7 Bài văn mẫu cảm động kể lại trải nghiệm tham gia hoạt động xã hội chăm sóc người già neo đơn (Ngữ văn 8 - SGK Cánh diều)
Nội dung bài viết
Bài văn mẫu số 4: Hành trình tri ân - Ghi lại hoạt động thiện nguyện thăm hỏi gia đình thương binh, liệt sĩ
Một sáng chủ nhật đáng nhớ, lớp chúng tôi cùng nhau đến thăm những gia đình thương binh, liệt sĩ tại địa phương. Tôi và các bạn được phân công thăm bà Phan - người mẹ liệt sĩ kiên cường, cùng chú Hiển - cựu chiến binh anh dũng đã hy sinh đôi chân trong trận chiến giải phóng Sài Gòn lịch sử.
Ngôi nhà nhỏ của bà Phan ẩn mình trong con hẻm nhỏ đường Bàn Cờ. Bà là hiện thân sống động của lòng yêu nước - từng tham gia hoạt động cách mạng và chịu bao tra tấn trong nhà tù thực dân. Giờ đây, dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn kiên cường sống bằng đồng lương ít ỏi từ chế độ liệt sĩ dành cho người con trai đã anh dũng hy sinh nơi chiến trường biên giới Tây Nam.
Khi thấy chúng tôi đến, nụ cười rạng rỡ làm bừng sáng khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà. Từng món quà nhỏ - bó hoa tươi thắm, những hộp sữa bổ dưỡng, trái cây tươi ngon - đều chứa đựng tấm lòng tri ân sâu sắc. Trong không gian ấm cúng ngát hương trầm, chúng tôi lắng nghe bà kể về những năm tháng hào hùng của cách mạng, về người con trai dũng cảm đã hiến dâng tuổi thanh xuân cho Tổ quốc.
Chuyến thăm tiếp theo đưa chúng tôi đến với chú Hiển - tấm gương sáng về nghị lực sống phi thường. Dù phải ngồi xe lăn, chú vẫn miệt mài với nghề đan lát truyền thống, tạo ra những sản phẩm tinh xảo từ đôi bàn tay tài hoa. Câu chuyện về ý chí vượt khó của chú cùng ước mơ cho con cái được học hành đến nơi đến chốn khiến chúng tôi vô cùng xúc động.
Buổi chiều đó kết thúc trong niềm hân hoan khi chúng tôi đã góp phần dọn dẹp nhà cửa, hướng dẫn bài vở cho các em nhỏ và trao tặng những món quà ý nghĩa. Trên đường về, lời Bác dạy 'Uống nước nhớ nguồn' vang vọng trong tâm trí, nhắc nhở chúng tôi về đạo lý sống biết ơn - nền tảng của truyền thống dân tộc Việt Nam.

Bài văn mẫu số 5: Hành trình tri ân - Chuyến thăm gia đình thương binh Lê Văn Trí
Một chiều thứ năm đáng nhớ, sau giờ tan học, chúng tôi đến thăm gia đình chú Trí - người thương binh anh dũng bị hỏng đôi mắt và liệt nửa người. Chuyến đi này đã để lại trong tôi những cảm xúc khó phai.
Hưởng ứng phong trào kỷ niệm ngày Giải phóng miền Nam, chúng tôi quyết định dành dụm tiền quà sáng để mua những món quà nhỏ tặng gia đình chú. Cuộc sống của chú thật gian nan khi phải chịu đựng di chứng chiến tranh, cùng với đứa con trai lớn bị ảnh hưởng chất độc da cam. Ngôi nhà nhỏ đơn sơ nhưng ấm áp tình người, nơi chúng tôi được nghe những câu chuyện xúc động về quá khứ hào hùng.
Khi chúng tôi hỏi về chiến trường xưa, chú chỉ lặng lẽ nói: "Nước có giặc thì phải đánh thôi". Lời nói giản dị ấy chứa đựng cả một tâm hồn cao đẹp của người lính Cụ Hồ. Dù sống trong bóng tối, chú vẫn giữ vững niềm tin và nghị lực phi thường.
Chúng tôi đã cùng nhau dọn dẹp sân vườn, mang lại chút niềm vui nho nhỏ cho gia đình. Trên đường về, lòng tôi trào dâng cảm xúc về sự hy sinh thầm lặng của bao thế hệ cha anh. Chuyến đi này không chỉ là nghĩa cử đền ơn đáp nghĩa, mà còn là bài học sâu sắc về lòng biết ơn và trách nhiệm của thế hệ trẻ.

Bài văn mẫu số 6: Yêu thương trao đi - Ghi lại hoạt động chăm sóc người già neo đơn
Cuộc sống không đòi hỏi chúng ta phải hoàn hảo, nhưng luôn cần những trái tim biết yêu thương. Tôi tin rằng mỗi việc tốt ta làm đều góp phần khiến thế giới này ấm áp hơn. Và câu chuyện về cụ Tâm - người mẹ liệt sĩ trong xóm - đã dạy tôi bài học sâu sắc về lòng nhân ái.
Buổi sáng cuối tuần ấy, chúng tôi - những thành viên nhỏ tuổi nhất của đoàn thanh niên - mang theo gói quà nhỏ đến thăm cụ. Căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng ngập tràn kỷ niệm về người chồng và hai người con đã hy sinh vì Tổ quốc. Chúng tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa cơm đơn giản nhưng ấm cúng tình người. Điều bất ngờ nhất là dù sống trong hoàn cảnh khó khăn, cụ vẫn dành dụm từng đồng để giúp đỡ trẻ em khuyết tật. Khi ra về, trong tôi trào dâng lòng ngưỡng mộ và hứa sẽ thường xuyên đến thăm cụ hơn.

Bài văn mẫu số 7: Yêu thương từ những điều nhỏ bé - Câu chuyện về cụ bán rau trong mưa
Đó là một chiều mưa tầm tã ở Huế, khi tôi tình cờ gặp cụ bà ngoài tám mươi đang co ro bán rau bên vỉa hè. Giọt mưa lạnh buốt thấm qua tấm áo mưa mỏng manh, nhưng nụ cười hiền hậu của cụ khi nhận mười ngàn từ đứa học trò nhỏ khiến tôi nhớ mãi.
"Cháu là đứa trẻ ngoan", lời cụ nói khiến lòng tôi ấm lại dù mưa vẫn rơi. Về nhà, ánh mắt tự hào của mẹ khi nghe câu chuyện càng khiến tôi hiểu: yêu thương đôi khi chỉ đơn giản là mớ rau được mua hộ, là sự quan tâm chân thành giữa người với người. Bữa cơm tối hôm ấy ngon hơn mọi ngày, nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh nỗi lo không biết cụ đã về nhà an toàn chưa.

Bài văn mẫu số 1: Chuyến thăm đầy xúc động - Ghi lại hoạt động giúp đỡ thương binh
Chiều thứ năm ấy đã in sâu vào ký ức tôi như một bài học về lòng biết ơn. Chúng tôi - những học sinh may mắn được sinh ra trong hòa bình - đến thăm gia đình chú Trí, người thương binh anh dũng bị mù cả hai mắt và liệt nửa người từ thời chiến tranh.
Ngôi nhà nhỏ nơi cuối xóm hiện lên với hình ảnh thím Trí lam lũ, tần tảo nuôi chồng và hai đứa con - một đứa bị di chứng chất độc da cam. Khi chúng tôi trao món quà nhỏ gồm những nhu yếu phẩm thiết yếu, đôi tay run run của chú khiến lòng tôi nghẹn lại. Câu chuyện về trận bom B52 năm xưa trên đường Trường Sơn được chú kể lại với giọng bình thản: "Nước có giặc thì phải đánh thôi". Lời nói giản dị ấy chứa đựng cả một tâm hồn cao đẹp, một nghị lực phi thường của người lính Cụ Hồ.
Trên đường về, tôi nhận ra rằng mỗi chúng ta đều có thể góp phần xoa dịu những nỗi đau chiến tranh bằng những việc làm nhỏ nhất. Chuyến đi này không chỉ là nghĩa cử đền ơn, mà còn là bài học sâu sắc về lòng biết ơn và trách nhiệm của thế hệ trẻ.

Bài văn mẫu số 2: Tri ân người mẹ Việt Nam anh hùng - Hành trình đến với mẹ Nguyễn Thị Lan
Mỗi dịp 27/7, chúng tôi lại có dịp đến thăm những người mẹ Việt Nam anh hùng - những nhân chứng sống của lịch sử. Năm nay, lớp tôi được vinh dự thăm mẹ Nguyễn Thị Lan, người phụ nữ kiên cường đã hiến dâng chồng và hai con cho Tổ quốc.
Ngôi nhà nhỏ của mẹ ở xã Tịnh Long ẩn chứa bao câu chuyện xúc động. Dù đã ngoài 80 tuổi, mẹ vẫn giữ được sự minh mẫn lạ thường. Khi chúng tôi đến, mẹ đã đon đả ra đón với nụ cười hiền hậu. Bó hoa huệ trắng tinh khôi chúng tôi đặt lên bàn thờ như lời tri ân sâu sắc đến những người đã ngã xuống.
Giọng mẹ nghẹn lại khi kể về những ngày tháng khốc liệt của chiến tranh. Chúng tôi lặng đi khi nghe mẹ tâm sự: "Mẹ mất chồng, mất con nhưng được bù đắp bằng tình yêu thương của cả xã hội". Lời dặn dò cuối cùng của mẹ: "Các cháu hãy học thật giỏi" đã trở thành động lực cho chúng tôi phấn đấu.
Ra về, lòng tôi trào dâng cảm xúc khó tả. Tôi hiểu rằng mình phải sống xứng đáng với sự hy sinh của thế hệ đi trước, phải góp phần dựng xây đất nước để đền đáp công ơn những người đã ngã xuống cho hòa bình hôm nay.

Bài văn mẫu số 3: Hương vị yêu thương - Câu chuyện về bà mẹ liệt sĩ và khu vườn kỷ niệm
Ngôi nhà nhỏ nơi làng quê yên ả ẩn chứa câu chuyện cảm động về tình mẫu tử và sự hy sinh. Chúng tôi đến thăm bà cụ - người mẹ đã mất cả chồng lẫn con trong các cuộc chiến bảo vệ Tổ quốc. Hai bức ảnh liệt sĩ trên bàn thờ với nụ cười trẻ trung khiến lòng tôi quặn thắt.
Khu vườn nhỏ với cây vối và cây khế sum suê trái là di sản người con trai để lại. Mùi hương trầm quyện với vị nước vối đắng ngọt đã kể cho chúng tôi nghe về tấm lòng hiếu thảo của người lính trẻ. Những đứa trẻ trong xóm thường xuyên sang chơi, hái khế giúp bà, trở thành niềm vui tuổi già.
Khi ra về, chúng tôi hiểu rằng hòa bình hôm nay được đánh đổi bằng máu xương của bao thế hệ. Và những người mẹ như bà đang sống bằng ký ức, bằng tình yêu thương của cộng đồng. Chuyến đi này dạy chúng tôi bài học về lòng biết ơn sâu sắc.

Có thể bạn quan tâm

Cách Mở Khóa Bằng Ghim Kẹp Tóc Đơn Giản

10 Địa chỉ ẩm thực đáng trải nghiệm nhất tại Quận Hồng Bàng, Hải Phòng

Bí quyết làm sạch tường hiệu quả

Top 10 cửa hàng bán chân váy đẹp và chất lượng nhất trên Shopee

Hướng dẫn làm bánh sinh nhật trái cây tuyệt đẹp, món quà ngọt ngào dành tặng người thân yêu.
