. Dù biết tính chồng, tôi vẫn một lòng giữ gìn đạo vợ chồng, sống đúng khuôn phép để gia đình luôn êm ấm.
Chiến tranh bùng nổ đã cướp đi người chồng của tôi. Buổi tiễn biệt ấy, tôi chỉ mong chàng bình an trở về, chẳng màng công danh phú quý. Nỗi nhớ thương chất chứa trong từng giọt lệ khi bóng chàng khuất dần nơi biên ải xa xôi.
Những năm tháng chồng đi xa, tôi một mình gánh vác gia đình, vừa chăm sóc mẹ chồng ốm yếu vì nhớ thương con, vừa nuôi dạy đứa con thơ. Khi mẹ chồng qua đời, tôi lo ma chay chu toàn. Để vơi đi nỗi nhớ cha cho con, mỗi đêm tôi chỉ bóng trên tường mà bảo đó là cha Đản.
Ngày đoàn tụ tưởng chừng hạnh phúc lại hóa thành bi kịch. Chỉ vì lời nói ngây thơ của con trẻ, chàng nghi ngờ tôi thất tiết. Dù hết lời thanh minh, dù xóm làng bênh vực, chàng vẫn không tin. Nỗi oan không thể giãi bày đã đẩy tôi đến quyết định gieo mình xuống dòng Trường Giang, lấy cái chết để minh chứng cho tấm lòng trong sạch.
May mắn được các nàng tiên cứu vớt, tôi sống nơi thủy cung nhưng lòng vẫn đau đáu nỗi nhớ chồng con. Khi gặp Phan Lang - người cùng làng, biết được chồng đã hiểu ra nỗi oan của mình, tôi vừa mừng vừa tủi. Dù có dịp trở về trong chốc lát, nhưng duyên phận đã dứt, tôi đành mãi mãi thuộc về chốn thủy cung.
Qua câu chuyện đời tôi, mong rằng người đời sẽ hiểu rằng hạnh phúc gia đình cần được xây dựng trên nền tảng tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau. Đừng để sự nghi ngờ phá hủy những điều quý giá nhất.

Bài mẫu số 8: Lời nguyện từ đáy nước
Tôi xuất thân từ gia cảnh nghèo khó, nhưng được cha mẹ dạy dỗ chu đáo về lễ nghĩa, đức hạnh. Mối nhân duyên với Trương Sinh - chàng trai nhà giàu đem trăm lạng vàng cưới hỏi - đã thay đổi cuộc đời tôi. Biết chồng có tính đa nghi, tôi luôn giữ gìn khuôn phép, không để vợ chồng phải bất hòa. Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu thì chiến tranh ập đến, chồng tôi phải ra trận.
Những năm tháng chồng đi xa, tôi một mình gánh vác gia đình, vừa chăm sóc mẹ chồng ốm yếu vì nhớ thương con, vừa nuôi dạy đứa con thơ. Khi mẹ chồng qua đời, tôi lo ma chay chu toàn. Để vơi đi nỗi nhớ cha cho con, mỗi đêm tôi chỉ bóng trên tường mà bảo đó là cha Đản.
Ngày đoàn tụ tưởng chừng hạnh phúc lại hóa thành bi kịch. Chỉ vì lời nói ngây thơ của con trẻ, chàng nghi ngờ tôi thất tiết. Dù hết lời thanh minh, dù xóm làng bênh vực, chàng vẫn không tin. Nỗi oan không thể giãi bày đã đẩy tôi đến quyết định gieo mình xuống dòng Hoàng Giang, lấy cái chết để minh chứng cho tấm lòng trong sạch.
May mắn được Linh Phi cứu vớt, tôi sống nơi thủy cung nhưng lòng vẫn đau đáu nỗi nhớ chồng con. Khi gặp Phan Lang - người cùng làng, biết được chồng đã hiểu ra nỗi oan của mình, tôi vừa mừng vừa tủi. Dù có dịp trở về trong chốc lát, nhưng duyên phận đã dứt, tôi đành mãi mãi thuộc về chốn thủy cung.
Qua câu chuyện đời tôi, mong rằng người đời sẽ hiểu rằng hạnh phúc gia đình cần được xây dựng trên nền tảng tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau. Đừng để sự nghi ngờ phá hủy những điều quý giá nhất.

Bài mẫu số 9: Tiếng lòng từ cõi thủy cung
Trương Sinh - người chồng đa nghi nhưng tôi hết lòng yêu thương - đã thay đổi cuộc đời tôi từ khi mang trăm lạng vàng đến cưới hỏi. Biết tính chồng hay ghen, tôi luôn giữ gìn khuôn phép đạo vợ chồng, không để xảy ra bất hòa. Nhưng chiến tranh đã cướp đi người chồng của tôi, để lại mẹ già con nhỏ trong sự chờ mong khắc khoải.
Những năm tháng chồng đi xa, tôi một mình gánh vác gia đình, chăm sóc mẹ chồng ốm yếu vì nhớ thương con, nuôi dạy đứa con thơ chưa một lần biết mặt cha. Khi mẹ chồng qua đời, tôi lo ma chay chu toàn. Để vơi đi nỗi nhớ cha cho con, mỗi đêm tôi chỉ bóng trên tường mà bảo đó là cha Đản.
Ngày đoàn tụ tưởng chừng hạnh phúc lại hóa thành bi kịch. Chỉ vì lời nói ngây thơ của con trẻ, chàng nghi ngờ tôi thất tiết. Dù hết lời thanh minh, dù xóm làng bênh vực, chàng vẫn không tin. Nỗi oan không thể giãi bày đã đẩy tôi đến quyết định gieo mình xuống dòng Hoàng Giang, lấy cái chết để minh chứng cho tấm lòng trong sạch.
May mắn được Linh Phi cứu vớt, tôi sống nơi thủy cung nhưng lòng vẫn đau đáu nỗi nhớ chồng con. Khi gặp Phan Lang - người cùng làng, biết được chồng đã hiểu ra nỗi oan của mình, tôi vừa mừng vừa tủi. Dù có dịp trở về trong chốc lát, nhưng duyên phận đã dứt, tôi đành mãi mãi thuộc về chốn thủy cung.
Qua câu chuyện đời tôi, mong rằng người đời sẽ hiểu rằng hạnh phúc gia đình cần được xây dựng trên nền tảng tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau. Đừng để sự nghi ngờ phá hủy những điều quý giá nhất.

7. Tác phẩm tham khảo đặc sắc
Đản, hôm nay tròn một thập kỷ mẹ con ra đi. Ta vốn định mang bí mật này xuống mồ, nhưng nghĩ con đã trưởng thành, nên quyết định kể lại câu chuyện bi thương về cái chết oan khuất của mẹ con.
Mẹ con ngày ấy tựa đóa hoa xuân, nết na dịu hiền khiến ta say đắm ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Ta đã dâng trăm lạng bạc trắng để rước nàng về dinh. Biết tính ta hay ghen, mẹ con luôn giữ gìn đạo vợ chồng, khiến gia đình êm ấm thuận hòa. Nhưng chiến tranh ập đến, ta bị bắt đi lính đúng lúc nàng mang thai con. Tiễn chồng ra trận, mẹ con không màng công danh phú quý, chỉ mong ngày đoàn tụ.
Ba năm binh đao, một mình nàng gánh vác cả gia đình: vừa làm con hiếu thảo phụng dưỡng mẹ già, vừa làm mẹ tảo tần nuôi con thơ. Khi bà ốm đau, nàng tận tâm chăm sóc; khi bà mất, nàng lo ma chay chu toàn như với song thân mình.
Ngày trở về, ta đón nhận hai tin dữ: mẹ mất, con thơ chưa biết mặt cha. Nỗi đau chồng chất khiến lòng ta như lửa đốt. Nhưng đỉnh điểm là khi con bé bập bẹ kể về người đàn ông thường đến nhà lúc đêm khuya. Lòng ghen tuông mù quáng cùng nỗi đau mất mát khiến ta trở thành kẻ độc ác - đánh đuổi vợ hiền ra khỏi nhà, bất chấp những lời thanh minh. Mẹ con uất ức gieo mình xuống dòng Hoàng Giang.
Chỉ đến khi thấy con trỏ vào bóng đèn trên tường gọi cha, ta mới vỡ lẽ: đó chính là cách mẹ con an ủi đứa trẻ thiếu vắng hình bóng cha. Nhưng hối hận đã muộn màng. Dù sau này gặp lại nàng nơi thủy cung qua lời Phan Lang, dù lập đàn giải oan, thì mẹ con cũng chỉ thoáng hiện rồi tan vào sương khói.
Bài học về sự đa nghi và nóng giận đã khiến ta trả giá bằng cả gia đình hạnh phúc. Giờ đây, ta chỉ còn biết ôm nỗi ân hận đến cuối đời.

8. Áng văn mẫu đặc sắc
Một năm sau khi Trương Sinh lập đàn giải oan, tôi đã hiện về từ biệt rồi trở lại thủy cung an nhiên sống cùng Linh Phi. Nhưng trong tim vẫn khắc khoải nỗi nhớ trần gian - nhớ quê hương, nhớ mái ấm xưa và đứa con thơ. Những ký ức ngọt ngào cứ như thước phim quay chậm trong tâm trí.
Tôi - Vũ Nương Thị Thiết, xuất thân từ gia đình nghèo Nam Xương nhưng được giáo dục chu đáo về đạo lý phụ nữ. Khi đến tuổi cập kê, cha mẹ gả tôi cho Trương Sinh - chàng trai nhà giàu nhưng tính tình đa nghi. Tôi luôn giữ gìn đạo vợ chồng, không để gia đình xào xáo.
Chiến tranh bùng nổ, chồng tôi phải ra trận khi tôi đang mang thai. Ba năm gian khổ, một mình tôi vừa chăm mẹ già, vừa nuôi con nhỏ. Khi mẹ chồng lâm bệnh, tôi tận tâm thuốc thang; lúc bà mất, tôi lo tang lễ chu toàn như với song thân mình.
Ngày chồng trở về, tưởng được đoàn viên hạnh phúc, nào ngờ bi kịch ập đến. Bé Đản không nhận cha vì chưa từng gặp mặt. Sự hiểu lầm ngây thơ của con trẻ cùng tính đa nghi của chồng đã đẩy tôi vào đường cùng. Dù hết lời thanh minh, dù xóm làng bênh vực, chàng vẫn không tin vào sự trong sạch của tôi.
Trong phút tuyệt vọng, tôi chọn cái chết để minh oan. May mắn được Linh Phi cứu giúp, tôi sống nơi thủy cung nhưng lòng vẫn đau đáu nhớ về dương thế. Khi gặp Phan Lang - người đồng hương, tôi mới biết chồng đã hối hận khi nhận ra sự thật qua lời nói ngây thơ của con trẻ.
Dù có cơ hội trở về, tôi đã chọn ở lại thủy cung. Trong buổi lễ giải oan cuối cùng, tôi hiện lên giữa làn sương để nói lời từ biệt. Câu chuyện của tôi là bài học đắt giá về sự đa nghi và hậu quả khôn lường của những hiểu lầm trong hôn nhân. Mong rằng không ai phải chịu bi kịch như gia đình tôi.

9. Áng văn mẫu đặc sắc
Tôi - Vũ Nương Thị Thiết, người con gái Nam Xương nổi tiếng nết na, thùy mị. Xuất thân từ gia đình nghèo nhưng được giáo dục chu đáo, tôi trở thành cô gái được nhiều chàng trai trong làng ngưỡng mộ. Cuộc hôn nhân với Trương Sinh - chàng trai nhà giàu nhưng đa nghi - đã mở đầu cho chuỗi bi kịch của đời tôi.
Dù biết chồng có tính hay ghen, tôi vẫn một lòng giữ gìn đạo vợ chồng. Nhưng chiến tranh ập đến, chàng phải ra trận khi tôi đang mang thai. Ba năm trời một mình tôi vừa chăm mẹ chồng ốm yếu, vừa nuôi con nhỏ. Để an ủi đứa con thiếu vắng hình bóng cha, mỗi đêm tôi thường chỉ bóng mình trên tường bảo đó là cha Đản.
Ngày chồng trở về, thay vì hạnh phúc đoàn viên là những hiểu lầm đau đớn. Lời nói ngây thơ của con trẻ cùng tính đa nghi mù quáng đã khiến chàng kết tội tôi thất tiết. Dù hết lời thanh minh, dù xóm làng bênh vực, tôi vẫn bị đẩy vào đường cùng. Trong phút tuyệt vọng, tôi chọn cái chết để minh oan.
May mắn được Linh Phi cứu giúp, tôi sống nơi thủy cung nhưng lòng vẫn đau đáu nhớ về dương thế. Khi gặp Phan Lang - người đồng hương, tôi mới biết chồng đã hối hận khi nhận ra sự thật. Nhưng dù được mời trở về, tôi đã chọn ở lại thủy cung. Câu chuyện của tôi là lời cảnh tỉnh về hậu quả khôn lường của sự đa nghi và tư tưởng trọng nam khinh nữ trong xã hội phong kiến.

Có thể bạn quan tâm

Top 5 Trường mầm non có chương trình giáo dục xuất sắc tại quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

Hướng dẫn đồng bộ hóa bookmark, mật khẩu, lịch sử duyệt web và các tab đang mở trên Firefox

Hướng dẫn chi tiết cách xóa tài khoản PlayStation Network

Khám phá 6 dòng serum Nhật Bản giúp tái tạo làn da và ngăn ngừa lão hóa hiệu quả

11 Mẫu máy lạnh 1 chiều (1 HP) tiết kiệm điện đáng mua nhất hiện nay
