Top 25 bài văn cảm nghĩ sâu sắc về thầy cô giáo lớp 7 hay nhất
Nội dung bài viết
1. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 4
Trong cuộc sống mỗi con người, nếu cha mẹ là những người sinh thành, nuôi dưỡng chúng ta từ lúc mới chào đời, thì thầy cô cũng là những người đóng góp không nhỏ vào sự trưởng thành của chúng ta. Thầy cô là người chỉ dạy chúng ta chữ nghĩa, dạy chúng ta lẽ phải, giúp chúng ta học cách đối nhân xử thế. Đối với học sinh như chúng em, thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ hai. Có những câu ca dao, tục ngữ Việt Nam đã nói về thầy cô:
“Kính thầy mới được làm thầy”
Hay:
“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Quả thật, nếu không có thầy cô dìu dắt, chúng em sẽ không thể biết chữ, không thể hiểu được những bài học quý giá về cuộc sống. Thầy cô đã đưa chúng em đi từ chỗ không biết gì đến chỗ biết đọc, biết viết, hiểu biết về vô vàn lĩnh vực của cuộc sống. Thầy cô chính là người đã trao cho chúng em chiếc chìa khóa để mở cửa tri thức, giúp chúng em vươn tới những ước mơ, khát vọng lớn lao. Mọi người vẫn hay nói thầy cô là những người lái đò đưa học trò qua sông, mỗi năm học kết thúc, thầy cô đã đưa chúng em đến bến bờ mới. Chuyến đò của thầy cô đã đưa biết bao thế hệ học sinh đi qua, công ơn của thầy cô thật lớn lao.
Ai trong chúng ta cũng có một thời cắp sách đến trường, đó là những năm tháng đẹp nhất, là thời gian hồn nhiên, mơ mộng của tuổi học trò. Thời gian đó vừa ngây thơ, vô tư, lại cũng không thiếu những sự nghịch ngợm, tinh quái, thậm chí có lúc vô lễ với thầy cô. Chính thầy cô đã giúp chúng em nhận ra những sai lầm, chỉ bảo chúng em phân biệt đúng sai, để chúng em trở thành những người công dân tốt, có đức, có tài phục vụ xã hội và đất nước.
Hiện tại, em là học sinh lớp bảy, em rất tự hào là học sinh của trường THCS Bình Mỹ. Em may mắn được học trong một ngôi trường có nhiều thầy cô giỏi, tận tâm với học trò. Thầy cô rất buồn khi chúng em học yếu, mắc lỗi, nhưng cũng rất vui khi thấy chúng em tiến bộ, học giỏi và sống có đạo đức. Em đặc biệt yêu mến những thầy cô đã dạy dỗ chúng em, như cô Nhi, cô Hằng, thầy Hồng, và cô chủ nhiệm Nhi, người đã đồng hành, chia sẻ với lớp em qua từng thời gian học tập. Dù mai này em không còn học nữa, nhưng em vẫn nhớ mãi về thầy cô, về mái trường, với lòng biết ơn sâu sắc.
Thầy cô - hai tiếng bình dị nhưng thật thiêng liêng. Chúng em sẽ mãi mãi ghi nhớ công ơn của thầy cô, những người đã dành tâm huyết nuôi dưỡng và bồi đắp ước mơ cho chúng em. Chúng em sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt, để không phụ lòng thầy cô:
“Thầy cô như thể mẹ cha
Kính yêu, chăm sóc mới là trò ngoan”

2. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 5
Có lẽ trong cuộc sống mỗi con người, ngoài cha mẹ là người sinh thành và nuôi dưỡng ta, thầy cô cũng là những người có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời ta. Đặc biệt đối với những học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường, thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ hai, người dìu dắt ta đi qua từng bước học vấn.
Thầy cô - hai chữ thật thiêng liêng mà không phải ai cũng có thể thốt lên được. Họ chính là người đã giúp ta trưởng thành, đưa chúng ta qua những thử thách của cuộc sống học đường. Mọi người vẫn hay ví von thầy cô như những người lái đò, mỗi khi một năm học khép lại là chuyến đò ấy đưa học trò đến bến bờ của kiến thức. Cũng chính thầy cô đã dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống luôn có khó khăn và thử thách, nhưng cũng có vô vàn niềm vui, sự bất ngờ. Nhờ sự kiên nhẫn và tận tâm của thầy cô, chúng em đã vượt qua bao khó khăn, cùng nhau chinh phục đỉnh cao của tri thức. Những gì thầy cô làm cho chúng em không khác gì những gì cha mẹ đã hy sinh, lo toan cho chúng em từ khi còn nhỏ.
Chắc chắn ai trong chúng ta cũng có một thời tuổi trẻ cắp sách đến trường. Đó là thời gian đẹp đẽ nhất của đời học trò, là những ngày tháng ngây thơ, những giấc mơ chớm nở, và cũng không thiếu những sự tinh nghịch, ngỗ nghịch. Chính thầy cô là người đã thay đổi chúng em, uốn nắn, dìu dắt chúng em trên con đường học vấn. Từ khi còn nhỏ, chúng em đã được thầy cô dạy dỗ, chỉ bảo cho chúng em biết thế nào là lễ nghĩa, thế nào là cư xử đúng mực. Và qua từng ngày, chúng em bồi đắp kiến thức, từng bước lên cao hơn trong cuộc sống. Thầy cô là người theo dõi, quan tâm đến chúng em từng chút một, từ những điểm số tốt, những ý tưởng hay cho đến những sai phạm nhỏ nhất, luôn nhắc nhở và động viên. Thầy cô chính là những người vô hình dẫn lối cho chúng em đi đến một tương lai tươi sáng.
Chúng em tự hào vì là học sinh của trường Nguyễn Huệ, nơi có những thầy cô giỏi, tận tâm dạy dỗ chúng em. Thầy cô không chỉ là những người dạy học mà còn là những người cha, người mẹ thứ hai, luôn sẵn sàng lắng nghe chúng em, giúp chúng em vượt qua những khó khăn trong học tập. Thầy cô luôn kiên nhẫn, tạo ra không khí vui vẻ, cởi mở, và cũng không thiếu những lúc nghiêm khắc khi chúng em sai. Chúng em sẽ mãi nhớ những bài học thấm thía của thầy cô và luôn cố gắng học tập tốt, để không phụ lòng thầy cô. Chúng em sẽ mãi ghi nhớ công ơn thầy cô, những người đã dạy bảo chúng em suốt quãng đời học trò.
Trên đời này, tình thầy trò là một trong những tình cảm thiêng liêng nhất, sâu sắc nhất. Thầy cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trò, một tình cảm không thể so sánh với bất cứ tình cảm nào khác. Chúng em sẽ luôn trân trọng và biết ơn thầy cô. Chúng em sẽ cố gắng, nỗ lực học tập để xứng đáng với công ơn dạy bảo của thầy cô. Mỗi dịp 20-11, chúng em sẽ tặng thầy cô những đóa hoa điểm mười như một lời tri ân chân thành nhất. Chúng em biết rằng dù món quà ấy không thể bằng những gì thầy cô đã dành cho chúng em, nhưng chúng em sẽ cố gắng hết sức để thầy cô tự hào về chúng em, và thầy cô sẽ mỉm cười mãn nguyện với những gì chúng em đạt được.

3. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 6
Gần sáu năm học, tôi đã có cơ hội gặp gỡ và học hỏi từ rất nhiều thầy cô, mỗi người đều để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Nhưng đặc biệt nhất trong số đó là thầy giáo dạy tôi hồi lớp 5 – người mà tôi luôn coi trọng và quý mến nhất. Thầy không chỉ là người thầy, mà còn là người bạn lớn, người thắp lửa ước mơ trong tôi.
Thầy luôn có một niềm đam mê mãnh liệt với nghề giáo. Từ khi còn học cấp 2, thầy đã mơ ước trở thành giáo viên, và ước mơ ấy đã trở thành hiện thực. Thầy chia sẻ rằng mỗi lần đứng trên bục giảng, nhìn học trò chăm chú lắng nghe, thầy cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thầy cũng từng giả làm thầy giáo ngay tại nhà để dạy các em nhỏ trong gia đình, điều này khiến thầy càng thêm yêu nghề và khát khao cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Tuy nhiên, con đường đến với nghề thầy cũng không hề dễ dàng.
Là con trai cả trong gia đình có truyền thống làm bác sĩ, thầy ban đầu được gia đình hướng cho thi vào trường đại học Y. Dù học giỏi và thông minh, thầy lại quyết định đi theo con đường khác, thi vào Trường Cao đẳng Sư phạm, Khoa Tiểu học, một quyết định gây sốc cho gia đình, đặc biệt là cha của thầy. Nhưng thầy kiên quyết với lựa chọn của mình, bất chấp sự phản đối, thầy vẫn kiên trì thuyết phục gia đình.
Khi đi thi, thầy không có sự động viên nào từ gia đình, chỉ một mình thầy bước vào phòng thi. Nhưng thầy vẫn kiên cường, quyết tâm. Và khi đỗ thủ khoa, thầy nhận được sự bất ngờ lớn, nhưng gia đình lại quyết định không trợ cấp cho thầy trong ba năm học. Mặc dù vậy, thầy vẫn không lùi bước, vừa học vừa làm thêm để tự lo cho cuộc sống sinh viên, chứng minh cho gia đình thấy lựa chọn của mình là đúng đắn. Sau bao khó khăn, thầy đã trở thành một giáo viên thành công, được học trò yêu mến và quý trọng.
Chúng tôi yêu quý thầy vì tấm lòng tốt, vì sự nghiêm khắc trong giờ học và sự gần gũi, hài hước ngoài giờ. Thầy không chỉ là một người thầy xuất sắc mà còn là người bạn lớn của chúng tôi. Dù thầy còn trẻ, nhưng thầy luôn chững chạc, vững vàng và rất hiểu học trò. Một lần, khi thầy bị ốm, lớp học vắng thầy trở nên ồn ào, khi chúng tôi tìm thầy, thầy đã rất xúc động và mời chúng tôi ở lại ăn cơm. Đó là một bữa cơm ấm cúng, một kỷ niệm đẹp mà chúng tôi sẽ mãi nhớ. Giờ đây, thầy là người thầy mà chúng tôi rất tự hào. Thầy đã chứng minh rằng niềm đam mê và sự kiên định sẽ giúp mỗi người vượt qua mọi khó khăn.

4. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 7
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, có danh có vọng nhớ thầy khi xưa.” Đó là những câu thơ nổi tiếng ca ngợi nghề giáo – một nghề luôn được tôn vinh và kính trọng. Tôi rất yêu quý các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh – cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
Cô có mái tóc dài, đen mượt mà, luôn phảng phất hương thơm dịu dàng. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, không chỉ cương nghị mà còn rất dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô nhìn chúng tôi bằng ánh mắt trìu mến, đầy tự hào. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, ánh mắt của cô lại đầy buồn bã, khiến chúng tôi cảm thấy có lỗi. Bàn tay cô thon dài, viết ra những câu văn đầy cảm xúc, truyền tải bài học tới chúng tôi một cách sâu sắc. Giọng nói của cô cũng rất đặc biệt, lúc nhẹ nhàng, ấm áp, lúc lại vui tươi, dí dỏm, khiến chúng tôi luôn tập trung vào bài học mà quên cả thời gian.
Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc trong công việc. Mặc dù rất vui vẻ với chúng tôi, nhưng khi vào giờ học, cô lại rất nghiêm khắc. Cô coi việc dạy học không chỉ là nghề mà là niềm đam mê, vì vậy cô luôn chuẩn bị bài giảng rất kỹ lưỡng. Thậm chí, cô còn dùng những đoạn clip ngắn để minh họa bài học, giúp chúng tôi tiếp thu nhanh chóng. Dù là giáo viên nhưng cô vẫn luôn học hỏi, cô thức đến ba, bốn giờ sáng để học bài, khiến chúng tôi cảm thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa. Lời cô nói: “Học như con đò ngược dòng,” đã thấm vào lòng mỗi chúng tôi.
Nhớ nhất là khi cô thăm lớp chúng tôi trong chuyến tham quan. Lúc ấy, trong ánh mắt cô có sự lo lắng, bồn chồn. Sau này, chúng tôi mới biết cô đã có bài thi môn triết học nhưng vẫn quyết định nghỉ để đi cùng chúng tôi, vì cô sợ nếu xảy ra chuyện gì, cô sẽ cảm thấy ân hận suốt đời. Còn một kỷ niệm nữa là khi tôi học hè, tôi lo lắng vì đã nghỉ hai tuần. Cô biết điều đó và đã dành thời gian giảng lại cho tôi những phần tôi chưa hiểu, đồng thời giúp tôi mượn vở bạn bè để bổ sung bài. Cảm giác lúc ấy thật nhẹ nhõm, tôi biết ơn cô và các bạn vô cùng.
Quả thật, nghề giáo là một nghề cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông.” Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sẽ theo đuổi trong tương lai. Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi xin gửi đến cô lời chúc sức khỏe và hạnh phúc. Con yêu cô rất nhiều!

5. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 8
Cuộc sống của chúng ta, từ những ngày thơ bé, đã được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ. Họ là người sinh thành, nuôi dưỡng và dạy dỗ ta lớn lên. Nhưng khi trưởng thành hơn, ta lại nhận thêm sự dìu dắt ân cần từ các thầy cô giáo, những người không chỉ truyền thụ kiến thức mà còn là người thứ hai luôn lo lắng và quan tâm đến chúng ta. Em thật may mắn khi nhận được sự chăm sóc, giúp đỡ từ các thầy cô, nhưng người khiến em yêu mến nhất chính là cô Lê.
Cô Lê là một cô giáo còn rất trẻ trung, dạy môn Văn mà em yêu thích nhất. Em còn nhớ như in ngày đầu tiên cô bước vào lớp với chiếc áo dài trắng tinh khôi, tựa như một bức tranh thướt tha. Khi cô giới thiệu mình với lớp bằng nụ cười thân thiện, tất cả chúng em đều cảm thấy yêu quý cô ngay từ những giây phút đầu tiên. Trong những giờ học của cô, tiếng cô đọc thơ làm chúng em say mê, muốn nghe mãi. Cô Lê không chỉ dạy văn hay, mà còn sáng tác thơ tặng lớp, làm cho những giờ học của cô càng thêm ấn tượng và sâu sắc.
Cô không chỉ là một giáo viên, mà còn là người bạn, người chị đáng mến. Cô quan tâm đến từng hoàn cảnh của học sinh, giúp đỡ những bạn có khó khăn, lắng nghe những tâm tư, nguyện vọng của chúng em. Lần đầu tiên trong suốt thời gian đi học, em cảm nhận sâu sắc rằng thầy cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là người dìu dắt, quan tâm đến từng bước đi của học sinh.
Trong mỗi giờ học của cô, lớp em như chìm đắm trong từng lời giảng của cô. Cô luôn nói rằng: “Học văn chính là học cách làm người,” và điều đó khiến cả lớp em yêu thích những giờ học của cô. Cô dạy về những câu chuyện cổ tích, về cách viết văn sao cho hay và cảm động. Cô luôn căn dặn chúng em rằng “Cuộc sống có muôn hình vạn trạng, mỗi người chọn cho mình một cách sống, nhưng hãy học tập để có thể chọn lựa một cách sống tốt.” Những bài giảng của cô không chỉ mang tính lý thuyết mà còn thực sự đi vào lòng người, giúp chúng em hiểu hơn về cuộc sống và cách sống tốt đẹp.
Những bài học cô dạy, những lời khuyên của cô sẽ luôn mãi là hành trang theo em suốt đời. Cô như truyền cảm hứng nghề nghiệp cho em, và em hy vọng một ngày nào đó mình sẽ trở thành một giáo viên tài năng và tâm huyết với nghề như cô Lê.
Mặc dù xã hội có những ý kiến không hay về nghề giáo viên, nhưng nhờ cô Lê, em hiểu rằng không phải ai cũng như vậy. Vẫn còn những người thầy, cô giáo đầy tâm huyết, sống hết mình với nghề và yêu thương học trò. Em sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để thực hiện ước mơ trở thành một giáo viên như cô Lê, một tấm gương sáng cho tất cả học sinh noi theo.

6. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 9
“Ai nâng cánh ước mơ cho em?
Là thầy cô không quản ngày đêm
Ai dạy dỗ cho chúng em nên người?
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời….
Những lời ca ấy như một lời tri ân sâu sắc gửi đến những người thầy, người cô đã luôn dõi theo và dìu dắt ta. Mỗi buổi sáng đến trường, những âm thanh quen thuộc ấy lại vang vọng trong tâm trí em, như một khúc hát nhẹ nhàng theo suốt hành trình học trò. Dù đã trải qua bao năm tháng, em vẫn nhớ mãi về cô Liên – người cô như người mẹ thứ hai đã yêu thương và dìu dắt em qua những ngày đầu vào cấp hai.
Cô Liên, người giáo viên chủ nhiệm lớp 6A của em, luôn xuất hiện trong hình ảnh một cô giáo với nụ cười ấm áp, đôi mắt sắc sảo và mái tóc dài, suôn mượt. Em còn nhớ rõ ánh mắt của cô trong buổi lễ khai giảng năm ấy, sự nghiêm nghị và oai phong khi cô đứng trên bục giảng. Nhưng thật may mắn, khi vào lớp học, cô không chỉ là một người thầy, mà còn là người bạn đáng kính, luôn chăm sóc và chia sẻ với học trò như một người mẹ.
Cô Liên đã từng là giáo viên tổng phụ trách Đội, là người đã hướng dẫn, chỉ bảo cho lớp em rất nhiều. Khi cô trở thành giáo viên chủ nhiệm, cô luôn đòi hỏi sự hoàn hảo trong công việc và mang đến cho lớp em những thành công đáng tự hào trong các hoạt động tập thể. Em nhớ mãi những lời dạy của cô: “Hãy sống đúng đắn và đừng bao giờ đánh mất chính mình.” Dù cô rất nghiêm khắc, nhưng những lời cô nói luôn đầy yêu thương và luôn khơi dậy lòng tin trong em.
Cô không chỉ là một người thầy giỏi mà còn là người đã giúp em phát hiện và nuôi dưỡng đam mê thể thao của mình. Thông qua các cuộc thi Hội khỏe Phù Đổng, cô đã phát hiện ra niềm yêu thích của em với môn đá cầu và truyền cho em niềm tin để theo đuổi đam mê đó. Em thật sự biết ơn cô vì điều đó.
“Cha mẹ cho con một hình hài, thầy cô cho con cả kiến thức.” Em luôn nhớ mãi tình thầy trò thiêng liêng ấy và biết ơn cô Liên, người thầy đã truyền đạt cho em những bài học quý giá trong cuộc sống.

7. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 10
Thầy cô, những người lái đò thầm lặng, luôn là những người giữ vị trí đặc biệt trong trái tim của mỗi học sinh. Cô Lương Mai Phương, người cô dạy lớp 5 của em, chính là một trong những người thầy mà em vô cùng kính trọng và yêu quý. Cô không chỉ là người giáo viên mà còn là người mẹ thứ hai, luôn chăm sóc và dạy dỗ chúng em bằng tình yêu thương vô bờ.
Cô Mai Phương mang đến cho chúng em một ấn tượng sâu sắc với vẻ đẹp dịu dàng và sự duyên dáng của mình. Dáng người cô thanh mảnh, mái tóc dài, mượt mà, ánh mắt sắc sảo nhưng luôn chứa đựng sự dịu dàng và yêu thương. Nụ cười của cô luôn toả sáng, mang lại cảm giác gần gũi và ấm áp cho mỗi học sinh. Cô luôn chọn cho mình những bộ áo dài thanh lịch, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của người thầy, nhưng khi lao động, cô lại rất giản dị với sơ mi và quần tây, thể hiện sự thanh lịch và gần gũi.
Không chỉ xinh đẹp, cô Mai Phương còn rất ân cần và chu đáo. Cô luôn khơi dậy sự sáng tạo trong mỗi học sinh và làm cho giờ học trở nên thú vị. Cô luôn dành thời gian tỉ mỉ giảng lại những kiến thức mà học sinh chưa hiểu, tạo không khí gần gũi để học sinh thoải mái bày tỏ cảm nghĩ và ý kiến. Những lời khuyên của cô trong những lúc khó khăn khiến chúng em cảm nhận được tình cảm sâu sắc và sự quan tâm chân thành của cô dành cho từng học sinh.
Em sẽ mãi nhớ hình ảnh cô nuôi con lợn đất trong lớp, mong muốn giúp đỡ những học sinh khó khăn trong lớp. Lời nói của cô khi tặng quà cho em: “Lan là cô học trò ngoan, dù còn khó khăn, cô tin rằng em sẽ vượt qua, thành công để giúp đỡ gia đình mình” khiến em vô cùng xúc động. Những lời ấy sẽ luôn mãi trong tâm trí em như một động lực lớn lao để em không bao giờ bỏ cuộc.
Cô Mai Phương, người cô giáo yêu quý, em sẽ mãi nhớ về cô, những lời dạy bảo và sự chăm sóc mà cô đã dành cho em. Em hứa sẽ cố gắng trưởng thành mỗi ngày và không phụ lòng cô, để đạt được những thành công mà cô luôn hy vọng.

8. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 11
"Có một nghề bụi phấn bám vào tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời những đoá hoa thơm"
Đó chính là nghề giáo viên, một nghề cao quý đã ban tặng cho chúng em những người thầy, người cô đáng kính trọng. Em đã may mắn được học với rất nhiều người thầy cô tâm huyết, nhưng trong lòng em, cô Lan Anh, người cô giáo dạy Văn năm lớp 6, luôn là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Cô Lan Anh là một cô giáo trẻ, xinh đẹp và tràn đầy năng lượng. Dáng người cô không quá cao, nhưng gọn gàng, mái tóc ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ làm tôn thêm làn da trắng mịn. Cô có đôi mắt đen huyền, chiếc răng khểnh duyên dáng cùng nụ cười tươi tắn. Cô không cầu kỳ trong cách ăn mặc, nhưng mỗi bộ trang phục cô chọn đều toát lên sự thanh lịch, từ áo dài tím dịu dàng vào đầu tuần đến những bộ váy thanh thoát hay áo phông năng động khi tham gia hoạt động ngoại khoá. Cô luôn biết cách thể hiện sự tinh tế qua cách ăn mặc giản dị nhưng đầy ấn tượng.
Giờ học của cô luôn lôi cuốn và đầy thú vị. Cô đã làm em yêu thích môn Văn, một môn học mà trước đây em không hề quan tâm. Cô dạy chúng em cách hiểu về văn học, cách nhìn nhận về những giá trị cuộc sống qua từng bài học. Cô luôn nhấn mạnh rằng: "Văn học là nhân học, mỗi bài văn chứa đựng những bài học quý giá cho cuộc sống." Sự nhiệt huyết và đam mê của cô đã truyền cảm hứng cho tất cả học trò, khiến em luôn mong chờ từng tiết học của cô.
Em không thể nào quên được kỷ niệm vào ngày tổng kết học kỳ I. Sau khi tuyên dương các bạn có thành tích xuất sắc, cô gọi tên em lên và tặng một món quà – một bộ quần áo mới. Lúc ấy, em cảm thấy ngạc nhiên và không biết phải nói gì. Cô mỉm cười hiền hậu, xoa đầu em và nói: "Con đã cố gắng rất nhiều trong kỳ học này, cô biết gia đình con có những khó khăn, nhưng cô tin con sẽ vượt qua tất cả và đạt được thành công." Những lời của cô khiến em xúc động sâu sắc, và em cảm nhận được tình cảm yêu thương mà cô dành cho mình.
Chắc chắn em sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Tình yêu thương từ cô khiến em nhận ra rằng tình cảm chân thành không chỉ đến từ gia đình mà còn từ những người thầy cô yêu thương và chăm sóc học trò như con cái. Cô Lan Anh ơi, con luôn nhớ về cô và hy vọng một ngày con sẽ gặp lại cô để nói rằng: "Con mãi mãi nhớ về cô."

9. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 12
"Thầy là gương đời hy vọng
Soi đường cho chúng con đi
Rọi xa ấm ngàn tia nắng
Lung linh tỏa sáng diệu kỳ"
Những người thầy, như những đoá hoa tươi thắm trong khu vườn kiến thức, luôn đem đến những giá trị vô hình nhưng quý giá. Thầy An, người giáo viên chủ nhiệm của em năm lớp 5, là một trong những người thầy tuyệt vời nhất mà em từng được gặp.
Thầy An có vóc dáng cao gầy, tóc đã có chút bạc vì tuổi tác, đôi mắt hiền từ cùng nụ cười ấm áp luôn làm em cảm thấy gần gũi. Giọng nói của thầy mỗi khi đọc thơ truyền cảm, khiến em luôn lắng nghe, ngấm từng lời. Thầy luôn đến lớp với bộ sơ mi sáng màu, quần âu chỉn chu, khiến em luôn cảm nhận được sự nghiêm túc và thanh lịch của một người thầy.
Tính cách của thầy thật đáng quý. Thầy không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là một người cha thứ hai. Mỗi khi chúng em gặp khó khăn, thầy luôn sẵn lòng giúp đỡ, không ngần ngại trích từ đồng lương ít ỏi của mình để hỗ trợ. Nhớ lần em không có tiền mua thuốc cho mẹ, thầy đã không chút do dự mà chở em đi mua thuốc để biếu mẹ. Điều đó khiến em rất xúc động vì sự tận tâm của thầy.
Thầy An không giàu có, cuộc sống đầy những khó khăn, nhưng thầy luôn sẵn lòng giúp đỡ học trò. Thầy không bao giờ trách mắng mà chỉ uốn nắn chúng em bằng sự bao dung. Thầy luôn dạy chúng em những bài học quý giá về cuộc sống và trách nhiệm. Được học thầy, em cảm thấy thật may mắn và biết ơn cuộc đời đã đưa em đến với một người thầy tuyệt vời như thầy.
Ngày gặp lại thầy trong lễ Nhà giáo vừa qua, em nhận ra dù thời gian có làm thầy hao mòn, nhưng vẻ điềm tĩnh và trái tim ấm áp của thầy vẫn mãi vẹn nguyên. Thầy vẫn luôn ở đó, bao dung, hiền hậu và yêu thương chúng em như những đứa con của mình.
"Chúng con mai dù khôn lớn
Với thầy như vẫn trẻ thơ
Không quên những lần lầm lỗi
Khắc ghi bao phút dại khờ"
Thầy ơi, dù sau này cuộc sống có thay đổi như thế nào, em sẽ mãi nhớ về thầy, người đã dìu dắt em qua những khó khăn trong cuộc đời.

10. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 13
Trong cuộc đời học sinh, ai cũng có những người thầy, cô giáo mà mình luôn yêu mến và kính trọng. Em cũng vậy, trong những năm học tiểu học, có rất nhiều cô dạy em, nhưng cô Mai là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong trái tim em.
Cô Mai, giáo viên chủ nhiệm lớp em năm lớp năm, tên đầy đủ là Lương Thị Tuyết Mai, một cái tên thật đẹp và thanh thoát. Cô có vóc dáng đầy đặn nhưng rất cao và khỏe mạnh. Dù đã bước qua tuổi bốn mươi, nhưng cô vẫn trẻ trung như một người thiếu nữ. Cô có khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài óng ả, luôn được buộc gọn gàng lên cao, làm tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của cô. Mỗi lần cô cười, nụ cười ấy làm lộ ra hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp, và đôi mắt tinh anh luôn ánh lên sự hiền hòa. Cô luôn xuất hiện với những chiếc áo dài tím dịu dàng hay bộ đồ thanh lịch, khiến ai nhìn vào cũng phải trầm trồ. Trong lớp em, ai cũng bảo cô là người đẹp nhất trường.
Cô Mai là một giáo viên có nhiều kinh nghiệm và tâm huyết với nghề. Với gần hai mươi năm giảng dạy, cô luôn yêu thương học sinh và muốn giúp đỡ mọi học trò đạt thành tích tốt. Cô không chỉ chăm lo dạy dỗ mà còn giúp đỡ những học sinh yếu kém, bằng cách dạy phụ đạo miễn phí và luôn tận tâm hướng dẫn từng bạn. Cô còn thường xuyên thăm hỏi các bạn học sinh nghèo, giúp đỡ các bạn có hoàn cảnh khó khăn. Em nhớ mãi lần cô đến thăm bạn Tú Anh, khi bạn ấy bị bệnh nặng, cô không chỉ thăm hỏi mà còn động viên chúng em chép bài hộ bạn. Những hành động yêu thương của cô khiến em vô cùng cảm động.
Cô Mai luôn là tấm gương sáng trong lòng học trò, không chỉ là một giáo viên giỏi mà còn là một người mẹ hiền của các con. Dù gia đình cô gặp không ít khó khăn, chồng cô là thương binh, hai con nhỏ, nhưng cô luôn bỏ tiền túi ra để mua quà tặng cho học sinh học giỏi, chăm ngoan. Đối với cô, thành công của học sinh là niềm vui lớn nhất. Em nhớ mãi món quà cô tặng cho em, một cây bút máy đẹp, như một phần thưởng vô giá cho sự nỗ lực của em.
Dù bây giờ em đã là học sinh lớp bảy, nhưng hình ảnh cô Mai vẫn luôn đọng lại trong trái tim em. Em luôn khâm phục và kính trọng cô. Mỗi khi nghĩ về cô, em lại cảm thấy một nỗi nhớ và mong một ngày sẽ có dịp về thăm cô, để nói lời cảm ơn và chúc cô luôn khỏe mạnh, hạnh phúc.

11. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 14
Trong cuộc sống học sinh, chắc hẳn ai cũng có một người thầy, một người cô giáo mà ta luôn yêu quý và kính trọng. Với tôi, cô An, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi năm ấy, là người thầy mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Cô An là một cô giáo trẻ, dạy môn Văn. Ngày đầu tiên gặp cô, cô mặc một chiếc áo dài trắng thanh thoát, trông cô thật trẻ trung và đầy năng lượng. Cô dành thời gian làm quen với lớp, chia sẻ về bản thân và công việc giảng dạy. Ngay từ những tiết học đầu tiên, cô đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tôi về môn Văn, một môn mà trước đó tôi luôn nghĩ là khó khăn. Cô dạy không chỉ về những câu chữ mà còn về tình yêu thương, về các mối quan hệ trong xã hội. Cô luôn quan tâm đến những học sinh kém như tôi, luôn ân cần chỉ bảo và giúp đỡ để chúng tôi không cảm thấy bị bỏ lại phía sau.
Trước đây, giờ sinh hoạt là giờ mà tôi ghét nhất, nhưng từ khi có cô, nó đã trở thành giờ mà chúng tôi mong đợi. Cô khuyến khích chúng tôi giao lưu, chia sẻ, và đối với những bạn học yếu, cô động viên họ cố gắng hơn. Một kỷ niệm không thể quên với tôi là lần thi cuối kỳ môn Văn, khi tôi không dám để ba mẹ ký vào bài thi vì điểm số không như mong muốn. Tôi đã lén giả chữ ký của ba mình, nhưng cô đã nhận ra và gọi tôi lại. Thay vì trách mắng, cô chỉ ôm tôi vào lòng và hứa sẽ không để chuyện này đến tai ba mẹ tôi nếu tôi cố gắng học tốt trong kỳ thi tới. Cô đã kèm tôi học, và kết quả thật bất ngờ: tôi đã đạt điểm 9, một kết quả vượt xa sự mong đợi của chính bản thân tôi.
Cô An là người rất giản dị, gần gũi và luôn quan tâm đến học sinh, đặc biệt là những học trò có hoàn cảnh khó khăn. Cô luôn đến thăm chúng tôi, mang theo những món quà nhỏ như bánh, sữa để động viên. Dù cuộc sống cô cũng không dễ dàng khi phải nuôi em học đại học, nhưng cô vẫn luôn dành thời gian để chăm lo cho học trò. Cô như người mẹ thứ hai trong cuộc đời tôi, mang đến cho tôi những bài học quý giá và tình yêu thương vô bờ bến. Những lời dạy bảo và hình ảnh cô sẽ luôn khắc sâu trong lòng tôi mãi mãi.

12. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 15
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể quên được cô Thanh Mai, người giáo viên đã dìu dắt tôi trong suốt những năm tháng lớp một và lớp hai. Cô là người mà tôi luôn coi như người mẹ thứ hai của mình.
Cô Thanh Mai có một vóc dáng thanh mảnh, cao ráo. Mái tóc đen óng ả, dài xõa ngang vai, khuôn mặt trái xoan với nụ cười ấm áp. Nhưng điều tôi nhớ nhất chính là ánh mắt của cô, đôi mắt dịu dàng và chan chứa tình yêu thương. Khi tôi bước vào lớp một, là một cô bé rụt rè và nhút nhát, cô là người đã đến bên tôi, an ủi và giúp tôi làm quen với bạn bè. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và ấm áp đến nỗi tôi đã dần dần hòa đồng với các bạn trong lớp.
Thời đó, tôi còn nhỏ và luôn cảm thấy cô như một cô tiên trong những câu chuyện cổ tích. Cô luôn mỉm cười với tôi, ánh mắt như muốn động viên và truyền cho tôi sức mạnh. Mỗi khi tôi buồn, cô lại đến gần, vỗ về và khiến tôi quên đi nỗi buồn. Dù tôi có phạm lỗi, cô cũng không mắng mỏ mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Chính sự dịu dàng và tình yêu thương ấy khiến tôi yêu quý cô vô cùng. Mỗi lần được cô khen, tôi đều cảm thấy mình thật sự hạnh phúc.
Nhưng có một kỷ niệm tôi luôn ghi nhớ. Hồi đó, tôi có một khuyết điểm lớn: chữ viết rất xấu, luôn bị điểm kém trong môn chính tả. Dù cô đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng tôi vẫn không cải thiện. Một hôm, tôi thấy cô buồn vì điều đó, và tôi nhận ra rằng mình đã làm cô thất vọng. Từ đó, tôi quyết tâm luyện chữ thật tốt. Sau một thời gian, chữ của tôi đã được xếp vào hàng khá trong lớp, và cô vô cùng vui mừng khi thấy sự tiến bộ của tôi.
Cô Thanh Mai không chỉ dạy tôi kiến thức, mà còn dạy tôi nhiều bài học về cuộc sống, về cách làm người. Cô luôn coi tất cả học sinh như con cái của mình, dạy bảo và sửa cho chúng tôi những thói quen chưa tốt. Cô chưa bao giờ nói lời gắt gao mà lúc nào cũng nhẹ nhàng và dịu dàng. Những bài học và tình yêu của cô sẽ mãi mãi in sâu trong lòng tôi.
Bây giờ, dù tôi đã lớn, nhưng tôi hiểu và trân trọng công lao to lớn mà cô đã dành cho tôi. Mặc dù không còn học cô nữa, nhưng cô vẫn mãi là một phần trong ký ức tuổi thơ của tôi. Cô sẽ luôn là cô tiên tốt bụng trong lòng tôi.

13. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 16
Giữa bao bộn bề của cuộc sống, những lo toan, tính toán về cuộc sống, về tình cảm, trí tuệ, đôi lúc, thời gian lại khiến tôi hồi tưởng, đưa tôi về những ký ức một thời đã qua, những ký ức khó quên. Những khoảnh khắc ấy luôn hiện lên trong tâm trí tôi, đặc biệt là hình ảnh của người thầy, người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tôi.
Thầy tôi, một người thầy đặc biệt, đã mang lại cho tôi rất nhiều tình cảm và ấn tượng tốt đẹp. Năm học ấy, dù có bao nhiêu thử thách, thầy vẫn là người dẫn dắt tôi và các bạn học sinh của lớp, giúp chúng tôi không chỉ học tập mà còn hiểu về giá trị của tình bạn, tình thầy trò. Thầy chính là người đã làm nên một tập thể lớp 8 xuất sắc, một tập thể đoàn kết và luôn dẫn đầu trong các lớp của khối.
Mỗi kỷ niệm với thầy đều đọng lại trong lòng tôi những cảm xúc khó tả. Những kỷ niệm ấy như những vần thơ, dù chỉ còn là chuyện cũ, nhưng mãi mãi không thể quên được. Mỗi lần nghĩ về những ngày học cùng thầy, những kỷ niệm ấy lại ùa về trong tôi, làm tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Trước đây, môn Văn đối với tôi là một thử thách lớn. Tôi luôn cảm thấy khô khan và chán nản mỗi khi phải học, những bài văn của tôi lúc nào cũng không thể đạt được điểm cao. Nhưng khi được thầy dìu dắt, tôi như lột xác, biến môn Văn trở thành môn học yêu thích. Nhờ thầy, tôi đã thay đổi cách nhìn về môn học này, tôi bắt đầu yêu thích và có những xúc cảm mới mẻ khi viết văn. Chính thầy đã giúp tôi tìm thấy tình yêu trong từng câu chữ, trong từng bài văn của mình.
Giọng nói của thầy luôn ấm áp, truyền cảm hứng và tình yêu thương cho chúng tôi. Những câu chuyện thầy kể về học tập, về cuộc sống, về những con người bất hạnh đã mang đến cho chúng tôi những bài học quý giá. Thầy không chỉ là người dạy kiến thức mà còn là người bạn, người thầy luôn ở bên, chia sẻ và dạy chúng tôi cách sống đẹp. Nhờ thầy, tôi học được rất nhiều điều, và sẽ mãi mãi nhớ về thầy, người thầy đáng kính của tôi.

14. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 17
Kể từ khi tôi cất tiếng khóc chào đời, tình yêu thương của cha mẹ đã là nguồn động viên, nâng đỡ tôi bước qua từng ngày. Những năm tháng ấy, tôi luôn nghĩ rằng chỉ có cha mẹ mới dành cho tôi tình cảm vô bờ bến. Nhưng rồi, khi tôi bắt đầu trưởng thành, hòa nhập vào xã hội và bước vào môi trường học tập, tôi mới nhận ra rằng bên cạnh cha mẹ, còn có những người thầy, người cô cũng trao tặng tôi những tình cảm vô giá, giúp tôi trưởng thành và tìm thấy con đường của mình.
Đúng vậy, thầy cô đã luôn đồng hành cùng tôi trong hành trình học tập, trao cho tôi những bài học không chỉ về kiến thức mà còn về nhân cách, về những khát vọng đẹp đẽ trong cuộc sống. Nhờ thầy cô, tôi được nuôi dưỡng những ước mơ, khát vọng và niềm tin mạnh mẽ vào tương lai. Như một người chèo đò, thầy cô đã luôn kiên trì, bền bỉ giúp chúng tôi vượt qua mọi khó khăn, chông gai để đến bến bờ của tri thức, của thành công. Dẫu không ít lần phải đối mặt với gian khó, họ vẫn luôn vững vàng để đưa chúng tôi đến đích, không một lời than vãn, chỉ mong muốn học sinh của mình vững bước trên con đường đời.
Thầy cô không chỉ dành thời gian và công sức mà còn dành trọn tình yêu thương, sự quan tâm, bảo bọc cho mỗi chúng tôi, những đứa trẻ nhỏ bé đang bắt đầu làm quen với xã hội rộng lớn này. Từng bài giảng của thầy cô không chỉ là những con chữ khô khan mà còn là những bài học về nhân sinh, về lòng yêu thương và sự kiên trì. Chính nhờ tình yêu ấy mà chúng tôi có thêm động lực, có thêm sức mạnh để dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình, dù con đường phía trước còn nhiều thử thách. Và mỗi khi chúng tôi tiến bộ, thầy cô lại mỉm cười hạnh phúc vì biết rằng mình đã giúp đỡ chúng tôi trưởng thành hơn từng ngày.
Thầy cô luôn hiện hữu trong ký ức của chúng tôi như những người bạn lớn, người đã dìu dắt và chỉ bảo chúng tôi đi qua những năm tháng tuổi thơ. Mỗi lần nhớ lại hình ảnh thầy cô, tôi lại cảm thấy bồi hồi, xúc động. Mỗi năm qua đi, mỗi lần chia tay một lớp học, tôi lại cảm nhận được sâu sắc hơn những công lao mà thầy cô đã dành cho mình. Và khi ngày Nhà Giáo Việt Nam đến, lòng tôi lại dâng trào những tình cảm biết ơn, kính trọng đối với những người đã tạo dựng nền tảng cho chúng tôi bước vào đời.
Với thầy cô, công việc không chỉ là một nghề, mà là một sứ mệnh thiêng liêng. Họ không đòi hỏi điều gì ngoài niềm vui khi thấy học sinh trưởng thành, thành đạt. Họ đã dành trọn cả cuộc đời mình để cống hiến cho sự nghiệp trồng người, không bao giờ đòi hỏi sự đền đáp. Và dù cuộc sống có thay đổi như thế nào, tình yêu của thầy cô dành cho học sinh sẽ không bao giờ phai nhạt, mãi mãi là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm tâm hồn những đứa trẻ đang chập chững bước vào đời.

15. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 18
Giữa những ngày tháng đã qua, tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh cô Thảo - người giáo viên đầu tiên và cũng là người tôi kính yêu nhất. Cô đã không chỉ là người thầy, mà còn là người bạn, người mẹ thứ hai, dạy dỗ tôi những bài học không chỉ về kiến thức mà còn về nhân cách sống.
Đã bao năm trôi qua, nhưng mỗi lần tôi nhớ về những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, tôi lại không thể quên cô Thảo - người giáo viên đã dạy tôi cách làm người, cách yêu thương và sẻ chia. Cô chính là người đã chắp cánh ước mơ cho tôi bay xa hơn trong cuộc sống.
Cô Thảo không chỉ là một người giáo viên mà còn là một người bạn, một người mẹ hiền luôn dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm cho từng học sinh. Vẻ ngoài của cô rất đỗi dịu dàng, với mái tóc dài đen mượt buộc gọn trong một chiếc nơ tím, dáng người cao thanh thoát và làn da trắng hồng. Nhưng điều làm tôi ấn tượng hơn cả là đôi mắt đen lay láy, ấm áp như nguồn năng lượng tích cực mà cô luôn trao tặng chúng tôi mỗi khi cô nhìn vào. Dường như, trong đôi mắt ấy, có tất cả những tình yêu thương mà cô dành cho học trò nhỏ.
Cô Thảo có một giọng nói rất đặc biệt, nhẹ nhàng và ấm áp như những nốt nhạc du dương. Mỗi khi cô giảng bài, từng từ, từng câu của cô như một bản nhạc làm say đắm lòng người. Và cũng chính nhờ vào sự tận tâm ấy mà những bài học của cô trở nên dễ hiểu và dễ nhớ. Cô không bao giờ sử dụng hình thức trách mắng hay phê bình nặng lời, mà luôn khéo léo nhắc nhở học trò qua những cuộc trò chuyện đầy tình cảm, giúp chúng tôi nhận ra lỗi lầm và sửa chữa. Cô luôn dành thời gian kèm cặp những bạn học yếu, không bao giờ đòi hỏi sự đền đáp từ phía gia đình.
Có một kỷ niệm tôi không thể nào quên. Một lần, tôi giả vờ đau bụng chỉ để tránh phải viết bài. Cô Thảo, với tình yêu thương sâu sắc, đã ngay lập tức bế tôi đi cấp cứu. Khi đến nơi, tôi mới nhận ra rằng mình đã nói dối cô. Tôi đã bật khóc, và cô đã ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về tôi, dạy tôi về sự thật thà và trách nhiệm. Từ đó, tôi hứa sẽ luôn chăm chỉ học tập, không bao giờ lặp lại sai lầm nữa. Chính từ cô, tôi học được cách trưởng thành và trở thành một học sinh chăm ngoan.
Cô Thảo là người giáo viên đầu tiên của tôi và cũng là người mà tôi yêu quý nhất. Dù đã qua nhiều năm, tôi vẫn luôn nhớ ơn cô và mỗi năm, vào dịp 20/11, tôi lại tìm đến cô để gửi lời cảm ơn chân thành. Tôi mong rằng cô luôn khỏe mạnh và tiếp tục truyền ngọn lửa yêu thương ấy cho bao thế hệ học sinh mai sau.

16. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 19
Vào ngày Nhà giáo Việt Nam, em luôn dành một chút thời gian để thăm cô Ngọc – người giáo viên dạy Ngữ văn mà em kính trọng nhất. Cô là người đã giúp em tìm lại niềm đam mê với môn Ngữ văn, một môn học mà trước đó em chẳng hề mấy mặn mà.
Cô Ngọc là một giáo viên trẻ tuổi, chỉ mới 24 nhưng cô đã có cách dạy vô cùng cuốn hút. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn với mái tóc nâu xoăn nhẹ. Vẻ ngoài trẻ trung của cô khiến không ít người hoài nghi về khả năng giảng dạy của cô, nhưng cuối cùng cô đã khiến tất cả phải nể phục. Cô luôn đeo kính vì bị cận, và đôi mắt cô to tròn, đen láy luôn ánh lên sự chăm chú khi giảng dạy.
Điều đặc biệt ở cô là cách giảng dạy sáng tạo. Cô không chỉ dạy học sinh cách học thuộc bài mà còn khuyến khích chúng em tự do sáng tạo, thể hiện cảm nhận của mình về từng tác phẩm. Cô kể những câu chuyện thú vị liên quan đến bài học, khiến mỗi tiết học trở nên hấp dẫn và dễ nhớ. Nhờ vậy, môn Ngữ văn trở thành môn học yêu thích của em.
Không chỉ là một giáo viên nghiêm túc trong giờ học, cô còn là một người bạn đáng tin cậy, luôn lắng nghe và chia sẻ cùng chúng em. Cô Ngọc luôn dành sự quan tâm đặc biệt tới từng học sinh, nhớ rõ từng người học sinh, những sở thích, điểm mạnh và yếu. Cô luôn sẵn sàng kèm cặp thêm mỗi khi cần. Nhớ lại những đêm cô miệt mài dạy kèm cho lớp, trong thời tiết lạnh giá, nhưng cô vẫn không quản ngại đường xá xa xôi. Những hành động chân thành ấy của cô luôn khiến em kính trọng và yêu quý cô hơn bao giờ hết.
Giờ đây, khi nhìn lại kết quả môn Ngữ văn của mình, em không thể quên cô Ngọc - người đã gieo vào em niềm yêu thích môn học này. Mỗi bài kiểm tra cô chấm, mỗi lời khen cô dành cho em đều là nguồn động lực lớn lao để em tiếp tục học tốt môn Ngữ văn.

17. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 20
Vào mỗi dịp tháng 11, khi hoa tươi nở rộ khắp các phố phường, em lại cảm thấy xao xuyến trong lòng. Đó là thời điểm để tôn vinh những người thầy, người cô đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp trồng người. Và trong những khoảnh khắc ấy, em lại nhớ về thầy Vinh, người thầy mà em quý mến nhất.
Thầy Vinh là giáo viên môn Vật Lý của lớp em năm nay. Ngay từ lần đầu gặp thầy, em đã bị ấn tượng bởi phong cách năng động và trẻ trung của thầy. Thầy cao lớn, có dáng vẻ mạnh mẽ và luôn mặc những bộ đồ vừa hiện đại vừa phù hợp với công việc giảng dạy. Thầy luôn cười tươi và mang lại không khí vui tươi trong mỗi tiết học. Chính sự vui vẻ, gần gũi của thầy khiến môn Vật Lý trở nên dễ hiểu và hấp dẫn hơn rất nhiều.
Thầy Vinh rất sáng tạo trong việc giảng dạy. Thầy sử dụng máy chiếu, mô hình và thí nghiệm sinh động để minh họa cho từng bài học, giúp học sinh dễ dàng tiếp thu kiến thức. Những câu hỏi kiểm tra của thầy cũng rất mới mẻ, không đơn giản chỉ là học thuộc, mà còn khuyến khích chúng em tư duy và sáng tạo. Giờ học của thầy lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười và sự hứng khởi.
Không chỉ là một người thầy tuyệt vời trong lớp học, thầy còn là người bạn thân thiết của chúng em. Thầy luôn sẵn sàng trò chuyện, chia sẻ với chúng em những câu chuyện thú vị về cuộc sống. Có những buổi cuối tuần, thầy cùng lớp em đi ăn, đi chơi và trò chuyện như những người bạn thân thiết. Chính sự thân thiện, gần gũi ấy khiến thầy trở thành người thầy mà em vô cùng yêu quý và kính trọng.
Nhớ có lần, trong giờ học, một bạn bị đau bụng rất dữ dội, thầy liền dặn cả lớp trật tự và cõng bạn ấy lên phòng y tế. Thầy còn chạy đi mua cháo cho bạn ăn và sau đó quay lại lớp dạy tiếp. Những hành động chu đáo, quan tâm đến học sinh như vậy khiến em cảm thấy thầy thật sự là một người thầy mẫu mực, luôn sẵn sàng lo lắng cho học sinh của mình.
Với em, thầy Vinh là một người thầy tuyệt vời, và em mong rằng sẽ tiếp tục được học môn Vật Lý với thầy trong những năm học tới.

18. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 21
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa…
Đó là những câu thơ được trích từ bài Nghe thầy đọc thơ, một bài thơ mà em rất yêu thích. Lý do em yêu thích bài thơ ấy, không chỉ vì nó rất hay, mà hơn hết là vì nó dường như đã viết về người thầy mà em yêu quý nhất - thầy Khoa.
Thầy Khoa là thầy giáo chủ nhiệm của em hồi lớp 2. Lúc ấy, thầy đã ngoài 40 tuổi, làm nghề dạy học được gần 20 năm. Lần đầu gặp thầy, em đã rất sợ sệt bởi vẻ ngoài nghiêm túc của thầy. Thầy Khoa có vẻ ngoài điển hình của một người giáo viên nghiêm túc. Mái tóc đã pha chút bạc của thầy lúc nào cũng được chải vuốt gọn gàng. Khi đến trường, thầy luôn mặc áo sơ mi được là phẳng phiu, sơ vin gọn gàng trong chiếc quần âu không một nếp gấp. Ngay cả đôi giày da của thầy lúc nào cũng sáng bóng, sạch sẽ. Khuôn mặt thầy luôn nghiêm túc, đôi môi khẽ mím, và hầu như thầy chẳng mấy khi nở nụ cười. Mỗi ngày, thầy luôn đến trường đúng giờ. Cứ năm phút trước khi vào học là thầy có mặt ở trên bàn giáo viên. Thầy cứ ngồi ở đó, im lặng quan sát những học sinh của mình.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài khô cứng, có phần lạnh lùng ấy của thầy, là một trái tim dịu dàng, luôn đong đầy tình yêu thương. Thầy dạy học một cách chậm rãi, cẩn thận. Điều gì học sinh không hiểu, thầy sẽ dạy lại, một lần không hiểu thì dạy hai lần, hai lần không hiểu thì ba lần. Chẳng khi nào thầy khó chịu cả. Em cũng chẳng thấy thầy quát mắng học sinh bao giờ hết. Khi có ai làm sai, thầy lại im lặng, nhìn chăm chú vào học sinh ấy, cho đến khi người học trò nhỏ tự mình nhận lỗi mới thôi. Cách phạt học sinh của thầy cũng rất khác. Thầy không đánh, không mắng, không chép phạt, cũng không gọi phụ huynh. mà thầy chỉ yêu cầu học sinh ngồi im lặng ở góc lớp. Ngồi đến hết buổi học thì trở về nhà. Ấy vậy mà em thấy cách của thầy vô cùng hiệu quả. Trong lớp học của thầy, đứa học trò nào cũng nghiêm túc học tập.
Hồi ấy, tuy đã lên lớp 2 nhưng em vẫn đọc rất kém. Không chỉ đọc chậm, mà còn không thể đọc liền mạch được, cứ ngắc ngứ mãi. Mỗi khi em đứng dậy đọc, các bạn lại cười ồ lên. Vậy nên, trong tiết tập đọc đầu tiên mà thầy Khoa dạy, em đã rất lo lắng. Khi đến lượt mình, em đứng dậy đọc, mồ hôi ở tay thắm cả vào trang sách. Em bắt đầu đọc từng chữ một “Hôm… nay… là…” Chưa dứt câu, tiếng cười quen thuộc từ các bạn lại vang lên, nhưng nó đã dừng lại ngay lập tức. Em ngước đầu ra khỏi trang sách, thì ra thầy Khoa đang nghiêm mặt nhìn cả lớp. Khi mọi người đã yên lặng, thầy nhẹ nhàng nói: Em đọc tiếp đi. Và rồi, lần đầu tiên sau bao ngày, em đứng đọc hết một bài văn trước lớp. Dù em đọc chậm, ngắc ngứ nhưng thầy vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Chữ nào em không đọc được, thầy lại đọc mẫu cho em trước, rồi em bắt chước theo. Sau khi em đọc xong, thầy gật đầu và bảo: Tốt lắm, em ngồi xuống đi. Lời khen ấy của thầy đã khiến em vô cùng sung sướng và có thêm niềm tin.
Từ hôm ấy, tiết tập đọc nào thầy cũng gọi em đứng dậy đọc trước lớp. Hiểu được tấm lòng của thầy, em càng thêm ra sức tập luyện. Ở nhà, hôm nào em cũng tập đọc để nâng cao khả năng của mình. Vậy nên, chỉ hơn một tháng sau, em đã có thể đọc rất tốt rồi. Vào hôm sau đó, lần đầu tiên em xung phong đứng dậy đọc bài. Sau khi đọc xong, em sung sướng nhìn thầy, và đó cũng là lần đầu em thấy thầy cười tươi đến vậy, một nụ cười sung sướng của người giáo viên khi học sinh của mình tiến bộ. Điều thầy Khoa đã trao cho em chính là sự bao dung, niềm tin của một nhà giáo. Chính sự tin tưởng của thầy đã giúp em có thêm động lực để cố gắng học tập hơn.
Đến bây giờ, đã nhiều năm trôi qua. Nhưng hình ảnh người thầy giáo ngồi bên khung cửa, cùng giọng đọc trầm ấm ấy vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí của em. Em luôn kính yêu và quý mến thầy rất nhiều. Mỗi lần về thăm trường cũ, em đều ghé qua lớp học của thầy. Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, hồi ức lại những ngày xưa ấy. Và nhẩm theo giọng đọc của thầy.
Em mong thầy mãi luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ. Để có thể chắp thêm đôi cánh ước mơ, vun đắp thêm cho nhiều thế hệ học sinh nữa. Để cho những đứa trẻ như em lại có cơ hội được học với một người thầy giáo tuyệt vời như thầy.

19. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 22
Người ta vẫn thường nói: “Dưới ánh mặt trời không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học”. Hơn cả việc truyền bá tri thức, chính thầy cô giáo là những người đã dìu dắt chúng ta đi những bước đầu tiên trên con đường học làm người.
“Mỗi con vật khi sinh ra đều là tất cả những gì nó có. Chỉ có con người là ngay từ thuở lọt lòng thì chẳng là gì cả”. Mọi khởi đầu của chúng ta đều bắt đầu từ con số không tròn trĩnh. Để có được thành công như ngày hôm nay, ta không thể không nhắc đến công dưỡng dục của mẹ cha, công dạy dỗ của cô thầy. Cũng chỉ có thầy cô, bằng tất cả tình yêu thương và sự kiên nhẫn của mình đã từng chút, từng chút uốn nắn cái cây non nớt là ta. Nếu như một cái cây cần có nắng trời, nước mát để lớn lên thì con người lại cần sự bảo ban, dạy dỗ của thầy cô để trưởng thành.
Cũng chính vì thế, sự yêu mến, kính trọng dành cho thầy cô là hạt mầm được nảy nở một cách tự nhiên. Những đứa trẻ giọng còn ngọng líu ngọng lo lúc nào cũng một điều thưa thầy, hai điều thưa cô. Chân trời tri thức dần mở rộng trước mắt chúng ta nhờ sự chỉ dẫn của thầy cô. Những tiềm năng của mỗi cá nhân luôn được thầy cô khích lệ để có cơ hội duy trì, phát triển. Họ nhóm lên trong ta ngọn lửa của niềm đam mê, khát vọng vượt ra biển lớn để chinh phục những điều mới lạ, diệu kỳ. Thầy cô cũng là người đánh thức sự thấu hiểu, đồng cảm trong mỗi trái tim nhỏ bé, để ta biết rằng ngoài kia còn biết bao mảnh đời éo le, bất hạnh, vì vậy hãy cố gắng trân trọng những điều giản dị mà mình đang có.
Để chắp cánh cho những thế hệ học trò đến chân trời thành công, có lẽ thầy cô của chúng ta đã phải trải qua biết bao đêm thức trắng bên trang giáo án, những lần mệt mỏi, bất lực vì học trò không chịu thấu hiểu. Thế nhưng, mặc cho những điều đó, họ luôn đối xử với học sinh như những đứa con của mình, dành cho những đứa trẻ ấy một sự chở che vững chãi, một tình cảm trìu mến, dịu dàng. Và khi nhớ về những cử chỉ ân cần ấy, trong trái tim mỗi người học sinh lại dậy lên biết bao cảm xúc khó tả.
Nếu đã hiểu tấm lòng của người thầy, người cô, có lẽ mỗi ngày đều trở thành những dịp đặc biệt để chúng ta bày tỏ sự biết ơn của mình. Những sự quan tâm nho nhỏ, sự tiến bộ hàng ngày, đó chính là sự đền đáp xứng đáng nhất dành cho những sự hy sinh thầm lặng của thầy cô.

20. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 23
Tôi từng đọc một cuốn sách có tựa đề “Gửi thời thanh xuân tươi đẹp của chúng tôi”, trang mở đầu cuốn sách chính là lá thư tri ân mà những người học sinh gửi tới thầy cô của mình. Phải, thầy cô chính là những người mà dù có đi suốt cuộc đời ta vẫn sẽ giữ mãi hình bóng dấu yêu.
Chỉ hai tiếng “cô thầy” giản dị đã gói gọn trong đó biết bao sự thiêng liêng, cao cả của những người vẫn hàng ngày cần mẫn nuôi dưỡng những mầm non của đất nước. Người thầy với áo sơ mi trắng sơ vin quần tây, người cô với chiếc áo dài truyền thống mái tóc dài thướt tha, trên tay là những quyển sách, hộp phấn đã trở thành hình ảnh quen thuộc và thân thương nhất trong tôi. Những giờ học trên lớp, từ những bài phát âm, đánh vần thuở còn bập bẹ, thầy cô nhẹ nhàng cầm tay uốn từng nét chữ đến những bài giảng về văn chương, về quá khứ hào hùng của dân tộc, kể cả những giây phút ôn thi mệt mỏi đến mức muốn bỏ cuộc, thầy cô vẫn luôn đồng hành cùng ta để vượt qua từng chặng đường, từng kì thi.
Biết bao thế hệ đã đến và rời xa mái trường, mang theo bên mình là những hành trang kiến thức phong phú, bổ ích học được, chỉ còn những người thầy, người cô vẫn lặng lẽ đứng dưới mái trường xưa, mái tóc bạc dần bởi bụi phấn rơi rơi. Họ xứng đáng với danh hiệu nghệ sĩ trong nghệ thuật trồng người, là những người nhiệt huyết và yêu nghề nhất trên đời này. “Điều tốt đẹp nhất trên thế gian này không thể nhìn thấy hoặc thậm chí chạm vào- chúng phải được cảm nhận bằng trái tim”. Để thể hiện sự biết ơn của chúng ta đối với nghề nghiệp thiêng liêng nhất đời này, có lẽ bao nhiêu ngôn từ cũng là không đủ.
Thầy cô âm thầm, lặng lẽ cống hiến cho ta những bài học bổ ích và sâu sắc nhất, chỉ cần học trò chăm ngoan học giỏi thì nụ cười hạnh phúc nhất luôn rạng rỡ trên gương mặt thầy cô. Nhờ có thầy cô, chúng ta nhận ra bản thân là một điều kỳ diệu với biết bao khả năng phi thường đang chờ mỗi người khám phá. Bản thân thầy cô luôn khiến chúng ta bất ngờ, ngưỡng mộ bởi mọi vấn đề tưởng như khó khăn nhất bỗng trở nên thật sáng tỏ nhờ sự uyên thâm, sâu sắc cùng những chỉ dẫn tận tình của họ.
Nếu được chọn nghề tôi muốn trở thành người giáo viên, được làm đồng nghiệp cùng thầy cô, được dạy dỗ những thế hệ sau và quan trọng nhất là được thể hiện niềm tự hào, yêu thương và kính trọng nghề giáo và những người thầy, người cô yêu quý của tôi.

21. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 24
Trong suốt quãng thời gian cắp sách đến trường, hẳn mỗi người đều có những ký ức sâu đậm, những kỷ niệm đẹp đẽ về thầy cô của mình. Mỗi khi hồi tưởng về những người thầy, người cô đã từng dạy dỗ mình, tôi luôn muốn dành cho họ lời cảm ơn và sự tri ân sâu sắc nhất.
Nhớ ngày nào tôi còn bẽn lẽn núp sau lưng mẹ trong ngày đầu đến lớp, bước chân ngập ngừng không nỡ rời xa vòng tay của mẹ. Cô giáo với nụ cười tươi thắm thường trực trên môi đã trấn an tôi bằng những lời lẽ dịu dàng nhất. Lúc ấy, hình ảnh của cô đã hoàn toàn chiếm trọn tâm trí tôi, khiến tôi tưởng như cô đang bước ra từ câu hát, bài thơ nào đó. Sự dịu dàng của cô dường như được trời ban để làm nghề giáo, để dạy dỗ những đứa học sinh ngây ngô, non nớt. Những hôm cô mặc bộ áo dài truyền thống có thêu hình chiếc thuyền, cánh sen, tôi thường thấy ở đó vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam.
Trước mọi sự việc dù đơn giản hay phức tạp, cô luôn giữ được vẻ điềm tĩnh hiếm thấy. Những trò nghịch ngợm của học sinh chúng tôi chưa bao giờ làm cô phải chau mày. Mỗi lần như thế, cô lại đối diện với chúng tôi bằng nụ cười nhân hậu, vị tha chứ không phải là đòn roi, mắng mỏ. Chẳng cần tốn nhiều công sức, cô chỉ cần nhẹ giọng giảng bài là cũng đủ để khơi dậy vẻ say mê, hứng khởi của lũ học trò nhỏ. Nó như dòng nước mát lành khẽ chảy qua tâm hồn chúng tôi và để lại biết bao dư vị ngọt ngào. Cũng chính giọng nói của cô, giọng nói vang lên trong tiết thu lành lạnh hôm ấy đã hướng dẫn chúng tôi đánh vần những chữ đầu tiên, đồng thời truyền tình yêu tri thức đến với những đứa trẻ ngây thơ, non nớt.
Dù đã qua rất lâu rồi nhưng những lần cô đứng cạnh bên để hướng dẫn tôi viết chữ o sao cho tròn, làm phép tính sao cho đúng vẫn là hồi ức mà tôi trân trọng nhất. Ở gần cô, tôi luôn cảm nhận được một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu, làm tôi vẫn luôn tự hỏi đấy là mùi hương của mái tóc hay được tỏa ra từ quần áo của cô nhỉ? Nhưng dẫu có là gì, mùi hương ấy vẫn tràn ngập trong ký ức tuổi thơ tôi, để đến hôm nay dường như nó vẫn quanh quẩn đâu đây, trở thành một phần của những năm tháng đẹp nhất thời học sinh.
Có câu châm ngôn rằng: “Ảnh hưởng của người thầy là vĩnh cửu. Ta không thể biết được khi nào thì ảnh hưởng ấy dừng”. Có lẽ vì thế, hình mẫu của cô đã trở thành động lực để giúp tôi có được những thành công như ngày hôm nay. Trở thành một người ưu tú như cô là mục tiêu lớn nhất của tôi, nó cũng là niềm biết ơn, trân trọng mà tôi dành cho người cô của mình.

22. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 25
Ai đã ví thầy cô như những người lái đò ngày đêm cần mẫn trên chuyến đò tri thức, còn lũ học trò chúng em là những người lữ khách sang sông, hết lớp khách này lại đến lượt khách khác rời bến sông nhưng người lái đò vẫn sớm chiều đứng đợi. Và hình ảnh thầy cô luôn in đậm trong tâm trí em những ấn tượng sâu đậm nhất.
Thầy cô, chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào trong mỗi con người. Để đến khi trở thành những người thầy giáo, cô giáo thì sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những người đã dẫn đường, chỉ lối cho chúng em bước vào đời, người vun đắp cho chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn. Thầy cô là những người đưa đó cần mẫn, chúng ta là những khách đi đò, nhưng mấy ai qua sông còn nhớ người lái đò năm ấy, nhớ những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé này. Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, những lúc vấp ngã thầy cô cũng luôn bên ta, động viên ta đứng dậy để làm tốt những điều trước mắt.
Thầy cô không chỉ cho ta kiến thức mà thầy cô còn dạy cho ta cách làm người,dạy ta cách sống,cách đối xử tốt đẹp với tất cả mọi người.Thầy cô đã trồng và ươm mầm những nhân cách tốt đẹp của con người và chăm sóc, nuôi nấng nó lớn lên từng ngày,từng tháng và rồi mai sau nó sẽ lớn,trở nên đẹp đẽ vô cùng. Công ơn thầy cô đối với chúng ta bao la như trời bể. Cái nghề giáo đâu phải ai cũng làm được “Dưới ánh mặt trời không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học” .Có mấy ai có thể kiên nhẫn cầm tay một đứa trẻ kiên trì dạy chúng viết những con chữ đầu tiên trong đời.Có mấy ai có thể ngồi hàng giờ để hướng dẫn một đứa trẻ đọc tròn câu chữ.Có mấy ai có thể thức trắng khuya để hoàn thành giáo án cho buổi dạy hôm sau.Có mấy ai trên đời này có thể làm được những điều cao cả đó nếu không có tình yêu nghề tha thiết. Mỗi chuyến đò chứa đựng biết bao công sức và tâm huyết và tình cảm mà thầy cô gởi gắm vào đó.
Nếu như người cha, người mẹ có công ơn sinh thành dưỡng dục, và người thầy sẽ là người khuất sau bước đi. Đến trường, ta đâu chỉ được học những kiến thức về văn hóa, xã hội mà đó trong từng lời giảng thấm trong câu chữ là tấm lòng của người giáo viên nhân dân mong gửi gắm cho ta những bài học làm người sâu sắc để ta trưởng thành. Có ai qua sông mà không bao giờ phải nhờ đò, có ai lớn lên mà không qua những lời giảng của thầy cô. Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Chính thầy cô là những người đã thu nhặt những mảnh ghép cuộc đời, thắp lên ánh sáng, hy vọng ấm áp. Đó là cả một quá trình, một sự nghiệp cao quý: sự nghiệp trồng người.
Cảm ơn người thầy đã cho em biết bao nhiêu điều kì diệu của cuộc sống. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.

23. Bài văn cảm nghĩ về cô giáo số 1
Từ bao giờ, những câu hát du dương cứ ngân vang mãi trong lòng tôi, đó là những câu hát về người thầy, người cô vẫn “lặng lẽ đi về sớm khuya, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy”. Đúng thế, những con người vĩ đại đã hi sinh, đã cống hiến để khi tóc thầy bạc chúng em vẫn còn xanh, khi tóc thầy bạc trắng, chúng ta đã khôn lớn rồi, chính thanh xuân của họ đã nuôi dưỡng thanh xuân nhỏ bé của ta, và giúp nó trở nên ý nghĩa gấp bội phần.
Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn, còn chúng ta là những khách đi đò. Nhưng mấy ai qua sông còn nhớ người lái đò năm ấy, nhớ những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé này. Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, trong những bài học cuộc sống dạy ta sau mỗi lần vấp ngã, trong những yên vui có khi lớn lao có khi bình dị luôn có bóng dáng người lái đò nhỏ bé thiêng liêng. Họ tạc vào núi sông những tên tuổi làm rạng danh non sông. Họ đã cống hiến và hy sinh hết mình cho tương lai của dân tộc, vì sự nghiệp chung một cách nhiệt thành và máu lửa nhất. phải chăng vì vậy mà có câu hát cứ mãi bồi hồi “trái tim em đỏ rực như hoa phượng thắm”.
Người cha, người mẹ có công ơn sinh thành dưỡng dục, và người thầy sẽ là người khuất sau bước đi của ta, đồng hành và cung cấp cho ta những kho tri thức quý báu để chinh phục những ngọn núi của cuộc đời. Đến trường, ta đâu chỉ được học những kiến thức về văn hóa, xã hội mà đó trong từng lời giảng thấm trong câu chữ là tấm lòng của người giáo viên nhân dân mong gửi gắm cho ta những bài học làm người sâu sắc để ta trưởng thành. Có ai qua sông mà không bao giờ phải nhờ đò, có ai lớn lên mà không qua những lời giảng của thầy cô. Những đêm ngày “giáo án gối đầu giường” ấy luôn nung nấu và cũng chỉ bồn chồn một tâm niệm làm sao cho chúng ta cập bến thành công, cho xứng với công cha nghĩa mẹ, với hy vọng của dân tộc. Họ đến và đi thầm lặng, họ yêu và thương chúng ta vô điều kiện, họ chỉ đơn giản là những người làm vườn, cặm cụi vun trồng, bón, xới để ta là những mầm xanh được phát triển khỏe mạnh ra hoa kết trái tốt lành.
Chúng ta là những người được dìu dắt, bảo ban yêu thương và nâng đỡ, hơn ai hết chúng ta cần thấm nhuần truyền thống uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo của dân tộc để có thể phát triển bền vững, không quên đi cội nguồn, gốc rễ của mình. Trong dòng đời vội vàng tấp nập, đôi lúc cần sống chậm lại để chiêm nghiệm về những người đồng hành xung quanh, đừng chỉ biết lao đi như những con thiêu thân mà quên đi những giá trị vĩnh hằng đang tồn tại, quên đi những người thiêng liêng cho ta một nền tảng vững chãi, tuyệt vời.
Thầy cô, thiêng liêng và ý nghĩa hơn cả hai tiếng ấy, đó là tình yêu, là sự biết ơn và kính trọng. Đó là bông hoa cứ mãi ngát hương, cứ mãi tỏa sáng với cái tâm và cái tài của mình.

24. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 2
Từ ngàn đời nay, truyền thống tôn sư trọng đạo đã trở thành một trong những nét đẹp quý báu của dân tộc. Nó nhắc nhở hàng triệu triệu thế hệ học sinh hãy khắc ghi tấm lòng cần mẫn và sự hi sinh của người lái đò. Họ từng ngày, từng giờ miệt mài bên trang giáo án, thầm lặng cống hiến cho một phần thanh xuân của chúng ta, góp phần đưa chúng ta cập bến tương lai.
Thầy cô là những người cha, người mẹ, người bạn lớn mà cả cuộc đời bằng hành trang quý báu của mình họ tận tụy say sưa truyền thụ kiến thức cho chúng ta. Họ đến với nghề nhà giáo bằng một tấm lòng cao cả, một sự hi sinh và chẳng đòi hỏi gì nhiều ở đồng tiền lương ít ỏi. Điều họ cần và họ khao khát chỉ là nhìn thấy nụ cười và ánh mắt rực sáng của người học sinh qua bài giảng, và từ đó những “mầm xanh” ấy vững chãi vươn lên. Mỗi nghề có một vẻ đẹp và ý nghĩa riêng của nó, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, người giáo viên nhân dân vẫn tỏa sáng lấp lánh. Bởi họ là những người cung cấp tri thức, là người định hướng và trao truyền vẻ đẹp của “chân - thiện - mỹ” để giúp thanh lọc và hướng thượng cho học sinh. Học sinh là những mầm non tương lai, là nguồn lực cốt cán, nền tảng căn bản và quan trọng nhất của xã hội, chính vì thế đào tạo ra một thế hệ học sinh giỏi chính là vấn đề có tính quyết định, quan trọng đến sự phát triển của đất nước. Nhờ đó, người giáo viên có vai trò vô cùng quan trọng đến tương lai của đất nước, đến tương lai của cá nhân học sinh.
Không phải ai cũng có thể trở thành một người giáo viên được kính trọng, yêu quý. Họ phải đến với nghề, với đời bằng tấm lòng và một tình yêu mãnh liệt trong khát vọng cống hiến và sự hi sinh quên mình. Họ chính là những người thầm lặng hi sinh, nhỏ từng giọt mồ hôi xuống trang giáo án cho chúng ta những giờ học hay và bổ ích. Nếu những trang sách là ô cửa thần kì giúp ta tiếp cận thế giới phong phú muôn vẻ ngoài kia thì người thầy người cô chính là người giúp ta mở cửa và soi sáng cho ta trong suốt hành trình kì diệu vất vả mà gian lao ấy.
Chỉ tiếc rằng ngày nay nhiều học sinh và phụ huynh học sinh lại không thật sự hiểu đúng tấm lòng của người thầy người cô, lắm khi có những hành động phiếm nhã và bất lịch sự với giáo viên, đôi khi họ bị ràng buộc và áp đặt bởi những thứ vật chất tầm thường với lương tri người nhà giáo. Cũng có thể nhiều vụ việc liên quan đến cách hành xử của giáo viên thiếu thận trọng và tinh tế trong cách xử lý với học sinh, gây ra hậu quả nghiêm trọng, làm sứt mẻ tình cảm thầy trò. Do đó, để có được sự tôn trọng và khẳng định cả người thầy và học trò cần phải biết cách ứng xử hợp lý, khéo léo.
Không ai là hoàn hảo, ngay cả những người giáo viên cũng vậy, nhưng tấm lòng của họ luôn sáng giữa bầu trời đêm, luôn rực rỡ như ánh mặt trời, họ là người bắc nhịp cầu cho ta đến với thế giới tươi đẹp này.

25. Bài văn cảm nghĩ về thầy cô giáo số 3
Khi còn thơ ấu, tôi đã nghĩ rằng chỉ có cha mẹ mới dành tình cảm cho tôi nhiều nhất. Thế nhưng, từ khi bước vào cổng trường, tôi nhận ra rằng tình cảm của thầy cô dành cho tôi cũng chẳng kém gì tình yêu của cha mẹ. Cô giáo như người mẹ hiền, thầy giáo như người cha đáng kính, họ đã dìu dắt chúng tôi bước vào thế giới tri thức.
Những năm tháng cắp sách đến trường là quãng thời gian tươi đẹp nhất, là tuổi thanh xuân với những mộng mơ, những ý tưởng mới mẻ luôn thay đổi mỗi ngày. Thầy cô là người đã giúp chúng tôi trưởng thành, sửa dạy chúng tôi từng bước đi trên con đường học vấn. Mỗi ngày, khi bước vào lớp học, chúng tôi đều nhận được những lời khuyên chân thành và ấm áp từ thầy cô. Những lời dạy ấy như những dòng sữa ngọt ngào, bổ dưỡng cho tâm hồn chúng tôi. Từ những ngày đầu bước chân vào lớp mẫu giáo, thầy cô đã chỉ dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên về lễ nghĩa, về cách cư xử đúng mực. Và khi chúng tôi lớn lên, thầy cô luôn bên cạnh, dõi theo từng bước đi của chúng tôi, từ một điểm số tốt đến những lỗi sai nhỏ, để mỗi bài học trở thành bài học quý giá. Thầy cô chính là người thầm lặng giúp chúng tôi chạm tới đỉnh cao của tri thức và mở ra cánh cửa tương lai rộng mở.
Thầy cô là những người giúp chúng tôi hình thành ước mơ, dẫn dắt chúng tôi bước qua thử thách. Mỗi năm học trôi qua như một chuyến đò, thầy cô đưa chúng tôi đến bến bờ của tri thức, nơi không chỉ có sự học mà còn có cả những bài học về cuộc sống. Chúng tôi đã vượt qua bao khó khăn, vấp ngã nhưng luôn được thầy cô chỉ bảo và động viên. Những cống hiến của thầy cô, dù nhỏ bé nhưng vô cùng cao quý, chúng tôi sẽ không bao giờ quên. Mái trường là ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, và thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ hai, là những người luôn đồng hành cùng chúng tôi trên con đường học vấn. Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến thầy cô và hứa sẽ luôn vâng lời, học tập tốt để không phụ lòng thầy cô, để mai sau trở thành người có ích cho xã hội.
“Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa.”
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa”

Có thể bạn quan tâm

7 Công ty dịch vụ bảo vệ hàng đầu tại Đồng Nai - Đẳng cấp và uy tín được khẳng định

BTS: 10 Cột mốc thành công rực rỡ làm nên huyền thoại

Top 10 công ty thiết kế website chuyên nghiệp tại TP. Biên Hòa, Đồng Nai

Cách lưu tài liệu Microsoft Word hiệu quả

10 Địa chỉ phun xăm thẩm mỹ hàng đầu tại Hà Nội - Chất lượng đỉnh cao, uy tín vượt trội
