Top 10 Câu chuyện thực vật giàu ý nghĩa dành cho bé
Nội dung bài viết
1. Truyện Cây Khế
Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ. Khi lớn lên, người anh lấy vợ rồi đòi chia gia tài. Với lòng tham, anh ta chiếm hết nhà cửa, ruộng vườn và của cải, chỉ để lại cho em trai một túp lều cùng mảnh vườn nhỏ với một cây khế ngọt. Dù thiệt thòi, người em không oán trách, chăm chỉ làm thuê và chăm sóc cây khế từng ngày.
– Một năm nọ, cây khế trĩu quả vàng óng, thơm lừng. Người em mừng rỡ định đem bán lấy tiền. Bất ngờ, một con chim phượng hoàng bay đến ăn khế. Người em ngăn lại và nói:
– Chim ơi, ta chỉ có mỗi cây khế này để sống qua ngày. Nếu chim ăn, xin hãy trả lại bằng vật quý giá.
– Chim vừa ăn vừa đáp:
“Ăn một quả, trả cục vàng
May túi ba gang, mang theo mà đựng”
– Sau đó, chim đưa người em đến đảo châu báu. Người em chỉ lấy đầy túi ba gang rồi trở về. Nhờ vậy, anh trở nên giàu có và hào hiệp giúp người nghèo.
– Biết tin em giàu có, người anh liền đổi nhà để lấy cây khế. Năm sau, chim lại đến và lặp lại lời hứa. Tham lam, người anh may túi mười hai gang. Trên đường về, vì quá nặng, chim phượng hoàng không chịu nổi, bực tức hất người anh xuống biển sâu.


2. Truyện Trái Cây Trong Vườn
Một buổi sáng tinh khôi, bé Na tỉnh giấc khi tiếng gáy “Ò…ó…o…” vang lên từ chú Gà Trống. Ánh mặt trời rạng rỡ đầu ngày trải vàng khắp khu vườn. Bé mở to đôi mắt, ngơ ngác tự hỏi: “Bây giờ là mùa gì thế nhỉ?”.
Chị Bướm dịu dàng lướt qua, đôi cánh mượt mà như nhung thì thầm:
– Bé Na yêu quý, em ngủ say quá nên chưa hay rằng thu đã chớm về rồi! Hãy ngẩng lên nhìn bầu trời trong vắt, những áng mây trắng lững lờ bay, làn gió mát lành ôm lấy khu vườn trong yên bình.
Bé Na nhìn quanh, lòng rộn rã:
– Ôi, vườn nhà mình mùa thu thật tuyệt vời!
Na thấy ông Chuối Tiêu ân cần với những nải chuối vàng ươm; bà Hồng Xiêm khoác chiếc áo nâu cũ kỹ mà đầy ấm áp; cô Vú Sữa nép mình sau tán lá tím sẫm, e lệ tỏa sắc lung linh qua giọt sương đọng dưới nắng sớm. Các chị Bướm rộn ràng chuẩn bị xiêm y rực rỡ, chị Hồng kiêu sa trong tấm áo đỏ tươi thắm, còn các anh Roi Đường thì hồn nhiên đùa nghịch trên cành cao.
Bé Na thầm nghĩ: “Mình cũng lớn lên rồi, có thể thấy được bao điều tuyệt vời quanh mình”.
Và rồi, cả khu vườn như đang háo hức đón mùa thu đến, đón ánh trăng rằm lung linh tỏa sáng đêm hội Trung thu bên muôn trái ngọt thơm lành.


3. Búp Măng Non
Bé có từng ngắm cây tre chưa? Tre hiên ngang mọc thẳng, dáng cao vút, lá nhọn và xanh, như những chiến binh nhỏ giữa thiên nhiên. Dẫu mưa dông, gió giật, tre vẫn kiêu hãnh không hề nghiêng ngả.
Từ gốc tre già, những mầm sống mới được sinh ra – đó là những chú măng nhỏ xíu, giấu mình sâu dưới lòng đất. Một ngày nọ, ông Thiên Lôi trên cao vang trống trời: “Thì thùng! Đùng đoàng!”. Tiếng trống khiến măng non giật mình tỉnh giấc.
Những hạt mưa đầu mùa nhẹ nhàng rơi xuống, thấm vào lòng đất ấm. Măng non khẽ cựa mình, uống no nước mưa trong lành rồi bắt đầu hành trình vươn lên ánh sáng. Trong số đó, có một chú Măng tròn trịa, mạnh mẽ, khoác trên mình nhiều lớp áo mềm. Khi chú vừa chuẩn bị chạm đến mặt đất, bất ngờ bị cản lại bởi một vật cứng.
Bạn Giun đất tình cờ bò ngang, nhắc nhở:
– Măng ơi! Trên đầu bạn có tảng đá lớn đó!
– Trời ơi! Giờ mình phải làm sao đây?
– Hãy thử tìm một lối khác mà đi nhé! – Giun mỉm cười khích lệ.
Măng non gắng sức tìm đường vòng qua tảng đá, nhưng đường đi gồ ghề khiến chú mệt lả. Tre mẹ ở phía trên biết chuyện, dịu dàng động viên:
– Con yêu! Mỗi khó khăn là một thử thách giúp con trưởng thành. Hãy mạnh mẽ và kiên cường như mẹ ngày xưa!
Măng non hít sâu, nghĩ ngợi rồi phát hiện dòng nước mưa đang thấm len lỏi qua đất mềm. Chú men theo dòng ấy, vừa đi vừa hy vọng. Và rồi – bừng sáng! Măng non xuyên được lên khỏi mặt đất, ngẩng đầu hít làn gió thu mát lành, lòng hân hoan lạ thường.
Chim Sẻ từ xa bay tới, reo lên:
– Măng ơi, bạn giỏi lắm!
Măng non hạnh phúc mỉm cười. Chú lớn nhanh, vươn mình đón ánh nắng. Từ một búp măng bé nhỏ, chú trở thành cây tre non cứng cáp – mầm xanh trong đại ngàn tre bạt ngàn ngày mai.


4. Cây Gạo Bên Hồ
Bên mặt hồ xanh biếc, một cây Gạo cổ thụ vươn tán rộng che bóng xuống làn nước phẳng lặng. Một ngày nọ, hai chú chim nhỏ ghé đậu trên cành – một chú khoác bộ lông vàng óng, chú kia đỏ thắm rực rỡ. Chim vàng lên tiếng:
– Thật thích làm loài chim, được bay khắp trời, nhìn ngắm bao điều mới lạ. Còn cây cối như bác Gạo chỉ đứng yên một chỗ thì biết gì được!
Chim đỏ mỉm cười đáp:
– Không hẳn vậy đâu! Có những điều bác Gạo biết rõ hơn cả chúng mình đấy!
Chưa kịp dứt lời, cây Gạo khe khẽ rì rào trong gió:
– Nhanh lên các cháu! Chim Cắt đang tới gần!
Chim đỏ vội vã bay vút đi, còn chim vàng cười khẩy:
– Bác này già rồi, lại tưởng tượng linh tinh!
Nhưng chỉ tích tắc sau, chim Cắt lao xuống như tên bắn. May nhờ vướng cành cây, nó chỉ làm rụng vài sợi lông chim vàng, rồi bay vụt mất.
Hai ngày sau, hai chú chim lại quay về trò chuyện. Chim đỏ rủ:
– Ta bay sang bên kia sông xem sao, nghe nói ở đó nhiều châu chấu lắm!
– Nhưng sông rộng, bay qua chẳng may kiệt sức rơi xuống thì sao? – Chim vàng ngần ngại.
Cây Gạo lại khẽ bảo:
– Các cháu hãy bay ngược dòng một đoạn, sẽ thấy một hòn đảo nhỏ. Hãy ghé đó nghỉ chân, rồi mới tiếp tục hành trình.
Chim đỏ cảm ơn rồi làm theo, còn chim vàng lại chủ quan bay thẳng, mệt nhoài, suýt ngã nhào giữa sóng nước.
Hôm sau nữa, cây Gạo hỏi:
– Các cháu biết sắp tới thời tiết sẽ ra sao không?
– Vẫn là trời đẹp thôi, tha hồ ca hát, rong chơi! – Chim vàng lơ đãng đáp.
Cây Gạo điềm tĩnh:
– Ngày kia sẽ rét đấy, hãy chuẩn bị thức ăn dự trữ đi các cháu!
Chim đỏ vội vàng tìm sâu, nhặt hạt, tích trữ đầy tổ. Chim vàng thì vẫn thảnh thơi đùa nghịch. Và rồi gió mùa tràn về, rét căm căm, mưa giăng suốt ngày. Chim vàng đói lả trong tổ, may nhờ chim đỏ chia sẻ đồ ăn mới qua cơn nguy khốn.
Trời hửng nắng, hai chú chim lại về bên cây Gạo. Chim đỏ hỏi:
– Bác chỉ đứng một chỗ, sao chuyện gì cũng biết rõ vậy ạ?
Bác Gạo mỉm cười hiền hậu:
– Bác có nhiều người bạn tốt: mặt hồ giúp bác soi thấy chim Cắt từ xa; đàn chim Cốc kể chuyện vượt sông; những cô Ngỗng Trời di cư luôn báo hiệu rét sắp về… Bác lắng nghe, học hỏi từ tất cả!
Chim vàng hạ giọng:
– Cháu xin lỗi bác. Giờ cháu hiểu rồi!
Từ đó, cả hai chú chim trở thành đôi bạn thân thiết của cây Gạo bên hồ – người thầy trầm lặng nhưng thông tuệ giữa thiên nhiên.


5. Truyền thuyết hoa đào
Ngày xưa, ở phía Đông núi Sóc Sơn, Bắc Việt, có một cây đào cổ thụ sừng sững, cành lá sum suê, vươn rộng che phủ cả một vùng lớn. Cây đào ấy là nơi trú ngụ của hai vị thần linh Trà và Uất Lũy – những đấng bảo hộ linh thiêng trấn giữ vùng đất, luôn dõi theo và che chở cho dân lành.
Sự hiện diện của hai vị thần khiến lũ ma quỷ không dám bén mảng tới gần. Thậm chí chỉ cần thấy bóng cây đào hay một cành nhỏ cũng đủ khiến chúng khiếp vía mà tháo chạy.
Thế nhưng, cứ đến cuối năm, như bao thần linh khác, Trà và Uất Lũy phải rời cây đào để lên thiên đình chầu Ngọc Hoàng. Lợi dụng khoảng thời gian vắng mặt này, lũ yêu ma lại nổi dậy, quấy phá dân gian.
Để tránh bị quấy nhiễu, người dân đã nghĩ ra cách bẻ cành đào mang về cắm trong nhà, tin rằng uy lực từ thần khí còn sót lại nơi cành đào sẽ giúp xua đuổi ma tà. Ai không có điều kiện bẻ cành đào thì sẽ vẽ hình hai vị thần trên giấy đỏ hồng điều và dán ở cửa nhà như một lá bùa trấn trạch.
Dần dần, tục lệ ấy trở thành một truyền thống ngày Tết. Dù về sau người ta không còn tin sâu vào những câu chuyện thần linh hay ma quái nữa, nhưng cành đào nở rộ vẫn là biểu tượng thiêng liêng, mang đến bình an, may mắn cho mỗi gia đình trong những ngày đầu xuân. Hoa đào, hoa mai, câu đối đỏ... tất cả hòa quyện tạo nên không khí Tết đậm đà bản sắc, đầy sắc xuân tươi sáng và niềm tin yêu vào một năm mới tốt lành.


6. Truyện cảm động về cây táo
Thuở xa xưa, có một cây táo to lớn sống giữa khu vườn yên bình. Ngày nào cũng vậy, một cậu bé đến chơi đùa dưới tán cây: leo trèo, hái quả, nằm nghỉ trong bóng mát. Cây táo yêu quý cậu như một người thân, và niềm vui của cây là được thấy nụ cười hồn nhiên ấy.
Rồi thời gian trôi đi, cậu bé lớn lên, rời xa gốc cây, không còn thường xuyên quay lại. Một hôm, cậu trở lại, nét mặt u sầu. Cây táo vui mừng mời gọi:
– Lại chơi với ta đi!
– Cháu không còn là trẻ con nữa, cháu cần tiền để mua đồ chơi.
– Ta không có tiền, nhưng cháu có thể hái tất cả quả táo của ta mang đi bán.
Cậu bé làm theo rồi rời đi, để cây lại với nỗi cô đơn lặng lẽ.
Nhiều năm sau, cậu bé nay đã thành người lớn trở lại:
– Cháu cần một mái nhà cho gia đình.
– Ta không có nhà, nhưng cháu có thể chặt cành của ta để dựng lên mái ấm.
Cậu chặt hết cành cây, và lại rời đi. Cây táo trơ trọi, nhưng vẫn chờ đợi.
Rồi một ngày hè, người đàn ông ấy quay lại, giờ đã già:
– Cháu cần một chiếc thuyền để ra khơi thư giãn.
– Hãy lấy thân ta mà làm thuyền. Cứ đi đi, ta chỉ mong cháu được thanh thản.
Và cây táo chỉ còn lại gốc rễ héo mòn.
Nhiều năm sau nữa, ông lão quay lại, đôi mắt mỏi mệt:
– Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ mong có chỗ ngồi nghỉ.
– Vậy thì gốc cây già này chính là nơi yên lành cho cháu dựa vào.
Ông lão ngồi xuống. Và cây táo mừng đến rơi nước mắt.
Câu chuyện ấy là lời nhắc nhẹ nhàng về tình yêu thương thầm lặng của cha mẹ – như cây táo ấy, luôn hy sinh, luôn chờ đợi, và luôn yêu ta vô điều kiện, dù chỉ còn lại gốc rễ cuối cùng. Hãy sống trọn đạo làm con, đừng để hối tiếc muộn màng.


7. Sự tích cây Thì Là – Bài học từ sự vội vàng
Câu chuyện dân gian Việt Nam về cây Thì Là không chỉ giải thích tên gọi một loài rau quen thuộc, mà còn gửi gắm bài học sâu sắc về tính hấp tấp trong cuộc sống.
Ngày xửa ngày xưa, tất cả cây cối trên trần gian đều chưa có tên. Ngọc Hoàng ra lệnh triệu tập từng loại cây lên thiên đình để ban tên gọi. Cả khu rừng hân hoan, mỗi loài cử đại diện lên nhận tên cho mình.
Trên một bãi đất rộng, cây to cây nhỏ chen chúc đứng chờ. Ngọc Hoàng ngồi trên đài cao, lần lượt chỉ tay và đặt tên:
– Ngươi là cây dừa.
– Còn ngươi là cây cau.
– Cây kia là cây mít…
Ban đầu, Ngọc Hoàng còn thong thả, nói rõ ràng từng câu. Nhưng đặt mãi, trời mỏi mệt, giọng nói cũng ngắn dần:
– Ngươi là cải.
– Ngươi là ớt.
– Ngươi là tỏi...
Cứ thế, các loài cây đều lần lượt có tên. Khi tưởng đã xong, bỗng một cây nhỏ xíu tiến đến, thân mảnh như tăm, lá nhỏ li ti. Ngọc Hoàng ngạc nhiên:
– Nhỏ thế này thì giúp được gì?
Cây nhỏ lễ phép thưa:
– Con tuy nhỏ nhưng không thể thiếu trong những món canh chua, chả cá, chả mực... Vắng con, hương vị món ăn kém hẳn.
Ngọc Hoàng mỉm cười:
– Vậy thì ta sẽ đặt tên cho ngươi là... thì... là...
Chưa kịp nói hết, cây nhỏ đã nhảy cẫng lên, vui sướng chạy đi báo tin:
– Trời đặt tên cho tôi là cây "Thì Là"!
Từ đó, cái tên ấy gắn liền với loài cây nhỏ bé nhưng góp phần tạo nên hương vị đặc biệt cho bao món ngon quê nhà. Đồng thời, truyện nhắc nhở ta: đừng quá hấp tấp, bởi đôi khi chỉ một chút kiên nhẫn cũng làm nên điều hoàn hảo hơn.

8. Gói hạt kỳ diệu – Hành trình của sự sống bắt đầu từ điều nhỏ bé
Bé Vinh nghịch ngợm với những hạt rau nhỏ xíu, ngỡ chúng chỉ như những viên bi bé tẹo chẳng có gì đặc biệt. Nhưng khi bà về, nhìn thấy cảnh ấy liền bảo:
– Đây là hạt giống, bà định trồng để có rau tươi cho cả nhà đấy con à.
Vinh tròn mắt thắc mắc: “Những hạt nhỏ bé thế này lại biến thành cây được sao?”. Bà mỉm cười, từ tốn giải thích:
– Chỉ cần ngâm nước rồi gieo xuống đất, sau một thời gian, chúng sẽ nảy mầm và lớn lên thành cây rau đấy.
Chiều hôm đó, Vinh theo bà ra vườn. Hai bà cháu cùng làm đất, nhặt cỏ và gieo từng hạt nhỏ. Từ hôm ấy, Vinh ngày nào cũng ra vườn ngắm nghía chờ đợi. Đến ngày thứ tư, những mầm xanh non đầu tiên nhú lên khỏi mặt đất. Vinh vui sướng hét lên, chạy vào nhà khoe với cả gia đình như vừa phát hiện ra một điều nhiệm màu.
Chủ nhật tuần ấy, bà ngoại từ quê lên chơi. Vinh nhanh chóng dẫn bà ra vườn, chỉ vào những mầm non với đôi mắt đầy hãnh diện.
Sau đó, Vinh theo bà ngoại về quê chơi nửa tháng. Khi trở về, vừa bước vào nhà, Vinh lao ngay ra vườn. Ngạc nhiên thay, luống rau giờ đã xanh rờn, những cây rau tươi tốt phủ đầy mảnh đất nhỏ. Vinh reo lên:
– Bà ơi! Những cây bé xíu đâu rồi ạ?
Bà âu yếm đáp:
– Chúng lớn rồi đấy con. Nhờ mẹ con chăm bón từng ngày, những hạt bé nhỏ ấy giờ đã trở thành món quà xanh ngát cho bữa cơm nhà mình.
Hôm ấy, trong bữa ăn có đĩa rau xanh mát, Vinh ăn thật ngon miệng. Cậu bé nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc: điều kỳ diệu đôi khi đến từ chính tình yêu thương và sự chăm sóc âm thầm từ những người thân yêu nhất.

9. Nhổ củ cải – Sức mạnh của sự đoàn kết
Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh bên khu vườn ngát xanh, sống một ông bà lão cùng cô cháu gái bé bỏng. Bầu bạn với họ là một chú Chó trung thành, một Mèo con tinh nghịch và một Chuột nhắt lanh lợi.
Vào một buổi thu se lạnh, ông lão mang về một cây củ cải nhỏ và gieo trồng nơi góc vườn. Từng ngày trôi qua, ông kiên trì tưới nước, nhổ cỏ, bắt sâu. Như thấu hiểu tấm lòng ấy, cây cải lớn nhanh vùn vụt, chẳng mấy chốc trở thành củ cải khổng lồ, to chưa từng thấy.
Một sớm tinh mơ, ông ra vườn định nhổ củ cải mang về cho cả nhà. Nhưng ông kéo mãi mà củ cải chẳng nhúc nhích. Ông gọi bà:
– Bà ơi, ra giúp tôi nhổ củ cải!
Bà chạy ra, kéo áo ông, ông nắm cây cải… vẫn không xê dịch.
Cháu gái nghe vậy cũng chạy ra, nắm áo bà, bà nắm ông, ông nắm cây cải… nhổ mãi mà củ cải vẫn ì ra đó. Chó con được gọi tới, ngậm lấy tóc cháu, cả nhóm hợp sức mà vẫn không lay chuyển nổi củ cải gan lì.
Rồi Mèo được gọi tới, Mèo gọi Chuột. Chuột bám đuôi Mèo, Mèo cắn đuôi Chó, Chó ngậm tóc cháu, cháu kéo bà, bà kéo ông, ông kéo cây cải. Một, hai, ba… RẦM! Cây cải bật gốc.
Cả nhà vui sướng nhảy múa quanh củ cải:
“Nhổ cải lên! Nhổ cải lên!
Ái chà chà! Lên được rồi!”

10. Sự tích hoa Cát Tường – Hương thơm của tình mẹ bất diệt
Thuở xa xưa, có hai mẹ con nghèo sống nương tựa nhau trong túp lều tranh. Người mẹ lam lũ làm thuê, dành trọn cuộc đời để nuôi con ăn học với niềm hy vọng mai này con thành đạt, mẹ có chỗ nương thân.
Cậu bé lớn lên thông minh, học giỏi, nổi tiếng là thần đồng và sống rất hiếu thảo. Nhưng rồi tai họa ập đến, cậu đột ngột ra đi. Người mẹ đau đớn vật vã, nước mắt cạn khô, trái tim rách nát vì nỗi mất mát quá lớn.
Bà cầu xin Đức Phật Như Lai cứu con mình. Ngài bảo chỉ có loài hoa tên “Cát Tường” mới có thể đưa con bà trở về. Người mẹ gói ghém hành lý, dấn thân vào hành trình đi tìm loài hoa ấy, băng qua bao miền đất, từ biển xanh đến rừng sâu.
Nhưng nơi nào bà đến, người ta đều lắc đầu. Không ai biết đến loài hoa “may mắn, tốt lành” ấy. Hy vọng hao mòn, sức tàn lực kiệt, người mẹ ngã quỵ bên vệ đường, ánh mắt vẫn hướng về phía xa xăm...
Thân xác bà hóa thành một đóa hoa lạ lùng, đẹp dịu dàng, mang theo cả nỗi bi thương và tình mẫu tử bất diệt. Người đời thương cảm, đặt tên cho loài hoa ấy là hoa Cát Tường – như một lời nguyện cầu cho bình an và sự sống hồi sinh từ tình yêu lớn lao của người mẹ.


Có thể bạn quan tâm

Cách đặt lịch đăng kiểm ô tô trên Zalo để tránh tình trạng chờ đợi lâu

Bí quyết tăng tốc độ uTorrent hiệu quả

Khám phá danh sách các dòng ThinkPad đang thịnh hành hiện nay

Chia sẻ bí quyết lựa chọn máy làm sữa hạt lý tưởng nhất

Top 6 đơn vị tổ chức biểu diễn nghệ thuật chuyên nghiệp tại Hải Phòng
