Top 12 Bài văn xúc động nhất kể lại khoảnh khắc đáng nhớ về tình cảm gia đình dành cho học sinh lớp 10
Nội dung bài viết
1. Bài văn mẫu kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình mẫu tử - mẫu số 4
Trong hành trình cuộc đời mỗi người, ai cũng giữ trong tim những tình cảm thiêng liêng. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi: 'Ai là người ta yêu thương nhất? Ai đã khắc ghi trong ta những ký ức không thể nào quên?'. Với tôi, đó chính là mẹ - người đã ban tặng cho tôi món quà vô giá nhất: sự sống.
Mẹ tôi năm nay đã bước sang tuổi bốn mươi. Dù mọi người vẫn khen mẹ trẻ trung, nhưng khi được gần gũi, tôi nhận ra thời gian đã hằn những dấu vết trên khuôn mặt mẹ. Đôi mắt ấm áp ngày nào giờ đã điểm những vết chân chim. Vầng trán cao ngày xưa giờ đã in hằn những nếp nhăn. Chiếc mũi thanh tú cùng đôi môi hồng vẫn còn đó, gợi nhớ những nụ hôn dịu dàng mẹ trao khi tôi còn thơ bé. Làn da mẹ giờ không còn mịn màng như thuở nào, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp của một người phụ nữ đã trải qua bao thăng trầm cùng năm tháng. Tôi nhớ như in mái tóc dài mượt mà ngày xưa của mẹ, tựa dải ngân hà lấp lánh. Giờ đây, mái tóc ngắn màu nâu đỏ tuy hợp với mẹ, nhưng trong tôi vẫn nhớ da diết hình ảnh mẹ với mái tóc dài ngày ấy.
Ký ức về ngày đầu tiên đi học vẫn sống động trong tôi. Đêm trước ngày khai giảng, mẹ bất ngờ mang đến cho tôi một gói quà lớn. Tôi háo hức mở ra, nào sách vở, đồ dùng học tập, và đặc biệt là chiếc cặp in hình siêu nhân mà tôi hằng mong ước. Bộ đồng phục đã được mẹ là phẳng phiu, mọi thứ chuẩn bị chu đáo. Sáng hôm sau, bàn tay ấm áp của mẹ dắt tôi đến trường. Cảm giác bỡ ngỡ, lo sợ khi phải rời vòng tay mẹ khiến tôi bật khóc. 'Con cứ mạnh dạn lên, rồi con sẽ quen với cô và các bạn mà!'. Lời động viên của mẹ vang bên tai khiến tôi can đảm bước vào lớp. Tám năm đã trôi qua, nhưng hình ảnh mẹ trong ngày hôm ấy cùng những cảm xúc bồi hồi vẫn nguyên vẹn trong tâm trí tôi.
Có một lần tôi đã khiến mẹ buồn, và đó là bài học nhớ đời. Hôm ấy trời mưa, tôi về nhà với khuôn mặt ủ rũ sau buổi cãi nhau với bạn thân và bài kiểm tra Toán điểm kém. Mẹ hỏi han, nhưng tôi đã vô lễ: 'Con ghét mẹ lắm, mẹ đừng nói nữa!'. Chạy lên phòng, khóc một mình, tôi chợt nhận ra lỗi lầm của mình. Đang định xuống xin lỗi thì mẹ đã mở cửa bước vào. 'Mẹ xin lỗi vì không thông cảm cho con' - lời mẹ nói khiến tôi càng thêm day dứt. Từ đó, tôi luôn nhắc nhở bản thân phải kiềm chế cảm xúc, không để mẹ phiền lòng.
Mẹ là ngọn gió mát lành xoa dịu những vấp ngã đầu đời, là ánh lửa ấm áp sưởi ấm tâm hồn tôi. Dù thời gian có trôi đi, hình bóng mẹ sẽ mãi đồng hành cùng tôi trên mọi nẻo đường.

2. Bài văn mẫu kể lại kỷ niệm đáng nhớ về tình mẫu tử - mẫu số 5
'Mẹ là gì?' - Câu hỏi tưởng chừng đơn giản ấy lại khiến tôi phải trăn trở. Trong từ điển, mẹ được định nghĩa là người phụ nữ sinh thành ra ta. Nhưng với tôi, mẹ còn hơn thế gấp bội. Như lời Phật dạy trong kinh Vu Lan:
'Dù ai có gánh cha mẹ trên vai
Trèo non vượt suối suốt ngày tháng năm
Dẫu cho núi Tu Di chẳng mòn
Ơn nghĩa sinh thành sao đền đáp vừa.'
Mẹ tôi không phải người nổi tiếng, chỉ là một phụ nữ bình thường với cuộc sống lam lũ. Đôi tay gầy guộc in hằn dấu vết thời gian, mái tóc đã điểm bạc, dáng người nhỏ bé nhưng chứa đựng sức mạnh phi thường. Mỗi sáng, khi tôi thức dậy đã thấy mẹ đi làm, chỉ kịp để lại tô mì thơm phức. Trưa về vội ăn bữa cơm mẹ nấu rồi lại thấy bóng mẹ vội vã đi làm ca tiếp. Tối đến, khi tôi học bài là lúc mẹ cặm cụi dọn dẹp. Bận trăm công ngàn việc nhưng mẹ không bao giờ quên quan tâm đến việc học của tôi. Nụ cười mẹ rạng rỡ nhất là khi tôi đạt điểm cao.
Tuổi thơ tôi thiếu vắng hình bóng cha từ khi bố mẹ ly hôn. Gánh nặng mưu sinh đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ. Nhưng tôi ngày ấy chỉ biết ham chơi, thờ ơ trước những lời dạy bảo của mẹ. Có lần tôi nói dối đi học nhóm để đi chơi, về nhà thì bị cảm nặng vì dầm mưa. Cả đêm đó, mẹ thức trắng chăm sóc, từng muỗng cháo, từng viên thuốc. Khi ấy tôi mới thấm thía câu ca: 'Con đau lòng mẹ quặn đau/Giọt nước mắt mẹ nhỏ đau từng giờ'. Từ đó tôi hiểu ra, hạnh phúc không phải ở việc có đủ đầy vật chất, mà là có mẹ bên cạnh, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu.
Giờ đây, mỗi khi ai nhắc đến mẹ, lòng tôi lại nghẹn ngào. Tôi tự hào nói rằng: 'Tôi may mắn hơn nhiều người, vì tôi có mẹ - người phụ nữ tuyệt vời nhất đời tôi.'

3. Bài văn mẫu kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu số 6
Mẹ - tiếng gọi thiêng liêng chứa đựng cả đại dương yêu thương. Trong cuộc đời này, có ai không khao khát được sống trong vòng tay ấm áp của mẹ?
Năm nay mẹ tôi đã bước sang tuổi tứ tuần, nhưng thời gian dường như không thể làm phai nhạt vẻ đẹp duyên dáng của mẹ. Dáng người đầy đặn, mái tóc đen mượt óng ả, làn da trắng hồng - tôi may mắn được thừa hưởng những nét đẹp ấy từ mẹ. Khuôn mặt phúc hậu của mẹ luôn toát lên sự dịu dàng, ấm áp. Dù công việc bác sĩ bận rộn ngập đầu, mẹ vẫn luôn dành thời gian chăm lo cho gia đình chu đáo.
Tuổi thơ tôi gắn liền với những lần khiến mẹ lo lắng. Những cơn sốt đêm khuya mẹ thức trắng chăm sóc. Những lần mải chơi quên giờ về. Những điểm kém vì lười học... Mẹ chẳng bao giờ quát mắng, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Nhưng có một kỷ niệm tôi không thể nào quên - năm lớp 6, tôi mải mê chơi điện tử đến tận 9 giờ tối. Trên đường về, tôi đâm phải xe máy và ngã xuống đường. Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, nhìn thấy ánh mắt mẹ đầy lo âu mà lòng tôi quặn thắt. May mắn chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng hình ảnh mẹ cặm cụi nấu những món tôi thích khi về nhà khiến tôi bật khóc. 'Con xin lỗi mẹ!' - câu nói nghẹn ngào ấy đã thay đổi hoàn toàn một cậu bé ham chơi.
Mẹ chính là điểm tựa vững chắc nhất đời con. Nhớ lời dạy sâu sắc:
'Công cha tựa núi cao ngất
Nghĩa mẹ như suối nguồn tuôn chảy
Hiếu thảo mẹ cha trọn đạo
Ấy là đạo lý làm con'

4. Bài văn mẫu kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu số 7
Cuộc đời mỗi người đều có những lần vấp ngã khiến cha mẹ phiền lòng, và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng chính từ những sai lầm ấy, tôi đã học được bài học quý giá về tình mẫu tử.
Mẹ tôi giờ đã bước sang tuổi tứ tuần. Thời gian đã khắc lên khuôn mặt mẹ những dấu tích không thể xóa nhòa - làn da điểm tàn nhang, nét thanh xuân ngày nào giờ chỉ còn trong ký ức. Dáng người đầy đặn của mẹ giống như minh chứng cho bao vất vả đã trải qua.
Mẹ làm công nhân ở một xưởng may nhỏ trong thành phố. Dù bận rộn suốt ngày với công việc, mẹ vẫn luôn dành thời gian nấu những bữa cơm ngon cho gia đình. Với mẹ, bữa tối là khoảnh khắc thiêng liêng khi cả nhà quây quần bên nhau, chia sẻ những câu chuyện sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Tôi nhớ như in một kỷ niệm năm lớp năm. Là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm, thường xuyên tham gia những trò phá phách cùng các bạn nam. Một lần bị cô giáo bắt gặp và thông báo về nhà, tôi đã có thái độ vô lễ với mẹ. Chỉ đến khi đọc bức thư nghiêm khắc của bố, kể lại những đêm mẹ thức trắng chăm sóc khi tôi ốm đau, tôi mới chợt nhận ra lỗi lầm của mình. Chiều hôm ấy, tôi ôm chầm lấy mẹ vừa đi làm về, nước mắt rơi không ngừng. Mẹ cũng khóc, nhưng là những giọt nước mắt bao dung và yêu thương.
Từ đó, tôi trưởng thành hơn, biết giúp đỡ mẹ việc nhà và chăm chỉ học hành. Tôi hiểu rằng dù có thế nào, tình yêu của mẹ vẫn luôn vô điều kiện như biển Thái Bình mênh mông. Mẹ mãi là điểm tựa vững chắc nhất đời con, và tôi sẽ luôn trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên mẹ.

5. Bài văn mẫu kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu số 8
'Mẹ ơi con có con dế
Giấu trong bao diêm nhỏ xíu
Mở ra là thấy ngay liền
Con yêu mẹ bằng con dế'
Những vần thơ giản dị của Xuân Quỳnh đã khắc họa tình yêu trong sáng mà sâu sắc dành cho mẹ. Với tôi, mỗi khi nghĩ về mẹ, trái tim lại trào dâng biết bao cảm xúc ngọt ngào.
Mẹ tôi - một giáo viên trung học tận tụy - dù bận rộn với những trang giáo án vẫn luôn dành thời gian chăm chút cho gia đình. Nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, tôi và bố đã lên kế hoạch tạo bất ngờ cho mẹ.
Nhờ sự giúp đỡ của cô Lan - đồng nghiệp của mẹ, chúng tôi có đủ thời gian chuẩn bị. Bố mang về bó hồng trắng tinh khôi - loài hoa mẹ yêu thích. Hai bố con cùng nhau vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích: sườn chua ngọt, canh cá chua thanh mát, măng kho tương đậm đà... Tôi tự tay cắm lọ hoa dù không khéo bằng mẹ, nhưng chứa đựng cả tấm lòng.
Khi mẹ về, căn nhà tối om bỗng bừng sáng. Bố trao mẹ bó hoa, còn tôi thì khoe thành quả nấu nướng. Nụ cười ngỡ ngàng rồi hạnh phúc của mẹ khiến chúng tôi vui sướng khôn nguôi. Bữa tối ấm cúng với những lời khen ngợi cho bữa ăn ngon lành.
Kỷ niệm đẹp ấy đã trở thành động lực để tôi và bố thường xuyên phụ giúp mẹ việc nhà. Quan trọng hơn, đó là khoảnh khắc gia đình sum vầy, tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.

6. Bài văn mẫu kể lại kỷ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình - mẫu số 9
Gia đình - hai tiếng bình dị mà sâu nặng nghĩa tình. Trong trái tim tôi, gia đình là điểm tựa thiêng liêng nhất, nơi có người mẹ kính yêu luôn hi sinh thầm lặng. Mẹ tôi giản đơn trong chiếc áo sờn vai, nhưng vĩ đại trong cách yêu thương vô điều kiện.
Tuổi thơ tôi thiếu vắng bóng hình người cha, nhưng tràn đầy ấm áp từ vòng tay mẹ. Mẹ một mình gánh cả thiên chức, vừa dịu dàng như suối mát, vừa cứng rắn như núi đồi. Có những đêm dài, tôi thầm hỏi vì sao tổ ấm không trọn vẹn, nhưng rồi nhận ra hạnh phúc vẫn đong đầy trong bát cơm mẹ nấu.
Theo năm tháng, tôi thấu hiểu hơn những nhọc nhằn in hằn trên vầng trán mẹ. Mỗi đồng tiền mồ hôi mẹ kiếm được là trang vở trắng tinh, là bữa cơm đơn sơ mà ấm lòng. Giờ nghĩ lại, những lần bướng bỉnh thuở nào khiến lòng quặn đau.
Ký ức khắc sâu nhất là chiều mưa năm ấy, khi tôi mải mê vui đùa quên lối về. Về nhà chỉ thấy mâm cơm nghi ngút khói mà vắng bóng mẹ hiền. Tim đập loạn nhịp khi phát hiện mẹ nằm li bì trong cơn sốt. Trong khoảnh khắc hoảng hốt ấy, tôi chợt nhận ra tình yêu lớn lao hơn mọi lời nói.
Đêm đó, tôi lần đầu tự tay chăm sóc mẹ - từ chiếc khăn mát trán, bát cháo ấm lòng đến viên thuốc nồng hơi thở. Giọt nước mắt hối hận rơi trên tay mẹ gầy guộc đã dạy tôi bài học về lòng biết ơn. Sáng mai, nụ cười mẹ làm bừng sáng cả gian nhà nhỏ.
Kỷ niệm ấy như viên ngọc quý trong hành trình trưởng thành, giúp tôi thấu hiểu: Yêu thương không phải là nhận, mà là cho đi bằng cả trái tim.

7. Áng văn lay động lòng người - Ký ức sâu sắc về tình mẹ qua trang viết mẫu 10
Gia đình - hai tiếng giản dị mà chứa đựng cả bầu trời yêu thương. Và trong ngôi nhà nhỏ ấy, anh trai chính là người khiến trái tim tôi luôn ấm áp.
Anh trai tôi - chàng học sinh lớp 12 với nụ cười hiền hậu. Không chỉ xuất sắc trong học tập với bảng thành tích đáng nể, anh còn khiến cả nhà ngưỡng mộ bởi tài nấu nướng khéo léo. Mỗi bữa cơm anh chuẩn bị đều thấm đượm tình yêu thương, khiến tôi luôn hãnh diện khoe với bạn bè về người anh trai tài hoa.
Là em út trong nhà, tôi luôn được anh chiều chuộng. Dù tôi có lười biếng hay mè nheo, anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi âm thầm giúp đỡ. Tính cách điềm đạm ít nói của anh không ngăn được sự gắn bó giữa hai chị em. Anh luôn là bến đỗ bình yên mỗi khi tôi cần chia sẻ, là ngọn hải đăng dẫn lối trong học tập.
Ký ức tuổi thơ với anh là những chiều hè rong ruổi trên chiếc xe đạp cũ, là những lần anh kiên nhẫn dạy tôi thả diều, câu cá. Nhưng có lẽ kỷ niệm khắc sâu nhất là ngày mưa năm lớp 5. Khi bố mẹ vắng nhà, tôi bị ướt mưa và sốt cao. Anh đã chăm sóc tôi suốt đêm - từ bát cháo nóng hổi đến chiếc khăn ấm trên trán. Sáng hôm sau, khi thấy tôi đã khỏe, nụ cười nhẹ nhõm của anh khiến tôi hiểu rằng tình anh em là thứ tình cảm thiêng liêng không gì sánh bằng.
Giờ đây, anh không chỉ là người anh trai mà còn là người bạn lớn đồng hành cùng tôi trên mọi nẻo đường đời. Những kỷ niệm với anh là kho báu quý giá nhất tuổi thơ tôi.

8. Áng văn chạm đến trái tim - Kỷ niệm đẹp về tình anh em qua bài mẫu 11
Đêm khuya thanh vắng, nỗi nhớ nhà cứ thế ùa về trong tôi như con sóng vỗ. Một năm xa cách khiến những kỷ niệm về gia đình càng trở nên thiêng liêng. Và có lẽ, mùa hè năm ấy - khi mẹ tôi phải vào viện phẫu thuật - là khoảnh khắc khiến tôi thấu hiểu giá trị của tình thân.
Gia đình tôi vốn ít khi đau ốm, thế nên khi bác sĩ thông báo mẹ cần phẫu thuật cắt túi mật, cả nhà như chới với. Những cơn đau quặn thắt khiến người phụ nữ mạnh mẽ nhất nhà tôi trở nên yếu ớt lạ thường. Bố tôi - trụ cột vững chãi - cũng không giấu nổi sự lo âu khi đưa mẹ vào bệnh viện.
Khi mẹ nhập viện, tôi mới thực sự hiểu thế nào là 'đôi vai gầy gánh cả gia đình'. Từ cô bé chỉ biết đến sách vở, tôi phải học cách nấu nướng, dọn dẹp, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho mẹ. Những lần đầu tiên nấu cháo bị cháy, những đêm một mình khóc thầm vì lo lắng - tất cả đã dạy tôi bài học về sự trưởng thành.
Ngày mẹ lên bàn mổ là ngày dài nhất đời tôi. Hành lang bệnh viện lạnh lẽo, tiếng kim đồng hồ tích tắc như đếm ngược từng giây phút mong manh. Lần đầu tiên tôi nhận ra, những người ta yêu thương có thể rời xa bất cứ lúc nào.
Khi mẹ hồi phục, nụ cười của bà khi thấy tôi bưng bát cháo nóng hổi đã khiến tôi bật khóc. 'Con gái mẹ lớn rồi!' - câu nói ấy chứa đựng cả niềm tự hào lẫn xúc động. Khoảnh khắc ấy dạy tôi rằng trưởng thành không phải là khi ta biết tự lập, mà là khi ta biết yêu thương và chăm sóc người khác như cách họ đã từng dành cho mình.
Giờ đây, khi xa nhà theo đuổi giấc mơ, tôi luôn mang theo bài học quý giá ấy. Gia đình không chỉ là nơi ta trở về khi mệt mỏi, mà còn là động lực để ta trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

9. Áng văn lay động lòng người - Bài học về sự trưởng thành qua kỷ niệm gia đình (Mẫu 12)
Cuộc đời này không chỉ là tồn tại, mà là sống với tất cả yêu thương và trân trọng. Và gia đình - hai tiếng gọi thiêng liêng ấy chính là bến đỗ bình yên nhất của đời tôi. Nhìn lại chặng đường 15 năm, ký ức về những bài học từ thuở ấu thơ vẫn nguyên vẹn như mới hôm qua.
Năm tôi 10 tuổi - cái tuổi không còn trẻ con nhưng cũng chưa thực sự lớn - tôi là cậu bé nghịch ngợm nhất làng. Giữa khung cảnh đồng quê yên ả, tôi cùng lũ bạn rong ruổi khắp nơi: nào trèo cây hái trộm, nào chèo thuyền ra sông, thậm chí còn nghịch dại đến mức trêu chó, cắt mào gà nhà người ta. Dù bị bố mẹ trách phạt nhiều lần, tính ngang bướng trong tôi vẫn không thay đổi.
Cho đến một mùa hè, khi thấy bạn bè có cần câu mới, tôi nằng nặc đòi bố mẹ mua cho bằng được. Bị từ chối, cậu bé ương ngạnh trong tôi đã lén lấy 300 nghìn đồng trong tủ. Niềm vui có đồ chơi mới khiến tôi quên mất hậu quả của việc mình làm.
Khi sự thật bị phát hiện, thay vì nhận lỗi, tôi lại tiếp tục nói dối. Cái tát đau điếng từ bố khiến tôi bỏ nhà ra đi giữa đêm khuya. Lang thang trên phố lạ, đói khát và sợ hãi, tôi mới thấm thía giá trị của mái ấm gia đình - nơi duy nhất luôn chào đón ta trở về.
Tỉnh dậy trong vòng tay mẹ cha, nhìn đôi mắt thâm quầng vì thức trắng đêm tìm con của bố, những giọt nước mắt lo âu của mẹ, trái tim non nớt của tôi chợt thấu hiểu: "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ/Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha". Bài học ấy đã thay đổi một đứa trẻ ngỗ nghịch như tôi, dạy tôi biết yêu thương và trân trọng tình cảm gia đình - thứ tài sản quý giá nhất đời người.

10. Bài văn mẫu kể về kỷ niệm đẹp đẽ nhất trong tình cảm gia đình - Mẫu số 1
Chiều nay ba báo tin sẽ trở về sau chuyến công tác xa, nụ cười mẹ bừng sáng lên niềm hạnh phúc khó giấu của người vợ đã lâu không gặp chồng.
Vừa cúp máy, mẹ vội vã báo tin vui cho hai đứa con trai đang mải mê trò chơi điện tử. Rồi mẹ nhanh nhẹn ra vườn hái những ngọn khoai tươi non, chuẩn bị cho bữa tối đoàn tụ. Món rau lang luộc giản dị ấy chính là chứng nhân của những ngày tháng gian nan mà ấm áp, khi cả gia đình cùng nhau vượt qua khó khăn.
Góc vườn nhỏ với giàn khoai lang xanh mướt từng là nguồn sống của cả nhà. Những ngọn rau dân dã ấy đã nuôi dưỡng ước mơ học hành, chở che cả gia đình qua cơn bĩ cực. Mùi hương đồng nội từ nồi canh rau lang, vị ngọt bùi của rau luộc chấm ruốc... tất cả đã trở thành ký ức không thể phai mờ.
Giờ đây khi cuộc sống đã đủ đầy hơn, nhưng mỗi lần thấy rau lang, lòng lại dâng lên nỗi nhớ da diết về những năm tháng nghèo khó mà đầy ắp yêu thương. Bữa cơm gia đình hôm nay không chỉ có rau lang, mà còn có cả tình yêu thương và kỷ niệm ngọt ngào.

11. Bài văn mẫu kể về kỷ niệm thiêng liêng trong tình cảm gia đình - Mẫu số 2
Có bao giờ bạn tin vào phép màu từ những giấc mơ? Tôi đã từng trải nghiệm khoảnh khắc kỳ diệu ấy, khi hình bóng người ông kính yêu hiện về trong giấc mộng đêm đầy sao.
Trong ánh hào quang ấm áp, ông hiện ra với dáng vẻ quen thuộc: mái tóc bạc phơ, nụ cười hiền hậu và bộ quân phục giản dị. Tôi ngồi bên ông, nắm chặt đôi bàn tay gầy guộc mà thương nhớ vô cùng. Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện xưa, giọng trầm ấm như thuở nào. Rồi ông ân cần xem sách vở, nhắc nhở tôi chăm chỉ học hành để thực hiện những ước mơ còn dang dở của ông.
Trong giấc mơ, ông dẫn tôi dạo bước trên con đường làng rực rỡ sắc xuân. Chúng tôi dừng chọn một cành đào xinh xắn, những nụ hoa e ấp như muốn gửi gắm cả mùa xuân về. Khoảnh khắc hạnh phúc chợt tan biến khi tiếng mẹ gọi đánh thức tôi dậy.
Dù chỉ là giấc mơ, nhưng tôi đã nhận được từ ông bài học quý giá về tình yêu thương và nghị lực theo đuổi ước mơ. Đó sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời.

12. Bài văn mẫu kể về kỷ niệm sâu sắc với người ông kính yêu - Mẫu số 3
Trong ký ức tuổi thơ tôi, hình ảnh ông nội luôn hiện lên thật ấm áp. Dù ông đã đi xa, nhưng những bài học và tình yêu thương ông để lại vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim tôi.
Ông tôi có dáng người cao gầy, đôi tay nhăn nheo dấu vết của cả đời lam lũ. Khu vườn nhỏ là thế giới diệu kỳ ông tạo nên, nơi tôi học được cách lắng nghe tiếng thì thầm của cỏ cây. Mỗi chiều, hai ông cháu thường cùng nhau chăm sóc từng gốc cây, và ông dạy tôi biết trân quý vẻ đẹp giản dị của thiên nhiên.
Những câu chuyện đời thực ông kể không phải cổ tích nhưng với tôi lại quý giá hơn cả vàng ngọc. Chúng nuôi dưỡng tâm hồn tôi lớn lên từng ngày. Khi cuộc sống hiện đại kéo tôi xa dần những buổi trò chuyện ấy, cũng là lúc ông yếu đi. Chỉ đến khi ông nằm liệt giường, tôi mới chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ bao khoảnh khắc quý giá.
Giờ đây, mỗi khi nhìn khu vườn xanh tươi, tôi như thấy bóng dáng ông đâu đó. Ông đã để lại cho tôi không chỉ kỷ niệm, mà còn là bài học về tình yêu thương và sự trân trọng những giá trị gia đình.

Có thể bạn quan tâm

Cách sao chép kiểu định dạng giữa hai tệp Word, giúp bạn dễ dàng chuyển đổi các kiểu đã tạo từ tài liệu cũ sang tài liệu mới.

Nền xanh lá tươi đẹp

Hướng dẫn chi tiết cách chọn vùng in trong Excel, giúp bạn điều chỉnh và tối ưu hóa việc in ấn một cách hiệu quả và nhanh chóng.

7 nhà hàng sang trọng, tọa lạc từ tầng 20 trở lên, lý tưởng cho những buổi hẹn hò lãng mạn ngập tràn ánh sáng và cảm xúc

Hormone Endorphin là gì và tại sao chúng ta lại cần nó để duy trì sự cân bằng trong cuộc sống?
