Top 9 bài văn xuất sắc nhất đóng vai Dế Mèn tái hiện "Bài học đường đời đầu tiên" (Ngữ văn 6 - SGK Cánh diều)
Nội dung bài viết
4. Bài văn đặc sắc đóng vai Dế Mèn kể lại trải nghiệm trong "Bài học đường đời đầu tiên"
Tôi đưa Dế Choắt đến an nghỉ giữa vùng cỏ xanh mướt, đắp nấm mồ cao và trang trọng đặt vòng hoa trắng tinh khôi.
Chiều tà, ánh trăng bàng bạc phủ lên từng ngọn cỏ như thấm đẫm nỗi buồn. Những đóa hoa trên mộ tỏa sáng lạ thường, như gửi gắm lời vĩnh biệt đầy xúc động. Bầu trời lặng im, vạn vật như nín thở, chỉ còn tiếng gió vi vu tựa khúc dương cầm ai oán, tiếng nước rì rầm như bản hợp xướng tiễn đưa linh hồn Dế Choắt...
Trong không khí trầm lắng ấy, tôi đứng lặng trước nấm mồ. Bao ký ức ùa về khiến lòng quặn đau. Giá như tôi không ngông cuồng trêu chị Cốc, có lẽ giờ đây Choắt vẫn còn bên tôi. Đứng trước mộ bạn, tôi chợt thấm thía bài học xương máu: sự hung hăng sẽ phải trả giá bằng chính sinh mạng. Tôi thầm nhủ:
Thói kiêu căng, nóng nảy chỉ chuốc lấy tai họa. Mọi lỗi lầm đều do tôi gây ra. Lời trăng trối của Choắt vang vọng: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn cũng chuốc họa". Tôi đứng lặng hồi lâu, ngộ ra bài học đầu đời đắt giá: "Anh yên nghỉ nhé, tôi sẽ thay đổi. Tôi xin ghi tạc lời anh dặn!"
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng le lói cuối ngày. Tôi nâng nắm đất cuối cùng đắp lên mộ, lưu luyến nhìn lần cuối rồi quay đi với quyết tâm sửa mình...
Gió vi vu, cỏ cây nghiêng mình tiễn biệt. Sương đêm lặng lẽ đọng thành giọt trên ngọn cỏ, trên nấm mồ bé nhỏ. Khi bóng tối tràn về, chỉ còn thấp thoáng bóng một chú dế lầm lũi bước đi trong màn sương trắng.

5. Đóng vai Dế Mèn tái hiện câu chuyện đầy day dứt trong "Bài học đường đời đầu tiên"
Tôi - một chàng dế cường tráng nhưng mang nặng tính kiêu căng. Chính sự ngạo mạn ấy đã khiến tôi vô tình dẫn đến cái chết đau lòng của Dế Choắt, người hàng xóm yếu ớt nhưng hiền lành.
Nơi tôi ở khá tiện nghi, được chăm chút kỹ lưỡng với đủ đường tắt, cửa sau, ngách thượng phòng khi nguy hiểm. Nhờ chế độ ăn uống khoa học, thân hình tôi nở nang cường tráng: đôi càng mẫm bóng, vuốt sắc nhọn, cánh dài phủ kín đuôi. Cái đầu to với cặp râu hùng dũng và hai chiếc răng đen nhánh như lưỡi liềm.
Tôi thường bắt nạt mọi người trong xóm, đặc biệt là Dế Choắt gầy gò. Một lần thấy nhà cậu ta luộm thuộm, tôi mắng nhiếc: "Sống cẩu thả thế này, gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Có lớn mà không có khôn!". Khi Choắt nhờ đào ngách thông sang nhà tôi để tiện giúp đỡ, tôi khinh khỉnh từ chối.
Rồi một ngày nọ, sau cơn mưa, tôi rủ Choắt trêu chị Cốc. Thấy cậu ta sợ hãi từ chối, tôi kiêu ngạo hát trêu khiến chị Cốc tức giận. Khi chị ta xông đến, tôi vội chui tọt vào hang trốn, bỏ mặc Choắt đơn độc đối mặt với cơn thịnh nộ. Tiếng kêu thảm thiết của Choắt vang lên khiến tôi run sợ nhưng vẫn không dám ra cứu.
Khi mọi chuyện qua đi, tôi thấy Choắt thoi thóp. Hốt hoảng quỳ xuống, tôi ân hận: "Tất cả là lỗi của tôi!". Trước khi nhắm mắt, Choắt thì thào lời khuyên cuối cùng: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, không biết suy nghĩ, sớm muộn cũng chuốc họa vào thân..."
Sau khi chôn cất Choắt, tôi đứng lặng hàng giờ trước nấm mồ, thấm thía bài học xương máu: sự kiêu ngạo có thể giết chết người khác. Giá như tôi can đảm nhận lỗi, giá như tôi biết dùng sức mạnh để bảo vệ thay vì hại người... Giờ đây, tôi hiểu phải sống chan hòa và tôn trọng mọi người xung quanh.

6. Hóa thân vào Dế Mèn kể lại "Bài học đường đời đầu tiên" đầy xúc động
Tôi là Dế Mèn - một chàng thanh niên cường tráng nhờ lối sống điều độ. Đôi càng mẫm bóng với vuốt sắc nhọn, đôi cánh dài như tấm áo sang trọng phủ kín đuôi. Mỗi lần vỗ cánh nghe tiếng phành phạch đầy kiêu hãnh. Toàn thân tôi óng ánh màu nâu bóng, đầu to với cặp râu uốn cong hùng dũng và đôi hàm răng đen nhánh như lưỡi liềm. Tôi luôn tự hào về vẻ ngoại hình của mình.
Nhưng tính tình tôi lại ngang ngược, thường hay gây sự với bà con trong xóm. Tôi chọc ghẹo chị Cào Cào, trêu chọc anh Gọng Vó mà chẳng ai dám nói lại, khiến tôi càng thêm kiêu ngạo.
Người hàng xóm Dế Choắt của tôi gầy gò, ốm yếu như cây sậy nghiêng ngả. Một lần thấy nhà cậu ta bừa bộn, tôi lớn tiếng chê bai: "Sống cẩu thả thế này, gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Có lớn mà không có khôn!". Khi Choắt nhờ đào ngách thông sang nhà tôi để tiện giúp đỡ nhau, tôi cười nhạo: "Hức! Chú mày hôi như cú mèo, ta làm sao chịu được!".
Rồi một ngày mưa gió, thấy chị Cốc đậu gần hang, tôi định trêu chọc. Dù Choắt can ngăn, tôi vẫn kiêu hãnh hát trêu. Khi chị Cốc nổi giận, tôi vội chui tọt vào hang trốn, bỏ mặc Choắt đơn độc hứng chịu cơn thịnh nộ. Tiếng kêu thảm thiết của Choắt vang lên mà tôi không dám ra cứu.
Khi mọi chuyện qua đi, thấy Choắt thoi thóp, tôi hốt hoảng ôm bạn khóc lóc: "Tất cả là lỗi của tôi...". Trước khi nhắm mắt, Choắt thều thào lời khuyên cuối cùng: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, không biết suy nghĩ, sớm muộn cũng chuốc họa vào thân..."
Chôn cất Choắt xong, tôi đứng lặng hàng giờ trước nấm mồ, thấm thía bài học đầu đời đắt giá về sự kiêu ngạo và hậu quả khôn lường của nó.

7. Hóa thân vào Dế Mèn kể lại câu chuyện đầy day dứt trong "Bài học đường đời đầu tiên"
Tôi là Dế Mèn - một chàng thanh niên cường tráng nhờ lối sống tự lập và ăn uống điều độ từ nhỏ. Đôi càng mẫm bóng với vuốt sắc nhọn, đôi cánh dài như tấm áo sang trọng che kín đuôi. Cái đầu to với cặp râu uốn cong kiêu hãnh và đôi hàm răng đen bóng như lưỡi liềm. Nhưng tính tình tôi lại ngang ngược, thường hay gây sự với bà con trong xóm, từ chị Cào Cào đến anh Gọng Vó, khiến tôi ngày càng tự mãn về bản thân.
Người hàng xóm Dế Choắt của tôi gầy gò, yếu ớt như cây sậy trước gió. Một lần thấy nhà cậu ta bừa bộn, tôi lớn tiếng chê bai: "Sống cẩu thả thế này, gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Có lớn mà không có khôn!". Khi Choắt ngập ngừng xin tôi đào ngách thông sang nhà để phòng khi nguy cấp, tôi cười nhạo: "Hức! Chú mày hôi như cú mèo, ta làm sao chịu được!" rồi bỏ đi, mặc cho nỗi buồn của người bạn yếu ớt.
Rồi một ngày mưa gió, các loài chim nước tụ tập kiếm mồi. Thấy chị Cốc đậu gần hang, tôi định trêu chọc. Dù Choắt sợ hãi can ngăn, tôi vẫn kiêu hãnh hát trêu. Khi chị Cốc nổi giận, tôi vội chui tọt vào hang trốn, bỏ mặc Choắt đơn độc hứng chịu cơn thịnh nộ. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên mà tôi không dám ra cứu.
Khi mọi chuyện qua đi, thấy Choắt thoi thóp, tôi hốt hoảng ôm bạn mà khóc: "Nào tôi biết được cơ sự lại ra nông nỗi này!". Trước khi nhắm mắt, Choắt thều thào lời khuyên cuối cùng: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, không biết suy nghĩ, sớm muộn cũng chuốc họa vào thân..."
Chôn cất Choắt xong, tôi đứng lặng hàng giờ trước nấm mồ cỏ xanh, thấm thía bài học đầu đời đắt giá về sự kiêu ngạo và hậu quả khôn lường của nó.

8. Hóa thân vào Dế Mèn kể lại câu chuyện đầy xúc động trong "Bài học đường đời đầu tiên"
Mỗi độ xuân về, khi nhìn đàn dế con nô đùa, lòng tôi lại dâng lên nỗi bồi hồi khó tả. Những tưởng tuổi già sẽ quên đi quá khứ, nào ngờ ký ức về Dế Choắt - người bạn xấu số vẫn ám ảnh tôi suốt đời. Hôm nay, trong tiết xuân ấm áp, tôi quyết định kể lại câu chuyện đau lòng này như một lời cảnh tỉnh cho thế hệ sau.
Dế Choắt là người hàng xóm gầy gò, yếu ớt của tôi. Thân hình còm nhom như sợi cỏ may, mặt mũi lúc nào cũng ngơ ngác. Cái nhà của cậu ta thì luộm thuộm, chẳng có chút phòng thủ nào. Lúc ấy, với bản tính kiêu ngạo của tuổi trẻ, tôi thường lớn tiếng chê bai: "Có lớn mà chẳng có khôn". Khi Choắt nhờ đào ngách thông sang nhà tôi, tôi đã khinh bỉ từ chối, không ngờ đó chính là cánh cửa sinh mạng mà tôi đã đóng sập trước mặt bạn.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Tôi trêu chọc chị Cốc rồi hèn nhát chui tọt vào hang trốn, bỏ mặc Choắt đơn độc đối mặt với cơn thịnh nộ. Những cú mổ kinh hoàng, tiếng kêu thảm thiết... đến giờ vẫn còn ám ảnh giấc ngủ của tôi. Khi mọi chuyện qua đi, tôi chỉ còn kịp nghe lời trăng trối đầy xót xa: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn cũng mang vạ vào mình".
Giờ đây, khi tóc đã điểm sương, tôi mới thấu hiểu: sự kiêu căng của tuổi trẻ đôi khi phải trả giá bằng cả sinh mạng người khác. Câu chuyện về Dế Choắt là bài học đắt giá nhất đời tôi - bài học về lòng khiêm tốn và sự đồng cảm. Mong rằng qua câu chuyện này, các thế hệ sau sẽ không lặp lại sai lầm như tôi ngày xưa.

9. Hóa thân thành Dế Mèn tái hiện câu chuyện sâu sắc trong "Bài học đường đời đầu tiên" - Một hành trình từ kiêu ngạo đến thức tỉnh
Tôi - Dế Mèn - từ thuở mới rời tổ ấm đã được mẹ trao cho bài học đầu đời về sự tự lập. Cái hang nhỏ ven bờ trở thành vương quốc riêng, nơi tôi miệt mài đào bới những đường hầm kiên cố, xây dựng cả phòng tập thể dục hoành tráng. Nhờ chế độ ăn uống khoa học, tôi sớm trở thành chàng dế lực lưỡng với đôi càng mẫm bóng, vuốt sắc nhọn, đôi cánh dài như áo choàng quý tộc. Cặp râu uốn cong kiêu hãnh khiến tôi vô cùng tự mãn.
Nhưng chính sự kiêu căng đã khiến tôi trở thành kẻ bắt nạt trong xóm. Tôi coi thường Dế Choắt - người hàng xóm gầy gò, yếu ớt. Cái nhà luộm thuộm của cậu ta khiến tôi khinh bỉ. Khi Choắt ngập ngừng xin đào ngách thông sang nhà tôi phòng khi nguy cấp, tôi đã cười nhạo: "Chú mày hôi như cú mèo, ta làm sao chịu được!" rồi bỏ đi trong sự hả hê.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Trong cơn ngông cuồng, tôi trêu chọc chị Cốc rồi hèn nhát chui tọt vào hang trốn, bỏ mặc Choắt đơn độc đối mặt với cơn thịnh nộ. Những cú mổ kinh hoàng, tiếng kêu thảm thiết... Khi mọi chuyện qua đi, tôi chỉ còn kịp nghe lời trăng trối đầy xót xa: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn cũng mang vạ vào mình..."
Chôn cất Choắt dưới vùng cỏ xanh mướt, tôi đứng lặng hàng giờ. Bài học đầu đời ấy đã thay đổi cả cuộc đời tôi - bài học về sự khiêm tốn và lòng trắc ẩn. Giá như ngày ấy tôi biết lắng nghe, biết giúp đỡ, có lẽ giờ đây tôi đã không phải ôm nỗi ân hận suốt đời này...

1. Hóa thân thành Dế Mèn kể lại câu chuyện đầy xúc động trong "Bài học đường đời đầu tiên"
Tôi - Dế Mèn - vừa bước vào tuổi trưởng thành với niềm tự hào về thân hình cường tráng. Đôi càng mẫm bóng, vuốt sắc nhọn, đôi cánh dài như áo choàng quý tộc. Cặp râu uốn cong kiêu hãnh khiến tôi luôn ngắm nghía với vẻ tự mãn. Nhưng chính sự kiêu căng ấy đã khiến tôi trở thành kẻ bắt nạt trong xóm, thường xuyên trêu chọc chị Cào Cào, anh Gọng Vó.
Người hàng xóm Dế Choắt của tôi gầy gò, yếu ớt. Cái nhà luộm thuộm của cậu ta khiến tôi khinh thường. Khi Choắt ngập ngừng xin đào ngách thông sang nhà tôi phòng khi nguy cấp, tôi đã cười nhạo rồi bỏ đi trong sự hả hê.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Trong cơn ngông cuồng, tôi trêu chọc chị Cốc rồi hèn nhát chui tọt vào hang trốn, bỏ mặc Choắt đơn độc đối mặt với cơn thịnh nộ. Những cú mổ kinh hoàng, tiếng kêu thảm thiết... Khi mọi chuyện qua đi, tôi chỉ còn kịp nghe lời trăng trối đầy xót xa: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn cũng mang vạ vào mình..."
Chôn cất Choắt dưới vùng cỏ xanh mướt, tôi đứng lặng hàng giờ. Bài học đầu đời ấy đã thay đổi cả cuộc đời tôi - bài học về sự khiêm tốn và lòng trắc ẩn. Giá như ngày ấy tôi biết lắng nghe, biết giúp đỡ, có lẽ giờ đây tôi đã không phải ôm nỗi ân hận suốt đời này...

2. Câu chuyện đầy day dứt: Dế Mèn kể lại 'Bài học đường đời đầu tiên'
Mỗi độ xuân về, khi nhìn đàn dế con nô đùa, lòng tôi lại dâng lên nỗi bồi hồi khó tả. Hôm nay, trong tiết xuân ấm áp, tôi quyết định kể lại câu chuyện đau lòng về Dế Choắt - người bạn xấu số mà tôi không bao giờ quên.
Dế Choắt là người hàng xóm gầy gò, yếu ớt của tôi. Thân hình còm nhom như sợi cỏ may, mặt mũi lúc nào cũng ngơ ngác. Cái nhà của cậu ta thì luộm thuộm, chẳng có chút phòng thủ nào. Lúc ấy, với bản tính kiêu ngạo của tuổi trẻ, tôi thường lớn tiếng chê bai: "Có lớn mà chẳng có khôn". Khi Choắt nhờ đào ngách thông sang nhà tôi, tôi đã khinh bỉ từ chối, không ngờ đó chính là cánh cửa sinh mạng mà tôi đã đóng sập trước mặt bạn.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Tôi trêu chọc chị Cốc rồi hèn nhát chui tọt vào hang trốn, bỏ mặc Choắt đơn độc đối mặt với cơn thịnh nộ. Những cú mổ kinh hoàng, tiếng kêu thảm thiết... đến giờ vẫn còn ám ảnh giấc ngủ của tôi. Khi mọi chuyện qua đi, tôi chỉ còn kịp nghe lời trăng trối đầy xót xa: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn cũng mang vạ vào mình".
Giờ đây, khi tóc đã điểm sương, tôi mới thấu hiểu: sự kiêu căng của tuổi trẻ đôi khi phải trả giá bằng cả sinh mạng người khác. Câu chuyện về Dế Choắt là bài học đắt giá nhất đời tôi - bài học về lòng khiêm tốn và sự đồng cảm.

3. Hành trình thức tỉnh: Dế Mèn kể lại 'Bài học đường đời đầu tiên'
Tôi - Dế Mèn - một chàng dế cường tráng với đôi càng mẫm bóng, vuốt sắc nhọn và bộ cánh dài kiêu hãnh. Cặp râu uốn cong hùng dũng khiến tôi luôn tự mãn. Nhưng chính sự kiêu ngạo ấy đã khiến tôi trở thành kẻ bắt nạt trong xóm, thường xuyên trêu chọc chị Cào Cào, anh Gọng Vó.
Người hàng xóm Dế Choắt của tôi gầy gò, yếu ớt. Một lần thấy nhà cậu ta bừa bộn, tôi lớn tiếng chê bai: "Có lớn mà chẳng có khôn". Khi Choắt ngập ngừng xin đào ngách thông sang nhà tôi phòng khi nguy cấp, tôi đã khinh bỉ từ chối, không ngờ đó chính là cánh cửa sinh mạng mà tôi đã đóng sập trước mặt bạn.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Tôi trêu chọc chị Cốc rồi hèn nhát chui tọt vào hang trốn, bỏ mặc Choắt đơn độc đối mặt với cơn thịnh nộ. Những cú mổ kinh hoàng, tiếng kêu thảm thiết... Khi mọi chuyện qua đi, tôi chỉ còn kịp nghe lời trăng trối đầy xót xa: "Ở đời mà hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn cũng mang vạ vào mình..."
Chôn cất Choắt dưới vùng cỏ xanh mướt, tôi đứng lặng hàng giờ. Bài học đầu đời ấy đã thay đổi cả cuộc đời tôi - bài học về lòng khiêm tốn và sự đồng cảm. Giá như ngày ấy tôi biết lắng nghe, biết giúp đỡ, có lẽ giờ đây tôi đã không phải ôm nỗi ân hận suốt đời này...

Có thể bạn quan tâm

Top 8 Phòng khám Mắt Chuyên Khoa Uy Tín Nhất TP.HCM

Top 6 trường tiểu học công lập nổi bật tại Thanh Hoá

Ăn rau nhiều liệu có giúp bạn giảm cân? Hãy cùng tìm hiểu câu trả lời trong bài viết dưới đây.

Bí quyết chụp ảnh tự sướng đẹp

Vì sao bạn không nên ăn quá nhiều hạnh nhân?
