10 Bài Văn Cảm Nhận Về Vầng Trăng Trong Tác Phẩm "Ánh Trăng" Của Nguyễn Duy (Lớp 9) Ấn Tượng Nhất
Nội dung bài viết
1. Bài Văn Cảm Nhận Về Vầng Trăng Trong Bài Thơ "Ánh Trăng" - Mẫu 5, Một Khía Cạnh Sâu Sắc Của Tình Cảm Và Thời Gian

Bài thơ 'Ánh trăng' của Nguyễn Duy mang đến một cái nhìn sâu sắc về sự thay đổi của con người qua thời gian. Vầng trăng, từ một người bạn tri kỷ trong chiến tranh, trở thành một hình ảnh bị lãng quên trong xã hội hiện đại, nơi những giá trị tinh thần không còn được coi trọng. Tuy nhiên, ánh trăng không bao giờ thay đổi, luôn lặng lẽ và kiên định, khiến con người thức tỉnh, nhận ra giá trị của những gì đã bị lãng quên. Nguyễn Duy đã khéo léo dùng ánh trăng để khắc họa sự thức tỉnh của lương tri và khẳng định giá trị của tình nghĩa thủy chung.

Bài thơ 'Ánh trăng' của Nguyễn Duy là một tác phẩm thể hiện sâu sắc về cuộc sống và những giá trị tình cảm chân thành. Vầng trăng là hình ảnh của một người bạn tri kỷ, luôn đồng hành với con người qua mọi thăng trầm. Thơ của Nguyễn Duy không chỉ miêu tả sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên, mà còn khắc họa một triết lý về tình bạn, tình nghĩa sâu sắc. Vầng trăng từ một biểu tượng thiên nhiên trở thành một người bạn đồng hành, chia sẻ mọi vui buồn của cuộc đời.

Bài thơ 'Ánh trăng' của Nguyễn Duy khắc họa hình ảnh vầng trăng như một người bạn tri kỷ, luôn gắn bó và sẻ chia với con người qua mọi thời khắc của cuộc sống. Trăng không chỉ là ánh sáng của thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của tình nghĩa thủy chung, của một quá khứ đầy ắp kỷ niệm. Vầng trăng trong thơ Nguyễn Duy không chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà là một mối liên kết thiêng liêng, một chứng nhân của những năm tháng thanh xuân đầy ắp tình bạn và tình yêu thương.

5. Bài cảm nhận về vầng trăng trong bài thơ 'Ánh trăng' - Mẫu 8
Ánh trăng là một trong những tác phẩm đặc sắc, sâu sắc nhất của nhà thơ Nguyễn Duy, nơi ông sử dụng hình ảnh ánh trăng để khắc họa những nghĩa tình sâu sắc, những kỷ niệm đã khắc sâu trong tâm trí.
Vầng trăng trong thơ Nguyễn Duy không chỉ là biểu tượng của thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của một quá khứ đầy tình người, khi con người sống hòa mình vào thiên nhiên một cách giản dị, chân thành. Đó là thời gian mà con người sống thanh thản, không có những toan tính vụn vặt của cuộc sống hiện đại. Cuộc sống ấy trong sáng, tựa như dòng sông êm đềm, ngọn cỏ non mượt mà.
Với sự thành công của cuộc kháng chiến, con người bước vào một giai đoạn mới, nơi sự tiện nghi như cửa kính, đèn điện đã làm không gian sống con người trở nên khép kín và hạn chế. Mọi người dần chìm trong cuộc sống vội vã, chỉ biết sống cho riêng mình, quên đi những tháng ngày đáng quý, những kỷ niệm đẹp đẽ mà chúng ta từng nâng niu.
Ánh trăng, vì vậy, trở thành biểu tượng của quá khứ ân tình, của những tình cảm đơn sơ mà thấm đẫm tình người. Mặc dù cuộc sống có thể khiến con người vô tình lãng quên, nhưng ánh trăng vẫn mãi tròn vẹn, sáng rõ, như một lời nhắc nhở sâu sắc: 'Trăng cứ tròn vành vạnh / Kể chi người vô tình'. Ánh trăng tiếp tục tỏa sáng, trong khi những ai đã quên đi quá khứ sẽ giật mình nhận ra giá trị của những kỷ niệm đã qua.
Ánh trăng cũng là những tâm sự thầm kín của Nguyễn Duy về sự thay đổi của con người qua thời gian và hoàn cảnh sống. Qua đó, nhà thơ gửi gắm triết lý sâu sắc về cuộc đời, nhắc nhở chúng ta về sự cần thiết phải sống có trách nhiệm và trân trọng tình nghĩa hơn bao giờ hết.

6. Cảm nhận về ánh trăng trong bài thơ 'Ánh trăng' - Mẫu 9
Ánh trăng, từ lâu, đã trở thành một biểu tượng vượt thời gian, hiện diện trong thi ca, nhạc họa, là nguồn cảm hứng bất tận cho bao thế hệ. Trong ca dao xưa, ánh trăng là chứng nhân của những buổi hò hẹn, là nơi gửi gắm bao tâm tư thầm kín của đôi lứa. Trong bài thơ 'Tĩnh dạ tứ' của Lí Bạch, ánh trăng soi vào nỗi nhớ nhà da diết của người xa xứ. Đến với 'Ánh trăng' của Nguyễn Duy, ánh trăng không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà còn là sự phản chiếu của những giá trị triết lý sâu sắc, là lời nhắc nhở về lòng biết ơn, sự thủy chung, và tình nghĩa. Được viết vào năm 1978, sau ba năm đất nước hòa bình, bài thơ mang đậm dấu ấn của một thế hệ chiến sĩ – nhà thơ trưởng thành từ cuộc kháng chiến chống Mỹ. Sự xung đột giữa quá khứ và hiện tại, giữa những giá trị cũ và mới, khiến người đọc không thể không suy ngẫm.
Vầng trăng trong bài thơ được Nguyễn Duy nhân hóa thành người bạn tri kỉ, gắn bó thân thiết với con người trong suốt hành trình đời sống. Từ những năm tháng thơ ấu bên đồng ruộng, sông ngòi quê hương, đến khi trưởng thành, trong những tháng ngày gian khổ chiến tranh, vầng trăng là người bạn đồng hành, chia sẻ mọi nỗi niềm. Trăng không chỉ là hình ảnh của thiên nhiên mà còn là một phần không thể thiếu trong tâm hồn mỗi con người, một tình bạn thủy chung, bền vững.
Nhưng khi cuộc sống hòa bình trở lại, giữa sự tiện nghi hiện đại của thành phố, ánh trăng lại bị con người lãng quên. Vầng trăng từng gắn bó mật thiết giờ chỉ là bóng dáng mờ nhạt, như 'người dưng qua đường'. Thành phố, với ánh sáng của đèn điện và cửa kính, đã khiến con người trở nên xa cách với thiên nhiên, với những giá trị cũ mà một thời ta từng trân trọng. Cái lạnh lùng, thờ ơ ấy như một lời nhắc nhở về sự thay đổi của con người, về việc chúng ta dễ dàng quên đi những ân tình sâu nặng trong quá khứ.
Chỉ khi mọi thứ trở nên tối tăm, đèn điện tắt, con người mới nhận ra sự hiện diện của ánh trăng – sự xuất hiện đột ngột của nó khiến mọi cảm xúc bừng tỉnh. 'Vầng trăng tròn' ấy lại khiến con người phải 'giật mình' nhìn lại chính mình. Giữa không gian tĩnh lặng, ánh trăng sáng như một tấm gương phản chiếu tâm hồn, soi sáng những điều đã bị lãng quên, những ký ức của một thời đã qua, khiến người ta phải bâng khuâng, xúc động. Ánh trăng không chỉ là sự hồi tưởng mà còn là một thông điệp về sự thức tỉnh của tâm hồn, là lời nhắc nhở về đạo lý sống, về tình yêu thương và sự biết ơn đối với quá khứ.
Qua bài thơ này, Nguyễn Duy đã khắc họa một bức tranh về sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại, giữa sự giản dị và tiện nghi, để rồi từ đó gửi gắm một bài học về nhân cách, về lòng biết ơn và thủy chung. Ánh trăng trong bài thơ không chỉ là một hình ảnh thiên nhiên đẹp đẽ mà còn là một biểu tượng cho những giá trị tinh thần vĩnh cửu, cho tình nghĩa bền chặt mà con người không nên lãng quên.

Ánh trăng – một hình ảnh thơ mộng, huyền bí, không chỉ xuất hiện trong văn chương mà còn gắn liền với những tình cảm sâu sắc của con người. Trong văn học dân gian, ánh trăng là biểu tượng của sự lãng mạn, của những cuộc tình ngọt ngào; trong thơ Lí Bạch, trăng là người bạn thấu hiểu tâm hồn của những người xa quê, là tiếng lòng nặng trĩu nhớ nhà. Đến với bài thơ 'Ánh trăng' của Nguyễn Duy, trăng không còn đơn thuần là thiên nhiên, mà là một hình ảnh sâu sắc, biểu trưng cho sự thay đổi của lòng người, cho những giá trị triết lý đời sống sâu xa như lòng biết ơn, thủy chung và tình nghĩa. Bài thơ này được sáng tác vào năm 1978, khi đất nước đã hòa bình, một giai đoạn đầy biến động của thế hệ chiến sĩ đã trở về với cuộc sống hòa bình.
Vầng trăng trong bài thơ là một người bạn tri kỉ, gắn bó từ thuở thiếu thời đến lúc trưởng thành, từ những năm tháng gian khó của chiến tranh đến khi đất nước hòa bình. Trăng là người bạn luôn đồng hành cùng con người, chia sẻ mọi vui buồn, đắng cay. Trăng không chỉ là thiên nhiên mà còn là phần không thể thiếu trong tâm hồn mỗi con người, một hình ảnh gắn bó sâu sắc với những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ và chiến tranh. Trăng trở thành biểu tượng của sự đồng cảm, sự chia sẻ không lời trong những khoảnh khắc khó khăn, gian khổ nhất của đời người.
Nhưng khi đất nước hòa bình, khi cuộc sống hiện đại, đầy đủ tiện nghi trở thành hiện thực, trăng dần bị lãng quên. Ở thành phố, ánh sáng điện, những căn phòng khép kín trở thành không gian sống mới, nơi con người dần xa cách thiên nhiên và những giá trị xưa cũ. Vầng trăng từng là bạn tri kỉ giờ chỉ còn là bóng hình nhạt nhòa, 'như người dưng qua đường'. Đây là hình ảnh của một sự thay đổi đáng buồn, khi con người không còn nhớ về những giá trị tình nghĩa, những kỷ niệm thiêng liêng đã từng gắn bó. Câu thơ 'Vầng trăng đi qua ngõ, như người dưng qua đường' thể hiện sự bội bạc và lãng quên của con người đối với những gì đã từng rất đỗi thân thuộc.
Nhưng khi ánh đèn điện bất ngờ tắt, vầng trăng lại hiện diện bất ngờ, như một người bạn cũ đột ngột xuất hiện. Cảm giác ngạc nhiên, bồi hồi khi trăng bừng sáng qua cửa sổ làm người đọc như bị đánh thức. Trăng tròn, vẹn nguyên, vẫn như thế, không thay đổi, chỉ có con người là thay đổi. Ánh trăng là biểu tượng cho sự vĩnh hằng, cho tình nghĩa không đổi thay, cho quá khứ không thể phai mờ. Dù cho con người có quên đi, trăng vẫn sáng, vẫn hiện diện, và khi con người giật mình nhận ra, đó chính là giây phút thức tỉnh của tâm hồn.
Ánh trăng trong bài thơ của Nguyễn Duy không chỉ là một hình ảnh thiên nhiên đẹp đẽ mà còn là một bài học sâu sắc về tình nghĩa, về sự thủy chung, và về lương tâm. Bài thơ nhắc nhở con người không nên quên đi những giá trị tốt đẹp của quá khứ, những gì đã góp phần làm nên sự trưởng thành, sự sâu sắc của mỗi người. Trăng, dù ở đâu, vẫn cứ sáng mãi, vẫn cứ vẹn nguyên như tình nghĩa, như những giá trị nhân văn bất diệt trong cuộc sống này.
Ánh trăng từ lâu đã là nguồn cảm hứng bất tận trong thơ ca Việt Nam, vẽ lên bức tranh thiên nhiên huyền bí, lãng mạn. Trăng trở thành bạn đồng hành, người tri kỷ của con người, mang trong mình những suy tư, nỗi niềm sâu sắc. Đặc biệt trong bài thơ 'Ánh trăng' của Nguyễn Duy, hình ảnh ánh trăng không chỉ là thiên nhiên thuần túy mà còn là biểu tượng của sự gắn bó, của tình cảm thắm thiết, của những ký ức không bao giờ phai mờ.
Ánh trăng trong bài thơ là hình ảnh không chỉ thuộc về tự nhiên, mà còn mang một đời sống riêng, một tâm hồn riêng. Trăng mang theo nỗi nhớ, sự cô đơn và khát khao được chia sẻ. Khi còn nhỏ, ánh trăng là người bạn gắn bó với những chiều tối bên đồng ruộng, bên sông, bên bể, là người bạn tri kỷ, là người bạn đồng hành trong suốt những năm tháng chiến tranh đầy gian khổ.
Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ.
Vầng trăng ấy, trong suốt tuổi thơ, đã theo chân tác giả trong suốt hành trình từ làng quê đến chiến trường. Trăng là người bạn đồng hành, chia sẻ từng niềm vui, nỗi buồn của những người lính. Đêm chiến tranh, trăng soi sáng con đường hành quân, trăng là người bạn an ủi mỗi khi người lính nhớ nhà, trăng là chứng nhân cho những gian khổ, những hy sinh. Ánh trăng đã trở thành hình ảnh tượng trưng cho sự thủy chung, cho tình bạn tri kỷ giữa con người và thiên nhiên.
Nhưng khi chiến tranh qua đi, khi đất nước hòa bình, trăng lại trở thành một hình ảnh xa lạ, không còn được trân trọng như trước. Sự đổi thay của cuộc sống, của con người, đã khiến ánh trăng dần phai nhạt trong ký ức. Vầng trăng của một thời gắn bó bây giờ chỉ còn là hình ảnh nhạt nhòa, “như người dưng qua đường” khi con người trở về với cuộc sống phồn hoa của thành thị.
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường.
Ánh sáng của cuộc sống hiện đại, với những tiện nghi đầy đủ, dần cuốn đi ký ức, cuốn đi những giá trị giản dị nhưng vô cùng thiêng liêng. Người lính, giờ đây đã quen với cuộc sống mới, không còn nhìn nhận trăng như một người bạn tri kỷ nữa, mà coi đó là một hình bóng xa lạ, giống như một người đi qua cuộc đời mà không hề để lại dấu ấn. Tuy nhiên, một tình huống bất ngờ đã đánh thức ký ức:
Thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn.
Ánh trăng bỗng nhiên xuất hiện, sáng rõ giữa bóng tối, làm thức tỉnh tâm hồn người lính, khiến họ nhận ra rằng dù mọi thứ có thay đổi, vầng trăng ấy vẫn luôn tồn tại, không thay đổi. Trăng vẫn tròn, vẫn sáng, vẫn bao dung và vĩnh hằng. Dù con người có quên đi, trăng vẫn lặng lẽ đứng đó, đợi chờ, và không bao giờ từ bỏ. Khi đối diện với ánh trăng, người lính như nhận ra sự thay đổi của chính mình, sự vô tình của mình, và một cảm giác ân hận, hối tiếc dâng lên trong lòng.
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.
Ánh trăng trong bài thơ của Nguyễn Duy là một biểu tượng sâu sắc về sự bất diệt, về tình nghĩa, về những giá trị không thay đổi dù thời gian có trôi qua. Ánh trăng là người bạn thủy chung, luôn ở đó để nhắc nhở con người về những gì quý giá trong quá khứ, về những tình cảm không thể quên, và về sự cần thiết phải sống chân thành, không quên đi lương tâm của mình.
Ánh trăng của Nguyễn Duy không chỉ là một hình ảnh thiên nhiên mà còn là một bài học về tình người, về sự thủy chung, và về lương tâm. Bài thơ không chỉ khiến chúng ta cảm nhận được sự đẹp đẽ của thiên nhiên mà còn khiến mỗi người phải suy ngẫm về cuộc sống, về cách sống sao cho xứng đáng với những giá trị tốt đẹp mà chúng ta từng có.

Ánh trăng trong thơ của Nguyễn Duy không chỉ là hình ảnh một vầng sáng thiên nhiên, mà còn là biểu tượng sâu sắc về tình cảm, sự lãng quên, và sự thức tỉnh của con người. Trăng trong bài thơ này như một người bạn tri kỷ, đồng hành cùng con người qua từng chặng đường gian khó của cuộc đời, từ tuổi thơ đến chiến tranh, và cả trong những năm tháng hòa bình đầy bận rộn, xô bồ. Những hình ảnh trăng hiện lên, từ một người bạn thân thiết, gắn bó trong ký ức tuổi thơ, đến một người bạn lặng lẽ đứng đó, không bao giờ thay đổi, luôn chờ đợi con người quay lại. Dù cuộc sống có thay đổi thế nào, vầng trăng vẫn giữ nguyên sự thủy chung của mình, sáng mãi với thời gian.
Như một phần không thể thiếu trong ký ức, ánh trăng đầu tiên hiện lên qua những dòng thơ mang đậm màu sắc của ký ức tuổi thơ, khi tác giả sống giữa thiên nhiên với đồng ruộng, sông, bể, và chiến tranh. Trăng là người bạn luôn sát cánh bên người lính trong suốt những năm tháng chiến tranh gian khổ, là ánh sáng vĩnh hằng giúp xoa dịu nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhà giữa chiến trường. Đặc biệt, trong những đêm dài chiến tranh, vầng trăng là chứng nhân cho những hy sinh thầm lặng, những kỷ niệm đong đầy tình nghĩa mà người lính và trăng chia sẻ.
Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ.
Vầng trăng không chỉ là thiên nhiên thuần túy mà là sự phản chiếu những tình cảm, những suy nghĩ của con người. Khi chiến tranh kết thúc, con người trở lại cuộc sống thành thị hiện đại, ánh trăng trở thành một hình ảnh xa lạ, nhạt nhòa, dần bị lãng quên như một người dưng qua đường. Ánh sáng của cuộc sống vật chất dần làm phai nhạt những giá trị tinh thần giản dị nhưng thiêng liêng.
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường.
Thế nhưng, vào một đêm bất ngờ khi ánh sáng của thành phố bị cắt đi, vầng trăng tròn vành vạnh lại hiện lên, bất ngờ và đột ngột, làm người lính thức tỉnh, nhận ra giá trị của người bạn tri kỷ năm xưa mà mình đã vô tình lãng quên. Trăng vẫn lặng lẽ chiếu sáng, không thay đổi, đợi chờ con người quay lại, như một tấm gương soi chiếu lại những điều mà con người đã đánh mất.
Thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn.
Ánh trăng trong bài thơ của Nguyễn Duy không chỉ là một hình ảnh thiên nhiên mà còn là một bài học về sự thủy chung, sự thức tỉnh, và sự nhận ra giá trị của những điều tưởng chừng như đã bị lãng quên. Trăng, với sự im lặng và bất diệt của mình, là một biểu tượng của tình nghĩa, của sự bao dung, và là lời nhắc nhở sâu sắc về những giá trị tinh thần bền vững mà con người cần phải trân trọng. Đối diện với ánh trăng, con người không chỉ nhận ra sự thay đổi của mình mà còn cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn khi quay lại với những giá trị thuần khiết nhất của cuộc sống.
Nguyễn Duy, một nhà thơ quân đội nổi bật, đã trưởng thành trong bối cảnh cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Thơ ông ngập tràn chiều sâu triết lý, phản ánh tâm tư, nỗi trăn trở, day dứt nội tâm. Bài thơ *Ánh trăng*, viết năm 1978, ba năm sau chiến tranh kết thúc, là một tác phẩm có ý nghĩa đặc biệt. Thông qua cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa vầng trăng và con người, bài thơ như một lời nhắc nhở về những năm tháng gian khổ của người lính, về sự gắn bó với thiên nhiên và quê hương, cùng tình cảm thủy chung với quá khứ. Trăng trong bài thơ không chỉ là hình ảnh của thiên nhiên mà còn là biểu tượng đa nghĩa, mang nhiều tầng lớp ý nghĩa sâu sắc.
Trong thơ ca trung đại, trăng là biểu tượng của cái đẹp và sự thuần khiết của thiên nhiên. Trong những bài thơ kháng chiến, trăng lại là người bạn đồng hành, là ánh sáng soi đường cho người lính, là người chứng kiến mọi gian khó và hy sinh. Trăng như một nhân chứng, gắn bó với con người trong những năm tháng đầy gian khổ. Trăng hiện diện trong thơ của Tố Hữu, Hồ Chí Minh, và trong bài thơ *Đồng chí* của Chính Hữu, nó là người bạn, người đồng đội sắt son. Vầng trăng trong thơ Nguyễn Duy cũng giữ vai trò ấy, vừa là người bạn thủy chung từ thuở nhỏ, vừa là biểu tượng của quá khứ nghĩa tình.
Vầng trăng trong *Ánh trăng* không chỉ là một hình ảnh thiên nhiên đơn thuần mà còn là minh chứng cho tình bạn, tình người xuyên suốt thời gian. Khi còn nhỏ, người lính sống gần gũi với thiên nhiên, với đồng quê và những ngọn sóng. Vầng trăng là người bạn tri kỷ, đồng hành cùng người lính qua những ngày chiến tranh gian khổ. Trăng không chỉ là người bạn tinh thần mà còn là sự an ủi, là nguồn sức mạnh trong những đêm hành quân dài dằng dặc:
“Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với biển
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ”
Tình bạn giữa con người và trăng là sự gắn kết sâu sắc, vượt qua thời gian và không gian. Trăng là người bạn không thể quên, mãi là một phần trong ký ức người lính, dù thời gian trôi đi, dù hoàn cảnh có thay đổi. Tuy nhiên, sau chiến tranh, khi người lính trở lại thành phố, cuộc sống vật chất, ánh điện và cửa gương dần thay thế những ký ức xưa. Con người, dù đã có quá khứ đầy kỷ niệm với trăng, lại trở nên xa lạ với nó, như một người dưng qua đường:
“Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường”
Sự thay đổi của hoàn cảnh sống, từ đồng ruộng tới thành phố hiện đại, đã khiến con người quên đi những giá trị tinh thần sâu sắc, quên đi ánh trăng đã luôn là bạn đồng hành trong những ngày tháng chiến tranh. Trăng, từ một người bạn tri kỷ, bỗng trở thành một hình ảnh xa lạ, giống như người dưng qua đường. Đó là sự nhói đau của sự quên lãng, của sự đổi thay chóng vánh.
Nhưng ánh trăng vẫn lặng lẽ chiếu sáng, không trách móc, không oán giận. Cái sự im lặng của trăng lại chính là lời thức tỉnh sâu sắc, nhắc nhở con người về sự vô tình, về việc quên đi quá khứ, quên đi những giá trị cao đẹp mà ta đã từng có. Cái “rưng rưng” trong tâm hồn người lính khi đối diện với vầng trăng chính là sự nhận ra bản thân, nhận ra sự đổi thay của chính mình:
“Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.”
Vầng trăng, với sự tròn đầy và im lặng của nó, chính là biểu tượng của quá khứ vĩnh hằng, là lời nhắc nhở rằng những giá trị tinh thần sẽ không bao giờ phai mờ. Trăng không bao giờ thay đổi, dù con người có vô tình quên lãng. Đó là sự khắc nghiệt của thời gian và những thay đổi trong cuộc sống. Trăng vẫn luôn tròn đầy, bao dung và đón nhận con người, như một người bạn thủy chung không bao giờ bỏ rơi.
Bài thơ *Ánh trăng* của Nguyễn Duy không chỉ là một tác phẩm nói về sự lãng quên mà còn là lời nhắc nhở về sự thủy chung, về những giá trị tinh thần cần được giữ gìn và trân trọng. Trăng trong bài thơ không chỉ là hình ảnh của thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của tình người, của quá khứ tươi đẹp và những giá trị vĩnh hằng không thể quên.

9. Bài văn cảm nhận về vầng trăng trong bài thơ "Ánh trăng" - mẫu 2
Nguyễn Duy là một trong những nhà thơ gắn liền với cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc, với những vần thơ sâu sắc phản ánh tinh thần kiên cường và những gian khổ trong chiến tranh. Trước thời kỳ đổi mới, thơ ông chủ yếu viết về chiến tranh với xu hướng sử thi, nhưng sau đó, ông không ngần ngại phơi bày những góc khuất của xã hội đương thời. Bài thơ "Ánh trăng", ra đời năm 1978, là một trong những tác phẩm tiêu biểu cho phong cách thơ của Nguyễn Duy sau đổi mới. Tác phẩm này khắc họa hình ảnh vầng trăng gắn liền với quá khứ và tình nghĩa, khiến người đọc suy ngẫm sâu sắc.
Trong hai khổ thơ đầu tiên, tác giả đã vẽ lại hình ảnh vầng trăng trong quá khứ, gợi nhớ những kỷ niệm đẹp và tình cảm gắn bó giữa con người với thiên nhiên. Những câu thơ giản dị, với giọng điệu tâm tình và biện pháp liệt kê như “đồng”, “sông”, “bể”, cùng với điệp ngữ “với”, đã làm nổi bật mối quan hệ khăng khít giữa con người và thiên nhiên. Cảnh vật trong những năm tháng chiến tranh vất vả đã khiến vầng trăng trở thành người bạn tri kỷ, đồng hành và chia sẻ mọi nỗi niềm với con người. Cái hình ảnh “vầng trăng tình nghĩa” trong khổ thơ tiếp theo càng làm tăng thêm sự thiêng liêng và sâu sắc của tình cảm đó.
“Trần trụi với thiên nhiên”
“hồn nhiên như cây cỏ”
“ngỡ không bao giờ quên”
“cái vầng trăng tình nghĩa”
Với việc sử dụng những hình ảnh so sánh và ẩn dụ như “trần trụi với thiên nhiên”, “hồn nhiên như cây cỏ”, Nguyễn Duy đã làm nổi bật vẻ đẹp mộc mạc, tinh khiết của vầng trăng, đồng thời cũng phản ánh sự giản dị, thuần khiết trong tâm hồn con người. Vầng trăng, vì thế, không chỉ là một hình ảnh thiên nhiên mà còn là biểu tượng cho một quá khứ đầy ắp kỷ niệm và tình nghĩa. Khi con người trải qua những gian khó, thiếu thốn, vầng trăng vẫn luôn là người bạn tri kỷ, sẵn sàng đồng hành và chia sẻ. Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua và hoàn cảnh sống thay đổi, sự gắn bó ấy dần phai nhạt.
“Từ hồi về thành phố”
“quen ánh điện cửa gương”
“vầng trăng đi qua ngõ”
“như người dưng qua đường”
Nguyễn Duy đã tạo nên một sự đối lập sâu sắc giữa quá khứ và hiện tại. Trong không gian thành phố hiện đại, con người dường như đã quên đi vầng trăng, quên đi những kỷ niệm tươi đẹp xưa. Hình ảnh “vầng trăng đi qua ngõ” như “người dưng qua đường” là sự phản ánh sự thay đổi trong cảm xúc của con người trước sự chuyển mình của xã hội. Tuy nhiên, tác giả không chỉ dừng lại ở sự lãng quên ấy mà còn tạo ra một tình huống bất ngờ, khiến vầng trăng lại xuất hiện và mở ra một cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa.
“Thình lình đèn điện tắt”
“phòng buyn-đinh tối om”
“vội bật tung cửa sổ”
“đột ngột vầng trăng tròn”
Vầng trăng, với hình ảnh “tròn vành vạnh”, đột ngột xuất hiện trong đêm tối đã làm thức tỉnh con người. Dù cho con người có vô tình quên đi những giá trị của quá khứ, thì vầng trăng vẫn luôn tồn tại, luôn là người bạn trung thành, sẵn sàng chiếu sáng và dẫn đường. Những dòng thơ sau đó thể hiện sự xúc động sâu sắc của nhân vật trữ tình khi nhận ra ánh trăng, khi đối mặt với quá khứ và những kỷ niệm đã qua:
“Ngửa mặt lên nhìn mặt”
“có cái gì rưng rưng”
“như là đồng là bể”
“như là sông là rừng”
“Trăng cứ tròn vành vạnh”
“kể chi người vô tình”
“ánh trăng im phăng phắc”
“đủ cho ta giật mình”
Cuộc gặp gỡ ấy, mặc dù không có lời nói, chỉ là cái nhìn trực diện giữa con người và vầng trăng, nhưng lại đủ để con người cảm nhận được sự tha thứ, bao dung của quá khứ. Hình ảnh “trăng cứ tròn vành vạnh” không chỉ tượng trưng cho vầng trăng đầy đủ, viên mãn mà còn là biểu tượng cho tình nghĩa thuỷ chung, bất diệt của quá khứ. Và qua đó, tác giả muốn nhắc nhở chúng ta về sự vô tình lãng quên, sự thay đổi không thể tránh khỏi trong cuộc sống nhưng cũng đồng thời là lời thức tỉnh về giá trị của tình nghĩa, sự thủy chung với quá khứ.
Tóm lại, vầng trăng trong bài thơ không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà còn là hình ảnh của một quá khứ đầy ắp tình cảm và ý nghĩa. Nó là minh chứng cho những giá trị bền vững trong cuộc sống, là lời nhắc nhở về việc gìn giữ tình nghĩa, không để những thay đổi của thời gian làm phai nhạt đi những kỷ niệm và tình cảm chân thành.

Vầng trăng, hình ảnh giản dị và quen thuộc, luôn là nguồn cảm hứng cho thơ ca, cho những tác phẩm đầy ý nghĩa và thiêng liêng. Chính Hữu với “Đầu súng trăng treo” đã tạo nên một bức tranh trữ tình, lãng mạn, trong khi Nguyễn Duy với bài thơ "Ánh trăng" lại mang đến một chiều sâu triết lý, một thông điệp nhân văn về đạo lý "Uống nước nhớ nguồn". Đối với nhà thơ, vầng trăng không chỉ là người bạn tri kỷ mà còn là biểu tượng của tình nghĩa, của quá khứ và là một quan tòa lương tâm, đánh thức những tâm hồn lãng quên.
Với Nguyễn Duy, vầng trăng không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà là một người bạn thân thiết, một tri âm, tri kỷ của người lính, gắn bó suốt những tháng ngày chiến tranh đầy gian khổ. Trong suốt cuộc đời, dù có bao nhiêu thay đổi, vầng trăng vẫn luôn ở đó, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống con người.
“Hồi nhỏ sống với đồng”
“Với sông rồi với bể”
“Hồi chiến tranh ở rừng”
“Vầng trăng thành tri kỷ”
Tuổi thơ của tác giả gắn liền với vầng trăng, với thiên nhiên mộc mạc, bình dị. Vầng trăng không chỉ là một phần của tuổi thơ mà còn là người bạn đồng hành trong những năm tháng chiến tranh. Trăng cùng người lính vượt qua những khó khăn, thử thách của chiến tranh, trở thành tri kỷ, bạn đồng hành trung thành, luôn chia sẻ và an ủi trong những ngày tháng đau thương, khổ cực.
“Ngỡ không bao giờ quên”
“Cái vầng trăng tình nghĩa”
Với tác giả, vầng trăng là một phần không thể thiếu, là hình ảnh của tình cảm chân thành, của sự gắn bó bền chặt. Tuy nhiên, theo dòng thời gian, người lính đã phải rời xa quê hương, xa vầng trăng để bước vào một thế giới mới, thế giới thành phố với sự thay đổi của cuộc sống.
“Từ hồi về thành phố”
“Quen ánh điện đi qua ngõ”
“Vầng trăng đi qua ngõ”
“Như người dưng qua đường”
Cuộc sống hiện đại đã làm con người quên đi quá khứ, quên đi những kỷ niệm, những tình cảm thủy chung. Vầng trăng từ người bạn tri kỷ nay trở thành một hình ảnh xa lạ, giống như một người dưng, không còn sự gắn bó, không còn sự đồng hành như trước.
“Trăng cứ tròn vành vạnh”
“Kể chi người vô tình”
“Ánh trăng im phăng phắc”
“Đủ cho ta giật mình”
Nhưng dù con người có lãng quên, vầng trăng vẫn luôn tồn tại, luôn tròn đầy, viên mãn. Nó không trách móc, không giận hờn mà chỉ lặng im, như một quan tòa lương tâm, đánh thức con người từ trong giấc ngủ mê dài. Sự im lặng của vầng trăng lại là một lời nhắc nhở, một sự thức tỉnh, khiến con người phải giật mình, phải đối diện với lương tâm của mình.
Chỉ với một vầng trăng, Nguyễn Duy đã làm nên những điều kỳ diệu, thức tỉnh những tâm hồn lãng quên, mở ra một con đường về với quá khứ, với những giá trị truyền thống, với đạo lý sống thủy chung và nghĩa tình. Vầng trăng không chỉ là hình ảnh của thiên nhiên mà còn là một phần không thể thiếu trong tâm hồn con người, một người bạn đồng hành của quá khứ và cũng là ánh sáng dẫn lối tương lai.

Có thể bạn quan tâm

Mẹ sinh mổ có thể uống sữa đặc hay không? Đây là câu hỏi nhiều bà mẹ đang tìm kiếm câu trả lời. Hãy cùng khám phá!

9 Trường đại học, cao đẳng chất lượng nhất Nghệ An bạn nên biết

Chiến Lược Đánh Bại Kẻ To Lớn Hơn Trong Cuộc Đối Đầu Trên Phố

Khám phá những lời tỏ tình ngọt ngào, lãng mạn bằng tiếng Hàn, dễ dàng khiến trái tim crush bạn phải tan chảy

Hướng dẫn làm trứng muối khô đơn giản ngay tại nhà chỉ với ba bước dễ dàng
