Top 21 Bài Thơ Tình Đẹp Nhất Mọi Thời Đại
Nội dung bài viết
1. 'Còn mãi một tình yêu' - Fedor Chiutchev
Chúng ta gặp lại nhau, giữa bao hoài niệm đã xa
Con tim cằn cỗi bỗng chợt hồi sinh mạnh mẽ
Một thời yêu thương như sống lại trong tôi
Tâm hồn tôi dâng lên một cảm xúc lạ kỳ.
Như lúc cuối thu, lá vàng dần thưa vắng
Vẫn có những ngày xuân ấm áp chan hòa
Đó là khi những ký ức ngọt ngào trở lại
Những tháng năm tươi đẹp như mùa xuân xanh.
Giây phút này, bao quanh tôi là hơi ấm của năm tháng
Tôi nhìn nàng, với niềm say đắm thuở nào
Nàng dịu dàng đến lạ, từ ánh mắt đến từng cử chỉ
Như sau ngàn năm xa cách, tôi ngỡ rằng mình đang mơ
Và rồi những âm thanh xao động dần dần vang lên
Chúng đã xóa tan mọi sự im lặng trong tôi!
Cuộc đời bỗng mở ra một lần nữa
Không chỉ là những ký ức đã qua
Khi trái tim vẫn còn cháy bỏng tình yêu, day dứt
Đó là khi trong tôi, tình yêu vẫn còn mãi!
(Tựa đề do Nguyên Hùng đặt)


2. 'Em bảo anh đi đi' - Silva Kaputikyan
Em nói: 'Anh hãy đi đi'
Sao anh không chần chừ?
Em nói: 'Anh đừng đợi'
Sao anh vội vã thế?
Lời nói thoảng qua như gió
Đôi mắt đẫm lệ buồn
Mà sao anh ngốc thế,
Không nhìn vào mắt em?
Mà sao anh ngốc thế,
Không nhìn vào mắt em?
Không nhìn vào đôi mắt buồn
Không nhìn vào đôi mắt sâu?
Những nỗi buồn đã qua
Xin anh đừng nhắc lại
Em ngây ngô, dại khờ
Anh chỉ là kẻ mơ mộng.
Cuộc đời nghiệt ngã không
Cho ta được giấc mơ ngọt ngào
Thì thôi, hãy gửi tình vào sóng
Để tình yêu trôi về cuối sông.
Thôi, hãy gửi tình vào sóng
Để tình yêu trôi về cuối sông
Về với mộng, về cõi không
Với những giấc mơ chưa thành hình.
Bài thơ này là một phần không thể thiếu trong trái tim của nhiều thế hệ yêu thơ Việt Nam. Tuy nhiên, không phải ai cũng biết đúng tên tác giả, nhiều người đã lầm tưởng tác phẩm này thuộc về các thi sĩ nổi tiếng khác như Olga Bergols hay thậm chí là Evgueni Evtushenko! Tuy vậy, Kaputikian vẫn giữ vững chất thơ của mình, dù có chút cay đắng nhưng không bao giờ tuyệt vọng. Chính sự mạnh mẽ ấy đã khiến bà thành công trong những tác phẩm mang đậm tính công dân, được cả Liên Xô trước đây và Armenia ngày nay kính trọng.


3. 'Gửi... (К***)' - Pushkin
Bản dịch của Thúy Toàn
Anh mãi nhớ khoảnh khắc kỳ diệu ấy:
Trước mắt anh, em bất chợt hiện ra,
Như một ảo ảnh mong manh chợt tan biến,
Như thiên thần với vẻ đẹp trong sáng.
Giữa những nỗi ray rứt, sầu đau vô tận,
Giữa tiếng ồn ào, lo âu trong lòng,
Giọng em vẫn văng vẳng bên tai anh,
Bóng dáng em lại hiện về trong giấc mơ.
Thời gian qua đi, những cơn gió bụi,
Đã cuốn trôi những giấc mơ ngọt ngào tuổi thơ,
Lãng quên rồi giọng em hiền hòa,
Bóng dáng em cũng phai mờ theo năm tháng.
Giữa cảnh cô đơn, tối tăm mịt mù,
Dòng đời trôi trong sự mệt mỏi, buồn bã,
Chẳng có tiên thần, chẳng có nguồn cảm hứng,
Chẳng có tình yêu, chẳng có nước mắt.
Tâm hồn anh bỗng giật mình tỉnh lại:
Trước mắt anh, em lại xuất hiện,
Như một ảo ảnh mong manh chợt tan biến,
Như thiên thần với vẻ đẹp trong sáng.
Trái tim anh lại đập rộn ràng,
Vì cảm xúc đã sống lại trong anh:
Cả tiên thần, cả nguồn cảm hứng,
Cả đời, cả nước mắt, cả tình yêu.
Bài thơ này Pushkin đã tặng cho Kerơnơ, một nữ thi sĩ mà ông đã gặp tại thủ đô Pêtécbua vào năm 1819. Vào năm 1825, khi Kerơnơ về thăm gia đình ở Trigôxki, nơi Pushkin bị đày đến Mikhailốpkôiê, hai người lại gặp nhau... Khi Kerơnơ ra đi, Pushkin đã tặng nàng bài thơ này như một món quà kỷ niệm.


4. 'Ghen' - Nguyễn Bính
Bài thơ 'Ghen' của Nguyễn Bính là một tác phẩm xuất sắc, được trích từ tập 'Nguyễn Bính – thơ và đời'. Đây là một bài thơ được phổ nhạc thành công với tên gọi giống hệt, do nhạc sĩ Trọng Khương thực hiện. Với Nguyễn Bính, ta tìm thấy những cảm xúc sâu lắng trong tình yêu – từ mơ mộng, tỏ tình, đến thất tình, khổ đau, tương tư và cả sự ghen tuông. 'Ghen' là một bài thơ thể hiện rõ nét những rung động đặc trưng của trái tim yêu.
Cô gái yêu dấu của tôi,
Tôi chỉ muốn em nở một nụ cười nhẹ nhàng
Vào những lúc tôi bên em, và đôi mắt chỉ...
Nhìn tôi, những lúc tôi xa vắng.
Tôi chỉ mong em đừng nghĩ đến ai khác,
Đừng hôn ai, dù là đóa hoa tươi,
Đừng ôm chiếc gối đêm nay,
Đừng ra biển chiều nay, vì nó đông người quá.
Tôi muốn mùi nước hoa em xức,
Chẳng bay xa, chẳng làm say đắm người qua đường,
Dù là ai, dù chỉ là khách vãng lai.
Tôi muốn trong những đêm đông lạnh giá,
Em đừng mơ thấy ai, đừng để giấc mơ quẩn quanh em,
Bằng không, tôi muốn em đừng gặp gỡ
Chàng trai nào trong giấc mơ đêm nay.
Tôi muốn hơi thở nhẹ nhàng của em,
Đừng làm ướt áo người lạ,
Chân em để lại dấu trên con đường bụi,
Không ai khác dẫm lên bước chân của em.
Có lẽ, tôi chỉ đang ghen mà thôi,
Chắc là tôi yêu em quá đậm sâu,
Vì em là tất cả,
Em chính là tất cả của riêng tôi.


5. 'Không đề' - Stepan Sipanchev
Đời anh, anh trao hết cho em,
Tất cả niềm vui, nỗi buồn cùng khổ,
Anh có thể nói dối em,
Nhưng thơ anh sẽ không bao giờ dối.
Như chiếc cửa sổ mở ra,
Nhìn xuống dòng đời của chính mình,
Có ai biết được,
Liệu em sẽ ra đi trước, hay anh?
Chỉ có một ước vọng duy nhất,
Ngày nào anh cũng lặp lại trong lòng,
Rằng khi anh qua đời,
Ngọn lửa tình yêu của anh sẽ mãi cháy mãi.
1946...


6. 'Đôi dép' - Nguyễn Trung Kiên
Bài thơ đầu tiên anh viết cho em
Là bài thơ về đôi dép giản đơn
Khi nỗi nhớ trong anh da diết,
Thì ngay cả những vật tầm thường cũng hóa thành thi ca.
Hai chiếc dép này gặp nhau từ bao giờ,
Chẳng phải yêu thương, sao lại chẳng rời nhau một bước,
Cùng gánh vác những đoạn đường dài,
Vượt qua thảm nhung, lẫn bụi cát cùng nhau.
Cùng bước đi, cùng mòn dần, không phân biệt ai cao ai thấp,
Cùng chịu đựng sức ép của thế gian, chẳng ai oán thán,
Dù vinh nhục không đi cùng một hướng,
Nhưng số phận chiếc này luôn gắn liền với chiếc kia.
Nếu một ngày một chiếc mất đi,
Thì mọi thay thế đều trở nên lệch lạc,
Dù có giống nhau, nhưng người đi sẽ cảm nhận,
Hai chiếc này không thể là một đôi hoàn hảo.
Giống như chúng ta, những lúc xa nhau,
Chân bước hụt hẫng, lệch về một phía,
Dù bên cạnh đã có người thay thế,
Nhưng nỗi nhớ trong lòng cứ chênh vênh mãi.
Đôi dép ấy, tuy vô tri nhưng luôn khăng khít bên nhau,
Không lời thề, nhưng tình không bao giờ giả dối,
Không lời hứa, nhưng chẳng bao giờ phản bội,
Và dù đi lối nào, cả hai luôn có mặt ở đó.
Chúng không thể thiếu nhau trên đường đời,
Dù mỗi chiếc ở một bên phải, trái,
Nhưng tôi yêu em vì những điều ngược lại,
Gắn bó mãi mãi vì một con đường chung.
Hai mảnh đời song hành thầm lặng,
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc,
Khi một chiếc mất, tất cả sẽ không còn,
Nếu không tìm được chiếc thứ hai để hoàn chỉnh.
Bài thơ này chính là 'Đôi Dép' của Nguyễn Trung Kiên,
Một tác phẩm đáng nhớ trong những áng thơ tiêu biểu và nổi tiếng.


7. 'Yêu' - Xuân Diệu
Yêu là một phần chết trong lòng,
Vì đâu phải lúc nào yêu cũng chắc sẽ được yêu,
Có thể trao đi rất nhiều, nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu,
Đôi khi người ta bỏ rơi, hoặc vô tình không hay biết.
Những phút gần nhau cũng như giờ phút chia xa,
Như trăng khuya tàn lụi, hoa tàn phai, hồn cũng chìm dần.
Vì đâu phải lúc nào yêu cũng chắc sẽ được yêu,
Yêu, là một phần chết trong lòng.
Con người lạc lối trong nỗi buồn mịt mờ,
Những ai mù quáng đi tìm dấu vết của tình yêu,
Và cuộc đời giống như một sa mạc vắng lặng,
Còn tình yêu chỉ là sợi dây vô hình quấn chặt,
Yêu, là một phần chết trong lòng.
Bài thơ này thuộc tập 'Thơ Thơ' (1938),
Là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Xuân Diệu trong nền văn học Việt Nam.


8. 'Xa cách' - Xuân Diệu
Có một lần em ngồi quá xa anh,
Anh nhẹ nhàng bảo em lại gần hơn.
Em đến gần một chút, anh hờn dỗi,
Em ngoan ngoãn đến gần hơn nữa.
Nhìn thấy anh buồn, em vội cười nhẹ
Rồi ghé sát vào và khẽ thì thầm: "Em đây!"
Anh vui, nhưng bỗng lòng lại trĩu nặng,
Vì trong lòng anh vẫn cảm thấy xa lắm.
Đôi mắt người yêu, ôi bao la thẳm sâu!
Ôi trời xa, vầng trán thanh thoát của người yêu!
Ta chẳng thấy gì qua vẻ đẹp yêu kiều,
Chỉ cảm nhận giữa tay mình sự thất vọng.
Được cùng nhau chung một ước mơ, một đời,
Em là em, anh vẫn chỉ là anh.
Liệu có thể vượt qua Vạn Lý Trường Thành
Của hai vũ trụ đầy những bí ẩn?
Những nỗi nhớ ngày cũ theo tháng ngày trôi,
Quá khứ của anh, anh chẳng nói với em.
Linh hồn ta vẫn chìm trong đêm tối,
Chưa thể hiểu hết, huống chi người khác hiểu rõ.
Liệu có phải chỉ là nghi hoặc hay ghen tuông?
Anh muốn thăm dò trong những giấc mơ của em,
Nhưng anh giấu em những giấc mộng không thể tỏ,
Cũng như em giấu đi những điều quá thực.
Hãy đến gần nhau hơn, hãy kề vai sát lại!
Hãy hòa quyện những mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy ôm trọn lấy đôi vai!
Hãy trao trọn tình yêu vào những ánh mắt!
Hãy để đôi môi khắng khít với nhau,
Cho anh cảm nhận sự ngọt ngào của đôi hàm răng;
Trong men say, anh sẽ nói với em rằng:
"Còn xa lắm! Cứ đến gần hơn nữa!"
Bài thơ 'Xa Cách' của Xuân Diệu, viết về nỗi nhớ nhung khi đôi lứa hẹn hò xa cách.
Câu chuyện bắt đầu với một chút dỗi hờn của chàng trai vì cô gái ngồi quá xa,
Nhưng khi cô gái lại gần, chàng trai vẫn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó.


9. Nói cùng anh - Xuân Quỳnh
Em vẫn biết tình yêu là điều đã quá quen thuộc,
Nhưng quan trọng gì đâu, nếu chỉ là sự gắn kết giữa những con người xa lạ,
Chúng ta chia sẻ với nhau niềm vui, nỗi buồn trong từng khoảnh khắc.
Em không dám tin rằng tất cả sẽ mãi vĩnh cửu,
Hôm nay yêu nhau, ngày mai có thể ta lại phải chia xa.
Những nỗi đau tưởng như vô tận,
Nhưng một ngày nào đó, niềm vui lại sẽ lên ngôi.
Những lời ta trao hôm nay, mai đây có thể lại vang lên từ người khác,
Cuộc sống này chẳng có gì là mãi mãi, em biết,
Và câu thơ cũng không thể tồn tại mãi theo thời gian.
Chẳng có gì thực sự quan trọng,
Như không khí, như màu xanh của cỏ lá,
Đầy ắp đến mức ta tưởng chừng nó không hiện hữu,
Giữa không gian mênh mông của cuộc đời này.
Nhưng trong khoảnh khắc này, anh đang ở bên em,
Niềm vui ta có trong ta là sự thật, không gì có thể thay thế,
Như chiếc áo đính trên tường, như trang sách chúng ta đọc,
Như những cánh hoa tươi mới hé nở ngoài hiên nhà.
Em hiểu rằng, mỗi khi ta xa nhau,
Tình yêu anh dành cho em là quê hương,
Là bóng mát trên con đường đầy nắng,
Trái ngọt từ đất khô cằn vươn lên.
Đó là tình yêu em muốn trao gửi anh,
Là ngọn nguồn của bao khát khao,
Là sự thiện lương duy trì sự sống,
Cho con người có thể trở thành con người thực sự.
Bài thơ “Nói Cùng Anh” của Xuân Quỳnh, trong tập Tự Hát (1984), được xếp vào danh mục Những Tác Phẩm Thơ Tiêu Biểu và Nổi Tiếng.


10. Thơ tình cuối mùa thu - Xuân Quỳnh
Trời cuối thu, mây trắng lững lờ trôi
Lá vàng rơi nhẹ, thưa thớt khắp nơi
Phải chăng lá đã theo mùa về rừng
Như thu đến rồi đi cùng những chiếc lá.
Thu ra biển cả, lang thang theo dòng nước mênh mông
Thu kết bạn cùng hoa cúc vàng rực rỡ,
Chỉ còn lại anh và em,
Là mùa thu cũ của đôi ta.
Chỉ còn lại chúng ta,
Với tình yêu của mùa thu qua đi.
Gió heo may bỗng chốc thổi về,
Quen lối nay bỗng trở nên xa lạ
Cỏ thay lá, mây bồng bềnh trong gió.
Đêm về, sương lành lạnh, mờ ảo trên má em,
Gió nhẹ qua tay, chạm vào nỗi nhớ,
Tình yêu chúng ta như những cây cối,
Đã qua bao mùa giông tố, bão bùng.
Tình ta như dòng sông,
Đã yên ả, sau những cơn thác lũ.
Thời gian như cơn gió thu qua,
Mùa đi theo tháng năm vô tận,
Tuổi đời cũng lặng lẽ trôi theo,
Chỉ còn anh và em, vững bước cùng nhau.
Chỉ còn lại anh và em,
Cùng tình yêu vĩnh hằng ở lại.
Kìa, những người yêu mới,
Chẳng thể hiểu được tình yêu của chúng ta.
Đoạn tình ca mùa thu này của Xuân Quỳnh là một trong những bài thơ đẹp nhất về tình yêu đôi lứa,
Được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu đặt vào những giai điệu trữ tình đầy chất thơ.


11. Bàn tay em - Xuân Quỳnh
Gia tài em, chỉ là đôi bàn tay nhỏ bé
Em trao cho anh, từ những ngày xưa ấy.
Trong suốt những năm tháng, anh chỉ thấy
Hình ảnh mái tóc em đen dài, như bao nỗi niềm.
Vui, buồn, tiếng nói và nụ cười em
Qua ánh mắt anh biết em đang lo lắng
Qua từng cử chỉ, anh hiểu em mong mỏi
Vậy anh nghĩ gì khi nhìn vào bàn tay em?
Bàn tay em không thon dài,
Chỉ có vết chai cũ, với đường gân xanh mệt mỏi,
Em đã từng đánh chắt, chơi thuyền trong trẻo
Nhặt rau dền, nấu canh, một thời thơ ngây.
Em học may, tết tóc một mình
Rồi khóc thầm trên bàn tay khi nhớ mẹ,
Con đường dài tít tắp, không gian im lặng,
Anh đợi em, để đôi tay em tìm đến anh.
Trong tay anh, em trao tay mình cho anh
Biết bao nhiêu là dịu dàng vun đắp,
Khi trời mưa, em khép tay cửa lại
Và đan tay trong tay, phơi mền, vá áo cho anh.
Em cắm hoa, treo tranh, thắp sáng ngọn đèn
Với đôi tay ấy, anh đọc từng dòng thơ,
Năm tháng qua đi, mái đầu em đã bạc,
Nhưng bàn tay ấy vẫn dừng trên trán anh lo âu.
Em nhẹ nhàng xoa dịu những nỗi đau,
Và mang niềm vui về qua những khoảnh khắc,
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ,
Chạy theo thời gian, đan thành những chiếc áo mong chờ.
Bàn tay em, là gia tài nhỏ bé ấy
Em trao anh, cùng với cuộc đời này.
Bài thơ “Bàn Tay Em” của Xuân Quỳnh thể hiện tình yêu qua đôi bàn tay. Đó là sự hiến dâng giản dị mà đầy sâu lắng, thể hiện tình cảm chân thành từ những việc nhỏ nhất. Cô gái dùng đôi bàn tay để chăm sóc, vun vén cho tình yêu, dù có chút tự ti về nó, nhưng với anh, đôi bàn tay ấy chính là tất cả.


12. Người hàng xóm - Nguyễn Bính
Nhà nàng chỉ cách nhà tôi một hàng giậu nhỏ,
Giữa chúng tôi là cành mồng tơi xanh mướt, kéo dài.
Cả hai sống trong nỗi cô đơn riêng, một nỗi buồn lặng lẽ,
Chắc hẳn nàng cũng mang trong mình nỗi niềm giống như tôi.
Giá như không có cái giậu mồng tơi ấy,
Chắc chắn tôi sẽ sang thăm nàng, nhẹ nhàng mà đầy mong đợi.
Tôi thường mơ, những giấc mơ giản đơn và thanh thản...
Có con bướm trắng bay qua, sang thăm tôi mỗi lần như thế.
Bướm ơi, bướm hãy vào đây,
Cho tôi hỏi chút điều thầm kín mà không thể nói ra...
Tôi chưa bao giờ thấy nàng cười,
Chỉ thấy nàng ngồi hong tơ ướt bên mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm nhìn lên trời, như có điều gì giấu kín.
Rồi con bướm trắng lại quay về, để lại tôi trong nỗi niềm không nói nên lời.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy một sự bồi hồi kỳ lạ,
Tôi tự hỏi liệu có phải tôi yêu nàng?
Không, đó chỉ là một tình cảm vu vơ,
Tình yêu ấy đã trở nên lạnh giá, nhạt nhòa theo thời gian.
Tơ nàng hong chưa kịp cất vào, nhưng bướm vẫn đến đây mỗi ngày.
Mấy hôm nay, tôi không thấy nàng nữa,
Giá như tôi cũng có những sợi tơ vàng để hong như nàng.
Có một thứ gì đó đang đọng lại trong tôi, như nỗi nhớ vô hình,
Nhớ nàng? Không! Tôi không nhớ nàng, quyết không nhớ nàng.
Vâng, từ tình cảm ấy chỉ còn lại sự hoài niệm,
Lòng tôi chỉ còn nhớ đến người bạn cũ ngày xưa.
Ngày tháng cứ trôi, mưa lại rơi,
Chỉ còn một đêm nữa thôi, là đủ bốn hôm đã qua.
Cô đơn lại càng thêm nặng nề,
Tạnh mưa, liệu bướm có sang chơi không?
Hôm nay mưa đã ngừng, nhưng bướm vẫn lười không đến,
Bên hiên, bóng nàng vẫn vắng lặng.
Rưng rưng, tôi gục xuống bàn, nước mắt lặng lẽ rơi,
Nhớ con bướm trắng, nhớ những sợi tơ vàng mà không phải là nàng.
Hỡi ơi, bướm trắng và tơ vàng,
Về đây mà chịu tang nàng, để tôi không còn phải đau buồn nữa.
Đêm qua, nàng đã ra đi rồi,
Giữa nỗi nghẹn ngào, tôi khóc, tôi biết, tôi yêu nàng.
Liệu hồn nàng có còn ở lại thế gian này,
Hay đã nhập vào con bướm trắng, bay đến bên tôi?
Như một sự xác nhận, dù muộn màng, về tình yêu thầm lặng của tôi,
Những câu thơ cuối chính là tiếng lòng thổn thức của tôi, một chàng trai quê mộc mạc,
Cũng chính là nỗi niềm của Nguyễn Bính, nhà thơ tài hoa với một trái tim đầy cảm xúc.
Thơ "Người hàng xóm" không chỉ là câu chuyện tình yêu đơn sơ mà còn là bài học về sự đợi chờ và hy vọng,
Một chuyện tình lãng mạn, những mối tình như vậy giờ đây dường như ít thấy hơn.
Nhưng khi nhắc lại bài thơ này, chúng ta không chỉ nhớ đến câu chuyện mà còn tưởng niệm nhà thơ Nguyễn Bính,
Với những đóng góp tuyệt vời cho nền văn học nước nhà.


13. Tương Tư - Nguyễn Bính
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Một người nhớ, một người mong, lặng thầm trong lòng.
Gió mưa là nỗi bệnh trời,
Tương tư là nỗi bệnh tôi yêu nàng, chẳng thể quên.
Hai thôn, chung một làng mà sao,
Chẳng thấy nàng sang, cũng chẳng thấy tôi qua.
Ngày qua ngày, tháng lại tháng,
Lá xanh ngày xưa giờ đã phai màu vàng.
Có người nói rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng thể, thế sao tôi vẫn đợi?
Nhưng chỉ cách một đầu đình thôi,
Đâu có xa xôi gì cho một tình yêu xa vời?
Vậy mà, những đêm thức thâu đêm,
Tôi tự hỏi, ai sẽ hiểu, ai sẽ biết cho tôi?
Liệu bến nào sẽ gặp đò?
Hay là hoa khuê các giấc mộng xa xôi,
Bướm giang hồ gặp nhau mà không tìm được nhau.
Nhà em có giàn giầu xinh tươi,
Nhà anh có hàng cau đứng bên cửa, đợi chờ.
Thôn Đoài nhớ thôn Đông thiết tha,
Liệu cau thôn Đoài có nhớ giầu thôn Đông?
Nguyễn Bính


14. Tự Hát - Xuân Quỳnh
Chẳng phải dại dột khi em không ước ao một trái tim bằng vàng,
Bởi anh đã hiểu rõ trái tim em, chính anh là người đã từng thấu.
Anh luôn là người không mặn mà với vật chất,
Nên nếu cần, anh sẽ bán nó đi ngay mà không ngần ngại.
Em cũng chẳng mong trái tim mình như mặt trời,
Vì rồi cũng sẽ tắt khi bóng chiều đến gần.
Và lại chỉ còn mình anh với những đêm dài câm lặng,
Trong khi trái tim anh đã rời xa trái tim em.
Em trở lại, và trái tim em biết yêu đúng nghĩa,
Biết nuôi dưỡng những đam mê đã chết, biết hồi sinh những khao khát đã nguội lạnh.
Biết lấy lại những gì đã mất,
Biết rút ngắn khoảng cách giữa sự tin yêu và yêu thương.
Em trở về với trái tim em trọn vẹn,
Biết khát khao những ước mơ anh từng vẽ ra trong tâm trí mình.
Biết xúc động qua từng cảm nhận của cuộc sống,
Biết yêu anh và cảm nhận tình yêu anh dành cho em.
Mùa thu năm nay sao bão giông quá đỗi nhiều,
Cửa sổ tàu hỏa vẫn mở, không thể đóng lại được.
Dải đồng hoang rộng lớn, đại ngàn tối tăm,
Em cảm thấy lạc lõng giữa cõi rừng của anh.
Em lo lắng trước những con đường dài hun hút,
Trái tim đập mạnh những điều không thể nói thành lời.
Trái tim em đập như cồn cào cơn đói,
Cứa lửa nào đó bùng lên, dù là giữa cô đơn mênh mông.
Em trở lại, trở về với trái tim của chính mình,
Là máu thịt, cuộc sống chẳng ai có thể thoát khỏi sự sống và cái chết.
Nhưng em biết, trái tim em sẽ yêu anh, ngay cả khi chết đi rồi.


15. Sóng - Xuân Quỳnh
Sóng thật kỳ diệu, vừa dữ dội vừa êm dịu,
Vừa ồn ào lại cũng thật lặng lẽ.
Sông không thể nào hiểu được chính mình,
Sóng lại không ngừng tìm về với đại dương bao la.
Ôi con sóng ngày xưa, vẫn mãi vẫy gọi,
Và ngày mai, sóng vẫn không hề thay đổi.
Như khát khao tình yêu trong trái tim người thiếu nữ,
Cứ rộn ràng, cứ ngập ngừng trong ngực trẻ.
Trước bao la sóng biển, em lại nghĩ về anh,
Em nghĩ về biển cả rộng lớn, nơi sóng sinh ra.
Sóng bắt đầu từ gió,
Gió sinh ra từ đâu? Em chẳng rõ,
Nhưng tình yêu của ta cũng thế,
Nó đến một cách bí ẩn, không thể lý giải.
Con sóng vỗ về dưới sâu thẳm lòng đại dương,
Con sóng lặng lẽ trên mặt biển mênh mông.
Ôi con sóng nhớ bờ, dẫu đêm dài không ngủ được,
Lòng em cũng vậy, nhớ anh vô cùng, cả trong những giấc mơ.
Dẫu em đi về phương Bắc, hay ngược về phương Nam,
Nơi đâu em cũng nhớ về anh, một phương hướng duy nhất.
Ở ngoài kia, giữa đại dương bao la,
Có hàng nghìn con sóng, nhưng tất cả đều sẽ tìm đến bờ.
Dù có cách trở muôn ngàn, cuộc đời dù dài rộng,
Năm tháng qua đi, vẫn như biển rộng mà mây bay mãi về xa.
Nhưng tình yêu ấy sẽ không bao giờ tan đi,
Như sóng vẫn vỗ vào bờ, dù là sóng nhỏ giữa đại dương mênh mông.
Để mãi mãi, tình yêu vĩnh hằng sẽ được vỗ về, như sóng vẫn vỗ bờ trong ngàn năm.


16. Thuyền Và Biển - Xuân Quỳnh
Em sẽ kể anh một câu chuyện về con thuyền và biển cả:
"Từ một ngày không rõ,
Thuyền lắng nghe biển khơi,
Hải âu và sóng vỗ,
Dẫn thuyền đi khắp muôn phương.
Lòng thuyền chứa đựng bao khát vọng,
Biển lớn là tình yêu bao la.
Thuyền không mỏi mệt, vẫn tiếp tục ra khơi,
Nhưng biển thì mãi xa xôi, mãi xa.
Trong những đêm trăng yên bình,
Biển như cô gái nhỏ lặng lẽ,
Thầm thì gửi những tâm tư,
Sóng vỗ quanh mạn thuyền không ngừng.
Có lúc, không hiểu vì sao,
Biển lại đột ngột xô thuyền mạnh mẽ,
(Bởi tình yêu, liệu có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu biển rộng lớn thế nào,
Chỉ có biển mới biết thuyền đi đâu, về đâu.
Những ngày không gặp nhau,
Biển già đi với những nỗi thương nhớ,
Thuyền đau đớn, lòng tan vỡ khi phải chia xa.
Nếu biển và thuyền phải rời xa,
Biển chỉ còn sóng gió, không còn bình yên.
Nếu phải chia tay anh,
Em sẽ chỉ còn bão tố trong lòng.
"

17. Chùm nhỏ thơ yêu - Chế Lan Viên
Anh xa em như cách biệt giữa đất liền và biển lớn,
Giữa đêm khuya, lòng anh vẫn dõi theo sóng vỗ phương em.
Em, sao lại thân thuộc mà cũng xa vời đến vậy?
Sắp gặp em rồi, sóng lại đẩy anh ra xa thêm nữa.
Anh không ngủ, có lẽ vì em đang nhớ,
Trời sao rực sáng, cháy bừng giữa đôi ta.
Em nhắm mắt, lòng anh bỗng yên lặng như gió ngừng thổi,
Trời sao rơi xuống, như một đêm hoa nở rộ.
8-1962
Chế Lan Viên


18. Biển - Xuân Diệu
Anh không đủ lớn như biển cả xanh thẳm,
Nhưng anh ao ước em là bờ cát trắng dịu dàng.
Bờ cát dài, tĩnh lặng,
Với ánh nắng như pha lê soi chiếu...
Bờ biển rực rỡ với cát vàng,
Hàng thông đứng yên, thoai thoải.
Như những giấc mơ nhẹ nhàng,
Suốt ngàn năm vẫn vỗ về bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc,
Hôn mãi bờ cát vàng của em,
Hôn nhẹ nhàng, êm ái,
Hôn mãi, mãi không dừng lại.
Đã hôn rồi, lại hôn thêm,
Để tình yêu vĩnh cửu,
Cho đến khi trời đất tan biến,
Anh vẫn mãi mãi vẫy gọi.
Đôi lúc, sóng cũng ồ ạt,
Như gào thét xô bờ em,
Đó là lúc tình yêu vội vã,
Ngập tràn bến bờ suốt ngày đêm.
Anh không xứng là biển xanh bao la,
Nhưng anh muốn là biển biếc,
Để hát mãi bên ghềnh đá,
Với tình yêu không bao giờ phai nhạt.
Để khi sóng trắng xoá tung bọt,
Và gió bay vút về mọi hướng,
Như nụ hôn đắm say không bao giờ thỏa mãn,
Bởi tình yêu dành cho bờ cát, em ơi, thật sâu sắc.


19. Tôi yêu em - Puskin
Tôi yêu em, và có thể nói, tình yêu này chưa bao giờ nhạt phai.
Ngọn lửa tình yêu, dù chưa tắt hẳn, vẫn cháy âm thầm trong trái tim này.
Tôi không muốn để em lo lắng thêm, không muốn tâm hồn em phải chìm trong những nỗi buồn vô cớ.
Tình yêu tôi dành cho em, giản dị và chân thành, không đòi hỏi gì, dù khi buồn, khi ghen, hay khi lòng chỉ biết yêu em.
Chỉ mong em tìm được một người tình như tôi, người yêu em hết lòng như tôi đã yêu em.
Bài thơ này đã được sử dụng trong các chương trình SGK Văn học 11 từ giai đoạn 1990-2006, Ngữ văn 11 từ 2007, với bản dịch của Thuý Toàn.


20. Một chút tên tôi đối với nàng - Puskin
Tên tôi sẽ lặng lẽ trôi vào quên lãng, như những tiếng sóng vỗ về rồi tan biến.
Âm thanh ấy, nhẹ nhàng mòn mỏi bên bờ vắng, giống như những đêm dài lạc lõng giữa vũ trụ mênh mông.
Và một ngày, nó sẽ chỉ còn là một vết tích trên trang kỷ niệm, không còn sức sống, chỉ là những nét phác thảo xưa cũ, giống như chữ viết trên bia mộ, nguệch ngoạc, mơ hồ.
Tên cũ sẽ phai mờ, chẳng thể gợi lại hình ảnh tình yêu trong em nữa, không thể khiến em nhớ về tình yêu ngọt ngào thuở ấy, lúc trước khi một tình yêu mới nảy sinh trong trái tim em.
Nhưng nếu một ngày em cảm thấy đau buồn, nếu em lạc lõng giữa những nỗi nhớ, hãy gọi tên tôi. Vì dù thời gian có phôi phai, tôi vẫn là một phần ký ức, vẫn sống trong trái tim em, dù chỉ là một chút thôi.


21. Vô tình - Puskin
Vô tình gặp em trong những con phố quen, rồi vô tình trái tim anh thổn thức nhớ em.
Đời này nghiệt ngã, chẳng ai biết trước điều gì, nhưng rồi chúng ta vẫn yêu nhau, dù chẳng hẹn ước từ trước.
Vô tình lời anh nói làm em buồn, khiến khoảng cách giữa chúng ta dần rộng thêm.
Vô tình không nói gì, chỉ im lặng, và rồi sự im lặng ấy đã khiến hai ta phải rời xa nhau.
Chẳng ai hiểu vì sao, chẳng ai có lỗi, chỉ là vô tình, một cuộc đời lạ kỳ chia đôi con đường chúng ta.
Vô tình qua từng ngày, anh vẫn mang nỗi buồn không lời, cứ thế mải miết tìm kiếm thứ gì đã mất.
Vô tình em quên đi, hay có thể em chẳng bao giờ nhận ra, rằng tôi vẫn mãi đợi chờ, vô tình trong yêu thương.

