Top 12 bài văn cảm nhận sâu sắc về đoạn trích "Con chó bấc" (Lớp 9) hay nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn cảm nhận của em về đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 4
Mỗi chúng ta đều cảm thấy xúc động trước tình bạn sâu sắc giữa Santiago và đàn cừu của anh ấy. Và lần nữa, tình cảm giữa con người và loài vật được tái hiện đầy sâu sắc qua đoạn trích “Con chó Bấc” từ tác phẩm “The Call of the Wild” (“Tiếng gọi nơi hoang dã”). Ta không thể không ngạc nhiên trước sự thông minh và sự thay đổi trong tâm hồn của chú chó Bấc.
Cuộc gặp gỡ giữa Bấc và Giôn Thooc-ton là một vận may lớn đối với Bấc, vì Thooc-ton chính là “một người chủ lý tưởng”. Trong suốt cuộc đời, Bấc chưa từng gặp ai yêu thương nó như Thooc-ton. Với những người chủ cũ, như ông Thẩm, đó chỉ là sự chăm sóc theo trách nhiệm; với những đứa trẻ của ông, đó là nghĩa vụ; còn với những người như Pe-ron, Pho-rang-xoa, E-cot, họ chỉ xem Bấc như một công cụ kinh tế. Nhưng với Thooc-ton, ông đối xử với Bấc như một thành viên trong gia đình, đầy yêu thương và trân trọng. Cách ông trò chuyện với đàn chó, đối xử với chúng như những người bạn thân thiết, khiến ta cảm nhận rõ tình cảm chân thành và sự thân mật trong mối quan hệ ấy.
Những cuộc trò chuyện thân mật ấy giúp ta nhận ra rằng tình cảm của Thooc-ton đối với Bấc không chỉ là những lời nói, mà là những hành động thể hiện tình yêu thương. Những cử chỉ như “túm chặt lấy đầu, dựa đầu anh vào đầu nó” không chỉ đơn thuần là sự vuốt ve, mà là sự bộc lộ tình cảm sâu sắc từ trái tim nhân hậu. Thooc-ton không chỉ cứu sống Bấc mà còn dành cho nó tình thương như một người cha yêu thương con cái mình. Chính những cử chỉ đầy yêu thương này đã tạo ra sự kết nối mạnh mẽ giữa họ.
Nhà văn Jack London thực sự tài ba khi khắc họa thế giới nội tâm của loài vật. Bấc, trong vòng tay của Thooc-ton, đã thực sự được thuần hóa và trở nên khác biệt. Khi chú chó vui đùa, nó không chỉ đáp lại tình cảm của chủ, mà còn thể hiện một tình yêu chân thành qua những hành động độc đáo như “há miệng ra cắn lấy bàn tay, ép răng xuống thật mạnh”. Đó là cách Bấc thể hiện tình cảm, và Thooc-ton, với sự hiểu biết sâu sắc, xem đó như một cử chỉ âu yếm.
Không chỉ con người, mà ngay cả loài vật cũng có những cảm xúc riêng biệt. Bấc, với sự nhạy cảm của mình, đã cảm nhận được tình cảm của Thooc-ton và luôn mong muốn sự chăm sóc từ người chủ mà nó yêu quý. Những lúc Bấc nằm bên cạnh, chăm chú theo dõi Thooc-ton, không chỉ là hành động của một con vật trung thành, mà còn là sự tôn thờ, sự ngưỡng mộ đối với người chủ yêu thương mình thật lòng. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là sự phục tùng, mà là một tình cảm đặc biệt, sâu sắc, được xây dựng trên sự thấu hiểu và yêu thương.
Với sự tinh tế trong việc khắc họa những cảm xúc và suy nghĩ của Bấc, Jack London đã làm nổi bật sự thông minh và lòng trung thành của chú chó. Dù mạnh mẽ trong công việc kéo xe trượt tuyết, Bấc vẫn luôn mong muốn được yêu thương và chăm sóc. Những cử chỉ của Bấc, từ việc nằm phục nhìn Thooc-ton đến những phút giây yên tĩnh, đều thể hiện một tình cảm sâu sắc, một sự trung thành bền vững.
Câu chuyện của Bấc khiến ta nhớ đến tác phẩm “Dế Mèn phiêu lưu ký” của Tô Hoài, nơi chúng ta cũng được chứng kiến một hành trình đầy cảm động và những quan sát sâu sắc về thế giới loài vật. Và giờ đây, qua “Con chó Bấc”, Jack London đã mang đến cho chúng ta một bức tranh đầy cảm xúc về tình yêu thương và sự gắn bó giữa con người và loài vật.

2. Bài văn cảm nhận về đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 5
“Tiếng gọi nơi hoang dã” (1903) là một trong những tác phẩm nổi tiếng của G. Lân-đân, kết quả từ những chuyến đi tìm vàng ở miền Bắc Canada gần Bắc Cực. Câu chuyện kể về hành trình của con chó Bấc, một chú chó khỏe mạnh, thông minh, nhưng lại bị bắt cóc đưa đến vùng đất lạnh lẽo để kéo xe trượt tuyết cho nhóm tìm vàng. Dù phải chịu đựng sự tàn bạo của nhiều chủ nhân, Bấc chỉ cảm nhận được tình yêu thương thực sự từ Giôn Thoóc-tơn, người đã cứu sống và cảm hóa nó. Khi sống giữa thiên nhiên hoang dã, tiếng gọi của tổ tiên, những con sói hoang dã dần thức tỉnh trong nó, và Bấc trở thành một con chó dũng mãnh, trung thành với Thoóc-tơn.
Thế nhưng, khi Thoóc-tơn và nhóm của anh gặp kết cục bi thảm trong rừng, Bấc không còn gì níu giữ nữa, nó hoàn toàn hòa mình vào thế giới hoang dã và trở thành một con sói khủng khiếp. Câu chuyện hấp dẫn không chỉ bởi thiên nhiên hoang vu, dữ dội của miền Bắc, mà còn bởi bức tranh sinh động về xã hội của những người tìm vàng, nơi có sự hiện diện của những con người mạnh mẽ, dũng mãnh, nhân từ như Thoóc-tơn và những kẻ tham lam, độc ác như Han. Tuy nhiên, điều làm cho tác phẩm thêm phần hấp dẫn chính là khả năng miêu tả đời sống tình cảm của loài chó qua những trang viết chân thực, sắc sảo. G. Lân-đân không nhân cách hóa loài chó, ông chỉ miêu tả chúng qua một lăng kính chân thực và tinh tế, giúp chúng ta nhận ra rằng mỗi con chó đều có một biểu hiện tình cảm khác nhau, dù là trung thành và yêu thương.
Đặc biệt là Bấc, con chó mà tác giả đã miêu tả một cách tỉ mỉ và sâu sắc. Tình cảm của Bấc dành cho Thoóc-tơn không chỉ là sự trung thành, mà còn là sự tôn thờ, ngưỡng mộ. Những hành động của nó, từ việc ngồi yên lặng bên chân Thoóc-tơn, quan sát từng cử động của anh, cho đến những biểu hiện đầy cảm xúc như “miệng cười, mắt long lanh”, đều thể hiện sự khôn ngoan và lòng trung thành vô bờ bến. Tác giả đã sử dụng kỹ thuật nhân hóa để chúng ta cảm nhận được sự lo lắng, nỗi sợ hãi mất đi người chủ yêu thương của Bấc, một cảm giác mà bất kỳ ai yêu thương loài vật cũng sẽ thấu hiểu. Những chi tiết như “Bấc vội vùng dậy, không ngủ nữa, lắng nghe tiếng thở của chủ” chính là sự bộc lộ tâm hồn, thể hiện sự quan tâm và nỗi lo sợ mất đi Thoóc-tơn.
Đoạn trích “Con chó Bấc” không chỉ là một câu chuyện về loài vật, mà còn là bài học sâu sắc về tình yêu, sự trung thành và lòng nhân ái. Nó nhắc nhở chúng ta về giá trị của tình cảm chân thành và lòng bao dung đối với những sinh vật xung quanh mình. Câu chuyện không chỉ chạm đến trái tim người đọc mà còn khơi gợi những suy tư về bản chất con người và loài vật trong mối quan hệ giữa chúng ta và thiên nhiên.

3. Bài văn cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 6
Trong thế giới văn học, mỗi nhà văn đều có cách tiếp cận và góc nhìn riêng, dù là khi họ khai thác một đề tài quen thuộc. Thông qua những tác phẩm của mình, các tác giả luôn thể hiện cái tôi độc đáo, dù có cùng một nội dung, họ vẫn tìm ra một cách viết khác biệt. Đặc biệt, khi nói đến việc miêu tả tâm lý nhân vật, các nhà văn luôn phải có sự tinh tế, sắc sảo. Vậy khi miêu tả tâm lý loài vật, thử thách càng lớn hơn. Jack London, với tài năng vượt trội, đã không ngại thử thách, ông đã khắc họa tâm lý loài chó, một sinh vật gần gũi với con người, trong tác phẩm “Tiếng gọi nơi hoang dã” với sự cảm nhận sâu sắc về tình cảm của chúng.
Đoạn trích “Con chó Bấc” từ chương 6 là một bức tranh sống động về chú chó Bấc. Không cần tạo kịch tính hay quá nhiều tình tiết phức tạp, Jack London đã khéo léo khai thác sự gắn kết tình cảm giữa con người và loài chó, điều này chính là yếu tố tạo nên sự hấp dẫn đặc biệt cho tác phẩm.
Nhắc đến tình cảm của con người dành cho loài chó, không thể không nhắc đến tình yêu của Thoóc-tơn dành cho Bấc. Đối với Thoóc-tơn, Bấc không chỉ là một con vật giúp đỡ anh trong công việc, mà còn là một người bạn thân thiết. Ngay từ khi mua lại Bấc, Thoóc-tơn đã đối xử với nó như một người bạn nhỏ, luôn chăm sóc, yêu thương và bảo vệ. Điều này hoàn toàn khác biệt với những chủ cũ của Bấc, những người chỉ xem nó như một công cụ kiếm lợi.
Sự thông minh và nhạy cảm của Bấc giúp nó cảm nhận được tình cảm chân thành của Thoóc-tơn. Nó biết phân biệt và thể hiện tình cảm theo cách riêng của mình đối với từng chủ nhân. Đặc biệt, tình yêu của Bấc dành cho Thoóc-tơn là một tình yêu nồng nàn, đầy sự tôn thờ, điều mà nó chưa bao giờ dành cho ai. Mỗi hành động của Bấc, từ việc ép răng vào tay Thoóc-tơn cho đến những ánh mắt lấp lánh tình yêu, đều thể hiện sự trung thành tuyệt đối và sự kính trọng đối với người chủ của mình.
Jack London đã khắc họa một cách tuyệt vời sự khác biệt trong tâm hồn Bấc, sự lo sợ mất đi Thoóc-tơn luôn ám ảnh nó. Khi Bấc nằm lặng lẽ bên cạnh Thoóc-tơn, lắng nghe tiếng thở của anh, nó thể hiện sự tôn thờ và tình yêu vô bờ bến. Chính tình yêu thương của Thoóc-tơn đã giúp Bấc có một tâm hồn độc đáo, khác biệt hoàn toàn với những chú chó khác.

4. Bài văn cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 7
Giắc Lân-đơn (1876 – 1916), tên thật là Giôn Gri-phit Lân-đơn, là một nhà văn nổi tiếng người Mỹ. Ông sinh ra tại bang San Phran-xi-xcô và trải qua một tuổi thơ vất vả. Để mưu sinh, Lân-đơn đã làm nhiều công việc khác nhau trước khi bắt đầu sự nghiệp viết lách. Những truyện ngắn đầu tay của ông đã được đăng trên các tờ báo sinh viên, đánh dấu sự khởi đầu cho sự nghiệp sáng tác của ông. Tới đầu thế kỷ 20, Lân-đơn đạt được những thành công rực rỡ trong sự nghiệp của mình. Đoạn trích “Con chó Bấc” từ cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “Tiếng gọi nơi hoang dã” là một minh chứng rõ ràng về tình cảm giữa con người và loài vật, đặc biệt là sự gắn kết giữa Thoóc-tơn và con chó Bấc. Tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc là một tình yêu thương đặc biệt, không chỉ như một người chủ và vật nuôi, mà như một người cha đối với con cái của mình.
Trong đoạn trích này, Lân-đơn đã khéo léo khắc họa tình cảm chân thành của Thoóc-tơn dành cho Bấc. Anh không chỉ là người cứu sống Bấc mà còn chăm sóc nó một cách tận tình, ân cần. Thoóc-tơn đối xử với Bấc như một người bạn, một người con, và sự yêu thương của anh dành cho Bấc vượt xa mọi sự tưởng tượng. Cách anh chăm sóc Bấc, từ việc trò chuyện vui vẻ, chào hỏi thân mật đến những cử chỉ âu yếm, đều thể hiện sự gần gũi và tình cảm chân thành của một người chủ yêu thương. Mỗi hành động của Thoóc-tơn đều khiến Bấc cảm nhận được tình yêu sâu sắc của anh.
Bấc, với trí thông minh và sự nhạy bén, đã cảm nhận được sự yêu thương này và đáp lại Thoóc-tơn bằng một tình cảm chân thành và cuồng nhiệt. Mỗi hành động của nó, từ việc cắn tay Thoóc-tơn cho đến việc quan sát từng cử động của anh, đều thể hiện một sự tôn trọng và yêu thương vô điều kiện. Bấc không giống những con chó khác, nó không thể hiện tình cảm bằng những hành động vồ vập mà bằng sự lặng lẽ, tinh tế và đầy thấu hiểu. Sự khác biệt giữa Bấc và những con chó khác chính là khả năng nhìn nhận và cảm nhận tình yêu thương của chủ nhân qua những cử chỉ nhỏ nhất.
Trong tâm hồn Bấc, tình yêu dành cho Thoóc-tơn trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó. Nó sợ mất đi người chủ yêu thương, sợ một ngày nào đó tình yêu đó sẽ biến mất. Đoạn trích đã phản ánh một cách chân thực tâm trạng của Bấc khi phải đối mặt với nỗi lo lắng về sự ra đi của Thoóc-tơn, khi nó vội vàng tỉnh giấc giữa đêm, trườn qua cái lạnh để lắng nghe tiếng thở của chủ. Qua những chi tiết này, chúng ta thấy được tình yêu của con vật dành cho chủ nhân không chỉ là một mối quan hệ giữa chủ và chó mà còn là một tình bạn, một sự tôn thờ và yêu thương sâu sắc. Đây là thông điệp mà Jack London muốn gửi gắm qua tác phẩm của mình: sự yêu thương không chỉ giữa con người mà còn giữa con vật và con người.

5. Bài văn cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 8
Giắc Lân-đơn (1876 – 1916), nhà văn nổi tiếng người Mỹ, sinh ra tại San Phran-xi-xcô. Ông trải qua một tuổi thơ đầy khó khăn, làm nhiều nghề để kiếm sống, và bắt đầu sự nghiệp sáng tác với những truyện ngắn đăng trên báo sinh viên. Đỉnh cao trong sự nghiệp của ông là vào đầu thế kỷ 20, khi những tác phẩm của ông được đón nhận rộng rãi. Trong tác phẩm "Tiếng gọi nơi hoang dã", đoạn trích về con chó Bấc đã để lại ấn tượng sâu sắc, khắc họa mối quan hệ đặc biệt giữa Giôn Thoóc-tơn và con chó Bấc. Nhà văn không chỉ miêu tả những hành động bên ngoài của con chó mà còn đi sâu vào thế giới nội tâm của nó, thể hiện tình cảm chân thành, hiếm có giữa người và vật nuôi.
Đoạn văn “Con chó Bấc” không chỉ là một sự miêu tả về ngoại hình hay hành động của con vật, mà là một bức tranh đầy cảm động về mối quan hệ tình cảm giữa con người và vật nuôi. Trải qua những tháng ngày khó khăn khi kéo xe trượt tuyết và sống dưới sự cai trị của những ông chủ tàn nhẫn, con chó Bấc không hiểu thế nào là tình yêu thương. Nhưng từ khi được Giôn Thoóc-tơn cứu sống, nó được trải nghiệm tình yêu thương chân chính lần đầu tiên trong đời. Trước đó, những khoảnh khắc ngắn ngủi với gia đình Thẩm phán Mi-lơ chỉ là những tình cảm vụng về, gắn liền với nghĩa vụ và trách nhiệm. Còn với Giôn Thoóc-tơn, Bấc cảm nhận được tình yêu vô điều kiện, một tình cảm nồng cháy và mãnh liệt mà nó chưa bao giờ được hưởng.
Giôn Thoóc-tơn đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời Bấc. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là tình cảm giữa chủ và vật nuôi, mà còn là tình yêu thương sâu sắc, vượt qua mọi giới hạn. Tình cảm của Giôn Thoóc-tơn dành cho Bấc thể hiện qua những hành động âu yếm, qua lời nói và cử chỉ gần gũi. Mỗi lần trò chuyện, mỗi lần vuốt ve, đều là những khoảnh khắc mà con chó Bấc cảm nhận được sự yêu thương tuyệt vời mà Giôn Thoóc-tơn dành cho mình. Cử chỉ nhỏ nhất, như việc ôm chặt lấy đầu Bấc và thốt lên những lời âu yếm, là cách mà Giôn Thoóc-tơn thể hiện tình cảm đối với con vật thân yêu của mình. Đối với Bấc, đó là những giây phút thần tiên, những khoảnh khắc khiến nó cảm thấy hạnh phúc tột cùng. Bấc không chỉ có thể hiểu tình cảm của Thoóc-tơn mà còn thể hiện lại tình cảm ấy bằng hành động và ánh mắt, qua mỗi cái nhìn trìu mến, mỗi cử động tinh tế của nó.
Đoạn văn thể hiện sự tương tác đầy cảm động giữa con người và vật nuôi. Cái “cắn vờ” của Bấc, tuy có thể gây đau, nhưng lại là biểu hiện của tình yêu thương, một cách thể hiện tình cảm đặc biệt mà chỉ có con vật biết yêu thương thật sự mới làm được. Chính tình yêu ấy, với sự tinh tế và nhạy cảm, khiến Bấc trở nên khác biệt với những con chó khác. Cảm giác của Bấc khi nhận được tình yêu từ Giôn Thoóc-tơn được Lân-đơn miêu tả với tất cả sự thấu hiểu, cho thấy tình yêu của loài vật có thể sâu sắc và chân thành đến mức nào. Và qua đó, tác giả cũng muốn nhắn nhủ rằng tình yêu thương không chỉ là của con người mà còn là mối quan hệ nhân văn giữa người và vật nuôi, thể hiện qua những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.
Cuối cùng, thông qua hình ảnh con chó Bấc, Jack London đã khéo léo phản ánh một thông điệp lớn về tình yêu thương và lòng trung thành. Tình yêu của Bấc dành cho Giôn Thoóc-tơn là minh chứng cho sự gắn bó, không chỉ giữa con người với vật nuôi, mà còn là tình cảm đặc biệt của con vật đối với người đã thay đổi cuộc đời nó. Với những chi tiết miêu tả sống động, tác giả đã khiến chúng ta hiểu được rằng tình yêu thương có thể vượt qua mọi biên giới, từ loài vật đến con người.

6. Bài văn cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 9
Những mối quan hệ giữa con người và vật nuôi, tưởng chừng lạnh lẽo, tàn nhẫn, lại có thể mang đến những tình cảm vô cùng gắn bó và chân thành, điều này đã được thể hiện qua đoạn trích "Con chó Bấc". Đoạn trích nằm trong cuốn tiểu thuyết "Tiếng gọi nơi hoang dã" của Giắc Lân-đơn, một tác phẩm nổi tiếng thế giới, đã ghi dấu trong lòng độc giả qua bao thế hệ. Giôn Thoóc-Tơn và con chó Bấc là những hình ảnh tiêu biểu cho tình cảm giữa con người và loài vật, không chỉ là sự chăm sóc, mà là sự giao cảm sâu sắc.
Trong đoạn trích, Giôn Thoóc-Tơn không chỉ coi Bấc là một con vật vô tri mà là một người bạn thân, một tri kỉ, thậm chí là người thân trong gia đình. Cách anh chăm sóc Bấc như chăm sóc đứa con của mình, thể hiện rõ nhất qua những cử chỉ thân mật như “túm chặt lấy đầu Bấc rồi dựa đầu nó vào đầu anh”. Bấc không còn là một con chó đơn thuần mà là một phần của gia đình, là người bạn đặc biệt mà Thoóc-Tơn coi trọng. Tình cảm này được thể hiện qua lời nói âu yếm của Thoóc-Tơn: “Đằng ấy gần như biết nói đấy!”. Tình cảm giữa người và vật nuôi này đã phá vỡ khoảng cách giữa chủ và thú cưng, mang lại một bầu không khí ấm áp và gắn bó.
Với Bấc, sự yêu thương của Giôn đã khiến nó cảm nhận được tình người, không còn là sự đau đớn và sự sống bị áp bức dưới bàn tay của những ông chủ tàn nhẫn. Tình cảm mà Giôn dành cho Bấc khiến nó không chỉ là một con vật, mà là một người bạn thật sự. Những cử chỉ như “cắn lấy bàn tay Thoóc-Tơn rồi ép răng xuống thật mạnh” của Bấc không phải là hành động ngẫu nhiên mà là sự thể hiện tình cảm nồng ấm, âu yếm dành cho người chủ của mình. Nhà văn Lân-đơn đã miêu tả cảm xúc tột đỉnh của Bấc: “tưởng chừng như quả tim mình nhảy tung ra khỏi cơ thể vì ngây ngất”. Tình yêu thương của Bấc là tình cảm trọn vẹn, không cần lời nói, chỉ có hành động, ánh mắt và sự tôn thờ người chủ của mình.
Sự gắn bó giữa Giôn và Bấc không chỉ dừng lại ở những hành động yêu thương, mà còn là nỗi lo sợ và tình cảm sâu nặng mà Bấc dành cho Giôn. Con chó này sợ mất đi người bạn thân thiết, sợ Giôn sẽ rời xa mình. Điều này thể hiện qua những hành động âu yếm, như việc Bấc nằm phục, ngước mắt nhìn Giôn với tình cảm trọn vẹn, không thể tách rời. Tình cảm này sâu sắc đến mức khi Giôn chết, Bấc cũng rời bỏ con người đi theo "tiếng gọi nơi hoang dã". Điều này chứng tỏ rằng, tình cảm giữa người và vật nuôi không chỉ là tình cảm bề ngoài mà là sự gắn bó thật sự, một sự giao cảm giữa hai tâm hồn.
Giắc Lân-đơn đã miêu tả một cách chân thực thế giới nội tâm của con chó Bấc, giúp người đọc hiểu rõ hơn về tình yêu thương và sự trung thành của loài vật. Tình cảm giữa Giôn và Bấc là một minh chứng cho sự gắn bó đặc biệt, không thể tách rời. Dù là loài vật, Bấc cũng biết yêu thương, biết lo lắng và có thể sống trong tình cảm sâu sắc như con người. Qua đó, Lân-đơn muốn nhấn mạnh giá trị của tình yêu thương, sự trung thành và lòng vị tha trong mối quan hệ giữa con người và loài vật.

7. Bài văn cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 10
Giắc Lân-đơn, nhà văn nổi tiếng người Mỹ sinh năm 1876 tại San Francisco, đã có một cuộc sống đầy thử thách trước khi trở thành một tác giả vĩ đại. Ông từng làm nhiều nghề từ phu khuân vác đến thủy thủ và tham gia vào đoàn người đào vàng ở Klondike. Chính những kinh nghiệm sống khó khăn đó đã giúp ông tích lũy một kho tàng tư tưởng phong phú, phản ánh trong các tác phẩm của mình. Tiểu thuyết "Tiếng gọi nơi hoang dã" của ông không chỉ là một tác phẩm nổi tiếng mà còn là một biểu tượng của tinh thần phản kháng, mang đến những bài học về cuộc sống và con người.
Trong tác phẩm này, mối quan hệ giữa Giôn Thoóc-tơn và con chó Bấc vượt xa sự đơn thuần của một quan hệ chủ-tớ. Nó là sự kết nối đầy yêu thương, chân thành. Giôn Thoóc-tơn không chỉ là người chăm sóc mà còn là người bạn thân thiết, người cha đầy lòng vị tha của Bấc. Anh đã dành cho Bấc tình cảm và sự chăm sóc đặc biệt mà trước đó Bấc chưa từng trải qua, khác xa với những người chủ trước đó, những người đối xử với nó như công cụ, như món đồ để đạt được mục đích của mình. Giôn, với tất cả tình yêu thương của mình, đã cứu sống Bấc và trở thành người thân trong mắt nó. Cử chỉ thân mật của Giôn, như việc “túm chặt lấy đầu Bấc rồi dựa đầu nó vào đầu anh”, không chỉ là sự yêu thương mà là sự giao cảm thâm sâu giữa hai tâm hồn. Đối với Bấc, Giôn không còn là người chủ mà là một người bạn, người tri kỉ.
Tình cảm của Thoóc-tơn dành cho Bấc là một tình yêu vô hạn. Câu nói của anh “Đằng ấy gần như biết nói đấy!” như một minh chứng cho sự gắn bó đặc biệt giữa người và vật nuôi. Bấc không chỉ cảm nhận tình yêu của Giôn qua hành động mà còn đáp lại một cách rất riêng, thể hiện sự tôn thờ qua những cử chỉ âu yếm, như khi nó “ép răng xuống thật mạnh vào tay chủ”. Tình cảm của Bấc dành cho Giôn là một tình yêu sâu sắc, không cần lời nói mà chỉ qua ánh mắt, hành động, và sự quan tâm. Đó là tình yêu, sự biết ơn mà một con vật có thể dành cho người chủ của mình.
Chính sự chân thành của Giôn đã cảm hóa Bấc, giúp chú chó thoát khỏi quá khứ đau đớn và nghiệt ngã. Mối quan hệ của họ không chỉ là tình cảm chủ tớ mà là tình bạn, là sự gắn kết đầy nhân văn. Đoạn văn khắc họa rất rõ tình cảm của hai nhân vật, như một câu chuyện về sự trung thành và tình yêu thương vô điều kiện.

8. Bài văn cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 12
Những mối quan hệ giữa con người và loài vật, đặc biệt là giữa con người và những vật nuôi, luôn mang một sắc thái tự nhiên và quyến rũ. Con người yêu quý vật nuôi vì chúng luôn trung thành, chăm chỉ và hiểu biết bổn phận, còn vật nuôi lại gắn bó với con người, nhờ vào sự chăm sóc và yêu thương. Tuy nhiên, tình cảm này chủ yếu bắt nguồn từ bản năng và sự lợi ích. Câu tục ngữ "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" phản ánh rõ nét bản tính này. Tuy vậy, trong tiểu thuyết *Tiếng gọi nơi hoang dã*, đoạn trích *Con chó Bấc* mở ra một cái nhìn mới mẻ, sâu sắc hơn về mối quan hệ này, khiến người đọc cảm động bởi những tình cảm đậm đà và nhân văn giữa con người và con vật.
Tình cảm của Thoóc-tơn dành cho con chó Bấc là một tình yêu sâu sắc và đặc biệt. Bấc là con vật mang trong mình lòng biết ơn và sự thấu hiểu. Trong tâm hồn của nó, Thoóc-tơn không chỉ là người cứu sống mà còn là một người cha thực sự. Chỉ có tình cha mới đủ sức chăm sóc chu đáo, tận tình mà không có giới hạn. Bấc cảm nhận được điều này một cách sâu sắc và tự hỏi: "Tại sao anh lại chăm sóc tôi như vậy?" và đáp lại: "Vì anh không thể không chăm sóc, và anh sẽ còn chăm sóc nhiều hơn nữa." Tình yêu của Thoóc-tơn dành cho Bấc không giống bất cứ ai khác. Anh trò chuyện, đùa vui, và âu yếm Bấc như cách người cha đối xử với đứa con yêu quý. Những cử chỉ nhỏ bé như túm lấy đầu Bấc và dựa đầu anh vào đầu nó là minh chứng cho tình yêu thương đong đầy mà anh dành cho nó. Những lời nói của Thoóc-tơn dù là "tầm phào" nhưng lại khiến Bấc cảm thấy sự ấm áp và yêu thương vô bờ bến.
Hạnh phúc của Bấc dưới bàn tay chăm sóc của Thoóc-tơn là vô giá. Mỗi lần được Thoóc-tơn vuốt ve, Bấc cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì ngập tràn hạnh phúc. Sau mỗi lần buông tay, Bấc bật dậy, miệng cười tươi, mắt long lanh, cơ thể tràn đầy năng lượng và sự vui sướng. Những âm thanh phát ra từ Bấc, dù không thành lời, nhưng lại làm Thoóc-tơn ngạc nhiên và vui sướng: "Đằng ấy hầu như biết nói đấy!". Mối quan hệ giữa họ không chỉ là tình yêu giữa người và vật nuôi mà còn là sự giao cảm, thấu hiểu đến từng cử chỉ, ánh mắt. Tình yêu của Thoóc-tơn không ngừng mở rộng, phát triển qua những cử chỉ, lời nói, làm cho tình cảm giữa hai sinh vật này ngày càng sâu đậm.
Tình cảm của Bấc dành cho Thoóc-tơn không phải là tình cảm đơn thuần của một vật nuôi đối với chủ. Nó hiểu rõ những gì mình nhận được và trả lại tình cảm ấy bằng lòng biết ơn sâu sắc. Trước khi gặp Thoóc-tơn, nó chỉ nhận được tình cảm từ ông Thẩm và những cậu con trai trong gia đình, nhưng đó chỉ là sự đối xử theo nghĩa vụ, theo công việc. Tình cảm với Thoóc-tơn là thứ tình yêu chân thành, đích thực, không bị giới hạn bởi bất kỳ điều gì. Bấc nhận ra rằng tình yêu là sự ân nghĩa, là tình cảm sôi nổi, nồng cháy đến mức không thể diễn tả hết bằng lời. Nó cảm nhận tình yêu này qua từng hành động nhỏ từ Thoóc-tơn và đáp lại bằng sự tôn thờ, yêu thương vô điều kiện.
Với Bấc, tình yêu không phải chỉ là một phản ứng bản năng, mà là một sự trao đi, đền đáp. Nó học cách bày tỏ tình cảm theo cách riêng của mình, dù là việc cắn nhẹ tay Thoóc-tơn hay theo dõi từng động tác của anh một cách đầy cảm xúc. Đó là sự âu yếm mà không phải con vật nào cũng có thể hiểu được. Bấc là một con vật thông minh, biết cách giao tiếp bằng ánh mắt, bằng cảm xúc, và hơn hết là biết cách yêu thương như một con người. Nhưng tình yêu ấy cũng đầy lo lắng, sự sợ hãi về một ngày nào đó Thoóc-tơn sẽ bỏ nó đi, giống như những chủ nhân trước. Chính vì vậy, Bấc luôn tìm cách giữ gìn mối quan hệ này, theo dõi từng cử động, âm thanh của Thoóc-tơn, luôn trong tâm trạng lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng rằng tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt.

Đoạn trích từ *Con chó Bấc* trong tác phẩm *Tiếng gọi nơi hoang dã* của Jack London mở ra một cái nhìn đầy cảm xúc về mối quan hệ đặc biệt giữa con người và con vật. Tình cảm giữa Thoóc-tơn và Bấc vượt lên trên những ranh giới thông thường của sự gắn kết chủ-nhân và vật nuôi, mang đậm tính nhân văn. Đối với Thoóc-tơn, Bấc không chỉ là một con chó, mà là người bạn đồng hành, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Thoóc-tơn dành cho Bấc tình cảm yêu thương sâu sắc, quan tâm và chăm sóc chú chó như một người thân, như một đứa con trai nhỏ của mình.
Bấc, một con vật thông minh và đầy tình cảm, nhận ra ngay sự khác biệt trong cách đối xử của Thoóc-tơn so với những người chủ trước đó. Anh không chỉ chăm sóc nó vì nghĩa vụ hay lợi ích, mà còn vì một tình yêu thương chân thành, sự trân trọng tuyệt đối. Tình yêu ấy thể hiện qua những cử chỉ âu yếm, những lời nói trìu mến, như khi Thoóc-tơn túm lấy đầu Bấc, để hai đầu gần nhau trong một khoảnh khắc đong đầy tình cảm. Cử chỉ này không chỉ là sự âu yếm mà là sự giao hòa tâm hồn giữa người và vật, giữa Thoóc-tơn và Bấc.
Tình cảm mà Bấc dành cho Thoóc-tơn không phải là một sự đáp trả đơn giản, mà là sự hiểu biết sâu sắc và tôn trọng. Trước khi gặp Thoóc-tơn, Bấc chỉ nhận được sự quan tâm từ những người chủ cũ vì nghĩa vụ, nhưng từ khi có Thoóc-tơn, tình cảm trong Bấc dâng trào. Nó hiểu rằng tình yêu mà nó nhận được là sự chăm sóc vô điều kiện, là sự an toàn và tình thân. Đó là một tình yêu thương nồng nàn, một sự gắn bó sâu sắc, vượt qua những khác biệt tự nhiên giữa con người và con vật.
So với những con chó khôn ngoan khác, như "Con chó xấu xí" của Kim Lân, Mumu của Tuốc-ghê-nhép, hay những nhân vật quen thuộc như Mai-Cơn, con Rếch, và gần gũi hơn là *Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng* của Nguyễn Nhật Ánh, Bấc trong *Tiếng gọi nơi hoang dã* của Giắc Lân-đơn có phải chỉ đơn thuần là một con chó khôn ngoan hay là một biểu tượng của triết lý sâu sắc mà ta chưa kịp nhận ra? Có lẽ, qua những trải nghiệm và cảm nhận của mỗi người, chúng ta sẽ tìm thấy một thông điệp về tình yêu và sự gắn kết vượt lên trên những điều tự nhiên. Trong lòng mỗi người, ai cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Bấc dành cho chủ nhân của mình.
Văn học của Giắc Lân-đơn được hình thành từ chính những trải nghiệm khó khăn trong cuộc đời. Ông từng trải qua thời thơ ấu nghèo khó, làm nhiều nghề để mưu sinh và rồi đến với văn học, cũng như những chuyến du ngoạn khám phá thế giới. Khi còn trẻ, Giắc Lân-đơn mơ ước về một miếng thịt và những cuộc hành trình tìm kiếm lý tưởng sống. Những trải nghiệm này đã ảnh hưởng sâu sắc đến các tác phẩm của ông, đặc biệt là trong việc xây dựng nhân vật Bấc, một con chó bị bắt cóc lên vùng Bắc Cực kéo xe trượt tuyết. Qua đó, Giắc Lân-đơn không chỉ mô tả những hành động mà còn gửi gắm những giá trị nhân văn về tình yêu và mối quan hệ giữa con người và con vật.
Tình cảm của Thoóc-Tơn dành cho Bấc, qua những dòng văn của Giắc Lân-đơn, được thể hiện một cách đầy cảm động. Trái ngược với những ông chủ khác, những người chăm sóc Bấc chỉ vì nghĩa vụ hoặc vì lợi ích, Thoóc-Tơn yêu thương Bấc bằng cả trái tim. Anh chăm sóc con chó như thể là con cái của mình, không có ranh giới giữa con người và con vật. Chính tình cảm chân thành này đã cảm hóa Bấc, làm cho nó trở nên gắn bó sâu sắc với Thoóc-Tơn. Tình yêu ấy không chỉ là sự đối đãi vật chất mà là sự hiểu biết và sự sẻ chia giữa hai sinh linh khác loài, một cách tự nhiên nhưng đầy thiêng liêng.
Và tình cảm của Bấc dành cho Thoóc-Tơn cũng phản ánh sự thay đổi trong cuộc đời nó. Trước khi gặp Thoóc-Tơn, Bấc chỉ biết tình cảm là sự chăm sóc tạm bợ, là “chuyện làm ăn”, là trách nhiệm. Nhưng khi gặp được Thoóc-Tơn, Bấc nhận ra tình yêu thương đích thực, một tình cảm nồng nàn, cuồng nhiệt, và tôn thờ. Đoạn trích mô tả Bấc không chỉ cảm nhận tình yêu qua những hành động, mà còn qua những biểu hiện tinh tế như những cú cắn nhẹ vào bàn tay Thoóc-Tơn, thể hiện sự yêu mến vô bờ bến. Cũng như vậy, trong những cử chỉ thân thiết như ôm ấp và trò chuyện, Bấc cảm nhận được tình yêu chân thành của chủ nhân mình.
Tình cảm này, dù sâu sắc và mạnh mẽ, cũng không thiếu những lo lắng, những nỗi sợ hãi của Bấc về tương lai. Sự lo âu về sự thay đổi chủ nhân luôn ám ảnh nó, khiến nó trở thành một sinh vật nhạy cảm, luôn cảnh giác và chăm chú dõi theo Thoóc-Tơn, ngay cả trong giấc ngủ. Sự quan tâm, những cái nhìn không lời, những khoảnh khắc gần gũi giữa Bấc và Thoóc-Tơn là minh chứng cho một tình yêu vô điều kiện, không phân biệt loài giống. Qua tác phẩm này, Giắc Lân-đơn đã khắc họa một tình cảm vượt lên trên tất cả những gì có thể diễn tả bằng ngôn từ, một tình yêu sâu sắc và bền vững, mang lại cho người đọc những cảm xúc mạnh mẽ và những suy ngẫm về tình yêu và sự trung thành.
Giắc Lân-đơn không chỉ khắc họa tình yêu giữa con người và con vật, mà còn gửi gắm một thông điệp sâu sắc về sự liên kết tự nhiên giữa các sinh vật, một mối quan hệ dựa trên sự tôn trọng và tình thương. Tình yêu của Bấc đối với Thoóc-Tơn là một minh chứng cho sự cao quý của tình cảm giữa loài người và loài vật, dù không phải ai cũng có thể cảm nhận được điều này qua những hành động, ánh mắt, hay cử chỉ vô tình. Tình yêu ấy luôn tồn tại, dù có lúc ẩn sâu trong bóng tối của nỗi lo sợ và hoài nghi.

10. Bài văn cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 1
Văn chương, đặc biệt là nghệ thuật khắc họa tâm lý nhân vật, luôn là một bước tiến lớn trong lịch sử phát triển của văn học. Nếu khắc họa tâm lý con người đã khó, thì việc vẽ nên hình ảnh một con vật lại càng trở nên phức tạp hơn gấp bội. *Tiếng gọi nơi hoang dã*, mặc dù không phải là tác phẩm đầu tiên khai thác đề tài động vật, nhưng Jack London đã thành công rực rỡ khi xây dựng hình ảnh chú chó Bấc - một sinh vật sống động với tình cảm và cảm xúc không khác gì con người. Đoạn trích “Con chó Bấc” là phần nổi bật của tác phẩm, là sự khám phá tình yêu giữa con vật và con người, đặc biệt là tình cảm mà Thoóc-tơn dành cho Bấc.
Thoóc-tơn, với phẩm chất của một ông chủ lý tưởng, không chỉ là người cứu vớt Bấc khỏi những tay chủ độc ác, mà còn dành cho nó sự yêu thương vô bờ bến. Thoóc-tơn không xem Bấc chỉ là một công cụ lao động hay vật nuôi, mà là người bạn tri kỷ, là người đồng hành đáng tin cậy. Khi chăm sóc Bấc, Thoóc-tơn thể hiện tình cảm âu yếm và sự quan tâm sâu sắc, thậm chí đối xử với nó như một đứa con của mình. Câu nói “Trời đất! Đằng ấy hầu như biết nói” không chỉ là sự ngạc nhiên mà còn thể hiện tình yêu thương và sự trân trọng mà Thoóc-tơn dành cho chú chó của mình.
Bấc, với trí thông minh vượt trội, không chỉ hiểu được cử chỉ và lời nói của Thoóc-tơn mà còn đáp lại tình cảm đó bằng sự cuồng nhiệt và trung thành tuyệt đối. Tình yêu của Bấc dành cho Thoóc-tơn là một thứ tình cảm tinh tế, sâu sắc, vượt lên trên mối quan hệ chủ - tớ thông thường. Những cử chỉ như việc Bấc ép hàm răng vào tay Thoóc-tơn không phải là sự săn đón cuồng nhiệt mà là cách thể hiện lòng biết ơn, tôn thờ và kính ngưỡng mà Bấc dành cho người chủ duy nhất của mình. Sự sợ hãi mất đi Thoóc-tơn được thể hiện qua những chi tiết như “trườn qua giá lạnh đến tận mép lều, đứng đấy, lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ...” là minh chứng rõ nét cho tình yêu vô điều kiện mà Bấc dành cho Thoóc-tơn.
Nhờ tài năng quan sát tinh tế và biện pháp nhân hóa xuất sắc, Jack London đã xây dựng thành công hình ảnh Bấc - một con chó không chỉ có tâm hồn mà còn có cảm xúc như con người. Đoạn trích *Con chó Bấc* không chỉ cho thấy tình cảm sâu sắc mà tác giả dành cho loài vật mà còn khắc họa một tình yêu thuần khiết, không phân biệt loài người hay loài vật. Qua đó, hình ảnh chú chó Bấc mãi sống trong lòng người đọc, trở thành biểu tượng của tình yêu và lòng trung thành không giới hạn.

11. Bài văn cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó bấc" - mẫu 2
Như thể ta được đồng hành cùng đoàn người lên vùng A-lax-ca, nơi Bắc Cực bạt ngàn tuyết trắng, giữa những cảnh vật và con người với những ấn tượng mạnh mẽ, đầy dữ dội. Đặc biệt, những trang viết về chú chó Bấc và mối quan hệ đầy cảm động giữa Bấc và Giôn Thoóc-tơn chính là những khoảnh khắc đẹp nhất, đáng nhớ nhất của tác phẩm. Nhà văn không miêu tả những đặc điểm ngoại hình hay hành vi bản năng của Bấc, mà thay vào đó, ông đi sâu vào thế giới nội tâm của chú chó - một thế giới chứa đựng tình cảm như con người, đầy yêu thương và cảm động. Đoạn trích "Con chó Bấc" được viết với những câu văn ngọt ngào, tràn đầy chất thơ, nói về tình yêu và sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và vật nuôi.
Có lẽ, những tháng ngày vất vả kéo xe trượt tuyết và đối mặt với những ông chủ tàn nhẫn đã giúp Bấc nhận ra thế nào là tình người. Trước khi được Giôn Thoóc-tơn cứu sống, cuộc sống của Bấc là chuỗi ngày đau khổ, đói khát, và sự tàn bạo của những kẻ khát vàng. Nhưng khi được Thoóc-tơn cứu, Bấc lần đầu tiên được cảm nhận một tình yêu chân thành và nồng nàn. Mặc dù trước đó, Bấc cũng từng nhận được tình thương trong những ngày sống tại nhà ông Thẩm phán Mi-lơ ở thung lũng Xan-ta Cla-ra, nhưng đó chỉ là tình cảm trách nhiệm và nghĩa vụ, không thực sự sâu sắc. Nhưng từ khi sống với Giôn Thoóc-tơn, tình cảm của Bấc trở nên nồng cháy, tôn thờ, và thậm chí là cuồng nhiệt, tình yêu ấy phát triển mạnh mẽ như chưa từng có.
Như dòng nước có thể tràn hoặc hẹp, tình cảm của Bấc đối với Giôn Thoóc-tơn cũng vậy. Giôn Thoóc-tơn đã đem lại cho Bấc một nguồn tình cảm sâu sắc chưa từng có, bởi vì ông không chỉ nuôi Bấc như một công cụ, mà coi nó như một thành viên trong gia đình. Sự chăm sóc, sự quan tâm của Thoóc-tơn không phải là sự áp đặt, mà là những cử chỉ âu yếm, những lời nói thân mật mà Bấc cảm nhận được qua từng hành động. Cái tình cảm của Giôn Thoóc-tơn là một thứ tình yêu chân thành, trong sáng mà Bấc, với trái tim nhạy cảm và tình cảm sâu sắc, có thể nhận ra và đáp lại.
Với Bấc, những giây phút này là sự hạnh phúc đích thực. Khi được Thoóc-tơn ôm chặt, khi nghe những tiếng rủa rủ rỉ âu yếm bên tai, Bấc cảm thấy như tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì quá sung sướng. Những cảm xúc mạnh mẽ ấy chỉ có thể đến từ một tình yêu thực sự, một tình cảm đặc biệt mà chỉ có Giôn Thoóc-tơn mới trao cho Bấc. Đây là tình yêu mà mỗi con vật, mỗi loài sinh vật đều ao ước có được - sự chân thành và yêu thương vô bờ bến.

12. Cảm nhận của em sau khi đọc đoạn trích "Con chó Bấc" - mẫu 3
Giắc Lân-đơn đã khéo léo sử dụng tình thương để khắc họa loài vật, miêu tả hình ảnh chú chó Bấc với lòng trung thành và tình cảm thuần khiết, giống như con người. Ông không chỉ chú trọng vào ngoại hình hay hành động của con vật, mà đi sâu vào thế giới nội tâm của nó, làm nổi bật tình yêu và sự hy sinh giữa con người và loài vật. Đoạn văn về con chó Bấc chính là một tác phẩm ngọt ngào, đầy tính nhân văn, mang lại cho người đọc cảm xúc sâu sắc về tình bạn, tình yêu thương giữa người và thú nuôi.
Đọc "Tiếng gọi nơi hoang dã" của Lân-đơn, người ta như được sống trong không gian rộng lớn của vùng A-la-xca, nơi bắc cực bao la tuyết trắng, hòa vào những hình ảnh mạnh mẽ và những con người với bao cảm xúc mãnh liệt. Tuy nhiên, điểm nhấn trong tác phẩm chính là mối quan hệ giữa Giôn Thoóc-tơn và con chó Bấc. Không phải là sự miêu tả những hành động bề ngoài của con vật, mà là việc tác giả khai thác sâu vào tâm hồn của Bấc, một con chó có tình cảm và sự gắn bó khăng khít với con người.
Con chó Bấc, trước đây đã phải trải qua những tháng ngày khổ cực, bị đối xử tàn nhẫn bởi những ông chủ độc ác, và phải kiếm miếng ăn bằng roi vọt và sự tàn nhẫn của con người. Chính vì thế, khi được cứu bởi Giôn Thoóc-tơn, Bấc mới thực sự cảm nhận được tình yêu thương thực sự, lần đầu tiên được sống trong một mối quan hệ chân thành và sâu sắc. Trước đó, những ngày tháng sống trong nhà ông Thẩm phán Mi-lơ chỉ là những kỷ niệm nhạt nhòa, khi Bấc vẫn phải đối mặt với những tình cảm mang tính trách nhiệm hơn là tình yêu thương chân thành.
Lân-đơn miêu tả tình yêu mà Giôn Thoóc-tơn dành cho Bấc bằng những hành động giản dị mà đầy tình cảm. Không phải những cử chỉ lạnh lùng hay chiếu lệ, mà là những lời nói ấm áp, những vuốt ve yêu thương, và những cử chỉ âu yếm như lời nói thủ thỉ mà Bấc cảm nhận được. Sự cảm nhận ấy sâu sắc đến mức Bấc không chỉ vui mừng, mà còn thể hiện tình cảm của mình qua ánh mắt, sự quan sát và hành động tôn thờ, khiến tình cảm của nó trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Giôn Thoóc-tơn.
Mối quan hệ giữa Giôn Thoóc-tơn và Bấc không chỉ là mối quan hệ chủ – vật nuôi thông thường. Nó mang đậm tính nhân văn, vượt lên trên cả sự nuôi dưỡng đơn thuần, đi đến một mối quan hệ đầy tình cảm, gắn kết. Lân-đơn đã dùng ngôn từ giàu sức gợi để thể hiện sự giao cảm giữa người và vật, và chính sự giao cảm đó đã giúp Bấc trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của Giôn Thoóc-tơn. Đây chính là một trong những thông điệp sâu sắc mà tác giả muốn gửi gắm về tình yêu thương và sự gắn bó vô điều kiện giữa con người và loài vật.
Đoạn văn này là minh chứng rõ ràng cho sự tài tình của Lân-đơn trong việc xây dựng nhân vật con chó Bấc – một con chó không chỉ có tình cảm như con người, mà còn có khả năng hiểu và cảm nhận tình yêu thương theo cách riêng của nó, điều mà không phải loài vật nào cũng có thể làm được.

Có thể bạn quan tâm

Khám phá công thức chả lụi Lagi nướng dễ làm nhưng hương vị đậm đà, khiến bạn mãi nhớ mãi.

Người sinh năm Quý Hợi 1983 thuộc mệnh gì? Cùng tìm hiểu những tuổi, màu sắc tương hợp giúp mang lại may mắn và thành công cho người tuổi này.

Cửa hàng Tripi tại địa chỉ 66/51 Đường Thống Chế Điều Bát, TT. Trà Ôn đã chính thức mở cửa từ ngày 04/05/2020, mang đến một không gian mua sắm tiện nghi và hiện đại.

Mật ong hoa xuyến chi là loại mật tự nhiên, được chiết xuất từ những bông hoa xuyến chi, với nhiều công dụng tuyệt vời cho sức khỏe và sắc đẹp. Loại mật này không chỉ tinh khiết mà còn chứa đựng những giá trị sức khỏe quý báu.

Mẹ bầu bị nghẹt mũi phải làm sao? Các biện pháp hiệu quả để giảm nghẹt mũi cho mẹ bầu.
