Khám phá 10 bài thơ đặc sắc nhất của nhà thơ Huy Cận
Nội dung bài viết
1. Con chim chiền chiện
Con chim chiền chiện
Vút bay giữa không gian,
Lòng đầy yêu thương,
Tiếng hót ngọt ngào vang.
Cánh vỗ lên trời cao,
Bay hoài, bay mãi,
Tiếng hót long lanh,
Như ngọc sáng tỏa sáng.
Chim ơi, chim kể,
Câu chuyện gì đây?
Lòng vui, lòng rộn ràng,
Đời hạnh phúc, vẹn nguyên.
Tiếng ngọc trong vắt,
Chim gieo niềm vui,
Lòng chim mừng rỡ,
Không biết mỏi mệt.
Chim bay, chim sà,
Lúa ngả mình vào đất,
Đồng quê ngập tràn,
Những lời hát của chim.
Bay cao, bay mãi,
Chim khuất dạng trong không,
Chỉ còn tiếng hót,
Làm xanh bầu trời.
Con chim chiền chiện,
Hồn quê vươn lên,
Sáng nay lại hát,
Vui mừng trong lòng ta.
Bài thơ “Con chim chiền chiện” của Huy Cận chính là hình ảnh của tự do và vẻ đẹp thanh thoát, là tiếng hót trong trẻo giữa không gian bao la, phản ánh một cuộc sống tràn đầy yêu thương, an lành. Những âm thanh ấy làm thăng hoa tâm hồn, mang lại niềm tin yêu vào cuộc đời.

2. Ngậm ngùi
Ánh nắng nhạt dần, chiều đã buông,
Vườn hoang thẫm đẫm bóng lá rầu.
Sợi buồn như tơ nhện vắt nhanh,
Em ngủ yên, anh quạt dịu dàng.
Lòng anh mở rộng theo từng làn gió,
Chim mộng bay lượn quanh giấc mơ.
Em yên giấc, mộng trong lành,
Từng lời ru thắm thiết gọi em về.
Cây dài bóng xế vươn vợi,
- Em có hiểu bao mùa thương nhớ không?
Tay em nhẹ tựa vào ngực anh,
Cùng anh nghe trái sầu rơi lặng lẽ.
Bài thơ “Ngậm ngùi” là tiếng ru như thầm thì, là nỗi đau lắng đọng qua từng cơn gió thu. Huy Cận gửi gắm trong đó nỗi tiếc nuối, mất mát không thể vơi đi, những giây phút cuối cùng bên người em gái thân yêu. Lời ru không chỉ là một lời an ủi mà còn là nỗi nhớ vô tận, đọng lại mãi trong ký ức, như một dấu ấn không thể phai mờ.

3. Áo trắng
Áo trắng thuần khiết, mộng đẹp ngời,
Ngày xưa em đến, ánh mắt ngời.
Ánh sáng bừng lên khi em bước,
Gót ngọc nhẹ nhàng, hoa tỏa hương.
Em đẹp trong từng cử chỉ nhỏ;
Má hồng như nắng ấm mùa thu.
Tóc em lùa gió xanh vào tóc,
Thổi cả phong cảnh vào phòng anh.
Em nói, lời em như gió thoảng,
Hồn em hòa vào từng hơi thở anh.
Nắng vẽ lên tà áo thướt tha,
Lá nhỏ xao động, mừng vui bay xa.
Đôi lứa như thần tiên trong cõi mộng,
Em trao hạnh phúc trong từng nhịp tay.
Áo trắng nhẹ nhàng như dòng suối,
Phát tán đôi cánh mộng bay cao.
Áo trắng là bài thơ bảy chữ với cấu trúc tinh tế, kết hợp với phong cách viết dung dị nhưng đầy cảm xúc. Dù ít sử dụng tu từ, ngôn ngữ thơ vẫn ấm áp, nhẹ nhàng như những kỷ niệm đẹp về tình yêu thuần khiết, mơ mộng. Bài thơ đưa ta về với không gian lãng mạn, trong sáng của những ngày xưa yêu dấu.

4. Những cánh buồm
Những cánh buồm nâng những cột buồm,
Hoa nở rực rỡ dọc bờ sông,
Hoa nâu chắc chắn như miền quê cũ,
Nắng gay gắt, chiều lại nhuộm tím hồng.
Vui vẻ của buồm, vui vẻ của sông,
Tròn đầy như ngực gió vỗ mây trôi,
Sông dài, rộng thẳm, buồm ôm trọn,
Nước ngược chẳng ngừng, cánh buồm rong ruổi.
Cột buồm ơi, với cánh buồm kia,
Chút yên ả, chút xa vời,
Hồn ta như gió của hai phương,
Chèo lái buồm đi qua đại dương bao la.
Bài thơ “Những cánh buồm” của Huy Cận mang đậm triết lý và hình ảnh lãng mạn về cuộc sống, đồng thời khắc họa sự tự do, mạnh mẽ của con người trong hành trình vươn tới những chân trời mới. Với những câu thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, tác phẩm phản ánh những khát khao cháy bỏng và những nỗi niềm khôn nguôi của người thi sĩ.

5. Đêm đầu hè
Đêm hè đầu tiên, gió nhẹ thoảng qua,
Trời như giãn rộng, ập xuống vội vàng.
Đất thoảng hương xưa, nhớ mùa cũ,
Bước chân như được sóng triều đẩy về.
Đêm thở nhẹ nhàng qua từng lá non,
Không gian rộn ràng như những đóa hoa tươi.
Bước vào hè mà lòng vẫn lưu giữ,
Ta chợt hỏi bờ đê, hoa gạo còn đỏ không?
Đêm hè, ta bước, đêm hè lặng lẽ,
Trời sáng lên như gương sen tỏa hương thơm.
Sao vàng lấp lánh như nhị hoa sen,
Hồn ta bay bổng như hương khuya lượn qua.
Bao năm, bao tháng, bao mùa đã trôi,
Chưa từng hết, vẫn còn nỗi niềm trong lòng.
Mỗi bước chân đi là một hành trình mới,
Đất trời vẫn say đắm, không bao giờ ngừng nghỉ.
Bài thơ “Đêm đầu hè” của Huy Cận phản ánh sự chuyển mình từ buồn thương đến tươi vui trong tâm hồn thi sĩ. Bài thơ mang đến một không gian thanh bình, nhưng cũng đầy hoài niệm về quá khứ. Mỗi bước đi trong đêm hè là mỗi bước đi vào miền ký ức, một phần không thể thiếu trong cuộc đời của mỗi người.

6. Ngôi nhà giữa nắng
Tháng mười nắng đẹp, nhà giữa nắng,
Như quả chín đang đợi mùa hái.
Khói xanh cuốn cuộn trời lắng lại,
Gió dậy, lá khô xào xạc reo.
Con tôi như hạt lựu long lanh,
Chạy tung tăng khắp sân, đứa đầu sân,
Nắng đuổi theo bước chân nhỏ bé,
Lá tơ vàng ươm, lọc từng gân lá.
Ngôi nhà thân quen bao năm tháng,
Như lớp áo da dính liền mình,
Trông nhà đứng tưởng ta đứng đó,
Lặng lẽ và vững chắc như dáng cửa nhà.
Ngày trọn vẹn, ngôi nhà đầy nắng,
Ánh sáng như vôi vữa phủ vàng.
Con chơi tàu vũ trụ bay vút,
Bố đứng bên, nhà là trụ sở của đời.
Thơ của Huy Cận mang trong mình không gian rộng lớn và sâu thẳm, đầy ắp cảm xúc về vũ trụ và thiên nhiên. Từ đó, tác phẩm phản ánh nỗi buồn mênh mang của con người, sự cô độc trước vũ trụ bao la và cảm nhận về sự hữu hạn của đời người trước vô hạn của đất trời.

7. Biển ơi ta trở về
Biển ơi, ta trở lại bờ biển xưa,
Qua nửa đời, sóng vẫn vỗ lên.
Hòn Dấu vẫn hiện lên trong chốc lát,
Sóng ngầm bền bỉ xuyên qua thời gian.
Sóng dào dạt, niềm xao xuyến khôn nguôi,
Sóng vỗ về như níu áo đất mẹ.
Ta nghe âm vang của sóng từ thơ bé,
Chạy qua niềm vui và nỗi đau tột cùng.
Năm mươi lăm tuổi, ta đứng trên bờ,
Sóng vỗ vào lòng, nhịp thơ ngân vang.
Những cung bậc vui, buồn của ngày xưa,
Cùng hòa vào dòng thác vĩnh hằng của sóng.
Biển đối với Huy Cận là một thế giới rộng lớn, bí ẩn, như một phần của vũ trụ vô tận. Cảm giác về biển cũng chính là cảm giác về sự sống, về sự sáng tạo vô biên của vũ trụ và đất trời, là sự hòa nhập vô hạn của con người trong không gian mênh mông ấy.

8. Đoàn thuyền đánh cá

Minh họa từ internet

10. Các vị La Hán chùa Tây Phương
Các vị La Hán chùa Tây Phương
Tôi đến thăm, lòng đầy suy tư, trăn trở.
Há chẳng phải đây là nơi của Phật,
Mà sao mỗi vị lại mang một nỗi đau khôn nguôi?
Có vị thân thể gầy yếu, xương lộ rõ,
Ánh mắt thăm thẳm, vẫn ngồi đó mãi.
Nỗi khổ in hằn trên từng đường nét,
Và từ đó, ngài vẫn lặng lẽ chờ đợi.
Có vị ánh mắt sầm lại, mày nhíu chặt,
Trán vỡ ra những đợt sóng luân hồi.
Môi thâm trầm, chứa đựng cả cơn đau,
Bàn tay vặn vẹo, mạch máu dâng trào.
Có vị co quắp, chân tay như chiếc thai,
Đôi tai dài, phủ kín bầu trời nặng trĩu.
Mặc cho đời, ngài vẫn lắng nghe, tĩnh lặng,
Chờ đợi tiếng gọi từ cõi lòng vô biên.
Các vị ngồi đây trong tĩnh lặng vô cùng,
Nhưng như vẫn cảm nhận cơn bão vần vũ.
Những đau đớn, những sóng gió từ đời người,
Hòa vào gió, cuồn cuộn, mịt mù đen tối.
Không ai giống ai, những khuôn mặt khác biệt,
Mỗi người một nỗi khổ, một dấu vết trên trời.
Những hình tượng bất động, nhưng không ngừng thở,
Vẫn cảm nhận nỗi đau, nỗi lòng nhân sinh.
Mặt cúi xuống, mặt quay lại, mặt ngước lên,
Những câu hỏi lớn không lời đáp trả.
Và đến nay, những khuôn mặt ấy vẫn không thay đổi,
Chờ đợi câu trả lời từ bóng tối vĩnh hằng.
Liệu con đường tu hành có thể cởi bỏ được ách trầm luân?
Có phải cuộc đời luôn xoay vòng trong đau khổ,
Các ngài, với tấm lòng nhân ái, có cảm nhận được nỗi đau của nhân loại?
Còn đâu, bác thợ khéo năm xưa?
Bác tạc những hình tượng khổ hạnh này, là thật chăng?
Câu chuyện Phật giáo là sự thật,
Hay chỉ là tâm sự khắc khoải của những thế hệ trước?
Hay có phải những hình ảnh này,
Là hình ảnh của cha ông, là nỗi đau từ xưa?
Cha ông, từng ngày đau đớn,
Những người đương thời, vẫn nặng nề trong tâm can.
Chẳng có gì có thể cứu vớt đời người,
Chỉ có những bước chân nặng trĩu, đợi chờ giải thoát.
Cha ông đã đón nhận những đau đớn,
Cuộc sống giẫm chân tại chỗ, không thể tiến lên.
Hi vọng mờ mịt, như mầm non thiếu ánh sáng,
Chờ đợi nở ra dưới những ánh sáng mờ nhạt.
Hoàng hôn mênh mông, bao phủ mọi thứ,
Cha ông vẫn tìm lối ra khỏi bóng tối,
Có phải vì thế mà trên mặt tượng,
Vẫn như khói, như sương, mờ mịt và khó hiểu?
Các vị La Hán chùa Tây Phương!
Ngày nay, xã hội đã thức dậy,
Tôi nhìn thấy những tượng ấy như bừng tỉnh,
Xua tan bóng tối, mở ra ánh sáng mới.
Cha ông, những người đã vượt qua đau thương,
Đến hôm nay, nỗi đau đã gần gũi hơn,
Bước đi từ trong thớ gỗ, tràn đầy hy vọng,
Đón nhận mùa xuân, tươi mới, vững vàng.
Bài thơ này, dù được cảm hứng từ những pho tượng La Hán, nhưng không chỉ là tác phẩm về Phật giáo. Đó là suy ngẫm sâu sắc về quá khứ lịch sử dân tộc, về nỗi khổ đau không thể nói hết. Nó cũng là tiếng reo vui, niềm hy vọng trước sự thay đổi, sự tươi mới của đất nước trong thời đại mới.

Có thể bạn quan tâm

Giá lúa gạo ngày 14/3/2024: Không có thay đổi đáng kể

Chống muỗi Remos có thể sử dụng cho trẻ sơ sinh không?

Top 10 vận động viên thể thao có thu nhập cao nhất trên thế giới

Vì sao chỉ nên ăn nửa quả bơ mỗi ngày?

Tóc gáy nhọn là kiểu tóc tạo điểm nhấn mạnh mẽ với phần gáy được cắt tinh tế, mang lại vẻ ngoài đầy cá tính và ấn tượng. Khám phá ngay 5 mẫu tóc gáy nhọn đẹp để nâng tầm phong cách của bạn.
