10 áng tản văn đặc sắc nhất về biển cả
Nội dung bài viết
1. Đại dương đa sắc
Tuổi thơ tôi không gắn với tiếng sóng vỗ, nhưng trong ký ức luôn in đậm hình ảnh người mẹ ao ước được dắt tay con về miền biển quê, để thưởng thức hương vị tinh khiết của những con cá, con mực vừa được kéo lên từ lòng đại dương. Ước mơ ấy cứ chập chờn suốt thời thơ ấu, nhưng vì đường xá xa xôi, đi lại khó khăn, nên mãi chỉ là khát khao chưa tròn.
Trước khi được đối diện với biển, tôi chỉ biết đến đại dương qua những trang sách giáo khoa, những tấm bưu thiếp in hình biển Nha Trang lấp lánh, vịnh Hạ Long huyền ảo... Tôi nhớ như in đoạn văn "Biển đẹp" trong sách tập đọc: "Trời xanh thẳm, biển cũng xanh thẳm, dâng cao lên, chắc nịch. Trời rải mây trắng nhạt, biển mơ màng dịu hơi sương..." Những câu văn ấy thổi bùng trong tôi khát khao cháy bỏng được một lần đứng trước biển khơi.
Rồi cơ duyên cũng đến. Lần đầu đặt chân lên bãi cát Nha Trang, tôi mê mải dạo bước dọc bờ, ngắm ánh hoàng hôn dát vàng lên mặt nước mênh mông, xem những con sóng bạc đầu không ngừng đuổi nhau vào bờ. Vẻ đẹp ấy vượt xa mọi miêu tả trong sách vở. Tôi cảm nhận được sự sống động của biển - làn nước mặn mòi vỗ vào chân, hơi gió mang vị mặn đặc trưng, sự bao la mà lại thật gần gũi.
Những năm tháng sinh viên ở Đà Nẵng, biển trở thành người bạn thân thiết. Dù không biết bơi, chúng tôi vẫn hồn nhiên đùa giỡn trong làn nước trong xanh, để những con sóng vỗ về xua tan mệt mỏi bài vở. Biển khi ấy như liều thuốc tinh thần kỳ diệu, tiếp thêm năng lượng cho những ngày dài trên giảng đường.
Trưởng thành hơn, tôi có dịp chiêm ngưỡng biển ở nhiều góc độ khác nhau: bình minh với mặt trời đỏ rực nhô lên từ lòng biển, hoàng hôn với những cánh buồm thấp thoáng nơi chân trời. Nhưng biển không chỉ có nét duyên dáng ấy. Một lần chứng kiến biển trong cơn thịnh nộ mùa mưa bão, tôi hiểu ra sự dữ dội của đại dương. Những người vợ mòn mỏi chờ chồng đi biển, những sinh mạng đã mãi nằm lại dưới đáy sâu... khiến tôi thấm thía hơn về sự khắc nghiệt của nghề biển.
Biển quê hương còn là chứng nhân lịch sử, nơi những con tàu không số năm xưa vượt sóng cả hiểm nguy. Giờ đây, khi đã có một mái ấm nơi làng biển, tôi được nghe những câu chuyện đầy ắp kỷ niệm về cuộc sống lam lũ nhưng đậm tình người của ngư dân. Mỗi mùa mưa bão đến, lòng lại thầm cầu mong cho những chuyến ra khơi bình yên, để biển mãi là nguồn sống, là niềm tự hào của quê hương.
Nguyễn Thị Thúy Ái


2. Biển - Người Mẹ Vĩ Đại
Tôi không sinh ra nơi miền cát trắng, nhưng trái tim vẫn đau cùng nỗi đau của những người mẹ miền Trung ngày đêm hướng về biển cả...
Tôi tìm đến biển trong một ngày nắng cháy, khi vết thương lòng vẫn còn rỉ máu vì mất mẹ. Biển trở thành nơi trú ẩn, nơi tôi hy vọng những con sóng có thể cuốn trôi nỗi đau. Và kỳ lạ thay, đứng trước sự bao la vô tận ấy, tôi tin rằng mẹ đang ở đâu đó - dõi theo, vỗ về tôi.
Giữa ranh giới mơ và thực, tôi chạy vội ra biển lúc bình minh chưa ló dạng. Biển hiện ra trong vẻ đẹp nguyên sơ, hiền hòa. Tim tôi đập loạn nhịp khi tưởng như sắp được chạm vào bàn tay mẹ. Những con sóng trắng xóa như đang giục giã tôi tiến về phía trước.
Rồi tôi nhìn thấy một bóng hình - dáng ngồi lặng lẽ tựa bức tượng tạc vào không gian. Đó là một người mẹ khác, đã năm mươi năm chờ con trai đi biển trở về. Nỗi đợi chờ ấy khiến cả biển trời phải nín thở. Tôi chợt hiểu, trên đời này còn bao người mẹ như thế, vẫn kiên nhẫn đếm từng con sóng mong người thân trở về.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mẹ mình hiện ra. Tôi ôm lấy bàn tay gầy guộc, để nước mắt hòa cùng biển mặn. Mặt trời bừng lên rực rỡ, như được đánh thức bởi tình mẫu tử thiêng liêng. Bài ca bình minh vang lên, hát về tình yêu vĩnh cửu của những người mẹ.
Hành trình đã qua đi, nhưng hình ảnh người mẹ miền Trung lặng lẽ bên bờ cát mãi khắc sâu trong tôi. Mẹ ơi, phải chăng vì những người mẹ như mẹ mà biển mãi mặn, mà mặt trời mãi tỏa sáng?
Dương Châu Giang


3. Đôi mắt đại dương
Nơi chân trời xa, cát và nắng hòa quyện thành điệu valse. Gió chiều đong đưa mang theo hương vị biển. Ngọn hải đăng chao nghiêng như ánh mắt người thiếu nữ - một bên say đắm, một bên cay đắng. Từ bao giờ, tôi gọi đó là đôi mắt biển...
Thuở bảy tuổi, lần đầu đứng trước cửa biển Diêm Điền lúc hoàng hôn, tôi dõi mắt về phía Hòn Dấu xa xăm, nơi ngọn hải đăng lấp lóa như ngôi sao giữa đất trời. Khi ấy, tôi ước mơ một ngày sẽ tự mình chạm tay vào ánh sáng ấy. Người lớn bảo hải đăng dẫn lối tàu thuyền đi xa, nhưng tôi lớn lên mới hiểu, hải đăng thực sự là để dẫn lối người ta trở về.
Là sĩ quan hàng hải, tôi đã đi qua biết bao ngọn hải đăng từ Bắc chí Nam, từ Đông sang Tây. Những "đôi mắt biển" ấy không ngủ, luôn thức canh cho những chuyến đi và cuộc trở về. Ban ngày, chúng lặng im như vô tri, nhưng khi màn đêm buông xuống, mỗi ánh đèn lại trở nên có hồn, trở thành điểm tựa cho những thủy thủ giữa biển khơi mênh mông.
Nhưng gần bờ, giữa muôn vàn ánh đèn phồn hoa, người ta dễ lạc lối. Tôi gọi đó là thứ ánh sáng ký sinh - chúng có thể làm mờ mắt cả những người đàn ông dày dạn phong ba. Chỉ có ánh sáng chân chính từ ngọn hải đăng mới là cứu rỗi.
Mỗi lần nhìn thấy ánh chớp từ hải đăng, tôi lại nghĩ về người vợ ở nhà, về sự chờ đợi vĩ đại nhất trên đời - sự chờ đợi của người đàn bà dành cho chồng. Đó là thứ ánh sáng bất tử, là đôi mắt biển thao thức suốt đêm ngày.
Giờ đây, tôi chọn Vũng Tàu làm nơi neo đậu. Ngọn hải đăng cổ kính trên núi Nhỏ - được xây từ năm 1862 - như một chứng nhân lịch sử, một điểm tựa tinh thần. Đứng từ đây, nhìn những con tàu ra khơi, tôi hiểu rằng sự chờ đợi luôn là điều vĩ đại nhất.
Khi bạn nghĩ mình đang hướng về đôi mắt biển, thì thực ra từ ngàn xưa, đôi mắt ấy đã luôn hướng về bạn. Như người vợ ở nhà, như ngọn lửa trong bếp, như tình yêu thủy chung - đó mới chính là ngọn hải đăng vĩ đại nhất của đời người.
Hồ Huy


4. Đại dương trong trái tim tôi
Biển không chỉ là cảnh vật - đó là tâm hồn bằng nước mặn. Tôi yêu biển từ thuở bé qua bộ phim 'Cô gái đại dương', nơi sóng xanh đã vỗ vào giấc mơ đứa trẻ nông thôn chưa một lần thấy biển. Màu xanh ấy trở thành màu của hy vọng, của những điều xa xôi mà trái tim khao khát.
Giờ đây khi đã đi qua nhiều bờ biển, tôi hiểu rằng mình yêu nhất khoảnh khắc bình minh ló dạng, khi mặt trời nhuộm hồng sóng biếc, hay chiều tà khi hoàng hôn thả vàng xuống mặt nước. Không phải những trò vui nơi bãi tắm, mà chính sự tĩnh lặng khi đứng trước mênh mông mới khiến lòng người thấu hiểu sự nhỏ bé của kiếp người.
Biển đêm dạy tôi về nỗi cô đơn - những con sóng vô định như số phận, ánh đèn xa xăm của thuyền cá như những ngôi sao lạc lối. Nhưng cũng chính nơi ấy, tôi tìm thấy niềm vui giản dị bên bạn bè - tiếng cười hòa cùng sóng vỗ, những bài ca vang lên dưới trăng khuya.
Biển trong tôi giờ đây không chỉ là ký ức tuổi thơ, mà thành triết lý sống - khi mặn mòi như nước biển, khi dịu dàng như cát trắng, lúc dữ dội tựa bão tố, nhưng luôn giữ được vẻ đẹp nguyên sơ của tạo hóa.
-TTKD-


5. Thu về trên bờ cát - Những chiêm nghiệm miền duyên hải
Ai đã một lần đắm mình trong mùa thu Vũng Tàu sẽ không thể quên được cái tinh khôi của đất trời - mây trắng bồng bềnh sau mưa, hương hoa sứ thoảng trong gió biển, và con đường Bãi Dứa mênh mang gió lộng. Đây chính là nơi tình yêu biển cả đã đơm hoa trong tôi từ thuở mới chân ướt chân ráo rời giảng đường.
Nhớ những ngày đầu, Vũng Tàu còn nguyên sơ như cô gái quê chưa biết đến phồn hoa. Chiều chiều đạp xe dọc bờ biển, nghe sóng thì thầm cùng lá dừa xào xạc, lòng tràn những mộng mơ về cuộc sống bình yên nơi đây. Mùa mưa đến bất chợt, ào ạt rồi lại tạnh nhanh, để lại những hàng điệp vàng lấp lánh nước mưa dưới nắng vàng rực rỡ.
Bốn thập kỷ qua đi, thành phố đã khoác lên mình tấm áo hiện đại, nhưng trong góc nhỏ tâm hồn tôi vẫn giữ nguyên nét đẹp thuở ban đầu. Những con đường lên núi Lớn vẫn quanh co với lau trắng phất phơ, tiếng khỉ gọi bầy hòa cùng gió ngàn. Sáng sớm tinh mơ, biển như tấm lụa mềm chưa in dấu chân người, chỉ có tiếng sóng thì thầm cùng bình minh.
Tôi yêu Vũng Tàu trong mọi sắc thái - khi biển hiền hòa như lụa, khi cuồng nộ tựa thủy thần. Yêu những ngọn núi trầm mặc suốt mùa khô, bỗng bừng lên sức sống khi mưa về. Yêu cả những con đường ven biển rợp bóng dừa, thấp thoáng hoa sứ trắng ngần.
Giờ đây khi mái tóc đã điểm sương, tôi vẫn tìm thấy ở nơi này sự bình yên thuần khiết. Vũng Tàu trong tôi mãi là bản tình ca bất tận - khúc giao hưởng của biển cả, núi đồi và những kỷ niệm không thể nào quên.
Nguyen Minh Nguyet


6. Biển ấu thơ - Nơi tuổi nhỏ hóa thành hạt muối mặn mòi
Tuổi thơ tôi là những ngày dài ngụp lặn trong nắng biển, nơi mỗi cánh buồm, đám mây hay tiếng sóng rì rào đều trở thành người bạn thân thiết. Biển dạy tôi hiểu về 'con nước thơm' - món quà kỳ diệu mà đại dương ban tặng cho dân chài theo nhịp tuần trăng.
Tôi lớn lên trong cánh võng đan từ mảnh lưới cũ của cha, giấc ngủ trẻ thơ đong đầy hương vị biển khơi. Những đêm hè oi ả, lũ trẻ chúng tôi nằm dài trên thuyền như chiếc nôi khổng lồ, mắt ngắm sao trời, tai lắng nghe truyền thuyết về nàng tiên cá từ những ngư phủ già.
Lớp học đầu đời của tôi mở ra với tiếng sóng vỗ làm nhạc nền, những con chữ đầu tiên hiện lên như cánh buồm no gió. Quà quê của chúng tôi là những con cá nướng thơm lừng - món ăn đơn sơ mà đậm đà vị mặn mòi của biển cả.
Biển dạy chúng tôi bài học về tình cộng đồng qua những khúc hò kéo lưới, những trò chơi dân gian in đậm hồn biển. Giờ đây khi đã trưởng thành, trong tôi vẫn nguyên vẹn đứa trẻ năm nào, vẫn thèm được chạy chân trần trên bãi cát, hít đầy lồng ngực hương vị mặn mòi của quê hương.
NGUYỄN NGỌC PHÚ


7. Những mảnh hồn biển khắc sâu trong tim
Chiều biển quê tôi nhuộm ráng đỏ, gió mang vị mặn mòi đặc trưng quấn quýt bên vai gầy mẹ. Lưng mẹ ướt đẫm mồ hôi hòa cùng mùi biển - thứ hương vị đã nuôi nấng tuổi thơ tôi, trở thành nỗi nhớ da diết dù đi xa đến phương trời nào.
Bến thuyền chiều nhộn nhịp như bức tranh sống động: những giỏ cá lấp lánh ánh bạc, tiếng mua bán rôm rả, mùi tanh nồng đặc trưng đã ngấm vào máu thịt. Mẹ tôi nhanh nhẹn chọn cá tươi nhất, đôi tay chai sạn vì gió biển nhưng ánh mắt luôn ấm áp niềm vui. Chiếc xe cà tàng chở không chỉ hải sản mà còn chở cả giấc mơ về tương lai tươi sáng cho tôi.
Làng chài khi hoàng hôn buông xuống hiền hòa đến lạ: khói bếp quyện cùng mùi rơm mới, lũ trẻ nô đùa bên đống cỏ khô, những ngư dân mệt nhoài trở về sau chuyến biển dài. Tất cả tạo nên bức tranh quê bình dị mà sâu lắng, khiến lòng người muốn sống chậm lại để thấm đẫm từng khoảnh khắc.
Đêm biển tím thẫm với những ngôi sao lấp lánh như đốm lửa trên mặt nước. Có thuyền về, có thuyền lại ra khơi - nhịp sống miền biển cứ thế tuần hoàn như hơi thở của đại dương. Trong tôi, những chiều biển ấy mãi là ký ức đẹp nhất, là bài học về tình yêu lao động và sự hy sinh thầm lặng của mẹ.
Nguyễn Minh


8. Biển mùa thu - Bản giao hưởng của sóng và lá
Mùa thu không chỉ về trên phố thị với hương hoa sữa nồng nàn, mà còn thì thầm nơi đầu sóng qua từng cơn gió mặn mòi. Biển thu không cần lá vàng rơi vẫn đong đầy nỗi nhớ, không cần hương hoa quyến rũ vẫn khiến lòng người xao xuyến...
Khi thu chạm ngõ thành phố biển, bầu trời như cao hơn với những mảng xanh trong vắt. Sáng sớm tinh khôi, nắng mai dịu dàng đánh thức mặt nước phẳng lặng, từng đợt sóng nhẹ nhàng hôn lên bờ cát như bản tình ca buổi bình minh. Gió biển mang theo vị mặn mà của tự do, phả vào tâm hồn ta sự khoáng đạt lạ thường.
Biển thu là bức tranh thủy mặc với gam màu dịu nhẹ: nắng vàng mật ong, sóng biếc lấp lánh, mây trắng bồng bềnh. Mỗi buổi chiều tà, biển trở thành nhạc trưởng điều khiển bản giao hưởng của thiên nhiên - tiếng sóng vỗ nhịp nhàng, gió ru ngân nga và những cánh hải âu hòa ca.
Đêm thu bên biển là trải nghiệm khó quên khi vầng trăng khuyết đổ ánh bạc lên mặt nước, từng đợt sóng trở thành những nốt nhạc lung linh. Phố biển lấp lánh ánh đèn như chuỗi ngọc trai quàng lên cổ đại dương. Những con còng gió âm thầm viết lên cát bản sonnet bất tận về tình yêu biển cả.
Biển mùa thu đẹp như trang thơ chưa kịp gấp lại, mỗi khoảnh khắc đều ẩn chứa điều kỳ diệu. Đó là nơi thời gian ngưng đọng thành những giọt nắng, nơi tâm hồn ta tìm thấy sự bình yên giữa nhịp sống hối hả.
Ngô Thế Lâm


9. Với biển - Hành trình tìm lại bản nguyên
Biển - người bạn già luôn mở rộng vòng tay đón tôi trở về sau mỗi bão gió cuộc đời. Chỉ cách nhà 10 cây số nhưng là cả một thế giới riêng, nơi tôi tìm thấy sự cân bằng giữa phố thị ồn ào và bản thể sâu kín.
Khác với những bãi biển du lịch xa hoa, biển quê tôi mang vẻ đẹp mộc mạc như chính người dân làng chài. Mùa hè náo nhiệt với lửa trại bập bùng, mùa đông tĩnh lặng trong tiếng sóng thở dài - mỗi mùa mang đến cho tôi những trải nghiệm thi vị khác nhau.
Tôi thích nhất những đêm trăng lặng lẽ ngồi bên bờ cát, để sóng biển gột rửa những ưu tư. Dưới ánh trăng huyền ảo, đại dương trở thành tấm gương khổng lồ phản chiếu những ước mơ thuở bé - những khát khao tưởng chừng đã ngủ quên trong góc khuất tâm hồn.
Có những khoảnh khắc hai vợ chồng cùng im lặng ngắm biển, mỗi người mang theo những suy tư riêng. Biển kỳ lạ thay, vừa là nhân chứng tình yêu, vừa là nơi giấu kín những bí mật không lời.
Mùa đông biển cô đơn mà đẹp lạ lùng. Khi du khách đã đi hết, biển trở về với bản chất nguyên sơ - một mình đối diện với vũ trụ bao la. Chính nơi ấy, tôi học được bài học về sự kiên cường từ những ngư dân dám đương đầu với phong ba, về tình yêu thương vô điều kiện của mẹ biển cả.
Biển không chỉ là cảnh đẹp, mà đã trở thành phần máu thịt trong tôi. Mỗi lần trở về là mỗi lần được tắm mình trong sự bao dung vô tận, để rồi lại đủ can đảm bước tiếp trên con đường đời đầy sóng gió.
Đặng Mai Phương


10. Trước biển - Hồi ức và hiện tại hòa quyện
Tôi yêu biển bằng một tình yêu nguyên thủy, thứ tình cảm không thể cắt nghĩa bằng lý trí thông thường. Mỗi lần đứng trước biển, tâm hồn tôi như được tái sinh trong làn gió mặn mà, những phiền muộn trần thế bỗng tan biến như bọt sóng vỡ òa trên bờ cát.
Bình minh nơi đầu sóng là món quà vô giá. Khi bầu trời và mặt nước hòa làm một trong sắc xanh ngọc bích, khi những con sóng dịu dàng hôn lên bờ cát mịn màng - đó là khoảnh khắc tôi tìm thấy sự cân bằng hoàn hảo giữa con người và vũ trụ.
Thuở ấu thơ, biển là người bạn lớn chứa đựng bao trò chơi kỳ thú. Giờ đây khi mái tóc đã điểm sương, biển trở thành tri kỷ thấu hiểu mọi nỗi niềm sâu kín. Vẫn làn sóng năm xưa, nhưng giờ đây không còn cuồng nhiệt mà trở nên dịu dàng, vỗ về như bàn tay người mẹ.
Biển ẩn chứa trong mình huyền thoại về mối tình bất tử - câu chuyện buồn mà mỗi con sóng là một giọt nước mắt yêu thương. Có lẽ vì thế mà nước mắt con người không bao giờ mặn bằng biển khơi.
Đêm về, biển trở thành bản giao hưởng của những cảm xúc. Tiếng sóng thì thầm chuyện ngàn năm, gió biển vuốt ve mái tóc bạc, và lòng người chợt nhận ra: dù đã đi hết cuộc hành trình, ta vẫn chỉ là hạt cát bé nhỏ trước đại dương vô tận.
Biển dạy tôi bài học về sự khiêm nhường và kiên cường. Dẫu thời gian có làm phai mờ đôi mắt, làm yếu đôi chân, thì trái tim tôi vẫn nguyên vẹn tình yêu với biển - người tình thủy chung của cả đời người.
V.N.K.P


Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn chuyển dữ liệu giữa các sheet trong Excel theo tiêu chí lựa chọn

Top 5 Tour du lịch nội địa không thể bỏ lỡ trong dịp Tết Nguyên Đán

Cách thêm một hoặc nhiều dòng trống trong Excel nhanh chóng và hiệu quả.

Nghệ thuật trang trí bàn thờ ngày Tết: Vẻ đẹp truyền thống và ý nghĩa tâm linh

Serum vitamin C Obagi Nhật Bản có thực sự hiệu quả không? Những sản phẩm nào đang được ưa chuộng?
