Top 20 Bài văn mẫu kể lại kỷ niệm đáng nhớ nhất của em - Dành cho học sinh lớp 6 (SGK Cánh Diều)
Nội dung bài viết
2. Bài văn mẫu kể về kỷ niệm sâu sắc nhất thời thơ ấu
Kỷ niệm giống như những viên ngọc lấp lánh trong khoảng trời tuổi thơ. Đối với tôi, ngày tựu trường đầu tiên mãi là ký ức ngọt ngào không thể phai mờ.
Đêm trước ngày khai giảng, mẹ ân cần chuẩn bị từng quyển vở mới, bộ đồng phục trắng tinh. Sáng hôm ấy, ông nội đạp xe đưa tôi đến trường. Con đường quen thuộc bỗng trở nên khác lạ, rực rỡ sắc màu của những bộ đồng phục mới. Các bạn nhỏ ai nấy đều mang gương mặt vừa bỡ ngỡ vừa háo hức.
Dù đã làm quen trước với lớp học, lòng tôi vẫn rộn ràng như chim sẻ. Bước đi trên đôi dép mới mẹ tặng, tôi nắm chặt tay ông bước vào sân trường. Cô giáo chủ nhiệm tươi cười đón chúng tôi ở cửa lớp. Sau lời chào tạm biệt ông, tôi ngồi vào chỗ với trái tim đập thình thịch.
Buổi lễ khai giảng trang nghiêm với tiếng trống trường vang xa. Từng lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, của các anh chị lớp lớn khiến tôi thêm tự hào. Khi tiếng trống khai trường vang lên, tôi bỗng thấy mắt mình cay cay.
Tiết học đầu tiên trôi qua trong niềm hứng khởi. Tôi say sưa đọc bài đồng thanh cùng cả lớp, hăng hái giơ tay phát biểu. Chiều về, ông nội thưởng cho tôi que kem mát lạnh vì sự cố gắng. Ngày tựu trường ấy đã trở thành hành trang quý giá đồng hành cùng tôi trên con đường tri thức.

2. Bài văn mẫu kể lại khoảnh khắc đáng nhớ khi nhận được lời khen từ cô giáo
Trong hành trình trưởng thành, có những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng in sâu vào tâm trí như một dấu ấn không phai mờ. Đối với tôi, đó là ngày tôi nhận được lời khen đầu tiên từ cô giáo chủ nhiệm năm lớp 3.
Thuở ấy, tôi vốn là cậu học trò luôn e ngại môn Tập làm văn. Những dòng chữ cứng nhắc, những câu văn gượng gạo khiến tôi xem mỗi tiết học như cực hình. Cô Lan - người giáo viên tận tâm - đã phải dành nhiều sự quan tâm đặc biệt cho tôi.
Bước ngoặt đến vào một chiều đông cuối năm, khi cô ra đề bài tả cảnh chợ hoa ngày Tết. Theo chân mẹ ra chợ, tôi đã để cho những sắc màu rực rỡ của hoa đào, mai, của nụ cười rạng rỡ những người bán hàng cuốn hút. Lời động viên của mẹ: 'Con cứ viết những gì con thấy, con cảm nhận' đã mở ra trong tôi một cách nhìn mới. Những dòng văn cứ thế tuôn trào, sống động và chân thật như chính khung cảnh trước mắt.
Ngày nhận lại bài, tim tôi như ngừng đập khi cô giáo dừng lâu ở bài của tôi. Khi cô công bố điểm 10 và yêu cầu cả lớp học tập cách miêu tả sinh động của tôi, niềm hạnh phúc ấy như cơn mưa rào xua tan mọi nỗi sợ hãi trước đây. Ánh mắt dịu dàng của cô, những tràng pháo tay của bạn bè đã trở thành động lực lớn lao.
Từ đó, tôi học được rằng văn chương chân chính phải xuất phát từ sự quan sát tinh tế và tấm lòng rung cảm. Bài học quý giá ấy không chỉ giúp tôi tiến bộ trong môn Văn, mà còn là hành trang theo tôi suốt cuộc đời.

3. Bài văn mẫu kể về kỷ niệm sâu sắc với thầy cô giáo
Đời học sinh ai cũng có những kỷ niệm khó quên, và với tôi, đó là ngày nhận điểm 3 môn Văn - một bài học nhớ đời về sự chủ quan. Hôm ấy, khi cô Hường trả bài kiểm tra, nét mặt cô không giấu nổi thất vọng. Tôi chết lặng khi thấy con số 3 đỏ chói trên trang giấy. Đó không chỉ là điểm số thấp nhất từ trước đến nay của tôi - cô học trò vốn được mệnh danh là 'cây Văn' của lớp - mà còn là nỗi xấu hổ tột cùng khi nhận ra mình đã lạc đề một cách ngớ ngẩn.
Thay vì tả dòng sông như yêu cầu, tôi lại say sưa kể về kỷ niệm tuổi thơ. Tôi nhớ lại giây phút nộp bài đầu tiên trong ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, quên mất lời cô dặn phải kiểm tra kỹ trước khi nộp. Lòng tự kiêu đã khiến tôi thất bại thảm hại. Lời phê 'Bài văn lạc đề' của cô như gáo nước lạnh dội vào sự hợm hĩnh của tôi.
Khi Liên - người bạn thường bị tôi coi thường - hồ hởi khoe điểm 8 đầu tiên, tôi càng thấm thía bài học về sự khiêm tốn. Ánh mắt buồn của cô giáo, niềm vui của Liên và con số 3 nhức nhối ấy đã trở thành động lực giúp tôi thay đổi hoàn toàn sau này.

4. Bài văn mẫu kể về kỷ niệm sâu sắc với người bạn nhỏ
Tuổi thơ tôi gắn liền với hình ảnh bé Nhi - cô bạn nhỏ hàng xóm có hoàn cảnh đặc biệt. Gia đình Nhi tan nát vì bố nghiện ngập, mẹ phải đưa con về sống với bà ngoại. Một chiều hè, thấy Nhi buồn, tôi rủ em đi chơi và được nghe tâm sự đầy xúc động: 'Em từng mơ nhà mình như con thuyền lớn, bố là cột buồm vững chãi, mẹ là khoang thuyền che chở...'
Tôi gấp tặng Nhi chiếc thuyền lá, nhưng em thả xuống sông ngay. Khi thuyền mắc cạn giữa dòng, Nhi buồn bã: 'Gia đình em cũng thế, chỉ có thể chìm thôi!' Không đành lòng, tôi liều mình lội xuống vớt thuyền, suýt chìm nghỉm trong hố bùn. Chiếc thuyền ướt sũng nhưng vẫn nguyên vẹn, tôi trao lại cho Nhi: 'Em hãy giữ làm kỷ niệm, tin rằng có ngày nó sẽ bơi thỏa thích.'
Kỳ diệu thay, một năm sau, bố mẹ Nhi hòa giải. Chúng tôi lại ra sông thả những chiếc thuyền mới - lần này tất cả đều trôi xa tít tắp. Bí mật tuổi thơ ấy mãi là kỷ niệm đẹp nhất về tình bạn, về niềm tin và sự vị tha mà tôi luôn trân trọng.

5. Bài văn mẫu kể về người mẹ hiền thứ hai của em
Trong hành trình tri thức của mình, tôi may mắn được dìu dắt bởi cô Tâm - người mẹ hiền thứ hai. Cô không chỉ là giáo viên dạy Toán tận tâm mà còn là người truyền lửa đam mê học tập. Những năm tháng được cô kèm cặp từ nhỏ đã giúp tôi xây dựng nền tảng kiến thức vững chắc. Nhưng chính lần thi học kỳ I năm lớp 6 với điểm số 7,75 đã trở thành bài học nhớ đời về sự kiêu ngạo.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày nhận bài thi ấy. Trong khi các bạn đồng loạt đạt điểm cao, tôi - học trò cưng của cô - lại nhận điểm số thấp nhất. Khoảnh khắc không được nhận phong kẹo sôcôla - biểu tượng cho sự tin tưởng của cô - khiến lòng tôi quặn thắt. Nhưng chính sự 'trừng phạt' ấy đã thổi bùng quyết tâm trong tôi. Kỳ thi học kỳ II sau đó, tôi không chỉ giành lại điểm 9,25 mà còn lấy lại được niềm tin yêu từ cô.
Giờ đây, mỗi lần đi ngang qua ngôi nhà hồng quen thuộc, nhìn những học trò nhỏ được cô dạy dỗ, lòng tôi lại trào dâng lòng biết ơn vô hạn. Cô đã dạy cho tôi bài học về sự khiêm tốn, về ý chí vươn lên, và trên hết là tình yêu thương vô điều kiện của một nhà giáo chân chính.

6. Bài văn mẫu kể lại kỷ niệm đáng nhớ nhất tuổi thơ
Cuộc đời mỗi người đều có những lỗi lầm khó quên. Tôi vẫn canh cánh trong lòng một ký ức day dứt về người bạn thân thuở nhỏ - Nam.
Chúng tôi là đôi bạn cùng tiến từ thuở mẫu giáo. Khi bước vào cánh cổng Tiểu học, tôi là đứa duy nhất trong xóm phải xa bạn bè để học ở trường ngoại thành. Một ngày nọ, khi được giao bài văn tả cảnh biển, tôi đã vật lộn hàng giờ mà không viết nổi chữ nào. Trong lúc tuyệt vọng, tôi chợt nghĩ đến Nam - cậu bạn có năng khiếu văn chương.
Chuyến viếng thăm bất ngờ tới nhà Nam đã trở thành kỷ niệm không thể nào quên. Từ chú chó Alaska thân thiện Rex đến không gian ấm cúng của căn nhà, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như xưa. Nhưng rồi sự tò mò đã khiến tôi lỡ tay đọc trộm nhật ký của bạn - quyển sổ đen chứa đựng những tâm tư sâu kín nhất của Nam về gia đình, về tình bạn.
Khoảnh khắc bị bắt quả tang ấy như một cơn giông tố. Tôi bỏ chạy trong hỗn loạn, để lại sau lưng ánh mắt thất vọng của người bạn thân. Đêm đó, tôi trằn trọc với hàng trăm câu hỏi day dứt. Nhưng số phận đã không cho tôi cơ hội xin lỗi, khi sáng hôm sau, Nam cùng gia đình đã rời Việt Nam sang Canada định cư.
Đến giờ, tôi vẫn ước giá như có thể quay ngược thời gian để sửa chữa sai lầm ngày ấy. Bài học về sự tôn trọng không gian riêng tư và giá trị của lời xin lỗi đúng lúc đã theo tôi suốt những năm tháng sau này.

7. Hành trình khám phá tuổi thơ - Kể lại kỷ niệm đáng nhớ
Tuổi thơ tựa như bầu trời mùa hạ, lấp lánh những ký ức ngọt ngào. Trong kho tàng kỷ niệm ấy, chuyến về quê năm ấy đã trở thành dấu ấn không phai mờ trong tâm trí tôi.
Khi bố mẹ thông báo sẽ gửi tôi về quê một tuần, lòng tôi chùng xuống với hình dung về những ngày hè tẻ nhạt nơi thôn quê. Thế nhưng, hành trình ấy đã mở ra trước mắt cậu bé thành phố một thế giới hoàn toàn mới lạ. Từ khung cửa xe, tôi thấy cảnh vật đổi thay: những tòa nhà cao tầng nhường chỗ cho cánh đồng lúa mênh mông, khói bụi đô thị tan biến trong làn gió đồng nội.
Bé Hòa - đứa em họ tinh nghịch - đã trở thành người dẫn đường đưa tôi vào thế giới diệu kỳ của tuổi thơ. Em dành dụm cả bộ sưu tập giấy màu, nan tre chờ ngày tôi về để cùng làm diều. Những ngón tay nhỏ bé nhưng khéo léo của Hòa đã biến những vật liệu đơn sơ thành chiếc diều rực rỡ sắc màu. Còn tôi, dù sản phẩm đầu tay vụng về nhưng trái tim tràn ngập niềm tự hào khó tả.
Triền đê làng trở thành sân khấu của những ước mơ. Tiếng sáo diều vi vu hòa cùng tiếng cười giòn tan khiến bầu không gian như rộng mở hơn. Những ngày tiếp theo, tôi được dẫn đi khám phá cả kho tàng thú vị: từ buổi chăn trâu ngắm hoàng hôn, những lần hò hét khi bắt được chú cá rô trong mương, đến cảm giác mát lạnh của dòng sông quê...
Khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi mang theo hành trang là tình yêu mới dành cho quê hương và bài học về vẻ đẹp giản dị của cuộc sống. Giờ đây, mỗi khi nghe tiếng sáo diều, ký ức ấy lại ùa về như nhắc nhở tôi về cội nguồn và những giá trị đích thực của cuộc sống.

8. Nhật ký kỷ niệm - Câu chuyện tự sự đong đầy cảm xúc
Con suối nhỏ quê tôi như dải lụa mềm uốn quanh làng, nước trong vắt đến mức có thể nhìn thấu đáy với những viên sỏi trắng tinh và đàn cá bạc lấp lánh. Đó là thiên đường tuổi thơ của lũ trẻ chúng tôi.
Mỗi trưa hè, sau khi đảm bảo mẹ đã chìm vào giấc ngủ trưa, chúng tôi lại rủ nhau trốn đi tắm suối. Chiếc cầu nhà ông Quân trở thành bệ phóng cho những trò nghịch ngợm đầy mạo hiểm. Hôm ấy, Thắng - cậu bạn gan lì nhất nhóm - đã nghĩ ra trò thi lặn khiến cả bọn háo hức. Ai ngờ cuộc vui suýt trở thành thảm kịch khi Thắng mắc kẹt vào chùm rễ cây dưới đáy nước.
Khoảnh khắc chờ đợi Thắng ngoi lên dài như vô tận. Khuôn mặt tái nhợt của Thắng khi được kéo lên bờ là hình ảnh ám ảnh chúng tôi suốt nhiều ngày sau. Câu chuyện ấy trở thành bài học đắt giá về sự liều lĩnh và tình bạn chân thành. Cho đến giờ, mỗi khi nghe tiếng nước chảy róc rách, tôi lại nhớ về con suối tuổi thơ và kỷ niệm không thể nào quên ấy.

9. Nhật ký kỷ niệm - Trang viết về bài học đầu đời
Tuổi thơ tôi được thắp sáng bởi hình ảnh người thầy đầu tiên - thầy Hồ Viết Cảnh. Ngày đầu tiên đi học, giữa bỡ ngỡ của cậu học trò nhỏ, thầy xuất hiện với dáng vẻ giản dị: mái tóc điểm bạc, bàn tay gầy guộc in hằn dấu thời gian. Nhưng điều khiến tôi nhớ mãi là nụ cười ấm áp và giọng nói dịu dàng của thầy.
Những nét chữ đầu đời thầy viết trên bảng bằng đôi tay run run - di chứng từ thời chiến tranh, nhưng vẫn đều đặn, tròn trịa. Thầy dạy chúng tôi không chỉ con chữ mà còn cả bài học làm người. Giờ ra chơi, thầy hóa thành người bạn lớn cùng chúng tôi chơi những trò dân gian, khuôn mặt rạng rỡ khiến tôi nhớ đến hình ảnh ông nội đã khuất.
Có lần tôi khóc vì nhớ ông, thầy đã đến bên an ủi bằng cái ôm ấm áp. Rồi khi tôi lơ là học hành, thầy nghiêm khắc phê bình nhưng ngay sau đó lại ân cần giảng lại bài. Những khoảnh khắc ấy dạy tôi hiểu rằng yêu thương đôi khi cần cả sự nghiêm khắc.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy rõ hình ảnh người thầy già với đôi mắt hiền từ. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn truyền cho tôi tình yêu học tập, lòng nhân ái và sự kiên trì - những hành trang quý giá nhất của đời người.

10. Những bài học không quên từ mái trường xưa
Ngày 20/11, chúng tôi trở về thăm cô giáo chủ nhiệm cũ - người đã dìu dắt chúng tôi những năm tháng tiểu học. Trong căn nhà ấm áp, cô trò cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa. Bất chợt, tôi nhớ về cú sốc đầu đời - điểm 4 môn Văn năm lớp 5. Đó là bài học nhớ đời về sự chủ quan.
Vốn là học sinh giỏi Văn, từng đạt nhiều giải thưởng cấp trường, huyện, tôi luôn tự tin với khả năng của mình. Nhưng chính sự tự mãn ấy đã khiến tôi nhận bài kiểm tra lệch đề với con điểm thấp nhất từ trước đến nay. Khoảnh khắc cô giáo đặt bài kiểm tra xuống bàn, khuôn mặt buồn rầu, tôi như chết lặng. "Bài làm lệch đề, không đúng trọng tâm" - lời phê của cô khiến nước mắt tôi rơi.
Sau này, tôi mới nhận ra mình đã kể về Bác Hồ thay vì quê hương của Bác như yêu cầu đề bài. Một sai lầm ngớ ngẩn xuất phát từ việc đọc đề qua loa và nộp bài đầu tiên để thể hiện bản thân. Bài học về sự cẩn trọng, khiêm tốn ấy theo tôi suốt cuộc đời, trở thành kim chỉ nam trong mọi việc tôi làm sau này.

11. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm sâu sắc với thầy cô giáo cũ - Bài số 14
Cuộc đời mỗi người đều có những khoảnh khắc may mắn khó quên. Với tôi, đó là một chiều thứ Sáu ngày 13 năm lớp 3 - ngày tôi nhận được bài học về lòng tốt giữa đời thường.
Là cậu bé 8 tuổi ngây thơ, tôi háo hức cầm 50.000 đồng mẹ cho đi mua sách. Nhưng thiên đường trò chơi điện tử đã hút hồn tôi. Khi tỉnh táo lại, tôi vội chạy sang nhà sách thì nhận ra mình đã tiêu gần hết tiền. Đứng trước quầy thanh toán với vẻ mặt hoang mang, tôi bất ngờ được một người đàn ông giản dị giúp đỡ bằng cách khéo léo "nhặt hộ" tờ 50.000 đồng "rơi" dưới chân.
Cử chỉ ấy không đơn thuần là giúp đỡ tiền bạc, mà là bài học về sự tế nhị trong giúp đỡ người khác. Người đàn ông ấy đã cho tôi thấy: lòng tốt thực sự phải biết giữ thể diện cho người được giúp. Tôi đã dùng số tiền đó mua sách và gửi tiền thừa vào thùng từ thiện - cách đền đáp xứng đáng nhất cho tấm lòng cao đẹp ấy.
Ba năm sau, ký ức ấy vẫn nguyên vẹn trong tôi như một minh chứng: những điều tử tế dù nhỏ bé cũng có thể thay đổi cách nhìn của một đứa trẻ về thế giới này.

12. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về lòng tốt làm thay đổi suy nghĩ - Bài số 15
Mùa đông năm ấy, cái lạnh cắt da cắt thịt đã dạy tôi bài học đầu tiên về sự sẻ chia. Đó là ngày tôi hiểu rằng hơi ấm thực sự không đến từ những chiếc áo len dày cộm, mà từ trái tim biết yêu thương.
Mai - người bạn nghèo nhưng giàu nghị lực - vẫn đến lớp trong bộ đồ mỏng manh giữa tiết trời giá buốt. Khi nhìn đôi môi tái nhợt và bàn tay run rẩy của bạn, tôi chợt nhận ra mình may mắn biết bao. Chiếc khăn len mẹ đan - món quà sinh nhật quý giá nhất - đột nhiên trở nên ý nghĩa hơn khi được quàng lên cổ Mai.
Khoảnh khắc ấy dạy tôi rằng: Khi ta trao đi yêu thương, trái tim sẽ ấm áp gấp bội. Và điều bất ngờ nhất là phản ứng của mẹ - người không những không trách móc mà còn ôm tôi vào lòng, khẳng định đó là biểu hiện của sự trưởng thành.
Mùa đông năm đó đã qua đi, nhưng bài học về lòng nhân ái vẫn còn mãi. Giờ đây, tôi hiểu rằng những món quà ý nghĩa nhất không phải là thứ ta nhận được, mà là những gì ta dám cho đi.

13. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về bài học đầu đời của sự sẻ chia - Bài số 16
Trong căn bếp nhỏ ấm áp, mùi thơm của cơm mới chín gợi nhớ về ngày đầu tiên tôi tự nấu bữa ăn - bước ngoặt đánh dấu sự trưởng thành của một cô bé luôn khao khát được vào bếp.
Ngày ấy, khi mẹ bận việc đột xuất, tôi đã quyết định biến ước mơ nấu nướng thành hiện thực. Từ việc dũng cảm ra chợ mua rau, đến những lần thất bại đầu tiên: nồi nước luộc rau quá to, quả trứng ốp la bị cháy xém... Tất cả đều trở thành kỷ niệm ngọt ngào.
Khoảnh khắc mẹ trở về và ngạc nhiên trước mâm cơm con gái tự tay chuẩn bị là phần thưởng ý nghĩa nhất. Đặc biệt hơn, từ đó mẹ đã tin tưởng và bắt đầu dạy tôi những bí quyết nấu ăn gia truyền.
Bài học lớn nhất tôi nhận được không chỉ là kỹ năng nấu nướng, mà còn là sự can đảm theo đuổi đam mê. Đôi khi, chính những thất bại đầu đời lại mở ra cánh cửa của những thành công bất ngờ.

14. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về bữa cơm đầu tiên tự tay nấu - Bài số 17
Con số 3 đỏ chói trong bài kiểm tra Văn vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi như một dấu mốc quan trọng của tuổi học trò. Đó không chỉ là điểm số, mà là bài học nhớ đời về sự khiêm tốn trong học tập.
Là học sinh giỏi Văn của lớp, tôi đã quá tự tin vào khả năng của mình. Cái giá phải trả là điểm 3 lạc đề - cú sốc đầu đời khiến tôi choáng váng. Khoảnh khắc nhận bài, tôi như rơi vào cơn ác mộng giữa ban ngày, khi xung quanh bạn bè đều hân hoan với điểm cao.
Điều đau nhất không phải là điểm kém, mà là ánh mắt thất vọng của cô giáo - người luôn tin tưởng vào tôi. Trên đường về, tôi đã nghĩ đến việc giấu bài, nói dối bố mẹ. Nhưng chính tình yêu thương và sự quan tâm của mẹ đã giúp tôi can đảm đối diện với sai lầm.
Đêm đó, tôi ngồi xem lại bài với quyết tâm sắt đá: Đây sẽ là điểm 3 cuối cùng. Bài học về sự chủ quan ấy đã theo tôi suốt những năm tháng sau này, nhắc nhở tôi rằng thành công thực sự bắt đầu từ thất bại được đối diện bằng lòng dũng cảm.

15. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về bài học khiêm tốn từ điểm 3 đầu tiên - Bài số 18
Những ngày đầu cắp sách đến trường luôn đọng lại trong tôi những kỷ niệm đẹp. Đặc biệt là câu chuyện về môn Toán - từ nỗi sợ hãi trở thành niềm đam mê nhờ sự giúp đỡ của cô giáo và người bạn thân Hà.
Hà không chỉ là cô bạn học giỏi toán nhất lớp, mà còn là người đã kiên nhẫn chỉ cho tôi cách tiếp cận những bài toán khó. Có lần trong giờ kiểm tra, khi tôi loay hoay không giải được bài, Hà đã định nhét cho tôi tờ giấy nháp. Nhưng tôi đã từ chối - quyết tâm tự mình tìm ra đáp án. Khoảnh khắc phát hiện ra lỗi sai và hoàn thành bài thi đúng giờ là một trong những chiến thắng đầu tiên của tôi với môn Toán.
Điểm 8 ngày hôm đó không chỉ là con số, mà là minh chứng cho sự nỗ lực không ngừng. Câu chuyện này dạy tôi bài học quý giá: Thành công sẽ đến khi ta dám đối mặt với khó khăn bằng chính khả năng của mình.

16. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về hành trình chinh phục môn Toán - Bài số 19
Cuộc sống là chuỗi những bài học, và với tôi, lần trốn học năm lớp 5 là bài học nhớ đời về tình cảm gia đình.
Sau khi bị cô giáo phát hiện trốn học chơi điện tử, nỗi sợ bị bố mắng khiến tôi vô cùng lo lắng. Nhưng thay vì trách móc, mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã. Bức thư của bố viết khi đi công tác đã thức tỉnh tôi: "Con có biết mỗi ngày mẹ thức khuya dậy sớm vì con không?".
Buổi tối hôm đó, khi tôi xin lỗi bố mẹ, nước mắt họ đã rơi. Tôi hiểu ra rằng: Gia đình luôn yêu thương ta vô điều kiện, và sự trưởng thành thực sự bắt đầu từ việc dám nhận lỗi và sửa sai.

17. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về bài học đáng nhớ từ sự hiểu lầm - Bài số 20
Cuộc sống học đường đã dạy tôi bài học quý giá về sự bình tĩnh trước nghịch cảnh qua một lần bị hiểu lầm đáng nhớ.
Mọi chuyện bắt đầu khi Tuấn - bạn cùng bàn - mất tiền đóng học phí và ngay lập tức nghi ngờ tôi. Trước ánh mắt dò xét của cả lớp, tôi như rơi vào cơn ác mộng. Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, bạn lớp trưởng đã đứng lên bảo vệ tôi bằng những lập luận sắc bén và sự hiểu biết về tính cách của tôi.
Khi sự thật được sáng tỏ - số tiền nằm trong túi áo Tuấn suốt thời gian qua - tôi đã học được bài học về sức mạnh của lòng trung thực và sự kiên nhẫn. Điều làm tôi xúc động nhất không phải là lời xin lỗi của Tuấn, mà là cách cả lớp đã thay đổi thái độ khi nghe những bằng chứng thuyết phục.
Kỷ niệm này dạy tôi rằng: Trong cơn bão của sự hiểu lầm, ngọn hải đăng của sự thật và niềm tin sẽ luôn dẫn lối. Và đôi khi, chỉ cần một người dám đứng lên bảo vệ lẽ phải cũng đủ để thay đổi cả một tập thể.

18. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về mái trường tiểu học thân yêu - Bài số 1
Mái trường tiểu học - nơi lưu giữ những ký ức đẹp nhất tuổi thơ tôi. Ngôi trường với dãy nhà màu vàng rực rỡ dưới nắng, những hàng cây xanh mát và tiếng cười giòn tan trong giờ ra chơi.
Bốn năm qua đi, từ cô bé lớp một bỡ ngỡ, giờ tôi đã là học sinh lớp năm. Mỗi góc sân, gốc cây đều in dấu kỷ niệm. Nhớ làm sao những buổi sáng đứng dưới cờ, những giờ học say sưa, những trò chơi hồn nhiên cùng bạn bè. Thầy cô - những người cha mẹ thứ hai đã dìu dắt chúng tôi từng nét chữ, con số đầu đời.
Giờ đây khi sắp phải rời xa mái trường thân yêu, lòng tôi dâng lên bao cảm xúc. Ước gì thời gian ngừng trôi để tôi mãi được là cô học trò nhỏ dưới mái trường này. Dù mai sau có đi đâu xa, hình bóng ngôi trường cùng những kỷ niệm đẹp đẽ sẽ mãi trong tim tôi.

19. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về người thủ thư đặc biệt - Bài số 2
Bác Hải - người thủ thư với chòm râu quai nón bạc trắng và cây đàn măng-đô-lin - đã thắp lên trong tôi ngọn lửa đam mê đọc sách từ thuở nhỏ. Thư viện nhỏ của bác nằm khiêm tốn trong góc trường cấp bốn, là thế giới diệu kỳ với những đứa trẻ chúng tôi.
Tôi nhớ mãi ngày bác trao cho tôi - một cô bé lớp hai chưa đủ tuổi - cuốn 'Búp sen xanh' cùng lời thách thức: 'Cháu phải đọc và nhớ cho bác xem!'. Khi tôi thuộc làu bài thơ trong sách, ánh mắt bác sáng lên niềm vui khôn tả. Tấm thẻ thư viện xanh xám bác trao không chỉ mở ra kho tàng tri thức, mà còn là sự công nhận đầu tiên trong đời dành cho tôi.
Những buổi chiều ngồi nghe bác đàn 'Reo vang bình minh', tiếng đàn trong trẻo hòa cùng tiếng cười trẻ thơ, đã trở thành ký ức đẹp nhất tuổi thơ tôi. Bác không chỉ là người thủ thư, mà còn là người thầy đầu tiên dạy tôi về sự tử tế và niềm tin vào chính mình.

20. Bài văn mẫu: Kể lại kỷ niệm về người truyền cảm hứng đầu đời - Bài số 3
Ký ức về buổi khai giảng cuối cấp tiểu học vẫn nguyên vẹn trong tôi như một bức tranh đầy màu sắc. Đó là ngày thu trời trong xanh, khi tôi - cô học trò nhỏ - được vinh dự đại diện toàn khối phát biểu trước trường.
Tôi nhớ rõ từng khoảnh khắc: tiếng trống khai trường trang nghiêm, ánh mắt bỡ ngỡ của các em lớp một, giọng nói ấm áp của cô hiệu trưởng. Khoảnh khắc đứng trên sân khấu, trái tim tôi đập thình thịch, nhưng khi nhận được tràng pháo tay của cả trường, tôi hiểu rằng mình đã vượt qua chính mình.
Buổi lễ ấy không chỉ mở ra năm học cuối cấp, mà còn dạy tôi bài học về lòng can đảm và trách nhiệm. Giờ đây, mỗi khi nghe câu văn của Thanh Tịnh: "Hằng năm cứ vào cuối thu...", ký ức đẹp đẽ ấy lại ùa về như một món quà vô giá tuổi thơ.

Có thể bạn quan tâm

Top 9 kem dưỡng chống rạn da hiệu quả cho bà bầu

Khám phá 5 cửa hàng bán áo len nữ đẹp, chất lượng với giá cực kỳ hợp lý trên Shopee

Khám phá phong cách tóc nam đầy ấn tượng với Wax vuốt tóc, mang lại vẻ ngoài cuốn hút và mạnh mẽ.

ETA và ETD là gì? Những từ viết tắt này có nguồn gốc từ đâu?

Mẹ sau sinh có thể ăn bắp luộc hay không? Những điều cần lưu ý khi thưởng thức món ăn này
