Top 10 Áng thơ xúc động nhất khắc họa nỗi đau nhân thế
Nội dung bài viết
1. Nỗi đau đến khi đã muộn màng
Khi nhận ra đời chẳng còn vui nữa
Nắng vẫn vàng mà ngỡ những mưa sa
Sao đành lòng gieo lời hẹn ngọt ngào
Rồi phụ bạc để lòng đau quặn thắt
Thà như thuở chưa từng quen biết đến
Đừng cùng đi chung lối một con đường
Gặp làm chi để rồi phải vấn vương
Rồi tan vỡ, rồi trái tim rớm máu
Đau đớn thay mối tình thành lỡ dở
Chưa kịp yêu đã vội nỡ chia xa
Hai ngả đường đôi kẻ ở phương xa
Người ngơ ngác, kẻ xót xa khôn tả
Giá ngày ấy mình chưa từng gặp gỡ
Em vẫn là cánh bướm dạo vườn xuân
Vẫn mê say ngắm nhịp sống xoay vần
Yêu nắng hạ, mê hoàng hôn rực rỡ
Giá ngày ấy đường đời không giao bước
Lối em về ngược hướng với anh đi
Thì hôm nay đâu phải nhận biệt ly
Đâu khổ đau, đâu lưu ly dằng dặc
Từ hôm nay sau bao ngày lạc lối
Gỡ yêu thương, trút hết mọi đắng cay
Em trở về với thuở ấy ngây ngây
Chưa yêu bao giờ, tim còn nguyên vẹn
Khi nhận ra đời chẳng còn vui nữa
Người ra đi mang theo cả lời thề
Con đường xưa đôi ta đã chung về
Giờ chia cách muôn trùng phương xa vắng
Ngỡ mưa rơi dù trời đang nắng chói
Ngày anh đi để lại nỗi đau này
Nửa cuộc tình đã hóa mối sầu đầy
Thôi anh nhé, dừng lại đây anh nhé
Có lẽ kiếp này duyên mình chẳng tới
Anh cứ đi, em khép lại tâm tư
Chẳng còn gì để nói lúc chia tư
Trả hết lại cho gió đưa phiêu bạt
Anh biết không, anh đâu có tội lỗi
Chỉ tại em...
Đã yêu quá vội vàng...!!?
Xuân Sơn


2. Khi chỉ còn lại nỗi đau
Giờ đây em chỉ còn lại niềm đau
Khi tình yêu phai nhạt tựa sương mau
Từng xem nhau là cả bầu trời rộng
Nào ngờ chia đôi ngả biệt ly nhau
Lặng thinh nhìn mà lệ ứa khóe mi
Thôi anh cứ đi đi, đi anh nhé
Cầu chúc anh nơi phương trời xa lạ
Mãi bình an, hạnh phúc ở nơi xa
Duyên phận mình đâu thể nắm tay nhau
Em chẳng dám oán trách một lời đâu
Hãy để kỷ niệm xưa vào dĩ vãng
Mong anh tìm được hạnh phúc ngọt ngào
Dù ngoài kia cuộc sống đủ sắc màu
Nhưng trong tim vẫn mãi một niềm đau
Vết bụi trần vương mãi không phai nhạt
Khắc khoải lòng em - nỗi đau khôn nguôi
Phạm Tuyết


3. Những vết xước trong tim
Trái tim em rướm máu, anh biết chăng?
Nhưng ngoài kia em vẫn nở nụ cười tươi
Gồng mình gánh nỗi đau không lời than thở
Và lặng thầm nuốt những giọt lệ vào trong
Em đau đớn nhưng chẳng để lệ rơi
Bởi hình bóng anh là nguồn sức mạnh
Ngọn hải đăng giữa biển đời giông tố
Cho em vững vàng vượt qua bão giông
Tình yêu ta như đóa hoa dại
Vẫn ngát hương dù nắng cháy mưa dầm
Trong từng khoảnh khắc đớn đau nhất
Hình bóng anh luôn ấm áp trong tim
Nguyễn Thanh


4. Mùa yêu xưa đã tàn phai
Chiều mưa phố thị lòng em chợt buồn
Người từ thân quen bỗng hóa thành xa lạ
Bước chân vội vã theo làn mưa bạc
Khuất sau lưng những ngày tháng ngọt ngào
Vẫn nhớ mãi hơi ấm bàn tay trao
Hương tình cũ ngày nào còn đong đầy
Nào ngờ duyên mình như cơn gió thoảng
Thuyền tình xưa lạc bến đỗ bơ vơ
Giọt mưa rơi gợi nhớ lời hẹn thề
Những ân tình hai đứa đã trao nhau
Giờ đứng tựa khung cửa nhìn mưa rơi
Lòng quặn đau một thời đã xa xăm
Thu tàn rồi sao mưa vẫn nặng hạt
Em lặng lẽ trở về miền ký ức
Thuở ngây ngô má hồng e ấp
Giờ chia ly ai nỡ để ai đi
Có lẽ yêu quá say nên lầm lỡ
Như nắng hè không thể nào tránh được
Phút mông lung chọn sai người trao gửi
Thôi đành thế, xin anh hiểu cho em
Rừng Chiều


5. Dòng thời gian đổi thay tất cả
Em gói ghém từng mảnh đời riêng
Tập sống trong căn phòng không bóng anh
Những ngọt ngào, những tháng ngày gắn bó
Giờ hóa thành vết thương lòng sâu thẳm
Bốn mùa luân chuyển, lá rụng đâm chồi
Xuân qua hè tới, thu về đông sang
Nỗi nhớ không còn cồn cào da diết
Nhưng sao lòng vẫn chênh vênh tiếc nuối
Trong cơn mơ, bóng hình anh trở lại
Thấy em cô đơn giữa phố thị ồn ào
Nghe tim mình vỡ tan từng mảnh nhỏ
Quá khứ xưa nào có thật sự phai mờ
Bất chợt nước mắt em rơi không hẹn trước
Lớp vỏ bọc kiên cường giờ đổ vỡ
Hóa ra em vẫn yếu mềm như thuở ấy
Những vết thương lòng thời gian nào xóa được...
Sưu tầm


6. Trái tim mùa đông
Đông về lạnh buốt những cơn mưa
Hoa rơi tả tơi ôm nỗi đau
Tan vỡ, xót xa, tim nát nhàu
Tình ơi! Lạnh lẽo một thời yêu thương!
Mây đen giăng kín nẻo đường
Bước chân cô độc giữa sương mịt mù
Tình xưa sao hóa người dưng
Quay lưng bỏ lại cô đơn mặn nồng!
Sao không lời tạm biệt anh?
Dẫu không tình nghĩa cũng đành có duyên
Cớ sao đứt gánh giữa miền
Thuyền đi bỏ bến đau phiền biết bao!
Ngoài kia gió lạnh xôn xao
Trong tim mưa dội khát khao ngày nào
Buồn ơi! Đừng đến thêm sao
Đừng làm mắt ướt, lòng đau thêm sầu...
Mộc Mộc


7. Nỗi đông trong hồn anh
Đông về lạnh buốt từng cơn
Xé tan nỗi nhớ người thương xa vời
Đời anh gió bụi chơi vơi
Nên đành phụ bạc môi cười ngày xưa!
Biết là đau đớn vô bờ
Tình yêu dâu bể ai ngờ phôi pha
Lòng anh nhung nhớ thiết tha
Chôn sâu ký ức đêm tà tâm can!
Mong em giữ trọn lời nguyền
Để anh tìm lại miền yêu năm nào
Biết làm sao được làm sao
Trắng tay nuối tiếc xót xa tháng ngày!
Đời cay nghiệt, số không may
Sợ thêm một nữa đắng cay tình đời
Xin em nếu có vì tôi
Coi như lỡ chuyến xe rời... em ơi!
Mộc Mộc


8. Những nỗi đau không tên trong đời người
Đời người ai chẳng những nỗi đau riêng
Chôn sâu trong tim không thể giãi bày
Giữa dòng đời xô bồ mưu sinh vội vã
Ta lặng lẽ bước đi chẳng nói năng
Mỗi tâm hồn đều có góc trời riêng
Nơi tìm về khi lòng đầy giông tố
Là quá khứ với niềm đau ấp ủ
Hay tuổi thơ với cánh diều mơ màng
Ai cũng từng có một mối tình đầu
Trong trẻo, ngọt ngào và đầy mơ mộng
Nhưng số phận đôi khi đùa nghiệt ngã
Dẫn lối ta về những nẻo đường chia
Mỗi chúng ta đều mang theo quá khứ
Những nỗi niềm sâu kín chẳng giãi bày
Chỉ những ai thực sự thấu hiểu
Mới chạm được vào miền sâu trái tim
(Người Viết Thơ Đau)


9. Bóng hình phù du trong tim người
Giờ em mới thấu hiểu rằng
Em chỉ là hạt bụi trong tim anh
Nên em khép lại những ngày yêu cuồng nhiệt
Chẳng còn dày vò, chẳng còn đau đớn hay u sầu mệt mỏi
Vạch một đường ranh - ngăn cách hai thế giới!
Giờ em hiểu rằng nỗi đau nào rồi cũng phai
Vết thương lòng rồi cũng sẽ lành theo tháng năm
Như áng mây trời phiêu bồng vô định
Gió đưa đi đâu - mặc cho đời buông lơi!
Nhận ra rồi, em thôi chơi vơi
Thôi mong chờ kẻ xa lạ từng làm tim tan nát
Sẽ sống nhẹ nhàng như lẽ thường sinh tử
Thả hồn theo mây trắng trời xanh
Giờ hiểu rồi, em có thể buông tay
Không còn đắng cay nghĩ về chuyện tình xưa cũ
Em sẽ bình yên từng ngày bên khung cửa
Lặng nhìn lại những kỷ niệm đã phai mờ
Em sẽ không còn đêm đau quặn thắt
Không để trái tim tiếp tục chảy máu
Và sẽ từ từ hàn gắn mọi vết thương
Mà anh vô tình gây ra bằng yêu thương giả dối
Em sẽ mỗi sáng ngắm mình trong gương
Nhìn thời gian hằn lên mái tóc
Sẽ mỉm cười với những nỗi đau đã qua
Không khóc than cho mối tình vụn vỡ
Dẫu biết rằng ai cũng từng yêu
Tha thiết đắm say một người xa lạ
Nhưng giờ đây em đã khác
Thôi nghĩ về anh
Để tâm hồn được bình yên!
Đồng Ánh Liễu


10. Tự mình chữa lành vết thương
Cuối cùng thì chỉ ta tự an ủi lòng mình
Qua bao tháng năm dâu bể
Thuở thanh xuân từng ngây ngô rơi lệ
Giờ mới hay đời chẳng mộng mơ như thơ
Mùa thay lá, ta thôi bơ vơ
Sóng vỗ bờ và thơ ca thành liều thuốc chữa lành
Tấm lòng ta mở rộng trao ban
Để cuộc đời thêm phần tươi sáng
Ta mãi là người xoa dịu niềm đau
Để nắng hòa cùng lời ca ai viết nên câu chuyện đẹp
Đêm yên bình có bóng ai nép
Thế gian này vẫn cần ta trao gửi yêu thương
Có một thời ta tin vào nhân duyên
Trong cõi mộng miên con thuyền đời lênh đênh
Giờ đây ta đạt được điều mình mong ước
Nhưng ai đo được những vết hằn trong tim?
Những tiếng gào như thú hoang bị thương
Rồi Trời cũng sẽ đứng về phía ta
Những năm tháng tới ta đã cảm nhận trước
Không ai quật ngã được kẻ kiên cường
Ta không phụ lòng những ai tin yêu
Như lời Thầy năm xưa tin ta thành người hữu ích
Ta sẽ chứng minh cho đời thấy giá trị thực
Chứ không như lời kẻ bất nhân xuyên tạc
Ta tự đứng lên và tin vào chính mình ngàn lần.
Vũ Hoài Phương


Có thể bạn quan tâm

10 Công thức Bánh đúc thơm ngon, dễ làm tại nhà

15 Khách sạn 4 sao hàng đầu tại thành phố Nha Trang, Khánh Hòa

Hướng dẫn Hủy đấu giá trên eBay

Bó bột là phương pháp giúp cố định xương sau chấn thương, đảm bảo xương không bị di chuyển và hỗ trợ quá trình lành lại. Vậy, khi nào thì cần thực hiện bó bột?

Hướng dẫn Gửi Email qua Gmail
