14 Áng văn biểu cảm xúc động nhất về người ông - Tinh hoa Ngữ văn 7 (SGK Kết nối tri thức)
Nội dung bài viết
1. Tác phẩm biểu cảm đặc sắc về ông - Mẫu văn ấn tượng số 4
"Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi mẹ lót lá mà nằm"
Chỉ mười mùa xuân đầu đời, ông đã gánh trên vai hai nỗi mất mát lớn lao. Thế nhưng nghị lực phi thường đã giúp chàng thanh niên 20 tuổi trở thành tinh hoa của đất học Huế. Theo tiếng gọi Tổ quốc, ông bước vào con đường cách mạng đầy chông gai - nơi những trận tra tấn dã man để lại di chứng suyễn nặng suốt đời. Dẫu vậy, nếu không có những trận đòn tàn bạo ấy, có lẽ giờ đây ông vẫn ngồi bên cháu, nở nụ cười hiền hậu như thuở nào...
Giữ vững khí tiết người chiến sĩ cách mạng, ông bước ra từ ngục tù lại đối mặt với những nghi kỵ, định kiến. Nhưng bằng bản lĩnh phi thường, ông đã viết nên câu chuyện đời đẹp như cổ tích: từ thầy giáo đến Hiệu trưởng Đại học Sư phạm Huế, đào tạo biết bao thế hệ học trò thành danh.
Trong tim cháu, ông mãi là niềm tự hào vô bờ. Thuở bé, cháu hãnh diện khoe với bạn: "Ông tao là nhà khoa học!" Lớn lên, khi cầm trên tay cuốn sách ông viết, cháu vỡ òa hạnh phúc chỉ vào dòng chữ "Lê Đình Phi". Cảm giác ấy cháu sẽ mang theo suốt đời.
Nhưng lòng tự hào nào bù đắp được nỗi nhớ! Cháu thèm được ông lại dắt tay dạo phố Nam Giao, kể chuyện các vị Phật; thèm những chiều ngồi bên ghế nhựa nghe ông đố toán, phe phẩy quạt nan. Ông là bến đỗ bình yên mỗi khi cháu gặp sóng gió.
Giờ đây, nỗi hụt hẫng khôn nguôi! Ông ơi, cháu yêu ông nhiều lắm! Cháu gửi vào cơn gió những lời thương nhớ, mong ông nơi chín suối được an lành.

2. Áng văn biểu cảm sâu lắng về ông - Tinh hoa Ngữ văn 7 (Mẫu số 5 đặc sắc)
Ông nội em - vị đại tá quân đội đã về hưu - giờ đây mới có dịp sống trọn vẹn bên đàn cháu thân yêu sau bao năm xa cách. Mỗi sớm mai, ông dẫn đầu 'đoàn quân nhí' chạy bộ dọc con đường làng, hít thở không khí trong lành của bình minh quê hương. Gió sớm mơn man, ông dạy chúng em những bài học đầu ngày: từ việc vệ sinh cá nhân đến cách chào hỏi lễ phép.
Tác phong quân đội của ông thể hiện qua từng việc nhỏ. 'Làm việc như đánh trận' - ông thường nói vậy khi hướng dẫn chúng em cách sắp xếp mọi thứ ngăn nắp. Dưới bàn tay ông, ngôi nhà trở nên gọn gàng, khu vườn xưa cằn cỗi nay xanh tốt với đủ loại cây trái. Mỗi mùa, vườn nhà lại trĩu quả ngọt - đó là tình yêu thương ông ươm mầm.
Đằng sau vẻ giản dị của người lính già là cả một quá khứ hào hùng. Em ngỡ ngàng khi biết ông từng là tiểu đoàn trưởng trong chiến dịch giải phóng Sài Gòn. Những ngày lễ, bộ quân phục đầy huy chương của ông khiến em tràn đầy tự hào. 'Báo cáo thủ trưởng!' - câu nói đùa mà chứa đựng cả ước mơ được noi gương ông, trở thành người lính bảo vệ Tổ quốc.

3. Tác phẩm biểu cảm chân thành về ông - Tuyển tập Ngữ văn 7 (Mẫu số 6 ấn tượng)
Ông nội em - vị đại tá quân đội đã về hưu - giờ đây mới có cơ hội sống trọn vẹn bên gia đình sau bao năm xa cách. Niềm hạnh phúc của ông là được chứng kiến từng bước trưởng thành của đàn cháu nhỏ.
Mỗi bình minh, ông dẫn đầu 'đoàn quân nhí' chạy bộ dọc con đường làng, hít thở không khí trong lành. Gió sớm mơn man, ông dạy chúng em những bài học đầu ngày: từ cách vệ sinh cá nhân đến nghi thức chào hỏi lễ phép. Nụ cười rạng rỡ của ông khi nhìn đàn cháu khoanh tay chào là niềm vui giản dị nhất.
Tác phong quân ngũ in đậm trong cách ông sắp xếp cuộc sống. 'Làm việc như chiến đấu' - ông thường nói vậy khi hướng dẫn chúng em cách tổ chức công việc. Dưới bàn tay ông, ngôi nhà trở nên ngăn nắp, khu vườn xưa cằn cỗi nay xanh tốt với đủ loại trái ngọt. Mỗi mùa thu hoạch là một mùa yêu thương ông ươm trồng.
Em kính yêu ông vô cùng. Mong sao ông luôn khỏe mạnh để tiếp tục là điểm tựa vững chắc cho con cháu.

4. Tác phẩm biểu cảm sâu sắc về ông - Tuyển tập Ngữ văn 7 (Mẫu số 7 xuất sắc)
Ông tôi - người lão nông ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn dẻo dai lạ thường. Mới hôm qua, ông còn đi bộ năm cây số đến thăm nội Bảy, từ chối lời đề nghị đưa đón của cha tôi. 'Tuổi già nhưng chân vẫn còn khỏe' - ông bảo thế rồi ung dung bước đi trong nắng sớm.
Dáng ông cao gầy như cây tre già, làn da ngăm rám nắng in hằn dấu vết của một đời lam lũ. Đôi chân dài lêu nghêu khiến tôi thường trêu ông như siêu nhân. Nhưng đằng sau vẻ ngoài mộc mạc ấy là cả một cuộc đời vất vả. Thuở hàn vi, ông bà tôi dựng nhà bằng tre, cày thuê cuốc mướn, chắt chiu từng đồng để xây tổ ấm.
Khuôn mặt ông phúc hậu với chòm râu bạc dài, đôi mắt sáng quắc ẩn dưới hàng lông mày rậm. Giọng nói trầm ấm của ông chỉ rộn rã khi trò chuyện cùng bạn già. Chiếc lều nhỏ bên bờ suối là nơi ông thảnh thơi nhâm nhi trà, hồi tưởng về quá khứ. Ở đó, dưới gốc xoài bà trồng, đôi khi tôi bắt gặp ánh mắt ông rưng rưng nhớ thương.
Những đêm ông đi vắng, tôi nhớ vô cùng những câu chuyện cổ tích ông kể bên võng. Đặc biệt là chuyện đánh bẫy chim cuốc - minh chứng cho trí thông minh và sự kiên nhẫn của người nông dân. Giờ đây, tiếng chim cuốc kêu khắc khoải chỉ còn gợi trong ông nỗi niềm xưa cũ.

5. Tác phẩm biểu cảm sâu sắc về ông - Tuyển tập Ngữ văn 7 (Mẫu số 8 xuất sắc)
Ông - người tôi yêu quý nhất đã đi xa, nhưng hình bóng ông vẫn sống mãi trong tim tôi. Giờ đây khi đã trưởng thành, tôi ước có phép nhiệm màu để được bé lại, được ông ôm ấp, kể cho nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa.
Ông tôi - người lính già về hưu với dáng người cao gầy, lưng hơi còng. Khuôn mặt phúc hậu in hằn dấu vết thời gian với những vết đồi mồi. Đôi mắt ông vẫn tinh anh dù đã ngoài bảy mươi. Tôi nhớ những ngày thơ bé được ông cõng trên lưng, nơi có khối u nhỏ - dấu tích một đời vất vả mà sau này chính là nguyên nhân cướp ông khỏi tôi.
Khu vườn ông chăm sóc là thế giới diệu kỳ của tuổi thơ tôi. Những cây trái sum suê, những bông hoa rực rỡ đều được vun trồng bằng tình yêu thương. Ông dạy tôi cách chăm cây, tỉa cành, và mỗi mùa quả chín, vị ngọt ngào ấy như chan chứa tình ông dành cho cháu.
Khi ba mẹ chuyển vào thành phố, ông trở thành điểm tựa của tôi. Ông xoa dịu nỗi nhớ mẹ bằng những cái ôm ấm áp, bằng sự dịu dàng kiên nhẫn. Rồi khi tôi lớn lên, mải mê với cuộc sống mới mà lãng quên ông, cho đến ngày bác sĩ thông báo căn bệnh ung thư quái ác. Những ngày cuối bên ông, tôi mới thấu hiểu giá trị của từng phút giây được yêu thương.
Giờ đây, mỗi khi bước vào khu vườn xưa, tôi vẫn thấy hình bóng ông đâu đó. Lời hứa với ông năm nào - học giỏi, ngoan ngoãn - vẫn luôn là kim chỉ nam cho cuộc đời tôi.

6. Tác phẩm biểu cảm sâu sắc về ông - Tuyển tập Ngữ văn 7 (Mẫu số 9 ấn tượng)
Trong vòng tay gia đình, ông nội luôn là người em kính yêu nhất. Dù đã bước sang tuổi thất thập, ông vẫn giữ được sự minh mẫn và nhanh nhẹn hiếm thấy. Khuôn mặt vuông chữ điền phúc hậu với làn da hồng hào, mái tóc bạc trắng như tiên ông, cùng chòm râu bạc khiến ông toát lên vẻ đẹp lão đáng kính. Đôi bàn tay gầy guộc in hằn dấu vết thời gian, kể câu chuyện về một đời tảo tần vì gia đình.
Ông là tấm gương về lòng nhân hậu và sự nhiệt tình. Dù tuổi cao, ông vẫn tích cực tham gia các hoạt động xã hội, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người từ những việc nhỏ nhất. Mỗi sáng sớm, ông ân cần chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, dắt chú chó Ki Ki đi dạo. Những buổi chiều cùng ông ra công viên chơi cờ, trò chuyện là khoảnh khắc em trân quý nhất, xua tan mọi mệt mỏi sau giờ học.
Nhìn sức khỏe ông ngày một yếu, em luôn cố gắng ở bên chăm sóc, kể chuyện trường lớp để ông vui. Em hứa sẽ học thật giỏi, sống thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của ông. Ước gì thời gian ngừng trôi để ông mãi ở bên cạnh chúng em.

7. Tác phẩm biểu cảm sâu sắc về ông - Tuyển tập Ngữ văn 7 (Mẫu số 10 xuất sắc)
Ông nội - điểm tựa tinh thần vững chắc nhất của em. Dù đã bảy mươi tư tuổi, cựu cán bộ nhà nước ấy vẫn giữ được sự minh mẫn và sức khỏe đáng ngưỡng mộ. Mỗi sáng, ông đều dậy sớm đi bộ rồi đưa em tới trường.
Khu vườn nhà là niềm đam mê bất tận của ông. Dưới bàn tay chăm sóc khéo léo, cây cối quanh năm xanh tốt, trĩu quả ngọt. Em thích nhất những chiều được theo ông ra vườn, học cách nâng niu từng gốc cây. Ông dạy em rằng chỉ có sự chăm chút tỉ mỉ mới đơm hoa kết trái.
Em mong ông sẽ luôn khỏe mạnh để tiếp tục là người thầy, người bạn đồng hành của em trên mọi nẻo đường đời.

8. Tác phẩm biểu cảm sâu sắc về ông - Tuyển tập Ngữ văn 7 (Mẫu số 11 xuất sắc)
Ông nội em - người cựu chiến binh từng tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Năm 1954, nghe theo tiếng gọi Tổ quốc, ông xung phong ra mặt trận Trường Sơn. Chiến trường ác liệt với mưa bom bão đạn đã để lại trên người ông những vết thương không bao giờ lành - chân phải bị thương khiến ông phải chống gậy mỗi khi trái gió trở trời.
Dù không được công nhận là thương binh do giấy tờ bị lũ cuốn trôi, ông vẫn bình thản: 'Mục đích của ông không phải huân chương, mà là để đất nước được độc lập'. Những câu chuyện chiến trường ông kể luôn đầy ắp tình đồng đội, lòng dũng cảm và niềm lạc quan trong gian khó.
Em thương ông vô cùng, luôn cố gắng đỡ ông mỗi khi chân đau. Tấm gương về lòng yêu nước, đức hy sinh và nhân cách cao đẹp của ông mãi là kim chỉ nam cho em noi theo.

9. Áng văn biểu cảm xúc động về ông - Tinh hoa Ngữ văn 7 (Mẫu số 12 ấn tượng)
Ông nội - người em kính yêu nhất trong gia đình, tấm gương sáng ngời về lối sống và nhân cách. Dù đã gần tám mươi tuổi, ông vẫn giữ được sức khỏe dẻo dai nhờ nếp sống kỷ luật: sáng nào cũng tập tạ trên tầng thượng, chiều lại dắt em chạy bộ quanh sân trường.
Với dáng người đậm chắc, mái tóc bạc trắng như tiên ông, ông vẫn tự tay chăn trâu, xách nước khiến hàng xóm trầm trồ. Em học được từ ông tính ngăn nắp khi thấy phòng ông luôn gọn gàng, bài học về sự tiết kiệm qua từng món quà ông dành dụm mua cho em.
Ông không chỉ là người ông mà còn là người thầy, người bạn lớn dạy em từng đường đi nước bước. Những buổi làm diều, câu cá cùng ông, những lời khuyên khi em gặp khó khăn đã trở thành hành trang quý giá. Em mong ông sẽ mãi là 'cây cao bóng cả' che chở cho gia đình, và em hứa sẽ học thật giỏi để không phụ lòng ông.

10. Tác phẩm biểu cảm chân thành về ông - Tuyển tập Ngữ văn 7 (Mẫu số 13 xuất sắc)
Ông nội - người thầy đầu tiên và là tình yêu lớn nhất trong cuộc đời tôi. Dù đã bảy mươi tư tuổi, ông vẫn giữ được vẻ minh mẫn hiếm có với khuôn mặt phúc hậu, chòm râu bạc dài và đôi mắt sáng như sao trời. Đôi bàn tay nhăn nheo của ông từng là cán bộ nhà nước, nay trở thành bàn tay ấm áp dìu dắt tôi khôn lớn.
Tuổi thơ tôi gắn liền với hình ảnh ông chở đi chơi trên chiếc xe đạp cũ, những buổi nghe ông kể chuyện xưa, hay những chiều cùng ông chăm sóc vườn cây. Ông dạy tôi bài học về tình yêu thiên nhiên qua từng gốc cây, ngọn cỏ. Giờ đây khi sức khỏe ông yếu dần, tôi lại trở thành người chăm sóc ông, cùng ông chơi cờ, đi câu cá - những khoảnh khắc quý giá khiến tôi thấm thía giá trị của tình thân.

11. Áng văn biểu cảm sâu sắc về ông - Tinh hoa Ngữ văn 7 (Mẫu số 14 ấn tượng)
Trong gia đình em, mọi người luôn yêu mến và kính trọng nhau. Nhưng người em cảm thấy yêu thương nhất chính là ông nội.
Năm nay, ông nội của em đã bảy mươi sáu tuổi. Nhưng ông vẫn còn rất khỏe mạnh. Ông em có dáng người đầy đặn. Khuôn mặt vuông chữ điền. Nụ cười hiền hậu. Vầng trán rộng toát lên vẻ cương nghị. Mái tóc của ông đã bạc trắng. Đôi bàn tay nhăn nheo với những vết chai sần. Trước khi nghỉ hưu, ông là một cán bộ của thôn. Ông luôn quan tâm, lo lắng đến mọi người xung quanh. Bởi vậy, mọi người trong xóm luôn kính trọng, yêu mến ông.
Mỗi lần về thăm ông, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Vì em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp bên ông nội. Em còn nhớ ông rất thích chăm sóc cây cối. Khu vườn của ông luôn xanh tốt quanh năm. Em còn được thưởng thức rất nhiều trái ngọt trong khu vườn của ông. Có nhiều lần, em theo ông ra vườn chơi, phụ ông tưới cây, nhặt lá vàng. Em đã thấy cách ông chăm sóc từng loại cây rất cẩn thận. Hai ông cháu vườn làm vừa trò chuyện rất vui vẻ. Ông còn kể cho em nghe những chuyện về cuộc sống của nhân dân ta ngày xưa. Em đã biết thêm nhiều điều về cuộc sống ngày xưa.
Đối với em, những kỉ niệm bên cạnh ông thật quý giá. Ngày hôm nay, ông đã rời xa em mãi mãi. Nhưng những lời dạy dỗ, những kỉ niệm về ông vẫn còn đó. Chúng sẽ mãi là hành trang quý giá để chúng em có thể vững bước trong cuộc sống.
Ông nội là một điểm tựa tinh thần vững chắc của mọi thành viên trong gia đình. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, trở thành một người có ích cho xã hội để ông luôn cảm thấy tự hào về em.

12. Bài văn biểu cảm về ông (Ngữ văn 7 - SGK Kết nối tri thức) hay nhất - mẫu 1
'Cuộc đời con thương nhớ Ngoại nhiều lắm/Bóng Ngoại liêu xiêu trong ký ức mờ xa/Tháng năm vất vả sớm hôm dãi dầu mưa nắng...'
Tôi lớn lên với hình ảnh mái tóc Ngoại bạc phơ, dáng người gầy guộc. Nhưng tình thương Ngoại dành cho tôi thì mãi đong đầy, như tình yêu tôi dành cho khu vườn tuổi thơ và người ông kính yêu.
Ông tôi bước sang tuổi thất thập, dáng người cao lớn nhưng không còn nhanh nhẹn thuở nào. Mái tóc bạc như mây trời, vầng trán cao in hằn dấu vết thời gian. Đôi mắt ông đã mờ đi nhưng vẫn ấm áp tình thương. Mỗi lần nhìn ông, lòng tôi lại quặn thắt lo sợ thời gian sẽ mang ông đi xa.
Ông - người nông dân chân chất với đôi bàn tay gân guốc, làn da sạm nắng. Ông sống giản dị với bộ quần áo bạc màu, thú vui đơn sơ là nhâm nhi trà nóng với đường thốt nốt. Những buổi sớm tinh mơ cùng ông ngắm bình minh, pha trà, là những khoảnh khắc đẹp nhất tuổi thơ tôi.
Tính ông hiền hậu như bụt, luôn yêu thương chăm sóc bà từng li từng tí. Khu vườn ông trồng là cả một thế giới diệu kỳ với đủ loại hoa trái. Ông trồng không chỉ bằng đôi tay mà bằng cả trái tim nồng ấm. Mỗi mùa về quê, tôi lại được ông bà 'vỗ béo' bằng những sản vật khu vườn.
Ông là hiện thân của tình yêu thương vô điều kiện, là bài học sống động về lòng nhân hậu. Tôi mong ông bà mãi khỏe mạnh để tôi có thể học từ ông cách yêu người, yêu đời.

13. Bài văn xúc động về người ông (Trích từ sách Ngữ văn 7 - Bộ sách Kết nối tri thức) - Mẫu tham khảo số 2
Hai tiếng "Ông nội" trong tôi tựa như một khúc hát thiêng liêng, chứa đựng cả bầu trời tuổi thơ. Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi những bước đi chập chững, là người bạn lớn kể tôi nghe bao câu chuyện cổ tích thần kỳ dưới bóng chiếc võng đong đưa. Giờ đây dù ông đã đi xa, hình bóng ông vẫn lung linh như ngọn lửa ấm trong tim tôi.
Tôi nhớ như in mùi trầu thơm nồng từ miệng ông, nhớ đôi bàn tay gầy guộc nhưng vững chắc dìu tôi những bước đầu đời. Ông tự hào kể rằng tiếng nói đầu tiên của tôi là gọi "Ông" - một niềm hạnh phúc vô bờ với người đàn ông đã dành trọn tình yêu thương cho đứa cháu nhỏ.
Ông dạy tôi cách yêu thương qua từng câu chuyện cổ tích, qua lời răn dạy về lòng nhân hậu như cô Tấm, sự dũng cảm như Thạch Sanh. Những lời ông nói như phép màu nuôi dưỡng tâm hồn tôi lớn khôn từng ngày.
Khi tôi bỡ ngỡ bước vào lớp Một, chính ông là điểm tựa vững chắc: "Ông tin con sẽ làm được". Ông kiên nhẫn uốn nắn từng nét chữ, ánh mắt ông rạng ngời niềm vui khi tôi đạt điểm tốt. Nhưng rồi cuộc sống xô bồ khiến tôi vô tình lãng quên người ông đang ngày một yếu đi.
Đến khi ông nằm trên giường bệnh, tôi mới giật mình nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thời gian bên ông. Lời trăn trối cuối cùng của ông: "Ở nơi nào đó ông vẫn luôn hướng về con" khiến trái tim tôi quặn thắt. Giờ đây, tôi chỉ biết gửi vào giấc mơ những lời yêu thương chưa kịp nói, mong ông nơi chín suối được an lành như những gì ông đã mang đến cho đời tôi.

14. Mẫu bài văn biểu cảm xúc động về người ông (Trích từ sách Ngữ văn 7 bộ Kết nối tri thức) - Mẫu tham khảo số 3
Gia đình là bến đỗ bình yên nhất, và với tôi, ông nội chính là điểm tựa thiêng liêng nhất. Ở tuổi ngoài bảy mươi, ông vẫn giữ được sự minh mẫn và sức khỏe đáng ngưỡng mộ. Dáng người đầy đặn, khuôn mặt phúc hậu với nụ cười ấm áp, đôi tay nhăn nheo nhưng luôn tràn đầy yêu thương - đó là hình ảnh ông tôi khắc sâu trong tim.
Suốt đời tận tụy với công việc thôn xã, ông là tấm gương về lòng nhiệt huyết và sự hy sinh. Những câu chuyện đời xưa ông kể không chỉ là kỷ niệm mà còn là bài học quý giá về lẽ sống. Khu vườn xanh mướt quanh năm dưới bàn tay chăm bẵm của ông chính là minh chứng cho triết lý 'gieo nhân nào gặt quả ấy' mà ông truyền dạy.
Tôi nguyện phấn đấu học tập để trở thành người có ích, làm rạng danh dòng họ và khiến ông tự hào. Tình yêu và lòng kính trọng dành cho ông sẽ mãi là ngọn lửa ấm trong trái tim tôi.

Có thể bạn quan tâm

Top 8 Trường Mầm Non Xuất Sắc Nhất Tỉnh Ninh Bình

Hướng dẫn viết đơn xin nghỉ phép qua email

Dấu Hiệu Nhận Biết Mèo Đang Mang Thai

Phương pháp phòng tránh các cuộc tấn công bất ngờ

Cách Giảm Protein Trong Nước Tiểu Hiệu Quả
