Top 5 bài văn nhập vai Âu Cơ kể lại truyền thuyết thiêng liêng "Con Rồng cháu Tiên" sâu sắc nhất
Nội dung bài viết
1. Bài tham khảo số 4
Các cháu thân yêu, thoáng chốc đã hơn bốn nghìn năm trôi qua kể từ ngày ta, Âu Cơ, sinh ra nơi núi cao quanh năm suối chảy, hoa nở bốn mùa. Ta yêu thích dạo chơi trên núi rừng, tìm cỏ hoa kỳ lạ, cho đến một ngày nọ, khi lạc đường giữa rừng sâu, ta gặp chàng – Lạc Long Quân, người mang dòng dõi rồng, hiền từ và đầy nghĩa khí. Chàng cứu giúp ta, rồi sau nhiều lần gặp gỡ, chúng ta nên duyên vợ chồng.
Cuộc sống hạnh phúc trôi qua êm đềm. Rồi một sáng đẹp trời, ta hạ sinh một bọc trăm trứng – kỳ diệu thay, từ đó nở ra một trăm người con trai tuấn tú, khỏe mạnh. Cả gia đình cùng nhau vui sống, rong ruổi núi rừng. Nhưng rồi ta dần nhận ra ánh mắt buồn xa xăm của chàng, mỗi lần dõi về phía biển rộng – nơi quê cha đất tổ của chàng. Cuối cùng, Lạc Long Quân quyết định trở về thủy phủ, đưa theo năm mươi con, còn ta dẫn năm mươi con lên núi sinh sống.
Ta từng phản đối chia ly, nhưng rồi hiểu ra rằng tình yêu thương sẽ vượt qua mọi cách trở. Ngày tiễn biệt, lòng ta tan nát. Con trưởng của ta lên ngôi Hùng Vương, lập nước Văn Lang. Các con khác đi khắp nơi, dựng nên những dân tộc với văn hóa đa dạng. Dù xa cách, nghĩa tình vợ chồng, cha con, đồng bào vẫn luôn keo sơn gắn bó.
Các cháu của ta ơi, hãy nhớ rằng tất cả đều là anh em một nhà, cùng mang dòng máu Lạc Hồng. Hãy yêu thương, đoàn kết và đùm bọc nhau như cha mẹ ngày xưa từng dặn dò, các cháu nhé!

2. Bài tham khảo số 5
Ta là Âu Cơ, con gái Thần Nông, thuộc dòng Tiên nơi cõi trời. Gặp lại các cháu hôm nay khiến lòng ta vui khôn tả. Hơn bốn nghìn năm đã trôi qua từ ngày đất Việt khai sinh, các cháu hẳn từng nghe thầy cô nói: người Việt ta là con cháu Rồng Tiên. Vậy hôm nay, ta kể lại câu chuyện xưa ấy để các cháu hiểu cội nguồn sâu xa.
Thuở ấy, đất nước còn hoang sơ, rừng xanh núi thẳm, con người sống chan hòa với thiên nhiên. Khi ấy, ta chỉ mới đôi mươi, mê mẩn vẻ đẹp của thế gian. Nghe rằng vùng Lạc Việt phong cảnh hữu tình, ta cùng các tiên nữ hạ giới rong chơi. Tình cờ bên suối, ta gặp một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Không ngờ hôm sau, nơi ấy lại là nơi tái ngộ. Chàng là Lạc Long Quân, con của Long Vương, mang dòng máu Rồng linh thiêng.
Chúng ta bén duyên, yêu nhau đằm thắm và được phép trời thành vợ chồng. Sống chung chưa bao lâu, ta có mang. Vào ngày sinh nở, điều kỳ lạ đã xảy ra – một bọc trăm trứng, từ đó nở ra trăm người con đẹp đẽ khôi ngô. Hạnh phúc ngập tràn nhưng rồi lòng chàng lại vương vấn nỗi niềm. Khi ta hỏi, chàng ngậm ngùi nói phải về lo việc dưới thủy cung và muốn chia con: năm mươi theo chàng xuống biển, năm mươi theo ta lên núi.
Lòng ta xót xa, nhưng thấu hiểu nỗi lo và nghĩa lớn, ta đồng lòng. Đưa con lên núi, ta lập người con trưởng làm vua, lấy hiệu Hùng Vương, mở mang nước Văn Lang. Những người con còn lại khai phá khắp nơi, sinh ra bao dân tộc anh em.
Dù xa cách, tình nghĩa không phai. Trăm con luôn nhớ nguồn, mỗi khi đất nước nguy nan, đều chung sức đánh tan giặc dữ. Các cháu ạ, từ cội nguồn ấy mà dòng máu Việt vẫn thấm đượm ân tình, như lời thơ một thi nhân từng viết:
“Những ai đã khuất
Những ai bây giờ
Yêu nhau và sinh con đẻ cái
Gánh vác phần người đi trước để lại
Dặn dò con cháu chuyện mai sau…”
Mỗi mùa Giỗ Tổ, dân Việt lại cúi đầu tưởng nhớ nguồn cội, bởi vì chúng ta là anh em – cùng một bọc sinh ra.

3. Bài tham khảo số 1
Ngày xưa, đất Lạc Việt còn hoang sơ, đầy ắp những quái vật như Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh chuyên quấy phá dân lành. Cha các con, Lạc Long Quân, là con thần Long Nữ, mang dòng giống Rồng. Dù sống dưới biển, thỉnh thoảng người lên cạn giúp dân xua đuổi yêu quái, đem lại bình yên cho vùng đất này. Cha còn dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi, xây dựng cuộc sống ổn định. Xong việc, cha trở về với Long Cung, chỉ khi dân cần, người mới lên cạn giúp đỡ.
Mẹ các con, thuộc dòng Tiên, là con của Thần Nông, sống ở vùng núi cao phương Bắc. Một lần, nghe danh về vùng đất Lạc Việt với cảnh đẹp kỳ thú, mẹ quyết định lên thăm. Tại đây, mẹ gặp cha, cảm phục tài trí của người, rồi mẹ và cha trở thành vợ chồng, sống ở cung điện Long Trang trên cạn.
Chẳng bao lâu sau, mẹ có mang. Đến ngày sinh, mẹ sinh ra một bọc trứng, từ đó nở thành trăm anh em các con. Mặc dù không bú mớm, các con vẫn lớn lên nhanh chóng, khỏe mạnh và khôi ngô, chứng minh rõ rệt dòng giống Tiên Rồng của chúng ta.
Vì cha con quen sống dưới nước, mệt mỏi khi ở cạn, nên cha quyết định trở lại Long Cung để hồi phục thần khí. Một thời gian dài sau đó, mẹ đợi mãi không thấy cha trở về. Đến khi trăng sáng, mẹ ra biển gọi cha, và cha đã trở lại. Nhưng vì tính cách và tập quán khác biệt giữa nước và cạn, cha mẹ quyết định chia tay, mỗi người đưa con đi một nơi để lập nghiệp: cha đưa một nửa xuống biển, mẹ đưa nửa còn lại lên núi. Cha mẹ chọn con cả làm vua, lấy hiệu là Hùng Vương, khai sinh ra nước Văn Lang. Dù sống xa nhau, các con phải luôn nhớ rằng mình là anh em ruột thịt, con Rồng, cháu Tiên, mãi mãi đoàn kết và giúp đỡ nhau.

4. Bài tham khảo số 2
Thuở ấy, giữa đại ngàn phương Bắc, trong dòng tộc Thần Nông, ta là Âu Cơ – một thiếu nữ được ca tụng bởi vẻ đẹp khuynh thành. Cha mẹ đặt cho ta cái tên gợi nhiều kỳ vọng, và bao chàng trai tài giỏi quanh vùng đều đến ngỏ lời, nhưng lòng ta vẫn lạnh lùng trước mọi lời cầu hôn. Vì lòng hiếu thuận, ta luôn trăn trở, đêm đêm thao thức, không biết phải chọn ai khi tim mình chẳng rung động trước bất kỳ ai. Một ngày kia, nghe rằng miền Lạc Việt phương Nam có nhiều cảnh đẹp kỳ lạ, ta xin phép lên đường thăm thú.
Vào một buổi sáng chan hoà nắng, ta dạo chơi trên bãi biển tinh khôi, làn nước xanh biếc ôm lấy chân người. Say mê thiên nhiên, ta không ngần ngại đùa nghịch cùng sóng bạc. Nhưng rồi, từng đợt sóng vô tình đưa ta và các thị nữ xa dần bờ. Khi mệt mỏi lấn át, chúng ta chỉ còn biết kêu cứu. Bỗng chốc, một chàng trai mang hình dáng rồng xuất hiện, như vị thần giữa biển khơi, đã đưa tất cả chúng ta vào bờ an toàn. Khi bình tâm lại, ta hỏi chàng danh tính. Chàng nói mình là Lạc Long Quân, con trai của Long Nữ, thuộc dòng Rồng, thường lên cạn cứu dân, trừ yêu quái, truyền dạy dân cách sống.
Ít lâu sau, chàng đến cầu hôn. Ta hạnh phúc ngập tràn khi giấc mơ được gắn kết với người mình yêu trở thành hiện thực. Cha mẹ ta cũng mãn nguyện, hôn lễ linh đình diễn ra trong niềm vui khôn tả. Vợ chồng ta về sống tại cung điện Long Trang.
Không lâu sau, ta mang thai, và thật lạ lùng, ta sinh ra một bọc trăm trứng. Trăm trứng nở thành trăm đứa con hồng hào, khôi ngô tuấn tú, tự lớn nhanh như thổi, khỏe mạnh lạ thường.
Nhưng rồi, Lạc Long Quân – vốn quen sống nơi thuỷ giới – không thể ở mãi trên cạn, đành chia tay mẹ con ta, trở về thuỷ cung. Nỗi cô đơn đè nặng lòng ta, và trong một đêm trăng, ta gọi chàng về. Chàng nhẹ nhàng nói:
- Ta là giống Rồng nơi biển thẳm, nàng là Tiên của núi cao. Tính tình, thói quen khác biệt, khó lòng chung sống lâu dài. Hãy chia tay nhau, ta mang 50 con xuống biển, nàng đưa 50 con lên núi. Khi cần, hãy giúp đỡ nhau, giữ lời hẹn xưa.
Ta đành thuận theo, chia tay trong nước mắt.
Con trưởng theo ta được tôn làm vua, lấy hiệu Hùng Vương, chọn đất Phong Châu làm kinh đô, đặt quốc hiệu là Văn Lang. Vua có tướng văn, tướng võ, con trai gọi là Lang, con gái gọi là Mị Nương, truyền ngôi nối tiếp theo lệ. Từ đó, dân tộc Việt luôn tự hào xưng là con Rồng cháu Tiên – khởi nguồn từ huyền thoại bất tử ấy.

5. Bài tham khảo số 4
Ngày xửa ngày xưa – vào thuở đất trời còn hoang sơ, muông thú tự do tung tăng trên rừng núi, chim hót líu lo giữa trời cao, cá lội nhởn nhơ dưới làn nước trong vắt. Ta là Âu Cơ, con gái út của Thần Nông – vị thần chăm nom nông nghiệp nơi hạ giới và trồng trọt nơi thiên đình. Ta thường theo chị em tiên nữ dạo chơi chốn nhân gian, tìm niềm vui giữa cỏ cây, hoa lá.
Một lần, khi đang nô đùa bên suối, ta bắt gặp một chàng trai tuấn tú phi thường. Chàng mang vẻ đẹp hiếm có: ánh mắt sâu thẳm như đại dương, giọng nói ấm như chuông đồng, thân hình vững chãi tựa loài cá mập oai phong, bên cổ lấp lánh vòng ngọc trai. Tim ta bỗng đập rộn ràng. Chưa kịp lẩn tránh, chàng đã đến gần và bắt chuyện. Đó là Lạc Long Quân – con trai Thần Long Nữ, chúa tể biển khơi.
Hôm sau, chàng lại đến, mang theo lễ vật là trai ngọc quý giá. Các tiên nữ nhanh chóng tan biến, để ta bối rối một mình. Tình yêu nảy nở, chúng ta nên duyên, sống hạnh phúc trong cung điện Long Trang rực rỡ sắc vàng.
Rồi ta mang thai. Điều kỳ diệu là ta không sinh con như thường mà hạ sinh một chiếc bọc, trong đó có trăm quả trứng. Khi bọc trứng nở, trăm đứa trẻ khỏe mạnh ra đời. Vui mừng khôn xiết, mỗi tiếng cười đùa của đàn con như ánh mặt trời rạng rỡ sưởi ấm lòng ta.
Các con lớn nhanh như gió. Thoáng chốc, chúng đã trở thành những tráng sĩ cường tráng. Nhưng hạnh phúc không kéo dài mãi. Lạc Long Quân bắt đầu nôn nao nỗi nhớ đại dương. Một ngày, chàng rời cung trở lại thuỷ cung, để ta ôm con đợi chờ. Ta gọi chàng trở lại và hỏi:
- Sao chàng không cùng thiếp chăm sóc đàn con?
Chàng ôn tồn đáp: “Nàng là Tiên ở chốn non cao, ta là Rồng của biển thẳm, khó lòng sống cùng lâu dài. Vậy chia con làm hai: ta đưa 50 xuống biển, nàng đưa 50 lên rừng. Mai này, dù kẻ miền ngược người miền xuôi, vẫn phải thương nhau, giúp đỡ lẫn nhau.”
Lòng ta quặn thắt trong giờ chia ly, dõi theo bóng cha con chàng khuất dần sau chân trời.
Người con trưởng theo ta được phong làm Hùng Vương, dựng kinh đô tại Phong Châu, mở ra nước Văn Lang. Từ đó, ngôi vua cứ truyền nối qua mười tám đời. Còn các con khác, tỏa đi khắp bốn phương, lập nên các bộ tộc, mỗi nơi một tiếng nói, một phong tục, nhưng mãi mãi khắc ghi tình anh em cùng huyết thống.
Vì thế mà ngày nay, đất Việt có hơn năm mươi dân tộc, nhưng đều là con cháu của ta – cùng một cội nguồn, cùng một huyết mạch – con Rồng, cháu Tiên.

Có thể bạn quan tâm

Trẻ bị đau mắt đỏ, liệu việc dùng sữa mẹ để chữa trị có thực sự an toàn?

Những cách tỏ tình crush tinh tế và không gượng gạo

Cách khắc phục lỗi #NUM trong Excel

Khám phá top ứng dụng chụp ảnh đẹp nhất năm 2025

Top 5 ứng dụng chụp ảnh với bộ lọc đẹp nhất hiện nay năm 2025
