20 Áng thơ tinh tuyển của thi sĩ Tự Hàn
Nội dung bài viết
1. QUÊ ƠI! - Khúc hoài niệm da diết
Thơ Tự Hàn
Quê hương ơi!
Cào cào bay ra từ nhọc nhằn mẹ gánh
Lúa chín vàng ướm đẫm giọt sương trưa
Nhái bén nhảy từ bùn ba lam lũ
Chắt chiu nắng sớm ru hạt mưa
Quê hương ơi!
Tre gầy đâm xuyên lớp đá sỏi
Gánh phân nuôi đời bao dung
Cau thổ điền cháy lên ngọn thấp ngọn cao
Môi em thắm quai tình ấm nồng
Quê hương ơi!
Bánh tráng nhúng đường thơm ngào ngạt
Má em hồng môi ngọt vấn vương
Vu Gia dùng dằng nước đôi dòng
Mắt thuyền em giăng lưới muôn phương
Quê hương ơi!
Dưa hồng nặng trĩu phù sa
Nà bắp xanh thẳm nỗi chờ mong
Ai thắp nắng chiều cong nỗi nhớ
Sáo đồng cõng trăng vàng trong
Quê hương ơi!
Nấm mối đội lên màu đất mới
Gọi mầm xanh rủ nắng xuân về
Rượu hồng đào môi em mời gọi
Anh gom mây phương ấm trăng quê

2. PHỐ - Khúc tình đô thị
Thơ Tự Hàn
Người theo bước ta về cuối phố
Con đường nằm hững hờ đông tàn
Người theo bước ta về cuối phố
Phố trong tim rạn vỡ mênh mang
Ta ngắm người như bãi sông vắng
Người nhìn ta đã úa mùa yêu
Sao người nỡ quên ngày say nắng
Sao ta lỡ bỏ thuở siêu điêu
Hai mốt năm xuân tròn đôi mắt
Hai mốt năm đông lặng giọt sầu
Ta nhìn người - sông dài nhìn suối
Người nhìn ta - suối nhỏ ngóng sâu
Một nốt trầm ngăn bão giông lại
Người theo ta bước tới đường cùng
Bóng theo hình tay chờ hư ảo
Phố trong phố nhuốm tím mông lung

3. VIẾT CHO NGƯỜI ĐÀN BÀ TÔI THƯƠNG - Bản tình ca không lời
Thơ Tự Hàn
Biết viết gì về em - người đàn bà tôi yêu
Đã cùng tôi gánh nắng mưa đời
Vượt nửa kiếp người giông tố
Nhặt từng hạt bụi sao trời
Hóa phép nhiệm màu thành hai thiên thần nhỏ
Em không có mắt mộng mơ thuở nào
Không tay trắng ngọc ngà
Không tóc thề hoa bưởi
Không vai gầy hơi thở nồng
Chỉ có ánh mắt buồn xa xăm
Tha thứ những lỗi lầm tuổi trẻ
Bàn tay gieo nhân nghĩa đời
Mái tóc buông mồ hôi mặn
Đêm đông soạn giáo án bên chồng
Lắng nghe nhịp tim con thơ đập
Biết viết gì về em khi ngôn từ bất lực
Khi giọt mồ hôi xưa thành ca khúc
Muối mặn gừng cay - hạnh phúc bình yên

4. KHI NỖI BUỒN RỜI BỎ TÔI - Khúc hoài niệm
Thơ Tự Hàn
Rồi một ngày buồn sẽ xa tôi
Chỉ còn ngôi nhà xanh mơ diệp lục
Đôi mắt thủy ngân mi dài đắm đuối
Nến hồng lung linh hương Chocolate ngọt ngào
Chỉ còn bản tình ca không lời dưới trăng ngà
Tiếng cuốc gọi đêm dài ngơ ngác
Buồn ơi!
Rồi một ngày buồn sẽ xa tôi
Chỉ còn con phố lặng im trong phố
Em lặng lẽ qua đời tôi chiều trăn trở
Tôi đóng đinh phiền muộn lên cánh hư vô
Em ghim đời mình vào khát khao vô tận
Đêm trở mình - phố xanh xao
Buồn ơi!
Rồi một ngày khi buồn rời bỏ
Đam mê trải dòng sông vô ngã
Mắt trong mắt tay nắm tay giữa chợ đời
Bước chân ngất ngưởng cơn say
Nếu có một ngày dài vô tận
Em có cùng ta qua cầu vô thức
Nghe tim đập trong lồng ngực
Ta giang tay ôm trời
Ta dạng chân giữ đất
Dựng lại hoàng hôn!

5. CHÚT TÌNH GỬI HUẾ - Khúc hoài niệm cố đô
Thơ Tự Hàn
Thôi nhé Huế ơi! Đừng làm tim đau nữa
Gió cổ phong xào xạc thổi chi vời
Muôn mắt phượng trên tường thành cổ
Hóa triệu giọt sương buồn tiễn bước chân tôi
Tôi đâu phải bậc quân vương nói lời duyên nợ
Sao thành quách em buồn đến rêu xanh
Chiều buông tay những hồn mây trắng
Bóng áo tím nhạt nhòa hoàng thành
Dưới gốc Đại cổ trăm năm trầm tư
Nghe tiếng xưa vọng gọi đâu đây
Hương Giang giận dỗi ai nhúng trăng
Phu Văn Lâu lấp lánh vàng say
Nâng chén lưu ly cạn lòng đi em nhé
Hoàng thành ơi! Linh khí buốt canh trường
Vọng cung phi, xe ngựa, đền đài lạnh
Đưa hồn tôi về cõi huyền sử vấn vương
Thôi nhé Huế ơi! Mây trôi vô định
Tôi chỉ là hạt bụi vàng vô ưu
Đất phương nam mưa rơi lời sử tích
Gửi Huế yêu chút tình trăm thu

6. GIÓ - Khúc giao mùa của đất trời
Thơ Tự Hàn
Gọi miền trăn trở
Gió khẽ thì thầm trên phiến đá ngàn năm
Gọi nỗi cô liêu
Gió ru bằng cánh đồng hoa vàng ly biệt
Gọi niềm thương nhớ
Gió mang theo lời mẹ hát thuở nào
Gọi miền ký ức
Gió xé tan từng mảnh hồn đau
Gọi bóng hình em
Gió cuộn mình trong cơn giông lệ
Gọi kiếp nhân sinh
Gió lật tung từng trang đời ngửa nghiêng
Trên thảo nguyên bát ngát
Trên ngọn tre gầy guộc
Trên tầng mây phiêu bạt
Gió thiêu đốt chính mình
Như ngọn lửa không nguôi
Gió nhốt kín nỗi cô đơn
Gió chới với giữa dòng đời
Gió hoang vu nơi chân trời lạ
Gĩo gào thét phá tan xiềng xích
Trên sa mạc khô cằn
Gió gom từng đám mây mưa
Gom cả miền siêu thực
Về anh
Về em
Về những phận người chưa quen biết
Về mặt trời ấm áp
Về dòng sông êm đềm
Về niềm tin bất diệt
Về sự tha thứ bao dung
Gió lặng im với quá khứ
Gĩo trăn trở về ngày mai
Gĩo cuồng nộ khi em xa cách
Và
Gĩo tự ru mình bằng khúc vô ưu
Gĩo tự ru mình bằng khúc vô ưu
Gĩo tự ru mình bằng khúc vô ưu

7. HÌNH BÓNG - Dấu ấn thời gian
Thơ Tự Hàn
Khi anh nguyện làm bóng hình theo em
Linh hồn bỗng tái sinh
Được sống trọn vẹn mình
Biết yêu thương, bao dung
Trên mảnh đất tình yêu nở hai mầm xanh
Ngập tràn xuân tươi
Khi anh nguyện làm bóng hình theo em
Muốn em mang theo mãi
Dạo bước qua đại dương
Lang thang sa mạc nắng
Qua đồng hoang phố thị
Anh dựng ốc đảo yêu thương
Giữa cõi người mênh mông
Hình em và bóng anh
Khi anh nguyện làm bóng hình theo em
Trái tim hóa sao trời
Sao hôm ửng phương xa
Sao mai hồng ngọt ngào
Tất cả những gì còn lại
Dịu dàng bên em bên con
Khi anh nguyện làm bóng hình theo em
Là khát khao chín mọng
Là đam mê rực lửa
Là xúc cảm ngọt ngào
Là niềm vui đơm hoa
Là nụ cười ngân nga
Dòng sống tuôn trào
Ngàn năm
Em ơi!

8. BÓNG - Phận người phù du
Thơ Tự Hàn
Ráng chiều tím
Dật dờ triền sông
Sóng xô bọt trắng
Lồng lộn chân đê
Con trâu già
In bóng lưng quê
Sông Vu ơi
Khói tỏa tê hồn
Dấu chân lạc
Ngơ ngác tìm nhau
Lá bạc phơ
Mây vương nỗi sầu
Bóng chiều ơi
Loay hoay nợ duyên
Phải vay thì trả
Phải say thì sầu

9. NGẮM HOA HỒNG BÊN HỒ BÁN NGUYỆT - Khúc trầm tư
Thơ Tự Hàn
Ngắm đóa hồng nghiêng
Bên hồ trăng khuyết
Lời thơ nghẹn lại
Nhớ tuổi xanh thuở mưa đầu mùa
Mộng làm ẩn sĩ
Như Lã Vọng ngồi câu thời gian
Câu đất trời
Câu nhân thế
Em sao nỡ hóa cá chép vẫy vùng
Làm vỡ tan trăng vàng đời anh
Cánh hoa mong manh
Chao nghiêng trước gió
Gân cành bé nhỏ
Đan nhau thành võng đong đưa
Em kiều diễm tựa nhung mà gai nhọn đau thương
Ta phiêu bạt với tình yêu khất thực
Mơ làm Từ Hải
Giữ gốc điêu linh
Một túi đàn cầm trăng
Cho em nương bóng dáng anh
Ngàn năm mây nguyệt họa hình thi ca
Ngắm đóa hồng nghiêng
Trầm tư sắc không
Bản ngã chập chùng
Em có về kịp với vần thơ đợi chờ
Ta xin thọ giới

10. KHÚC TÌNH THÁNG MỘT - Gọi mùa xuân về
Thơ Tự Hàn
Tháng giêng về
Em ở phương nào?
Hoa khoe sắc
Nắng vàng lên lá
Trời ửng hồng
Mây duyên dáng bay
Mưa nhẹ tạnh
Lất phất sương mai
Tháng giêng ơi
Hoa ổi thơm ngây
Đất thức giấc
Men tình dâng đầy
Én liệng chao
Gọi xuân về đây
Em vắng bóng
Tay ai nắm tay?
Hoàng hôn chậm
Bình minh vội vàng
Cây vừa lớn
Đã đâm chồi non
Mưa phiêu bạt
Trời xanh ngút ngàn
Mây vàng óng
Giăng mắc mơ màng
Em về nhé
Mẹ dành mứt ngon
Ba hái bầu
Nấu canh tôm tép
Bà đào khoai
Tro bếp còn nồng
Đất quê mình
Sỏi đá cũng yêu thương
Em về đi
Đất trời bớt cô liêu
Bếp thêm hồng
Mắt bà thêm sáng
Ba mẹ ra đồng
Hát khúc quê hương
Mía ngọt đầu năm
Lấp lánh mồ hôi
Em về nhé
Mây giăng võng ru đời!
Anh hát bằng tình xuân nồng nàn
Anh hát bằng tình quê thiết tha
À ơi! Em hãy trở về
Cho vơi nỗi nhớ mong!

11. DỤ NGÔN CỦA SUỐI - Triết lý dòng chảy
Thơ Tự Hàn
Em - dòng suối hoang
Lững lờ trôi qua triền đồi mộng mị
Mặc cá quẫy đâu đó
Mặc ghềnh thác than van
Em - dòng suối hoang
Áo voan trắng phủ dụ yêu đương
Đêm trăng đánh rơi trinh tiết
Chìm trong mơ huyền
Em - tơ nắng đan
Mắt suối long lanh
Dòng hồng trải thảm lệ
Ôm đá rêu hát khúc tình si
Tiếng rên run giữa giường xanh
Dụ ngôn điên cuồng nào cho tôi?
Tôi - ngựa hoang
Phi qua tháng năm
Bên bờ suối thơm
Khuỵu chân ngã gục
Gươm tráng sĩ cứa cổ
Máu lênh láng
Tàn hơi giữa đại ngàn
Vẫn thét lên: Yêu em!

12. HƯƠNG CÀ PHÊ, MIMOSA VÀ EM - Khúc tình đắm say
Thơ Tự Hàn
Anh khát hương cà phê Ban Mê
Như khát làn da em, đôi môi tinh khiết
Như khát nụ cười em lưng chừng dốc
Chênh chao say
Anh khát hoàng hôn trong mắt em
Rực vàng sắc Mimosa hoang dại
Rực rỡ xuân thì con gái
Sau tà áo chiều
Rộn rã yêu thương
Còn lại chi
Tháng năm muộn phiền
Dơi đêm hút cạn
Linh hồn tàn tạ
Sợ yêu, sợ nhớ, sợ lời trao
Chữ ngả nghiêng
Ngôn từ câm lặng
May còn hạt nắng hoàng hôn
Ấm áp hồn anh
Và nụ cười em theo vào đêm
Để lại vị cà phê đắng
Đồi Mimosa vàng tội nghiệp
Anh lạc lõng giữa nỗi nhớ cùng cực
Anh lạc lõng giữa khát khao vô biên
Bỗng thèm hương cà phê, Mimosa và em
Dốc sương mù
Ngõ vắng
Đêm tàn
Thành phố buồn như sau dịch bệnh
Đường nào em qua?
Phố nào em ở?
Nhà nào em về?
Hàng Mimosa nào em yêu?
Chập chờn nhớ quên
Trăng khuyết
Sao côi
Hơi thở cô đơn
Em nghĩ gì trong bóng tối hỡi em?

13. SÁU GIÁC QUAN XÚC XẮC - Trò chơi định mệnh
Thơ Tự Hàn
Khi mặt trời hôn trái đất
Viên xúc xắc mùa xuân gieo duyên
Núi bên sông
Biển ôm hải đảo
Sỏi đá ngàn lau cũng nhuốm tình
Sáu giác quan ngẩn ngơ hỏi
Về thiên đường hoa ngũ sắc
Mặt đầu tiên
Trời xanh vời vợi
Sao mắt anh chỉ thấy bụi hồng
Mặt kế tiếp
Sóng vỗ khúc âm ba
Sao chẳng nghe
Tội lá rơi đau
Em lặng im
Anh thành xa lạ
Ta xa lạ cả chính mình
Trên phố cũ tình phai
Mặt nào đây
Còn hương trinh nguyên
Khi lưỡi đã nếm đủ đắng cay
Cõi người nhỏ nhen đầy ghen ghét
Mặt trời cháy bỏng
Đất hết khát khao
Còn hình bóng nào nghiêng ngửa
Xin đừng nói với anh về vị tình yêu
Anh từng lạc lối
Trong mùi vỡ tan
Ngày trôi lặng
Đêm dài vô tận
Một mình ngột ngạt lắm em ơi
Đừng vẽ lên mặt anh nỗi muộn phiền
Những được mất đời người
Hãy để mực xưa
Nhòa trong mồ hôi xúc cảm
Coi như số phận đã an bài
Mặt cuối cùng xin gieo đi em
Ngựa hoang gãy chân
Trong chín tầng ý thức
Anh phi về trời xuân ấm áp
Ảo ảnh nào
Sáu mặt yêu thương

14. ĂN MÒN - Nỗi đau thời gian
Thơ Tự Hàn
Ngày ăn mòn mặt trời
Ngày quằn quại đớn đau
Gíó xé nát màn đêm
Trời đất chết lặng
Em ăn mòn tôi
Bằng nỗi buồn chất ngất
Tiếng thở dài nghẹn ứ
Vỡ tan cả mùa xuân
Cá ngược dòng đẻ đau
Lội về nguồn cội
Thiên nga bay phương ấm
Ta về hướng em
Gặm nhấm kỷ niệm
Bến bờ nào cũng đau
Em ơi!
Ngày em không về
Vườn tình héo úa
Nhện giăng tơ buồn
Khắp lối đi xưa
Trói chặt hình hài
Thịt da bầm tím
Thân xác tan hoang
Em ơi!
Nơi phồn hoa
Xuân rạn nắng phai
Người đi kẻ ở
Chỉ mong thầm
Hương xưa thoáng gọi
Vườn này còn đó
Trái dủ dẻ trao tay

15. BLOUSE - Áo choàng yêu thương
Thơ Tự Hàn
Áo blouse trắng tinh anh một đời
Như giọt nước cất ba lần tinh khiết
Xin đừng vấy bẩn lên màu áo
Để mai sau đừng tủi hổ chúng mình
Cà gai leo bên rừng hoang dã
Vẫn thật thà làm thuốc bổ gan
Anh chẳng trách đời, chẳng oán người
Miệng thế gian trên biển dưới ngàn
Nghiệp y đành mang gánh nặng
Cứu người đâu tính thiệt hơn
Đêm mộng mị chân gãy máu trào
Tim ngừng đập, còi xe cứu thương
Chỉ thương em cò con tội nghiệp
Đêm đông lạnh co ro một mình
Ôm hai con ho nhẹ không than
Chồng tận tụy với nghiệp cứu người
Bán nữ trang ngày túng quẫn
Vẫn cười vui lo chồng học xa
Ngày chồng về bàn tiệc đãi khách
Rượu bia cười nói rôm rả
Mười năm đồng lòng chung nghiệp
Hai mươi năm áo trắng tinh khôi
Ngẫm chuyện đời dâu bể
Thương người rồi lại thương mình
Vài vần thơ chiều mưa rả rích
Khóm mẫu đơn vẫn nở hồng tươi
Tạ ơn nghiệp, tạ ơn người
Áo blouse đời, áo vợ trắng trong

16. LỜI NGƯỜI ĐƯA ĐÒ - Khúc dạy đời
Thơ Tự Hàn
Em ơi, hãy nhìn!
Biển Đông lấp lánh
Sợi nắng vàng tơ
Bồng bềnh sóng mơ
Mênh mông biển cả
Hương mặn nồng say
Đoàn tàu lướt sóng
Tự do vẫy gọi
Em ơi, hãy nhìn!
Trường Sơn nhấp nhô
Sương chiều mờ ảo
Ráng đỏ bảng lảng
Ru ta vào mộng
Ngọt ngào thiết tha
Em ơi, hãy nhìn!
Trời xanh khát vọng
Mây giăng võng đưa
Trăng non e ấp
Xuân thì ngan ngát
Nắng vàng thiên di
Rải lời thề ước
Chạm vào đất mẹ
Bốn ngàn năm qua
Em ơi, hãy nhìn!
Mảnh đất quê hương
Cánh đồng ước mơ
Nơi rốn chôn nhau
Dặt dìu nhịp sống
Trong tim mỗi người
Em ơi, hãy nhìn!
Và hãy tin yêu
Lòng bao dung rộng
Yêu ông bà cha
Trọng chữ nhân nghĩa
Kính trên nhường dưới
Mở lòng đón nhận
Nắng mai tinh khôi
Hoa thơm đất mẹ
Trăng ngà biển rừng
Những mầm xanh nhú
Lớn lên làm người!

17. HÃY GÕ CỬA HỒN ANH - Khúc mời gọi tâm hồn
Thơ Tự Hàn
Hãy gõ vào hồn anh bằng lưỡi gươm sắc
Máu nóng hổi, hồng cầu như sao múa
Vũ điệu tình say đắm lạ kỳ
Hãy gõ vào hồn anh bằng cơn gió mát
Dòng sông lụa trắng mượt mà
Trâu thong dong dắt chiều sau ngày lam lũ
Cò trắng chao nghiêng điệu valse
Hãy gõ vào hồn anh bằng nhịp đêm say
Ánh lân tinh bừng sáng
Nến cháy hết tuổi thanh xuân
Ly rượu chờ giọt tình lục bảo
Hãy gõ vào hồn anh bằng thảm nắng mai
Khúc nhã ca ngợi ca cỏ dại
Lưỡi cày tim xới đất tình sâu
Tìm loài cánh cứng thủy chung
Hãy gõ vào hồn anh đi em
Bằng vạn cung bậc yêu thương
Bằng triệu sắc màu huyền ảo
Bằng cảm xúc chân thành
Hương sen ngát
Bóng bồ đề
Lúa trĩu hạt vàng
Điệu hát giao duyên tay nắm tay
Sợi nắng vàng giăng mắc võng
Mênh mông

18. MAY ĐỒ - Sợi chỉ định mệnh
Thơ Tự Hàn
Từng sợi chỉ mong manh
Hồng tím đỏ xanh
Em luồn qua
Những tháng ngày phận số
Ngày chỉ hồng tươi
Môi em thắm phố phường
Mẹ bảo nhà cao bay mất hương
Ngày chỉ tím biếc
Mắt em mộng mơ
Tiếng dế bên dậu mồng tơi
Khúc nhạc cô đơn
Ngày chỉ đỏ rực
Trái tim yêu thương
Dẫn em qua phố
Cha bảo lửa đượm chóng tàn
Ngày chỉ xanh ngắt
Trời cong giọt nắng
Hồ anh lặng im
Lá mắt bao dung
Giờ cha ngủ yên
Giờ mẹ hóa mây
Giờ ong lạc lối
Mắt cay
Chỉ còn
Sợi chỉ đen
U tối tận cùng
Buồn đau tận cùng
Phận số
Ai gieo tiếng gió
Em đã đo mây nối giấc mộng tôi?

19. GÓI BÁNH - Gói trọn yêu thương
Thơ Tự Hàn
Đêm đông lạnh giá
Mẹ run tay rọc lá
Mắt buồn hẫng
Nhòe nếp thịt đậu xanh
Đêm đông lạnh giá
Mẹ còng lưng buộc bánh
Buộc nghĩa tổ tiên
Buộc nỗi đau lòng
Đêm đông lạnh giá
Con thơ ngủ yên lành
Nhang trần cháy
Một đời bao dung
Ba ơi! Ba về đi
Xoa dịu hình bóng xưa
Ba ơi! Ba về đi
Mẹ run run gói bánh
Gói nhớ thương
Gói đất trời rưng rưng

20. NHỮNG CHUYẾN XE - Hành trình cuối năm
Thơ Tự Hàn
Nhìn chuyến xe cuối
Rời năm 2019
Hình như tôi khóc
Hình như ai cũng khóc
Giọt lệ trong trẻo tan nát trái tim
Chẳng kịp suy tư
Vầng trăng ngọc ngà
Đã đâm chồi trên ngực xanh xao
Em còn chờ chi
Xuân phơi ngọn gió chao
Thân tôi mềm yếu
Từng hơi thở lạnh
Khoảng lặng
Nỗi buồn vo tròn giấc mơ
Mùa đông vỡ tan
Nhìn chuyến xe cuối
Rời năm 2019
Em trong vắt dưới đáy thời gian
Trăng thượng huyền tinh khôn
Chén hoang uống cạn
Ai đó cười biêng biếc mộng lành

Có thể bạn quan tâm

Hướng dẫn cách làm khoai lang nướng phô mai béo ngậy, thơm ngon từ nồi chiên không dầu, dễ thực hiện và cực kỳ hấp dẫn.

5 Khu du lịch sinh thái đáng trải nghiệm nhất Vĩnh Long

Top 4 địa chỉ dán phim cách nhiệt nhà kính đáng tin cậy nhất tại Bình Dương

Khám phá cách nấu canh cá ngừ cải chua ấm lòng trong những ngày mưa gió.

Cách Loại Bỏ Bọ Chét Trên Cơ Thể
