Top 10 bài thơ tuyệt vời nhất của nhà thơ Nguyễn Ngọc Lê My
Nội dung bài viết
1. Anh Có Dám Không?
Tại sao anh không thử đặt tay lên ngực em?
Để cảm nhận trái tim em yếu mềm khi anh đến gần
Dù từng mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ nao lòng
Muốn dựa vào anh để vơi bớt mệt nhọc.
Anh có dám cùng em vượt qua thử thách không?
Có dám in dấu chân bên em trên bờ cát mịn
Cùng em dạo chơi dưới bầu trời xanh thẳm
Đi khắp đại dương hay rong ruổi giang hồ?
Anh có dám cùng em xây đắp lại những giấc mơ?
Quên đi những vết thương cũ, không nhìn lại quá khứ
Nếu mệt mỏi, hãy về đây tựa vào em để sẻ chia
Đời bể dâu, lầm lỗi để em gánh thay.
Anh có dám để gió cuốn đi mọi dấu vết xưa?
Thổi bay ký ức làm trái tim anh nhăn nheo
Em chẳng có gì ngoài lòng kiên trì
Em sẽ đợi anh, ở đây không rời xa.
"Ai sẽ cùng em trong những say mê?"
Anh phải tỉnh để không ngậm ngùi cả đời
Anh thấy dư thừa hay còn thiếu vắng gì?
Có em bên, có thể bỏ đi hay thêm đầy.
Xin anh!
Sao không thử nắm tay em?
Ôm em một lần để lòng mình rung động?
Sao không hôn em, để bờ môi em ngại ngùng?
Sao không tiến lại gần… em đã mong một cái ôm thật chặt.


2. Mùa Hoa Dã Quỳ
Phố núi hôm nay đã chớm đông về
Má hồng thắm như nỗi nhớ anh vương lại
Chiều hoàng hôn nghiêng nghiêng trên triền núi
Hàng thông reo vang khẽ tựa lời thì thầm.
Phố núi ơi, bao nỗi niềm thăng trầm
Tình thương nhẹ hóa khát khao cháy bỏng
Kỷ niệm xưa dẫu phai mờ vẫn còn đọng
Tại sao phố buồn thao thức vẹn câu hỏi?
Phố lặng lẽ, lối đi mỗi người mỗi ngả
Thương nhớ giấu kín trong từng góc nhỏ
Dốc hoa Dã Quỳ vừa hé nụ sớm
Nhớ một người năm tháng đã xa xôi.
Phố buồn mang theo bao niềm tiếc nuối
Mùa Dã Quỳ thắp sáng lối xưa chơi vơi.


3. Đông Về Rồi
Gió đổi mùa se lạnh khiến lòng thắt lại
Em nhớ nhé, hãy giữ ấm làn da mỏng manh
Đừng để cơn lạnh ngấm sâu trên môi hồng
Mùa đông này anh chẳng thể kề bên.
Nhớ quàng khăn mỗi lần bước ra phố đông
Đừng để tay run vì cái lạnh len lỏi
Tối ra đường, mặc ấm và đi giày êm
Đêm phố núi mưa rơi lặng lẽ bay.
Bước chậm lại, đừng vội vã em nhé
Mùa này lòng bỗng chông chênh trôi lạc
Không có anh để tựa vào phút yếu mềm
Em đợi anh trở về sưởi ấm tình thương.
Anh chẳng về hay còn vương vấn đâu đây?
Thu khô héo thở dài nghe nấc nghẹn
Níu giữ heo may, níu ánh trăng vàng
Em biết thu chẳng thể ở mãi bên.
Bàn tay nhỏ không thể ôm trọn vai anh
Đông đã về mang cái lạnh buốt tái tê
Như lời hẹn, sao anh không kịp trở về
Để chiều nay mưa cuối mùa phủ kín lối.
Đông về rồi, đôi môi em lạnh nhạt
Anh không dặn, đừng để buồn, đừng tủi
Trời lạnh rồi, tự giữ ấm, em nhé...


4. Khóc Đi Anh
Hãy khóc đi anh, để nỗi đau dịu lại
Cho những cay đắng cuộc đời nhạt phai
Đàn ông cũng là người, không sao tránh được
Khóc một lần rồi vùi chôn quá khứ.
Anh khóc đến khi nào là đủ?
Khóc để xoa dịu vết thương sâu thẳm
Ít khi thấy đàn ông rơi lệ thật
Họ giấu nước mắt, âm thầm chịu đựng.
Đừng ngăn dòng lệ, hãy để trôi đi
Khóc cho nhẹ lòng, cho vơi nỗi niềm
Kệ bao lời đời có ai thấu hiểu?
Sao cứ ôm đau rồi lại chán chường?
Khóc đi anh, chẳng cần ai an ủi
Rửa trôi hết những tủi hổ, ê chề
Lòng nhẹ tựa giấc mơ đang mơ say
Quên đi hết rồi trở về thực tại.
Đừng mãi ôm đau trong tim lạnh giá
Dại hay khôn, chỉ là thành thật thôi
Sống chân thành, nhiều khi thiệt thòi
Không toan tính, chỉ vì hạnh phúc.
Em ở xa, gửi lời chúc bình yên
Sống thanh thản, không còn tổn thương
Khóc một lần cho nhẹ lòng, rồi thôi
Là đàn ông, hãy sống thật trọn vẹn.


5. Buông Bỏ
Từ giây phút này, hãy học cách thảnh thơi
Giữa dòng đời đầy toan tính và giả dối
Học cách buông tay, vơi bớt ưu phiền
Giảm những trăn trở, thôi dấn thân tìm kiếm.
Từ giây phút này, hãy học cách im lặng
Lắng nghe sâu, thấu hiểu chính lòng mình
Những gì cần giữ trong tim tự khắc rõ
Để lòng thanh thản, yêu thương bản thân hơn.
Từ giây phút này, học buông đi giận hờn
Để tìm về những khát khao đong đầy
Đời vô thường, sao ta phải đo đếm?
Đừng để sân si hay nỗi buồn chôn chặt
Ai sinh ra cũng mang theo số phận
Biết buông bỏ, nhẹ nhàng quên ưu phiền.
Kể từ giờ, sống đời bình yên thôi
An nhiên với những gì lòng đã chọn
Không buồn đau trước sóng gió cuộc đời
Mong một đời trọn vẹn bình an ngập tràn.


6. Huế Vấn Vương
Bờ xanh mướt thắm, Huế ơi vẫn đó!
Cỏ cây như vườn trời dịu dàng mênh mang
Người qua nhẹ bước, chẳng vang tiếng động
Nhưng lòng ai vẫn đong đầy thương nhớ.
Huế mang hương thiên lý thoảng nhẹ nhàng
Chiều tím mơ màng, vương vấn năm tháng
Mái đình vọng câu hò theo dòng nước
Sóng trôi chậm lại, níu giữ bến bờ.
Tuổi mộng đời em, Huế xin giữ mãi
Cho ta xin lại những ngày hồng thắm
Để trở về với ký ức xưa cũ
Mùa hoa thơm ngát giữa mùa xuân sang.
Tình bạn, tình yêu ở Huế vấn vương
Hoa xuân kết trái theo tháng năm dài
Bâng khuâng lòng thấy chiều nhện giăng lưới
Ai còn vương vấn, Huế mộng mơ kia.


7. Chạm Vào Nỗi Nhớ
Hà Nội bây giờ trời mưa hay nắng?
Phố núi sáng nay mưa rơi vội vã
Từng giọt mưa reo vang những nhịp đời
Lúc lặng lẽ, lúc ồn ào tràn ngập lòng.
Cơn mưa bất chợt khiến em nhớ anh
Trái tim em rung lên từng nhịp buồn.
Hà Nội ơi, có chăng nhớ đến em?
Gửi chút nắng hồng làm ấm đôi má
Gửi vòng tay dịu dàng xoa dịu buốt giá
Để lòng em vững tin trong yêu thương.
Hà Nội ơi, thương nhớ trải ngàn chiều
Phố núi khắc khoải nhớ anh biết mấy
Cơn mưa sáng nay chạm vào nỗi nhớ
Thương Hà Nội hơn cả những chờ mong.
Phố núi đón đông đang chầm chậm tới.


8. Mưa Hà Nội
Đêm qua anh báo Hà Nội mưa rơi
Ngàn hạt nước hòa cùng nỗi niềm sâu
Mưa tuôn trào như dòng sông cuộc sống
Chảy tràn lòng, nhịp tim em thổn thức.
Bản tin bão đến từng cơn gió cuốn
Thế mà em thấy lòng mình bình yên
Như có anh bên cạnh chở che mãi
Mùa thu dù bão vẫn dịu dàng êm.
Gió rít mạnh, nhưng Ngọc Lan vẫn nở
Tỏa hương thơm ngát nhẹ nhàng phố xưa
Ký ức ấy bỗng ùa về vẹn nguyên
Mùi hương thu ấy vẫn mãi trong em.


9. Tháng Mười Trở Mình
Em không biết bắt đầu từ đâu cho chuyện tình ta
Chỉ còn nỗi đau và những giọt nước mắt khô
Hạnh phúc anh mang đi, lời cay nghiệt chẳng cần nói
Đừng thêm muối vào vết thương, em đã cạn nước mắt.
Em chẳng biết kể gì về những tháng ngày bên nhau
Chỉ còn tro tàn nóng hổi của những yêu thương đã phai
Hãy cứ bước đi, đừng giẫm lên trái tim đang tan vỡ
Thương đã hết, hãy lặng lẽ rời xa.
Tháng Mười trở mình, tháng của những chia ly
Ký ức ùa về khiến tim em bừng tỉnh
Không níu giữ người đã không còn vấn vương
Đừng đánh cược tim mình giữa dòng đời phù du.
Xin lỗi bản thân, chỉ lần này thôi
Giữ chút phù du trong lòng để không vướng bận
Tình yêu kia, chỉ là trò chơi định mệnh
Lòng người bạc như vôi, dễ vỡ tan nhanh.
Năm tháng trôi qua, nước mắt đã khô héo
Đừng níu kéo để thêm đau cho kẻ thua cuộc
Hạnh phúc ngày nào giờ mục rữa trong lốc xoáy
Lạc nhau rồi, hai lối ngược chiều trong đời.


10. Nụ Vô Thường
Lòng chợt trĩu nặng những buồn đau khôn tả
Bài thơ đời tôi chần chừ chưa dứt lời
Mong dựa vào anh, thế mà anh xa lạ
Đành vịn vào thơ, thơ cũng lạc chơi vơi.
Dù biết đời này chỉ là cõi tạm
Dòng thời gian trôi như nước chẳng ngừng
Gương soi lòng sâu hun hút đau thắt
Người đời gièm pha, nhà cửa tan hoang.
Ừ thì cứ để buồn vây quanh giằng xé
Ngày tàn phai, đêm lạnh không trăng sao
Hồn hoang vắng như cỏ úa bên sườn
Thân tả tơi, thương phận như bọt bèo.
Ngạo nghễ trao ánh nhìn vỡ tan nát
Nở nụ cười gượng, nụ hoa vô thường
Ôi cõi lòng sao quá chật hẹp thế?
Người đàn bà lặng thầm đằng sau gương.

