Top 15 Bài văn miêu tả những kỷ niệm ngày đầu tiên đến trường (lớp 8) hay nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đến trường số 4
Ngày đầu tiên đi học đã trở thành dấu mốc không thể nào quên trong lòng mỗi học sinh. Năm nay, khi đã là học sinh lớp 8, tôi không khỏi bồi hồi khi nhớ về buổi sáng của những năm tháng học trò đầu tiên. Tám lần được trải qua lễ khai giảng, nhưng những cảm xúc ngày đầu tiên vào lớp Một vẫn in đậm trong ký ức tôi.
Đêm trước ngày khai giảng, tâm trạng tôi thật khó tả, vừa háo hức, vừa lo lắng. Đó là cảm xúc của một đứa trẻ lần đầu tiên chuẩn bị bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Mẹ tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho tôi: những cuốn sách giáo khoa, vở ghi với hình ảnh ngộ nghĩnh, chiếc cặp xinh xắn, và tất cả các dụng cụ học tập cần thiết. Mọi thứ đều đã sẵn sàng cho ngày đầu tiên đến trường.
Sáng hôm đó, trong không khí ấm áp của gia đình, mẹ giúp tôi mặc bộ đồng phục học sinh Tiểu học: chiếc áo sơ mi trắng và quần tây tím than. Nhìn mình trong gương, tôi không khỏi bật cười ngượng ngùng. Bà nội khen tôi đã lớn và dặn dò: “Ngày mai cháu sẽ là học sinh lớp Một rồi đấy, cố gắng học giỏi nhé!” Lòng tôi càng thêm háo hức và cũng đầy lo lắng. Dù là một đứa trẻ dễ ngủ, nhưng đêm đó tôi mãi không thể chợp mắt, những hình ảnh về ngày mai cứ hiện lên trong đầu tôi, vừa thú vị lại vừa khiến tôi lo lắng.
Sáng hôm sau, mẹ chở tôi đến trường. Trường Tiểu học Đàm Duy Thành chỉ cách nhà một đoạn đường ngắn, nhưng trong mắt tôi, nó như một thế giới mới mẻ, rộng lớn. Trước cổng trường, tấm băng-rôn đỏ với dòng chữ “Chào mừng năm học mới” chào đón chúng tôi. Những lá cờ bay phấp phới trong gió như những cánh tay vẫy chào, và không khí vui tươi bao trùm khắp sân trường. Cảm giác hân hoan, nắng vàng và tiếng chim hót tạo nên một không gian thật đặc biệt, khiến lòng tôi thêm phần xao xuyến.
Trong sân trường, mọi người tấp nập chuẩn bị cho buổi lễ khai giảng. Các bạn học sinh lớp lớn thì mạnh dạn, còn chúng tôi, những học sinh lớp Một, cảm thấy thật nhỏ bé và ngại ngùng. Tôi đứng bên mẹ, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim vẫn đập thình thịch. Lễ khai giảng bắt đầu với tiếng trống vang lên, và các anh chị học sinh lớp lớn đã xếp hàng ngay ngắn. Tiếng khóc, tiếng gọi mẹ của các bạn nhỏ vang lên, làm tôi thêm bồi hồi. Tôi nhìn mẹ một lần nữa, rồi bước đi cùng các bạn vào lớp, một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời học sinh của mình.
Ngày khai giảng đầu tiên với tôi thật thiêng liêng và trang trọng. Mắt tôi hướng về lá cờ Tổ quốc tung bay, tiếng quốc ca vang lên đầy hào hùng. Cô Hiệu trưởng đọc lời khai giảng, chúc chúng tôi một năm học mới đầy thành công. Sau đó, chúng tôi được gặp cô giáo chủ nhiệm và các bạn mới trong lớp. Những ánh mắt ngơ ngác, những lời chào hỏi đầu tiên đã khiến tôi cảm thấy gần gũi và ấm áp.
Khi buổi lễ kết thúc, tôi và các bạn được cô Hồng dẫn về lớp. Cô dạy chúng tôi những điều đầu tiên về học đường, từ cách cầm bút đến những chữ cái đầu tiên. Cảm giác ấy thật ngọt ngào, như những buổi chiều thu ấm áp, nắng vàng chiếu vào cửa sổ lớp học. Những giờ học đầu tiên, những bài học đầu tiên, tất cả đều là kỷ niệm đẹp không thể nào quên trong tâm hồn tôi.
Ngày đầu tiên đến trường, những kỷ niệm ấy đã mãi in sâu trong trái tim tôi. Mỗi lần nhìn thấy những em học sinh lớp Một nắm tay bố mẹ đến trường, lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả, như thể tôi đang sống lại những ngày tháng ấy. Những âm thanh của ngày khai trường, từ tiếng trống trường đến lời bài quốc ca, đều trở thành phần không thể thiếu trong ký ức học trò của tôi. Những khoảnh khắc ấy đã làm giàu thêm tâm hồn tôi, và là một phần quan trọng trong hành trình trưởng thành của mỗi học sinh.

2. Bài văn kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học số 5
Ngày đầu tiên bước vào thế giới học đường – một khoảnh khắc ngọt ngào khắc ghi trong tâm trí tôi mãi mãi.
Sáng sớm, dưới những hàng phượng đỏ thắm, tôi, một đứa bé ngơ ngác, theo mẹ đi học. “Đi học”, một từ xa lạ nhưng đầy hồi hộp, khiến trái tim tôi đập nhanh. Trong đầu tôi là vô vàn câu hỏi, những mảnh ghép về ngôi trường mới mẻ. Chạy mãi trong những suy nghĩ mông lung, tôi không nhận ra mình đã đến trường từ lúc nào. Mẹ đang trò chuyện với cô giáo, thi thoảng chỉ tay về phía tôi, nhưng tôi chẳng mấy quan tâm.
Đó là “Ngôi trường”. Không có tường rào, chỉ có khoảng sân rộng mở với gió thổi mát rượi. Những cây ăn quả trĩu nặng quả chín khiến tôi chỉ muốn chạy đến ăn thử. Một phòng học nhỏ xinh, mái ngói đỏ tươi, tường rêu phong nằm khiêm nhường dưới những tán lá xanh. Những đứa trẻ cùng tuổi tôi, đang chạy nhảy và cười đùa rộn rã. Bất chợt, mẹ đẩy tôi về phía cô giáo. Lúc này, tôi mới ngước nhìn cô, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc điểm hoa râm, đôi mắt hiền hậu. Cô chìa tay ra, và tôi, thay vì sợ hãi như mọi lần, cảm thấy ấm áp lạ thường. “Chào cô!” – Tôi lí nhí, đôi mắt tôi ngập tràn sự ngạc nhiên.
Giờ học đầu tiên không giống như những gì chị Hai kể. Cô giáo chỉ dẫn rất kỹ về cách ngồi, cách cầm bút và các việc cần làm. Nhưng tôi lại chẳng mấy nhớ, vì biết rằng mẹ sẽ chuẩn bị tất cả cho tôi. Đột ngột, cô chuyển giọng và khiến tôi chú ý: “Trước khi học chữ, các con phải học lễ.” Tôi nghe như thấm vào lòng, cảm thấy một niềm tự hào khi được ngồi trong lớp học này. Đây chính là khởi đầu của hành trình “mở mang tri thức” mà ba tôi đã từng nói.
Giờ học qua đi, đến giờ giải lao. Cô giáo vừa cất phấn, lũ trẻ đã nháo nhào chạy ra sân. Tôi chạy theo, cảm giác thật vui và kỳ lạ. Đây là lần đầu tôi chơi cùng bao nhiêu bạn bè mà không còn lo sợ. Lúc đầu ai cũng lạ lẫm, nhưng rồi mọi người nhanh chóng hòa nhập, chơi đùa vui vẻ. Tiếng cười vang vọng giữa không gian yên bình. Bất chợt, một tiếng “xoảng” vang lên. Chiếc dép của tôi bay vút lên cao, làm vỡ một chậu cây. Một mảnh vỡ bay trúng má tôi, khiến tôi đau đớn và hoảng sợ. Tôi sợ cô giáo sẽ mắng và không cho tôi đi học nữa. Nhưng cô giáo vội vàng chạy đến, lau mặt tôi, rồi nhẹ nhàng dỗ dành. Tôi nhìn cô, ngỡ ngàng và thấy sự quan tâm vô cùng dịu dàng.
Giờ học tiếp theo bắt đầu. Tôi được phép ngồi trong lòng cô để nghe kể chuyện. Giọng cô ấm áp, truyền cảm khiến tôi như chìm đắm trong câu chuyện. “Còn đau không?” cô hỏi. Tôi chỉ lắc đầu, cảm thấy an toàn trong vòng tay cô. Nghe cô kể, tôi cảm nhận một cảm giác yên bình vô cùng. Khi tỉnh dậy, mẹ đã đứng đợi tôi ở cửa lớp. Tôi dụi mắt, ôm lấy tập sách, chạy đến bên mẹ và líu lo kể lại những chuyện đã xảy ra. Trên đường về, tôi cứ nhắc mãi: “Mai mẹ nhớ gọi con dậy sớm đi học nhé!”
Thấm thoắt, tám năm đã qua. Tôi, cô bé ngày nào, giờ đã trở thành một học sinh trung học. Mỗi ngày đạp xe đến trường, vui đùa cùng bạn bè, và khi ai đó hỏi về vết sẹo trên má, tôi chỉ cười nhẹ, vì trong lòng vẫn còn vẹn nguyên những kỷ niệm ngọt ngào của ngày đầu tiên đi học.

3. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 6
Mỗi người trong chúng ta đều lưu giữ những ký ức riêng, có thể là niềm vui, nỗi buồn, hoặc những khoảnh khắc của tuổi thơ. Đối với tôi, một kỷ niệm đáng nhớ nhất là ngày đầu tiên tôi đến trường – một ngày không thể nào quên.
Ngày hôm ấy, mẹ nắm tay tôi từng bước đi trên con đường dẫn đến trường. Cảm giác trong tôi lúc đó là sự lo lắng và sợ hãi, lần đầu tiên tôi phải rời xa vòng tay mẹ. Trên vai tôi là chiếc cặp mới mẹ đã mua cho tôi hôm qua, bên trong là những cuốn sách, vở mới tinh. Tôi nhìn quanh và thấy không ít bạn bè cũng đang chuẩn bị cho ngày đầu tiên, có những bạn nắm tay cha mẹ vui vẻ, cũng có bạn mếu máo, không muốn xa người thân. Đứng trước cổng trường, tôi sững sờ nhìn mọi thứ, ngôi trường to lớn, uy nghiêm với màu xanh mát mắt làm tôi cảm thấy vừa lạ lẫm vừa hồi hộp.
Khi bước vào sân trường, tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy hàng nghìn bạn học sinh đang xếp hàng ngay ngắn, ai cũng mặc đồng phục trắng tinh khôi, mang trên mình một chiếc logo của trường. Xung quanh trường là những cây cổ thụ, vươn mình vẫy chào đón các bạn học sinh mới. Các thầy cô đứng xung quanh với dáng vẻ nghiêm trang nhưng vẫn nở nụ cười hiền hậu với chúng tôi. Những thầy giáo trong chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trông rất nghiêm túc, còn các cô giáo thì mặc những bộ áo dài truyền thống đẹp đẽ, đầy màu sắc.
Chẳng mấy chốc, một thầy giáo cầm loa thông báo: “Kính mời quý phụ huynh ra về để các em vào lớp sinh hoạt với giáo viên chủ nhiệm.” Mẹ tôi quay lại nói với tôi: “Mẹ về đây, con phải cố gắng học tập thật chăm chỉ và luôn hòa đồng với các bạn nhé!” Rồi mẹ mỉm cười và bước ra cổng. Lúc ấy, tôi cảm giác lòng mình thắt lại, không muốn rời xa mẹ. Nhưng tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, tự nhủ mình phải mạnh mẽ, tuy vậy nước mắt vẫn rơi. Sau đó, tôi bước vào lớp gặp cô giáo chủ nhiệm. Cô giáo rất xinh đẹp và hiền hậu, cô bắt đầu giới thiệu và buổi sinh hoạt đầu tiên của tôi kết thúc nhẹ nhàng.
Ngày đầu tiên đi học đã khép lại, tôi tự hứa sẽ học thật giỏi, không làm phụ lòng cô và cha mẹ, và sẽ mãi không quên những kỷ niệm quý giá này.

4. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 7
Quá trình trưởng thành của mỗi người đều gắn liền với những kỷ niệm tuyệt vời, đặc biệt là với thời học sinh – một giai đoạn vàng trong đời. Những ký ức ấy luôn khắc sâu trong trái tim chúng ta, và ngày đầu tiên đến trường là một trong những kỷ niệm tươi đẹp nhất mà tôi và không ít người khác vẫn nhớ mãi.
Ngày đầu tiên đến trường của tôi diễn ra vào một buổi sáng mùa thu trong trẻo. Mẹ đánh thức tôi dậy từ sớm, lo lắng chuẩn bị mọi thứ từ quần áo đồng phục, sách vở, đến bữa sáng cho cả nhà. Dù mẹ bận rộn, tôi cố gắng vệ sinh thật nhanh để không làm phiền mẹ thêm. Thế nhưng, mẹ vẫn gọi tôi mãi: “Quỳnh ơi, nhanh lên kẻo muộn giờ học!” Lúc đó, tôi tưởng rằng nếu đi muộn sẽ bị công an bắt, nên tôi vội vã ăn mấy miếng cơm rang rồi cuống cuồng chạy ra cửa. Mẹ chỉ cười hiền hòa: “Cứ từ từ thôi con, còn sớm mà. Ăn cho no đã.” Mẹ nhẹ nhàng nhưng vẫn dặn dò tôi: “Hôm nay con chính thức trở thành học sinh lớp Một, phải ngoan và nghe lời hơn nhé!” Tôi lí nhí trả lời: “Dạ, có ạ!” rồi nhanh chóng theo mẹ ra xe. Đường phố hôm ấy đông đúc, nhộn nhịp. Mẹ bảo tôi, hôm nay tất cả các bạn học sinh đều đi khai giảng như tôi. Tâm trạng tôi vừa vui mừng, vừa háo hức khi được nhìn thấy ngôi trường mới mà không còn sợ cảnh công an như lúc ở nhà nữa.
Đến nơi, ngôi trường của tôi đẹp đến mức tôi không thể kìm nổi niềm vui mừng: rộng lớn và khang trang, với một hồ nước trong vắt và khu vườn đầy hoa. Tôi chỉ cho mẹ từng chi tiết nhỏ trong sân trường, cảm giác như đang khám phá một thế giới mới.
Vào trong sân, mẹ dẫn tôi đến xếp hàng với các bạn lớp 1A2. Cùng nhau, chúng tôi tham gia buổi lễ chào cờ đầu tiên. Tôi thắc mắc tại sao các anh chị lớp lớn đều đeo khăn quàng đỏ, mẹ giải thích rằng đó là phần thưởng dành cho những bạn học giỏi, có thành tích cao trong học tập. Khi buổi lễ kết thúc, cô hiệu trưởng lên căn dặn về nhiệm vụ năm học mới. Tiếng trống vang lên, đánh dấu một khởi đầu mới. Bóng bay rực rỡ được thả lên trời, và tôi cảm nhận rõ ràng sự kiện này thật đặc biệt.
Sau buổi lễ, tôi bắt đầu tìm mẹ nhưng không thấy. Tôi hoảng loạn khóc nức nở. Một chị học sinh, lớn hơn tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi về lớp học, sau đó dẫn tôi vào lớp. Chị bảo tôi không phải lo, mẹ sẽ đón tôi sau buổi học. Tôi ngây ngô hỏi lại: “Chị ơi, em học 12 năm sao mới được gặp mẹ à?” Chị cười và nói: “Không, em học đến trưa là gặp mẹ rồi.” Và chị dẫn tôi vào lớp 1A2. Từ đó, cảm giác lo lắng dần biến mất khi tôi bắt đầu làm quen với không gian lớp học mới.
Ngày đầu tiên đi học khép lại trong niềm vui và cảm giác mới mẻ. Tôi đã hứa với chính mình rằng sẽ cố gắng học thật tốt, không phụ lòng cha mẹ và cô giáo. Những kỷ niệm về ngày khai trường ấy sẽ mãi là những hồi ức không thể quên.

5. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 8
Đầu năm nay, khi dịch bệnh Covid-19 diễn ra phức tạp, việc học trực tuyến trở thành phương thức duy nhất của chúng em, khiến mỗi ngày không được gặp mặt thầy cô và bạn bè trở nên rất buồn bã. Nhưng thật may mắn, Việt Nam đã vượt qua được khó khăn đó và cuộc sống dần trở lại bình thường. Việc quay lại trường vào ngày đầu năm học mới đối với chúng em quả là một niềm vui vô bờ.
Suốt hơn nửa năm học ở nhà, không được gặp thầy cô, bạn bè, không khí trường lớp khiến em cảm thấy rất trống vắng. Khi nhận được tin sẽ được trở lại trường vào mùa thu này, em đã không thể giấu nổi niềm vui sướng. Cùng bố mẹ, em đến hiệu sách chọn lựa sách vở, chuẩn bị kỹ lưỡng từng chi tiết. Từng quyển sách, từng cuốn vở đều được em bao bọc, đánh dấu một cách tỉ mỉ. Em đếm từng ngày, hồi hộp chờ đợi ngày gặp lại bạn bè và mái trường thân yêu của mình.
Ngày đầu tiên quay lại trường, sau bữa tối, bố mẹ dặn dò em kiểm tra lại sách vở và chuẩn bị quần áo thật kỹ càng để có thể đến trường trong ngày mới thật tốt. Em ngồi khoanh tay trên bàn, nhìn ngắm những cuốn sách mới tinh xếp ngay ngắn và trong lòng đầy ắp những suy nghĩ. Liệu các bạn có thay đổi gì trong thời gian qua? Những cây xanh trong sân trường có lớn hơn không? Những câu hỏi ấy khiến em vừa háo hức, vừa trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau, em dậy sớm, mẹ đưa em đến trường. Trước cổng trường rộng mở, em chào mẹ rồi vội vã bước vào trong. Trước mắt em là sân trường đông đúc, rộn rã tiếng cười nói của các bạn học sinh sau bao ngày xa cách. Những hàng cây trong sân trường đã lớn lên, vững chãi và kiêu hãnh hơn trước. Mùi sơn mới tỏa ra từ những bức tường và bàn ghế được tân trang lại khiến không khí trường lớp trở nên thật gần gũi.
Em đi từ từ, hít thở bầu không khí trường học sau bao ngày vắng bóng. Bỗng, có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai em. Đó là cô bạn thân cùng lớp. Cậu lớn lên nhiều quá! Chúng em cùng trò chuyện vui vẻ và bước vào lớp. Bước chân vào lớp học, các bạn đồng loạt chào em, ai cũng lớn hơn, đáng yêu hơn và tươi cười hơn. Ngày đầu tiên không có bài học nhiều, chỉ là những lời dặn dò của cô giáo, chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai. Cô giáo bước vào lớp, nở nụ cười hiền hòa, trên tay cầm cuốn sổ ghi chép. Cô mặc chiếc áo dài trắng, giọng nói nhẹ nhàng và khuôn mặt hiền từ khiến chúng em cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cô phổ biến cho chúng em về nội quy lớp học và công tác chuẩn bị cho năm học mới. Chính sự tận tâm của cô khiến chúng em đắm chìm trong buổi sinh hoạt mà quên mất thời gian trôi qua.
Buổi dặn dò kết thúc trong không khí hân hoan của cả cô và trò. Trở về nhà trong niềm vui rộn ràng, em hy vọng đây sẽ là một năm học đầy may mắn và tràn đầy cảm hứng.

6. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 9
Ngày đầu thu, ánh nắng ấm áp, làn gió nhẹ nhàng và những tà áo trắng tung bay, tôi chính thức bước vào lớp 8, đã gần như trở thành người chị cả của trường. Mỗi mùa tựu trường, mùa thu của tám năm về trước lại ùa về trong tâm trí tôi, mang theo những kỉ niệm ngọt ngào và những cảm xúc khó quên từ ngày đầu tiên tôi bước vào trường học.
Tám năm đã trôi qua, nhưng buổi sáng hôm ấy vẫn hiện lên rõ nét trong ký ức. Một cô bé ngày hôm qua vẫn còn khóc lóc đòi mua kẹo, hôm nay khoác trên mình chiếc áo sơ mi, quần bò, đeo chiếc cặp lớn hơn cả người mình, vội vã bước đến trường. Con đường làng hôm ấy mát rượi, lạ lẫm đến kỳ diệu. Tôi tự hỏi, có phải mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khác biệt không? Dĩ nhiên rồi, hôm nay tôi đi học mà. Và trước mắt tôi, cánh cổng trường đã hiện ra. Ngôi trường thật rộng lớn, màu vàng tươi sáng hòa quyện cùng ánh nắng, còn màu xanh của trời hòa vào những dãy cây. Cảm giác hồi hộp xen lẫn với sự háo hức, như thể qua cánh cổng này, một thế giới mới, đầy kỳ diệu đang mở ra. Tôi nắm chặt tay mẹ, không muốn rời, vì trước mặt tôi là những gương mặt xa lạ. Tôi sẽ mãi chìm trong nỗi lo sợ này nếu không có một sự kiện thay đổi tất cả...
Lúc ấy, những đứa học sinh lớp một chúng tôi còn lạ lẫm đứng giữa sân trường. Cảm giác muốn khóc vì nhớ mẹ, nhớ nhà tràn ngập trong tôi. Tôi cúi mặt xuống, bước đi loạng choạng đến nỗi đâm sầm vào một cô bạn nhỏ. Cô bạn ấy có làn da bánh mật, nụ cười tươi như ánh nắng mùa thu. Khi tôi vô tình giẫm vào chân bạn, chắc bạn phải đau lắm, tôi thấy bạn nhíu mày. Vội vã xin lỗi, lòng tôi xấu hổ vì sự vụng về của mình trong ngày đầu tiên. Nhưng cô bạn ấy lại mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Không sao đâu, cậu chỉ cần chú ý hơn thôi mà”. Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến tôi cảm thấy an lòng và cũng mỉm cười lại.
Chúng tôi nhanh chóng làm bạn, cùng nhau lang thang khắp sân trường trong khi chờ được gọi tên. Hỏi ra mới biết, bạn tên Hân, và sẽ học cùng lớp với tôi. Có lẽ tôi đã tìm được người bạn đầu tiên rồi. Đang vui vẻ trò chuyện, bạn bất ngờ hỏi:
- Sao trông cậu buồn vậy?
Tôi đáp:
- Vì tôi nhớ mẹ, tôi muốn về nhà.
Ánh mắt Hân bỗng chùng xuống, và đôi mắt bạn trở nên ướt lệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao bạn lại buồn như vậy. Thì bạn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng buồn bã:
- Cậu thật may mắn khi có mẹ đưa đi học, có nhà để về. Tớ từ nhỏ đã mất cả cha mẹ, sống trong trại mồ côi. Hôm nay, tớ tự đi học một mình. Mỗi lần nhìn thấy ai đó được cha mẹ chở đi học hay đi chơi, tớ lại thấy tủi thân, khao khát có gia đình. Có lẽ tớ là người bất hạnh nhất rồi. Bạn khẽ lau giọt nước mắt.
Tôi im lặng, không biết phải nói gì. Đến lúc này, tôi mới nhận ra mình may mắn đến nhường nào. Hạnh phúc là có một gia đình để yêu thương, vậy mà đôi khi tôi còn giận dỗi mẹ vì những chuyện không đâu. Tôi nhìn sang Hân, lòng dâng trào cảm xúc, thương bạn vô cùng. Mặc dù bạn không có gia đình, nhưng bạn vẫn vui vẻ, mạnh mẽ và đến trường mỗi ngày. Tôi tự hỏi, tại sao mình lại không thể mạnh mẽ như vậy? Hai chúng tôi nhìn nhau lâu rồi mỉm cười, nắm tay nhau vào lớp. Ngày đầu tiên tựu trường, đột nhiên trở nên vô cùng ý nghĩa.
Từ đó, tôi và Hân trở thành những người bạn thân thiết. Tôi muốn ở bên cạnh bạn, giúp bạn không cảm thấy cô đơn, vì tôi biết bạn rất mạnh mẽ. Bạn dạy tôi cách trân trọng những giá trị giản dị trong cuộc sống và cách vượt qua khó khăn. Tôi tin rằng, những bài học bạn mang đến sẽ đồng hành cùng tôi suốt đời.
Đó chính là câu chuyện về ngày đầu tiên đi học của tôi, ngày mà tôi thực sự trưởng thành. Các bạn đừng quên, những bài học đầu tiên trong cuộc đời là vô giá và sẽ mãi được khắc sâu trong trái tim chúng ta.

7. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 10
Ngày đầu tiên đi học, là khoảnh khắc khó quên với bất kỳ ai. Dù giờ đây em đã là học sinh lớp 8, nhưng trong trái tim em, ngày khai giảng đầu tiên vẫn luôn đọng lại một cảm giác bỡ ngỡ khó tả. Đặc biệt là khi em vừa bước qua cổng trường lớp 1, rời xa vòng tay mẹ và một thế giới quen thuộc để bước vào một hành trình mới đầy thử thách.
Đêm trước ngày khai giảng, em trằn trọc không sao ngủ được. Cảm xúc lẫn lộn, vừa háo hức vừa lo lắng, cả đêm em chỉ nghĩ đến sáng mai – ngày đầu tiên em đến trường. Mẹ đã chuẩn bị cho em tất cả mọi thứ, nào là bút, thước kẻ, và bao nhiêu thứ đồ dùng học tập mà giờ em chỉ nhớ như trong mơ. Tất cả được sắp xếp gọn gàng trong chiếc cặp nhỏ xinh của em, khiến em cảm thấy mình thật trưởng thành. Mẹ còn giúp em mặc chiếc đồng phục của trường, áo trắng tinh và chiếc váy đỏ tươi, vừa vặn như thể được đo riêng cho em. Nhớ lại tối hôm đó, em chạy khắp nhà khoe mọi người, thích thú khi thấy mình đã trở thành một học sinh thực thụ. Cả gia đình cũng bàn tán về tương lai, về những gì em sẽ học và khám phá. Bà nội em thì bảo: “Cháu đã lớn thật rồi, cố gắng học tốt nhé”. Em cười ngượng ngùng, lòng nôn nao không thể ngủ nổi. Tối đó, em cứ thao thức, suy nghĩ về thầy cô, bạn bè và mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.
Sáng hôm sau, em dậy rất sớm, làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng. Cảm giác hân hoan lạ thường khi em mặc đồng phục và mẹ đưa em đến trường. Trong lòng em đầy ắp sự háo hức, xen lẫn lo lắng. Trời trong xanh, những đám mây bồng bềnh trôi như vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp. Con đường quen thuộc giờ đây sao lạ lẫm đến vậy. Hàng cây xanh tươi hơn, cao lớn hơn. Những ngôi nhà ven đường cũng trở nên khang trang lạ thường. Con đường hôm nay sạch sẽ và gọn gàng, không còn chút bụi bặm nào. Mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên lan tỏa khắp không gian, thay thế màn đêm mờ ảo. Những giọt sương còn đọng trên lá cây, và tiếng chim hót vang vọng khắp không gian, như chào đón một ngày mới. Tất cả tạo nên một không khí trong lành, đầy tươi mới và hứa hẹn một ngày đặc biệt.
Không gian xung quanh giờ đây không còn yên tĩnh nữa. Các anh chị học sinh đã bắt đầu đi học, tiếng nói cười rộn ràng. Những chiếc xe máy đưa các em đến trường, ai nấy đều mặc đồng phục chỉnh tề, gương mặt vui tươi nhưng cũng không thiếu phần lo lắng. Và rồi, em cũng đứng trước cổng trường, nơi các bạn học sinh lớp một đứng ngơ ngác nhìn nhau, mặt mày thoáng chút lo âu. Nhìn mọi người, em nhận ra mình không đơn độc, tất cả đều có chung cảm giác ấy. Buổi khai giảng thật đặc biệt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng em, những học sinh lớp một. Em tự hào lắm, vì hôm nay mình là một phần của ngôi trường này. Những bạn xung quanh cũng tỏ ra hứng khởi, mỗi bạn một vẻ, người thì ngẩng cao đầu tự tin, người thì cười tươi rói nhưng cũng có chút lo lắng. Và rồi, chị lớp năm, liên đội trưởng, đứng lên chỉ huy cả trường hát quốc ca.
Tiếng hát vang dội, em cảm thấy như mình là một chiến sĩ nhỏ, đứng trong đội quân hùng mạnh đánh bại những tên quái vật trong các câu chuyện cổ tích mà mẹ vẫn kể. Tiết mục khai giảng kết thúc, em lắng nghe bài thư mừng của Chủ tịch nước, những lời nói đó khiến em nhận thức rõ hơn về tầm quan trọng của việc học. Sau đó, thầy hiệu trưởng bước lên, thân thiện và nhân hậu, thầy như một người cha lớn dẫn dắt tất cả học sinh trong trường. Và rồi, tiếng trống khai trường vang lên, báo hiệu một năm học mới đã bắt đầu. Những quả bóng bay nhiều màu sắc cũng bay lên bầu trời, tạo thành một không gian đầy màu sắc, như tượng trưng cho những ước mơ của chúng em. Lúc ấy, em cảm thấy mình đang bay lên, bay vào một biển trời tri thức mới. Mặc dù em chỉ mới tròn sáu tuổi, nhưng trong lòng em, em đã lớn rất nhiều.

8. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 11
Tiếng trống trường vang vọng khắp sân, âm thanh rộn ràng như một lời nhắc nhớ tôi về ngày đầu tiên đi học, một ngày mà dù đã qua lâu, tôi vẫn không thể nào quên. Ký ức về buổi lễ khai giảng đầu tiên, vào lớp một, như một vệt mờ nhạt trong ký ức, dù lúc ấy tôi còn quá nhỏ để ghi nhớ những chi tiết cụ thể. Nhưng một năm học mới, khi tôi bước vào cấp hai, ngày tựu trường ấy lại in sâu trong tâm trí tôi, là một ký ức đẹp không thể xóa nhòa.
Ngày khai giảng, cảm xúc của tôi dâng trào, vừa háo hức, vừa lo lắng. Tôi đã lớn, trưởng thành hơn, và tự tin hơn khi có thể tự mình đến trường, được học dưới mái trường mà mẹ tôi từng dạy. Tối hôm trước ngày khai giảng, hai mẹ con tôi tất bật chuẩn bị mọi thứ. Những bộ quần áo mới, đôi giày sạch sẽ, sách vở, bút thước được sắp xếp ngăn nắp. Chiếc cặp sách màu hồng, với hình thủy thủ mặt trăng in trên đó, là người bạn đồng hành của tôi trong suốt những năm học cấp hai. Bộ đồng phục trắng tinh khôi mà mẹ tôi giặt thật cẩn thận, vẫn còn phảng phất mùi nước xả vải thơm mát. Tôi ôm lấy chiếc áo trắng, cảm nhận sự tinh khôi và mơ màng về ngày đầu tiên đến trường, và bật cười vì sự háo hức trong lòng.
Sáng hôm ấy, trời bỗng dưng chuyển mưa. Mặt trời bị che khuất, bầu trời nặng trĩu mây đen, khiến tôi cảm thấy như ngày đầu tiên đến trường không được thuận lợi lắm. Ngồi sau lưng mẹ, tôi chỉ mong ông mặt trời sẽ ló dạng, xua đi những đám mây đen. Nhưng khi đi được nửa đường, cơn mưa như trút xuống. Những giọt nước to, nặng hạt, rơi xuống như thác, khiến mẹ con tôi phải dừng lại bên đường, chờ cơn mưa ngớt. Hai mẹ con ướt đẫm, tóc rối bời, tôi cảm thấy lạnh và trong lòng ngập tràn nỗi buồn. Nhưng chỉ một lát sau, cơn mưa tạnh, bầu trời như khoác lên một chiếc áo mới, trong sạch và không còn chút bụi bặm. Không khí trở nên mát lành, và mọi người lại tiếp tục vội vã đến trường.
Dù buổi lễ tựu trường diễn ra muộn hơn dự kiến, nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi. Tất cả đều vui mừng, phấn khởi. Khi đến cổng trường, mẹ tôi đưa tôi vào cùng với cô giáo chủ nhiệm. Tôi đứng ở đó, nhìn quanh, cảm thấy có chút buồn vì ngày đầu tiên đến ngôi trường mới, tôi chỉ có một mình. Mẹ tôi ở gần, nhưng như thể đang xa dần. Đôi mắt tôi bỗng ngấn lệ, nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay ấm áp, dịu dàng vỗ nhẹ vào vai tôi, và giọng cô giáo vang lên: "Ngọc Nhi, cùng vào lớp với cô nhé!"
Cô giáo chủ nhiệm, cũng là bạn đồng nghiệp của mẹ tôi, nhẹ nhàng dẫn tôi vào lớp. Một cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng tôi. Mặc dù không có mẹ bên cạnh, tôi lại có một người mẹ khác, dịu dàng và ân cần, người sẽ dìu dắt tôi bước đi trên con đường học vấn. Cô giáo, người mẹ thứ hai của tôi.
Buổi lễ diễn ra trang trọng, tất cả khuôn mặt đều rạng ngời, không còn những giọt nước mắt hay tiếng khóc như khi vào lớp một. Mọi người đều vui vẻ và háo hức. Thầy hiệu trưởng, với khuôn mặt hiền từ, kính cận trễ xuống, nhìn chúng tôi âu yếm và dặn dò như những chú chim non lần đầu rời tổ: “Hãy chăm ngoan học tập và tu dưỡng đạo đức thật tốt.” Lời thầy như khắc sâu vào trái tim non nớt của tôi, khiến tôi càng thêm quyết tâm phấn đấu trong suốt hành trình học vấn.
Những ký ức đẹp đẽ đó sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Lời dặn dò của thầy cô, cử chỉ ân cần của người mẹ thứ hai, tất cả sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng tôi, làm hành trang cho tôi vững bước trên con đường tương lai.

9. Bài văn kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học số 12
Tuổi thơ của tôi gắn liền với vô vàn kỷ niệm, có những khoảnh khắc ngọt ngào, có lúc lại là những nỗi buồn sâu lắng. Một trong những ký ức khó quên trong tôi là ngày đầu tiên bước vào lớp sáu, khi tôi đến một ngôi trường cấp hai mới, nơi mà tôi nhận ra rằng cuộc sống học đường không chỉ có bài vở mà còn là những trải nghiệm tuyệt vời.
Trước ngày khai trường, lòng tôi đầy lo âu, thức trắng đêm mà không thể nào ngủ. Tôi băn khoăn không biết ngày khai giảng có khác gì so với những ngày học cấp một trước kia không. Những cảm giác ấy như cuốn tôi vào vòng xoáy của sự tò mò, cho đến khi ngày ấy cuối cùng cũng đến.
Sáng hôm ấy, tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày. Sau khi hoàn tất những công việc cá nhân, tôi hớn hở chạy vào phòng, đôi mắt sáng ngời. Tôi khoác lên người bộ đồng phục mới tinh khôi, chỉnh tề. Khi thắt chiếc khăn quàng đỏ, nhìn mình trong gương, tôi tự nhủ: “Mình đã là nữ sinh cấp hai, phải trưởng thành hơn, phải tự tin hơn.” Sau khi thay đồ xong, tôi chạy xuống phòng ăn để cùng gia đình thưởng thức bữa sáng. Mọi người đều khen tôi lớn hơn nhiều, tôi cũng cảm nhận được điều đó.
Sau bữa sáng, tôi vội vã chào tạm biệt gia đình rồi lấy xe đạp ra đi học. Cảm giác lúc đó tràn đầy niềm vui và hứng khởi. Khi đến trường, không khí náo nhiệt như một lễ hội. Các đội trống xếp hàng ngay cửa trường, sẵn sàng chào đón khách và giáo viên. Sân trường rực rỡ với những lá cờ tung bay trong gió. Thầy cô giáo cũng thật trang trọng, các cô trong tà áo dài duyên dáng, các thầy trong áo sơ mi và cà vạt đủ màu sắc. Bên trong sân trường, những bó hoa tươi được trưng bày trên sân khấu, các cầu thang được đóng kín. Tất cả chúng tôi, học sinh lớp sáu, được thầy tổng phụ trách và thầy giám thị sắp xếp thành hàng lối trật tự. Các khối khác cũng được điều động một cách bài bản. Không khí thật sự rất náo nhiệt và vui tươi.
Cô chủ nhiệm của chúng tôi chuẩn bị cho mỗi lớp một vài quả bóng bay. Lễ khai giảng chính thức bắt đầu, từng lớp chúng tôi bước lên thảm đỏ, cô dẫn chương trình giới thiệu từng lớp học. Sau đó, chúng tôi được thả những quả bóng bay lên trời, một khoảnh khắc thật sự tuyệt vời, như là ước mơ của mỗi người đều được gửi vào trong những quả bóng ấy. Khi thầy hiệu trưởng phát biểu, buổi lễ kết thúc, chúng tôi ra về trong niềm vui hân hoan. Và tôi cảm nhận rằng từ giờ, tôi đã thực sự là một nữ sinh cấp hai.
Giờ đây, đã là học sinh lớp tám, tôi vẫn nhớ mãi ngày đầu tiên đi học. Những ngày đầu tiên làm quen với bạn bè, với môn học mới và những quy định mới, tất cả đều chứa đựng niềm vui, sự háo hức. Đó là một kỷ niệm khó quên, mang lại cho tôi nhiều bài học quý báu trong hành trình trưởng thành.

10. Bài văn kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học, số 13
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ nắm tay dắt em đến trường, em vừa đi vừa rơm rớm nước mắt. Mẹ vỗ về, âu yếm, dỗ dành….” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị bước vào lớp một. Mỗi lần ngân nga lời bài hát ấy, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về những kỷ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học. Ngày khai giảng, chính là dấu mốc quan trọng đánh dấu bước chân đầu tiên trên con đường học vấn. Dù giờ đây tôi đã lên lớp tám, không còn bỡ ngỡ như những ngày đầu, nhưng chiếc cặp sách chú tôi tặng tuần trước vẫn khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm trong trẻo, ngây thơ của một cậu bé lần đầu bước vào cổng trường, trong vòng tay gầy guộc mà đầy ắp tình yêu thương của bà tôi.
Đó là một ngày không thể quên. Buổi sáng hôm ấy, tiết trời mùa thu hơi se lạnh, những đám mây lững lờ trôi, như một điềm báo cho một ngày khai giảng sắp đến. Trong lòng tôi xốn xang, nôn nao, với những suy nghĩ ngây thơ về một sự kiện trọng đại mà tôi sắp đối diện. Thực ra lúc ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu hết ý nghĩa của ngày khai giảng, nhưng sự chăm sóc, lo lắng của người lớn đã khiến tôi cảm nhận được rằng đây là một ngày thật sự quan trọng. Hôm nay bà sẽ là người đưa tôi đến trường vì bố mẹ tôi công tác xa. Mặc dù vậy, tôi biết rằng bố mẹ cũng háo hức không kém, họ mong đợi khoảnh khắc tôi bước vào cánh cửa trường học.
Quê tôi không phải là thành thị ồn ào, cũng chẳng phải nơi phồn hoa đô hội, mà là một vùng quê yên bình với những dòng sông uốn lượn quanh co. Trên con đường đến trường, bà cháu tôi phải qua một con sông nhỏ. Bác lái đò đã đứng chờ sẵn ở bến. Tôi nhận thấy nét mặt bác tươi sáng lạ thường, phải chăng vì ngày khai giảng này đã làm không khí thêm phần đặc biệt? Trên chiếc đò nhỏ, chúng tôi cùng nhiều bạn học sinh và phụ huynh khác. Tôi thấy rõ sự lo lắng hiện trên gương mặt các bạn nhỏ, và sự chăm sóc, lo toan của người lớn. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, cũng khiến lòng tôi thêm phần bồi hồi. Tâm trạng tôi lúc ấy vừa lo lắng lại vừa thanh thản, như những cánh hoa xuân nhẹ nhàng vươn mình trong ánh nắng mai.
Đang mải mê suy nghĩ, tiếng bác lái đò gọi to làm tôi giật mình: “Các cháu xuống đi, chúc các cháu vui vẻ nhé!” Câu nói ấy quen thuộc, nhưng hôm nay lại như khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi nắm tay bà, bước xuống đò. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, xua đi cái nắng nóng và nỗi bồi hồi trong lòng. Đột nhiên tôi nhận ra trước mắt mình là ngôi trường, nơi mà tôi sẽ học tập và trưởng thành. Trường thật to lớn và khang trang, khác hẳn với những ngôi nhà trong làng. Bà tôi vỗ về tôi, nhẹ nhàng nói: “Đây là trường của cháu, nơi sẽ giúp cháu rèn luyện đạo đức và kiến thức.” Những lời bà nói cứ văng vẳng trong đầu tôi, dù lúc ấy tôi chưa thể hiểu hết, nhưng đó là lời của người thân yêu, ấm áp như ánh nắng ban mai. Tôi không còn sợ nữa, mặc dù đôi chân vẫn còn hơi nặng trĩu. Tôi tiếp tục bước đi, theo sau bà, và rồi ngôi trường đã hiện rõ trước mắt tôi.
Trước cổng trường, hàng trăm học sinh đang đứng chờ, mỗi người một vẻ, từ những đứa trẻ níu chặt tay mẹ đến những bạn nhỏ sợ sệt, khóc òa. Tôi cảm nhận được sự lo lắng trong lòng mình, nhưng khi bà ôm tôi, an ủi, tôi dần dần lấy lại sự bình tĩnh. Nhớ lời của mẹ và sự dỗ dành của bà, tôi lau nhẹ nước mắt và tự đứng thẳng lên. Một cô giáo đến gần, nhẹ nhàng nói: “Bà cho cháu vào lớp đi, lớp của cháu đây.” Giọng nói ngọt ngào của cô khiến tôi cảm thấy yên tâm. Tôi nắm tay cô, theo cô vào lớp, và tận hưởng cảm giác bình yên mà tôi chưa từng có trước đó.
Vào lớp học, tôi nhìn ra cửa sổ, tìm hình bóng thân thương của bà giữa đám đông phụ huynh. Bà nhẹ nhàng nói với tôi: “Cháu cố gắng học ngoan nhé, trưa bà đón cháu về.” Lời dặn dò của bà làm tôi vững lòng, không còn lo sợ nữa. Cô giáo bắt đầu giới thiệu về lớp học, và lúc này tôi cảm nhận được sự bình yên, cảm giác rằng mình đã bắt đầu một hành trình mới, hành trình học tập đầy niềm vui và hứng khởi.

11. Bài văn kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học, số 14
Tôi năm nay mười bốn tuổi, đã trải qua không ít kỳ thi, gặp gỡ bao bạn bè và thầy cô, nhưng có một kỷ niệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên, đó chính là ngày đầu tiên đi học.
Nhớ lại, tôi đã suýt phải học mẫu giáo nếu hôm đó không khóc và ôm chặt mẹ. Chính vì vậy, buổi đầu tiên đến lớp một đối với tôi và gia đình thật đặc biệt. Mẹ lo lắng tôi sẽ khóc và đòi về, còn sợ tôi phải hoãn lại một năm học để đến khi lớn hơn, mẹ sẽ không phải lo lắng như thế. Những ngày trước đó, không khí trong nhà thật sự náo nhiệt, bố mẹ chuẩn bị cho tôi bao thứ đồ mới: bút chì, thước kẻ, cặp sách, vở, cùng vô vàn những thứ khác mà tôi không nhớ hết. Mẹ còn mua cho tôi một bộ đồng phục đặc biệt, áo trắng, váy đỏ. Mẹ giải thích đó là “đồng phục”, tôi nghe thấy thật lạ nhưng cũng rất thích. Mẹ và bố kể cho tôi nghe về trường lớp, và tôi háo hức chờ đợi được học tập, ước mơ trở thành lớp trưởng, có nhiều bạn bè, học giỏi. Tối hôm đó, tôi thao thức suốt, lòng mong ngóng từng giờ để được đến ngày mai, ngày đầu tiên đi học.
Ngày hôm sau, trời sáng đẹp, trong xanh và mát mẻ như tôi tưởng tượng. Ngồi sau mẹ, tôi hí hửng uống sữa, ngắm nhìn con đường lạ mà tôi chưa từng đi qua. Con đường đẹp quá, hai bên là cây xanh rì rào như chào đón tôi. Mẹ hỏi tôi đủ điều nhưng có lẽ bà lo nhất là tôi sẽ khóc và đòi về. Sau khi uống hết hai hộp sữa, mẹ dừng xe lại và nói: “Đến rồi! Trường của con đấy! Trường Nam Thành Công.”
Tôi giật mình, nhìn xung quanh và tự hỏi: “Sao trường lại to như vậy? Sao nhiều người thế?” Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Mẹ gửi xe rồi nắm tay tôi, dắt vào cánh cổng trường thật lớn. Nếu ai hỏi tôi về cổng trường hôm đó, tôi chỉ có thể nói: “Nó lớn đến mức tôi tự hỏi mình có thể đi qua không?” Giữa một biển người, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, nếu không có mẹ, chắc tôi sẽ bị đám đông đẩy lùi. Mẹ dắt tôi đi một vòng rồi dừng lại trước dãy học sinh. Mẹ bảo: “Lớp con đấy, vào đi con.” Tôi thấy sợ, níu lấy tay mẹ, ước gì mẹ có thể học cùng tôi.
Đang lúc đó, tiếng loa vang lên, là cô hiệu trưởng. Nhưng tôi không nghe rõ vì tôi đã giật mình khi thấy mẹ lại dắt tôi đi tiếp. Chúng tôi dừng lại trước một căn phòng rộng lớn với những bộ bàn ghế sáng sủa, sạch sẽ. Xung quanh tôi, các bạn nhỏ đều có người dắt, có bạn thì nắm tay mẹ, có bạn lại ôm chân bố. Rồi một cô giáo trẻ đẹp trong bộ áo dài hồng phấn bước ra. Cô cười thật tươi, ngồi xuống và hỏi thăm từng bạn. Khi cô đến hỏi tôi, tôi hơi ngại vì mẹ tôi từng dặn: “Ai hỏi nhiều là mẹ mìn đấy! Không trả lời nhé!” Nhưng nhìn cô dịu dàng, tôi không thể từ chối, trả lời hết mọi câu hỏi. Cô cười, xoa đầu tôi rồi nhìn mẹ, mẹ tôi cũng cười thật vui, khuôn mặt không còn vẻ lo âu nữa mà rạng rỡ. Tôi tự nghĩ: “Đi học à? Hóa ra chẳng có gì đáng sợ.”
Rồi cô giáo bắt đầu gọi tên từng bạn. Khi đến tên một bạn, bạn ấy khóc nấc lên, và người lớn phải đẩy vào lớp. Những bạn khác sợ hãi, tôi hiểu tại sao, vì mọi thứ đều mới mẻ quá. Nhưng tôi không khóc, mẹ không phải đẩy tôi, tôi tự đi. Tôi cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời: “Trời đẹp, lớp học đẹp, cô giáo đẹp, và mẹ tôi cũng đẹp.” Tôi không muốn nước mắt làm xấu đi vẻ đẹp của mọi thứ xung quanh. Dù mẹ đã dặn sẽ phải xa tôi một lúc, nhưng tôi lại không hiểu vì sao mình cảm thấy lo lắng. Tôi bước vào lớp, ngoái lại nhìn mẹ, tạm biệt bà và tạm biệt tuổi thơ. Bạn tôi bên cạnh không khóc, mặt tươi cười, có vẻ nó cũng can đảm. Tôi hỏi: “Sao cậu can đảm vậy?” Nó bảo lần này là lần thứ hai đi học. Tôi nghĩ thầm: “Vậy là nó bị đúp.” Thế là tôi nhìn ra cửa sổ, nhìn mẹ cười, tôi cũng cười. “Đi học à! Không có gì đáng sợ cả!”
Ngày đầu tiên đi học của tôi thật đặc biệt, phải không? Dù không biết vì sao lúc đó tôi không khóc, nhưng tôi biết hôm ấy mẹ tôi rất vui. Và tôi tự hào vì đã làm mẹ vui. Tôi bước vào lớp một bằng một nụ cười…

12. Bài văn kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học, số 15
Những buổi gió thu vờn qua, mang theo hơi se lạnh, những tán cây xào xạc dưới nắng vàng óng ánh, lại khiến tôi nhớ về mùa khai giảng – mùa của những bước chân đầu tiên vào lớp học. Năm nay, tôi đã là học sinh lớp tám, đã có bảy lần tham dự lễ khai giảng, nhưng dấu ấn sâu đậm nhất vẫn là ngày đầu tiên đi học, ngày tôi bước vào lớp một.
Giống như bao đứa trẻ khác, tôi cũng có một ngày đầu tiên đi học mà mãi mãi không thể quên. Những kỷ niệm ấy vẫn theo tôi từng bước, đến tận bây giờ. Ai trong chúng ta cũng sẽ không quên được hình ảnh những người mẹ lo lắng, chăm sóc con từng chút một trong những ngày đầu tiên vào đời học trò. Đối với tôi, đó là tình yêu vô bờ bến, là những ký ức thiêng liêng nhất mà tôi luôn trân trọng.
Tôi vẫn còn nhớ, những ngày trước buổi khai giảng, lòng tôi nôn nao, háo hức lạ thường. Bài hát quen thuộc mà tôi vẫn thường hát bỗng chốc khiến lòng tôi cảm thấy xúc động: “Tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu Mi-sa nhé, tạm biệt thỏ trắng xinh xinh, mai ta vào lớp một rồi. Nhớ lắm, thương nhiều, trường Mầm Non thân yêu!” Cả căn nhà như tràn ngập không khí chuẩn bị cho một điều gì đó lớn lao, thiêng liêng. Ông bà, cha mẹ dành cả ngày để sắm sửa cho tôi những vật dụng học tập: chiếc cặp xinh xắn với hình chú Mickey, bộ sách giáo khoa, những cuốn vở mới tinh, hộp bút, bút chì, bảng phấn, v.v. Tôi như đắm chìm trong thế giới mới mẻ ấy, giở từng món đồ, không thể rời mắt.
Đêm trước ngày khai trường, cả nhà thức khuya để trò chuyện. Mẹ mặc cho tôi bộ đồng phục học sinh Tiểu học: chiếc áo trắng cổ lá sen, tay bồng, chiếc váy xanh da trời và đôi xăng đan trắng. Nhìn mình trong gương, tôi không thể không cười khúc khích vì sung sướng. Bà ngoại khen tôi trông “chững chạc” lạ thường, như một cô học sinh lớp một thực sự. Mọi người cũng chia sẻ những kỷ niệm đi học của mình, và đêm hôm ấy, tôi không thể ngủ, trằn trọc mãi trong tâm trạng vừa lo lắng, vừa hồi hộp. Cảm giác của ngày đầu tiên vào trường, biết bao nhiêu điều mới mẻ, tôi tự hỏi liệu ngày mai mọi chuyện sẽ thế nào. Nhưng rồi, khi mẹ vào phòng, kể cho tôi nghe câu chuyện về tình thầy trò, tình bạn bè, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, mặc dù lễ khai giảng của trường diễn ra vào buổi chiều. Nhưng tôi cảm nhận được sự thúc giục kỳ lạ nào đó, như muốn tôi sẵn sàng cho một ngày đặc biệt. Đầu giờ chiều, mẹ đưa tôi đến trường, con đường quen thuộc bỗng trở nên lạ lẫm và đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, những hàng cây xanh mát, chim chóc hót ríu rít, tất cả tạo nên một không gian tươi sáng đến kỳ diệu. Và đây rồi, ngôi trường Tiểu học Nguyễn Du của tôi, với cánh cổng rộng mở như đang chào đón tôi vào thế giới tri thức. Cảm giác như bước vào một gia đình rộng lớn, nơi có bạn bè như anh em, thầy cô như cha mẹ.
Trước cổng trường, một tấm băng rôn đỏ với dòng chữ vàng sáng chói: “Chúc mừng năm học mới” khiến lòng tôi ngập tràn niềm vui. Mọi thứ như hòa vào nhau, từ bầu trời quang đãng, ánh nắng tinh khôi đến những gương mặt rạng ngời, hạnh phúc. Trong sân trường, đám đông học sinh đang tụ tập. Tôi đứng nép mình bên gốc cây phượng vĩ, nhìn lên những chú chim nhỏ ríu rít bên những chùm hoa đỏ. Nhìn lên bầu trời xanh, tôi tự hỏi: “Liệu mình có giống những đám mây kia không nhỉ?”, một suy nghĩ vẩn vơ, không có câu trả lời, nhưng nó khiến tôi bật cười. Cảm giác đứng trong sân trường rộng lớn, tôi nhận ra mình thật bé nhỏ.
Đột nhiên, tiếng trống khai giảng vang lên. Giờ phút quan trọng đã đến, các phụ huynh bắt đầu rời đi, và tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít của các bạn nhỏ. Cảm giác bồi hồi, tôi cũng cảm thấy mắt mình ươn ướt. Nhưng tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ, vì tôi là lớp trưởng! Tôi nắm tay mẹ và nói: “Mẹ cứ về đi, con không sao đâu!” Rồi cô giáo xếp chúng tôi thành hàng và dẫn ra ngoài để diễu hành. Cầm tấm biển lớp trong tay, tôi cảm thấy vui sướng và hãnh diện vô cùng. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có nhiệm vụ đặc biệt này.
Lễ khai giảng thật long trọng, tráng lệ. Tiếng trống trường vang lên giòn giã, làm mọi người thêm phần háo hức. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trong gió. Đội diễu hành bước đi đều đặn, nghiêm trang. Học sinh đứng ngay ngắn, hướng về lá Quốc kỳ, khi tiếng Quốc ca vang lên đầy trang trọng. Cô hiệu trưởng đọc lời khai giảng, nhắc nhở chúng tôi những điều quan trọng để phấn đấu trong năm học mới. Những tràng vỗ tay vang lên không ngớt.
Lễ khai giảng kết thúc, chúng tôi theo cô Vũ Oanh vào lớp. Cô rất tận tình, luôn chúc chúng tôi học giỏi và tổ chức liên hoan cho cả lớp. Mỗi bạn đều có tính cách riêng, sở thích riêng, nhưng điều tuyệt vời là ngay từ buổi đầu tiên, chúng tôi đã đoàn kết như một gia đình. Tan học, mẹ đợi tôi ở cổng trường. Tôi chạy ra và kể cho mẹ nghe mọi điều về trường lớp. Mẹ tôi nói: “Mẹ yêu trường học, vì đó là cái nôi của tri thức. Sau cánh cổng trường là một thế giới mới, đầy thử thách, trải nghiệm và niềm vui”. Tôi đã ghi nhớ câu nói này suốt đời, và buổi khai giảng đầu tiên đã để lại trong tôi vô vàn kỷ niệm khó quên.
Ai trong chúng ta cũng có một tuổi thơ như vậy, dù hạnh phúc hay gian khó, đó là những kỷ niệm không bao giờ phai. Và mỗi khi nhớ lại, chúng ta sẽ tự cười với chính mình, với những ngày tháng ngây thơ, khi chưa hiểu hết về cuộc sống. Những niềm vui nhỏ bé ấy chính là những an ủi, động lực để chúng ta vững bước trong cuộc sống hôm nay.

13. Bài văn về những ký ức ngày đầu tiên đến trường của tôi
Kiến thức là một phần không thể thiếu trong hành trình cuộc sống của mỗi con người. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn được hưởng điều ấy, vì có rất nhiều người không có điều kiện để tiếp cận với sự học. Tôi là một trong những người may mắn có cơ hội được đi học, được trau dồi trí thức và những bài học đạo đức quý giá. Chính những kỷ niệm về ngày đầu tiên đến trường đã khắc sâu trong tâm trí tôi, trở thành một phần ký ức đẹp, không bao giờ phai nhòa.
Ngày ấy, dù bây giờ tôi đã là học sinh lớp tám, nhưng mỗi lần nhớ lại ngày khai trường, những cảm xúc vẫn dâng trào trong tôi. Đó là năm 2007, và tôi hồi hộp với vô vàn câu hỏi: “Mình sẽ học ở ngôi trường ra sao?”, “Liệu bạn bè có tốt không?”, “Thầy cô có nghiêm khắc với mình không?”. Những ngày ấy, ba mẹ tôi rất bận, không phải vì công việc, mà là vì họ phải chuẩn bị mọi thứ cho ngày khai trường đầu tiên của tôi. Ba tôi lo mua giấy bao vở, mua nhãn dán vở, trong khi mẹ tôi lại bận rộn tìm sách giáo khoa. Tôi tự nhủ phải giữ gìn những cuốn vở mới, nhưng cuối cùng lại vô tình làm rách bìa bao vở. Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì một cuốn vở, nhưng may mắn là mẹ tôi đã dỗ dành tôi để tôi không còn khóc nữa. Ba tôi dạy tôi cách bao vở sao cho đẹp và cẩn thận, còn chị tôi giúp tôi viết tên lên những tấm nhãn. Những con chữ được viết cẩn thận và đẹp mắt khiến tôi cảm thấy thật tự hào.
Đến ngày khai trường, tôi lại làm lem mực lên một cuốn vở mới, lần này tôi khóc nhiều hơn cả lần trước. Nhưng chị tôi lại đến an ủi và giúp tôi bình tĩnh lại. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, vở, sách giáo khoa, bút và cặp táp, tôi không thể ngủ được vào đêm trước ngày đầu tiên đến trường. Phải một lúc lâu tôi mới thiếp đi. Sáng hôm sau, ba đưa tôi đến trường và còn tặng tôi một quả bóng nhỏ xinh xắn có hình mặt cười. Nhìn thấy những em học sinh khác đến trường với gương mặt sáng sủa, tôi cảm thấy tự tin hơn khi khoác lên mình bộ đồng phục mới. Trường học của tôi thật đẹp, với những cây cao màu đỏ thắm, và bốn chiếc xích đu nằm ở bốn góc sân trường.
Tiếng trống khai trường vang lên, và tôi không khỏi giật mình. Cả trường xếp hàng ngay ngắn trên sân. Trong lúc đó, vô tình tôi làm vỡ quả bóng mang theo, nhưng may mắn một bạn kế bên đã chia cho tôi vài bông hoa để tham gia diễu hành. Sau buổi lễ, cô giáo chủ nhiệm dẫn chúng tôi lên lớp. Người bạn chia hoa cho tôi ngồi cạnh tôi trong lớp, và mùi hương của những cuốn vở mới dường như còn vương vấn trong không khí. Giờ ra chơi chỉ vẻn vẹn 15 phút, tôi ngồi trong lớp không biết chơi với ai, nhưng rồi một nhóm bạn đến mời tôi tham gia trò chơi. Tôi cảm thấy rất xúc động. Khi ra về, tôi vẫy tay chào tạm biệt các bạn và lên xe. Bóng dáng các bạn dần khuất xa, và trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc bồi hồi khó tả.
Ngày đầu tiên đến trường của tôi thật tuyệt vời. Những kỷ niệm ấy sẽ mãi sống trong tôi, thúc giục tôi cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng cha mẹ.

14. Những kỷ niệm đáng nhớ về ngày đầu tiên đi học của tôi
Khi nhìn lại quãng đường đã qua, tôi chợt nhận ra rằng những khoảnh khắc đầu tiên trong đời luôn gắn liền với cảm xúc tuyệt vời khó quên. Lần đầu tiên làm việc nhà cùng mẹ, lần đầu tiên đi xa, và đặc biệt là lần đầu tiên đến trường – tất cả đều mang đến cho tôi những cảm giác hân hoan, trong trẻo như chính những năm tháng học trò tươi đẹp.
Sáng ngày tựu trường, bầu trời thu trong xanh không vướng mây, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng mọi vật, xua tan bóng tối đêm qua. Tôi thức dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Đây là lần đầu tiên tôi mặc đồng phục trường, cảm giác thật lạ lẫm. “Mình đã trở thành học trò rồi sao?” – câu hỏi đó cứ vang vọng trong tôi. Cả nhà nhìn tôi với ánh mắt tự hào, khen tôi trưởng thành hơn, khiến tôi càng thêm phấn khởi.
Mẹ tôi chở tôi trên con đường làng quen thuộc, nhưng hôm nay mọi thứ sao mà khác biệt. Những bông hoa hai bên đường đang nở rộ như muốn chúc mừng chúng tôi – những học sinh bắt đầu một năm học mới. Con đường làng như rộng hơn, từng nhóm học sinh tay trong tay, khăn quàng đỏ rực, tiếng cười nói vui vẻ hòa quyện với âm thanh của những chú chim hót líu lo, cùng tiếng xe cộ tạo nên một không khí rộn rã. Trường học hiện ra trước mắt tôi, to lớn và đẹp đẽ, với dòng chữ “TRƯỜNG TIỂU HỌC KIM ĐỒNG” ngay ngắn trên cổng. Những bậc phụ huynh và học sinh lần lượt bước vào, đông đúc đến nỗi kín cả cổng trường. Tôi nhận ra trên khuôn mặt của các bậc phụ huynh là sự lo lắng và mong đợi, một niềm hy vọng về con em của mình sẽ có một ngày tựu trường đầy suôn sẻ. Tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi bước vào trường, tôi vẫn cảm thấy bỡ ngỡ. Quá đông người, toàn những người lạ, tôi sợ hãi, chỉ biết nép vào mẹ, không dám nhìn lâu. Các bạn học sinh khác cũng chẳng khá hơn tôi là mấy. Chúng tôi đều lo lắng, ngại ngùng vào ngày đầu tiên ấy.
Tiếng trống vào lớp vang lên. Mẹ tôi dắt tay tôi bước vào lớp học:
- Đi thôi con, hôm nay con sẽ trở thành một học trò, đầy khát vọng và ước mơ. Mẹ tôi nhìn tôi trìu mến, rồi dẫn tôi đến cửa lớp. Bỗng mẹ dừng lại và nói với một người phụ nữ:
- Chào cô đi con. Đây là cô Nhi, cô giáo của con. Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng và dẫn tôi vào lớp. Cô Nhi mặc chiếc áo dài trắng thướt tha, mái tóc dài bay bay, nụ cười hiền hậu làm tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Tôi không dám bước tiếp, cứ ngoái lại nhìn mẹ, lòng đầy lo lắng. Tôi không muốn rời xa vòng tay mẹ, không biết môi trường mới này có gì chờ đón. Nhưng cô Nhi nhẹ nhàng nói:
- Em hãy bước vào lớp, nơi đó sẽ là một thế giới mới với vô vàn điều thú vị. Ở đó có bạn bè, thầy cô sẽ giúp em trưởng thành. Nào, vào lớp thôi em!
Những lời của cô như vỗ về tôi, mang lại cho tôi niềm tin để bước vào lớp cùng các bạn. Tôi mỉm cười và rời vòng tay mẹ, bước vào lớp học. Tôi biết rằng mẹ tôi đang rất tự hào về tôi. Và quả thật, khi bước qua cánh cổng trường, tôi đã bước vào ngôi nhà thứ hai, nơi tôi sẽ học hỏi và trưởng thành. Trường học, thầy cô, và bạn bè đã dạy tôi rất nhiều, giúp tôi trở thành con người tốt hơn. Ngày đầu tiên đến trường ấy là một kỷ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên, đánh dấu một mốc quan trọng trong hành trình của tôi.
Kỷ niệm tuổi thơ, đặc biệt là những ngày đầu tiên đi học, luôn là hành trang quý giá giúp ta vững bước trên con đường tương lai. Ngày tựu trường hôm ấy thật đẹp, và tôi tin rằng đó sẽ là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời tôi.

15. Những kỷ niệm không thể quên về ngày đầu tiên đi học của tôi
