20 Áng thơ tinh tuyển của thi sĩ Nghĩa Trần
Nội dung bài viết
1. PHONG CẢNH VÀ ẨM THỰC TUY PHONG - Bức tranh quê hương
PHONG CẢNH VÀ ẨM THỰC TUY PHONG
Thơ: Nghĩa Trần
Mời bạn về thăm xứ biển Tuy Phong
Nơi sóng vỗ ru cát trắng mênh mông
Quà biển trời ban - cá cơm, nước mắm
Bằng Lăng tím ngát nhuộm tím triền đồi
Song Đôi Hồ mây trôi lững lờ trôi
Đèo quanh co rừng nghiêng mình trong gió
Thu về rải vàng con đường lá đổ
Xuân - Hạ - Đông đan quyện nét ngây ngô
Nho xanh ngút ngàn vươn tới chân trời
Thạch Cổ Tự rêu phủ đầy cổ tích
Nét xưa in hằn nơi lòng du khách
Hàng dương già thầm thì với gió đêm
Đón bước chân người lữ khách phiêu bồng
Kẻ hành hương hay ai đang lạc bước
Nụ cười rạng rỡ giữa trời huyền ảo
Hoàng hôn buông phút giao thoa diệu kỳ
Đêm buông hồn theo ánh trăng xa khơi
Cá quây quần bên ánh đèn phà sáng
Mực nướng than thơm lừng hương biển cả
Tương ngọt ngào vị đậm đà khó quên
Cháo còng ngọt lịm thấm vào tận tim
Sò nướng thơm lừng chanh ớt điểm tô
Ghẹ đỏ gạch càng thêm phần hấp dẫn
Vị biển khơi quyện ngọt giữa môi lành
Em về đi, ghé lại chút thôi mà
Anh sẽ đón em bằng tình biển mặn
Hoa nở trong tim se từng sợi nắng
Thiệp hồng mẹ trao, anh viết tên em.

2. SAY TRĂNG - Khúc nguyệt tình
SAY TRĂNG
Tác Giả: Nghĩa Trần
Đêm say giấc, trăng vàng xin trọ lại
Ánh nguyệt bồng cởi bỏ lớp xiêm y
Ta ngẩn ngơ trong mộng ảo thần tiên
Nàng e thẹn khép song đời lặng lẽ
Ta đuổi theo, níu áng trăng mê mẩn
Nguyệt nhíu mày hứa ghé cửa hiên nhà
Ấm trà thơm chờ đối ẩm tâm giao
Cùng trút bầu tâm sự chuyện đời xưa
Trăng lạ lùng đứng chơ vơ cuối trời
Nấp sau dừa, sao tinh tú vây quanh
Chúng đùa cợt cùng giai nhân thuần khiết
Lòng ghen tuông muốn đoạt lại người yêu
Nhưng trăng vàng cứ trôi xa vời vợi
Với tay nào với tới được trái tim
Bước lang thang ôm nỗi buồn vô hạn
Ly rượu đắng uống cạn nỗi sầu tư
Say ngã quỵ, ta đòi bán vầng nguyệt
Kẻ phụ tình bỏ bạn lúc gian nguy
Trời giăng mây, trăng lẩn trốn từ đâu
Cơn mưa buồn thấm ướt hồn thi sĩ.

3. HẠT BỤI VÀNG VÀ ĐÁ - Triết lý nhân sinh
HẠT BỤI VÀNG VÀ ĐÁ
THƠ: Nghĩa Trần
Sớm mai ra bến sông ngồi câu cá
Bỗng thấy ánh vàng lấp lánh đáy sông...
Bạn bảo đó là Bụi Vàng quý giá
Còn tôi ngỡ chỉ Bụi Đá bình thường
Những hạt bụi dù vàng hay đá đó
Vẫn âm thầm vá víu chốn nhân gian
Ánh kim loong le lói dòng nước chảy
Soi sáng lòng sông thêm vẻ huyền hoặc
Nghe bạn kể chuyện xưa nàng tiên vàng
Yêu chàng trai dù số phận ngang trái
Khi chàng mất, sông thành nơi an nghỉ
Nước mắt nàng hóa thành những hạt vàng
Bỗng nhận ra cuộc đời nhiều trắc trở
Thấy bản thân nhỏ bé giữa dòng đời
Sống vô cảm chẳng cần ai thương nhớ
Cười chua chát với kiếp người phù du
Tự nhủ lòng mình chỉ là bụi đá
Chẳng màng yêu người qua kẻ lại mau
Đợi tuổi xuân phai tàn theo năm tháng
Rồi hóa thành cát bụi giữa nhân gian.

4. CÓ NHỮNG CHIỀU NHƯ THẾ - Nỗi niềm hoàng hôn
CÓ NHỮNG CHIỀU NHƯ THẾ
Thơ: Nghĩa Trần
Có những chiều không ánh tà dương rực
Hồn tan vỡ khi trời chẳng đỏ au
Biển xám xịt dòng nước đầy dối trá
Sóng vô tình xâm chiếm cả đôi bờ
Có những chiều gió lạnh thổi bơ vơ
Làn sương trắng phủ mờ không gian ảo
Hàng dương lặng không nghe lời sóng hát
Con đường buồn như nuốt trọn niềm đau
Có những chiều thắp lại mối tình đầu
Ngồi lặng lẽ trong căn phòng trống vắng
Nhìn mưa Hạ rơi ngoài song cửa sổ
Giọt nước nào hòa lẫn giọt lệ rơi
Có những chiều lạc lối giữa tình đôi
Đường yêu ấy bỗng rơi vào ngõ cụt
Đâu dối gian đâu là lời chân thật?
Nỗi buồn này xóa nhòa dấu yêu xưa.
Tuy Phong 10/4/2019.

5. CƠN MƯA TÌNH YÊU - Gửi gắm nỗi niềm
CƠN MƯA TÌNH YÊU
Thơ: Nghĩa Trần
Anh ước làm cơn mưa đầu Hạ
Dịu đi cái nắng gắt trong em
Mưa cuốn trôi kỷ niệm buồn cũ
Hàn gắn tim tan vỡ ngày xưa
Dẫu biết mối tình em sâu nặng
Kẻ đến sau chỉ nhận sầu đau
Duyên đã lỡ, em khép lòng lại
Gối ướt đẫm giọt lệ nông sâu
Tình vay mượn như ngọn lửa tàn
Vườn hoa thơm, bướm giả dối chơi
Em ôm mãi chuyện tình xưa cũ
Đóng chặt tim, trách phận không duyên
Từ ấy em sợ yêu nhầm lẫn
Xây tường đá ngăn cách hoài nghi
Kẻ đến sau không còn cơ hội
Làm sao chiếm chỗ trong tim?
Người trong mộng đời em tìm kiếm
Gặp rồi mà tiếc nuối lời yêu
Phải chăng đôi môi phai nhạt thắm
Chẳng còn vương vấn chút si mê?
Rồi chân tình sẽ xa mãi mãi
Đêm cô đơn giấc mộng tàn phai
Bóng hình ấy lén vào thơ ấp ủ
Muốn tìm hương hoa tình thuở nào
Mượn bờ vai thỏ thẻ bao lời
Xin mở lòng nghe tiếng yêu gọi
Cảm ơn em - cô gái ngây thơ!
Tuy Phong 10/4/2019.

6. TÌNH KHÚC THÁNG TƯ 2 - Khúc hoài niệm
TÌNH KHÚC THÁNG TƯ 2
Thơ: Nghĩa Trần
Hạ ghé tháng tư bằng cơn mưa rào rạt
Anh đón em về bằng vần thơ tình si
Ta lỡ bước qua khi chưa kịp giã biệt
Phượng hồng nở thắm cánh bướm dập dìu
Tháng tư về mang sắc cỏ tím đồi
Tà áo trắng giận hờn nơi sân trường cũ
Ve sầu hát khúc chia ly không mong muốn
Nhật ký trao tay ghi dấu mộng đầu đời
Tháng tư ơi, Hạ có buồn không hỡi?
Mối tình đầu nào tránh khỏi đổ vỡ đâu
Chiếc xe đạp giận hờn vô duyên cớ
Khi vắng bóng người chở những niềm thương
Ánh mắt bác bảo vệ đượm buồn xa xăm
Như thấu hiểu sân ga chiều ly biệt
Đàn chim non vỗ cánh vào đời
Sân trường xưa đứng nhìn lặng lẽ
Kỷ niệm ùa về như sóng vỗ
Lá thư thề mực chưa kịp khô
Ngăn bàn xưa giờ thành ký ức
Vần thơ ai nhắc đến tên nhau.

7. CÔNG ƠN CỦA MẸ - Tình mẫu tử thiêng liêng
CÔNG ƠN CỦA MẸ
Thơ: Nghĩa Trần
Mẹ đong từng hạt thóc vàng
Bằng bao giọt mồ hôi tuôn ngoài đồng
Địu con lên rẫy mênh mông
Tỉa từng cây bắp kết bông ngọt ngào
Đôi vai gánh cả gia đình
Đôi chân dẫm nát tuổi xanh một đời
Chẳng dám nhìn sâu mắt mẹ
Sợ thấy trời khô lệ rơi bao ngày
Tay mẹ vá những hồn bay
Đêm khuya ngồi ngắm con say giấc nồng
Hứng trọn sương gió đời mình
Hi sinh thầm lặng nét xinh phai mờ
Tuổi thơ con những giấc mơ
Mẹ dậy sớm nhóm bếp chờ than hồng
Vò gạo nấu nồi cơm thơm
Khói lam che mắt sao trông dịu dàng
Ơn mẹ như biển mênh mang
Lấy chi đền đáp cho tràn tình thương
Cảm ơn người phụ nữ xưa
Cả đời lam lũ vì con khôn lớn
Vườn hồng đâu sánh da nhăn
Mây trời đâu bằng tóc bạc phơ phơ
Sao trời thua ánh mắt mơ
Họa sĩ nào vẽ được bờ tâm tư
Xin cảm ơn mẹ vô bờ
Cho con hình học ước mơ đầu đời
Cảm ơn nồi cơm sớm mai
Cảm ơn năm tháng dài vai mẹ gầy

8. CHIỀU BUỒN - Nỗi niềm hoàng hôn
CHIỀU BUỒN
Thơ: Nghĩa Trần
Gom nắng chiều rơi lặng lẽ
Hạ chuyển mình vỗ gió bay
Trâu già gặm cỏ đồng dài
Mây trôi lững lờ đồi say nghiêng mình
Gió thoảng rung cành lá nhẹ
Sương mờ ôm ấp lưng đồi
Mặt trời về với chiếc nôi
Bóng in vách núi lời rơi nỉ non
Nhạn trời bay mòn con mắt
Dõi phương xa đè nặng hồn
Bao lần đứng đợi hoàng hôn
Bao lần vỡ mộng buồn dồn trong tim
Ôm kỷ niệm chìm quá khứ
Say cho quên những nhọc nhằn
Đường tình lạc bước chông chênh
Lời yêu khép lại cần gì ai thương

9. NGƯỜI LÍNH GIÀ KỂ CHUYỆN - Hồi ức chiến trường
NGƯỜI LÍNH GIÀ KỂ CHUYỆN
Thơ: Nghĩa Trần
Ngày ấy anh đi theo tiếng gọi non sông
Dặn em thương hãy đợi anh trở lại
Mẹ già lệ rơi trên khóe mắt
Cha lặng thầm dưới bóng tre già
Chiến trường khắc nghiệt thư dần thưa vắng
Bom cày nát những mái tranh nghèo
Làng quê xơ xác trong khói lửa
Anh vẫn đi dưới ánh trăng khuya
Anh bộ đội hành quân dọc Trường Sơn
Cùng đồng đội tiến về phương Nam ấy
Nghe tiếng gọi thiêng liêng Tổ quốc
Khoác ba lô giã biệt quê nhà
Những đêm dài mưa rừng không dứt
Những cơn sốt rừng hành hạ thân gầy
Mảnh đạn cách tim chỉ vài phân ấy
Không khuất phục được ý chí kiên cường
Bạn bè nằm lại nơi chiến trường
Nấm mồ vô danh mọc lên từ đất
Máu và nước mắt hòa cùng căm giận
Chiến tranh tàn khốc để lại bao thương đau
Cha mẹ mất vì nhớ thương con
Vợ bặt tin trong ngày tản cư
Bạn bè còn được mấy người sống
Mong ngày hòa bình được vinh danh
Mùa Xuân năm ấy cờ bay phấp phới
Tin chiến thắng reo vang khắp nẻo đường
Miền Nam hoàn toàn giải phóng
Anh trở về với nửa bàn chân
Dân làng ra đón nước mắt nghẹn ngào
Cha mẹ đâu? Vợ giờ nơi nao?
Bạn bè chỉ còn đếm trên đầu ngón tay
Giá như anh nằm lại chiến trường xưa
Ba mươi năm sau ngồi nghe cụ kể
Người lính già nước mắt vẫn tuôn rơi
Vết thẹo chiến tranh đã lành từ lâu
Nhưng giấc mơ vinh quang chưa trọn
Cụ vẫn đi tìm đồng đội cũ
Dọc Trường Sơn mồ liệt sĩ vô danh
Cụ vẫn đi tìm bóng hình xưa
Một đời cô đơn trong nỗi nhớ khôn nguôi

10. GHEN - Nỗi lòng người yêu
GHEN
Thơ: Nghĩa Trần
Anh chẳng muốn em trò chuyện người lạ
Bởi yêu nhiều nên ghen quá đỗi thôi
Hay mỗi khi em rảnh rỗi chơi vơi
Lên mạng xã khen bao chàng điển trai
Ghen cả những vần thơ em ghi lại
Mối tình xưa mãi đọng ở trong tim
Người đến sau kẻ trước vẫn còn tìm
Biết làm sao giữa ranh giới mong manh
Hay gây gổ rồi ra ngoài nhậu nhẹt
Cũng vì lòng ghen tuông cứ sôi sùng
Tin nhắn vội gửi đi chưa kịp xóa
Đem chất vấn em bảo anh đa nghi
Em thường nói suốt ngày anh ghen nhảm
Từ sáng sớm đến chiều tối không ngơi
Ghen thế này biết vậy đừng yêu tôi
Ông hàng xóm muốn tán cũng đành thôi
Anh cười bảo vì yêu nên mới thế
Ghen cả trời cả gió cả đường đi
Thứ em khen anh đành ngậm ngùi chịu
Ghen suốt đời đến khi nhắm mắt xuôi
Biết ghen vậy mà chẳng chịu nhớ
Cứ vô tư với bao kẻ xung quanh
Hễ ra đường là son phấn xinh xinh
Hương thơm ngát nụ cười thêm quyến rũ
Rồi một hôm bạn cũ em rủ rê
Về trường xưa thăm lớp cũ ngày nào
Cô bé ngày xưa anh từng say đắm
Bao mùa mưa thời đại học xa xưa
Trông cửa đợi sao chưa về hả vợ
Em ghen rồi sắp nổi đóa đó nha
Đêm đã khuya mà chưa chịu về nhà
Son môi đỏ kiểm tra là to chuyện
Ngồi tưởng tượng bao cảnh tình lãng mạn
Nào là say rồi dựa vào nhau đi
Rồi trao nhau những nụ hôn nồng say
Rồi quấn quýt bên nhau đầy âu yếm
Bỗng nước mắt lăn dài trên má đỏ
Bỗng thấy buồn cho hạnh phúc đôi ta
Bỗng ghen tuông rồi xấu hổ bật cười
Bỗng hiểu ra chồng ghen là có lý
Sao trước kia chẳng bao giờ nghĩ tới
Anh quan tâm em lại bảo phiền phức
Bảo ghen nhiều làm hạnh phúc nhạt phai
Giờ mới biết trăm điều vì yêu cả
Đang ngủ say nghe mùi hương lạ quá
Nào hoa tươi, nến thơm, bánh ngọt ngào
Mở mắt ra thấy anh mỉm cười chào
Chúc mừng sinh nhật ba mươi tuổi trẻ
Lau vội nước mắt ôm chặt lấy anh
Em ghen thật ghen thật đó nghe chưa
Không rời xa dù chỉ một phút giờ
Cả đời này em sẽ là người ghen ngược
Tphcm 16/3/2019

11. Bài thơ - Những vần thơ chưa kể
CHẤP NIỆM
Thơ: Nghĩa Trần
Kiếp lãng tử ôm mối hận ngàn năm
Nhớ bóng xưa trong giấc điệp mơ màng
Lệ chảy dài theo bóng hình ảo ảnh
Giật mình tỉnh vội vàng quên cơn mộng
Đường yêu đời như mê cung lừa dối
Giăng lưới tình bẫy kẻ dại ngây thơ
Sao khi lòng vừa chín những ước mơ
Người lặng lẽ buông tay cho sóng dập
Mang nặng chữ tình thành vương nợ kiếp
Bụi trần gian lấy cớ để đùa vui
Nấm mồ xưa mở cửa đón hồn tôi
Tim chết trẻ khi vừa rời mộng ảo
Sao vẫn muốn dấn thân vào biển hận?
Sao vẫn ăn hoa độc của tình si?
Sao vẫn mơ hình bóng thuở phân ly?
Sao vẫn đợi người đi trong đau khổ?
Dẫu biết trước vô thường nhưng vẫn đợi
Mượn lời kinh siêu thoát kiếp luân hồi
Gửi vào thơ nỗi niềm dại với khôn
Cho nhân gian thêm một hồn chấp niệm.
TPHCM 15/3/2019

12. CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN - Mối tình thuở ấu thơ
CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN
Thơ: Nghĩa Trần
Thuở mẫu giáo hay đóng vợ chồng
Em hỏi yêu, anh gật đầu bừng
Không mai mối, không khăn che mặt
Thiếu áo cưới vẫn thành đôi lứa
Cha mẹ biết phạt roi đau điếng
Anh xin thay em chịu hết roi
Nhìn đôi trẻ mẹ bỗng mỉm cười
Bảo xứng đôi rồi dắt em về
Giờ anh đi theo tiếng gọi non sông
Em làm cô giáo vùng cao heo hút
Đảo xa xôi điện về thăm hỏi
Hẹn trăng rằm ngắm biển đêm thơ
Nhớ thuở nào giả vợ giả chồng
Chưa dám hôn vì ngại ngùng quá
Em bảo rằng đã cưới lâu rồi
Kiếp này chỉ yêu mình anh đó
Gặp nhau chiều phượng đỏ sân trường
Ve hát mừng chào người lính trẻ
Học trò vây quanh đòi bồng bế
Hát nghêu ngao khúc nhạc tuổi thơ
Chiều tàn đi lối nhỏ ven rừng
Anh thỏ thẻ hỏi lòng cô giáo
Em ngước nhìn trời sao lấp lánh
Gật đầu đồng ý chẳng nói gì
Ba đêm say hương bưởi nồng nàn
Hẹn cuối đông về xin cưới hỏi
Chia tay em tặng chiếc khăn tay
Anh giữ lại áo thơm làm kỷ vật
Đêm biển động bão giông bất ngờ
Thuyền mất lái giữa trùng khơi sóng dữ
Áo phao ít nhường cho đồng đội
Anh mỉm cười buông mình theo sóng
Tin anh mất em bỏ nghề dạy học
Về vườn xưa chăm gốc bưởi già
Mùa đông lạnh sương rơi đầy ngõ
Như khóc thương cho mối tình đầu
TPHCM 14/3/2019

13. CHIỀU TÀN - Khúc hoàng hôn
CHIỀU TÀN
Thơ: Nghĩa Trần
Mây chiều ửng đỏ chân trời
Nắng buông nhạt nhòa lưng trời cánh chim
Hàng cây lặng gió im lìm
Tháng Ba Xuân chết băng tim lạnh lùng
Khẽ khàng chạm nhẹ đôi môi
Hạ rơi tiếng nấc giữa đồi cỏ hoang
Buồn thương cảnh vật hôn hoàng
Hoàng hôn đổ máu loang tràn không gian
Còn gì đâu nữa em ơi
Đường xưa lối cũ mỏi rời gót chân
Người quay lưng nỗi thương dần
Thả hồn phiêu lãng ân cần nỗi đau
Bao đêm khắc khoải chờ nhau
Dõi theo cánh Nhạn lệ sầu tuôn rơi
Chỉ nghe gió thổi qua rồi
Sương đêm lạnh buốt tâm hồn chán chường
Gọt sầu nấu tủi thành thương
Ngồi nhìn bóng đổ lên tường vẽ vui
Trăng khuyết nửa ánh ngậm ngùi
Giật mình chiều đã xa rồi từ lâu...
TPHCM 15/3/2019

14. RƯỢU ĐỘC - Nỗi đau tình si
RƯỢU ĐỘC
Thơ: Nghĩa Trần
Thơ em như rượu độc ngàn ly
Lỡ uống vào thành kẻ dại si
Tương tư hành hạ ôm không thoát
Bóng hình khắc mãi cõi mộng mị
Ta ghét những lời yêu cháy bỏng
Gieo hận thù khắp trái tim đau
Sợ yêu mà chẳng được đáp lại
Ôm khổ đau như nghìn mũi kim
Chẳng dám thổ lộ lòng ấm ức
Đêm về trách ánh nguyệt vô tình
Muốn vẽ hết nỗi lòng tâm sự
Mượn mây gió gửi gắm tình thương
Nhưng ngại nhà tranh vách đất nghèo
Áo sờn vai dù giặt chẳng thơm
Nào xứng làm người yêu của em
Càng thêm xấu hổ mọi bề thua
Thôi buông bỏ để em đừng biết
Để lòng còn tha thiết làm thơ
Chỉ mong vơi chút duyên tình hờ
Sưởi ấm tâm hồn đang giá lạnh...

15. NGHIỆP THƠ - Sứ mệnh thi ca
NGHIỆP THƠ - KHÚC BI TRÁNG CỦA NGƯỜI NGHỆ SĨ
THƠ: Nghĩa Trần
Lạc bước giữa miền thơ mộng say đắm
Vần thơ cũng mệt nhoài theo bước chân thi nhân
Muốn buông bỏ, quẳng đi gánh nặng vần điệu
Nhưng trăng thì thầm níu giữ hồn thơ
Lặng im nuốt vào tim mối tình không lời
Từng nhịp đời dội vào thơ nỗi thăng trầm
Nghiệp chữ vương mang nên đời mãi mộng mị
Cảm xúc rơi lạc giữa cõi vô hồn
Hoàng hôn bao lần chứng kiến nỗi hổ ngươi
Cát bụi cuộn theo từng đợt sóng dội
Biển giận hờn cùng cánh chim phiêu bạt
Khúc tình ca chẳng trọn vẹn đôi lời
Tự nhận mình kẻ si tình đa đoan
Gọt giũa ngòi thơ thành lưỡi kiếm sắc
Quất vào mặt lũ tham quan bạo ngược
Phơi bày gan ruột trước công luận
Miệt mài đãi cát tìm vàng chữ nghĩa
Tháng ngày chất chồng nỗi thất vọng khôn nguôi
Chiều tà buông xuống nhạt nhòa ánh mắt
Vì đam mê, lại tiếp bước đường dài...
Đường đời gai góc chông chênh
Gánh nặng tài hèn vai mỏi
Bụi đường vương vấn bước chân lữ thứ
Kiếp phiêu du chọn lối đi riêng.

Chân dung thi sĩ Nghĩa Trần - Người mang nặng nghiệp văn chương
16. SỰ TÍCH HOA TI GÔN - KHÚC HÁT TỪ TRUYỀN THUYẾT
SỰ TÍCH HOA TI GÔN - KHÚC BI CA TÌNH YÊU BẤT TỬ
Thơ: Nghĩa Trần
Truyền thuyết kể về loài hoa mang hình trái tim tan vỡ
Hóa thân thành Tigôn vì mối duyên tình oan trái
Mối tình đôi lứa khiến nàng khóc cạn lệ sầu
Tiểu thư xinh đẹp say mê điệu múa lời ca
Lớn lên trong nhung lụa, vàng bạc châu báu
Tuổi xuân thì rực rỡ tựa ánh bình minh
Được nâng niu chẳng biết đến ưu phiền
Chỉ đắm say cùng thơ ca, hội họa
Một chiều hoàng hôn nhuộm tím chân trời
Nàng lạc bước theo cánh chim phiêu bạt
Mải vui quên lối về khi màn đêm buông xuống
Ngồi khóc nức nở giữa rừng sâu vắng lặng
Trong đêm tối giữa rừng hoang đầy ám ảnh
Tiếng cuốc kêu não nuột theo làn gió hú
Vầng trăng khuyết lơ lửng giữa màn sương
Tiểu thư đợi chờ trong nỗi cô đơn vô vọng...
Giọt lệ tuôn rơi thấm ướt áo ngà
Bỗng chàng trai lạ mặt nhặt trâm rơi
Ánh mắt ấm áp, mái tóc dài phong trần
Dáng vẻ nghệ sĩ khiến nàng bối rối
E thẹn liếc nhìn rồi thổ lộ:
'Em lạc đường xin chỉ giúp lối về
Mẹ cha hẳn sẽ hậu tạ ơn nghĩa'
Chàng im lặng đưa tay dìu đỡ
Cõng nàng vượt suối băng rừng
Hơi ấm lan tỏa qua từng bước chân
Cuộc trò chuyện tiết lộ hoàn cảnh:
Chàng trai nghèo sống trong túp lều rừng
Mưu sinh bằng nghề đốn củi săn thú
Mười ba xuân bán thân trả nợ cha
Kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ già
Tấm lòng hiếu thảo khiến nàng cảm phục
Nàng cất tiếng hát ngân nga
Chàng họa theo khiến cả rừng xao động
Đom đóm về soi sáng giọt lệ ngọc
Chim thú tới chúc phúc đôi trẻ
Bỗng đâu lũ người hung dữ ập tới
Phú ông sai gia nhân đi tìm con
Thấy cảnh tượng liền buộc tội bắt cóc
Mặc nàng can ngăn vẫn đánh đập tàn nhẫn
Nàng ngất đi vì đau đớn uất ức
Kẻ sống đau người chết oan
Hai tâm hồn thề nguyền trước thần linh
Trao kỷ vật làm tin: sáo trúc - trâm cài
Khi tỉnh dậy, nàng đau đớn tiễn biệt
Lời thề hẹn thu sang sẽ sum vầy
Trái tim nhói đau khi bóng người thương khuất
Sau rặng núi dưới ánh trăng vàng vọt
Từ đó nàng héo hon vì nhớ thương
Cha mẹ mời lang y khắp nơi
Nhưng nào biết trái tim chỉ hướng về
Người trai rừng đã khuất
Phú ông treo giải khắp nơi
Mong tìm rể quý giàu sang
Chàng trai dù đã chết vì tình
Vẫn hiện về trong tiếng sáo não nùng
Đêm trăng ấy, hai người tái ngộ
Trong mộng mị say đắm chân tình
Cùng đợi bình minh bên khúc nhạc du dương
Nhưng đó chỉ là ảo ảnh phù du...
Phú ông lừa gả con cho tù trưởng
Âm mưu giết chàng trai nghèo
Bảo vào rừng tìm thuốc tiên
Rồi thuê người ám hại dã man
Hồn chàng hiện về báo mộng
Nàng tỉnh giấc ôm sáo tìm chàng
Nhưng chỉ nghe lời dối trá:
'Chàng đã bị hổ vồ mất xác'
Nàng đau đớn đến chết lịm
Vành khăn tang thay áo cưới
Tiếng sáo bi ai vang vọng đêm trường
Thân hình gầy guộc như đóa hoa tàn
Khi tù trưởng mang lễ vật đến
Nàng giả vờ thuận ý cha
Đợi đêm khuya mọi người say rượu
Lén trốn theo tiếng sáo gọi hồn
Giữa đêm khuya sương giăng mờ ảo
Nàng lạc bước tìm người yêu dấu
Đom đóm dẫn lối về nơi hẹn ước
Nơi chàng nằm xuống vì tình
Ôm sáo khóc giữa rừng sâu
Tiếng chim Tước như lời ai oán
Bình minh lên, nàng hóa thành đóa hoa lạ
Mang hình trái tim rỉ máu - Tigôn
Từ đó truyền nhau sự tích
Về loài hoa tượng trưng cho tình yêu
Chung thủy đến cả khi chết
Hoa Tim Vỡ - Tigôn muôn đời còn kể...

Hình ảnh minh họa - Nét đẹp đồng điệu cùng thi phẩm (Nguồn: Internet)
17. CHUYỆN TÌNH MÙA HẠ - KHÚC BI CA CỦA NHỮNG TRÁI TIM LẠC MẤT
CHUYỆN TÌNH MÙA HẠ - DƯ ÂM CÒN VƯƠNG
Thơ: Nghĩa Trần
Nắng Hạ thở dài trong làn gió khô hanh
Đáy mương chiều chứa đầy tro tàn kỷ niệm
Ngọn cỏ tím bên đường như lời trách móc
Hoàng hôn cô đơn in bóng lên tường vôi
Nhìn cánh Nhạn lẩn trốn trong sương mờ ảo
Giọt lệ sầu đông cứng trái tim cô độc
Ôm mộng tình tan vỡ nơi góc quạnh hiu
Vì yêu thầm người đi lạc nẻo đời
Người vội vã ra đi quên hết lời hẹn ước
Bao mùa yêu giờ đã thành xa cách
Tâm hồn ngây ngô hóa đá chờ mong
Đếm từng ngày vô vọng trôi qua
Bằng lăng nở tím cả triền đồi mộng mơ
Duyên không thành khiến lời thơ đầy khoảng trống
Con đò cô đơn đong đưa trên dòng sông cạn
Chuyện tình xưa giờ chỉ còn là khoảng lặng...
Tuy Phong, một ngày tháng Tư năm ấy

Hình ảnh minh họa - Giao hòa cùng cảm xúc thi ca (Nguồn: Internet)
18. TUY PHONG KÍ SỰ 1 - BẢN TÌNH CA ĐẤT BIỂN
TUY PHONG KÍ SỰ 1 - HỒN BIỂN QUÊ TÔI
Thơ: Nghĩa Trần
Dải đất hình chữ S ôm biển xanh mênh mông
Nhưng chẳng đâu bằng Tuy Phong quê tôi
Cát trắng mịn màng, nước biếc long lanh
Hàng dương nghiêng mình như thiếu nữ duyên dáng
Khu nghỉ dưỡng mang đậm hồn quê
Mời gọi du khách tìm về với thiên nhiên
Xua tan muộn phiền trong không gian thanh tịnh
Như chốn bồng lai giữa trần thế
Chùa Thạch Cổ hương trầm lan tỏa
Tượng Phật nằm an nhiên tựa giấc ngủ ngàn năm
Đức Mẹ Quan Âm ban phúc lành
Thánh Mẫu linh thiêng ứng nghiệm mọi điều cầu khấn
Hang động huyền bí sâu thăm thẳm
Thỏa chí phiêu lưu cho những tâm hồn phóng khoáng
Đá Bảy Màu lấp lánh dưới nắng vàng
Rêu phong cổ tích như bàn tay Bà Khòm vẫy gọi
Biển cả hào phóng ban tặng hải sản tươi ngon
Nào mực, ghẹ, sò, cá đủ loại
Mắm cá cơm đậm đà hương vị biển
Ăn một lần nhớ mãi không quên
Đêm biển êm đềm thuyền nhẹ mái chèo
Bạn bè quây quần bên ánh lửa trại
Cùng kể nhau nghe bao câu chuyện đời
Mùa hè thêm ý nghĩa với điệu múa lời ca

Hình ảnh minh họa - Tuy Phong qua góc nhìn nghệ thuật (Nguồn: Internet)
19. CẢNG BIỂN TUY PHONG CHIỀU HẠ GHÉ - GIAO CẢM VỚI ĐẤT TRỜI
CẢNG BIỂN TUY PHONG CHIỀU HẠ GHÉ - KHÚC HOÀI NIỆM
Thơ: Nghĩa Trần
Nắng hạ thiêu đốt làm dòng sông cạn kiệt
Thuyền nằm ủ rũ chẳng buồn lướt sóng xa
Con sóng vỗ bờ như lời mời gọi thiết tha
Đàn cá lượn ngoài khơi như mê hoặc
Chiều dạo bước một mình nơi cảng biển
Áng mây hồng phủ lên sắc hoàng hôn
Hàng dương nghiêng mình đón gió
Chợ quê nhỏ nằm lặng lẽ cuối thôn
Đâu đó vọng lời ru con buồn bã
Thương phận chồng dầm mưa dãi nắng
Những đêm mưa thao thức đợi con nước
Ngọn đèn dầu leo lét canh khuya
Người con biển ước quê mình no ấm
Du lịch phát triển xóa đói nghèo
Để vùng cao trẻ thơ được đến trường
Để biển cả mãi là nguồn sống
Mang nợ biển, nợ tình quê sâu nặng
Vị mặn mòi thấm đẫm hồn thơ
Tìm lại lời ru xưa mẹ hát
Nghe sóng vỗ bồi hồi chiều hạ ghé.
Tuy Phong, một ngày tháng Tư năm ấy

Hình ảnh minh họa - Tuy Phong qua ống kính nghệ thuật (Nguồn: Internet)
20. TUY PHONG MÙA CỎ CHÁY - BẢN HÙNG CA ĐẤT VÀ GIÓ
TUY PHONG MÙA CỎ CHÁY - KHÚC TỰ TÌNH ĐẤT GIÓ
Thơ: Nghĩa Trần
Tháng Tư về mời bạn ghé thăm tôi
Ngắm cánh đồng cỏ cháy vàng rực
Những cánh quạt gió khổng lồ
Như bàn tay thần Gió vẫy chào
Tháng Tư về mời bạn lên triền núi
Ngắm mây trời biến ảo sắc màu
Hoàng hôn buông xuống đồi hoang
Phủ lên cảnh vật màu huyền ảo
Tháng Tư về mời bạn về quê tôi
Sông, hồ, biển cả đợi chờ
Phong cảnh hoang sơ còn nguyên vẹn
Khiến lữ khách ngỡ ngàng thán phục
Hạ giao mùa đón chào du khách
Đêm nằm nghe gió hú vi vu
Quây quần bên ánh lửa trại
Kể nhau nghe chuyện đời xưa cũ
Tuy Phong mùa du lịch đang sang
Tiếng ve gọi hè về rộn rã
Đừng bỏ lỡ mùa phượng đỏ
Cánh cửa thiên đường đang mở rộng

Tác phẩm minh họa - Giao hòa giữa thơ và họa (Nguồn: Internet)
Có thể bạn quan tâm

Khám phá Bắc Ninh: Cẩm nang du lịch cùng 14 điểm đến không thể bỏ qua

Hướng dẫn cách kiểm tra bảo hành Samsung chính xác

Top 5 phần mềm quản lý tài sản hàng đầu năm 2025

Top 5 ứng dụng chuyển đổi văn bản thành giọng nói hàng đầu trên Android

Default Gateway là gì? Hướng dẫn chi tiết cách xem và cấu hình Default Gateway trên Windows
