Top 10 Tản văn hay nhất viết về bình minh
Nội dung bài viết
Ánh bình minh vừa ló rạng, giọt sương còn long lanh đọng trên lá và hoa cỏ. Tiếng chim ríu rít vang vọng, hòa quyện cùng những tia nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua màn sương mờ ảo… Trên các thửa ruộng bậc thang ôm lấy những ngọn đồi, dải vàng lúa chín trải dài, xen lẫn tầng tầng lớp lớp, lung linh tựa những dòng rồng uốn lượn vươn lên đỉnh núi. Cả Mù Cang Chải bừng sáng trong ánh nắng sớm, từng tia nắng xuyên kẽ lá vẽ nên những hình ảnh huyền ảo, nhuộm vàng triệu triệu bông lúa nghiêng mình trong vũ khúc của gió thu. Cơn gió ấy mang theo hương lúa ngọt ngào, dịu dàng vờn qua cánh đồng, mơn man núi rừng và lặng lẽ đưa mây trôi thấp xuống ruộng lúa chín như dát vàng, tạo nên bức tranh Tây Bắc mộng mơ, ngập tràn hương sắc đất trời.
6 giờ rưỡi sáng, An tỉnh dậy, hít căng lồng ngực không khí trong lành se lạnh. Cô bước ra cửa nhìn xa xa, chuẩn bị cùng Huy - người anh kết nghĩa, và bà mế dẫn đường lên đồi Mâm Xôi La Pán Tẩn để hiện thực hóa giấc mơ vẽ lại mùa vàng Mù Cang Chải, “Thiên đường ruộng bậc thang.” Bình minh nơi đây không chỉ là ánh sáng của sự sống, mà còn là nguồn cảm hứng bất tận, khiến tâm hồn An tràn đầy bình yên và niềm hy vọng mong manh trong những ngày cuối đời. Huy cũng vừa thức giấc khi nghe tiếng bước chân của cô, nhìn theo ánh sáng bình minh lan tỏa trên những ngọn đồi xa xa, An cảm nhận sâu sắc tình yêu thiên nhiên, đặc biệt là vùng Tây Bắc – nơi mây trời giao hòa như tiên cảnh giữa trần gian.
Chiều tối hôm qua, An và Huy đến Mù Cang Chải và may mắn được trọ tại nhà bà mế người H’Mông gần đồi Mâm Xôi, khi các homestay quanh vùng đã kín chỗ. Mù Cang Chải, huyện xa nhất của Yên Bái, nằm phía tây tỉnh với diện tích hơn 1.197 km² và dân số gần 64 nghìn người, nổi tiếng với những thửa ruộng bậc thang kỳ vĩ như đồi Mâm Xôi, Tú Lệ, Lìm Mông, đẹp nhất vào cuối thu khi lúa chín vàng rực rỡ, tổ chức lễ hội “Bay Trên Mùa Vàng” thường niên từ năm 2013 – di sản phi vật thể quốc gia.
Đứng trên đỉnh đồi, An rưng rưng nước mắt như trẻ thơ, từng nét vẽ theo những bậc thang lúa chín như hòa quyện nỗi xúc động và hạnh phúc riêng biệt. Huy lặng lẽ quay đi giấu giọt lệ, như tiếng khèn H’Mông vang vọng trong nỗi lòng biết trước cuộc đời sẽ vĩnh viễn chia xa từng bình minh mỗi ngày.
Mù Cang Chải ẩn mình giữa hai sườn núi với những bản làng yên bình, bao phủ bởi biển mây bồng bềnh mát lạnh. Con đường đến đây qua Lào Cai, Sa Pa, đèo Ô Quy Hồ, Tân Uyên, Than Uyên rồi mới tới Mù Cang Chải. Bà mế già kể ba con đường lên đồi Mâm Xôi La Pán Tẩn đều dốc, trơn trượt vào mùa mưa, phương tiện chủ yếu là xe máy. Sự kiện “Bay Trên Mùa Vàng” thu hút đông đảo du khách và dân địa phương muốn chiêm ngưỡng toàn cảnh thung lũng Lìm Mông vàng óng dưới biển mây và ánh bình minh rực rỡ.
Mùa thu hoạch, lúa chín lan tỏa như những gợn sóng nhấp nhô, say đắm lòng người như mê cung mê hoặc. Ruộng bậc thang như tấm khăn choàng ấm ôm lấy núi, dát vàng ánh nắng xua tan mây mù, vẽ nên bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, hài hòa giữa mây trời, lúa vàng và tiếng suối róc rách bên bờ.
Dù sức khỏe có hạn, An vẫn kiên trì chinh phục từng đoạn đường bằng nghị lực và tình yêu mãnh liệt dành cho Tây Bắc, mong lưu giữ những khoảnh khắc tuyệt đẹp của núi rừng, của con người và bình minh mùa vàng trên bức tranh của mình – dấu chân của tâm hồn, nơi chỉ có tình yêu thương.
Dù chưa kịp thưởng thức xôi nếp Tú Lệ, gà đồi hay lợn bản, An vẫn mong muốn đi tiếp để cảm nhận, để khắc ghi, để yêu thương trọn vẹn nơi đồi Mâm Xôi La Pán Tẩn, Thác Pú Nhu, Lìm Mông và đồi Xán Nhù – “góc ảnh huyền thoại” của nhiếp ảnh gia. Cô nắm chặt bức tranh, nở nụ cười mãn nguyện khi Huy nhìn thấy ánh sáng niềm tin và hy vọng rực rỡ không chỉ trên bức vẽ mà còn trong đôi mắt trong sáng của cô.
Hoàng hôn buông tím nhẹ nhàng, khép lại ngày dài trên biển lúa vàng Mù Cang Chải. An và Huy lặng lẽ quay đầu nhìn nhau trong tĩnh lặng, để triệu triệu bông lúa say ngủ và ướp hương thơm ngọt ngào, gửi trao tình yêu thương cho bình minh ngày mai – niềm tin An tin rằng sẽ mãi mãi rực rỡ trong lòng đất trời Tây Bắc.
Lê Minh


2. Sớm mai tĩnh lặng trước hiên nhà
Một sớm mai thức giấc giữa mái nhà xưa cũ, tôi bước ra hiên theo thói quen cũ. Nắng sớm mỏng như tơ, len lỏi qua kẽ mắt, chảy tràn trên sàn nhà, hôn nhẹ lên những chiếc lá răng cưa, và đóa ti gôn còn ướt sương. Những hình khối ánh sáng lấp lánh – hình chữ nhật, hình tròn, hình trái tim… – nhảy múa theo bước chân tôi trên nền gạch cũ kỹ. Tôi giơ tay đón nắng, như thể giữ lấy một mảnh hồn xưa đang quay về, và để mặc làn mát len qua từng thớ da mong manh.
Đất mẹ truyền lên những luồng khí mát lành, đánh thức trong tôi một phần ký ức ấu thơ, dù giờ đây tôi là người đàn bà ba mươi lăm tuổi mang những nếp nhăn lặng lẽ. Thời gian đã để lại dấu vết, nhưng tâm hồn vẫn neo về bến bờ tuổi nhỏ. Những buổi sáng bình yên nơi hiên nhà, cha mẹ già thong thả tập dưỡng sinh, còn tôi ngồi đếm nắng rơi, lặng ngắm vạn vật được gột rửa qua màn sương đêm, để rồi một ngày mới lại bắt đầu thật trong trẻo.
Bình minh đến, tiếng dế ngân nga từ đồng vắng, cây lá vươn mình, những giọt nắng đầu tiên hong khô mí mắt già nua, vuốt ve hoa cỏ như lời chào dịu dàng. Mọi ồn ào rồi sẽ lùi xa, chỉ còn lại sự bình yên từ trong sâu thẳm – nơi cái tôi chân thật được tắm gội bởi ánh sáng đầu ngày. Tôi bước chân trần, nhẹ nhàng trên nền nắng, như thể đang tìm lại những hình ảnh đã xa. Mẹ mỉm cười, cha cười hiền, tôi vẫn là đứa bé năm nào nô đùa trước hiên.
Ti gôn vẫn vẽ bóng lên tường, như chưa từng rời xa. Tôi đã đi, đã đổi thay, đã quên, đã nhớ. Nhưng mái nhà xưa vẫn nguyên vẹn, đón tôi về mỗi sáng. Trong làn nắng se lạnh của một sớm thu trong trẻo, tôi lại được nghe nắng chuyện trò, thì thầm về yêu thương, về khởi đầu, về lòng dịu êm. "Ngày hôm qua qua rồi cô bé ạ", nắng nói. Tôi mỉm cười, bước giữa hiên nhà ngập nắng, ôm lấy một ngày mới – nơi tình yêu khẽ tràn dâng.
Trần Hiền


3. Bình minh là khoảnh khắc thanh sạch và dịu dàng nhất của ngày mới
Bình minh luôn là thời khắc tinh khôi và nhẹ nhàng nhất trong ngày. Khi ánh sáng đầu tiên len lỏi qua lớp sương mỏng, cảnh vật như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Không khí trong lành, gió mát thoảng qua khẽ lay những hạt sương còn đọng trên lá. Mọi thứ dường như lắng lại để bắt đầu một vòng quay mới thật dịu êm.
Tiếng gà gáy vọng xa, tiếng xe cộ lác đác khởi động ngày mới, tiếng lá rung khẽ như lời chào bình minh. Ánh nắng chưa gắt, chỉ nhẹ như bàn tay vuốt ve vạn vật. Trời không rực rỡ như chiều tà mà trong sáng, thuần khiết. Mây sớm nhuộm hồng nhẹ, mềm mại như dải lụa mỏng, ánh sáng xuyên qua từng tầng mây, nhẹ nhàng phủ lên không gian.
Hãy đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc thần kỳ này. Thức dậy sớm hơn một chút, mở cửa sổ để ánh nắng và làn gió tinh khôi ùa vào. Khởi động nhẹ nhàng cơ thể, chuẩn bị một bữa sáng giản dị. Không vội vàng, không căng thẳng, chỉ là một sự khởi đầu thanh thản cho ngày mới. Chỉ cần vậy, bạn đã khác biệt với phần lớn thế giới còn đang vội vã ngoài kia.
Cơ thể cần dưỡng nuôi mỗi ngày, tinh thần cũng thế. Một tâm hồn được chăm chút sẽ giúp bạn sống trọn vẹn và ý nghĩa hơn. Sức khỏe thể chất là quan trọng, nhưng sức khỏe tinh thần mới là gốc rễ giúp bạn vững vàng. Bạn không cần giàu sang hay danh vọng, chỉ cần sống sâu sắc, sống có nhận thức – hạnh phúc sẽ hiện hữu.
Hãy dành cho mình những buổi sáng trọn vẹn, không vướng bận, không lo toan. Hít thở thật sâu, gác lại mọi thứ và sống chậm. Đó là liều thuốc chữa lành quý giá nhất. Trước khi bước ra khỏi nhà, hãy nhủ với lòng: dù ngoài kia có nắng hay mưa, tôi vẫn sẽ an nhiên tiếp bước.
Chay Mộc


4. Tôi tỉnh dậy giữa ánh sáng bình minh
Ánh dương rạng rỡ nơi cuối trời soi rọi xuống mặt biển long lanh như chiếc gương khổng lồ. Trái tim tôi, sau bao giông bão, phút chốc lặng yên. Nhìn bầu trời xanh trong, giọt nước mắt cuối cùng cũng thôi rơi, lặng lẽ hòa vào nhịp vỗ dịu dàng của từng con sóng. Thời gian cứ thế trôi đi, kéo theo tuổi trẻ lặng lẽ. Có những khoảnh khắc khiến hơi thở tôi nghẹn lại, đôi chân như lạc bước giữa ngưỡng cửa của hạnh phúc, luôn tìm cách né tránh ánh nhìn định kiến của đời. Và chính trong bình yên ấy, tôi tìm lại mảnh tâm hồn bị che phủ bởi thực tại khắc nghiệt.
Tôi hiểu ra rằng, Thượng đế không ban phát công bằng, mà là chính ta lựa chọn kiên trì và đi tiếp. Ta tự chắt chiu yêu thương từ người khác và từ chính mình. Có mệt không? Có chứ. Nhưng nếu không tiếp tục, trái tim này sẽ chẳng còn lý do để đập. Giữa thành phố ồn ào, tôi mong một khoảng lặng để hồi tưởng và chiêm nghiệm. Biết đâu, ngay trong giây phút lắng đọng đó, tôi sẽ tìm ra con đường đúng cho hành trình vẫn đang dang dở.
Biển rộng bao la có thể ôm trọn mọi ưu phiền của tôi. Dẫu biết mình nhỏ bé, tôi vẫn muốn là đóa hướng dương nhỏ nhoi, mạnh mẽ hướng về mặt trời. Chỉ có như thế, tôi mới không tiếc nuối ngày mai. Những thử thách, nếu không thể né tránh, thì hãy vượt qua với lòng kiên định và ánh sáng trong tim.
Cuộc sống là chuỗi thời khắc nối dài, ai cũng để lại dấu vết của riêng mình. Ta không cần hiểu hết thế giới, chỉ cần hiểu chính mình. Giữa bao điều trái ngược, tôi sẽ giữ vững bản thể – điều không gì có thể đánh gục. Từ đó, tôi vững tin sống, đón nhận từng khoảnh khắc quý giá mà cuộc sống trao tặng. Bởi hạnh phúc, nhiều khi đến một cách thật âm thầm mà sâu lắng.
Mỗi sớm bình minh, tôi sẽ chào ngày mới bằng một nụ cười dịu dàng, bằng sự lắng nghe và bằng ánh mắt thấu cảm. Ngày mai là điều bí ẩn, nhưng hiện tại là món quà. Tôi chọn tận hưởng từng phút giây hiện hữu. Và rồi khi chiều xuống, tôi sẽ lại ngồi trước biển, ngắm hoàng hôn như nhìn vào kết thúc của một kiếp người, để thấu hiểu sâu sắc giá trị của sự sống. Dẫu trải qua bao biến động, điều duy nhất cần giữ gìn, chính là tâm hồn thuần hậu ta từng có thuở ban đầu.
Ngày hôm qua không hề biến mất, nó vẫn ở đó – cùng tất cả những vui buồn bạn từng trải. Chỉ cần ngoảnh lại, bạn sẽ thấy. Nhưng rồi hãy bước tiếp, bởi tương lai vẫn đang dang tay chờ đón bạn chinh phục.
- Hoàn -


5. Tiếng gà đánh thức ánh bình minh
Người ta thường ví tiếng gà gáy là âm thanh đầu tiên gọi dậy bình minh, như một lời nhắc nhẹ rằng cuộc đời đang chờ ta phía trước. Nó đánh thức không chỉ ngày mới, mà cả một mùa xuân bất tận đang khẽ khàng trỗi dậy từ quê hương yêu dấu…
Hai mươi năm rồi tôi và em mới lại có dịp trở về căn nhà xưa trong khung cảnh giản dị ngày ấy. Sáng sớm, giữa làn sương mỏng và hơi lạnh mơn man, ánh mắt em như lạc về xa xăm: “Ở đây buổi sáng thức là nghe tiếng gà gáy anh ạ!”. Có lẽ âm thanh ấy đã gọi dậy cả miền ký ức tuổi thơ đầy háo hức và trong trẻo trong em. Thế mà suốt những năm tháng sống giữa thành thị, chưa một lần tôi nghe em nói nhớ nhà…
Tôi bất chợt nhớ về câu chuyện con gà trống của người bạn xóm bên. Anh ấy thương con, nên đã tìm về một chú gà có bộ lông độc đáo. Tiếng gáy vang lên mỗi sáng khiến lũ trẻ vui thích vô cùng. Nhưng cũng chính âm thanh ấy lại trở thành cái gai trong mắt vài người lớn mất ngủ. Một ngày nọ, tiếng gáy bỗng tắt. Người ta chỉ còn thấy chiếc nồi hầm măng bốc khói và ánh mắt trẻ thơ đỏ hoe vì mất đi người bạn nhỏ thân thương…
Năm ngoái, trong chuyến về ăn Tết, người anh định cư ở Mỹ kể tôi nghe chuyện một người bạn già xa xứ. Một sớm nọ, khi lái xe đến sở làm, ông chợt nghe tiếng gà gáy vẳng qua. Tim ông bỗng nhói lên nỗi nhớ quê hương đến quặn thắt. Tối đó, ông kể cho các con về gà, về làng quê, về đồng ruộng và cả những điều mà lũ trẻ chưa từng biết tới. Họ lái xe đến tận ngôi nhà có tiếng gà gáy, ngồi lặng im chờ đợi. Và khi âm thanh “ò ó o” cất lên, mắt ông rưng rưng, lòng dâng đầy cảm xúc…
Nhiều sáng sau, ông vẫn tiếp tục đợi, nhưng chỉ còn một mình. Bọn trẻ đã bị cuốn theo trò chơi hiện đại. Ông thì vẫn ở đó – đón chờ tiếng gáy như đón về miền ký ức xưa cũ, để tự mình khóc một mình trong lặng lẽ.
Sáng nay, khi em tôi bồi hồi vì một âm thanh xưa cũ, tôi hiểu rằng tiếng gà ấy không chỉ đánh thức ngày mới, mà còn khơi dậy trong mỗi người một miền quê sâu lắng, một bình minh không bao giờ ngủ quên.
Nguyễn Thanh Xuân


6. Khoảnh khắc đón bình minh
Có một sáng nọ, tôi bất chợt nhận ra những giấc mơ của mình đã trở thành tập nhật ký cũ kỹ – nơi chất đầy lo âu, phiền muộn, như thể tôi đã viết lên từng trang mộng mị những chồng chéo của ngày hôm qua. Sáng dậy mỏi mệt, đôi mắt cay, tâm hồn rối ren.
Bước ra phố, tôi bắt gặp những ánh nhìn xa lạ, vô định dưới những ánh đèn đỏ. Người ta cứ thế gọi tên màu đỏ – sắc màu của thử thách – như một bức tường vô hình chặn lại dòng chảy nhẹ nhàng của bình minh. Có lẽ ai cũng từng mong sáng nay là thứ Bảy, để được nằm nán thêm trên giường. Nhưng nếu ngày nào cũng là cuối tuần, ta sẽ bỏ lỡ bao nhiêu bình minh đáng giá trong đời?
Góc quê xa, mẹ gọi dặn nhớ ghé lấy ít thức ăn bà gửi. Mẹ luôn chăm chút bằng tình yêu không lời. Còn bố – giản đơn và lạnh lùng – chỉ buông một câu: "Sao không chịu dậy sớm mà làm việc?”. Một thế hệ radio đeo chéo, xe đạp cà tàng không thể hiểu được nhịp sống công nghệ 4.0 của tôi – một người bận rộn trong guồng quay bất động sản.
Rồi một hôm, khu phố mất điện. Tôi phải đi nằm sớm. Không kéo rèm. Ngoài kia, ánh trăng lặng lẽ trườn qua khung kính, như thể thời gian đang quay lại. Tôi nhớ đến anh trai – người đã quen với nhịp sống của người làm nông, người từng nhìn tôi với ánh mắt bao dung và buông lời nhắc: “Sinh hoạt thế là bất thường!”. Tôi cười. Thế nhưng, chính tôi mỗi khi dẫn khách đến xem nhà, vẫn không quên khép lại bằng câu quen thuộc: “Anh chị sẽ được ngắm bình minh mỗi sáng từ chính căn hộ này…”
Tuổi thơ tôi là những buổi sáng không mưa, hai anh em cùng nhau chạy lên đồi đợi mặt trời ló rạng phía mỏm đá. Tôi từng hỏi anh: “Sao phải lên đây?”, anh cười: “Anh đã hẹn với bình minh rồi!”. Một đứa trẻ sẽ lớn lên theo điều nó tin là thật, rồi khi trưởng thành, lại quên đi những điều trong trẻo nhất. Nhưng đến một lúc nào đó, ta lại muốn tin trở lại – như đứa trẻ xưa.
Sáng ấy, tôi thức dậy không kéo rèm, lòng không còn trĩu nặng. 5 giờ sáng, tôi khoác áo, cầm chìa khóa và lao nhanh ra xe. Khi tới quê, trời vẫn chưa sáng hẳn. Tôi chạy lên đồi – nơi xưa kia tôi từng hẹn với bình minh. Anh trai tôi đã đứng đó, bên những đứa cháu nhỏ với đôi mắt lấp lánh. Tôi đã trở về – để cùng họ đón một sớm mai rực rỡ, như một lời hẹn không bao giờ quên…
Tản văn của Bùi Việt Phương


7. Sớm mai tỉnh lặng
Sau bao đêm dài trằn trọc cùng ánh sáng xanh của điện thoại, tôi chỉ thiếp đi khi tiếng tích tắc nhẫn nại của kim đồng hồ vang lên giữa đêm khuya. Và thế là sáng hôm sau lại bắt đầu bằng cơn uể oải khi bình minh đã len qua kẽ lá. Tôi chợt nhận ra, đã bao lâu rồi mình chẳng còn dậy sớm để ngắm ánh nắng đầu ngày?
Hôm đó, có điều gì thật khác. Trong giấc ngủ mơ màng, tiếng chim ríu rít gọi tôi tỉnh giấc. Một làn hương nhẹ thoảng qua cửa sổ – trong trẻo, tinh khôi như nắng sớm – khiến tôi mở mắt. Chân trần bước ra hiên nhà, làn gạch mát lạnh dưới chân khiến tôi như bừng tỉnh. Hóa ra, mùi hương ấy đến từ giàn lan và cây hoa dẻ trước sân đang rực rỡ nở bung. Mẹ tôi đã dậy từ sớm, tay thoăn thoắt chuẩn bị đi chợ. Tôi hỏi vu vơ: “Hoa hôm nay thơm thế mẹ nhỉ?”. Mẹ cười hiền: “Mùa này sáng nào chẳng thơm, chỉ là con hôm nay chịu dậy sớm nên mới biết đấy thôi.”
Tôi ngồi lặng yên, tận hưởng một khoảnh khắc tưởng như đã bị quên lãng. Ngước lên cây vú sữa, thấy gia đình chim sâu ríu rít, lòng tôi chợt lặng. Nhưng rồi một thanh âm xa lạ kéo tôi ra khỏi mạch suy nghĩ – tiếng chim bắt cô trói cột vọng lại từ vườn sau. Tiếng hót thân quen như một lời gọi từ tuổi thơ. Tôi chợt nhớ về bà nội và những lần bà kể chuyện về loài chim ấy – một âm thanh từng thân thuộc, nay tưởng đã lặng im, hóa ra chỉ là tôi không còn đủ lặng để lắng nghe.
Tiếng rao của các bà các mẹ đi chợ sớm vang lên, nhộn nhịp mà thân quen. Ở quê tôi, người ta họp chợ từ rất sớm – lúc mặt trời còn ngái ngủ. Đi chợ sớm không chỉ để mua được thực phẩm tươi ngon nhất, mà còn là cách người ta giữ gìn một nhịp sống yên bình. Tôi hít căng một hơi, để mùi hương buổi sớm len vào thật sâu trong lồng ngực. Mỗi khớp xương như được đánh thức. Đã bao lâu rồi tôi không chạy bộ, không nghe tiếng chân mình chạm đất mỗi sớm mai?
Quét sân xong, tôi nhìn đồng hồ – mới hơn 6 giờ. Hóa ra, dậy sớm là có thể làm được nhiều điều như thế. Tôi chợt ngẫm, có lẽ mình chưa từng quá bận rộn, chỉ là lấy sự lười biếng làm cái cớ cho những điều bị bỏ quên. Từ hôm đó, tôi bắt đầu nhắc mình sống chậm lại – bắt đầu bằng việc thức dậy sớm để đón những buổi sáng an yên và tươi mới như hôm nay…
KHÁNH LỘC


8. Ánh bình minh
Ngay cả trong những lúc mỏi mệt nhất hay hân hoan nhất, con người vẫn mong một lần được chiêm ngưỡng bình minh — khoảnh khắc rực rỡ và trong trẻo nhất trong vũ trụ này.
Ánh dương ấy không chỉ mang theo sự sống, mà còn là nguồn động lực tinh thần, khiến ta tin rằng sau đêm dài tăm tối, mặt trời lại mọc, ngày mới lại về với bao hy vọng.
Bình minh mang theo cảm giác an yên và ấm áp, như thể cả vũ trụ đang vỗ về, che chở con người. Khi ánh sáng đầu tiên rọi xuống mặt hồ hay biển cả, vẻ đẹp ấy như một phép màu – tấm gương thiên nhiên phản chiếu hàng triệu sắc màu lấp lánh không ngừng biến đổi.
Từ ánh đỏ rực rỡ khi mặt trời mới ló dạng, chuyển dần sang sắc vàng óng ánh như lòng đỏ trứng, rồi nhuộm mây trời bằng sắc xanh pha tím dịu dàng. Cả bầu trời như một bức tranh chuyển màu, từng chút một, cho đến khi mọi cảnh vật bừng sáng rạng ngời.
Trong vòng quay của một ngày, có lẽ hai khoảnh khắc khiến lòng người rung động nhất là hoàng hôn và bình minh. Hoàng hôn mang chút buồn lắng, khiến người ta bâng khuâng tiếc nuối. Còn bình minh lại thắp lên hy vọng – một khởi đầu mới mẻ, đầy năng lượng.
Khi ngắm bình minh, ta như thấy bóng mình lùi về sau – những phiền muộn, lo âu cũng theo đó mà tan biến. Trong giây phút ấy, tuổi tác dường như không tồn tại. Bởi bình minh, tự bao giờ, vẫn luôn tươi mới, rực rỡ và chưa từng cũ kỹ…
Lê Minh


9. Rạng đông bên khung cửa nhỏ
Ngày nào cũng thế, khi phố xá còn say giấc, nó đã lặng lẽ đạp chiếc xe cũ kỹ trên con đường vắng. 5h30 sáng, nó đã có mặt tại chỗ làm, mở máy, rồi không quên hé toang những ô cửa để đón bình minh đầu ngày.
Xứ Bắc này, hè nắng như thiêu, đông lạnh đến tê người. Nhưng ngay cả trong cái rét cắt da, bình minh vẫn mang vẻ đẹp riêng. Sáng sớm, sương lững lờ như dải lụa mềm, len lỏi qua từng tán cây, phủ nhẹ trên những chiếc lá còn đang ngái ngủ. Khi mặt trời bừng tỉnh, đỏ rực như một thau đồng khổng lồ, mọi thứ như bừng lên trong chiếc áo ánh sáng rạng ngời – ấy là lúc bình minh thật sự đến.
Chẳng rõ vì sao nó mê ngắm bình minh đến vậy. Sáng nào cũng thế, kê chiếc ghế cạnh khung cửa, ngồi thinh lặng ngắm trời đất chuyển mình. Từ lúc trời còn mờ mịt, cho tới khi vầng dương dần hé, nắng vàng len lỏi qua từng kẽ lá, sương tan chầm chậm và mặt đất bừng sáng bởi những “bông hoa nắng”.
Ánh mắt nó dõi theo từng đám mây trôi, từng giọt sương còn đọng, từng tia nắng khẽ chạm mặt đất. Mỗi sáng, bầu trời như một bức tranh mới, dịu dàng mà sâu lắng – như một thước phim lặng lẽ đổi màu.
Dẫu đã đi qua tuổi 40, lòng nó chẳng còn mộng mơ như thuở trước. Nhưng chính những giây phút bên khung cửa ấy, nó lại tìm thấy bình yên. Nó từng trải, từng va vấp, và giờ đây chỉ cần mở toang ô cửa, thấy mặt trời lên là lòng đã an yên, đủ đầy. Bởi: "Biết đủ thì lòng sẽ vui".
"Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương"
Huế Phương


10. Ánh sáng đầu ngày
Công việc của tôi bắt đầu sớm, thường rời nhà lúc 5h30 sáng. Trên đường đến nơi làm việc, tôi lặng nhìn cuộc sống đang dần thức giấc cùng bao người khác. Dù phố vắng, nhịp sống bình minh vẫn rộn ràng với bao câu chuyện, công việc và con người.
Một lần đi qua cầu vượt, tôi bắt gặp tia nắng đầu tiên của bình minh. Ánh sáng yếu ớt nhưng đủ làm bừng sáng góc trời. Dưới những đám mây còn mờ ảo, cảnh tượng ấy như một bức tranh sống động khiến tôi muốn dừng lại, ngắm nhìn mãi không rời. Tôi ước mình có thể khắc họa khoảnh khắc ấy trong tranh, để giữ mãi nét đẹp tinh khôi của thiên nhiên.
Ánh sáng ấy như niềm hy vọng mới, báo hiệu một ngày tươi sáng sắp bắt đầu, cũng như tương lai rộng mở trước mắt mỗi chúng ta. Dù hôm qua ra sao, có thể khó khăn hay thất bại, hôm nay lại là cơ hội để bắt đầu lại, để đổi thay và vững tin bước tiếp. Thành công không phải lúc nào cũng đến ngay, nhưng niềm tin vào bản thân, sự kiên trì sẽ dẫn lối cho ta trên con đường không bằng phẳng.
Cuộc sống vẫn trôi, mặt trời ngày mai vẫn sẽ mọc, mang theo những cơ hội mới. Quan trọng là hôm nay ta làm gì, dù vấp ngã, dù khó khăn, miễn là ta đứng lên bước tiếp, tương lai sẽ thay đổi. Mọi cố gắng hôm nay chính là nền móng cho ngày mai tươi sáng.
Hôm nay, trong giây phút ngắn ngủi nhìn bình minh, tôi cảm nhận được vẻ đẹp giản dị mà sâu sắc. Đã lâu rồi tôi quên mất việc ngắm nhìn ánh sáng tự nhiên mà đất trời ban tặng. Lòng tự nhiên chùng xuống một chút, tiếc nuối những khoảnh khắc quý giá bên người thân mà ta vô tình bỏ lỡ.
Khi tia nắng ló rạng, tôi thấy lòng dâng trào những suy nghĩ về tương lai, về con đường mình chọn. Có lúc mơ hồ, hoang mang, sợ hãi thất bại và nghi ngờ bản thân. Nhưng ánh sáng đầu ngày như ngọn lửa nhỏ thắp sáng niềm tin trong tôi – tin rằng dù giông bão, dù thử thách, tôi vẫn sẽ kiên cường bước tiếp và cuộc sống sẽ đơm hoa kết trái.
Một ngày mới đang mở ra…
Đông Phong


Có thể bạn quan tâm

Sữa tắm Perspi-Guard Odour Control Body Wash - Giải pháp hoàn hảo để ngăn ngừa mùi cơ thể và khử mồ hôi hiệu quả.

Khám phá tính năng chuyển đổi tiền tệ thông minh với Google

Cách tạo khung cho văn bản trong Word một cách đơn giản và hiệu quả, giúp bạn làm nổi bật nội dung trang bìa hoặc các đoạn văn bản cần thiết.

Khám phá 3 phương pháp dưỡng trắng da hiệu quả với mật ong ngay tại nhà

Hướng dẫn viết số mũ trong Word một cách đơn giản và hiệu quả.
