Top 10 Bài văn mẫu đóng vai Trương Sinh kể lại 'Chuyện người con gái Nam Xương' - Tác phẩm kinh điển của Nguyễn Dữ
Nội dung bài viết
4. Bài phân tích mẫu số 4 - Góc nhìn Trương Sinh
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, hơn hai thập kỷ trôi qua mà nỗi ân hận trong lòng tôi - Trương Sinh - vẫn còn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Sự ghen tuông mù quáng và lòng đa nghi vô căn cứ đã khiến tôi đánh mất người vợ hiền thục, nết na, để rồi suốt đời ôm mối hận khôn nguôi.
Xuất thân từ gia đình hào phú độc đinh, tôi được nuông chiều từ nhỏ nên mang tính cách đa nghi khó thay đổi. Khi cưới Vũ Nương - người con gái xinh đẹp, đức hạnh nổi tiếng trong làng, lòng tôi vẫn không trọn vẹn tin tưởng. Thế nhưng nàng luôn khéo léo vun vén gia đình, khiến cuộc sống vợ chồng êm ấm thuận hòa.
Biến cố ập đến khi triều đình bắt lính đánh Chiêm Thành. Dù là con nhà giàu nhưng vì không có học thức, tên tôi vẫn bị ghi đầu danh sách. Trước khi lên đường, mẹ tôi dặn dò đầy lo lắng, còn Vũ Nương rót chén rượu tiễn biệt với lời tâm tình tha thiết: "Chỉ mong chàng trở về bình an". Giọt nước mắt nàng rơi khiến lòng tôi xúc động khôn nguôi.
Ba năm chinh chiến nơi biên ải, vào sinh ra tử, cuối cùng tôi cũng trở về. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang - mẹ đã qua đời vì nhớ thương con, chỉ còn lại đứa con trai nhỏ và người vợ tảo tần. Tưởng rằng hạnh phúc sẽ nối lại, nào ngờ lời nói ngây thơ của đứa con về "người cha đêm đêm" đã khiến lòng đa nghi trong tôi bùng lên dữ dội.
Tôi mắng nhiếc, nghi ngờ Vũ Nương thất tiết mà không chịu nghe nàng thanh minh. Sự cứng nhắc và ghen tuông mù quáng đã đẩy nàng đến bước đường cùng - gieo mình xuống dòng Hoàng Giang để minh chứng cho lòng trinh bạch. Chỉ đến khi thấy cái bóng trên vách mà con trai gọi là cha, tôi mới vỡ lẽ ra sự thật đau lòng.
Nỗi hối hận muộn màng ấy càng day dứt hơn khi Phan Lang mang tin Vũ Nương còn sống nơi thủy cung. Dù lập đàn giải oan, nhưng nàng đã chọn ở lại cõi tiên, chỉ kịp gửi lời nhắn nhủ chăm sóc con thơ. Hơn hai mươi năm qua, hình bóng người vợ hiền vẫn in đậm trong tâm khảm tôi. Mỗi khi nhìn con trai khôn lớn, lòng tôi lại quặn thắt nhớ về nàng - người phụ nữ đã chịu oan khuất vì sự nông nổi của kẻ làm chồng.
Bài học xương máu ấy dạy tôi rằng: đôi khi sự nghi ngờ vô căn cứ có thể hủy hoại cả một đời người. Giá như ngày ấy tôi biết lắng nghe, biết tin tưởng thì có lẽ giờ đây gia đình đã được đoàn viên. Nhưng cuộc đời không có "giá như", chỉ còn lại nỗi ân hận khôn nguôi và lời xin lỗi muộn màng gửi đến người vợ đã khuất.


2. Áng văn mẫu số 5: Nỗi hối hận muộn màng
Ký ức về khoảnh khắc bóng dáng Vũ Nương mờ nhạt giữa dòng sông vẫn ám ảnh tôi suốt đời. Tiếng gọi tha thiết của tôi chỉ đáp lại bằng sự im lặng vĩnh hằng. Tất cả chỉ vì lòng ghen tuông mù quáng đã cướp đi người vợ hiền thục nhất đời.
Tôi - Trương Sinh - xuất thân từ gia đình khá giả ở Nam Xương, vì ham vui mà bỏ bê việc học. Khi vừa đôi mươi, mẹ đã cưới cho tôi Vũ Nương - người con gái nết na, xinh đẹp khiến tôi vô cùng hài lòng. Nhưng tính đa nghi khiến tôi luôn dè chừng, sợ nàng sẽ bị người khác để ý. Hiểu tính chồng, Vũ Nương càng thêm ý tứ, chăm lo gia đình chu đáo.
Hạnh phúc chẳng dài lâu khi chiến tranh ập đến. Tôi bị bắt lính, để lại mẹ già và vợ đang mang thai. Những ngày nơi chiến trường, nỗi nhớ gia đình cứa vào tim. Tôi chỉ mong ngày trở về đoàn tụ.
Khi trở về, tin dữ chờ đợi: mẹ đã qua đời vì thương nhớ con. Tôi bế con ra thăm mộ, nhưng bé Đản khóc lóc không chịu đi. Câu nói ngây thơ của con: "Ông cũng là cha tôi ư?" cùng lời kể về "người cha đêm đêm" khiến lòng ghen tuông trong tôi bùng cháy.
Tôi mù quáng kết tội vợ thất tiết, bất chấp những lời thanh minh đẫm nước mắt của nàng. Sự cứng nhắc của tôi đã đẩy Vũ Nương đến bước đường cùng - gieo mình xuống dòng Hoàng Giang để minh chứng cho tấm lòng trong trắng.
Chỉ khi thấy cái bóng trên vách mà con gọi là cha, tôi mới vỡ lẽ nỗi oan khuất của vợ. Những đêm xa cách, nàng đã dùng bóng mình để an ủi đứa con thơ. Nhưng sự hối hận đã muộn màng.
Khi Phan Lang mang tin Vũ Nương còn sống nơi thủy cung, tôi vội lập đàn giải oan. Nàng hiện về trong ánh hào quang, nhưng chỉ để từ biệt: "Ơn đức Linh Phi đã cứu mạng, thiếp nguyện ở lại". Lời xin lỗi cứ nghẹn lại nơi cổ họng khi nàng biến mất giữa dòng sông.
Một đời tôi sẽ sống trong day dứt. Bài học đắt giá về lòng tin và sự ghen tuông mù quáng. Giá như ngày ấy tôi bình tĩnh lắng nghe, có lẽ giờ đây gia đình đã được đoàn viên. Nhưng cuộc đời không có chỗ cho "giá như"...


3. Áng văn mẫu số 6: Tiếng lòng người chinh phụ
Thời gian trôi đi không ngừng, nhưng nỗi ân hận vì khiến vợ tôi - người phụ nữ đức hạnh ấy phải tìm đến cái chết vẫn còn đeo bám tôi như bóng với hình. Đêm đêm, khi màn đêm buông xuống, trái tim tôi lại quặn thắt vì những day dứt khôn nguôi. Hôm nay, tôi muốn kể lại câu chuyện đầy sai lầm của mình, như một lời cảnh tỉnh cho những ai đang đứng trước bờ vực của sự nghi ngờ mù quáng.
Tôi sinh trưởng trong gia đình khá giả ở Nam Xương. Trong làng có thiếu nữ Vũ Thị Thiết - người con gái nghèo nhưng nổi tiếng xinh đẹp, nết na, được mọi người yêu mến gọi là Vũ Nương. Bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thanh tao ấy, tôi đã xin mẹ trăm lạng vàng để cưới nàng về. Cuộc sống hôn nhân êm đềm hạnh phúc bị gián đoạn khi chiến tranh ập đến, tôi buộc phải lên đường tòng quân, bỏ lại sau lưng mẹ già và người vợ trẻ đang mang thai.
Trước giờ lên đường, mẹ tôi dặn dò đầy tâm huyết: "Con hãy biết lượng sức mình, đừng tham công danh mà liều mạng". Vũ Nương rót chén rượu tiễn biệt, giọng nghẹn ngào: "Thiếp không mong chàng đeo ấn phong hầu, chỉ cần bình an trở về". Những giọt nước mắt lăn dài trên má khiến lòng tôi quặn thắt.
Sau hơn một năm nơi chiến trận, khi trở về, tôi chịu cú sốc kép: mẹ già vì nhớ thương con mà qua đời, và đứa con trai bé bỏng - bé Đản - nhất quyết không nhận tôi là cha. Nó khăng khăng rằng cha nó là người đêm đêm vẫn đến bên mẹ. Câu nói ngây thơ ấy như gáo nước lạnh dội vào lòng tự trọng của kẻ đàn ông, thổi bùng ngọn lửa ghen tuông mù quáng trong tôi.
Tôi trút hết cơn thịnh nộ lên người vợ hiền. Dù nàng tha thiết thanh minh, dù xóm giềng ra sức bênh vực cho tiết hạnh của nàng, tôi vẫn không buông bỏ định kiến. Sự cứng nhắc và độc đoán của tôi đã đẩy Vũ Nương đến bước đường cùng. Nàng gieo mình xuống dòng Hoàng Giang lạnh lẽo, mang theo nỗi oan khiên không thể giãi bày.
Chỉ đến khi nghe con trẻ chỉ vào bóng mình trên vách mà gọi "cha Đản", tôi mới vỡ lẽ ra sự thật đau lòng: đó chỉ là trò đùa của vợ để an ủi con khi vắng cha. Nhưng tất cả đã quá muộn. Giờ đây, tôi chỉ còn biết ôm nỗi hối hận khôn nguôi, sống những ngày tháng dằn vặt vì đã đánh mất người phụ nữ tuyệt vời nhất đời mình.
Câu chuyện này là bài học xương máu về hậu quả khôn lường của sự thiếu tin tưởng và bản tính gia trưởng. Mong rằng qua câu chuyện của tôi, mọi người sẽ biết trân quý hạnh phúc gia đình, đừng để sự nghi ngờ mù quáng hủy hoại tình yêu đích thực.




Hình ảnh minh họa nhân vật Vũ Nương
Bài phân tích mẫu số 7
Một trong những bài phân tích sâu sắc nhất về bi kịch gia đình trong tác phẩm này, giúp người đọc thấu hiểu những lớp nghĩa ẩn sâu sau từng câu chữ.
Bóng hình Vũ Nương mờ ảo hiện lên giữa dòng sông lấp lánh ánh trăng, giọng nàng vang vọng đầy xót xa: "Xin vĩnh biệt chàng và con thơ..." Rồi nàng tan vào làn sương mờ như chưa từng hiện hữu. Tiếng gọi tuyệt vọng của tôi chỉ còn đáp lại bằng tiếng sóng vỗ bờ.
Tôi - Trương Sinh - kẻ đã đánh mất hạnh phúc vì lòng ghen mù quáng. Xuất thân từ gia đình khá giả ở Nam Xương, tính tình nóng nảy lại ít học, tôi được mẹ cưới cho người vợ hiền là Vũ Nương. Nàng không chỉ xinh đẹp mà còn đảm đang, nết na. Nhưng chính tính đa nghi của tôi đã gieo mầm cho bi kịch sau này.
Khi chiến tranh bùng nổ, tôi phải lên đường tòng quân. Ba năm xa cách, nỗi nhớ gia đình cứa vào tim từng đêm. Ngày trở về, tôi đón nhận hai tin dữ: mẹ già vì thương nhớ con mà qua đời, và đứa con trai bé bỏng không nhận cha. Câu nói ngây thơ của bé Đản: "Cha Đản đêm nào cũng đến với mẹ" đã thổi bùng ngọn lửa ghen trong tôi.
Không cho vợ cơ hội giải thích, tôi đuổi nàng đi trong cơn thịnh nộ. Vũ Nương đã chọn cái chết ở Hoàng Giang để minh chứng cho sự trong sạch của mình. Chỉ đến khi thấy con trỏ vào bóng mình trên vách mà gọi "cha Đản", tôi mới vỡ lẽ ra nỗi oan khuất của vợ. Nhưng tất cả đã quá muộn...
Khi Phan Lang mang chiếc trâm cũ của vợ đến, tôi như chết lặng. Lập đàn giải oan bên sông, Vũ Nương hiện về trong ánh hào quang. Nàng không một lời trách móc, chỉ xót xa từ biệt. Cái ôm cuối cùng không thành, nàng tan vào hư không, để lại trong tôi nỗi ân hận khôn nguôi.
Giờ đây, mỗi đêm trăng sáng, tôi vẫn ra bến sông xưa, mong được gặp lại bóng hình ấy dù chỉ trong giấc mơ. Bài học về sự tin tưởng và lòng khoan dung đã phải trả giá bằng cả sinh mạng người vợ yêu quý. Một cái giá quá đắt cho sự nóng giận nhất thời...


Hình ảnh minh họa sống động


Bài phân tích sâu sắc số 8
Một góc nhìn mới mẻ về bi kịch gia đình trong văn học cổ, giúp người đọc thấu hiểu những bài học nhân sinh sâu sắc.
Tôi - Trương Sinh - kẻ đáng trách nhất trong câu chuyện này, xin cúi đầu kể lại nỗi ân hận khôn nguôi của đời mình...
Năm hai mươi tuổi, mẹ tôi cưới cho tôi người vợ hiền là Vũ Thị Thiết. Nàng mười tám xuân xanh, dung nhan như hoa, tính tình đức hạnh. Cuộc sống hôn nhân êm đềm chẳng được bao lâu thì chiến tranh ập đến, tôi phải lên đường tòng quân. Ngày chia tay, Vũ Nương khóc như mưa, dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe để trở về đoàn tụ.
Sau nhiều năm nơi chiến trận, khi trở về, tôi đón nhận hai tin dữ: mẹ già vì nhớ thương con mà qua đời, và đứa con trai bé bỏng không nhận cha. Câu nói ngây thơ của bé Đản: "Ba con đêm nào cũng tới" như ngọn lửa đốt cháy lòng ghen trong tôi. Không cần suy xét, tôi đã đuổi vợ ra khỏi nhà bằng những lời cay độc nhất.
Khi nghe tin Vũ Nương gieo mình xuống dòng Hoàng Giang, tôi như chết lặng. Hàng xóm kể cho tôi nghe về sự tảo tần của nàng khi chăm sóc mẹ chồng, về đức hy sinh thầm lặng mà tôi chẳng bao giờ biết đến. Đêm đêm, hình bóng nàng ám ảnh giấc ngủ của tôi. Cho đến khi thấy con trỏ vào bóng mình trên vách mà gọi "ba", tôi mới vỡ lẽ ra nỗi oan khiên của vợ. Nhưng tất cả đã quá muộn...
Kỳ lạ thay, Phan Lang - người làng tôi - sau một lần chết đuối sống lại, kể rằng đã gặp Vũ Nương dưới thủy cung. Theo lời dặn của nàng, tôi lập đàn giải oan bên sông. Trong làn sương mờ ảo, bóng nàng hiện về trên kiệu hoa, nét mặt thanh thản nhưng đầy xa cách. Một cái chạm tay cũng không thể, nàng biến mất giữa không trung, để lại tôi với nỗi hối hận khôn cùng.
Giờ đây, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, tôi lại ra bến sông xưa, nhìn dòng nước cuốn trôi mà lòng quặn đau. Câu chuyện của tôi là bài học đắt giá về sự mù quáng và hậu quả của lòng ghen tuông vô cớ. Mong rằng qua câu chuyện này, mọi người sẽ biết trân quý hạnh phúc gia đình, đừng để mất đi rồi mới thấu hiểu giá trị của tình yêu thương.


Tranh minh họa truyện dân gian Việt Nam


Bài phân tích chuyên sâu số 9
Khám phá những tầng nghĩa sâu xa và giá trị nhân văn qua góc nhìn đa chiều về tác phẩm văn học kinh điển.
Cuộc đời mỗi người đều không tránh khỏi những sai lầm, nhưng điều quan trọng là biết nhận ra và sửa chữa. Riêng tôi, Trương Sinh, một người sinh ra và lớn lên ở Nam Xương, đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, để lại trong lòng nỗi đau và sự hối hận khôn nguôi về những chuyện xảy ra cách đây vài năm.
Sau khi cha mất sớm, chỉ còn lại mẹ già và tôi nương tựa vào nhau. Mẹ mong tôi lấy vợ sớm để có cháu bồng, và thế là tôi được kết duyên cùng Vũ Thị Thiết - người con gái xinh đẹp, đảm đang nhất vùng. Tôi yêu vợ tha thiết, nhưng cũng vì quá yêu mà sinh lòng ghen tuông mù quáng, một tính xấu mà tôi không kiềm chế được.
Cuộc sống gia đình êm ấm bên mẹ già và người vợ hiền khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng rồi chiến tranh ập đến, tôi buộc phải lên đường tòng quân, bỏ lại sau lưng mẹ già, vợ trẻ đang mang thai.
Khi trở về sau chiến tranh, tôi nhận tin dữ mẹ đã qua đời. Trong cơn đau đớn, tôi dẫn con trai Đản - đứa con chưa từng biết mặt cha - đi viếng mộ bà. Nhưng đứa trẻ khăng khăng không nhận tôi là cha, nói rằng "ba nó đêm nào cũng đến". Lời nói ngây thơ ấy đã châm ngòi cho cơn ghen tuông điên cuồng trong tôi.
Tôi về nhà, đối diện người vợ đang hân hoan chuẩn bị bữa cơm đón chồng, nhưng lòng đầy nghi ngờ. Trong cơn thịnh nộ, tôi đã đuổi nàng đi, bất chấp những lời thanh minh, những giọt nước mắt khẩn cầu. Và rồi bi kịch xảy ra - Vũ Nương gieo mình xuống sông tự vẫn để minh chứng cho sự trong sạch của mình.
Chỉ đến khi nhìn thấy bóng mình in trên vách, nghe con trai reo lên "cha con đó", tôi mới vỡ lẽ mình đã nghi oan cho vợ. Nhưng tất cả đã quá muộn. Dù sau này có gặp lại nàng trong giây lát khi lập đàn giải oan, nhưng vợ chồng, mẹ con đã vĩnh viễn cách biệt bởi một bức tường âm dương.
Bài học đắt giá này khiến tôi đau đớn nhận ra: Trong hôn nhân, sự tin tưởng và thấu hiểu quan trọng hơn tất cả. Đừng để lòng ghen tuông mù quáng phá hủy hạnh phúc mà phải mất cả đời để hối tiếc.




Bài phân tích sâu sắc về Chuyện người con gái Nam Xương
Một góc nhìn mới mẻ về giá trị nhân văn và bài học cuộc sống từ tác phẩm kinh điển
Là Trương Sinh, kẻ sinh ra ở đất Nam Xương, tôi mang trong mình nỗi ân hận khôn nguôi. Vũ Thị Thiết - người vợ hiền thục, nết na đã chọn cuộc sống bên tôi dù gia cảnh chẳng mấy khá giả. Cuộc sống êm đềm bên mẹ già và người vợ đang mang thai bị gián đoạn khi chiến tranh ập đến.
"Con hãy giữ mình nơi mũi tên hòn đạn"
Lời mẹ dặn như khắc sâu vào tâm khảm khi tôi lên đường. Vũ Nương tiễn chồng với lời nguyện cầu giản dị: "Chỉ mong chàng trở về với hai chữ bình yên". Nàng trao chén rượu tiễn biệt, giọt lệ thấm ướt vạt áo.
Khi trở về sau chiến tranh, tôi đối mặt với bi kịch: mẹ đã qua đời, đứa con trai Đản không nhận cha. Lời nói ngây thơ của trẻ thơ: "Cha tôi đêm nào cũng đến" đã châm ngòi cho thảm kịch. Trong cơn ghen mù quáng, tôi đuổi vợ đi, bất chấp lời van xin. Vũ Nương chọn cái chết để minh chứng cho sự trong sạch.
Chỉ khi nhìn thấy bóng mình trên vách, nghe con reo lên "cha con đó", tôi mới vỡ lẽ. Nhưng tất cả đã muộn màng. Dù được gặp lại nàng trong chốc lát khi lập đàn giải oan, hạnh phúc xưa không bao giờ trở lại.
Bài học đắt giá này dạy tôi rằng: lòng tin và sự thấu hiểu là nền tảng của hạnh phúc gia đình. Đừng để sự nghi ngờ mù quáng hủy hoại điều quý giá nhất.




Phân tích nhân vật Trương Sinh - nạn nhân của lòng ghen mù quáng
Bài học nhân sinh sâu sắc về sự nghi ngờ và hối hận muộn màng
Tôi - Trương Sinh, kẻ sinh ra trong nhung lụa đất Nam Xương, giờ đây chỉ còn lại nỗi ân hận khôn nguôi. Câu chuyện đau lòng bắt đầu từ mối tình với Vũ Thị Thiết, người con gái nghèo nhưng đức hạnh vẹn toàn mà mẹ tôi đã dùng trăm lạng vàng để cưới về.
Chiến tranh ập đến như định mệnh, chia cắt tôi khỏi người vợ đang mang thai. Những tháng ngày nơi chiến trường, hình ảnh Vũ Nương luôn hiện về trong tâm trí với lời tiễn biệt đẫm nước mắt: "Chỉ mong chàng trở về bình an".
Khi trở về, bi kịch ập đến từng lớp: mẹ qua đời, đứa con trai Đản không nhận cha. Lời nói ngây thơ: "Cha tôi trước kia chỉ nín thin thít" như ngọn lửa đốt cháy lòng ghen tuông mù quáng. Tôi đuổi Vũ Nương đi trong cơn thịnh nộ, bất chấp mọi lời thanh minh.
Cái chết của nàng bên dòng Hoàng Giang khiến tôi chợt tỉnh khi nhìn thấy bóng mình trên vách - sự thật phũ phàng rằng chính tôi đã giết chết người vợ chung thủy bằng sự nghi ngờ độc đoán.
Giờ đây, bài học đắt giá ấy vẫn còn nguyên giá trị: Đừng bao giờ để lòng ghen và sự cứng nhắc hủy hoại hạnh phúc chính mình. Nhưng với tôi, sự hối hận đã đến quá muộn màng.




Phân tích bi kịch gia đình trong Chuyện người con gái Nam Xương
Khám phá những tầng ý nghĩa nhân văn đằng sau câu chuyện
Trong hành trình cuộc đời, mỗi chúng ta đều không tránh khỏi những lầm lỡ. Nhưng điều quan trọng không phải là sai lầm ấy, mà là cách ta đối diện và sửa chữa nó. Tôi đã từng phạm phải một lỗi lầm không thể chuộc lại - cái chết của người vợ yêu quý. Nếu bạn đang có những hành động như tôi ngày ấy, hãy dừng lại ngay khi còn có thể, bởi như tôi giờ đây, dù có hối hận cũng đã muộn màng...
Tôi là Trương Sinh, mồ côi cha từ nhỏ, sống cùng mẹ già. Khi đến tuổi lập gia đình, tôi đem lòng yêu Vũ Thị Thiết - một thiếu nữ đẹp người, đẹp nết. Bằng một trăm lạng bạc, tôi đưa nàng về làm vợ mà không hề biết rằng tình yêu thực sự không thể mua bằng vật chất. Thế nhưng, nàng là người vợ lý tưởng, chăm sóc mẹ tôi và gia đình chu toàn. Đáng lẽ tôi phải biết trân quý hạnh phúc ấy, nhưng thay vào đó, tôi lại để lòng ghen tuông mù quáng che mắt.
Khi chiến tranh ập đến, tôi buộc phải ra trận, để lại vợ đang mang thai và mẹ già. Những lời dặn dò đầy yêu thương của nàng vẫn văng vẳng bên tai: "Chỉ cần chàng bình an trở về". Ở nhà, nàng một mình gánh vác, sinh con, rồi lo tang ma khi mẹ tôi qua đời. Lời trăn trối của mẹ: "Con dâu hiếu thảo như con ruột" đáng lẽ phải khiến tôi hiểu giá trị của người vợ ấy.
Nhưng khi trở về, chỉ vì lời nói ngây thơ của đứa con trai bé bỏng, tôi đã vội kết tội vợ không chung thủy. Dù nàng khóc lóc thanh minh, tôi vẫn ngoan cố đuổi nàng đi. Sự đa nghi và nóng giận đã đẩy nàng đến bước đường cùng - nhảy xuống sông tự vẫn để minh chứng cho sự trong sạch của mình. Chỉ đến khi thấy đứa con gọi cái bóng trên tường là "cha", tôi mới vỡ lẽ ra sự thật đau lòng: người vợ thủy chung ấy đã dùng chính bóng mình để an ủi đứa con thơ!
Hai mươi năm qua, nỗi ân hận vẫn đeo bám tôi. Linh hồn nàng hiện về trong ánh trăng mờ ảo, nói lời vĩnh biệt khiến tôi đau đớn khôn nguôi. Giờ đây, tôi chỉ còn biết sống cuộc đời cô độc, nuôi dạy đứa con nên người. Bài học xương máu này dạy tôi rằng: tình yêu cần sự tin tưởng và thấu hiểu, chứ không phải sự ghen tuông mù quáng.
Xin hãy học từ bi kịch của tôi: Đừng để sự nghi ngờ hủy hoại hạnh phúc của bạn. Hãy trân trọng người bên cạnh mình, bởi có những sai lầm, một khi đã phạm phải, sẽ không bao giờ có cơ hội sửa chữa.


10. Bài văn mẫu tham khảo số 3
Tôi - Trương Sinh, xuất thân từ gia đình giàu có bậc nhất vùng. Không ham chuyện đèn sách, tôi sống nhờ vào gia tộc. Người đời bảo tôi phong lưu, nhưng thực tâm tôi chỉ say mê một người con gái Nam Xương - Vũ Thị Thiết, nàng tiểu thư nghèo mà nết na nức tiếng. Mẹ tôi đã chuẩn bị trăm lạng vàng sang hỏi cưới cho tôi.
Dù xuất thân bần hàn, nàng lại đủ 'công dung ngôn hạnh', khiến cuộc sống vợ chồng chúng tôi êm ấm vô cùng. Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu thì chiến tranh ập đến, tôi bị bắt đi lính khi vợ đang mang thai đứa con đầu lòng. Những giọt nước mắt chia ly, lời dặn dò của mẹ già, tiếng nghẹn ngào của Vũ Nương vẫn còn in đậm trong ký ức.
Nơi chiến trường khói lửa, lòng tôi luôn hướng về mái nhà nhỏ với mẹ già và người vợ trẻ. Khi chiến tranh kết thúc, tôi trở về thì mẹ đã qua đời. Đứa con trai - tên Đản - đã bi bô tập nói. Cảnh nhà tiêu điều khiến lòng tôi quặn thắt. Khi dẫn con ra viếng mộ bà, thằng bé bỗng thốt lên câu nói ngây thơ mà như dao cứa vào tim tôi: 'Ông cũng là cha tôi ư? Chứ cha tôi trước chỉ im lặng...'
Những lời ngây ngô của con trẻ khiến tôi điên tiết. Tôi đã la mắng, đuổi vợ đi mà không nghe lời thanh minh. Chỉ đến khi thấy đứa con chỉ vào bóng mình trên vách mà gọi 'cha', tôi mới vỡ lẽ ra nỗi oan khiên kinh khủng. Vũ Nương đã dùng chính bóng mình để an ủi đứa con thơ thiếu vắng cha!
Giờ đây, mỗi đêm ôm con ngồi bên ngọn đèn leo lét, tôi chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong. Sự đa nghi mù quáng của tôi đã đẩy người vợ hiền thục phải tìm đến cái chết oan khuất. Muộn màng rồi, tất cả đã muộn màng rồi...


Có thể bạn quan tâm

Top 11 quán cà phê hút khách nhất trên đường Sư Vạn Hạnh, TP. HCM

Tổng hợp các phương pháp hiệu quả giúp phòng tránh Checkpoint tài khoản Facebook

Hướng dẫn chi tiết cách tạo câu hỏi khảo sát trên Facebook

Hướng dẫn chi tiết cách tạo ảnh đại diện hoạt hình trên Facebook

Cách để Chiến thắng nỗi sợ tiêm thuốc
