Top 10 Bài văn nhập vai chị Dậu tái hiện cảnh 'Tức nước vỡ bờ' ấn tượng nhất
Nội dung bài viết
4. Bài phân tích mẫu đặc sắc
Tôi đã đau đớn bán đi đứa con gái đầu lòng cùng đàn chó nhỏ để cứu chồng, nào ngờ vẫn phải gánh thêm suất sưu của người em chồng đã khuất. Anh Dậu bị trói, bị đánh tàn nhẫn đến thập tử nhất sinh rồi bọn chúng mới chịu thả về.
Sáng hôm sau, khi anh vừa tỉnh lại, tay run run cầm bát cháo thì bọn cai lệ cùng tay sai xông vào định lôi anh đi. Anh Dậu hoảng sợ đến ngất xỉu.
Ban đầu, trước những lời chửi rủa và đe dọa của bọn chúng, tôi vẫn cố nén lòng van xin: 'Cháu lạy ông, nhà cháu vừa tỉnh được một lúc, xin ông thương tình!'. Khi chúng xông tới định trói anh, mặt tôi tái mét nhưng vẫn cố chịu đựng, nắm tay tên cai lệ nài nỉ: 'Xin ông tha cho!'.
Nhưng khi hắn thẳng tay đấm vào ngực tôi, sự nhẫn nhục đã vỡ òa. Tức nước phải vỡ bờ, tôi vật ngã tên cai lệ bằng sức mạnh của người đàn bà thắt lưng buộc bụng. Tên tay sai kia cũng bị tôi túm tóc quật nhào xuống đất.

5. Bài phân tích chọn lọc
Trái tim tôi quặn thắt khi phải bán đi đứa con gái yêu cùng đàn chó nhỏ, thế mà vẫn không đủ tiền chuộc chồng. Anh ấy bị bắt giam, bị đánh đập dã man đến mức khi được đưa về, trông như một cái xác không hồn. May nhờ bà con lối xóm giúp đỡ, anh mới dần hồi tỉnh với bát cháo từ hạt gạo thương tình.
Vừa đỡ chồng ngồi dậy húp cháo, bọn cai lệ và tay sai đã ập tới với roi song, dây thừng. Tên cai lệ quát tháo đòi tiền sưu khiến chồng tôi hoảng loạn, bát cháo rơi xuống đất. Trước cảnh tượng ấy, tôi chỉ biết khúm núm van xin, nhưng chỉ nhận lại những lời chửi rủa cay độc.
Khi chúng xông vào định trói chồng, tôi vội ôm con chạy tới cản lại. "Tha này! Tha này!", hắn vừa hét vừa đấm vào ngực tôi. Cơn phẫn nộ bùng lên: "Chồng tôi đang ốm, các người không được hành hạ!" Một cái tát giáng xuống khiến tôi nghiến răng: "Mày cứ trói chồng bà đi, bà cho mày biết tay!"
Bằng sức mạnh không ngờ, tôi vật ngã tên cai lệ, rồi quật nhào cả tên tay sai. Có lẽ đó là sức mạnh của tình yêu thương, của lòng căm phẫn trước sự bất công đã cho tôi sức mạnh phi thường ấy.

6. Bài cảm nhận sâu sắc
Nhà tôi nghèo đến mức cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, lại thêm nợ sưu chất chồng. Tôi phải chạy ngược xuôi vay mượn khắp nơi để chuộc chồng. Thế nhưng bọn cai lệ vẫn không buông tha, chúng xông vào nhà lôi anh Dậu đi như kéo xác. Khi trả về, chồng tôi chỉ còn là cái bóng thoi thóp.
May sao bà lão hàng xóm thương tình cho bát gạo, tôi vội nấu cháo hòng cứu chồng qua cơn nguy kịch. Bát cháo nóng hổi vừa đưa đến tay thì bọn chúng đã ập tới. Anh Dậu hoảng hốt đánh rơi bát cháo, ngất lịm đi. Tim tôi thắt lại, vội vàng quỳ xuống:
- Nhà cháu khốn khó, lại phải đóng thêm suất sưu cho người đã khuất. Xin hai ông thương tình cho khất...
Tên cai lệ trợn mắt, những lời chửi rủa như mưa bão trút xuống đầu tôi. Nhưng vì chồng đang thoi thóp, tôi vẫn cắn răng chịu nhục, chỉ mong được hoãn thêm vài ngày. Chúng không những không nghe mà còn xông vào định trói chồng tôi. Khi hắn đấm vào ngực tôi, giọt nước đã tràn ly:
- Chồng tôi đang ốm yếu, các người không được phép hành hạ!
Một cái tát giáng xuống như châm ngòi cho cơn thịnh nộ. Tôi nghiến răng thét lên:
- Cứ trói chồng bà đi, bà cho chúng mày biết tay!
Bằng sức mạnh của lòng căm hờn, tôi vật ngã tên cai lệ, quật nhào cả tên tay sai. Chồng tôi sợ hãi khuyên can, nhưng tôi đã quyết: thà ngồi tù còn hơn nhìn chồng bị hành hạ đến chết.

7. Bài phân tích tâm lý nhân vật
Có những ký ức dù thời gian trôi qua vẫn in hằn như mới hôm qua. Câu chuyện gia đình tôi bị bóc lột bởi thuế sưu năm ấy là nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Những ngày thu thuế tựa như ngày tận thế đối với nhà tôi. Tiếng trống thúc, tiếng gào thét, đòn roi và khóc than vang khắp làng. Vợ chồng tôi chạy ngược xuôi vay mượn mà vẫn không đủ tiền nộp sưu. Khi chồng tôi bị bắt đi, lòng tôi như lửa đốt - vừa lo tiền nộp, vừa thương chồng sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.
Bước đường cùng, tôi đành phải bán đứa con gái đầu lòng mới bảy tuổi - cái Tí ngoan ngoãn, hiểu chuyện - cho nhà Nghị Quế. Đứa con do chính mình mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng bao năm, giờ phải đem bán như món hàng. Nhưng oái oăm thay, bọn chúng còn bắt nộp thêm suất sưu cho người em chồng đã khuất. Giữa sân đình, tôi gào khóc vì bất lực - khóc cho chồng bị tra tấn, khóc cho con phải xa mẹ, khóc cho kiếp người bị đày đọa.
Đêm đó khi chúng trả chồng tôi về, anh bất tỉnh như người chết. May nhờ bà con xóm giềng giúp đỡ, anh mới tỉnh lại. Bà lão hàng xóm thương tình cho bát gạo nấu cháo. Cháo vừa chín, tiếng trống thu thuế lại vang lên. Tôi vội bưng cháo cho chồng thì bọn cai lệ ập vào, quát tháo, đe dọa. Chồng tôi hoảng loạn đánh rơi bát cháo, nằm vật ra giường.
Tôi van xin khẩn thiết nhưng chỉ nhận lại những cái tát, những lời chửi rủa. Khi chúng xông vào định trói chồng, tôi như con thú mẹ bảo vệ con: "Mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem!". Bằng sức mạnh của lòng căm hờn, tôi vật ngã bọn chúng. Chồng tôi yếu ớt van xin tôi dừng lại, nhưng tôi đã quyết: "Thà ngồi tù còn hơn để chúng hành hạ!".
Giờ đây khi nhớ lại, tôi vẫn không hối hận. Con giun xéo mãi cũng quằn, có áp bức thì sẽ có đấu tranh. Tôi sẽ dạy các con mình biết đứng lên vì lẽ phải, như cách tôi đã làm ngày ấy.

8. Bài phân tích chuyên sâu
Tiếng mõ thu thuế vang lên ngoài đầu làng khiến tôi trằn trọc không yên. Cảnh tượng những ngày thu sưu hiện về trong tâm trí - tiếng roi vun vút, tiếng kêu than thảm thiết. Gia đình tôi nghèo kiết xác, chạy vạy khắp nơi cũng không đủ tiền nộp sưu. Chồng tôi bị bắt ra đình, bị đánh đập tàn nhẫn đến thoi thóp. Đau đớn hơn, tôi đành phải bán đứa con gái đầu lòng mới bảy tuổi - cái Tí ngoan ngoãn, hiếu thảo - cho nhà Nghị Quế để chuộc chồng.
Nhưng oái oăm thay, bọn chúng còn đòi thêm suất sưu của người em chồng đã khuất. Khi chúng trả chồng tôi về, anh nằm bất động như người chết. May nhờ bà con xóm giềng giúp đỡ, anh mới tỉnh lại. Bà lão hàng xóm thương tình cho bát gạo nấu cháo. Cháo vừa chín, bọn cai lệ đã ập tới với roi song, dây thừng. Chồng tôi hoảng loạn đánh rơi bát cháo, ngất đi. Tôi van xin khẩn thiết nhưng chỉ nhận lại những cái tát, lời chửi rủa.
Khi chúng xông vào định trói chồng, tôi như con thú mẹ bảo vệ con: "Chồng tôi đang ốm, các người không được phép hành hạ!". Một cái tát giáng xuống khiến tôi nghiến răng: "Mày cứ trói chồng bà đi, bà cho mày biết tay!". Bằng sức mạnh của lòng căm hờn, tôi vật ngã tên cai lệ, quật nhào cả tên tay sai. Chồng tôi sợ hãi khuyên can, nhưng tôi đã quyết: "Thà ngồi tù còn hơn để chúng hành hạ đến chết!".
Bọn chúng hèn hạ bỏ chạy, nhưng vẫn không quên ngoảnh lại đe dọa. Tôi đỡ chồng dậy, nhìn anh húp từng thìa cháo trong nỗi xót xa. Ngoài kia, tiếng khóc than vẫn vọng về - những kiếp người cùng khổ như chúng tôi vẫn đang quằn quại dưới ách áp bức. Nhưng giờ đây, tôi đã biết rằng: có áp bức thì sẽ có đấu tranh!

9. Bài phân tích sâu sắc
Tôi là Lê Thị Đào, người làng gọi là chị Dậu theo tên chồng. Từ một gia đình trung lưu, giờ đây nhà tôi đã trở thành hạng cùng đinh trong làng Đông Xá sau hai đám tang và những trận ốm triền miên của chồng. Mùa thu sưu đến, tiếng trống mõ thúc giục như lưỡi dao cứa vào tim người nghèo.
Cùng đường, tôi đành bán đứa con gái đầu lòng - cái Tý bé bỏng - cho nhà Nghị Quế. Nhưng oái oăm thay, chúng còn đòi thêm suất sưu của người em chồng đã khuất. Chồng tôi bị đánh đập dã man đến thoi thóp, khi được đưa về chỉ như cái xác không hồn. May nhờ bà con giúp đỡ, tôi nấu bát cháo từ nắm gạo thương tình.
Chưa kịp đưa cháo cho chồng, bọn cai lệ đã ập vào với roi song, dây thừng. "Thằng kia! Còn sống đấy à? Nộp tiền sưu!" - tiếng quát của tên cai lệ khiến chồng tôi hoảng loạn ngất đi. Tôi van xin khẩn thiết nhưng chỉ nhận lại những cái tát và lời chửi rủa. Khi chúng xông vào định trói chồng, tôi như con thú mẹ bảo vệ con: "Chồng tôi đang ốm, các người không được phép hành hạ!".
Một cái tát giáng xuống trở thành giọt nước tràn ly. Tôi nghiến răng: "Mày cứ trói chồng bà đi, bà cho mày biết tay!". Bằng sức mạnh của lòng căm hờn, tôi vật ngã tên cai lệ, quật nhào cả tên tay sai. Chúng hèn hạ bỏ chạy, nhưng không quên ngoảnh lại đe dọa.
Chồng tôi yếu ớt khuyên can: "U nó đừng làm thế! Người ta bắt tù bắt tội cho đấy!". Nhưng tôi đã quyết: "Thà ngồi tù còn hơn để chúng hành hạ đến chết!". Ngoài đình, tiếng trống thu sưu vẫn vang lên ám ảnh - một xã hội bất công vẫn đang đè nặng lên kiếp người nghèo khổ. Nhưng giờ đây, tôi đã hiểu: có áp bức thì phải có đấu tranh!

10. Bài phân tích chuyên sâu
Trong tiết trời thu dịu êm của ngày độc lập, lòng tôi bỗng trào dâng nỗi nhớ về những tháng năm đen tối xưa kia. Gia đình tôi từng là hạng cùng đinh khốn khó nhất làng, cơm không đủ no, áo không đủ ấm. Hai đám tang liên tiếp cùng chính sách sưu thuế hà khắc đã đẩy chúng tôi vào bước đường cùng.
Tôi đã phải bán đứa con gái đầu lòng - cái Tý mới bảy tuổi - cho nhà Nghị Quế, bán cả đàn chó con mới mở mắt chỉ để có tiền chuộc chồng. Nhưng oái oăm thay, chúng còn đòi thêm suất sưu của người em chồng đã khuất. Chồng tôi bị đánh đập dã man đến thoi thóp, khi được đưa về chỉ như cái xác không hồn.
May nhờ bà con xóm giềng, tôi có nắm gạo nấu cháo. Nhưng chưa kịp đưa bát cháo đến tay chồng, bọn cai lệ đã ập tới với roi song, dây thừng. "Này, con mẹ Dậu kia, mày có nộp tiền sưu không thì bảo!" - tiếng quát của tên cai lệ khiến chồng tôi hoảng loạn ngất đi. Tôi van xin khẩn thiết nhưng chỉ nhận lại những cái tát và lời chửi rủa.
Khi chúng xông vào định trói chồng, tôi như con thú mẹ bảo vệ con: "Chồng tôi đang ốm, các người không được phép hành hạ!". Một cái tát giáng xuống trở thành giọt nước tràn ly. Tôi nghiến răng: "Mày cứ trói chồng bà đi, bà cho mày biết tay!". Bằng sức mạnh của lòng căm hờn, tôi vật ngã tên cai lệ, quật nhào cả tên tay sai.
Chồng tôi yếu ớt khuyên can: "U nó đừng làm thế! Người ta bắt tù bắt tội cho đấy!". Nhưng tôi đã quyết: "Thà ngồi tù còn hơn để chúng hành hạ đến chết!". Bọn chúng hèn hạ bỏ chạy, nhưng không quên ngoảnh lại đe dọa. Giờ đây nhìn lại, tôi hiểu rằng: khi áp bức đến tận cùng, con người ta sẽ vùng lên như tức nước vỡ bờ!

1. Bài phân tích mẫu mực
Tiếng trống thu sưu vang lên khắp làng như lưỡi dao cứa vào tim những kẻ nghèo khó. Tôi - chị Dậu - từ một gia đình khá giả đã trở thành hạng cùng đinh sau những tang thương và bệnh tật triền miên của chồng. Mùa thu sưu đến, nhà tôi chẳng còn gì để bán ngoài đứa con gái đầu lòng - cái Tý mới bảy tuổi. Lòng người mẹ quặn thắt khi phải đem con đi bán, nhưng nghĩ đến miếng cơm manh áo cho con, tôi đành nuốt nước mắt vào trong.
Nhưng oái oăm thay, bọn cường hào còn đòi thêm suất sưu của người em chồng đã khuất. Chồng tôi bị đánh đập dã man đến thoi thóp, khi được đưa về chỉ như cái xác không hồn. May nhờ bà con xóm giềng giúp đỡ, tôi có nắm gạo nấu cháo. Bát cháo vừa chín, bọn cai lệ đã ập tới với roi song, dây thừng. "Thằng kia! Còn sống đấy à? Nộp tiền sưu!" - tiếng quát của tên cai lệ khiến chồng tôi hoảng loạn ngất đi.
Tôi van xin khẩn thiết nhưng chỉ nhận lại những cái tát và lời chửi rủa. Khi chúng xông vào định trói chồng, tôi như con thú mẹ bảo vệ con: "Chồng tôi đang ốm, các người không được phép hành hạ!". Một cái tát giáng xuống trở thành giọt nước tràn ly. Tôi nghiến răng: "Mày cứ trói chồng bà đi, bà cho mày biết tay!". Bằng sức mạnh của lòng căm hờn, tôi vật ngã tên cai lệ, quật nhào cả tên tay sai.
Chồng tôi yếu ớt khuyên can: "U nó đừng làm thế! Người ta bắt tù bắt tội cho đấy!". Nhưng tôi đã quyết: "Thà ngồi tù còn hơn để chúng hành hạ đến chết!". Bọn chúng hèn hạ bỏ chạy, nhưng không quên ngoảnh lại đe dọa. Ngoài đình, tiếng trống thu sưu vẫn vang lên ám ảnh - một xã hội bất công vẫn đang đè nặng lên kiếp người nghèo khổ. Nhưng giờ đây, tôi đã hiểu: khi áp bức đến tận cùng, con người ta sẽ vùng lên như tức nước vỡ bờ!

2. Bài phân tích sâu sắc
Nhà tôi thuộc hạng cùng đinh nghèo nhất làng, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, lại còn thiếu suất sưu. Mấy ngày nay tôi chạy vạy khắp nơi kiếm tiền nộp thuế cho chồng - anh Dậu. Đến hạn mà chưa đủ tiền, bọn cai lệ xông vào nhà lôi chồng tôi đang ốm ra đình...
Khi chúng trả chồng tôi về, anh chỉ còn là cái xác không hồn. May nhờ bà con giúp đỡ, anh mới tỉnh lại. Bà lão hàng xóm thương tình cho bát gạo, tôi vội nấu cháo hòng cứu chồng qua cơn nguy kịch.
Nhưng chưa kịp đưa cháo cho chồng, bọn cai lệ đã ập tới. Chồng tôi hoảng loạn đánh rơi bát cháo, ngất đi. Tôi van xin khẩn thiết: "Nhà cháu khốn khó, xin các ông thương tình cho khất..." Nhưng chỉ nhận lại những cái tát và lời chửi rủa.
Khi chúng xông vào định trói chồng, tôi như con thú mẹ bảo vệ con: "Chồng tôi đang ốm, các người không được phép hành hạ!". Một cái tát giáng xuống khiến tôi nghiến răng: "Mày cứ trói chồng bà đi, bà cho mày biết tay!". Bằng sức mạnh của lòng căm hờn, tôi vật ngã tên cai lệ, quật nhào cả tên tay sai.
Chồng tôi yếu ớt khuyên can: "U nó đừng làm thế! Người ta bắt tù bắt tội cho đấy!". Nhưng tôi đã quyết: "Thà ngồi tù còn hơn để chúng hành hạ đến chết!".

10. Gợi ý tham khảo số 3 - Hành trình vượt qua nghịch cảnh
Trong cơn cùng cực, tôi buộc phải bán đi đứa con gái yêu cùng ổ chó nhà, thế mà vẫn không đủ tiền nộp sưu cho chồng và cả phần thuế của người em chồng đã khuất. Chồng tôi bị giam cầm nơi đình làng, chịu bao trận đòn tàn bạo. Mãi tới hôm qua, anh mới được bà con khiêng về trong tình trạng thập tử nhất sinh. Nhờ tấm lòng hàng xóm cho bát gạo nấu cháo, anh mới dần hồi sinh.
Khi chồng vừa cầm bát cháo lên, bọn cai lệ cùng tay sai đã ập vào như vũ bão với dây thừng, roi song. Chúng quát tháo đòi tiền sưu, khiến chồng tôi hoảng loạn ngã vật ra. Tên tay sai còn nhục mạ tôi bằng những lời cay độc. Trong tuyệt vọng, tôi chỉ biết khẩn thiết van xin khất thuế.
Nhưng lũ chúng vẫn hung hăng xông tới trói chồng. Tức giận trước sự tàn ác đó, từ sâu thẳm lòng tôi trỗi dậy sức mạnh kỳ lạ. Tôi quật ngã tên cai lệ, vật nhào tên tay sai. Chồng tôi hoảng hốt ngăn lại, nhưng tôi đã kiên quyết: "Thà ngồi tù còn hơn để chúng hành hạ mãi!". Đến giờ tôi vẫn không hiểu sao mình có sức mạnh ấy, có lẽ đó là sự vùng dậy của lòng tự trọng khi bị dồn đến đường cùng.

Có thể bạn quan tâm

Những font chữ đẹp cho tiếng Việt trên Word

Top 5 địa chỉ bánh mì chảo đáng thử nhất Thái Nguyên

Hướng dẫn di chuyển các ô và cột trong Excel

Hướng dẫn tạo và xóa bảng trong Excel

Top 3 cửa hàng cầu lông chất lượng và giá cả phải chăng tại quận Phú Nhuận, TP. HCM
