Top 15 Bài văn xúc động kể lại giấc mơ đoàn tụ với người thân sau bao ngày xa cách (Dành cho học sinh lớp 9)
Nội dung bài viết
2. Giấc mơ ngọt ngào khi em được gặp lại người thân yêu - Bài mẫu số 4
Mưa vẫn rơi không ngừng, xối xả lên những đống đổ nát của một công trình xấu số, nơi vẫn còn chôn vùi vài mảnh đời bất hạnh. Những người cứu hộ bất lực buông tay, đành nhìn đôi bàn tay yếu ớt của một nạn nhân đang dần ngừng vẫy vùng trong đống sắt thép tan hoang.
Phía xa, sau hàng rào ngăn cách và đám đông tò mò, một người phụ nữ trẻ ngồi bệt dưới đất. Bên cạnh cô là cuốn sổ đen và chiếc túi vải bạc màu. Gò má ướt đẫm - là nước mắt, mồ hôi hay mưa? - chảy dài trên khuôn mặt tái mét và vô hồn. Trời đã tối, mưa vẫn rơi từ chiều đến giờ, trên mảnh đất tang thương này chỉ còn lại vài con người kiệt quệ. Cô vẫn ngồi đó, nét mặt lạnh lùng nhưng chất chứa nỗi lo âu khôn tả, thi thoảng gật gù buồn ngủ. Đến sáng sớm, khi mặt trời còn chưa thức giấc, một người đàn ông mặc đồ bảo hộ xộc xệch chạy đến, đứng trước mặt cô mà không dám nhìn thẳng: "Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé... chú Tín đã tìm thấy... và xác nhận... chính là anh ấy... anh ấy đã đi thật rồi...". Rồi im lặng. Rồi tiếng khóc oà vỡ. Hai con người chìm vào thế giới đau đớn khi người thân yêu nhất đã ra đi mãi mãi.
"Hức... hức..." - tiếng nấc của mẹ. Một tháng trôi qua mà bóng ma quá khứ vẫn ám ảnh tâm trí bà. Cứ chiều tối là hình ảnh cha lại hiện về rõ nét hơn. Mẹ tưởng tượng cảnh cha vật vã trong vô vọng, rồi cố cảm nhận nỗi đau ấy để khóc nức nở. Bà lặng lẽ đến bàn thờ, ngồi bên di ảnh cha mà thủ thỉ: "Anh này, số mình xui quá anh nhỉ? Người nghèo khổ liên miên... anh đi rồi, để lại gánh nặng cho em... em sẽ gánh hết... một mình em gánh...".
Căn nhà này ngột ngạt quá. Tôi muốn chạy trốn - trốn khỏi người mẹ luôn ướt đẫm nước mắt, trốn khỏi sự bi quan đang đuổi theo tôi. Tôi muốn đến nơi chỉ có một mình...
Bỗng tối om. Tôi mở to mắt nhưng chỉ thấy màu đen. Im lặng. Tôi hoảng hốt tìm mẹ, tìm cây nến, nhưng không có gì cả. Tôi mò mẫm theo bức tường như thường lệ, nhưng không thấy ghế, không thấy nệm. Một bàn tay lạnh toát nắm lấy chân tôi. Tôi la hét. Ánh sáng le lói lóe lên, và tôi thấy... một bàn tay đầy vết trầy, chiếc áo có chữ N - chữ ký mẹ thêu cho cha. Nhưng cha đã chết rồi? Người đàn ông trước mặt tôi gầy gò, xanh xao, chân bị đè nát dưới khối bê tông. Tôi sợ hãi tột cùng.
Bỗng cha mở mắt, ngồi dậy và nói: "Cha yêu con, yêu mẹ con. Nhắn mẹ đừng than vãn nữa, cha nghe chán lắm rồi!". Giọng cha vẫn đùa cợt như xưa. Rồi cha trầm giọng: "Con gái, từ nay mẹ sẽ vất vả lắm. Nhưng con nhớ: 'Mất mát phải dẫn đến điều tốt đẹp hơn, như thế mới không uổng phí'. Con phải thay cha chăm sóc mẹ, giúp mẹ vượt qua...".
Chợt tôi tỉnh dậy trong căn nhà thân yêu. Tiếng mẹ vang lên: "Sao không bật đèn hả con?". Tôi ôm chặt lấy mẹ: "Con yêu mẹ lắm! Mẹ có mệt không, con lấy nước cho mẹ nhé?". Và thì thầm: "Ba ơi, con sẽ cố gắng. 'Mất mát phải dẫn đến điều tốt đẹp hơn' - con hứa với ba!".

2. Giấc mơ đoàn tụ với người thân đã khuất - Mẫu số 5
Sau kỳ thi mệt nhoài, lần đầu tiên sau nửa tháng, tôi chìm vào giấc ngủ trước 10 giờ đêm. Cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng, kéo theo một giấc mơ kỳ lạ - nơi tôi được đoàn tụ với bà nội yêu dấu đã xa cách ba năm trời.
Trong mơ, tôi lạc về ngôi nhà cũ của bà bên bờ sông quê. Khu vườn nhỏ ngày xưa bỗng mở rộng thành mê cung trong làn sương mờ ảo. Bước chân tôi dừng lại khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc dưới gốc dừa già. Bà vẫn thế - mái tóc bạc phơ, đôi tay thoăn thoắt đan len, nụ cười hiền hậu như bà tiên trong truyện cổ. Trái tim tôi vỡ òa khi bà mở rộng vòng tay đón cháu vào lòng.
"Cháu ngoan, bà về rồi đây mà" - giọng bà ấm áp vang lên khiến tôi nghẹn ngào. Bà âu yếm vuốt tóc, hỏi thăm chuyện học hành, dặn dò tôi phải ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ. Tôi cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của bà, say sưa nghe lại giọng kể chuyện ngày xưa - thứ âm thanh đã đưa tôi vào bao giấc mơ đẹp thuở ấu thơ.
Tiếng chuông báo thức đột ngột kéo tôi về hiện thực. Giấc mơ ngắn ngủi nhưng đọng lại trong tôi niềm xúc động khôn tả. Đó không chỉ là giấc mơ, mà còn là món quà vô giá - tiếp thêm động lực để tôi sống tốt hơn mỗi ngày, như lời hứa với bà.

3. Giấc mơ đoàn tụ với người bà kính yêu - Mẫu số 6
Bà tôi áo nâu sồng
Nón mê đội nắng đồng ruộng quê hương
Như cò trắng ven sông
Đôi vai gánh cả tình thương bao la
Những vần thơ ấy gợi nhớ về bà ngoại - người phụ nữ tần tảo suốt đời vì con cháu. Có một đêm, trong giấc mơ, tôi được trở về bên bà, được nghe giọng nói ấm áp và cảm nhận tình yêu thương vô bờ ấy.
Đêm ấy, khi đang vật lộn với bài vở, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, bàn tay nhăn nheo nhưng ấm áp của bà nhẹ nhàng lay tôi tỉnh. "Bà ơi!" - tiếng gọi nghẹn ngào vang lên khi tôi nhận ra bóng hình thân thuộc. Bà vẫn thế - mái tóc bạc buộc gọn sau chiếc mấn tự may, đôi mắt hiền từ và nụ cười móm mém nhai trầu.
Tôi vùi mặt vào lòng bà, hít hà mùi bồ kết quen thuộc. Bà âu yếm vuốt tóc, hỏi thăm chuyện học hành. "Cháu mệt lắm bà ạ" - tôi thổ lộ. Bà dịu dàng khuyên nhủ: "Con ạ, hãy làm điều mình thích. Dù cháu đi đâu, bà vẫn luôn dõi theo". Giọng bà trầm ấm như xua tan mọi mệt mỏi.
Tiếng mẹ gọi đánh thức tôi khỏi giấc mơ đẹp. Tôi chợt nhận ra đôi mắt mẹ sao mà giống bà đến thế. Bà ơi, cháu sẽ sống thật tốt, vì biết rằng bà luôn ở bên cháu, dù chỉ trong những giấc mơ.

4. Giấc mơ đoàn tụ với người mẹ xa cách - Mẫu số 7
"Một năm mới lại về..." - tôi ngước nhìn bầu trời đêm nhớ mẹ da diết. Đã ba năm mẹ đi xa, ba năm không có mẹ bên cạnh trong những ngày Tết sum vầy. Trong cơn buồn ngủ chợt đến, tôi mơ thấy mình đứng giữa công viên tuổi thơ - nơi mẹ thường dắt tôi đi chơi.
Bỗng từ xa vọng lại tiếng gọi thân thương: "Hồng ơi!". Tôi quay lại và nhìn thấy bóng hình quen thuộc. "Mẹ!" - tiếng gọi nghẹn ngào vang lên khi tôi nhận ra người phụ nữ với mái tóc điểm bạc, nụ cười hiền hậu vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, mẹ vuốt nhẹ mái tóc tôi hỏi thăm chuyện học hành, ước mơ làm phóng viên.
"Con sẽ cố gắng, mẹ ạ" - tôi thầm hứa khi nghe lời động viên của mẹ. Giây phút ấy, tôi hiểu dù ở phương xa, mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước đi của con gái. Bỗng mọi thứ nhạt dần... Tiếng chị gọi đánh thức tôi dậy đón giao thừa. Nhìn pháo hoa rực sáng, tôi thầm gửi lời đến mẹ: "Con nhớ mẹ lắm, mẹ về sớm nhé!".

5. Giấc mơ gặp lại người thân yêu - Mẫu số 8
Anh Hai - người tôi yêu quý nhất đã rời nhà hai năm nay khi nhận nhiệm vụ nơi biên giới xa xôi. Đêm trước ngày thi toán, khi đang vật lộn với bài toán khó, tôi chợt nghe tiếng gõ cửa quen thuộc: "Nhóc ơi, mở cửa cho anh!". Trái tim tôi như vỡ òa khi thấy bóng hình cao lớn, làn da rám nắng của người anh thân yêu.
Anh ân cần xoa đầu tôi, giảng giải bài toán khó với đôi mắt sáng ngời trí tuệ. Qua những câu chuyện kể về đời lính biên phòng, tôi nhận ra anh đã trưởng thành hơn nhiều - vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng tình thương dành cho em gái nhỏ vẫn nguyên vẹn như thuở nào.
"Em phải học thật giỏi nhé!" - lời dặn dò cuối cùng của anh vang lên trước khi bóng hình khuất sau cánh cửa. Tôi choàng tỉnh với quyết tâm mới, trái tim ấm áp vì biết rằng dù ở nơi xa, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi của tôi.

6. Giấc mơ gặp lại người anh nơi biên giới - Mẫu số 9
Thời gian lặng lẽ trôi, mang theo bao ký ức phai nhòa. Bụi năm tháng phủ mờ kỷ niệm, nhưng đâu dễ xóa nhòa những hồi ức sâu sắc. Cuộc đời xô đẩy ta đến những phương trời khác lạ, mang đến những người bạn mới, khiến ta tưởng chừng đã lãng quên quá khứ. Nhưng khi dừng chân giữa dòng đời hối hả, khi ký ức ùa về như thác lũ, ta chợt nhận ra giá trị của tình bạn thuở nào.
"Hẹn gặp cậu trong mơ" - câu nói cửa miệng của tôi chưa bao giờ thành hiện thực. Phải chăng vì tôi đã đánh mất bản chất tốt đẹp của mình? Cho đến khi bà tiên trong cổ tích xuất hiện, giúp tôi tìm lại chính mình, tìm về miền ký ức xưa.
Trong giấc mơ, tôi đứng lặng giữa không gian mênh mông u tịch, bước đi mệt mỏi trên sa mạc cô đơn. Tâm hồn như hóa thành cát bụi, lạnh giá xuyên thấu tận tâm can. Bỗng bạn xuất hiện - Sử, người bạn năm xưa vẫn nguyên vẹn nét mặt kiên cường, đôi mắt đầy nghị lực và nụ cười chưa từng nở. Tôi muốn ôm chặt lấy người bạn đã từng là bến đỗ bình yên của tôi giữa sóng gió cuộc đời.
Nhớ lại thuở ấu thơ, tôi từng là cô bé ngoan ngoãn được dạy phải tránh xa "thằng Sử chăn trâu". Nhưng chính bạn - đứa trẻ bất hạnh không cha, bị xã hội kỳ thị - lại là người dũng cảm cứu tôi khỏi dòng nước dữ. Từ đó, tôi học được bài học về lòng dũng cảm và sự bao dung. Bạn dạy tôi trân trọng những điều giản dị, yêu thương gia đình và hiểu giá trị của lao động.
Những kỷ niệm ngọt ngào ùa về: những chiều nằm giữa đồng hoa dại nghe tiếng sáo diều, những lần chạy trên triền đê hét vang tình yêu quê hương. Bạn - người thầy không sách vở - đã dạy tôi hiểu thế nào là nghị lực sống. Nhưng rồi gia đình tôi chuyển đi, thời gian khiến tôi gần như quên bẵng người bạn năm nào. Cho đến giấc mơ gặp lại, khiến tôi quyết định trở về tìm lại tuổi thơ, tìm lại một phần đã mất của chính mình.

7. Kể lại giấc mơ đầy xúc động khi được đoàn tụ với người thân - mẫu 10
Những ngày đông giá lạnh, em thường tìm hơi ấm trong vòng tay bà, lắng nghe những khúc hát ru ngọt ngào xưa cũ. Giọng bà như dòng suối mát đưa em vào giấc mơ êm đềm, nơi ông nội - người đã khuất từ khi em còn thơ bé - bất ngờ trở về.
Gần một thập kỷ xa cách, hình ảnh ông trong mơ vẫn nguyên vẹn nét phúc hậu năm nào. Ông hiện ra với dáng người gầy guộc quen thuộc, đôi tay ấm áp xoa đầu em như thuở nào. Chiếc ghế nhỏ - nhân chứng cho những buổi tập đọc ngày xưa - lại trở thành nơi hàn huyên tâm sự.
Ông lắng nghe em kể về từng thành tích học tập với ánh mắt tự hào. Những lời khuyên nhủ của ông vẫn đầy tính giáo dục: "Cháu hãy biến thành công thành động lực, luôn ghi nhớ công ơn cha mẹ, thầy cô". Em chợt nhận ra, dù chỉ trong mơ, những bài học cuộc sống từ ông vẫn vẹn nguyên giá trị.
Khi đêm khuya, em hồn nhiên trách móc sao ông ít về thăm. Ông chỉ mỉm cười: "Ông luôn ở bên các cháu". Rồi hình bóng ông dần tan vào màn đêm, để lại trong em nỗi niềm lưu luyến. Tỉnh giấc, em biết đó chỉ là giấc mơ, nhưng cảm xúc và bài học ông để lại thì chân thực vô cùng.
Giấc mơ gặp ông trở thành hành trang tinh thần quý giá, tiếp thêm sức mạnh cho em trên hành trình trưởng thành. Em tin rằng tình yêu thương và sự dạy dỗ của ông sẽ mãi đồng hành cùng em, dù ông đã đi xa.

8. Hồi ức xúc động về giấc mơ đoàn tụ với người thân đã khuất - mẫu 11
Ông ngoại - người thầy đầu tiên của đời em, người đã dạy em những bài học quý giá từ thuở ấu thơ. Dù ông đã đi xa, nhưng trong giấc mơ kỳ diệu ấy, em được gặp lại ông tại khu vườn thân thương ngày nào.
Khu vườn hiện lên nguyên vẹn như thuở em còn bé: cây khế ngọt với những quả xanh non, cây hồng xiêm ông yêu quý nhất, hai cây bưởi mẹ con, từng luống rau ngải cứu đến cây xoài đang trổ hoa. Mỗi gốc cây là một kỷ niệm, nơi ông dạy em biết trân quý thành quả lao động khi chứng kiến những trái ngọt đầu mùa.
Tiếng gọi "Ông ơi!" vang lên từ sâu thẳm trái tim, và ông hiện ra với mái tóc bạc phơ quen thuộc. Giọng nói ấm áp năm xưa vang lên: "Bo cún của ông, ông đây mà". Em chạy vào lòng ông, nước mắt lăn dài trên má. Ông nhẹ nhàng xoa đầu em như những ngày còn thơ bé.
Giờ đây em hiểu, ông đã để lại cho em hai di sản quý giá: tri thức và khu vườn đầy ắp yêu thương. Linh hồn ông vẫn hiện diện đâu đây, trong từng trái ngọt, từng chiếc lá xanh của khu vườn ông từng chăm bẵm. Em tin rằng tình yêu thương của ông sẽ mãi đồng hành cùng em trên mọi nẻo đường đời.

9. Hành trình trở về với người ông thân yêu qua giấc mơ kỳ diệu - mẫu 12
Tình cảm gia đình luôn là điểm tựa bình yên nhất trong tâm hồn mỗi người. Với tôi, hình ảnh ông nội - người đã khuất - mãi là nguồn an ủi và sức mạnh tinh thần. Một đêm nọ, trong giấc mơ kỳ lạ, tôi được gặp lại ông tại ngôi đền Kim Liên linh thiêng.
Khi bước vào hậu cung, tôi bất ngờ thấy ông hiện ra với nụ cười hiền hậu quen thuộc, hai má lúm đồng tiền vẫn như xưa. Ông mặc bộ quần áo đỏ, râu tóc bạc phơ, đang chăm lo công việc cửa đền. Hóa ra ở thế giới bên kia, ông vẫn được giao trọng trách phụng thờ như thuở sinh thời.
Ông ân cần dặn dò tôi từng lời, thậm chí còn chỉ đường cho tôi tìm thầy học đạo. Những lời khuyên của ông vẫn đầy trí tuệ và tình thương yêu. "Ông luôn dõi theo cháu" - câu nói ấy khiến trái tim tôi ấm áp lạ thường. Dù chỉ là giấc mơ, nhưng tình cảm thiêng liêng ấy là có thật.
Tỉnh giấc, tôi nhận ra mình được ông ban cho món quà vô giá: niềm tin rằng ông vẫn luôn đồng hành cùng tôi. Đó trở thành động lực để tôi sống tốt hơn mỗi ngày, xứng đáng với tình yêu thương và kỳ vọng ông dành cho đứa cháu đích tôn.

10. Cuộc gặp gỡ kỳ diệu với người ông đã khuất - mẫu 13
Trước đề văn 'Kể về bà của em', tôi bối rối vì chưa từng được gặp bà ngoại đã khuất. Nhưng trong giấc ngủ trưa, một phép màu đã đưa tôi về ngôi nhà nhỏ của bà ở Nam Định, nơi tôi được gặp người bà kính yêu mà mình hằng mong ước.
Bà hiện ra với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bạc vấn gọn, đôi mắt mờ đục nhưng tràn đầy yêu thương. Giọng bà ấm áp đặc trưng của vùng quê lúa khiến lòng tôi xao xuyến lạ thường. Cả ngày hôm ấy, tôi như đứa trẻ nhỏ bám theo bà khắp nơi - từ góc vườn trĩu quả ngọt đến căn bếp nhỏ ấm cúng.
Bà dành cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất: từ trái ổi ngon lành trong vườn đến những món ăn bà biết tôi thích. 'Cả vườn này bà dành cho cháu đấy' - câu nói ấy khiến trái tim tôi nghẹn ngào. Tôi muốn hét thật to 'Cháu yêu bà!', nhưng chỉ biết ôm chặt lấy bà mà nước mắt lăn dài.
Tỉnh giấc, tôi hiểu rằng dù bà đã đi xa, nhưng tình yêu thương của bà vẫn luôn hiện hữu. Giấc mơ ấy trở thành nguồn động lực vô giá, giúp tôi hoàn thành bài văn bằng cả trái tim mình. Bà ơi, dù ở phương trời nào, bà mãi là thiên thần tuyệt vời nhất của cháu!

11. Cuộc gặp gỡ xúc động với người bà đã khuất - mẫu 14
Ngày nhận điểm 10 môn Mỹ thuật với bức vẽ bà ngoại, lòng tôi vừa vui vừa buồn vì không thể khoe với người đã khuất. Thế rồi trong giấc mơ đêm ấy, bà hiện về y nguyên như tranh tôi vẽ - mái tóc bạc búi gọn, đôi tay thoăn thoắt đan len, nụ cười hiền như bà tiên trong truyện cổ.
Tôi chạy òa vào lòng bà, hít hà mùi hương quen thuộc của bà. Bà thưởng cho tôi món chè kho thơm ngọt - món quà tuổi thơ tôi từng đợi chờ. Trong căn bếp nhỏ, bà dạy tôi cách ước lượng đường vừa đủ, cách khuấy đều tay để chè sánh mịn. Vị ngọt thanh tan trên đầu lưỡi khiến tôi nhận ra: không có món chè nào ngọt bằng tình yêu bà dành cho cháu.
Dưới bóng mát hiên nhà, bà chỉ lên chiếc lá xanh non: "Đó là cháu", rồi đến chiếc lá vàng rụng: "Đó là bà". Lời dạy giản dị mà sâu sắc về ý nghĩa cuộc đời khiến tôi thấm thía. Trong vòng tay ấm áp của bà, tôi chìm vào giấc ngủ trẻ thơ hạnh phúc.
Tỉnh giấc, tôi biết đó chỉ là mơ, nhưng bài học bà dạy vẫn còn nguyên giá trị. Bà ơi, dù ở phương trời nào, bà mãi là bà tiên hiền hậu trong trái tim cháu, dõi theo từng bước cháu đi trên đường đời.

12. Giấc mơ ngọt ngào về người bà đã khuất - mẫu 15
Trong giấc mơ kỳ lạ, tôi bỗng thấy mình đứng trước ngôi nhà tuổi thơ của ông bà ngoại - nơi tôi chỉ biết qua những tấm ảnh vàng ố. Ông ngoại hiện ra trước mắt tôi với dáng người quen thuộc: mái tóc bạc, kính lão và nụ cười hiền hậu. Ông nhận ra tôi ngay lập tức dù tôi đã lớn khôn nhiều so với lần cuối ông nhìn thấy.
Hai ông cháu ôm nhau nghẹn ngào. Ông kể về nỗi niềm khi không được chứng kiến tôi trưởng thành, còn tôi thì thổ lộ nỗi ghen tị khi thấy bạn bè có ông ngoại bên cạnh. Chúng tôi dạo bước trong khu vườn ông tự tay chăm sóc, nơi mỗi gốc cây đều thấm đẫm công sức của ông.
Trên chiếc võng cuối vườn, ông ân cần dặn dò: "Hãy học thật tốt để đỡ đần gia đình. Dù có ra sao, ông vẫn luôn bên cháu". Giọng nói ấm áp ấy vẫn văng vẳng bên tai khi tôi tỉnh giấc. Dù chỉ là mơ, nhưng tôi tin rằng tình yêu thương của ông sẽ mãi đồng hành cùng tôi trên mọi nẻo đường.

13. Cuộc đoàn tụ xúc động với ông ngoại trong giấc mơ - mẫu 1
"Khi trái tim đong đầy nỗi nhớ, người thân sẽ trở về trong giấc mơ". Điều đó thật đúng với tôi khi bà ngoại - người nuôi dưỡng tôi từ thuở ấu thơ - đã dịu dàng bước vào giấc ngủ của tôi trong ngày giỗ ba năm bà ra đi.
Trong mơ, tôi thấy mình đứng giữa khu vườn thân thuộc ngày nào. Bà hiện ra với dáng lưng còng chăm chỉ tưới cây, vẫn nụ cười hiền hậu với hàm răng nhuộm đen quen thuộc. Hai bà cháu cùng nhau chăm sóc từng luống rau, nhổ từng cọng cỏ, hái từng trái ngọt trong vườn. Mỗi gốc cây đều gợi nhớ kỷ niệm - cây nhãn trồng năm tôi lên mười, cây ổi nơi tôi từng ngã, cây na mà tôi nằng nặc đòi giữ.
"Bà ở lại với cháu nhé?" - Tôi ngập ngừng hỏi. Bà ôm tôi vào lòng: "Bà luôn bên cháu, trong từng bước đi, từng nhành cây ngọn cỏ". Rồi bà tan dần trong làn sương mờ, để lại trong tôi sự bình yên lạ kỳ.
Tỉnh giấc, tôi hiểu rằng tình yêu của bà chưa bao giờ xa cách. Bà vẫn hiện diện trong từng ký ức đẹp đẽ, trong từng điều tốt lành tôi làm mỗi ngày.

14. Giấc mơ đoàn tụ với người bà kính yêu - mẫu 2
Tiếng hát ru ngọt ngào đánh thức tôi khỏi giấc ngủ trưa. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua hiên nhà, và tôi nhận ra mình đang gối đầu lên đôi chân gầy guộc quen thuộc của bà nội. "Bà ơi!" - tôi reo lên trong sung sướng, ôm chầm lấy bà mà nước mắt lưng tròng.
Bà vẫn nguyên vẹn như trong ký ức: mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu in hằn vết chân chim, chiếc áo nâu giản dị. Nhưng có điều gì đó khiến bà đẹp lạ thường - như một bà tiên từ cõi nào bước về. Bà âu yếm vuốt má tôi: "Cháu gái của bà đã lớn thế này rồi sao?".
Suốt buổi chiều, hai bà cháu quấn quýt bên nhau. Tôi kể cho bà nghe mọi chuyện mười năm qua, còn bà thì nhắc lại từng kỷ niệm nhỏ như thể chưa từng xa cách. Chúng tôi cùng nấu bữa tối, bà làm món canh củ mỡ - món ăn tuổi thơ mà không ai nấu ngon bằng bà. Hương vị ấy chứa đựng cả tình yêu thương, sự chở che và những kinh nghiệm cả đời của bà.
Đêm xuống, bên chén trà gừng nóng, bà lại kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa. Giọng bà ấm áp, đôi tay gầy guộc vuốt ve mái tóc tôi, đưa tôi vào giấc ngủ bình yên.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi hiểu đó chỉ là giấc mơ. Nhưng trong tiếng xào xạc của tán nhãn bà trồng, tôi như nghe thấy lời bà dặn: "Hãy mạnh mẽ lên, cháu gái yêu. Bà luôn dõi theo con". Mười năm bà đi xa, nhưng tình yêu thương và những bài học bà để lại vẫn sống mãi trong tim tôi. Giấc mơ ấy nhắc nhở tôi trân trọng từng khoảnh khắc bên gia đình - những món quà vô giá mà cuộc sống ban tặng.

15. Hành trình trở về với người bà kính yêu qua giấc mơ - mẫu 3
Giấc mơ Tết năm ấy đã cho tôi một món quà vô giá - được gặp lại người ông đã khuất trong khoảnh khắc thiêng liêng nhất của năm. Đó là đêm 29 Tết, tròn một năm ngày ông ra đi.
Trong mơ, ông hiện về nguyên vẹn như thuở sinh thời: mái tóc bạc trắng, bộ com-lê ghi phẳng phiu, nụ cười phúc hậu. Ông dắt tôi đi chợ hoa trên chiếc xe đạp cũ kỹ từng chở tôi đến trường ngày bé. Giữa rừng hoa xuân rực rỡ, ông chỉ cho tôi từng loài hoa với kiến thức uyên bác của thầy giáo dạy Sinh. Cành đào ông chọn không rực rỡ lúc mua, nhưng ẩn chứa sức sống mãnh liệt sẽ bung nở đúng giao thừa - như bài học về sự kiên nhẫn ông dạy tôi.
Đêm giao thừa sum họp, tôi muốn thời gian ngừng trôi để giữ mãi khoảnh khắc hạnh phúc này. Khi ông ra ngoài hái lộc, tôi thiếp đi trong nỗi niềm lưu luyến. Tỉnh giấc, tôi hiểu đó chỉ là mơ, nhưng bài học về tình yêu thương và sự kiên nhẫn ông để lại thì chân thực vô cùng. Giấc mơ ấy trở thành động lực giúp tôi vững bước trên đường đời.

Có thể bạn quan tâm

Tranh tô màu hình chú heo ngộ nghĩnh

Hướng dẫn thiết kế Brochure trong Word sử dụng mẫu có sẵn

Khám phá bộ sưu tập hình nền xanh lá độc đáo và ấn tượng nhất dành cho bạn.

Khung viền đơn giản nhưng đầy tinh tế

Khám phá cách dưỡng da toàn diện từ bó rau quen thuộc trong bữa ăn hàng ngày
